Cầu Nại Hà chật hẹp âm u vắt ngang qua dòng Vong Xuyên cuồn cuộn (1), kéo dài tới tận chốn chân mây sâu thẳm trong hư vô. Những quỷ hồn chân không chạm đất đang nghẹn ngào uống bát canh Mạnh Bà để bước vào một kiếp sống mới đầy bí ẩn khôn lường.
Từ sâu thẳm phía chân mây như có một lực hút vô hình khiến cho một khi đã bước chân lên cầu thì đám u hồn không thể quay lại được nữa, chỉ có thể lững lờ trôi về phía trước, như những con thiêu thân lao mình vào lửa.
Đúng vào lúc này, một giọng nói hết sức hung hăng, kiêu ngạo chợt vang lên:
- Ta phải kiện! Nhất định phải kiện!
Theo tiếng nói, một gã trai trẻ trông rất bảnh bao từ phía bên kia cầu Nại Hà bước đến. Đầu tóc y chải chuốt kỹ lưỡng, chỉnh tề đến bóng mượt, bận một bộ âu phục đính rất nhiều kim tuyến, trông như một ngôi sao ca nhạc mới vừa từ sân khấu bước xuống.
- Xoảng!
Bát canh Mạnh Bà đậm mùi rơi xuống đất. Những nếp nhăn xếp đầy trên khuôn mặt của Mạnh Bà càng hằn sâu hơn. Bà thở dài lẩm bẩm: "Đã là lần thứ chín, lần thứ chín rồi! Cái tên gây họa này lại quay về."
Bộ đôi Ngưu Đầu, Mã Diện (Đầu Trâu, Mặt Ngựa) bước theo sau quỷ hồn trông như ngôi sao ca nhạc đó. Cặp mắt trâu của Ngưu Đầu trợn ngược hết mức, còn khuôn mặt của Mã Diện thì chảy dài hơn cả mặt lừa. Tất cả chỉ bởi cái gã Trịnh Thiếu Bằng thuộc thành phần phải cấm tiệt lai vãng theo quyết định của bọn họ đã lại quay trở về.
Đây là lần thứ chín y chết. Truyền kỳ về tám lần đầu thai của y bắt đầu bằng lần rơi thùng cáp treo ở núi Nam Thương. Nhờ đỡ cho một bé gái ba tuổi trước khi ngã mà y tích được âm đức, vì vậy tuổi thọ được tăng thêm ba năm. Nhưng xui xẻo cho bọn Ngưu Đầu, Mã Diện đang phải vội quay về tham dự buổi tiệc cưới của con gái Thành hoàng lão gia, không đợi đến khi y ngã xuống chân núi mà chúng đã tóm lấy hồn phách của y ngay khi y còn lơ lửng trên không.
Mãi đến khi bọn chúng tỉnh lại sau cơn say bí tỷ, phát hiện rằng mình đã bắt nhầm người thì thể xác của Trịnh Thiếu Bằng ở trên dương thế đã bị hỏa táng. Để trốn tránh trách nhiệm, bọn chúng buộc lòng phải đút lót Thôi phán quan, nhờ ông ta tống y về dương gian, cho y mượn xác sống lại để hưởng hết ba năm tuổi thọ ấy.
Nào ngờ... trong vòng có một năm mà y đã chết đến tám lần, không lần nào sống quá hai tháng. Phải nói là Thôi phán quan đối đãi với y rất là chu đáo. Trong lần chuyển thế đầu tiên, Phán quan đã cho y nhập thân vào một phú ông ở Ôn Châu vừa mới bị chết đuối. Phú ông này mở bốn công ty trang phục, tiền của có đến ba trăm triệu, năm nay sáu mươi tám tuổi, cô vợ lại chỉ mới hai mươi tám, ba cô tình nhân như hoa như ngọc tuổi lại càng nhỏ hơn, nhỏ nhất chỉ mới mười tám. Bấy nhiêu đó đủ để cho y vừa lòng rồi, đúng không?
Vấn đề là... lão phú ông này chết đuối không phải ở dưới sông, cũng chẳng phải ở trên biển, mà là chết đuối ở trong bồn tắm. Trong lúc tắm ông bị ả vợ yêu kiều quyến rũ dìm cho chết.
Đang lơ lửng ở trên không chờ nhập xác, Trịnh Thiếu Bằng nhìn thấy cảnh ấy mà sởn tóc gáy. Thế là y khóc lóc nỉ non, rất không cam lòng khi bị Ngưu Đầu, Mã Diện đẩy vào trong thân thể của lão phú hào mới vừa chết đuối. Y thật sự không hưởng thụ nổi loại "diễm phúc" như vậy.
Sau vài tuần lễ, y đã nắm rõ toàn bộ tình hình tài chính và hoạt động của công ty. Sau đó, y đem một phần ba tài sản chia cho người vợ thuở cơ hàn và mấy đứa con trai mà y đã bỏ rơi, còn lại bao nhiêu y đều đem đi làm từ thiện hết.
Một tháng sau, ả vợ xinh đẹp khi thấy y rõ ràng đã chết mà giờ lại sống sờ sờ, hơn nữa còn nhìn ả với một ánh mắt kỳ quái, đã bị doạ cho phát điên, vơ lấy một con dao gọt trái cây đâm y không ngừng. Đến khi Ngưu Đầu, Mã Diện nghe tin cấp tốc chạy tới thì cái thi thể đó đã thủng lỗ chỗ, nếu cho sống lại trông sẽ hơi tởm, thế là bọn chúng đành phải lôi y trở về địa phủ.
Dĩ nhiên Trịnh Thiếu Bằng sẽ không nói toạc ra là y ghét cái thân thể của lão già ấy, nơi cần "mềm" thì lại cứng đơ, chỗ cần "cứng" thì lại mềm xèo, nên đã sớm muốn tìm chết cho rồi. Thế là Phán Quan đại nhân lại phải vắt nát óc suy nghĩ rồi để y nhập vào xác một vị phó thị trưởng vừa mới bị bệnh chết.
Vị phó thị trưởng này mới bốn mươi tám tuổi, có thể xem như là độ tuổi sung mãn, đang nằm trong phòng bệnh cao cấp, khắp người cắm chi chít những ống dẫn. Lúc mới nhập viện thì người đến thăm đông nghịt, nhưng kể từ khi bác sỹ điều trị báo với cấp trên chuẩn bị lễ truy điệu thì phòng ông nằm đã trở nên vắng tanh.
