Trung - Việt: Linh Thần
(LT: Trong một bộ truyện tôi đu bốn couple, một couple chìm rồi không có nổi lại không... Mấy couple khác không biết sao đây, rầu...)
- --
Sau khi tắm táp toàn thân từ trong ra ngoài một phen, Medusa liếc nhìn mình trong gương, nhưng dấu vẻ đỏ bầm lan khắp toàn thân, giống như bị đánh dấu vô số dấu ấn, không thể xóa đi được.
Anh lấy đồ hộp, mở ra, chỉ mới ăn một ngụm, hơi muốn nôn. Ba ngày nay, đến cả ăn cũng là Celuecus ép ăn, nhưng đến cả lúc anh cũng không được ngơi nghỉ, đến giờ ăn vừa ăn gì đó sẽ nhớ đến chuyện Celuecus làm với mình.
Anh nôn khan hệt như phụ nữ có thai, anh ép mình miễn cưỡng dùng một chút thuốc dinh dưỡng bổ sung sức khỏe, mặc đồng phục y tế vào.
Cài lên đến nút trên cùng vẫn cảm thấy không đủ, anh lại lấy khăn quấn quanh cần cổ thảm không nỡ nhìn của mình.
Mặt mày anh vẫn ửng đỏ, anh đỏ nhiệt độ thử, anh sốt rồi. Không muốn vì vậy mà làm lỡ thời gian, anh đẩy cửa khoang ra, một người bên ngoài đang giơ tay lên, hình như đang chuẩn bị ấn nút.
Đôi mắt đen yêu kiều dưới mũ đen nhìn anh tỉ mỉ một phen, hơi nhướng mầy “Cậu không sao chứ, Đại úy Medusa? Tôi nghe nói cậu bị thương, muốn đến xem thử. Tôi dẫn nhân viên y tế xuất sắc đến này, có thể điều trị cho cậu.”
“Cảm ơn, không cần.” Tâm trạng Medusa vô cùng tồi tệ, chẳng màng giữ lễ nghi, thờ ơ nói: “Tôi đã tự xử lý rồi.”
Đưa ly trong tay cho Clorokawa, mặt mày không cảm xúc: “Bào tử người cá ngài cần, tôi lấy được rồi, có xem là đã qua khảo nghiệm của ngài không, viện trưởng?”
Wakuraba Clorokawa nhướng mày, hơi ngạc nhiên, đánh giá tường tận người đẹp tóc bạch kim trước mắt, một lúc lâu sao hắn ta mới lên tiếng: “Đại úy Medusa, cậu thật sự... khiến người ta ngạc nhiên đây.”
“Như thế, bây giờ tôi có thể đi kiểm tra người cá kia với thân phậm nhân viên nghiên cứu cốt lõi của viện y học không?” Medusa nhìn hắn ta, bình tĩnh hỏi.
“Nó bị nhốt trong khoang B1, hình như tình hình không ổn lắm.” Wakuraba Clorokawa gật đầu, phe phẩy cái quạt lông cười nói: “Cậu biết mà, không ai đến gần nó được, dù nó bị thương nặng cũng vậy.”
... Bị làm nhục như vậy vẫn bình tĩnh như vậy, dù trong lòng có vậy hay không cũng hơn hẳn người khác, để nhóc con quả cảm này làm vật thí nghiệm thật sự hơi đáng tiếc...
Nếu không thì trước khi cơ thể có biến dị cứ để cậu ta làm trợ thủ của mình một thời gian cũng không tồi.
Chậm rãi tản bộ trên hành lạng, thấy học trò tâm đắc của mình đang đợi trước cửa phòng. Cung kính mở cửa thay hắn ta, chưa quay lại đã nghe thấy “huỵch” một tiếng. Ông ta quay sang, nhìn xuống Frukz đang quỳ trước mặt mình, cười nói: “Làm gì vậy, hồ ly nhỏ thân yêu của tôi.”
Frukz nhích gối sang, ôm chân đang đeo giày cao của hắn ta, ngẩng đầu lên cười: “Xin thầy đừng trách phạt Aineka.”
Clorokawa thu quạt lại, khều cằm anh ta: “Chuyện lần này có nguyên do, tôi sẽ không phạt cậu ta. Đồ giả do con người tạo ra, nếu cậu ta ra tay khi có người cá tự nhiên vây quanh thì thật sự sẽ khó cho cậu ta. Nói ra thì, Frukz, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, cậu phải kiềm chế tình cảm của mình một chút.”
“Em phân biệt được đâu là tình cảm đâu là ham muốn, thầy.” Frukz vẫn cười: “Đó chỉ là hứng thú eve mà thôi, em không muốn kỳ tích mình tạo ra bị tổn hại gì thôi.”
“Vậy sao?” Tình cảm và ham muốn của con người... rõ ràng không phải thứ có thể rạch ròi, đến cả bản thân cũng... nhớ đến sĩ quan trẻ cố ý giữ khoảng cách với hắn ta vì ai đó trở về, nét cười trên đôi môi đỏ của Clorokawa mất tăm, lạnh lùng hừ một tiếng. Rõ ràng lần trước lúc giúp cậu ta trị thương, cậu ta có phản ứng với những chòng ghẹo vô tình cố ý của hắn ta.
Đã bị hắn ta dùng tay đánh bại một phen rồi, bình thường vẫn tỏ thái độ đối đầu, nhóc con đó, cơ thể và đầu óc rất đỗi rạch ròi.
Móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, thiếu niên mắt tim nghe lén ngoài cửa mím môi, lau sạch nước mắt tràn ra nơi khóe mắt, quay đầu đi.
