Trịnh Thiếu Bằng bị lôi đến trước mặt Thôi phán quan. Thôi phán quan khẽ vuốt chòm râu, ra vẻ tươi cười hòa nhã nói:
- Trịnh Thiếu Bằng, mặc dù bọn ta đã câu hồn của ngươi sớm mất ba năm, nhưng cũng đã để cho ngươi sống lại, mượn xác những kẻ không giàu thì sang, xem như không phụ ngươi. Thế nhưng ngươi lại cho rằng vẫn chưa đủ, chỉ trong vòng một năm mà đã quay về đến tám lần. Thôi được rồi, đám người hiện đại các ngươi không phải là rất thích vượt thời không trở về thời cổ đại lắm sao? Lúc trước là bổn phán quan đã sai, vậy ta sẽ đưa ngươi vượt thời không quay về thời cổ đại một chuyến, ngươi thấy thế nào?
“Về thời cổ đại?” - Trịnh Thiếu Bằng không khỏi kích động: “Mình chỉ còn có hai năm để sống, đi du lịch về thời cổ đại một chuyến cũng tốt. Tiếc là chỉ có hai năm để sống, không có cơ hội chinh chiến chém giết, hưởng thụ tư vị làm một đại anh hùng. Ừm… phải hưởng thụ cho sướng một phen! Hai năm à… làm Trụ vương hay là Tùy Văn đế? Cái nào cũng rất có diễm phúc à nha. Chọn gái là phải chọn chất chứ không chọn lượng. Còn không thì làm Sùng Trinh cũng tốt, lúc đó có thể thu được Tần Hoài Bát Diễm (1), Hồng nương tử, Trần Viên Viên này nọ.”
Thôi phán quan híp mắt vê râu, gật gù đắc ý nói:
- Trịnh Thiếu Bằng, kiếp này ta để ngươi đầu thai về thời cổ đại, dù gì thì cũng nên kiếm cho ngươi một gia đình thích hợp. Ta hỏi ngươi, ngươi có biết y thuật hay không? Đại loại như là mổ đầu giải phẫu, nghiên cứu bào chế tây dược gì đấy?
Trịnh Thiếu Bằng chỉ nghĩ tới chuyện sẽ hưởng thụ vài năm, nên vừa nghe ông ta nói vậy, liền nghĩ chẳng lẽ lão còn trông đợi ta sẽ tự thân lập nghiệp làm một thần y hay sao? Vì thế y bèn cười nói:
- Không được, nếu như bị nhức đầu sổ mũi bảo tôi tự mình đến tiệm mua thuốc thì tôi còn làm được, chứ ai mà rảnh hơi nhớ cho hết mấy thứ nguyên liệu thuốc thang này nọ kia chứ?
- Hơn nữa tôi cũng chả nhớ nổi mấy cái thuật ngữ khoa học đâu. Còn về phần giải phẩu mổ đầu gì gì đó, ông đừng có giỡn chơi chứ! Thần y Hoa Đà chỉ vì câu nói phải mổ đầu Tào Tháo mà còn bị chém cho bay đầu, tôi cho dù có biết mổ cũng không dám quay về quá khứ mà khoe khoang đâu. Người ở thời đại đó tri thức còn nông cạn, một đại thần y mà bọn họ còn không tin, cỡ tôi mà về đó khoe tài, không bị người ta gán cho là tà ma ngoại đạo đập cho chết tươi mới là lạ đó.
Nghe xong, sắc mặt Thôi phán quan chợt đanh lại. Ông cố áp chế lửa giận trong lòng, làm ra vẻ ôn hòa nói:
- Hành y là để cứu thế. Làm hạnh lâm quốc thủ (2) mặc dù nở mày nở mặt, thế nhưng… Thôi, không làm thì không làm! Ta lại hỏi ngươi, có biết chế tạo hỏa dược, nghiên cứu chế tạo vũ khí hiện đại không? Chém tướng đoạt cờ, kiến công lập nghiệp cũng là lạc thú của nhân sinh đấy.
Trịnh Thiếu Bằng đáp:
- Hỏa dược hả… tôi nhớ mang máng là phải dùng diêm tiêu (3), lưu huỳnh, rồi còn có một thứ gì chẳng nhớ nữa, phải than củi không ta? Còn về tỷ lệ thì lại càng không nhớ nổi. Nobel là chuyên gia về thuốc nổ mà khi nghiên cứu thứ này còn bị nó nổ cho cụt tay cụt chân, để một thằng gà mờ như tôi đây đi nghiên cứu cái quỷ đó, vậy còn không phải là chê đời quá dài kêu tôi thắt cổ tự tử đi cho rảnh hay sao?
- Còn về phần vũ khí hiện đại… trước tiên ông đưa tôi đến xưởng chế tạo vũ khí học hỏi vài ba năm đi! Rồi sắt thép cổ đại cũng không phù hợp với tiêu chuẩn, dù có nghiên cứu được súng thì lúc bắn chắc cũng nổ gãy nòng ấy chứ! Cho nên ông phải đưa tôi đi học vài năm để biết khai khoáng như thế nào, luyện thép ra làm sao, rèn đập như thế nào, chế tạo máy móc sao cho tốt trước cái đã. Ước chừng trình độ cỡ công nhân kỹ thuật không được đâu, làm sao cũng phải rèn luyện đạt tới trình độ công trình sư may ra mới được à! Không những vậy, mấy cái quy trình của công nghiệp hiện đại thì mấy cái công xưởng chế tạo nho nhỏ cũng không thể làm được đâu nhé. Trở về thời cổ đại, lực lượng sản xuất cùng với năng lực khoa học kỹ thuật của cả xã hội đều không đạt yêu cầu. Đã không có kỹ năng giết rồng, mà thế gian cũng chẳng có rồng (4), vậy chẳng phải là nói xàm hay sao?
Ngưu Đầu nhịn không nổi trợn trừng mắt, gắt gỏng:
- Thật đúng là vô dụng. Vậy kiếm thứ gì đơn giản chút đi. Ngươi biết ủ rượu không? Biết chế tạo ra pha-lê không? Thần y, anh hùng ngươi không làm được, vậy thì làm một đại phú thương cũng không tệ đâu!
Trịnh Thiếu Bằng nhơn nhơn:
- Ủ rượu… không biết. Nhưng mà tôi biết uống, tôi cảm thấy rượu Hồng Tinh Nhị Oa Đầu (5) uống ngon hơn rượu Mao Đài, mà lại không gây váng đầu nữa… Ông trừng mắt cái gì mà trừng! Ông đi mà hỏi xem có bao nhiêu người thật sự biết làm cái thứ quỷ này? Còn về phần pha-lê… tôi chỉ biết là nó được luyện từ cát, còn những thứ khác thì đều không biết.
- Ơ, ngó cái gì? Cho dù là công nhân xưởng pha-lê thì cũng chỉ thạo một công đoạn thôi cơ mà? Có điều tôi lại biết có loại pha-lê được gọi là pha-lê thép (sợi thủy tinh, fiberglass reinforced plastic), có loại pha-lê được gọi là pha-lê đường hóa được sử dụng trong kỹ xảo điện ảnh, có thể ông cũng chẳng biết. À… Không biết nếu đem mấy cái ý tưởng này cung cấp cho mấy tay thợ thủ công chế tạo ngói lưu ly thì bọn họ có thể sáng chế ra được không ta?
Khuôn mặt vốn đã dài của Mã Diện càng dài ra, gân xanh trên trán cũng đều bắt đầu nổi vồng. Hắn cố nén giận nói:
- Văn cũng không biết, võ cũng không thông, tay chẳng thể nâng, vai không thể gánh, ngươi nói xem ngươi làm được cái gì hả? Ngươi hễ mở miệng ra… mở miệng ra… À đúng rồi, thế đầu thai vào nhà quan lại thế gia thì sao? Tối thiểu ngươi cũng biết không ít về chế độ xã hội hiện đại, tùy tiện nêu ra mấy điểm cũng đều là những thay đổi cực kỳ tiến bộ và cách mạng trong thời cổ đại rồi. Làm một bề tôi giỏi giúp vua trị nước cũng không phải là tệ.
