Nhạc Nhạc thâm tình nhìn những thân thể tuyết bạch xung quanh, khóe miệng các nàng hãy còn vương nụ cười thỏa mãn, càng làm Nhạc Nhạc thêm đắc ý.
Chàng nhanh chóng mặc vào võ sĩ phục màu trắng, mang theo bọc hành lý đơn giản và thanh Truy Tâm Kiếm ly khai Mộc phủ. Ly biệt chi bằng không bằng bất biệt, cho nên mỗi lần rời đi chàng đều chọn lúc chúng nữ vẫn còn ngủ say, có lẽ cũng bớt đi phần nào ưu sầu.
Đêm xa vắng không trăng không sao, chàng lặng lẽ tạm biệt Hoàng Thành. Gió mát hiu hiu, Nhạc Nhạc thoải mái vặn vẹo tấm lưng mỏi, không nhanh không chậm hướng tới núi Tử Minh tìm phật tự. Dĩ nhiên chẳng phải tìm phật, chẳng qua là một lão dâm tăng, dâm tăng toàn giới, bất giới toàn giới.
Vừa tới cửa chùa liền gặp một tiểu hòa thượng, có lẽ mới xuất gia không lâu, sẹo chân hương trên đầu hãy còn mới. Tiểu hòa thương có vẻ sốt ruột đi tới đi lui, nhìn thấy thanh niên vẻ mặt tà khí mang theo một thanh kiếm, chính thị Nhạc Nhạc, vội mỉm cười chạy tới nghênh đón:
“Vị thí chủ này là thiếu hiệp Vương Nhạc Nhạc?”
Nhạc Nhạc khom lưng, vỗ vỗ cái đầu nhỏ bóng loáng, cười nói:
“Ngươi thế nào biết ta là Vương Nhạc Nhạc?”
Tiểu hòa thượng đắc ý ưỡn ngực, cao giọng nói:
“Là phương trượng đại sư nói cho ta biết, nói rằng ngài hôm nay chắc chắn tới đây, còn miêu tả rất giống ngài, xem như là đoán chắc, coi như là đoán chắc, chỉ là tiểu tăng vẫn đợi từ sáng sớm đến trời tối mới thấy bóng dáng thí chủ, aizz…”
Vương Nhạc Nhạc đi theo tiểu hòa thượng vừa đi vừa gặng hỏi:
“Toàn giới đại sư miêu tả dung mạo của ta ra sao?”
Tiểu hòa thượng đem phật châu trước ngữ cho vào miệng cắn cắn hồi lâu mới nói:
“Phương trượng nói, con nhìn thấy một thanh niên nam tử ưa nhìn, vẻ mặt hư hỏng, nhưng lại thấy hắn là người tốt muốn cùng hắn giao hảo, dù dung mạo không đến nỗi nhưng lại không biết ưa nhìn ở chỗ nào”
Nhạc Nhạc nghe đến đó, hài lòng gật đầu, đối với ca ngợi của Toàn Giới khiêm tốn tiếp nhận.
Tiểu hòa thượng lại nói tiếp:
“Phương trượng sợ ta không rõ lại nói:
- Tóm lại, chợt nhìn hắn thì giống bại hoại, nhìn kỹ vẫn là bại hoại, nhìn kỹ nữa thì đúng là dâm tặc, giống như dâm tặc có trong kinh phật dạy chính là toàn bộ đặc thù của hắn, người còn nói…
”
Nhạc Nhạc vẻ mặt đau khổ nói:
“Tiểu hòa thượng, ngươi đừng nói nữa, ta tìm Toàn Giới đại sư hàn huyên một lát, thuận tiện hảo hảo hướng người lãnh giáo một phen, rốt cuộc dâm tặc là có bộ dáng gì?”
Nói xong không để ý tới tiểu hòa thượng, một mình đi vào phương trượng thiền thất.
“Sao lại vô lễ như vậy, vào phương trượng tuệ thất lại không có xin phép. Ngươi nha… nguyên lai là Nhạc Nhạc hiền chất, hắc hắc mặt không tốt lắm nha, phải không râu mép của ta… a mặt ta…”
Nhạc Nhạc thổi mấy cái râu bay lả tả, cười đểu nói:
“Ta thấy lão có con sâu trên chòm râu mép liền giúp lão bắt sâu, trên mặt lão còn hai con muỗi cũng giúp lão đánh nốt, lão quỷ, tối nay không phải là phải tiếp khách sao?”
Toàn Giới vuốt ve hai gò má, âm thầm mắng:
“Nhất định là tên Viên Trí ngu ngốc kia, đem lời nói của ta thuật lại đầy đủ, aizz.. thật là họa từ miệng mà ra, hay lắm, tiểu tử khốn kiếp này chẳng qua là đùa giỡn hai cái tát, nếu không lão già khọm ta đây cũng không cần sống nữa!”