Quả nhiên, đối với con hồ ly kia, cậu ấy chỉ là một “tác phẩm” mà thôi. Nhưng anh ta... là vũ trụ của cậu ấy, là tất cả của cậu ấy.
Đi về trước mấy bước, cậu ấy đụng phải một người ở lối rẽ. Aineka lùi về sau mấy bước, Medusa ngạc nhiên, nhìn thiếu niên mặt đẫm lệ: “... Aineka?”
Aineka mím môi, hình như không muốn bị ai trông thấy dáng vẻ mình lúc này, cúi đầu, lủi đi. Medusa cũng không biết mình nghĩ thế nào, nắm lấy cổ tay thiếu niên: “Cậu sao vậy, Aineka?”
Aineka đứng lại, quay mặt sang, cất giọng thờ ơ: “Liên quan gì đến anh, Tử tước Medusa, chúng ta quen lắm sao?”
Tay Medusa cứng đờ. Thật vậy, bọn họ chẳng quen biết gì, nhưng anh không biết vì sao trong lòng vẫn lờ mờ muốn đến gần thiếu niên này. Muốn đến gần cậu ấy... muốn tìm hiểu về cậu ấy, trước giờ, ngoài thứ chó kia, anh chưa từng nảy sinh cảm giác này với ai.
“Tôi chỉ...” Anh hơi mông lung với cảm giác của mình, vô thức ngẫm nghĩ chọn từ: “Chỉ...” Chỉ là gì đây? Đúng rồi, dự tính ban đầu anh muốn đến gần Aineka... “Tôi muốn kết bạn với cậu.”
“Medusa!” Vừa thấy chàng trai níu cổ tay thiếu niên, sắc mặt Frukz vừa bước ra khỏi cửa cũng thay đổi, sải bước sang, kéo tay đối phương ra, ôm thiếu niên vào lòng. Không ngờ thiếu niên lại đẩy anh ta ra thật mạnh, dùng mu bàn tay che mặt quay đi, sượt qua vai Medusa như muốn chạy, để lại hai người trên đường đang trừng nhau.
“Tôi từng cảnh cáo cậu rồi, đừng nhằm vào cậu ấy!” Đôi mắt hồ ly màu xám lóe lên: “Có phải cậu dọa cậu ấy khóc không? Phiến phức của mình còn chưa giiar quyết xong còn đến quấy rầy người khác, Medusa, có phải cậu thiếu chịch không?”
Chưa kịp dứt lời, “ầm” một tiếng, cả người anh ta bị nện lên vách, trước mặt đầy sao. Medusa nắm cổ áo anh ta, đáy mắt bị chọc giận đỏ au, câu này giống như dùi thép chọc vào chỗ đau của anh, khiến anh nảy sinh sát ý. Cố gắng kiềm chế kích động muốn bóp gãy cổ người đàn ông trước mắt này, anh nói từng câu từng chữ: “Con mẹ nó, tốt nhất bây giờ anh đừng khiêu khích tôi.”
Gương mặt người đẹp tóc bạch kim gần trong gang tấc, tuyệt đẹp mà cũng rất hung, Frukz nuốt nước bọt, trong thoáng chốc không dám lên tiếng, cũng không dám nhúc nhích.
Vân vê cổ họng anh ta chốc lát, Medusa từ từ buông ngón tay ra: “Cút.”
Chân Frukz mềm nhũn, hơi lảo đảo, sờ sờ cổ mình, chẳng thèm quay đầu đuổi theo phía Aineka.
“Aineka!”
Đuổi một mạch đến tận boong tàu, nhìn bóng dáng sắp nhảy xuống biển kia, Frukz sải bước lên kéo cậu ấy vào lòng.
Vệt nước mắt trên mặt thiếu niên bị gió biển thổi khô, mặt mày không biểu cảm nhìn anh ta: “Tôi là người cá anh tạo ra, nhảy xuống cũng không chết được.”
“Tôi biết.” Frukz giữ chặt eo cậu ấy, cười: “Nhưng cậu không cảm thấy nhiệt độ ngày càng thấp sao? Chắc chắn nước biển rất lạnh, tôi sợ cậu bị đóng băng.”
“Đóng băng rồi cũng không phải chuyện của anh... Frukz!”
Chưa dứt lời, cơ thể cậu ấy đã bị người đàn ông kia ôm lấy, vỗ mông một cái: “Ngoan một chút, nếu không tôi sẽ không nhịn được mà dạy dỗ cậu.”
“Frukz, buông tôi ra!” Thiếu niên liều mạng vừa đá vừa đạp, nhưng chẳng thể vùng vẫy thoát khỏi cánh tay của người đàn ông trông có vẻ nho nhã nhưng lại có sức mạnh tiềm ẩn, bị anh ta ôm một mạch vào khoang nghỉ, ném vào giường.
“Cút! Tôi ghét anh! Đừng chạm vào tôi... Đừng!”
Nghe thấy tiếng hết lờ mờ truyền đến từ cuối đường, Medusa đấm lên vách tường, hít sâu một hơi, ép mình bình tĩnh lại từ lửa giận, xương cụt lờ mờ nhói vì kích động.
Răng nanh cắn vào môi, anh ngước mắt lên nhìn đến cuối đường.
Men theo cầu thang xuống khoang B1, liếc mắt thấy những vảy vàng rơi và vết máu đỏ sẫm đã đông đặc trong kéo dài đến cửa khoang, cảm giác nhục nhã mãnh liệt chợt ập đến khiến bước chân anh chậm lại, lúc lâu sau không nhúc nhích.
Ký ức kinh khủng mấy ngày mấy đêm trong di tích người cá tràn đến như thủy triều, nhấn chìm đầu óc anh, Medusa cứng đờ, hô hấp hỗn loạn, nhiệt độ hơi sốt đột nhiên tăng lên, tai cũng đỏ lên.