Trịnh Thiếu Bằng bĩu môi:
- Mã Diện huynh, không phải huynh muốn được gặp tôi thường xuyên mà đưa ra chủ ý này đó chứ?
Mã Diện ngơ ngác hỏi:
- Tại sao?
Trịnh Thiếu Bằng nói:
- Cải cách chính trị thời cổ đại tôi nhớ không nhiều, nhưng lại nhớ có một người tên là Thương Ưởng (6), rất được sự ủng hộ của vua. Tiểu tử này cũng chẳng thực hiện cải cách gì lớn lao, cũng chỉ là khuyến khích một chút cày cấy và dệt may, loại bỏ một chút đặc quyền thừa kế của quý tộc, phải dựa vào công trạng lớn nhỏ mà ban thưởng này nọ. Kết quả là gã ta bị cả một giai cấp thống trị cực lực phản đối, lôi đi cho ngũ mã phanh thây.
- Cái ông Vương An Thạch thời Tống triều còn tệ hơn, chẳng phải là chỉ cải tiến một chút từ chế độ sẵn có thôi sao? Yêu cầu xúc tiến phát triển thương nghiệp, đề cao sức chiến đấu của quân đội, cải tiến một chút về chế độ thi cử. Chỉ có mấy cái thay đổi nhỏ nhặt không đáng kể như vậy, đường đường lại là một viên tể tướng, sau lưng còn có hoàng thượng chống lưng, vậy mà vẫn làm không xong. Mặc cho ông ta ở trên ra sức hô hào cải cách, quan lại địa phương ở bên dưới căn bản không thèm nghe theo, hết đám này đến đám khác đều không chịu thực hiện, kết quả là ông ta bị bãi quan hai lần, uất ức ôm hận mà chết.
- Huynh nói xem, những thứ này chẳng qua chỉ là những tư tưởng cỏn con mà các chính trị gia vĩ đại trong lịch sử còn không sử dụng được. Tôi, một người căn bản chẳng hề biết gì về giai cấp thống trị và chế độ cổ đại, lại đi nói lung tung mấy thứ chế độ hiện đại gì đó, chưa nói là có phù hợp với nhu cầu phát triển lực lượng sản xuất thời đó hay không, chỉ sợ vừa mới phát biểu cái ý thức vượt thời gian này thì sẽ liền khiến cho phe cải cách giống như bọn Thương Ưởng, Vương An Thạch đều biến thành phe bảo thủ, còn người bị ngũ mã phanh thây lại biến thành thằng tôi. Ái chà, căn bản chỉ là những lời nói suông, nói suông không những hại nước mà còn hại luôn cả tôi đó nha!
Thôi phán quan nhìn chằm chằm vào cái tên phế vật cứ thao thao bất tuyệt này hơn nửa ngày trời rồi đành bất đắc dĩ hỏi:
- Thế… ít ra thì ngươi cũng biết được dòng chảy của lịch sử, ai đắc thế ai thất thế, hẳn cũng phần nào biết mấy thứ này chứ? Kiếm một cây to mà bám vào cũng sẽ có thể sống an nhàn cả đời rồi.
Trịnh Thiếu Bằng lắc đầu quầy quậy:
- Không được đâu, không được đâu! Tôi biết được chút chút về lịch sử thì tính là gì chứ? Dù biết rõ Tần Thủy Hoàng chắc chắn sẽ có được thiên hạ đấy, nhưng ông không có tài cán gì, lại nhảy vào nói rằng hắn có thể thâu tóm được thiên hạ, rằng ông nhất định sẽ trung thành với hắn thì người ta sẽ nuôi ông chắc?
- Tôi còn biết nhà Đường có Lý Thế Dân, bên dưới có Lý Tịnh, Ngụy Trưng (còn gọi là Ngụy Chinh), còn như Trình Giảo Kim thì chả biết là có thật trong lịch sử hay chỉ là nhân vật được bịa ra trong tiểu thuyết. Nhà Tống thì biết có Khấu Chuẩn, về sau mới biết là ông ta chẳng phải nghèo rớt mùng tơi gì, trong nhà chất đầy của cải. Trung thần thì trung thần, nhưng mà hủ bại quá, tính hạn chế của lịch sử mà.
- Càng đáng sợ hơn nữa là, chiếu theo những mô tả về tính tình và cách đối nhân xử thế của bọn họ trong lịch sử hoặc là những câu truyện trong sách, nếu mà dựa dẫm vào bọn họ thì chỉ e mình chết lúc nào cũng không hay. Kiếp vừa rồi tôi là ca sỹ, diễn vai phụ một vở kịch truyền hình, có nghe một nhà sử học được mời đến kể rằng, trong lịch sử có đại gian thần tên là Nghiêm Tung (8), làm thủ phụ (9) hơn chục năm trời, đến cuối đời tài sản bị tịch biên còn không bằng một phần tư của vị đại thanh quan Từ Giai (10) làm thủ phụ trong sáu năm trước hắn nữa, mà hai người này trước khi làm quan đều là có cùng chung điểm xuất phát.
- Bà vợ của Nghiêm Tung quản con rất nghiêm. Nghiêm Thế Phiên cũng không phải là loại nhân vật như Cao Nha Nội (11) trong tiểu thuyết. Lão Nghiêm đối phó với địch thủ chính trị thì chỉ đẩy cho ngã rồi thôi. Mà mấy vị thủ phụ Từ Giai, Cao Củng (12) thì toàn đẩy cho chết mới thôi, nhưng mà mấy người này lại được chết già nha. Người viết sử không dám không lưu lại cho bọn họ mấy phần thể diện. Ai bảo Nghiêm Tung là bị chém đầu chết chứ? Ôi dào, là sách sử hại chết người rồi.
Thôi phán quan giận run cả người, ánh mắt thiếu điều muốn phun lửa, mãi một lúc sau lão mới cất giọng giần giật hỏi:
- Vậy… vậy ta đưa ngươi về thời Tống hoặc thời Nguyên thì thế nào? Tìm bản Cửu Dương thần công hay là Độc Cô Cửu Kiếm gì đó rồi làm một vị đại hiệp nha!
Mặt Trịnh Thiếu Bằng đầy vẻ vô tội, y than thở:
- Lúc đọc truyện tôi đâu có tìm hiểu kỹ, mà lão Kim thì lại không vẽ bản đồ trong đó, ngọn núi Côn Lôn lớn như thế tôi biết leo lên đâu mà tìm? Chỉ nhớ Trương Vô Kỵ bị người ta truy đuổi, sau đó rơi xuống vách núi rồi phát hiện được Cửu Dương chân kinh. Làm sao tôi có thể buộc dây thừng vào từng vách núi mà đi tìm chứ? Kiểu này nếu tôi không bị đứt dây thừng té chết, thì cũng sẽ bị rắn rết dã thú cắn chết. Cho dù có thật sự tìm được đi, ông tưởng đó là truyện tranh à? Bí kíp võ học đẳng cấp cao nhất cũng giống như mấy giáo trình đại học vậy đó, chắc chắn sẽ không có phần mở đầu giới thiệu những kiến thức cơ bản, bộ tôi xem là hiểu được hay sao? E rằng sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, không chết thì cũng phát điên.
Nước bọt văng tung toé, miệng liến thoắng đầy tự tin, y tiếp:
- Vả lại tôi là thứ gì? Cho dù tìm được Phong Thanh Dương thì lão ta sẽ bằng lòng dạy võ cho tôi chắc? Cái lão già đó trốn ở trong núi mấy chục năm không hề thu đồ đệ. Lúc lão ấy thu cái tên Lệnh Hồ Xung, ông thực sự cho rằng lão đó vĩ đại vậy sao? Ai mà chẳng biết “nước tốt không để chảy ruộng ngoài” chứ, tốt xấu gì thì hắn cũng là đệ tử phái Hoa Sơn của lão, còn được lão quan sát rất lâu cơ mà. Tôi mà không quen biết gì người trong võ lâm thì thôi không nói. Nếu không hả, Phong Thanh Dương còn chưa thu nhận, tôi đã bị Điền Bá Quang tóm đi làm dâm tặc rồi.