Nghĩ xong mới cười ruồi nói:
“Hiền chất gần đây công lực có đột phá, tốc độ nhanh đến nỗi ta đây cũng nhìn không rõ rồi!”
Nhạc Nhạc trong lòng cười thầm:
- Lão này quả nhiên nhận tội ngay cả lời giải thích cũng không hỏi một câu, hắc hắc, sớm biết như vậy quất cho lão mấy bạt tai nữa. Trước kia còn cùng sư phụ ta bài bạc, ta đã muốn quấy lão mấy cái bạt rồi, không nghĩ tới hôm nay mơ ước đã thành mà ngoài mặt lại giả bộ giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Khẽ thở dài nói:
“ Tốc độ vẫn không cách nào đột phá cực hạn, lão quỷ ngươi không phải là bán thần tiên sao, sao mà ngay cả tốc độ này cũng tránh không thoát?”
Toàn Giới có chút xấu hổ nói:
“Ta nào có khả năng toán thiên cơ, chẳng qua là mỗi ngày để cho một tiểu hòa thượng đi tới trước cửa chờ ngươi, ước chừng cũng được một tuần hôm nay mới thấy cái mặt ngươi!”
“Ha ha ha, làm ta sợ nhảy dựng lên, thật nghĩ lão vứt bỏ bụi trần, đắc đạo thành tiên cơ đấy! Xem như lão thẳng thắn, cho lão một bồ rượu ngon, bách thảo nhưỡng ủ ba mươi năm”.
Từ bao quần áo sau lưng móc ra vài hồ hảo tửu, Toàn Giới nghe nói rượu ủ ba mươi năm thì đích thật là rượu ngon rồi, hai mắt sáng lên vội từ trong góc tối lôi ra thịt chó và đồ nhậu.
Qua vài tuần rượu, Toàn Giới sảng khoái nằm chết dí một chỗ hộc đầy tửu khí
“Thật khiến tiểu tử ngươi chiếm đủ tiện nghi, không riêng Mộc phu nhân đoạt tới tay còn có mấy trăm bình rượu ngon, đây chính là bách thảo nhưỡng.. khách khách… thật không biết tổ tiên tiểu tử ngươi tu tâm tích đức cái gì.”
Nhạc Nhạc cũng nghe ra mùi vị giấm chua, cười đắc ý nói:
“Như thế nào, lão quỷ ghen tỵ sao?”
“Không ghen tỵ mới không phải là nam nhân! Khụ khụ… chẳng qua là tùy tiện nói thôi không nên trừng ta, có cho ta ăn gan báo cũng không dám có chủ ý với ngươi. Ngươi cũng biết võ công của ta thấp kém, trừ có khinh công là không có đối thủ những cái khác thì không đáng một xu, dĩ nhiên công phu trên giường cũng coi như nhất lưu…”
Toàn Giới cảm thấy mình bắt đầu nói năng lảm nhảm, vội đem chén rượu nốc cạn nuốt trôi mấy lời huyên thuyên.
Nhạc Nhạc biết lão uống thêm chút rượu ngon cũng không vạch trần, cười hắc hắc nói:
“Lão quỷ, võ công của lão không đến nơi đến chốn mà tám tên đệ tử ngu ngốc của lão dường như cũng không đến nỗi nào, lão làm sao mà dạy được?”
Toàn Giới có chút bi thương thở dài nói:
“Cái gọi là vạn ác dâm vi thủ (dâm đứng đầu trong vạn điều ác), Phật bất khi ngã! Chỉ là một chữ dâm mà thành ra mê muội, khó mà quay đầu. Tham sắc thì hao thân, hái hoa thì võ công phế!. Võ công ta thấp kém, bất quá chỉ là tập qua qua, mấy tên đệ tử của ta mặc dù có ngốc nghếch chút ít nhưng chăm chỉ khắc khổ. Bọn chúng học hết sở đắc ta truyền dạy, tám người võ công tương cận lại giỏi trận thế hợp công, có thể chống đỡ nhiều cao thủ”
Sau đó giọng lão chợt đổi, căm giận nói:
“Lão thiên cũng thật là bất cong, tiểu tử người cả ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, lười luyện công mà võ công chỉ tiến không lùi, hơn nữa lại còn cao siêu như vậy. Làm sao mà người ta không ghen tỵ, hắc hắc, cẩn thận trời ghét kẻ tài!”