Xem như bị một con chó cắn... đúng rồi.
Anh nhắm mắt, toàn thân tê dại, hít sâu mấy cái, ép bản thân bình tĩnh lại, hai chân run run bước xuống.
Hai bảo vệ ở cửa thấy anh, vẻ mặt chợt sững sờ.
Ba tháng không gặp, rõ ràng “Hoa hồng Đế quốc” còn xinh đẹp hơn trước, sắc mặt anh hơi giống say rượu, môi cũng diễm lệ vô cùng, đuôi mắt cũng hơi đỏ lên, hai binh sĩ trẻ quanh năm chẳng gặp phụ nữ đều nhìn đến mức ngu người, mãi đến khi đối phương lộ ra vẻ tức giận, lạnh lùng hỏi: “Các người nhìn cái gì?”
“Không...” Một binh sĩ cúi đầu, người còn lại nói: “Chúng tôi không thể để ngài vào, Thiếu tướng Niga đã đặc biệt dặn dò rồi.”
Lúc này thần kinh Medusa nhạy cảm vô cùng, ánh mắt hai binh lính này nhìn anh dường như đã biết chuyện anh gặp phải, anh chợt nổi ý định giết chóc: “Tôi giết các ngươi rồi lại nói rõ với cậu ta, các người cảm thấy cậu ta sẽ phạt tôi không?”
Rõ ràng hai bảo vệ bị sắc mặt dọa hết hồn, liếc mắt nhìn nhau, lùi ra, trong đó có một người lên cầu thang, rõ ràng muốn đi thông báo cho Niga, bị Medusa giữ cổ tay lại.
“Nghe lời một chút cho tôi.” Anh nhìn gã cảnh cáo, ngón tay hơi dùng sức, đau đến mức đối phương nhe răng nhếch mép: “Bây giờ tôi đang sốt, đầu óc không tỉnh táo lắm, không chừng sẽ bất chợt phát điên.”
Sắc mặt bảo vệ tái mét, run rẩy nói: “Tôi, tôi biết rồi, Đại úy Y tế.”
Mặt mày Medusa không cảm xúc buông tay ra, đi vào khoang đáy. Vừa thấy bóng dáng bị mấy xích khóa treo ở đó, anh híp mắt.
Khác hẳn lần đầu bị bắt, trên tàu chiến này không có hồ nước riêng, chỉ dùng van nước trên nóc dập lửa, duy trì độ ẩm cho Celuecus, máu đỏ sẫm tích từng mảng dưới đuôi hắn, hắn cúi đầu, mái tóc đen che phủ gương mặt, không hề nhúc nhích, dường như vẫn hôn mê, đôi cánh sau lưng nát bươm, rủ xuống.
Medusa nhìn hắn, không biết sao chẳng thấy hả giận, mà trong lòng còn hơi ngột ngạt, mà cảm giác nhục nhã cũng chẳng vơi chút nào. Mười ngón tay đâm vào lòng bàn tay, nhắn mình nên làm gì, Medusa lấy túi cấp cứu trên eo xuống, vòng ra sau lưng Celuecus. Vô số viên đạn nhiệt độ thấp tỏa ra hơi lạnh găm vào máu thịt hắn lọt vào tầm mắt anh, Medusa lấy nhíp và dao phẫu thuật ra, nhanh chóng rạch chỗ vết thương của hắn gắp đạn ra.
Toàn thân Celuecus run lên.
Medusa mím môi, không thấy hắn tỉnh chưa, tay rất nhanh nhẹn, gắp ra mấy chục viên. Keng, keng, từng viên đạn rơi xuống đất. Anh lau mồ hôi trên trán, cảm nhận được một ánh mắt nóng rực. Anh lạnh lùng ngước mắt lên. Celuecus đã tỉnh rồi, nghiêng đầu sang, một đôi mắt xanh lục dưới mái tóc đang nhìn anh chăm chú, ánh mắt tối tăm.
Chính là... ánh mắt lúc đó.
Máu anh dồn lên, tát một cái thật mạnh đến mức khiến Celuecus nghiêng cả mặt, nhịn xúc động muốn đi ngay lập tức, hành động nhanh chóng.
“Ha...”
Hô hấp Celuecus nặng nề, không giống đau mà hình như rất sướng, hưởng thụ đau đớn anh ban cho, dường như dùng hô hấp cũng có thể vấy bẩn anh.
Medusa lấy xong viên cuối cùng, tay dùng sức hơn, cắt một vệt máu trên lưng hắn, cơ thể Celuecus run lên, gầm một tiếng trầm trầm: “A!”
Tiếng này vừa thô vừa hoang dã, dường như vô cùng sảng khoái.
“Súc sinh!” Medusa ném dao phẫu thuật, dính máu của con thú điên này, anh chạm vào lần nữa sẽ cảm thấy mình sẽ bị hắn vấy bẩn. Vừa bước ra một bước, anh lại nhớ đến vẫn còn chuyện muốn hỏi hắn, nhưng chưa kịp nhìn lại, eo đã bị siết chặt, bị đuôi cá vàng kim quấn lấy, lưng va vào lồng ngực rắn chắc nóng hổi, tai nóng lên, lại bị răng môi người cá cắn lấy.
“Anh vẫn... quan tâm tôi, đúng không?”
Xương cụt bị thứ gì đó chọc vào... kích thích đau đớn thế này, con thú điên này vẫn có thể... Medusa thấy máu dồn lên não, huých khuỷu tay vào sườn hắn, cơ thể Celuecus chấn động, đuôi cá vẫn chẳng lơi lỏng chút nào, ngược lại còn quấn chặt hơn, môi cọ bên tai anh: “Nếu phải thì tôi sẽ rất vui.”