Lỗ mũi trâu của Ngưu Đầu xịt cả khói, gã nghiến răng nghiến lợi mắng:
- Ngươi quả là thiên hạ đệ nhất đại phế vật, vô sỉ cực độ, thật làm mất hết mặt mũi người hiện đại!
Không cảm thấy hổ thẹn mà ngược lại còn tự hào, Trịnh Thiếu Bằng dương dương đắc ý:
- Không phải vậy sao? Cường đại như Mãn Thanh tiến vào Trung Nguyên còn bị người Hán với nhân số chiếm đa số tuyệt đối đồng hóa, chỉ một tên vô danh tiểu tốt đơn phương độc mã chạy về thời cổ đại lại vọng tưởng có thể thay đổi cả một thế giới sao? Chắc chắn sẽ bị đồng hóa thôi. Người hiện đại bộ giỏi lắm hay sao? Các môn, các ngành, các sự phân công lao động trong xã hội hiện đại đều được phân chia rõ rệt đến nỗi mỗi một cá nhân chỉ biết thực hiện mà không thực sự hiểu thấu được nguyên do ngọn ngành, ai cũng như là ếch ngồi đáy giếng, đem về thời cổ đại có thể dùng được à? Còn về phần mấy cái tư tưởng hiện đại, mang đến thời đó căn bản sẽ chỉ là mầm họa gây ra rắc rối, có cũng như không mà thôi!
Thôi phán quan cũng tức giận đến hoa cả mắt, hết cách đành quay đầu sang Ngưu Đầu hỏi:
- Thời cổ đại có người nào mà không phải làm gì hết, chỉ ăn rồi nằm chờ chết hay không?
Ngưu Đầu ngang nhiên đáp:
- Có, vương hầu. Làm hoàng đế còn phải lao tâm cho quốc sự, làm một vương hầu là tốt nhất, không phải quản chuyện gì, ngược lại muốn quản thì nhiều khi sẽ xảy ra chuyện. Dù gì cũng là hoàng thân quốc thích, ăn không rồi chờ chết là được, căn bản chỉ là một cái máy tạo phân, sâu mọt của xã hội, rất thích hợp với hắn đấy.
Trịnh Thiếu Bằng nghe xong liền suy nghĩ: “Ừm! Vương gia cũng không tệ, khi không có gì làm thì dắt mấy tên cẩu nô tài đi trêu ghẹo con gái nhà lành một chút. Làm hôn quân… tốt thì có tốt, có điều lại bị người đời chửi mắng mấy ngàn năm. Làm vương gia được đấy!”
Thôi phán quan thoáng cười khổ. Lão hiện giờ chỉ muốn mời cái vị đại gia này mau mau đi dùm, có điều ngẫm lại, tống bừa hắn về thời cổ đại cũng không dễ. Nếu như hắn chưa chịu sống yên ổn được hai năm mà lại chết đi thì sẽ rất phiền phức. Vì vậy lão bèn nghiêm mặt, nói:
- Được, vậy cứ đưa hắn đi đầu thai mượn xác làm một vương hầu đi! Có điều hai năm này ngươi nhất định phải làm vương hầu cho yên ổn, đừng có đem phiền phức đến cho ta nữa! Bằng không… Hừm! Bản quan mà gặp lại ngươi sẽ đá ngươi bay về thời cổ đại cho làm một vị quan còn lớn hơn cả vương gia nữa đấy.
Trịnh Thiếu Bằng vừa nghe xong, mặt mày rạng rỡ hỏi:
- Ông muốn để tôi làm hoàng thượng hả?
Thôi phán quan sầm mặt:
- Giờ thì chưa, nhưng ngươi mà dám chết trở về lần nữa, ta sẽ “mời” ngươi đi làm Cửu thiên tuế (13) đó!
Trịnh Thiếu Bằng nghe xong lạnh cả sống lưng, vội vàng phản đối:
- Không cần đâu, không cần đâu, làm Vương gia là tốt lắm rồi! Tôi… à, bổn vương đã thỏa mãn rồi. Ơ, tôi còn chưa nói xong mà, hai vị huynh đài làm cái gì vậy?
Ngưu Đầu Mã Diện mặc kệ, cứ túm lấy y lướt ra khỏi U Minh đại điện, phóng như bay qua cầu Nại Hà, lao vào trong biển mây mênh mông.
Lục đạo luân hồi là một bánh xe khổng lồ cao ba tầng đang chậm rãi chuyển động, bề mặt bánh xe được khắc bốn chữ lớn “Chuyển Luân Thánh Vương” màu vàng rực rỡ, bên trên là bức tượng “Tam Thế Phật” bằng vàng. Khuôn mặt của vị Phật này xấu xí kỳ quái, đầu xù răng nhọn, chân đạp đầu ngao (14), miệng ngậm vành bánh xe, hai tay ôm ghì bánh xe, nghiến răng bặm môi như muốn biểu thị thần lực của ngài cũng không thể xoay chuyển được “nghiệp lực” (15) của nhân sinh.
Bên trong bánh xe phát ra sáu đạo hào quang chiếu thẳng ra bên ngoài, chia bánh xe ra làm sáu phần, lần lượt là: thiên đạo, nhân đạo, a tu la đạo, súc sinh đạo, ngạ quỷ đạo, địa ngục đạo.
Quả nhiên công phá pháo đài dễ nhất là từ bên trong. Ngưu Đầu Mã Diện tìm một cớ gạt cho tên quỷ sứ đang canh gác đi khỏi, sau đó lập tức chạy đến phía trước phần nhân đạo, cẩn thận quan sát một chút rồi chầm chậm quay bánh xe thời gian ở tầng thứ hai của bánh xe khổng lồ. Cái pháp luân này quả là kỳ diệu, bánh xe thời gian vừa xoay, bánh xe thân phận của tầng thứ ba cũng theo đó hiện lên nhiều loại thân phận của xã hội đương thời. Ngưu Đầu Mã Diện quay cho bánh xe ở tầng thứ ba chỉ đến vị trí của Vương hầu.
Tám lần thất bại trước đều là do Ngưu Đầu Mã Diện đích thân dẫn y đến nhân gian tìm người thích hợp để mượn xác, lần này lại thông qua pháp luân của lục đạo luân hồi để chuyển thế. Liệu cái pháp luân này có phải là vật chí bảo trong phật môn quyết định vận mệnh họa phúc của một đời người?
Cảm thấy mới lạ, Trịnh Thiếu Bằng không kềm được chạy lên phía trước ngó một chút, khi thấy quả nhiên đang chỉ ở ngay vị trí của vương hầu, trong lòng không khỏi mừng rỡ.
Không ngờ, bởi vì y là linh thể (thân thể của linh hồn), mà Ngưu Đầu, Mã Diện cũng là linh thể, y không kềm được nóng lòng chạy lên nhìn đã đụng vào khuỷu tay của Ngưu Đầu, làm cho bánh xe thời gian khẽ dịch đi một chút, thế nhưng ba người đều không ai để ý.
Chỉ nghe “cách” một tiếng, chuyển thế pháp luân đã dừng lại. Sáu đạo hào quang chiếu ra từ trong bánh xe bỗng nhiên sáng rực một màu vàng, từ từ ngưng lại thành một chùm. Chùm tia sáng xoay tròn chiếu vào người Trịnh Thiếu Bằng. Thân thể của y bị vô số những tia sáng chiếu xuyên qua khiến cho trở nên gần như trong suốt. Ngay sau đó, hai chân y rời khỏi mặt đất, cả thân người thu nhỏ lại, lao đầu vào chùm ánh sáng vàng, trong nháy mắt đã không còn thấy đâu.