Nhạc Nhạc hiểu ý tứ của lão, là muốn mình cẩn thận kẻ khác sinh hận ngầm hạ sát thủ. Cũng ám chỉ rằng danh tiếng bản thân quá thịnh ‘mộc tú vu lâm, phong tất thôi chi’ (cây cao vượt rừng gió tất quật đổ) đây là chí lý thiên cổ, chàng sao lại không rõ chứ.
“Lão quỷ yên tâm, ta đây có chết một là chết già hai là mệt chết trên giường, tuyệt sẽ không chết dưới ám sát! Ta lần này muốn lão lưu ý động tĩnh trong Hoàng Thành, Tư Đồ thế gia lần này lỗ quá nhiều, mấy ngày qua có chút yên tĩnh đến dị thường, ta lo lắng bọn chúng hồ loạn báo phục”
Nhạc Nhạc nghiêm mặt nói.
Toàn Giới cũng khôi phục thái độ nghiêm chỉnh, an nhiên nói:
“Hiền chất yên tâm, có chủ nhân Kiếm Tông Giản Nhất Kiếm trấn giữ Hoàng Thành, Tư Đồ thế gia không dám làm loạn. Quan lại đệ tử trong kinh thành có đến bảy phần là người Kiếm Tông, Tư Đồ Nghiệp cái lão rùa đen kia có muốn làm bậy, trừ phi không để Giản Nhất Kiếm vào mắt, bằng không ngay cả năm vạn quân thủ thành, Tư Đồ thế gia cũng không thể hoàn toàn khống chế! Mộc phủ hắn lại không dám động, nếu không mười lăm vạn gia hương binh đội cũng sẽ công khai kháng nghị, hiền chất cứ yên tâm đi Vu Sơn, an toàn Mộc phủ ta sẽ lưu ý”
Nhạc Nhạc gật đầu, nghỉ ngơi chốc lát đến tảng sáng mới đứng dậy, xuống núi Nam hành.
Nhạc Nhạc sơ xuất giang hồ bất quá mới một năm, đối với địa hình cũng không quen thuộc lắm, mang theo tâm tình du sơn ngoạn thủy. Gặp phải danh lam thắng cảnh thì dừng chân thưởng ngoạn, gặp phải địa hình hiểm trở thì đằng không chạy vội, một ngày không cũng có thể đi được hai ba trăm dặm.
Nhạc Nhạc ngồi dưới một gốc đại thụ chọc trời vừa nướng thịt vừa nghêu ngao hát, trên ngọn lửa là một con gà rừng và một con thỏ, thịt đã dậy mùi, hương thơm mê người xộc lên mũi.
‘Ồ, thâm sơn cùng cốc cũng có nhiều người đi đường đến vậy? Chẳng lẽ là quỷ? Hy vọng là bầy diễm quỷ, hắc hắc…’
Nhạc Nhạc không khỏi cười tự sướng, nước miếng sắp nhỏ ra không biết là vì thịt nướng hay là nghĩ đến cảnh thú vị nào đó.
Nhìn thịt nướng đã chín đậm, một tia chân khí đem ngọn lửa dập tắt ngấm. Khu rừng lại trở về với hôn ám tĩnh lặng, chỉ nghe tiếng côn trùng rả rích. Chàng cắn một miếng thịt thỏ, mùi vị hết sức vừa ý, rung đùi chầm chậm thưởng thức rồi ôm thức ăn tung người bay lên cành cao bảy tám trượng, chân vừa chạm đã nhảy vọt theo hướng khác vào rừng rậm.
“Tam thúc, người nói những kẻ này là cường đạo hay ma quỷ? Hành tung của chúng ta đã bị bọn chúng nắm trong lòng bàn tay. Bỏ thủy lộ đi vòng đường núi vẫn bị bọn chúng tính được. Mang theo bốn mấy cao thủ nay chỉ dư lại có mười, chỉ sợ chúng ta lần này không cách nào tới Nam Lăng rồi!”
Nói chuyện chính là một vị cô nương, tuổi chừng mười tám đôi mươi, trang phục thợ săn vàng nhạt, váy màu hoàng kim, giày tiểu mã tuyết bạch đã nhuộm đầy máu đỏ, thanh âm ôn nhu nhỏ nhẹ, mệt mỏi ngồi bên dòng nước muốn chà sạch vết máu trên giày. Tóc xõa như mây, thấy không rõ dung mạo, nhưng chỉ là cái phong tư mỹ miều đã khiến Nhạc Nhạc xốn xang chảy cả nước miếng. Ồ, thì ra hắn đang nhai miếng thịt thỏ trong miệng.