“Cút...”
Medusa nhục nhã đến mức toàn thân run lên, đầu óc ong ong, cơn choáng vì sốt ập đến, trời đất đảo lộn, anh ngã lên người Celuecus, lại nghe hắn nói khẽ: “Anh muốn biết tin tức của Archer, hửm, chủ nhân?”
Medusa thoáng sững sờ... con thú điên này như thể có thể nhìn thấu suy nghĩ của anh vậy, biết anh muốn hỏi hắn điều gì... ý gì đây? Dụ dỗ, uy hiếp? Đến mức này mà hắn còn có mặt mũi gọi anh là chủ nhân?
Đầu lưỡi nóng hổi liếm lên tai anh, dường như biết rõ được kẽ hở và điểm yếu của anh, tiến vào tai anh một cách chậm rãi lại vừa tùy tiện, vào ra trong tai anh phỏng theo cách giao hợp.
Chỉ cần dùng môi lưỡi chạm vào tai, hắn có thể vấy bẩn anh.
Không thể nhịn nổi nữa, toàn thân anh bùng nổ một luồng sức mạnh, giãy khỏi đuôi cá của Celuecus, lùi về sau mấy bước, choáng váng ngã ra sau, được một đôi tay vững chắc đỡ lấy, Niga ôm anh bị ngã lên, mặt mày bừng bừng lửa giận: “Medusa, sao anh còn dám đến chạm vào súc sinh này?”
Xích khóa kêu “leng keng”, Medusa liếc mắt, Celuecus nhìn bọn họ gầm gừ, vùng vẫy, trên cổ dần nổi gân xanh, cơ thể bị trói chặt kéo căng rỉ máu, vây đuôi bùng ngọn lửa, nhưng dường như băn khoăn về anh mới không tấn công.
Niga ôm anh lùi lên cầu thang, giơ tay lên, một khẩu súng lục nhắm thẳng vào hắn, đẩy chốt an toàn.
Medusa hoảng hốt, giữ tay cậu ta, khớp ngón tay căng đỏ bừng vì mất mặt: “Đừng giết hắn. Hắn vẫn có giá trị quý giá, ngài so đo gì với một con thú hoang.”
“Nhưng con thú hoang này...”
“Nhưng tôi là của cậu. Từ cơ thể đến trái tim đều vậy.” Năm ngón tay Medusa giữ nòng súng của cậu ta, ôm lấy cổ cậu ta: “Niga, ôm tôi đi nghỉ ngơi.”
Lần đầu tiên được người trong lòng gọi thẳng tên, trái tim Thiếu tướng trẻ tuổi run lên, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, ôm chặt lấy anh ra khỏi cửa khoang.
Không quay lại nhìn Celuecus nữa, đầu Medusa đau như búa bổ, anh nhắm mắt lại, Niga ôm anh lên tầng, gió biển phả vào mặt, lờ mờ nghe tiếng trò chuyện truyền đến theo gió.
“Tôi dám khẳng định, chắc chắn người cá này đưa chúng ta đến sào huyệt người cá. Đế sư đã được sắp xếp ở phòng cách ly trên tàu chiến rồi, tàu Y tế của tôi cũng ở trên tàu chiến, có đủ thiết bị để nghiên cứu vaccine, đi bắt nhiều người cá hơn sẽ không ảnh hưởng gì, ngài thấy thế nào, Bệ hạ?”
Đó là giọng của Clorokawa.
Đi sào huyệt người cá? Clorokawa điên rồi sao? Medusa ngước mắt lên, Selan khoác áo gió, sắc mặt hơi tái, nhưng vô cùng bình tĩnh, dường như chuyện cậu ta gặp phải không ảnh hưởng đến tinh thần cậu ta, dường như chuyện duy nhất có thể khiến cậu ta dao động là chuyện sống chết của Mikael. Hoàng đế nhỏ này thật sự không bình thường. Anh mở miệng, nhưng nhớ đến Archer lại nuốt lời khuyên xuống. Anh nhất định phải tìm được người anh đích thân cứu, anh coi trong.
“Thiếu tướng Niga, Đại úy Medusa.” Thấy hai người họ, Clorokawa phe phẩy cái quạt lông đen, gật đầu với họ. Tầm mắt lượn trên mặt Medusa, nhướng mày: “Cậu... sốt sao? Lúc nãy tôi không nhận ra, mau đi nghỉ ngơi đi, đợi khi nào khỏe rồi đi kiểm tra người cá kia.”
“Sau này tôi không cho phép Medusa tiếp xúc với con thú hoang đó nữa, đừng quên, anh ấy vẫn chưa xuất ngũ, vẫn là người của tôi, viện trưởng Clorokawa.” Giọng Niga vang như sấm, nhưng Clorokawa chỉ nhìn cậu ta, đôi môi đỏ khẽ nhếch lên, biểu cảm đó hệt như đang nói “Tranh người với tôi, chúng ta chờ xem.”
Niga cố ý tránh tầm mắt, tập trung nhìn người trong lòng, Clorokawa nhìn bóng lưng cậu ta đi vào khoang tàu, lạnh lùng hừ một tiếng, ham muốn chinh phục hóc ngay cổ họng. Thật sự không bằng Hoa hồng Đế quốc kia sao?
— Hết chương 54 —
LT: Celuecus tức điên cho coi, lần sau bị híp nữa chắc Medusa thảm. Tính sổ lần này Medusa mập mờ với Niga. Vừa bị Celuecus ghen vừa bị viện trưởng ghim ời... =)))
(LT: Trong một bộ truyện tôi đu bốn couple, một couple chìm rồi không có nổi lại không... Mấy couple khác không biết sao đây, rầu...)