Ánh kim quang đọng lại trong phút chốc rồi tan thành sáu đạo hào quang, pháp luân chầm chậm chuyển động trở lại. Ngưu Đầu, Mã Diện vỗ tay cười lớn. Đang cười, Ngưu Đầu đột nhiên khựng lại, cặp mắt trâu chăm chú nhìn Mã Diện:
- A, hiền đệ!
- Chuyện gì vậy niên huynh (người bạn lớn tuổi hơn, giống như hiền huynh)?
- Mã hiền đệ có nhớ hắn vừa mới đầu thai vào thân xác của người nào không?
- Việc này… niên huynh không nhớ sao?
- Ài… hình như bọn mình lại phạm sai lầm nữa rồi… Lần này là vượt thời không, bọn mình không thể đích thân đưa hắn đi. Nếu như hắn không muốn chết, còn cái người mà hắn mượn xác đó lại bởi vì đã chết từ sớm nên đã đóng tài khoản ở âm ty rồi, vậy thì bọn mình biết đi đâu để câu hồn phách của hắn đây?
Mã Diện rụt cổ lại:
- Vậy… a hèm… Hiện giờ ở dưới âm gian cũng tổ chức điều tra nhân khẩu mà. Ai thọ trên một trăm thì Âm ty sẽ lập danh sách đăng ký để giám sát, cho nên hẳn sẽ không có chuyện lọt lưới mấy con cá lớn như Bành Tổ (16) đâu!
- Nói vậy có nghĩa là…
- À? Có nghĩa là gì hả? Không bằng chứng, ai dám nói là bọn mình đưa hắn vượt thời không chứ? Hề hề hề, kẻ đáng lẽ chỉ được sống hai năm mà lại sống quá trăm tuổi, đến lúc đó đã thay đổi nhân sự, người nào mà còn điều tra ra được ai đã làm chứ? Rõ ràng cái tên tiểu tử đó cũng chỉ là một trong số những kẻ lén vượt thời gian mà thôi.
- Đúng đúng đúng, kẻ nào chết kẻ đó tự chịu, chẳng liên quan cái rắm gì đến bọn mình. Ha ha ha… Mã hiền đệ, hôm qua vi huynh (xưng anh một cách khiêm tốn, giống như “ngu huynh”) có kiếm được một vò rượu ngon, ta mời đệ đi nhấm nháp một chút…
Nói đoạn Ngưu Đầu, Mã Diện cùng quàng vai bá cổ bỏ đi.
--------------
(1) Thời Minh - Thanh phân tranh, nổi lên 8 vị mỹ nữ văn hay chữ tốt, cầm kỳ thi họa đều tuyệt, được mệnh danh là Tần Hoài Bát Diễm, bao gồm:
Phong lưu nữ hiệp Khấu Bạch Môn
Trường trai tú phật Biện Ngọc Kinh
Hiệp cốt phương tâm Cố Mi Sanh
Diễm diễm phong trần Đổng Tiểu Uyển
Phong cốt tằng tuấn Liễu Như Thị
Hiệp can nghĩa đảm Lý Hương Quân
Khuynh quốc danh cơ Trần Viên Viên
Linh tú đa tài Mã Tương Lan
Có thể xem thêm thông tin ở đây:
http://vietkiem.com/forums/index...howtopic=21363
(2) Nhà Ðường cho các học trò đỗ tiến sĩ vào ăn yến ở vườn hạnh (hạnh viên 杏園) nên tục mới gọi các người đỗ là hạnh lâm 杏林. Quốc thủ có nghĩa là danh thủ quốc gia. Câu này muốn nói đến người học cao chức lớn.
(3) Ni-trát ka-li (KNO3). Chất trong suốt, đốt cháy rất dữ dội, dùng làm thuốc súng, thuốc pháo và nấu thủy tinh.
(4) Ý muốn nói là hắn không biết làm, mà nếu có biết thì điều kiện của xã hội cổ đại cũng không đủ cho hắn làm.
(5) Rượu Sao Đỏ, một loại rượu mạnh không màu được chưng cất từ lúa miến sản xuất ở Trung Quốc, sở dĩ có tên là Nhị Oa Đầu là vì nó được chưng hai nước.
(6) Thương Ưởng hay Thương Quân (390 - 338 trước CN), tên thật là Công Tôn Ưởng, sau đổi thành Vệ Ưởng là người nước Vệ (cái tên Vệ Ưởng xuất phát từ tên nước Vệ), làm thừa tướng nước Tần dưới thời vua Tần Hiếu Công. Ông là một chính trị gia xuất sắc theo đường lối của Pháp gia, có công lớn giúp Tần Hiếu Công làm nên nghiệp bá. Ông được phong mười lăm ấp ở đất Ư, đất Thương, phong hiệu là Thương Quân nên gọi ông là Thương Ưởng.
(7) Khấu Chuẩn (Hán tự:寇準, sinh 961, mất 24 tháng 10, 1023) tên chữ Bình Trọng (平仲), quê ở Hoa Chân, là một nhân vật nổi danh đời Tống, từng làm đến chức quan tể tướng. Theo http://vi.wikipedia.org/wiki/Khấu_Chuẩn
(8) Nghiêm Tung (1480-1567): quyền thần triều Minh, thích nịnh nọt cấp trên, trộm quyền đọat lợi, chuyên quyền chính quốc trong suốt gần 20 năm. Về cuối đời, vì chọc giận Thế Tông, bị Thế Tông xa lánh, tịch biên cách chức, mấy năm sau thì chết.
(9) Tương đương với thủ tướng bây giờ.
(10) Từ Giai (1503-1583): vị quan thời Minh cùng làm chung với Nghiêm Tung, được tiến cử làm lễ bộ thượng thư. Nhờ biết đối đãi cẩn thận, lại biết lựa ý mà hùa theo ý của vua, cho nên giữ vững được ghế.
(11) Cao Nha Nội trong Thủy Hử (Thi Nại Am, có người cho rằng của La Quán Trung) là con nuôi Cao Cầu. Có một ngày Lâm Xung đưa vợ là Minh Châu đi chùa, trong lúc đang cúng bái thì Minh Châu bị Cao Nha Nội giở trò sàm sỡ, bị Lâm Xung bắt gặp điên tiết cho vài đấm. Tên tiểu tử này ôm hận trong lòng về kể cho cha nuôi hắn. Sau đó Cao Cầu cùng Lục Khiêm bàn mưu tính kế hãm hại Lâm Xung để trả thù.
(12) Cao Củng (1512-1578): là một chính trị gia có tài vào giữa thời Minh.
(13) Ngụy Trung Hiền (1568-1627) là một trong những đại hoạn quan nổi tiếng nhất và nhiều quyền lực nhất trong lịch sử Trung Quốc. Ông ta là người cầm đầu “đảng hoạn quan” dưới thời Minh Hy Tông trong việc lũng đoạn triều chính, thâu tóm mọi quyền lực trong tay, đồng thời tiêu diệt tất cả những người không cùng phe cánh với mình một cách không khoan nhượng. Vương triều Minh dưới thời Hy Tông suy tàn một cách trầm trọng một phần lớn là do Ngụy Trung Hiền. Do bên trong sinh từ (đền thờ người còn sống) thờ tượng của Ngụy Trung Hiền, ai đi qua cũng phải lậy 5 lậy, hô to “9900 tuổi” (thua vua, “Vạn tuế”), cho nên ông ta tự xưng là “Cửu thiên tuế”.
(14) Ngao (鳌): ba ba khổng lồ trong truyền thuyết, một trong chín con của rồng.
Xem hình: http://img.jiaodong/pic/0/10/06/...190_052383.jpg
(15) Nghiệp (Karma) là tư tưởng, lời nói, việc làm, thường khởi xuất do “ý muốn làm” tạo động cơ (tác ý). Theo Phật nói, nghiệp là thứ sẽ luôn đi theo ta không chỉ một đời này mà còn những đời sau.