Chưa từng nghĩ là mình có thể làm quan to đến như vậy nên thực sự Trịnh Thiếu Bằng cũng muốn chọc trời khuấy nước một phen. Nhưng y không thể nào chịu nổi cảnh lấy một người phụ nữ tuổi xấp xỉ mẹ mình làm vợ được.
Vì vậy cả ngày y nằm trong bệnh viện cáo ốm, nhất định không chịu về nhà. Đến khi phát hiện lão phó thị trưởng này hóa ra lại là một thành viên trong một đám tham quan hủ lại, lúc bấy giờ y mới thở phào nhẹ nhõm.
Y bèn thu thập một chồng chứng cứ chuyển giao cho văn phòng kỷ luật tỉnh ủy. Thế là trong lúc tổ chức nghiêm khắc điều tra, xét xử vụ án này, y đã “vinh dự” và “chủ động” bị đồng bọn trước đây thủ tiêu.
"Than ôi, nhân vô thập toàn!", Trịnh Thiếu Bằng đành than thở như thế. Tại sao trên đời lại không có được một công tử lịch lãm, ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái, tuổi trẻ nhiều tiền chứ nhỉ?
Á... thật ra không phải là không có. Nhưng mà cái đám thanh niên phù hợp mấy cái điều kiện trên đều khỏe như vâm, ăn uống ngon lành. Y muốn nhập được vào xác bọn chúng thì còn phải chờ chán.
Khó khăn lắm, mãi đến lần thứ tám y mới may mắn nhập được vào xác của một ngôi sao ca nhạc phong lưu tiêu sái, nổi tiếng khắp Hương Cảng, Đài Loan. Coi như cũng đã thỏa tâm nguyện của y rồi, nói chung cũng xứng để y hưởng nốt hai năm thọ còn lại chứ nhỉ?
Dè đâu... y bỗng dưng lại chết quay về, đừng nói là Thôi phán quan, thậm chí ngay cả Ngưu Đầu, Mã Diện cũng muốn điên lên.
Trịnh Thiếu Bằng lại cảm thấy nhẹ nhõm. Mới sung sướng nhập vào xác ngôi sao ca nhạc vừa mới chết vì bệnh chưa bao lâu thì y đã kinh hoàng phát hiện: không ngờ cái gã thanh niên bảnh bao xinh đẹp khiến cho biết bao thiếu nữ điên cuồng vây quanh kia lại là một gã đồng tính, lại còn là một gã đồng tính tính nữ.
Nhìn những ánh mắt tràn đầy u oán của mấy tay bạn nhảy khôi ngô ngày thường hay quấn lấy y giờ lại bị y từ chối “tiếp xúc”, y như muốn phát điên. "Cái tấm thân tàn hoa bại liễu này... ta đây đường đường thân nam nhi bảy thước (khoảng một mét bảy), chết đói là chuyện nhỏ, mất trinh là chuyện lớn đó!" Trịnh Thiếu Bằng đau đớn thầm nghĩ.
Cho nên... Khi công ty sắp xếp cho y đến Đại Lục để tham gia biểu diễn từ thiện cứu trợ thiên tai, vị ca sỹ nổi tiếng "vừa trải qua một cơn bạo bệnh" này đã "không cẩn thận" mà ngã xuống sân khấu, ót đập vào đá. Thế là hương hồn của y lại u oán trở về địa phủ.
Bên trong đại điện âm ty tĩnh mịch. Xếp trên một chiếc bàn bát tiên đen nặng trịch là một chồng văn thư cao quá nửa người, mà Thôi phán quan lại không thấy đâu. Ngưu Đầu, Mã Diện vô cùng kinh ngạc nhìn khắp tứ phương rồi bước đến chiếc bàn.
Trên chiếc bàn bát tiên phong vị cổ kính có đặt một màn hình trông giống như màn hình vi tính ở nhân gian, dưới gầm bàn ló ra một nửa thân người, dường như có ai đó đang chui vào gầm bàn.
Ngưu Đầu bước lên phía trước, cẩn thận gọi:
- Phán Quan đại nhân, ngài chui xuống dưới gầm bàn để làm gì vậy?
Thôi phán quan bò ra khỏi gầm bàn. Ông ta mặc một bộ quan phục xưa màu đỏ, hai cánh trên chiếc mũ cánh chuồn trông như hai chiếc lá đào (2), hao hao mấy tay tri huyện thất phẩm trên sân khấu kịch; lông mày chữ bát (3), cặp mắt ti hí, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm như bánh bao, trông hết sức buồn cười.
Thấy bọn chúng, ông ta liền ủ rũ than:
- Ôi chao! Còn không phải là "nhờ" cái hệ điều hành "Uyn-đầu-ết-pi" (Windows XP) này sao? Từ khi sử dụng nó, hiệu suất công tác của địa phủ tăng cao thì có đấy, nhưng cứ vài tháng phải cài đặt lại một lần. Bổn đại nhân bây giờ nhắm mắt cũng có thể thao tác thuần thục từng bước cài đặt rồi.
Càng chán hơn nữa là hệ điều hành lúc thì chết treo, khi thì chết đứng, rồi tự khởi động, bị sự cố mãi không thôi. Nghe đâu cái Luân Hồi điện ở chỗ Hồng Phán quan đã bị rất nhiều âm hồn lợi dụng lỗi của hệ điều hành mà vượt thời không, trốn về thời cổ đại làm ngựa giống (4) đấy. Mấy kẻ đó thật là, có câu “người khôn chọn chỗ cao mà ở”, bọn họ ở kiếp trước cũng chẳng có làm chuyện gì xấu xa, cớ sao lại phải tranh nhau đầu thai đi làm súc sanh chứ? Làm kiếp ngựa đâu có sung sướng gì? Nghĩ mãi vẫn không thông, thật sự nghĩ không thông!
Ngưu Đầu hơi giật giật khóe miệng, muốn cười nhưng lại cố nín: "Thôi kệ, ông ấy tuổi đã cao, không biết ’ngựa giống’ nghĩa là gì thì cũng thông cảm được. Cũng chả tiện giải thích cho ông ấy".
Đoạn gã thay đổi đề tài:
- Hệ điều hành có vấn đề gì vậy, có muốn tiểu thần giúp ngài sửa một chút không?