- --
Sau khi tắm táp toàn thân từ trong ra ngoài một phen, Medusa liếc nhìn mình trong gương, nhưng dấu vẻ đỏ bầm lan khắp toàn thân, giống như bị đánh dấu vô số dấu ấn, không thể xóa đi được.
Anh lấy đồ hộp, mở ra, chỉ mới ăn một ngụm, hơi muốn nôn. Ba ngày nay, đến cả ăn cũng là Celuecus ép ăn, nhưng đến cả lúc anh cũng không được ngơi nghỉ, đến giờ ăn vừa ăn gì đó sẽ nhớ đến chuyện Celuecus làm với mình.
Anh nôn khan hệt như phụ nữ có thai, anh ép mình miễn cưỡng dùng một chút thuốc dinh dưỡng bổ sung sức khỏe, mặc đồng phục y tế vào.
Cài lên đến nút trên cùng vẫn cảm thấy không đủ, anh lại lấy khăn quấn quanh cần cổ thảm không nỡ nhìn của mình.
Mặt mày anh vẫn ửng đỏ, anh đỏ nhiệt độ thử, anh sốt rồi. Không muốn vì vậy mà làm lỡ thời gian, anh đẩy cửa khoang ra, một người bên ngoài đang giơ tay lên, hình như đang chuẩn bị ấn nút.
Đôi mắt đen yêu kiều dưới mũ đen nhìn anh tỉ mỉ một phen, hơi nhướng mầy “Cậu không sao chứ, Đại úy Medusa? Tôi nghe nói cậu bị thương, muốn đến xem thử. Tôi dẫn nhân viên y tế xuất sắc đến này, có thể điều trị cho cậu.”
“Cảm ơn, không cần.” Tâm trạng Medusa vô cùng tồi tệ, chẳng màng giữ lễ nghi, thờ ơ nói: “Tôi đã tự xử lý rồi.”
Đưa ly trong tay cho Clorokawa, mặt mày không cảm xúc: “Bào tử người cá ngài cần, tôi lấy được rồi, có xem là đã qua khảo nghiệm của ngài không, viện trưởng?”
Wakuraba Clorokawa nhướng mày, hơi ngạc nhiên, đánh giá tường tận người đẹp tóc bạch kim trước mắt, một lúc lâu sao hắn ta mới lên tiếng: “Đại úy Medusa, cậu thật sự... khiến người ta ngạc nhiên đây.”
“Như thế, bây giờ tôi có thể đi kiểm tra người cá kia với thân phậm nhân viên nghiên cứu cốt lõi của viện y học không?” Medusa nhìn hắn ta, bình tĩnh hỏi.
“Nó bị nhốt trong khoang B1, hình như tình hình không ổn lắm.” Wakuraba Clorokawa gật đầu, phe phẩy cái quạt lông cười nói: “Cậu biết mà, không ai đến gần nó được, dù nó bị thương nặng cũng vậy.”
... Bị làm nhục như vậy vẫn bình tĩnh như vậy, dù trong lòng có vậy hay không cũng hơn hẳn người khác, để nhóc con quả cảm này làm vật thí nghiệm thật sự hơi đáng tiếc...
Nếu không thì trước khi cơ thể có biến dị cứ để cậu ta làm trợ thủ của mình một thời gian cũng không tồi.
Chậm rãi tản bộ trên hành lạng, thấy học trò tâm đắc của mình đang đợi trước cửa phòng. Cung kính mở cửa thay hắn ta, chưa quay lại đã nghe thấy “huỵch” một tiếng. Ông ta quay sang, nhìn xuống Frukz đang quỳ trước mặt mình, cười nói: “Làm gì vậy, hồ ly nhỏ thân yêu của tôi.”
Frukz nhích gối sang, ôm chân đang đeo giày cao của hắn ta, ngẩng đầu lên cười: “Xin thầy đừng trách phạt Aineka.”
Clorokawa thu quạt lại, khều cằm anh ta: “Chuyện lần này có nguyên do, tôi sẽ không phạt cậu ta. Đồ giả do con người tạo ra, nếu cậu ta ra tay khi có người cá tự nhiên vây quanh thì thật sự sẽ khó cho cậu ta. Nói ra thì, Frukz, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, cậu phải kiềm chế tình cảm của mình một chút.”
“Em phân biệt được đâu là tình cảm đâu là ham muốn, thầy.” Frukz vẫn cười: “Đó chỉ là hứng thú eve mà thôi, em không muốn kỳ tích mình tạo ra bị tổn hại gì thôi.”
“Vậy sao?” Tình cảm và ham muốn của con người... rõ ràng không phải thứ có thể rạch ròi, đến cả bản thân cũng... nhớ đến sĩ quan trẻ cố ý giữ khoảng cách với hắn ta vì ai đó trở về, nét cười trên đôi môi đỏ của Clorokawa mất tăm, lạnh lùng hừ một tiếng. Rõ ràng lần trước lúc giúp cậu ta trị thương, cậu ta có phản ứng với những chòng ghẹo vô tình cố ý của hắn ta.
Đã bị hắn ta dùng tay đánh bại một phen rồi, bình thường vẫn tỏ thái độ đối đầu, nhóc con đó, cơ thể và đầu óc rất đỗi rạch ròi.
Móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, thiếu niên mắt tim nghe lén ngoài cửa mím môi, lau sạch nước mắt tràn ra nơi khóe mắt, quay đầu đi.