(16) Bành Tổ là một nhân vật trong truyền thuyết Trung Hoa, được cho là sống lâu đến ngàn tuổi.
- Trịnh Thiếu Bằng, mặc dù bọn ta đã câu hồn của ngươi sớm mất ba năm, nhưng cũng đã để cho ngươi sống lại, mượn xác những kẻ không giàu thì sang, xem như không phụ ngươi. Thế nhưng ngươi lại cho rằng vẫn chưa đủ, chỉ trong vòng một năm mà đã quay về đến tám lần. Thôi được rồi, đám người hiện đại các ngươi không phải là rất thích vượt thời không trở về thời cổ đại lắm sao? Lúc trước là bổn phán quan đã sai, vậy ta sẽ đưa ngươi vượt thời không quay về thời cổ đại một chuyến, ngươi thấy thế nào?
“Về thời cổ đại?” - Trịnh Thiếu Bằng không khỏi kích động: “Mình chỉ còn có hai năm để sống, đi du lịch về thời cổ đại một chuyến cũng tốt. Tiếc là chỉ có hai năm để sống, không có cơ hội chinh chiến chém giết, hưởng thụ tư vị làm một đại anh hùng. Ừm… phải hưởng thụ cho sướng một phen! Hai năm à… làm Trụ vương hay là Tùy Văn đế? Cái nào cũng rất có diễm phúc à nha. Chọn gái là phải chọn chất chứ không chọn lượng. Còn không thì làm Sùng Trinh cũng tốt, lúc đó có thể thu được Tần Hoài Bát Diễm (1), Hồng nương tử, Trần Viên Viên này nọ.”
Thôi phán quan híp mắt vê râu, gật gù đắc ý nói:
- Trịnh Thiếu Bằng, kiếp này ta để ngươi đầu thai về thời cổ đại, dù gì thì cũng nên kiếm cho ngươi một gia đình thích hợp. Ta hỏi ngươi, ngươi có biết y thuật hay không? Đại loại như là mổ đầu giải phẫu, nghiên cứu bào chế tây dược gì đấy?
Trịnh Thiếu Bằng chỉ nghĩ tới chuyện sẽ hưởng thụ vài năm, nên vừa nghe ông ta nói vậy, liền nghĩ chẳng lẽ lão còn trông đợi ta sẽ tự thân lập nghiệp làm một thần y hay sao? Vì thế y bèn cười nói:
- Không được, nếu như bị nhức đầu sổ mũi bảo tôi tự mình đến tiệm mua thuốc thì tôi còn làm được, chứ ai mà rảnh hơi nhớ cho hết mấy thứ nguyên liệu thuốc thang này nọ kia chứ?
- Hơn nữa tôi cũng chả nhớ nổi mấy cái thuật ngữ khoa học đâu. Còn về phần giải phẩu mổ đầu gì gì đó, ông đừng có giỡn chơi chứ! Thần y Hoa Đà chỉ vì câu nói phải mổ đầu Tào Tháo mà còn bị chém cho bay đầu, tôi cho dù có biết mổ cũng không dám quay về quá khứ mà khoe khoang đâu. Người ở thời đại đó tri thức còn nông cạn, một đại thần y mà bọn họ còn không tin, cỡ tôi mà về đó khoe tài, không bị người ta gán cho là tà ma ngoại đạo đập cho chết tươi mới là lạ đó.
Nghe xong, sắc mặt Thôi phán quan chợt đanh lại. Ông cố áp chế lửa giận trong lòng, làm ra vẻ ôn hòa nói:
- Hành y là để cứu thế. Làm hạnh lâm quốc thủ (2) mặc dù nở mày nở mặt, thế nhưng… Thôi, không làm thì không làm! Ta lại hỏi ngươi, có biết chế tạo hỏa dược, nghiên cứu chế tạo vũ khí hiện đại không? Chém tướng đoạt cờ, kiến công lập nghiệp cũng là lạc thú của nhân sinh đấy.
Trịnh Thiếu Bằng đáp:
- Hỏa dược hả… tôi nhớ mang máng là phải dùng diêm tiêu (3), lưu huỳnh, rồi còn có một thứ gì chẳng nhớ nữa, phải than củi không ta? Còn về tỷ lệ thì lại càng không nhớ nổi. Nobel là chuyên gia về thuốc nổ mà khi nghiên cứu thứ này còn bị nó nổ cho cụt tay cụt chân, để một thằng gà mờ như tôi đây đi nghiên cứu cái quỷ đó, vậy còn không phải là chê đời quá dài kêu tôi thắt cổ tự tử đi cho rảnh hay sao?
- Còn về phần vũ khí hiện đại… trước tiên ông đưa tôi đến xưởng chế tạo vũ khí học hỏi vài ba năm đi! Rồi sắt thép cổ đại cũng không phù hợp với tiêu chuẩn, dù có nghiên cứu được súng thì lúc bắn chắc cũng nổ gãy nòng ấy chứ! Cho nên ông phải đưa tôi đi học vài năm để biết khai khoáng như thế nào, luyện thép ra làm sao, rèn đập như thế nào, chế tạo máy móc sao cho tốt trước cái đã. Ước chừng trình độ cỡ công nhân kỹ thuật không được đâu, làm sao cũng phải rèn luyện đạt tới trình độ công trình sư may ra mới được à! Không những vậy, mấy cái quy trình của công nghiệp hiện đại thì mấy cái công xưởng chế tạo nho nhỏ cũng không thể làm được đâu nhé. Trở về thời cổ đại, lực lượng sản xuất cùng với năng lực khoa học kỹ thuật của cả xã hội đều không đạt yêu cầu. Đã không có kỹ năng giết rồng, mà thế gian cũng chẳng có rồng (4), vậy chẳng phải là nói xàm hay sao?
Ngưu Đầu nhịn không nổi trợn trừng mắt, gắt gỏng:
- Thật đúng là vô dụng. Vậy kiếm thứ gì đơn giản chút đi. Ngươi biết ủ rượu không? Biết chế tạo ra pha-lê không? Thần y, anh hùng ngươi không làm được, vậy thì làm một đại phú thương cũng không tệ đâu!
Trịnh Thiếu Bằng nhơn nhơn:
- Ủ rượu… không biết. Nhưng mà tôi biết uống, tôi cảm thấy rượu Hồng Tinh Nhị Oa Đầu (5) uống ngon hơn rượu Mao Đài, mà lại không gây váng đầu nữa… Ông trừng mắt cái gì mà trừng! Ông đi mà hỏi xem có bao nhiêu người thật sự biết làm cái thứ quỷ này? Còn về phần pha-lê… tôi chỉ biết là nó được luyện từ cát, còn những thứ khác thì đều không biết.
- Ơ, ngó cái gì? Cho dù là công nhân xưởng pha-lê thì cũng chỉ thạo một công đoạn thôi cơ mà? Có điều tôi lại biết có loại pha-lê được gọi là pha-lê thép (sợi thủy tinh, fiberglass reinforced plastic), có loại pha-lê được gọi là pha-lê đường hóa được sử dụng trong kỹ xảo điện ảnh, có thể ông cũng chẳng biết. À… Không biết nếu đem mấy cái ý tưởng này cung cấp cho mấy tay thợ thủ công chế tạo ngói lưu ly thì bọn họ có thể sáng chế ra được không ta?
Khuôn mặt vốn đã dài của Mã Diện càng dài ra, gân xanh trên trán cũng đều bắt đầu nổi vồng. Hắn cố nén giận nói:
- Văn cũng không biết, võ cũng không thông, tay chẳng thể nâng, vai không thể gánh, ngươi nói xem ngươi làm được cái gì hả? Ngươi hễ mở miệng ra… mở miệng ra… À đúng rồi, thế đầu thai vào nhà quan lại thế gia thì sao? Tối thiểu ngươi cũng biết không ít về chế độ xã hội hiện đại, tùy tiện nêu ra mấy điểm cũng đều là những thay đổi cực kỳ tiến bộ và cách mạng trong thời cổ đại rồi. Làm một bề tôi giỏi giúp vua trị nước cũng không phải là tệ.