Liễu Côn (quyển 1 – Phi Mã mục trường) cẩn thận đánh giá bốn phía, liếc nhìn hộ vệ phía sau mình đầy rẫy vết thương, khẽ thở dài nói:
“Tiêm Tiêm, sớm biết chuyện này không hề dễ dàng, nhưng ta cũng không nghĩ tới sẽ gian nguy đến vậy. Lần này mang theo tất cả đều là người Liễu gia chúng ta tuyệt không có phản đồ, trừ phi…”
“Trừ phi cái gì?”
Liễu Tiêm Tiêm lau xong vết máu cầm lấy cây hoàng kim cung bên cạnh khoác lên vai, lộ ra ngũ quan tuyệt mỹ, mắt phượng lóe sáng như lưu tinh, kiên định mà hữu thần, bồng bềnh vân du. Người cũng như tên, tiêm tiêm vô cốt, nhu mỹ tựa thủy. Nhạc Nhạc cho rằng đôi mắt quật cường kia là địa phương cứng rắn nhất trên cơ thể nàng, dù có nhìn quen mỹ nữ nhưng Nhạc Nhạc vẫn thấy kinh diễm.
‘Chinh phục đôi mắt đẹp kia không phải là mơ ước của mỗi thằng đàn ông sao’
Mải chìm trong dâm ý mà hồn nhiên quên cả thức ăn ngon.
Liễu Côn đang muốn giải thích, chợt thấy có mấy đạo thân ảnh đuổi theo phía sau, xoay người quát:
“Kẻ nào?”
“Ha ha ha. Không hổ là tam đương gia Phi Mã mục trường, cách xa như vậy mà vẫn có thể biết được huynh đệ chúng ta đuổi theo từ sơn đạo.”
Từ trong bụi cỏ đi ra bảy bóng người, thôi thì cao thấp béo mập què đui điếc lác đủ cả.
“Thảo nguyên thất sát!”
Liễu Tiêm Tiêm thất thanh la hoảng, tay trái ráp cung, tay phải giương tên, nhắm ngay tên què trong đó.
Nhạc Nhạc trốn sau tàng cây thấy rõ, nghe Tiêm Tiêm kêu thất thanh cũng tò mò quan sát mấy tên ‘Thảo nguyên thất sát’ này, cẩn thận đem bọn chúng đánh giá thật kỹ, sau đó thất vọng lắc đầu thầm nghĩ:
“Chẳng qua là bảy tên tàn tật mà thôi, chẳng lẽ hội thương binh đóng cửa hay sao mà bọn chúng phải ra ngoài kiếm cơm thế này. Chỉ là một đám nhất lưu cao thủ thôi, sao Tiêm Tiêm nương tử lại phải hoảng sợ như vậy nhỉ?”
Mới vừa thấy con gái đẹp nhà người ta mới chưa được nén hương, đã cho người ta thành vợ mình rồi, xem ra với Tiêm Tiêm đúng là tình thế bắt buộc.
Chẳng riêng mình nàng kinh hoảng, ngay cả mười hộ vệ phía sau Liễu Côn sắc mặt cũng biến đổi đột ngột, rối rít rút ra binh khí, kết trận sẵn sàng nghênh địch, giống như là gặp phải thiên địch vậy.
Thảo nguyên thất sát ở Trung nguyên cũng là những nhân vật lừng danh. Trên vùng thảo nguyên bắc bộ lại càng thịnh hơn, chính là bảo bối để hù dọa lũ trẻ. Vương Nhạc Nhạc công lực ngày tiến ngàn dặm, hiện tại đã gần đến cao thủ cấp tông sư dĩ nhiên là xem thường những thứ cao thủ nhất lưu bình thường này. Bất quá là chàng xem thường cá nhân bảy người bọn họ, chứ trận thế hợp kích của bọn họ cũng rất có danh tiếng, đây cũng không phải nguyên nhân đám người Phi Mã mục trường sợ đến như vậy, nguyên nhân chính là…
Gã béo ngó chừng bộ ngực căng đầy của Tiêm Tiêm, cười dâm nói:
“hắc hắc, tiểu nương tử sao không hảo hảo sống tại mục trường lại đi ra ngoài làm chi, chẳng nhẽ lại muốn ta phải không! Đừng vội, phu quân nhất định sẽ khiến nàng thỏa mãn khoái hoạt”
Tên ‘người củi’ cắt đứt lời của hắn, liếm liếm môi hô to:
“Nha đầu non chay như vậy, nấu lên ăn nhất định là rất tuyệt, ta muốn bộ ngực của nàng, ai cũng chớ mong tranh giành.”
Nhạc Nhạc hung hăng cắn một cái chân thỏ, ác độc mắng:
“Hừ, nhất định sẽ đem tên mập chém thành tám mảnh, lại dám đùa giỡn nương tử ta! Còn cái tên gầy sẽ phanh làm chín mảnh, lại dám có ý với đôi bạch thỏ của ta, để xem năm tên còn lại xử sự ra sao?”