Quả nhiên, đối với con hồ ly kia, cậu ấy chỉ là một “tác phẩm” mà thôi. Nhưng anh ta... là vũ trụ của cậu ấy, là tất cả của cậu ấy.
Đi về trước mấy bước, cậu ấy đụng phải một người ở lối rẽ. Aineka lùi về sau mấy bước, Medusa ngạc nhiên, nhìn thiếu niên mặt đẫm lệ: “... Aineka?”
Aineka mím môi, hình như không muốn bị ai trông thấy dáng vẻ mình lúc này, cúi đầu, lủi đi. Medusa cũng không biết mình nghĩ thế nào, nắm lấy cổ tay thiếu niên: “Cậu sao vậy, Aineka?”
Aineka đứng lại, quay mặt sang, cất giọng thờ ơ: “Liên quan gì đến anh, Tử tước Medusa, chúng ta quen lắm sao?”
Tay Medusa cứng đờ. Thật vậy, bọn họ chẳng quen biết gì, nhưng anh không biết vì sao trong lòng vẫn lờ mờ muốn đến gần thiếu niên này. Muốn đến gần cậu ấy... muốn tìm hiểu về cậu ấy, trước giờ, ngoài thứ chó kia, anh chưa từng nảy sinh cảm giác này với ai.
“Tôi chỉ...” Anh hơi mông lung với cảm giác của mình, vô thức ngẫm nghĩ chọn từ: “Chỉ...” Chỉ là gì đây? Đúng rồi, dự tính ban đầu anh muốn đến gần Aineka... “Tôi muốn kết bạn với cậu.”
“Medusa!” Vừa thấy chàng trai níu cổ tay thiếu niên, sắc mặt Frukz vừa bước ra khỏi cửa cũng thay đổi, sải bước sang, kéo tay đối phương ra, ôm thiếu niên vào lòng. Không ngờ thiếu niên lại đẩy anh ta ra thật mạnh, dùng mu bàn tay che mặt quay đi, sượt qua vai Medusa như muốn chạy, để lại hai người trên đường đang trừng nhau.
“Tôi từng cảnh cáo cậu rồi, đừng nhằm vào cậu ấy!” Đôi mắt hồ ly màu xám lóe lên: “Có phải cậu dọa cậu ấy khóc không? Phiến phức của mình còn chưa giiar quyết xong còn đến quấy rầy người khác, Medusa, có phải cậu thiếu chịch không?”
Chưa kịp dứt lời, “ầm” một tiếng, cả người anh ta bị nện lên vách, trước mặt đầy sao. Medusa nắm cổ áo anh ta, đáy mắt bị chọc giận đỏ au, câu này giống như dùi thép chọc vào chỗ đau của anh, khiến anh nảy sinh sát ý. Cố gắng kiềm chế kích động muốn bóp gãy cổ người đàn ông trước mắt này, anh nói từng câu từng chữ: “Con mẹ nó, tốt nhất bây giờ anh đừng khiêu khích tôi.”
Gương mặt người đẹp tóc bạch kim gần trong gang tấc, tuyệt đẹp mà cũng rất hung, Frukz nuốt nước bọt, trong thoáng chốc không dám lên tiếng, cũng không dám nhúc nhích.
Vân vê cổ họng anh ta chốc lát, Medusa từ từ buông ngón tay ra: “Cút.”
Chân Frukz mềm nhũn, hơi lảo đảo, sờ sờ cổ mình, chẳng thèm quay đầu đuổi theo phía Aineka.
“Aineka!”
Đuổi một mạch đến tận boong tàu, nhìn bóng dáng sắp nhảy xuống biển kia, Frukz sải bước lên kéo cậu ấy vào lòng.
Vệt nước mắt trên mặt thiếu niên bị gió biển thổi khô, mặt mày không biểu cảm nhìn anh ta: “Tôi là người cá anh tạo ra, nhảy xuống cũng không chết được.”
“Tôi biết.” Frukz giữ chặt eo cậu ấy, cười: “Nhưng cậu không cảm thấy nhiệt độ ngày càng thấp sao? Chắc chắn nước biển rất lạnh, tôi sợ cậu bị đóng băng.”
“Đóng băng rồi cũng không phải chuyện của anh... Frukz!”
Chưa dứt lời, cơ thể cậu ấy đã bị người đàn ông kia ôm lấy, vỗ mông một cái: “Ngoan một chút, nếu không tôi sẽ không nhịn được mà dạy dỗ cậu.”
“Frukz, buông tôi ra!” Thiếu niên liều mạng vừa đá vừa đạp, nhưng chẳng thể vùng vẫy thoát khỏi cánh tay của người đàn ông trông có vẻ nho nhã nhưng lại có sức mạnh tiềm ẩn, bị anh ta ôm một mạch vào khoang nghỉ, ném vào giường.
“Cút! Tôi ghét anh! Đừng chạm vào tôi... Đừng!”
Nghe thấy tiếng hết lờ mờ truyền đến từ cuối đường, Medusa đấm lên vách tường, hít sâu một hơi, ép mình bình tĩnh lại từ lửa giận, xương cụt lờ mờ nhói vì kích động.
Răng nanh cắn vào môi, anh ngước mắt lên nhìn đến cuối đường.
Men theo cầu thang xuống khoang B1, liếc mắt thấy những vảy vàng rơi và vết máu đỏ sẫm đã đông đặc trong kéo dài đến cửa khoang, cảm giác nhục nhã mãnh liệt chợt ập đến khiến bước chân anh chậm lại, lúc lâu sau không nhúc nhích.
Ký ức kinh khủng mấy ngày mấy đêm trong di tích người cá tràn đến như thủy triều, nhấn chìm đầu óc anh, Medusa cứng đờ, hô hấp hỗn loạn, nhiệt độ hơi sốt đột nhiên tăng lên, tai cũng đỏ lên.