Thôi phán quan lắc đầu đáp:
- Mấy cái lỗi này không nghiêm trọng. Có điều sau khi khởi động, đèn ổ cứng cứ chớp nháy liên tục cả nửa tiếng rồi mới cho bổn đại nhân sử dụng, khiến bổn đại nhân chờ đến ngủ gục luôn.
Mã Diện lầu bầu:
- Nghe nói mấy cái hệ điều hành sản xuất trong nước của chúng ta không đến nỗi nào mà, cớ sao khi đó phải mời Thành hoàng ngoại quốc về thiết kế chứ. Nghe nói Diêm Vương bệ hạ đang thương lượng với Diêm Vương phương Tây Lucifer bệ hạ, yêu cầu bọn họ phái cái tay thiết kế sư Biu-gây (Bill Gates) đó nâng cấp hệ điều hành càng sớm càng tốt đấy.
Thôi phán quan lắc đầu chán nản:
- Không được! Nghe nói vị Thành hoàng đó đã lên nhân gian nghỉ phép rồi. Sổ sinh tử không có tên ông ấy, kỳ nghỉ lại chưa kết thúc, chẳng ai kiếm được ông ta, nên giờ đành phải ráng chịu khó thôi. À đúng rồi, chẳng phải các ngươi đã xin nghỉ phép rồi sao, còn chạy tới đây làm gì?
Ngưu Đầu gắng gượng cười vài tiếng, đáp:
- Đại nhân, cái tên... cái tên không chịu sống đó lại chết trở về đây rồi. Cho y hưởng thêm ba năm thọ, y mới qua được có một năm mà đã quay về đến chín lần. Ngài thử nghĩ biện pháp gì xem, chứ cứ cái đà này ngộ nhỡ có ngày gặp phải Diêm Vương, bị ngài biết được thì sẽ rất thảm đó.
Nghe xong, da mặt Thôi phán quan lập tức co rúm lại, ông ta vội vàng nhảy bổ đến trước chiếc máy vi tính gõ lách cách một hồi, sau đó trợn tròn mắt nhìn vào màn hình lặng thinh không nói lời nào.
Mã Diện không khỏi khẩn trương, vội vác bộ mặt ngựa của gã đến hỏi:
- Sao thế, có chuyện gì ư?
Thôi phán quan đáp:
- Không có gì, máy vừa mới cài lại xong. Hệ thống thật lắm rác, kiểu này làm CPU chạy chết bỏ luôn, vận hành siêu chậm!
Ngưu Đầu nghe xong gãi gãi sừng không nói gì.
Đợi một hồi lâu, Thôi phán quan chợt biến sắc, sắc mặt biến đến độ trắng bệch trắng xanh. Nếu không phải ông đang mặc bộ quan phục thùng thình đỏ rực thì nhất định bọn Ngưu Đầu, Mã Diện đã tưởng ông ta là một quỷ tù vừa mới vượt ngục, câu lấy hồn quẳng lại vào ngục rồi.
Ngưu Đầu bất giác hồi hộp hỏi:
- Sao vậy đại nhân, chẳng lẽ hệ điều hành đã nhiều rác đến độ không thể chạy được nữa à?
Thôi phán quan cả người run lẩy bẩy, chỉ vào màn hình, than thở:
- Xong rồi, xong hết rồi, "ết-pi" (XP), lần này "lết đi" (5) thật rồi! Trời ơi, sớm biết sẽ như vầy thì lúc trước ta cứ bẩm báo thẳng với Diêm Vương các ngươi làm trái với quy tắc, câu nhầm hồn phách. Như vậy, lão phu đâu đến nổi vì bọn ngươi mà phạm hết sai lầm này đến sai lầm khác. Lần này thì thảm chắc rồi!
Mã Diện khịt mũi, bực bội:
- Có gì mà thảm chứ, chẳng phải chỉ là một năm trở về tám lần thôi sao? Cùng lắm thì hai năm còn lại quay về mười sáu lần, có sá gì chứ. Để thần xem ai sẽ lì hơn ai.
Mặt như đưa đám, Thôi phán quan đáp:
- Không phải đâu, không phải đâu! Các ngươi nhìn xem, cái tên các ngươi bắt nhầm lần đó đã liên tục chết đến chín lần, mà mỗi lần đều vì làm thiện mà chết, vì vậy... vì vậy...
Thôi phán quan hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói tiếp:
- Bây giờ hắn đã là cửu thế thiện nhân (người tốt chín kiếp) rồi.
- Cửu thế thiện nhân? Nghĩa là gì?
Ngưu Đầu không hiểu hỏi. Lời của phán quan đại nhân thật quá sâu xa, khiến cho người ta có chút mù mờ.
Thôi phán quan run lẩy bẩy, giải thích:
- Nếu như bây giờ để cho hắn sống lại, rồi hắn lại làm thiện mà chết, vậy thì hắn sẽ là thập thế thiện nhân (người tốt mười kiếp), sẽ vượt ra khỏi sinh tử luân hồi.
Ngưu Đầu càng không hiểu:
- Thập thế thiện nhân? Thoát ra khỏi sinh tử luân hồi? Nghĩa là sao?
Thôi phán quan vỗ đùi nói:
- Chính là... hắn sẽ trở thành Phật.
Ngưu Đầu, Mã Diện đồng loạt há hốc mồm, nghi ngờ:
- Không... phải chứ? Thành Phật dễ như vậy sao?
Thôi phán quan cười khổ mấy tiếng, nói:
- Đôi khi chuyện thành Phật cũng phải có cơ duyên. Ví dụ như Quan Thế Âm Bồ Tát. Cũng vì trong ngày Phật Tổ giảng kinh truyền đạo độ cho chúng đệ tử thành phật, cũng chính là lúc nhân gian gặp phải đại nạn, Bồ Tát phát nguyện: "Chúng sinh bất độ tẫn, thệ bất thành phật!" (nghĩa là “chúng sanh chưa được độ hết thì thề sẽ chưa thành Phật”) mà đã lỡ mất cơ duyên. Mặc dù bà ta thần thông quảng đại còn trên cả chư phật, nhưng vẫn không được xưng là Phật.