Trịnh Thiếu Bằng bĩu môi:
- Mã Diện huynh, không phải huynh muốn được gặp tôi thường xuyên mà đưa ra chủ ý này đó chứ?
Mã Diện ngơ ngác hỏi:
- Tại sao?
Trịnh Thiếu Bằng nói:
- Cải cách chính trị thời cổ đại tôi nhớ không nhiều, nhưng lại nhớ có một người tên là Thương Ưởng (6), rất được sự ủng hộ của vua. Tiểu tử này cũng chẳng thực hiện cải cách gì lớn lao, cũng chỉ là khuyến khích một chút cày cấy và dệt may, loại bỏ một chút đặc quyền thừa kế của quý tộc, phải dựa vào công trạng lớn nhỏ mà ban thưởng này nọ. Kết quả là gã ta bị cả một giai cấp thống trị cực lực phản đối, lôi đi cho ngũ mã phanh thây.
- Cái ông Vương An Thạch thời Tống triều còn tệ hơn, chẳng phải là chỉ cải tiến một chút từ chế độ sẵn có thôi sao? Yêu cầu xúc tiến phát triển thương nghiệp, đề cao sức chiến đấu của quân đội, cải tiến một chút về chế độ thi cử. Chỉ có mấy cái thay đổi nhỏ nhặt không đáng kể như vậy, đường đường lại là một viên tể tướng, sau lưng còn có hoàng thượng chống lưng, vậy mà vẫn làm không xong. Mặc cho ông ta ở trên ra sức hô hào cải cách, quan lại địa phương ở bên dưới căn bản không thèm nghe theo, hết đám này đến đám khác đều không chịu thực hiện, kết quả là ông ta bị bãi quan hai lần, uất ức ôm hận mà chết.
- Huynh nói xem, những thứ này chẳng qua chỉ là những tư tưởng cỏn con mà các chính trị gia vĩ đại trong lịch sử còn không sử dụng được. Tôi, một người căn bản chẳng hề biết gì về giai cấp thống trị và chế độ cổ đại, lại đi nói lung tung mấy thứ chế độ hiện đại gì đó, chưa nói là có phù hợp với nhu cầu phát triển lực lượng sản xuất thời đó hay không, chỉ sợ vừa mới phát biểu cái ý thức vượt thời gian này thì sẽ liền khiến cho phe cải cách giống như bọn Thương Ưởng, Vương An Thạch đều biến thành phe bảo thủ, còn người bị ngũ mã phanh thây lại biến thành thằng tôi. Ái chà, căn bản chỉ là những lời nói suông, nói suông không những hại nước mà còn hại luôn cả tôi đó nha!
Thôi phán quan nhìn chằm chằm vào cái tên phế vật cứ thao thao bất tuyệt này hơn nửa ngày trời rồi đành bất đắc dĩ hỏi:
- Thế… ít ra thì ngươi cũng biết được dòng chảy của lịch sử, ai đắc thế ai thất thế, hẳn cũng phần nào biết mấy thứ này chứ? Kiếm một cây to mà bám vào cũng sẽ có thể sống an nhàn cả đời rồi.
Trịnh Thiếu Bằng lắc đầu quầy quậy:
- Không được đâu, không được đâu! Tôi biết được chút chút về lịch sử thì tính là gì chứ? Dù biết rõ Tần Thủy Hoàng chắc chắn sẽ có được thiên hạ đấy, nhưng ông không có tài cán gì, lại nhảy vào nói rằng hắn có thể thâu tóm được thiên hạ, rằng ông nhất định sẽ trung thành với hắn thì người ta sẽ nuôi ông chắc?
- Tôi còn biết nhà Đường có Lý Thế Dân, bên dưới có Lý Tịnh, Ngụy Trưng (còn gọi là Ngụy Chinh), còn như Trình Giảo Kim thì chả biết là có thật trong lịch sử hay chỉ là nhân vật được bịa ra trong tiểu thuyết. Nhà Tống thì biết có Khấu Chuẩn, về sau mới biết là ông ta chẳng phải nghèo rớt mùng tơi gì, trong nhà chất đầy của cải. Trung thần thì trung thần, nhưng mà hủ bại quá, tính hạn chế của lịch sử mà.
- Càng đáng sợ hơn nữa là, chiếu theo những mô tả về tính tình và cách đối nhân xử thế của bọn họ trong lịch sử hoặc là những câu truyện trong sách, nếu mà dựa dẫm vào bọn họ thì chỉ e mình chết lúc nào cũng không hay. Kiếp vừa rồi tôi là ca sỹ, diễn vai phụ một vở kịch truyền hình, có nghe một nhà sử học được mời đến kể rằng, trong lịch sử có đại gian thần tên là Nghiêm Tung (8), làm thủ phụ (9) hơn chục năm trời, đến cuối đời tài sản bị tịch biên còn không bằng một phần tư của vị đại thanh quan Từ Giai (10) làm thủ phụ trong sáu năm trước hắn nữa, mà hai người này trước khi làm quan đều là có cùng chung điểm xuất phát.
- Bà vợ của Nghiêm Tung quản con rất nghiêm. Nghiêm Thế Phiên cũng không phải là loại nhân vật như Cao Nha Nội (11) trong tiểu thuyết. Lão Nghiêm đối phó với địch thủ chính trị thì chỉ đẩy cho ngã rồi thôi. Mà mấy vị thủ phụ Từ Giai, Cao Củng (12) thì toàn đẩy cho chết mới thôi, nhưng mà mấy người này lại được chết già nha. Người viết sử không dám không lưu lại cho bọn họ mấy phần thể diện. Ai bảo Nghiêm Tung là bị chém đầu chết chứ? Ôi dào, là sách sử hại chết người rồi.
Thôi phán quan giận run cả người, ánh mắt thiếu điều muốn phun lửa, mãi một lúc sau lão mới cất giọng giần giật hỏi:
- Vậy… vậy ta đưa ngươi về thời Tống hoặc thời Nguyên thì thế nào? Tìm bản Cửu Dương thần công hay là Độc Cô Cửu Kiếm gì đó rồi làm một vị đại hiệp nha!
Mặt Trịnh Thiếu Bằng đầy vẻ vô tội, y than thở:
- Lúc đọc truyện tôi đâu có tìm hiểu kỹ, mà lão Kim thì lại không vẽ bản đồ trong đó, ngọn núi Côn Lôn lớn như thế tôi biết leo lên đâu mà tìm? Chỉ nhớ Trương Vô Kỵ bị người ta truy đuổi, sau đó rơi xuống vách núi rồi phát hiện được Cửu Dương chân kinh. Làm sao tôi có thể buộc dây thừng vào từng vách núi mà đi tìm chứ? Kiểu này nếu tôi không bị đứt dây thừng té chết, thì cũng sẽ bị rắn rết dã thú cắn chết. Cho dù có thật sự tìm được đi, ông tưởng đó là truyện tranh à? Bí kíp võ học đẳng cấp cao nhất cũng giống như mấy giáo trình đại học vậy đó, chắc chắn sẽ không có phần mở đầu giới thiệu những kiến thức cơ bản, bộ tôi xem là hiểu được hay sao? E rằng sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, không chết thì cũng phát điên.
Nước bọt văng tung toé, miệng liến thoắng đầy tự tin, y tiếp:
- Vả lại tôi là thứ gì? Cho dù tìm được Phong Thanh Dương thì lão ta sẽ bằng lòng dạy võ cho tôi chắc? Cái lão già đó trốn ở trong núi mấy chục năm không hề thu đồ đệ. Lúc lão ấy thu cái tên Lệnh Hồ Xung, ông thực sự cho rằng lão đó vĩ đại vậy sao? Ai mà chẳng biết “nước tốt không để chảy ruộng ngoài” chứ, tốt xấu gì thì hắn cũng là đệ tử phái Hoa Sơn của lão, còn được lão quan sát rất lâu cơ mà. Tôi mà không quen biết gì người trong võ lâm thì thôi không nói. Nếu không hả, Phong Thanh Dương còn chưa thu nhận, tôi đã bị Điền Bá Quang tóm đi làm dâm tặc rồi.