Xem như bị một con chó cắn... đúng rồi.
Anh nhắm mắt, toàn thân tê dại, hít sâu mấy cái, ép bản thân bình tĩnh lại, hai chân run run bước xuống.
Hai bảo vệ ở cửa thấy anh, vẻ mặt chợt sững sờ.
Ba tháng không gặp, rõ ràng “Hoa hồng Đế quốc” còn xinh đẹp hơn trước, sắc mặt anh hơi giống say rượu, môi cũng diễm lệ vô cùng, đuôi mắt cũng hơi đỏ lên, hai binh sĩ trẻ quanh năm chẳng gặp phụ nữ đều nhìn đến mức ngu người, mãi đến khi đối phương lộ ra vẻ tức giận, lạnh lùng hỏi: “Các người nhìn cái gì?”
“Không...” Một binh sĩ cúi đầu, người còn lại nói: “Chúng tôi không thể để ngài vào, Thiếu tướng Niga đã đặc biệt dặn dò rồi.”
Lúc này thần kinh Medusa nhạy cảm vô cùng, ánh mắt hai binh lính này nhìn anh dường như đã biết chuyện anh gặp phải, anh chợt nổi ý định giết chóc: “Tôi giết các ngươi rồi lại nói rõ với cậu ta, các người cảm thấy cậu ta sẽ phạt tôi không?”
Rõ ràng hai bảo vệ bị sắc mặt dọa hết hồn, liếc mắt nhìn nhau, lùi ra, trong đó có một người lên cầu thang, rõ ràng muốn đi thông báo cho Niga, bị Medusa giữ cổ tay lại.
“Nghe lời một chút cho tôi.” Anh nhìn gã cảnh cáo, ngón tay hơi dùng sức, đau đến mức đối phương nhe răng nhếch mép: “Bây giờ tôi đang sốt, đầu óc không tỉnh táo lắm, không chừng sẽ bất chợt phát điên.”
Sắc mặt bảo vệ tái mét, run rẩy nói: “Tôi, tôi biết rồi, Đại úy Y tế.”
Mặt mày Medusa không cảm xúc buông tay ra, đi vào khoang đáy. Vừa thấy bóng dáng bị mấy xích khóa treo ở đó, anh híp mắt.
Khác hẳn lần đầu bị bắt, trên tàu chiến này không có hồ nước riêng, chỉ dùng van nước trên nóc dập lửa, duy trì độ ẩm cho Celuecus, máu đỏ sẫm tích từng mảng dưới đuôi hắn, hắn cúi đầu, mái tóc đen che phủ gương mặt, không hề nhúc nhích, dường như vẫn hôn mê, đôi cánh sau lưng nát bươm, rủ xuống.
Medusa nhìn hắn, không biết sao chẳng thấy hả giận, mà trong lòng còn hơi ngột ngạt, mà cảm giác nhục nhã cũng chẳng vơi chút nào. Mười ngón tay đâm vào lòng bàn tay, nhắn mình nên làm gì, Medusa lấy túi cấp cứu trên eo xuống, vòng ra sau lưng Celuecus. Vô số viên đạn nhiệt độ thấp tỏa ra hơi lạnh găm vào máu thịt hắn lọt vào tầm mắt anh, Medusa lấy nhíp và dao phẫu thuật ra, nhanh chóng rạch chỗ vết thương của hắn gắp đạn ra.
Toàn thân Celuecus run lên.
Medusa mím môi, không thấy hắn tỉnh chưa, tay rất nhanh nhẹn, gắp ra mấy chục viên. Keng, keng, từng viên đạn rơi xuống đất. Anh lau mồ hôi trên trán, cảm nhận được một ánh mắt nóng rực. Anh lạnh lùng ngước mắt lên. Celuecus đã tỉnh rồi, nghiêng đầu sang, một đôi mắt xanh lục dưới mái tóc đang nhìn anh chăm chú, ánh mắt tối tăm.
Chính là... ánh mắt lúc đó.
Máu anh dồn lên, tát một cái thật mạnh đến mức khiến Celuecus nghiêng cả mặt, nhịn xúc động muốn đi ngay lập tức, hành động nhanh chóng.
“Ha...”
Hô hấp Celuecus nặng nề, không giống đau mà hình như rất sướng, hưởng thụ đau đớn anh ban cho, dường như dùng hô hấp cũng có thể vấy bẩn anh.
Medusa lấy xong viên cuối cùng, tay dùng sức hơn, cắt một vệt máu trên lưng hắn, cơ thể Celuecus run lên, gầm một tiếng trầm trầm: “A!”
Tiếng này vừa thô vừa hoang dã, dường như vô cùng sảng khoái.
“Súc sinh!” Medusa ném dao phẫu thuật, dính máu của con thú điên này, anh chạm vào lần nữa sẽ cảm thấy mình sẽ bị hắn vấy bẩn. Vừa bước ra một bước, anh lại nhớ đến vẫn còn chuyện muốn hỏi hắn, nhưng chưa kịp nhìn lại, eo đã bị siết chặt, bị đuôi cá vàng kim quấn lấy, lưng va vào lồng ngực rắn chắc nóng hổi, tai nóng lên, lại bị răng môi người cá cắn lấy.
“Anh vẫn... quan tâm tôi, đúng không?”
Xương cụt bị thứ gì đó chọc vào... kích thích đau đớn thế này, con thú điên này vẫn có thể... Medusa thấy máu dồn lên não, huých khuỷu tay vào sườn hắn, cơ thể Celuecus chấn động, đuôi cá vẫn chẳng lơi lỏng chút nào, ngược lại còn quấn chặt hơn, môi cọ bên tai anh: “Nếu phải thì tôi sẽ rất vui.”