Bọn chúng nghe xong không khỏi vỗ tay khen:
- Tấm lòng Bồ Tát thật là tốt, khó trách thế nhân gọi người là đại từ đại bi. Địa Tạng Vương Bồ Tát nguyện: "Địa ngục bất không, thệ bất thành Phật!" (nghĩa là “địa ngục chưa trống thề sẽ chưa thành Phật”) cũng giống như Quan Thế Âm Bồ Tát. Mặc dầu cả hai chưa thành Phật, nhưng trong lòng chúng tiểu thần hai vị đều là Phật thật sự.
Thôi phán quan than thở:
- Đại từ đại bi cũng không cứu được cái họa của bọn ngươi và ta ngày hôm nay đâu. Chỉ vì thói đời bạc bẽo, lòng dạ con người đổi thay, Phật Tổ muốn cải tạo nhân tâm, cho nên ba trăm năm trước tại Linh Sơn ngài đã ban một lời thề lớn. Ngài nguyện rằng nếu người trần có thể kiên trì làm việc thiện trong mười kiếp thì sẽ lập địa thành Phật (6). Nếu như để hắn làm việc thiện mà chết thêm một lần nữa, khi đó hắn sẽ thành Phật. Phật Tổ thần thông quảng đại, tất nhiên lúc đó sẽ nhìn thấu được ẩn tình, đến lúc đó há chẳng phải sẽ lộ ra hết hay sao?!
Ngưu Đầu, Mã Diện nghe xong cũng không khỏi ngẩn người, ngơ ngác hỏi:
- Vậy... vậy phải làm sao bây giờ? Cái tên vô lại chết tiệt này, chúng tôi vì không nỡ để hắn chịu nỗi đau ngã nát người, nhất thời có lòng tốt mà thu trước hồn phách của hắn, ai ngờ sổ sinh tử lại thay đổi bất thình lình chứ? Bây giờ phải làm sao đây?
Đột nhiên, Ngưu Đầu đảo tròn mắt vài vòng, nghi ngờ:
- Không đúng à đại nhân! Lúc cho hắn mượn xác sống lại, vì để bồi thường hết ba năm tuổi trời của hắn, bọn tôi đã hối lộ Mạnh Bà không cho hắn uống canh mà! Cho nên bất luận là hắn có chết bao nhiêu lần đi chăng nữa thì cũng chỉ tính là một kiếp thôi chứ, sao lại biến thành chín kiếp rồi?
Thôi phán quan thở dài nói:
- Lỗi của hệ điều hành...
Ngưu Đầu, Mã Diện ngây người cả nửa ngày trời rồi mới rống lên thảm thiết:
- Ta hận Biu-gây!
Thôi phán quan đăm chiêu đi lòng vòng trong đại điện. Qua một hồi lâu, lão bất chợt nhíu mày, giảo quyệt nhìn khắp chung quanh rồi vẫy bọn Ngưu Đầu, Mã Diện đến trước mặt, vân vê bộ ria chuột, nham hiểm cười nói:
- Khục khục khục, nếu sai sót máy tính của Luân Hồi điện ở chỗ của Hồng phán quan đó có thể khiến cho âm hồn xuyên qua thời không, vậy thì ta lại nghĩ ra được một phương cách. Nếu nghĩ ra được một biện pháp thu xếp cho hắn đi đến thời cổ đại mà mượn xác sống lại thì, hề hề hề...
Ngưu Đầu chớp chớp mắt, lấy làm kỳ quái hỏi:
- Vậy thì sao? Ngộ nhỡ cái tên đểu cáng đó xây một cây cầu, sửa một con đường không cẩn thận lại va đầu lên một hòn đá bé xíu mà chết, vậy chẳng phải hắn cũng sẽ thỏa lời nguyện ”thập thế thiện nhân” sao?
- Hề hề hề...
Thôi phán quan cố sức rặn một tràng cười nham hiểm:
- Phật Tổ nguyện "Thập thế thiện nhân khả dĩ thành phật (làm thiện mười đời có thể thành Phật)" là vào ba trăm năm trước. Nếu như có người đầu thai trước lúc ấy, thì cho dù hắn có chết một trăm lần cũng vẫn không thỏa điều kiện của mười đời thành Phật, ha ha ha...
Ngưu Đầu, Mã Diện nghe xong liền đồng loạt vỗ tay, nham hiểm cười lớn:
- Vậy thì quá tốt rồi! Đại nhân thật không hổ là lão già thành tinh, úi... là lão luyện thành thục...
--------------
(1) Trong truyền thuyết thần thoại của Trung Quốc, sau khi chết âm hồn sẽ phải bước vào Quỷ Môn Quan, đường xuống Hoàng tuyền (suối vàng). Con đường nối giữa Hoàng tuyền và Âm phủ được ngăn ra bởi Vong Xuyên hà. Nước của Vong Xuyên hà có màu vàng máu (huyết hoàng), dưới đó nhung nhúc những cô hồn dã quỷ không được đầu thai, sâu bọ rắn rết, mùi máu thịt tanh tưởi phả vào mặt. Trên Vong Xuyên hà có Nại Hà kiều (có thuyết giải thích: tội nhân đến đó hỏi làm sao để lội qua sông nên mới được gọi là Nại hà), ngồi cạnh cây cầu là một bà lão được gọi là Mạnh Bà. Muốn đi qua Vong Xuyên hà, phải bước qua Nại Hà kiều. Muốn bước qua Nại Hà kiều thì phải uống một bát Mạnh Bà thang (dân gian Việt nam gọi là “cháo lú”). Không uống Mạnh Bà thang thì sẽ không thể qua được cầu, không qua được cầu sẽ không cách nào đầu thai kiếp khác.
(2) xem hình ở http://showchina.org/zt/zgfs/sw/...4428827261.jpg
(3) lông mày cụp 八
(4) Ở đây Thôi Phán quan hiểu nghĩa đen của từ "chủng mã" (种马) có nghĩa là "ngựa giống", nhưng nó còn có nghĩa là người nam giỏi về họat động tình dục (bạn tình giỏi). Ý tác giả muốn mỉa mai những bộ truyện trên mạng khác, thuộc thể loại tự sướng, nhân vật thường trở về quá khứ để tán gái, tán đâu được đấy, truyện tả cảnh quan hệ tình dục quá nhiều không khác gì ngựa giống
(5) "岔皮" (xảo bì) vừa có nghĩa là "XP" (phiên âm) cũng có nghĩa như "tao cao" (糟糕), có nghĩa là "hỏng bét", "tiêu rồi".