Chàng nhanh chóng mặc vào võ sĩ phục màu trắng, mang theo bọc hành lý đơn giản và thanh Truy Tâm Kiếm ly khai Mộc phủ. Ly biệt chi bằng không bằng bất biệt, cho nên mỗi lần rời đi chàng đều chọn lúc chúng nữ vẫn còn ngủ say, có lẽ cũng bớt đi phần nào ưu sầu.
Đêm xa vắng không trăng không sao, chàng lặng lẽ tạm biệt Hoàng Thành. Gió mát hiu hiu, Nhạc Nhạc thoải mái vặn vẹo tấm lưng mỏi, không nhanh không chậm hướng tới núi Tử Minh tìm phật tự. Dĩ nhiên chẳng phải tìm phật, chẳng qua là một lão dâm tăng, dâm tăng toàn giới, bất giới toàn giới.
Vừa tới cửa chùa liền gặp một tiểu hòa thượng, có lẽ mới xuất gia không lâu, sẹo chân hương trên đầu hãy còn mới. Tiểu hòa thương có vẻ sốt ruột đi tới đi lui, nhìn thấy thanh niên vẻ mặt tà khí mang theo một thanh kiếm, chính thị Nhạc Nhạc, vội mỉm cười chạy tới nghênh đón:
“Vị thí chủ này là thiếu hiệp Vương Nhạc Nhạc?”
Nhạc Nhạc khom lưng, vỗ vỗ cái đầu nhỏ bóng loáng, cười nói:
“Ngươi thế nào biết ta là Vương Nhạc Nhạc?”
Tiểu hòa thượng đắc ý ưỡn ngực, cao giọng nói:
“Là phương trượng đại sư nói cho ta biết, nói rằng ngài hôm nay chắc chắn tới đây, còn miêu tả rất giống ngài, xem như là đoán chắc, coi như là đoán chắc, chỉ là tiểu tăng vẫn đợi từ sáng sớm đến trời tối mới thấy bóng dáng thí chủ, aizz…”
Vương Nhạc Nhạc đi theo tiểu hòa thượng vừa đi vừa gặng hỏi:
“Toàn giới đại sư miêu tả dung mạo của ta ra sao?”
Tiểu hòa thượng đem phật châu trước ngữ cho vào miệng cắn cắn hồi lâu mới nói:
“Phương trượng nói, con nhìn thấy một thanh niên nam tử ưa nhìn, vẻ mặt hư hỏng, nhưng lại thấy hắn là người tốt muốn cùng hắn giao hảo, dù dung mạo không đến nỗi nhưng lại không biết ưa nhìn ở chỗ nào”
Nhạc Nhạc nghe đến đó, hài lòng gật đầu, đối với ca ngợi của Toàn Giới khiêm tốn tiếp nhận.
Tiểu hòa thượng lại nói tiếp:
“Phương trượng sợ ta không rõ lại nói:
- Tóm lại, chợt nhìn hắn thì giống bại hoại, nhìn kỹ vẫn là bại hoại, nhìn kỹ nữa thì đúng là dâm tặc, giống như dâm tặc có trong kinh phật dạy chính là toàn bộ đặc thù của hắn, người còn nói…
”
Nhạc Nhạc vẻ mặt đau khổ nói:
“Tiểu hòa thượng, ngươi đừng nói nữa, ta tìm Toàn Giới đại sư hàn huyên một lát, thuận tiện hảo hảo hướng người lãnh giáo một phen, rốt cuộc dâm tặc là có bộ dáng gì?”
Nói xong không để ý tới tiểu hòa thượng, một mình đi vào phương trượng thiền thất.
“Sao lại vô lễ như vậy, vào phương trượng tuệ thất lại không có xin phép. Ngươi nha… nguyên lai là Nhạc Nhạc hiền chất, hắc hắc mặt không tốt lắm nha, phải không râu mép của ta… a mặt ta…”
Nhạc Nhạc thổi mấy cái râu bay lả tả, cười đểu nói:
“Ta thấy lão có con sâu trên chòm râu mép liền giúp lão bắt sâu, trên mặt lão còn hai con muỗi cũng giúp lão đánh nốt, lão quỷ, tối nay không phải là phải tiếp khách sao?”
Toàn Giới vuốt ve hai gò má, âm thầm mắng:
“Nhất định là tên Viên Trí ngu ngốc kia, đem lời nói của ta thuật lại đầy đủ, aizz.. thật là họa từ miệng mà ra, hay lắm, tiểu tử khốn kiếp này chẳng qua là đùa giỡn hai cái tát, nếu không lão già khọm ta đây cũng không cần sống nữa!”