Lỗ mũi trâu của Ngưu Đầu xịt cả khói, gã nghiến răng nghiến lợi mắng:
- Ngươi quả là thiên hạ đệ nhất đại phế vật, vô sỉ cực độ, thật làm mất hết mặt mũi người hiện đại!
Không cảm thấy hổ thẹn mà ngược lại còn tự hào, Trịnh Thiếu Bằng dương dương đắc ý:
- Không phải vậy sao? Cường đại như Mãn Thanh tiến vào Trung Nguyên còn bị người Hán với nhân số chiếm đa số tuyệt đối đồng hóa, chỉ một tên vô danh tiểu tốt đơn phương độc mã chạy về thời cổ đại lại vọng tưởng có thể thay đổi cả một thế giới sao? Chắc chắn sẽ bị đồng hóa thôi. Người hiện đại bộ giỏi lắm hay sao? Các môn, các ngành, các sự phân công lao động trong xã hội hiện đại đều được phân chia rõ rệt đến nỗi mỗi một cá nhân chỉ biết thực hiện mà không thực sự hiểu thấu được nguyên do ngọn ngành, ai cũng như là ếch ngồi đáy giếng, đem về thời cổ đại có thể dùng được à? Còn về phần mấy cái tư tưởng hiện đại, mang đến thời đó căn bản sẽ chỉ là mầm họa gây ra rắc rối, có cũng như không mà thôi!
Thôi phán quan cũng tức giận đến hoa cả mắt, hết cách đành quay đầu sang Ngưu Đầu hỏi:
- Thời cổ đại có người nào mà không phải làm gì hết, chỉ ăn rồi nằm chờ chết hay không?
Ngưu Đầu ngang nhiên đáp:
- Có, vương hầu. Làm hoàng đế còn phải lao tâm cho quốc sự, làm một vương hầu là tốt nhất, không phải quản chuyện gì, ngược lại muốn quản thì nhiều khi sẽ xảy ra chuyện. Dù gì cũng là hoàng thân quốc thích, ăn không rồi chờ chết là được, căn bản chỉ là một cái máy tạo phân, sâu mọt của xã hội, rất thích hợp với hắn đấy.
Trịnh Thiếu Bằng nghe xong liền suy nghĩ: “Ừm! Vương gia cũng không tệ, khi không có gì làm thì dắt mấy tên cẩu nô tài đi trêu ghẹo con gái nhà lành một chút. Làm hôn quân… tốt thì có tốt, có điều lại bị người đời chửi mắng mấy ngàn năm. Làm vương gia được đấy!”
Thôi phán quan thoáng cười khổ. Lão hiện giờ chỉ muốn mời cái vị đại gia này mau mau đi dùm, có điều ngẫm lại, tống bừa hắn về thời cổ đại cũng không dễ. Nếu như hắn chưa chịu sống yên ổn được hai năm mà lại chết đi thì sẽ rất phiền phức. Vì vậy lão bèn nghiêm mặt, nói:
- Được, vậy cứ đưa hắn đi đầu thai mượn xác làm một vương hầu đi! Có điều hai năm này ngươi nhất định phải làm vương hầu cho yên ổn, đừng có đem phiền phức đến cho ta nữa! Bằng không… Hừm! Bản quan mà gặp lại ngươi sẽ đá ngươi bay về thời cổ đại cho làm một vị quan còn lớn hơn cả vương gia nữa đấy.
Trịnh Thiếu Bằng vừa nghe xong, mặt mày rạng rỡ hỏi:
- Ông muốn để tôi làm hoàng thượng hả?
Thôi phán quan sầm mặt:
- Giờ thì chưa, nhưng ngươi mà dám chết trở về lần nữa, ta sẽ “mời” ngươi đi làm Cửu thiên tuế (13) đó!
Trịnh Thiếu Bằng nghe xong lạnh cả sống lưng, vội vàng phản đối:
- Không cần đâu, không cần đâu, làm Vương gia là tốt lắm rồi! Tôi… à, bổn vương đã thỏa mãn rồi. Ơ, tôi còn chưa nói xong mà, hai vị huynh đài làm cái gì vậy?
Ngưu Đầu Mã Diện mặc kệ, cứ túm lấy y lướt ra khỏi U Minh đại điện, phóng như bay qua cầu Nại Hà, lao vào trong biển mây mênh mông.
Lục đạo luân hồi là một bánh xe khổng lồ cao ba tầng đang chậm rãi chuyển động, bề mặt bánh xe được khắc bốn chữ lớn “Chuyển Luân Thánh Vương” màu vàng rực rỡ, bên trên là bức tượng “Tam Thế Phật” bằng vàng. Khuôn mặt của vị Phật này xấu xí kỳ quái, đầu xù răng nhọn, chân đạp đầu ngao (14), miệng ngậm vành bánh xe, hai tay ôm ghì bánh xe, nghiến răng bặm môi như muốn biểu thị thần lực của ngài cũng không thể xoay chuyển được “nghiệp lực” (15) của nhân sinh.
Bên trong bánh xe phát ra sáu đạo hào quang chiếu thẳng ra bên ngoài, chia bánh xe ra làm sáu phần, lần lượt là: thiên đạo, nhân đạo, a tu la đạo, súc sinh đạo, ngạ quỷ đạo, địa ngục đạo.
Quả nhiên công phá pháo đài dễ nhất là từ bên trong. Ngưu Đầu Mã Diện tìm một cớ gạt cho tên quỷ sứ đang canh gác đi khỏi, sau đó lập tức chạy đến phía trước phần nhân đạo, cẩn thận quan sát một chút rồi chầm chậm quay bánh xe thời gian ở tầng thứ hai của bánh xe khổng lồ. Cái pháp luân này quả là kỳ diệu, bánh xe thời gian vừa xoay, bánh xe thân phận của tầng thứ ba cũng theo đó hiện lên nhiều loại thân phận của xã hội đương thời. Ngưu Đầu Mã Diện quay cho bánh xe ở tầng thứ ba chỉ đến vị trí của Vương hầu.
Tám lần thất bại trước đều là do Ngưu Đầu Mã Diện đích thân dẫn y đến nhân gian tìm người thích hợp để mượn xác, lần này lại thông qua pháp luân của lục đạo luân hồi để chuyển thế. Liệu cái pháp luân này có phải là vật chí bảo trong phật môn quyết định vận mệnh họa phúc của một đời người?
Cảm thấy mới lạ, Trịnh Thiếu Bằng không kềm được chạy lên phía trước ngó một chút, khi thấy quả nhiên đang chỉ ở ngay vị trí của vương hầu, trong lòng không khỏi mừng rỡ.
Không ngờ, bởi vì y là linh thể (thân thể của linh hồn), mà Ngưu Đầu, Mã Diện cũng là linh thể, y không kềm được nóng lòng chạy lên nhìn đã đụng vào khuỷu tay của Ngưu Đầu, làm cho bánh xe thời gian khẽ dịch đi một chút, thế nhưng ba người đều không ai để ý.
Chỉ nghe “cách” một tiếng, chuyển thế pháp luân đã dừng lại. Sáu đạo hào quang chiếu ra từ trong bánh xe bỗng nhiên sáng rực một màu vàng, từ từ ngưng lại thành một chùm. Chùm tia sáng xoay tròn chiếu vào người Trịnh Thiếu Bằng. Thân thể của y bị vô số những tia sáng chiếu xuyên qua khiến cho trở nên gần như trong suốt. Ngay sau đó, hai chân y rời khỏi mặt đất, cả thân người thu nhỏ lại, lao đầu vào chùm ánh sáng vàng, trong nháy mắt đã không còn thấy đâu.