(6) lập địa thành Phật: trong truyện này có nghĩa là “thành Phật ngay lập tức” (sau mười đời làm việc thiện). Thông thường, “lập địa thành Phật” không có nghĩa là thành Phật tức thời.
Từ sâu thẳm phía chân mây như có một lực hút vô hình khiến cho một khi đã bước chân lên cầu thì đám u hồn không thể quay lại được nữa, chỉ có thể lững lờ trôi về phía trước, như những con thiêu thân lao mình vào lửa.
Đúng vào lúc này, một giọng nói hết sức hung hăng, kiêu ngạo chợt vang lên:
- Ta phải kiện! Nhất định phải kiện!
Theo tiếng nói, một gã trai trẻ trông rất bảnh bao từ phía bên kia cầu Nại Hà bước đến. Đầu tóc y chải chuốt kỹ lưỡng, chỉnh tề đến bóng mượt, bận một bộ âu phục đính rất nhiều kim tuyến, trông như một ngôi sao ca nhạc mới vừa từ sân khấu bước xuống.
- Xoảng!
Bát canh Mạnh Bà đậm mùi rơi xuống đất. Những nếp nhăn xếp đầy trên khuôn mặt của Mạnh Bà càng hằn sâu hơn. Bà thở dài lẩm bẩm: "Đã là lần thứ chín, lần thứ chín rồi! Cái tên gây họa này lại quay về."
Bộ đôi Ngưu Đầu, Mã Diện (Đầu Trâu, Mặt Ngựa) bước theo sau quỷ hồn trông như ngôi sao ca nhạc đó. Cặp mắt trâu của Ngưu Đầu trợn ngược hết mức, còn khuôn mặt của Mã Diện thì chảy dài hơn cả mặt lừa. Tất cả chỉ bởi cái gã Trịnh Thiếu Bằng thuộc thành phần phải cấm tiệt lai vãng theo quyết định của bọn họ đã lại quay trở về.
Đây là lần thứ chín y chết. Truyền kỳ về tám lần đầu thai của y bắt đầu bằng lần rơi thùng cáp treo ở núi Nam Thương. Nhờ đỡ cho một bé gái ba tuổi trước khi ngã mà y tích được âm đức, vì vậy tuổi thọ được tăng thêm ba năm. Nhưng xui xẻo cho bọn Ngưu Đầu, Mã Diện đang phải vội quay về tham dự buổi tiệc cưới của con gái Thành hoàng lão gia, không đợi đến khi y ngã xuống chân núi mà chúng đã tóm lấy hồn phách của y ngay khi y còn lơ lửng trên không.
Mãi đến khi bọn chúng tỉnh lại sau cơn say bí tỷ, phát hiện rằng mình đã bắt nhầm người thì thể xác của Trịnh Thiếu Bằng ở trên dương thế đã bị hỏa táng. Để trốn tránh trách nhiệm, bọn chúng buộc lòng phải đút lót Thôi phán quan, nhờ ông ta tống y về dương gian, cho y mượn xác sống lại để hưởng hết ba năm tuổi thọ ấy.
Nào ngờ... trong vòng có một năm mà y đã chết đến tám lần, không lần nào sống quá hai tháng. Phải nói là Thôi phán quan đối đãi với y rất là chu đáo. Trong lần chuyển thế đầu tiên, Phán quan đã cho y nhập thân vào một phú ông ở Ôn Châu vừa mới bị chết đuối. Phú ông này mở bốn công ty trang phục, tiền của có đến ba trăm triệu, năm nay sáu mươi tám tuổi, cô vợ lại chỉ mới hai mươi tám, ba cô tình nhân như hoa như ngọc tuổi lại càng nhỏ hơn, nhỏ nhất chỉ mới mười tám. Bấy nhiêu đó đủ để cho y vừa lòng rồi, đúng không?
Vấn đề là... lão phú ông này chết đuối không phải ở dưới sông, cũng chẳng phải ở trên biển, mà là chết đuối ở trong bồn tắm. Trong lúc tắm ông bị ả vợ yêu kiều quyến rũ dìm cho chết.
Đang lơ lửng ở trên không chờ nhập xác, Trịnh Thiếu Bằng nhìn thấy cảnh ấy mà sởn tóc gáy. Thế là y khóc lóc nỉ non, rất không cam lòng khi bị Ngưu Đầu, Mã Diện đẩy vào trong thân thể của lão phú hào mới vừa chết đuối. Y thật sự không hưởng thụ nổi loại "diễm phúc" như vậy.
Sau vài tuần lễ, y đã nắm rõ toàn bộ tình hình tài chính và hoạt động của công ty. Sau đó, y đem một phần ba tài sản chia cho người vợ thuở cơ hàn và mấy đứa con trai mà y đã bỏ rơi, còn lại bao nhiêu y đều đem đi làm từ thiện hết.
Một tháng sau, ả vợ xinh đẹp khi thấy y rõ ràng đã chết mà giờ lại sống sờ sờ, hơn nữa còn nhìn ả với một ánh mắt kỳ quái, đã bị doạ cho phát điên, vơ lấy một con dao gọt trái cây đâm y không ngừng. Đến khi Ngưu Đầu, Mã Diện nghe tin cấp tốc chạy tới thì cái thi thể đó đã thủng lỗ chỗ, nếu cho sống lại trông sẽ hơi tởm, thế là bọn chúng đành phải lôi y trở về địa phủ.
Dĩ nhiên Trịnh Thiếu Bằng sẽ không nói toạc ra là y ghét cái thân thể của lão già ấy, nơi cần "mềm" thì lại cứng đơ, chỗ cần "cứng" thì lại mềm xèo, nên đã sớm muốn tìm chết cho rồi. Thế là Phán Quan đại nhân lại phải vắt nát óc suy nghĩ rồi để y nhập vào xác một vị phó thị trưởng vừa mới bị bệnh chết.
Vị phó thị trưởng này mới bốn mươi tám tuổi, có thể xem như là độ tuổi sung mãn, đang nằm trong phòng bệnh cao cấp, khắp người cắm chi chít những ống dẫn. Lúc mới nhập viện thì người đến thăm đông nghịt, nhưng kể từ khi bác sỹ điều trị báo với cấp trên chuẩn bị lễ truy điệu thì phòng ông nằm đã trở nên vắng tanh.