Nghĩ xong mới cười ruồi nói:
“Hiền chất gần đây công lực có đột phá, tốc độ nhanh đến nỗi ta đây cũng nhìn không rõ rồi!”
Nhạc Nhạc trong lòng cười thầm:
- Lão này quả nhiên nhận tội ngay cả lời giải thích cũng không hỏi một câu, hắc hắc, sớm biết như vậy quất cho lão mấy bạt tai nữa. Trước kia còn cùng sư phụ ta bài bạc, ta đã muốn quấy lão mấy cái bạt rồi, không nghĩ tới hôm nay mơ ước đã thành mà ngoài mặt lại giả bộ giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Khẽ thở dài nói:
“ Tốc độ vẫn không cách nào đột phá cực hạn, lão quỷ ngươi không phải là bán thần tiên sao, sao mà ngay cả tốc độ này cũng tránh không thoát?”
Toàn Giới có chút xấu hổ nói:
“Ta nào có khả năng toán thiên cơ, chẳng qua là mỗi ngày để cho một tiểu hòa thượng đi tới trước cửa chờ ngươi, ước chừng cũng được một tuần hôm nay mới thấy cái mặt ngươi!”
“Ha ha ha, làm ta sợ nhảy dựng lên, thật nghĩ lão vứt bỏ bụi trần, đắc đạo thành tiên cơ đấy! Xem như lão thẳng thắn, cho lão một bồ rượu ngon, bách thảo nhưỡng ủ ba mươi năm”.
Từ bao quần áo sau lưng móc ra vài hồ hảo tửu, Toàn Giới nghe nói rượu ủ ba mươi năm thì đích thật là rượu ngon rồi, hai mắt sáng lên vội từ trong góc tối lôi ra thịt chó và đồ nhậu.
Qua vài tuần rượu, Toàn Giới sảng khoái nằm chết dí một chỗ hộc đầy tửu khí
“Thật khiến tiểu tử ngươi chiếm đủ tiện nghi, không riêng Mộc phu nhân đoạt tới tay còn có mấy trăm bình rượu ngon, đây chính là bách thảo nhưỡng.. khách khách… thật không biết tổ tiên tiểu tử ngươi tu tâm tích đức cái gì.”
Nhạc Nhạc cũng nghe ra mùi vị giấm chua, cười đắc ý nói:
“Như thế nào, lão quỷ ghen tỵ sao?”
“Không ghen tỵ mới không phải là nam nhân! Khụ khụ… chẳng qua là tùy tiện nói thôi không nên trừng ta, có cho ta ăn gan báo cũng không dám có chủ ý với ngươi. Ngươi cũng biết võ công của ta thấp kém, trừ có khinh công là không có đối thủ những cái khác thì không đáng một xu, dĩ nhiên công phu trên giường cũng coi như nhất lưu…”
Toàn Giới cảm thấy mình bắt đầu nói năng lảm nhảm, vội đem chén rượu nốc cạn nuốt trôi mấy lời huyên thuyên.
Nhạc Nhạc biết lão uống thêm chút rượu ngon cũng không vạch trần, cười hắc hắc nói:
“Lão quỷ, võ công của lão không đến nơi đến chốn mà tám tên đệ tử ngu ngốc của lão dường như cũng không đến nỗi nào, lão làm sao mà dạy được?”
Toàn Giới có chút bi thương thở dài nói:
“Cái gọi là vạn ác dâm vi thủ (dâm đứng đầu trong vạn điều ác), Phật bất khi ngã! Chỉ là một chữ dâm mà thành ra mê muội, khó mà quay đầu. Tham sắc thì hao thân, hái hoa thì võ công phế!. Võ công ta thấp kém, bất quá chỉ là tập qua qua, mấy tên đệ tử của ta mặc dù có ngốc nghếch chút ít nhưng chăm chỉ khắc khổ. Bọn chúng học hết sở đắc ta truyền dạy, tám người võ công tương cận lại giỏi trận thế hợp công, có thể chống đỡ nhiều cao thủ”
Sau đó giọng lão chợt đổi, căm giận nói:
“Lão thiên cũng thật là bất cong, tiểu tử người cả ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, lười luyện công mà võ công chỉ tiến không lùi, hơn nữa lại còn cao siêu như vậy. Làm sao mà người ta không ghen tỵ, hắc hắc, cẩn thận trời ghét kẻ tài!”
Nhạc Nhạc hiểu ý tứ của lão, là muốn mình cẩn thận kẻ khác sinh hận ngầm hạ sát thủ. Cũng ám chỉ rằng danh tiếng bản thân quá thịnh ‘mộc tú vu lâm, phong tất thôi chi’ (cây cao vượt rừng gió tất quật đổ) đây là chí lý thiên cổ, chàng sao lại không rõ chứ.