“Cút...”
Medusa nhục nhã đến mức toàn thân run lên, đầu óc ong ong, cơn choáng vì sốt ập đến, trời đất đảo lộn, anh ngã lên người Celuecus, lại nghe hắn nói khẽ: “Anh muốn biết tin tức của Archer, hửm, chủ nhân?”
Medusa thoáng sững sờ... con thú điên này như thể có thể nhìn thấu suy nghĩ của anh vậy, biết anh muốn hỏi hắn điều gì... ý gì đây? Dụ dỗ, uy hiếp? Đến mức này mà hắn còn có mặt mũi gọi anh là chủ nhân?
Đầu lưỡi nóng hổi liếm lên tai anh, dường như biết rõ được kẽ hở và điểm yếu của anh, tiến vào tai anh một cách chậm rãi lại vừa tùy tiện, vào ra trong tai anh phỏng theo cách giao hợp.
Chỉ cần dùng môi lưỡi chạm vào tai, hắn có thể vấy bẩn anh.
Không thể nhịn nổi nữa, toàn thân anh bùng nổ một luồng sức mạnh, giãy khỏi đuôi cá của Celuecus, lùi về sau mấy bước, choáng váng ngã ra sau, được một đôi tay vững chắc đỡ lấy, Niga ôm anh bị ngã lên, mặt mày bừng bừng lửa giận: “Medusa, sao anh còn dám đến chạm vào súc sinh này?”
Xích khóa kêu “leng keng”, Medusa liếc mắt, Celuecus nhìn bọn họ gầm gừ, vùng vẫy, trên cổ dần nổi gân xanh, cơ thể bị trói chặt kéo căng rỉ máu, vây đuôi bùng ngọn lửa, nhưng dường như băn khoăn về anh mới không tấn công.
Niga ôm anh lùi lên cầu thang, giơ tay lên, một khẩu súng lục nhắm thẳng vào hắn, đẩy chốt an toàn.
Medusa hoảng hốt, giữ tay cậu ta, khớp ngón tay căng đỏ bừng vì mất mặt: “Đừng giết hắn. Hắn vẫn có giá trị quý giá, ngài so đo gì với một con thú hoang.”
“Nhưng con thú hoang này...”
“Nhưng tôi là của cậu. Từ cơ thể đến trái tim đều vậy.” Năm ngón tay Medusa giữ nòng súng của cậu ta, ôm lấy cổ cậu ta: “Niga, ôm tôi đi nghỉ ngơi.”
Lần đầu tiên được người trong lòng gọi thẳng tên, trái tim Thiếu tướng trẻ tuổi run lên, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, ôm chặt lấy anh ra khỏi cửa khoang.
Không quay lại nhìn Celuecus nữa, đầu Medusa đau như búa bổ, anh nhắm mắt lại, Niga ôm anh lên tầng, gió biển phả vào mặt, lờ mờ nghe tiếng trò chuyện truyền đến theo gió.
“Tôi dám khẳng định, chắc chắn người cá này đưa chúng ta đến sào huyệt người cá. Đế sư đã được sắp xếp ở phòng cách ly trên tàu chiến rồi, tàu Y tế của tôi cũng ở trên tàu chiến, có đủ thiết bị để nghiên cứu vaccine, đi bắt nhiều người cá hơn sẽ không ảnh hưởng gì, ngài thấy thế nào, Bệ hạ?”
Đó là giọng của Clorokawa.
Đi sào huyệt người cá? Clorokawa điên rồi sao? Medusa ngước mắt lên, Selan khoác áo gió, sắc mặt hơi tái, nhưng vô cùng bình tĩnh, dường như chuyện cậu ta gặp phải không ảnh hưởng đến tinh thần cậu ta, dường như chuyện duy nhất có thể khiến cậu ta dao động là chuyện sống chết của Mikael. Hoàng đế nhỏ này thật sự không bình thường. Anh mở miệng, nhưng nhớ đến Archer lại nuốt lời khuyên xuống. Anh nhất định phải tìm được người anh đích thân cứu, anh coi trong.
“Thiếu tướng Niga, Đại úy Medusa.” Thấy hai người họ, Clorokawa phe phẩy cái quạt lông đen, gật đầu với họ. Tầm mắt lượn trên mặt Medusa, nhướng mày: “Cậu... sốt sao? Lúc nãy tôi không nhận ra, mau đi nghỉ ngơi đi, đợi khi nào khỏe rồi đi kiểm tra người cá kia.”
“Sau này tôi không cho phép Medusa tiếp xúc với con thú hoang đó nữa, đừng quên, anh ấy vẫn chưa xuất ngũ, vẫn là người của tôi, viện trưởng Clorokawa.” Giọng Niga vang như sấm, nhưng Clorokawa chỉ nhìn cậu ta, đôi môi đỏ khẽ nhếch lên, biểu cảm đó hệt như đang nói “Tranh người với tôi, chúng ta chờ xem.”
Niga cố ý tránh tầm mắt, tập trung nhìn người trong lòng, Clorokawa nhìn bóng lưng cậu ta đi vào khoang tàu, lạnh lùng hừ một tiếng, ham muốn chinh phục hóc ngay cổ họng. Thật sự không bằng Hoa hồng Đế quốc kia sao?
— Hết chương 54 —
LT: Celuecus tức điên cho coi, lần sau bị híp nữa chắc Medusa thảm. Tính sổ lần này Medusa mập mờ với Niga. Vừa bị Celuecus ghen vừa bị viện trưởng ghim ời... =)))
/86
|