Chưa từng nghĩ là mình có thể làm quan to đến như vậy nên thực sự Trịnh Thiếu Bằng cũng muốn chọc trời khuấy nước một phen. Nhưng y không thể nào chịu nổi cảnh lấy một người phụ nữ tuổi xấp xỉ mẹ mình làm vợ được.
Vì vậy cả ngày y nằm trong bệnh viện cáo ốm, nhất định không chịu về nhà. Đến khi phát hiện lão phó thị trưởng này hóa ra lại là một thành viên trong một đám tham quan hủ lại, lúc bấy giờ y mới thở phào nhẹ nhõm.
Y bèn thu thập một chồng chứng cứ chuyển giao cho văn phòng kỷ luật tỉnh ủy. Thế là trong lúc tổ chức nghiêm khắc điều tra, xét xử vụ án này, y đã “vinh dự” và “chủ động” bị đồng bọn trước đây thủ tiêu.
"Than ôi, nhân vô thập toàn!", Trịnh Thiếu Bằng đành than thở như thế. Tại sao trên đời lại không có được một công tử lịch lãm, ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái, tuổi trẻ nhiều tiền chứ nhỉ?
Á... thật ra không phải là không có. Nhưng mà cái đám thanh niên phù hợp mấy cái điều kiện trên đều khỏe như vâm, ăn uống ngon lành. Y muốn nhập được vào xác bọn chúng thì còn phải chờ chán.
Khó khăn lắm, mãi đến lần thứ tám y mới may mắn nhập được vào xác của một ngôi sao ca nhạc phong lưu tiêu sái, nổi tiếng khắp Hương Cảng, Đài Loan. Coi như cũng đã thỏa tâm nguyện của y rồi, nói chung cũng xứng để y hưởng nốt hai năm thọ còn lại chứ nhỉ?
Dè đâu... y bỗng dưng lại chết quay về, đừng nói là Thôi phán quan, thậm chí ngay cả Ngưu Đầu, Mã Diện cũng muốn điên lên.
Trịnh Thiếu Bằng lại cảm thấy nhẹ nhõm. Mới sung sướng nhập vào xác ngôi sao ca nhạc vừa mới chết vì bệnh chưa bao lâu thì y đã kinh hoàng phát hiện: không ngờ cái gã thanh niên bảnh bao xinh đẹp khiến cho biết bao thiếu nữ điên cuồng vây quanh kia lại là một gã đồng tính, lại còn là một gã đồng tính tính nữ.
Nhìn những ánh mắt tràn đầy u oán của mấy tay bạn nhảy khôi ngô ngày thường hay quấn lấy y giờ lại bị y từ chối “tiếp xúc”, y như muốn phát điên. "Cái tấm thân tàn hoa bại liễu này... ta đây đường đường thân nam nhi bảy thước (khoảng một mét bảy), chết đói là chuyện nhỏ, mất trinh là chuyện lớn đó!" Trịnh Thiếu Bằng đau đớn thầm nghĩ.
Cho nên... Khi công ty sắp xếp cho y đến Đại Lục để tham gia biểu diễn từ thiện cứu trợ thiên tai, vị ca sỹ nổi tiếng "vừa trải qua một cơn bạo bệnh" này đã "không cẩn thận" mà ngã xuống sân khấu, ót đập vào đá. Thế là hương hồn của y lại u oán trở về địa phủ.
Bên trong đại điện âm ty tĩnh mịch. Xếp trên một chiếc bàn bát tiên đen nặng trịch là một chồng văn thư cao quá nửa người, mà Thôi phán quan lại không thấy đâu. Ngưu Đầu, Mã Diện vô cùng kinh ngạc nhìn khắp tứ phương rồi bước đến chiếc bàn.
Trên chiếc bàn bát tiên phong vị cổ kính có đặt một màn hình trông giống như màn hình vi tính ở nhân gian, dưới gầm bàn ló ra một nửa thân người, dường như có ai đó đang chui vào gầm bàn.
Ngưu Đầu bước lên phía trước, cẩn thận gọi:
- Phán Quan đại nhân, ngài chui xuống dưới gầm bàn để làm gì vậy?
Thôi phán quan bò ra khỏi gầm bàn. Ông ta mặc một bộ quan phục xưa màu đỏ, hai cánh trên chiếc mũ cánh chuồn trông như hai chiếc lá đào (2), hao hao mấy tay tri huyện thất phẩm trên sân khấu kịch; lông mày chữ bát (3), cặp mắt ti hí, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm như bánh bao, trông hết sức buồn cười.
Thấy bọn chúng, ông ta liền ủ rũ than:
- Ôi chao! Còn không phải là "nhờ" cái hệ điều hành "Uyn-đầu-ết-pi" (Windows XP) này sao? Từ khi sử dụng nó, hiệu suất công tác của địa phủ tăng cao thì có đấy, nhưng cứ vài tháng phải cài đặt lại một lần. Bổn đại nhân bây giờ nhắm mắt cũng có thể thao tác thuần thục từng bước cài đặt rồi.
Càng chán hơn nữa là hệ điều hành lúc thì chết treo, khi thì chết đứng, rồi tự khởi động, bị sự cố mãi không thôi. Nghe đâu cái Luân Hồi điện ở chỗ Hồng Phán quan đã bị rất nhiều âm hồn lợi dụng lỗi của hệ điều hành mà vượt thời không, trốn về thời cổ đại làm ngựa giống (4) đấy. Mấy kẻ đó thật là, có câu “người khôn chọn chỗ cao mà ở”, bọn họ ở kiếp trước cũng chẳng có làm chuyện gì xấu xa, cớ sao lại phải tranh nhau đầu thai đi làm súc sanh chứ? Làm kiếp ngựa đâu có sung sướng gì? Nghĩ mãi vẫn không thông, thật sự nghĩ không thông!
Ngưu Đầu hơi giật giật khóe miệng, muốn cười nhưng lại cố nín: "Thôi kệ, ông ấy tuổi đã cao, không biết ’ngựa giống’ nghĩa là gì thì cũng thông cảm được. Cũng chả tiện giải thích cho ông ấy".
Đoạn gã thay đổi đề tài:
- Hệ điều hành có vấn đề gì vậy, có muốn tiểu thần giúp ngài sửa một chút không?
Thôi phán quan lắc đầu đáp:
- Mấy cái lỗi này không nghiêm trọng. Có điều sau khi khởi động, đèn ổ cứng cứ chớp nháy liên tục cả nửa tiếng rồi mới cho bổn đại nhân sử dụng, khiến bổn đại nhân chờ đến ngủ gục luôn.