“Lão quỷ yên tâm, ta đây có chết một là chết già hai là mệt chết trên giường, tuyệt sẽ không chết dưới ám sát! Ta lần này muốn lão lưu ý động tĩnh trong Hoàng Thành, Tư Đồ thế gia lần này lỗ quá nhiều, mấy ngày qua có chút yên tĩnh đến dị thường, ta lo lắng bọn chúng hồ loạn báo phục”
Nhạc Nhạc nghiêm mặt nói.
Toàn Giới cũng khôi phục thái độ nghiêm chỉnh, an nhiên nói:
“Hiền chất yên tâm, có chủ nhân Kiếm Tông Giản Nhất Kiếm trấn giữ Hoàng Thành, Tư Đồ thế gia không dám làm loạn. Quan lại đệ tử trong kinh thành có đến bảy phần là người Kiếm Tông, Tư Đồ Nghiệp cái lão rùa đen kia có muốn làm bậy, trừ phi không để Giản Nhất Kiếm vào mắt, bằng không ngay cả năm vạn quân thủ thành, Tư Đồ thế gia cũng không thể hoàn toàn khống chế! Mộc phủ hắn lại không dám động, nếu không mười lăm vạn gia hương binh đội cũng sẽ công khai kháng nghị, hiền chất cứ yên tâm đi Vu Sơn, an toàn Mộc phủ ta sẽ lưu ý”
Nhạc Nhạc gật đầu, nghỉ ngơi chốc lát đến tảng sáng mới đứng dậy, xuống núi Nam hành.
Nhạc Nhạc sơ xuất giang hồ bất quá mới một năm, đối với địa hình cũng không quen thuộc lắm, mang theo tâm tình du sơn ngoạn thủy. Gặp phải danh lam thắng cảnh thì dừng chân thưởng ngoạn, gặp phải địa hình hiểm trở thì đằng không chạy vội, một ngày không cũng có thể đi được hai ba trăm dặm.
Nhạc Nhạc ngồi dưới một gốc đại thụ chọc trời vừa nướng thịt vừa nghêu ngao hát, trên ngọn lửa là một con gà rừng và một con thỏ, thịt đã dậy mùi, hương thơm mê người xộc lên mũi.
‘Ồ, thâm sơn cùng cốc cũng có nhiều người đi đường đến vậy? Chẳng lẽ là quỷ? Hy vọng là bầy diễm quỷ, hắc hắc…’
Nhạc Nhạc không khỏi cười tự sướng, nước miếng sắp nhỏ ra không biết là vì thịt nướng hay là nghĩ đến cảnh thú vị nào đó.
Nhìn thịt nướng đã chín đậm, một tia chân khí đem ngọn lửa dập tắt ngấm. Khu rừng lại trở về với hôn ám tĩnh lặng, chỉ nghe tiếng côn trùng rả rích. Chàng cắn một miếng thịt thỏ, mùi vị hết sức vừa ý, rung đùi chầm chậm thưởng thức rồi ôm thức ăn tung người bay lên cành cao bảy tám trượng, chân vừa chạm đã nhảy vọt theo hướng khác vào rừng rậm.
“Tam thúc, người nói những kẻ này là cường đạo hay ma quỷ? Hành tung của chúng ta đã bị bọn chúng nắm trong lòng bàn tay. Bỏ thủy lộ đi vòng đường núi vẫn bị bọn chúng tính được. Mang theo bốn mấy cao thủ nay chỉ dư lại có mười, chỉ sợ chúng ta lần này không cách nào tới Nam Lăng rồi!”
Nói chuyện chính là một vị cô nương, tuổi chừng mười tám đôi mươi, trang phục thợ săn vàng nhạt, váy màu hoàng kim, giày tiểu mã tuyết bạch đã nhuộm đầy máu đỏ, thanh âm ôn nhu nhỏ nhẹ, mệt mỏi ngồi bên dòng nước muốn chà sạch vết máu trên giày. Tóc xõa như mây, thấy không rõ dung mạo, nhưng chỉ là cái phong tư mỹ miều đã khiến Nhạc Nhạc xốn xang chảy cả nước miếng. Ồ, thì ra hắn đang nhai miếng thịt thỏ trong miệng.
Liễu Côn (quyển 1 – Phi Mã mục trường) cẩn thận đánh giá bốn phía, liếc nhìn hộ vệ phía sau mình đầy rẫy vết thương, khẽ thở dài nói:
“Tiêm Tiêm, sớm biết chuyện này không hề dễ dàng, nhưng ta cũng không nghĩ tới sẽ gian nguy đến vậy. Lần này mang theo tất cả đều là người Liễu gia chúng ta tuyệt không có phản đồ, trừ phi…”
“Trừ phi cái gì?”