Ánh kim quang đọng lại trong phút chốc rồi tan thành sáu đạo hào quang, pháp luân chầm chậm chuyển động trở lại. Ngưu Đầu, Mã Diện vỗ tay cười lớn. Đang cười, Ngưu Đầu đột nhiên khựng lại, cặp mắt trâu chăm chú nhìn Mã Diện:
- A, hiền đệ!
- Chuyện gì vậy niên huynh (người bạn lớn tuổi hơn, giống như hiền huynh)?
- Mã hiền đệ có nhớ hắn vừa mới đầu thai vào thân xác của người nào không?
- Việc này… niên huynh không nhớ sao?
- Ài… hình như bọn mình lại phạm sai lầm nữa rồi… Lần này là vượt thời không, bọn mình không thể đích thân đưa hắn đi. Nếu như hắn không muốn chết, còn cái người mà hắn mượn xác đó lại bởi vì đã chết từ sớm nên đã đóng tài khoản ở âm ty rồi, vậy thì bọn mình biết đi đâu để câu hồn phách của hắn đây?
Mã Diện rụt cổ lại:
- Vậy… a hèm… Hiện giờ ở dưới âm gian cũng tổ chức điều tra nhân khẩu mà. Ai thọ trên một trăm thì Âm ty sẽ lập danh sách đăng ký để giám sát, cho nên hẳn sẽ không có chuyện lọt lưới mấy con cá lớn như Bành Tổ (16) đâu!
- Nói vậy có nghĩa là…
- À? Có nghĩa là gì hả? Không bằng chứng, ai dám nói là bọn mình đưa hắn vượt thời không chứ? Hề hề hề, kẻ đáng lẽ chỉ được sống hai năm mà lại sống quá trăm tuổi, đến lúc đó đã thay đổi nhân sự, người nào mà còn điều tra ra được ai đã làm chứ? Rõ ràng cái tên tiểu tử đó cũng chỉ là một trong số những kẻ lén vượt thời gian mà thôi.
- Đúng đúng đúng, kẻ nào chết kẻ đó tự chịu, chẳng liên quan cái rắm gì đến bọn mình. Ha ha ha… Mã hiền đệ, hôm qua vi huynh (xưng anh một cách khiêm tốn, giống như “ngu huynh”) có kiếm được một vò rượu ngon, ta mời đệ đi nhấm nháp một chút…
Nói đoạn Ngưu Đầu, Mã Diện cùng quàng vai bá cổ bỏ đi.
--------------
(1) Thời Minh - Thanh phân tranh, nổi lên 8 vị mỹ nữ văn hay chữ tốt, cầm kỳ thi họa đều tuyệt, được mệnh danh là Tần Hoài Bát Diễm, bao gồm:
Phong lưu nữ hiệp Khấu Bạch Môn
Trường trai tú phật Biện Ngọc Kinh
Hiệp cốt phương tâm Cố Mi Sanh
Diễm diễm phong trần Đổng Tiểu Uyển
Phong cốt tằng tuấn Liễu Như Thị
Hiệp can nghĩa đảm Lý Hương Quân
Khuynh quốc danh cơ Trần Viên Viên
Linh tú đa tài Mã Tương Lan
Có thể xem thêm thông tin ở đây:
http://vietkiem.com/forums/index...howtopic=21363
(2) Nhà Ðường cho các học trò đỗ tiến sĩ vào ăn yến ở vườn hạnh (hạnh viên 杏園) nên tục mới gọi các người đỗ là hạnh lâm 杏林. Quốc thủ có nghĩa là danh thủ quốc gia. Câu này muốn nói đến người học cao chức lớn.
(3) Ni-trát ka-li (KNO3). Chất trong suốt, đốt cháy rất dữ dội, dùng làm thuốc súng, thuốc pháo và nấu thủy tinh.
(4) Ý muốn nói là hắn không biết làm, mà nếu có biết thì điều kiện của xã hội cổ đại cũng không đủ cho hắn làm.
(5) Rượu Sao Đỏ, một loại rượu mạnh không màu được chưng cất từ lúa miến sản xuất ở Trung Quốc, sở dĩ có tên là Nhị Oa Đầu là vì nó được chưng hai nước.
(6) Thương Ưởng hay Thương Quân (390 - 338 trước CN), tên thật là Công Tôn Ưởng, sau đổi thành Vệ Ưởng là người nước Vệ (cái tên Vệ Ưởng xuất phát từ tên nước Vệ), làm thừa tướng nước Tần dưới thời vua Tần Hiếu Công. Ông là một chính trị gia xuất sắc theo đường lối của Pháp gia, có công lớn giúp Tần Hiếu Công làm nên nghiệp bá. Ông được phong mười lăm ấp ở đất Ư, đất Thương, phong hiệu là Thương Quân nên gọi ông là Thương Ưởng.
(7) Khấu Chuẩn (Hán tự:寇準, sinh 961, mất 24 tháng 10, 1023) tên chữ Bình Trọng (平仲), quê ở Hoa Chân, là một nhân vật nổi danh đời Tống, từng làm đến chức quan tể tướng. Theo http://vi.wikipedia.org/wiki/Khấu_Chuẩn
(8) Nghiêm Tung (1480-1567): quyền thần triều Minh, thích nịnh nọt cấp trên, trộm quyền đọat lợi, chuyên quyền chính quốc trong suốt gần 20 năm. Về cuối đời, vì chọc giận Thế Tông, bị Thế Tông xa lánh, tịch biên cách chức, mấy năm sau thì chết.
(9) Tương đương với thủ tướng bây giờ.
(10) Từ Giai (1503-1583): vị quan thời Minh cùng làm chung với Nghiêm Tung, được tiến cử làm lễ bộ thượng thư. Nhờ biết đối đãi cẩn thận, lại biết lựa ý mà hùa theo ý của vua, cho nên giữ vững được ghế.
(11) Cao Nha Nội trong Thủy Hử (Thi Nại Am, có người cho rằng của La Quán Trung) là con nuôi Cao Cầu. Có một ngày Lâm Xung đưa vợ là Minh Châu đi chùa, trong lúc đang cúng bái thì Minh Châu bị Cao Nha Nội giở trò sàm sỡ, bị Lâm Xung bắt gặp điên tiết cho vài đấm. Tên tiểu tử này ôm hận trong lòng về kể cho cha nuôi hắn. Sau đó Cao Cầu cùng Lục Khiêm bàn mưu tính kế hãm hại Lâm Xung để trả thù.
(12) Cao Củng (1512-1578): là một chính trị gia có tài vào giữa thời Minh.
(13) Ngụy Trung Hiền (1568-1627) là một trong những đại hoạn quan nổi tiếng nhất và nhiều quyền lực nhất trong lịch sử Trung Quốc. Ông ta là người cầm đầu “đảng hoạn quan” dưới thời Minh Hy Tông trong việc lũng đoạn triều chính, thâu tóm mọi quyền lực trong tay, đồng thời tiêu diệt tất cả những người không cùng phe cánh với mình một cách không khoan nhượng. Vương triều Minh dưới thời Hy Tông suy tàn một cách trầm trọng một phần lớn là do Ngụy Trung Hiền. Do bên trong sinh từ (đền thờ người còn sống) thờ tượng của Ngụy Trung Hiền, ai đi qua cũng phải lậy 5 lậy, hô to “9900 tuổi” (thua vua, “Vạn tuế”), cho nên ông ta tự xưng là “Cửu thiên tuế”.
(14) Ngao (鳌): ba ba khổng lồ trong truyền thuyết, một trong chín con của rồng.
Xem hình: http://img.jiaodong/pic/0/10/06/...190_052383.jpg
(15) Nghiệp (Karma) là tư tưởng, lời nói, việc làm, thường khởi xuất do “ý muốn làm” tạo động cơ (tác ý). Theo Phật nói, nghiệp là thứ sẽ luôn đi theo ta không chỉ một đời này mà còn những đời sau.
(16) Bành Tổ là một nhân vật trong truyền thuyết Trung Hoa, được cho là sống lâu đến ngàn tuổi.
/679
|