Mã Diện lầu bầu:
- Nghe nói mấy cái hệ điều hành sản xuất trong nước của chúng ta không đến nỗi nào mà, cớ sao khi đó phải mời Thành hoàng ngoại quốc về thiết kế chứ. Nghe nói Diêm Vương bệ hạ đang thương lượng với Diêm Vương phương Tây Lucifer bệ hạ, yêu cầu bọn họ phái cái tay thiết kế sư Biu-gây (Bill Gates) đó nâng cấp hệ điều hành càng sớm càng tốt đấy.
Thôi phán quan lắc đầu chán nản:
- Không được! Nghe nói vị Thành hoàng đó đã lên nhân gian nghỉ phép rồi. Sổ sinh tử không có tên ông ấy, kỳ nghỉ lại chưa kết thúc, chẳng ai kiếm được ông ta, nên giờ đành phải ráng chịu khó thôi. À đúng rồi, chẳng phải các ngươi đã xin nghỉ phép rồi sao, còn chạy tới đây làm gì?
Ngưu Đầu gắng gượng cười vài tiếng, đáp:
- Đại nhân, cái tên... cái tên không chịu sống đó lại chết trở về đây rồi. Cho y hưởng thêm ba năm thọ, y mới qua được có một năm mà đã quay về đến chín lần. Ngài thử nghĩ biện pháp gì xem, chứ cứ cái đà này ngộ nhỡ có ngày gặp phải Diêm Vương, bị ngài biết được thì sẽ rất thảm đó.
Nghe xong, da mặt Thôi phán quan lập tức co rúm lại, ông ta vội vàng nhảy bổ đến trước chiếc máy vi tính gõ lách cách một hồi, sau đó trợn tròn mắt nhìn vào màn hình lặng thinh không nói lời nào.
Mã Diện không khỏi khẩn trương, vội vác bộ mặt ngựa của gã đến hỏi:
- Sao thế, có chuyện gì ư?
Thôi phán quan đáp:
- Không có gì, máy vừa mới cài lại xong. Hệ thống thật lắm rác, kiểu này làm CPU chạy chết bỏ luôn, vận hành siêu chậm!
Ngưu Đầu nghe xong gãi gãi sừng không nói gì.
Đợi một hồi lâu, Thôi phán quan chợt biến sắc, sắc mặt biến đến độ trắng bệch trắng xanh. Nếu không phải ông đang mặc bộ quan phục thùng thình đỏ rực thì nhất định bọn Ngưu Đầu, Mã Diện đã tưởng ông ta là một quỷ tù vừa mới vượt ngục, câu lấy hồn quẳng lại vào ngục rồi.
Ngưu Đầu bất giác hồi hộp hỏi:
- Sao vậy đại nhân, chẳng lẽ hệ điều hành đã nhiều rác đến độ không thể chạy được nữa à?
Thôi phán quan cả người run lẩy bẩy, chỉ vào màn hình, than thở:
- Xong rồi, xong hết rồi, "ết-pi" (XP), lần này "lết đi" (5) thật rồi! Trời ơi, sớm biết sẽ như vầy thì lúc trước ta cứ bẩm báo thẳng với Diêm Vương các ngươi làm trái với quy tắc, câu nhầm hồn phách. Như vậy, lão phu đâu đến nổi vì bọn ngươi mà phạm hết sai lầm này đến sai lầm khác. Lần này thì thảm chắc rồi!
Mã Diện khịt mũi, bực bội:
- Có gì mà thảm chứ, chẳng phải chỉ là một năm trở về tám lần thôi sao? Cùng lắm thì hai năm còn lại quay về mười sáu lần, có sá gì chứ. Để thần xem ai sẽ lì hơn ai.
Mặt như đưa đám, Thôi phán quan đáp:
- Không phải đâu, không phải đâu! Các ngươi nhìn xem, cái tên các ngươi bắt nhầm lần đó đã liên tục chết đến chín lần, mà mỗi lần đều vì làm thiện mà chết, vì vậy... vì vậy...
Thôi phán quan hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói tiếp:
- Bây giờ hắn đã là cửu thế thiện nhân (người tốt chín kiếp) rồi.
- Cửu thế thiện nhân? Nghĩa là gì?
Ngưu Đầu không hiểu hỏi. Lời của phán quan đại nhân thật quá sâu xa, khiến cho người ta có chút mù mờ.
Thôi phán quan run lẩy bẩy, giải thích:
- Nếu như bây giờ để cho hắn sống lại, rồi hắn lại làm thiện mà chết, vậy thì hắn sẽ là thập thế thiện nhân (người tốt mười kiếp), sẽ vượt ra khỏi sinh tử luân hồi.
Ngưu Đầu càng không hiểu:
- Thập thế thiện nhân? Thoát ra khỏi sinh tử luân hồi? Nghĩa là sao?
Thôi phán quan vỗ đùi nói:
- Chính là... hắn sẽ trở thành Phật.
Ngưu Đầu, Mã Diện đồng loạt há hốc mồm, nghi ngờ:
- Không... phải chứ? Thành Phật dễ như vậy sao?
Thôi phán quan cười khổ mấy tiếng, nói:
- Đôi khi chuyện thành Phật cũng phải có cơ duyên. Ví dụ như Quan Thế Âm Bồ Tát. Cũng vì trong ngày Phật Tổ giảng kinh truyền đạo độ cho chúng đệ tử thành phật, cũng chính là lúc nhân gian gặp phải đại nạn, Bồ Tát phát nguyện: "Chúng sinh bất độ tẫn, thệ bất thành phật!" (nghĩa là “chúng sanh chưa được độ hết thì thề sẽ chưa thành Phật”) mà đã lỡ mất cơ duyên. Mặc dù bà ta thần thông quảng đại còn trên cả chư phật, nhưng vẫn không được xưng là Phật.
Bọn chúng nghe xong không khỏi vỗ tay khen:
- Tấm lòng Bồ Tát thật là tốt, khó trách thế nhân gọi người là đại từ đại bi. Địa Tạng Vương Bồ Tát nguyện: "Địa ngục bất không, thệ bất thành Phật!" (nghĩa là “địa ngục chưa trống thề sẽ chưa thành Phật”) cũng giống như Quan Thế Âm Bồ Tát. Mặc dầu cả hai chưa thành Phật, nhưng trong lòng chúng tiểu thần hai vị đều là Phật thật sự.