Liễu Tiêm Tiêm lau xong vết máu cầm lấy cây hoàng kim cung bên cạnh khoác lên vai, lộ ra ngũ quan tuyệt mỹ, mắt phượng lóe sáng như lưu tinh, kiên định mà hữu thần, bồng bềnh vân du. Người cũng như tên, tiêm tiêm vô cốt, nhu mỹ tựa thủy. Nhạc Nhạc cho rằng đôi mắt quật cường kia là địa phương cứng rắn nhất trên cơ thể nàng, dù có nhìn quen mỹ nữ nhưng Nhạc Nhạc vẫn thấy kinh diễm.
‘Chinh phục đôi mắt đẹp kia không phải là mơ ước của mỗi thằng đàn ông sao’
Mải chìm trong dâm ý mà hồn nhiên quên cả thức ăn ngon.
Liễu Côn đang muốn giải thích, chợt thấy có mấy đạo thân ảnh đuổi theo phía sau, xoay người quát:
“Kẻ nào?”
“Ha ha ha. Không hổ là tam đương gia Phi Mã mục trường, cách xa như vậy mà vẫn có thể biết được huynh đệ chúng ta đuổi theo từ sơn đạo.”
Từ trong bụi cỏ đi ra bảy bóng người, thôi thì cao thấp béo mập què đui điếc lác đủ cả.
“Thảo nguyên thất sát!”
Liễu Tiêm Tiêm thất thanh la hoảng, tay trái ráp cung, tay phải giương tên, nhắm ngay tên què trong đó.
Nhạc Nhạc trốn sau tàng cây thấy rõ, nghe Tiêm Tiêm kêu thất thanh cũng tò mò quan sát mấy tên ‘Thảo nguyên thất sát’ này, cẩn thận đem bọn chúng đánh giá thật kỹ, sau đó thất vọng lắc đầu thầm nghĩ:
“Chẳng qua là bảy tên tàn tật mà thôi, chẳng lẽ hội thương binh đóng cửa hay sao mà bọn chúng phải ra ngoài kiếm cơm thế này. Chỉ là một đám nhất lưu cao thủ thôi, sao Tiêm Tiêm nương tử lại phải hoảng sợ như vậy nhỉ?”
Mới vừa thấy con gái đẹp nhà người ta mới chưa được nén hương, đã cho người ta thành vợ mình rồi, xem ra với Tiêm Tiêm đúng là tình thế bắt buộc.
Chẳng riêng mình nàng kinh hoảng, ngay cả mười hộ vệ phía sau Liễu Côn sắc mặt cũng biến đổi đột ngột, rối rít rút ra binh khí, kết trận sẵn sàng nghênh địch, giống như là gặp phải thiên địch vậy.
Thảo nguyên thất sát ở Trung nguyên cũng là những nhân vật lừng danh. Trên vùng thảo nguyên bắc bộ lại càng thịnh hơn, chính là bảo bối để hù dọa lũ trẻ. Vương Nhạc Nhạc công lực ngày tiến ngàn dặm, hiện tại đã gần đến cao thủ cấp tông sư dĩ nhiên là xem thường những thứ cao thủ nhất lưu bình thường này. Bất quá là chàng xem thường cá nhân bảy người bọn họ, chứ trận thế hợp kích của bọn họ cũng rất có danh tiếng, đây cũng không phải nguyên nhân đám người Phi Mã mục trường sợ đến như vậy, nguyên nhân chính là…
Gã béo ngó chừng bộ ngực căng đầy của Tiêm Tiêm, cười dâm nói:
“hắc hắc, tiểu nương tử sao không hảo hảo sống tại mục trường lại đi ra ngoài làm chi, chẳng nhẽ lại muốn ta phải không! Đừng vội, phu quân nhất định sẽ khiến nàng thỏa mãn khoái hoạt”
Tên ‘người củi’ cắt đứt lời của hắn, liếm liếm môi hô to:
“Nha đầu non chay như vậy, nấu lên ăn nhất định là rất tuyệt, ta muốn bộ ngực của nàng, ai cũng chớ mong tranh giành.”
Nhạc Nhạc hung hăng cắn một cái chân thỏ, ác độc mắng:
“Hừ, nhất định sẽ đem tên mập chém thành tám mảnh, lại dám đùa giỡn nương tử ta! Còn cái tên gầy sẽ phanh làm chín mảnh, lại dám có ý với đôi bạch thỏ của ta, để xem năm tên còn lại xử sự ra sao?”
/123
|