Thôi phán quan than thở:
- Đại từ đại bi cũng không cứu được cái họa của bọn ngươi và ta ngày hôm nay đâu. Chỉ vì thói đời bạc bẽo, lòng dạ con người đổi thay, Phật Tổ muốn cải tạo nhân tâm, cho nên ba trăm năm trước tại Linh Sơn ngài đã ban một lời thề lớn. Ngài nguyện rằng nếu người trần có thể kiên trì làm việc thiện trong mười kiếp thì sẽ lập địa thành Phật (6). Nếu như để hắn làm việc thiện mà chết thêm một lần nữa, khi đó hắn sẽ thành Phật. Phật Tổ thần thông quảng đại, tất nhiên lúc đó sẽ nhìn thấu được ẩn tình, đến lúc đó há chẳng phải sẽ lộ ra hết hay sao?!
Ngưu Đầu, Mã Diện nghe xong cũng không khỏi ngẩn người, ngơ ngác hỏi:
- Vậy... vậy phải làm sao bây giờ? Cái tên vô lại chết tiệt này, chúng tôi vì không nỡ để hắn chịu nỗi đau ngã nát người, nhất thời có lòng tốt mà thu trước hồn phách của hắn, ai ngờ sổ sinh tử lại thay đổi bất thình lình chứ? Bây giờ phải làm sao đây?
Đột nhiên, Ngưu Đầu đảo tròn mắt vài vòng, nghi ngờ:
- Không đúng à đại nhân! Lúc cho hắn mượn xác sống lại, vì để bồi thường hết ba năm tuổi trời của hắn, bọn tôi đã hối lộ Mạnh Bà không cho hắn uống canh mà! Cho nên bất luận là hắn có chết bao nhiêu lần đi chăng nữa thì cũng chỉ tính là một kiếp thôi chứ, sao lại biến thành chín kiếp rồi?
Thôi phán quan thở dài nói:
- Lỗi của hệ điều hành...
Ngưu Đầu, Mã Diện ngây người cả nửa ngày trời rồi mới rống lên thảm thiết:
- Ta hận Biu-gây!
Thôi phán quan đăm chiêu đi lòng vòng trong đại điện. Qua một hồi lâu, lão bất chợt nhíu mày, giảo quyệt nhìn khắp chung quanh rồi vẫy bọn Ngưu Đầu, Mã Diện đến trước mặt, vân vê bộ ria chuột, nham hiểm cười nói:
- Khục khục khục, nếu sai sót máy tính của Luân Hồi điện ở chỗ của Hồng phán quan đó có thể khiến cho âm hồn xuyên qua thời không, vậy thì ta lại nghĩ ra được một phương cách. Nếu nghĩ ra được một biện pháp thu xếp cho hắn đi đến thời cổ đại mà mượn xác sống lại thì, hề hề hề...
Ngưu Đầu chớp chớp mắt, lấy làm kỳ quái hỏi:
- Vậy thì sao? Ngộ nhỡ cái tên đểu cáng đó xây một cây cầu, sửa một con đường không cẩn thận lại va đầu lên một hòn đá bé xíu mà chết, vậy chẳng phải hắn cũng sẽ thỏa lời nguyện ”thập thế thiện nhân” sao?
- Hề hề hề...
Thôi phán quan cố sức rặn một tràng cười nham hiểm:
- Phật Tổ nguyện "Thập thế thiện nhân khả dĩ thành phật (làm thiện mười đời có thể thành Phật)" là vào ba trăm năm trước. Nếu như có người đầu thai trước lúc ấy, thì cho dù hắn có chết một trăm lần cũng vẫn không thỏa điều kiện của mười đời thành Phật, ha ha ha...
Ngưu Đầu, Mã Diện nghe xong liền đồng loạt vỗ tay, nham hiểm cười lớn:
- Vậy thì quá tốt rồi! Đại nhân thật không hổ là lão già thành tinh, úi... là lão luyện thành thục...
--------------
(1) Trong truyền thuyết thần thoại của Trung Quốc, sau khi chết âm hồn sẽ phải bước vào Quỷ Môn Quan, đường xuống Hoàng tuyền (suối vàng). Con đường nối giữa Hoàng tuyền và Âm phủ được ngăn ra bởi Vong Xuyên hà. Nước của Vong Xuyên hà có màu vàng máu (huyết hoàng), dưới đó nhung nhúc những cô hồn dã quỷ không được đầu thai, sâu bọ rắn rết, mùi máu thịt tanh tưởi phả vào mặt. Trên Vong Xuyên hà có Nại Hà kiều (có thuyết giải thích: tội nhân đến đó hỏi làm sao để lội qua sông nên mới được gọi là Nại hà), ngồi cạnh cây cầu là một bà lão được gọi là Mạnh Bà. Muốn đi qua Vong Xuyên hà, phải bước qua Nại Hà kiều. Muốn bước qua Nại Hà kiều thì phải uống một bát Mạnh Bà thang (dân gian Việt nam gọi là “cháo lú”). Không uống Mạnh Bà thang thì sẽ không thể qua được cầu, không qua được cầu sẽ không cách nào đầu thai kiếp khác.
(2) xem hình ở http://showchina.org/zt/zgfs/sw/...4428827261.jpg
(3) lông mày cụp 八
(4) Ở đây Thôi Phán quan hiểu nghĩa đen của từ "chủng mã" (种马) có nghĩa là "ngựa giống", nhưng nó còn có nghĩa là người nam giỏi về họat động tình dục (bạn tình giỏi). Ý tác giả muốn mỉa mai những bộ truyện trên mạng khác, thuộc thể loại tự sướng, nhân vật thường trở về quá khứ để tán gái, tán đâu được đấy, truyện tả cảnh quan hệ tình dục quá nhiều không khác gì ngựa giống
(5) "岔皮" (xảo bì) vừa có nghĩa là "XP" (phiên âm) cũng có nghĩa như "tao cao" (糟糕), có nghĩa là "hỏng bét", "tiêu rồi".
(6) lập địa thành Phật: trong truyện này có nghĩa là “thành Phật ngay lập tức” (sau mười đời làm việc thiện). Thông thường, “lập địa thành Phật” không có nghĩa là thành Phật tức thời.
/679
|