Khi Lạc Thành phương Bắc còn tuyết rơi lạnh buốt, thì ở phương Nam vẫn là mùa trăm hoa đua nở.
Sau cuộc chiến đoạt bảo, giang hồ an tĩnh đến lạ kỳ, một loại an tĩnh mỏng manh như lớp băng chỉ cần đụng nhẹ là vỡ vụn.
Một trạch viện nào đó trong Hoàng Thành, hơn trăm hắc y nhân quỳ gối chỉnh tề dưới đất tham bái mấy kẻ áo đen trên đài.
“Ha ha ha, bổn giáo chủ cuối cùng cũng từ Bách Độc Nhai sống lại, cái gọi là đại họa không chết, tá thể hồi sinh, trời ban Thần công! Nhật xuất đông phương, chỉ có ta bất bại!”
Tiếng cười bén nhọn hù dọa vô số chim chóc, hơn trăm giáo đồ bên dưới kinh ngạc vô cùng, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, có chút hoài nghi thần kinh giáo chủ Chung Vô Nhai có vấn đề.
Lâm Tố kịp thời đứng ra, một tay nhéo lỗ tai hắn, cáu giận nói:
“Phu quân, thành thật nói cho ta biết, tối qua xem sách gì?”
Chung Vô Nhai lập tức đứng lên, vẻ mặt đau khổ kêu:
“Phu nhân đừng nhéo lỗ tai, để cho các đệ tử thấy thì không tốt lắm, cái kia… ta nói..ta nói . Tối hôm qua ta xem một tiểu thuyết võ hiệp, tên là cái gì Đông Phương Bất Bạ, mới rồi…”
Lâm Tố mặt lạnh nói:
“Mới vừa rồi là chàng nói là từ trong lời thoại sao, trở về có mấy ngày, lần đầu tiên chiêu tập đệ t chàng cũng chẳng bận tâm quản lý, chẳng nhẽ lại muốn dẫm lên vết xe đổ ư, lần sau không có vận khí tốt vậy đâu, từ cái nơi cửu tử nhất sinh thoát ra…”
Đệ tử dưới đài sắc mặt càng thêm khó coi, ba trưởng lão nhỏ giọng thì thầm:
“Aizz, hay là cái bệnh cũ chưa lành, mấy cái tiểu thuyết giang hồ hại người, lại càng si mê, thật nhớ Nhược Tuyết tiểu thư, có nàng dẫn dắt, chúng ta trong lòng còn yên tâm chút ít. Nếu không phải giáo quy hạn chế, để cho phu nhân quản lý Thánh Giáo cũng là điều mỹ diệu, trời chẳng chiều lòng người, mà lòng người lại chẳng do trời!”
Bài phát biểu lại một lần nữa bắt đầu, bất quá là do Lâm Tố nhỏ giọng nói một câu, Chung Vô Nhai học theo một câu, song hoàn tài nghệ phối hợp ăn ý thành thạo:
“Bổn giáo chủ đại nạn không chết, quả thật là trời cao chiếu cố, nghĩ Lục Vô Nhật vốn là một chi của Ma Môn lại đi thông đồng cùng Vạn Lý Minh, Đao Cốc, vô cớ phạm vào thiên uy của Thánh Giáo ta, đoạt thánh địa của bổn giáo, tội không thể tha. Ngay hôm nay chiêu tập Thánh Môn đệ tử, bí mật hội quân tại phụ cận Hoàng Thành tùy thời hành động, đoạt lại thánh địa khi xưa, trọng chấn Thánh Môn huy hoàng!”
Dưới đài hô vang:
“Giáo chủ anh minh! Đoạt lại thánh địa, trọng chấn Thánh Môn!”
Tư Đồ thế gia.
Tư Đồ Nghiệp sầu đến bạc đầu, nhìn thấy Tư Đồ Bằng tinh thần sa sút, lại ai oán than thở bồi hồi bất an.
Nguyệt Thần binh thư bặt vô âm tín, Tư Đồ Bằng bị đả thương, than thở cũng chỉ phí thời gian. Tư Đồ tam nhi mất tinh thần còn chưa có hồi phục, sao có thể để nhị nhi xuất sự, Tư Đồ gia đại sự hơn phân nửa còn phải để hắn đảm đương, điều này càng tăng thêm lửa giận của Tư Đồ Nghiệp.
“Gọi thái y khác, cái đám lão bất tử này bình thường ăn no vô sự, y thuật thì không tiến bộ, ngay cả bệnh cũng nhìn không ra, mau rời Thái Y viện… quản gia, cao thủ trong phủ cũng đã hỏi qua sao? Cũng là một đống thùng cơm, lại tra không ra Bằng nhi làm sao mà thụ thương! Biến! Lăn hết cho ta!”
Tư Đồ Nghiệp nổi giận đem đám người hầu đuổi hết ra ngoài, nhìn sắc mặt thê thảm của nhị nhi tử, thầm hạ quyết tâm.
Tư Đồ Nghiệp đi vào phòng ngủ của mình, sau bức cổ họa, mở ra một chiếc hạp bí mật, sau bức tường lộ ra một chiếc cửa hắc thạch, trên hắc thạch có hình thù lạ lùng, hắn từ trong ngực móc ra một chiếc khóa hình con thạch điều kỳ lạ, cắm vào lỗ đá trên cửa, hai chiếc vòng hai bên cùng xoay tròn mấy cái, hắn vội lui lại phía sau. Hắc thạch lại khách khách chi chi nháy mắt trở lại chỗ cũ, trên sàn nhà lộ ra một huyệt động, có bậc thang đi xuống, cứ cách ba bước lại có một viên dạ minh châu cỡ quả trứng gà chiếu sáng như ban ngày.
Hắn thuần thục tiêu sái bước xuống bậc thang, sàn nhà lại từ từ khép lại, không khí trong hầm cũng không lộ vẻ nặng nề sầm muộn, hắn đi tới trước một chiếc cửa đá, nhấn một cái nút hình tròn, sau đó cẩn thận khom người tôn kính đứng đợi.
Chừng một khắc sau, cửa đá mới lạch xạch mở ra, bên trong truyền đến một thanh âm già lão phúc hậu:
“Nghiệp nhi, có chuyện gì lại quấy nhiễu cha luyện công?”
“Cha, Bằng nhi bị thương thế lạ, trên thân thể nhìn không ra bất kỳ vết thương gì, chỉ là tâm thần sa sút, kinh loạn bất an, rất nhiều thái y cùng võ lâm cao thủ cũng nhìn không ra nguyên cớ, cho nên mới hướng phụ thân cầu cứu!”
Tư Đồ Nghiệp giọng nói thật là khiêm cung, đầu cũng không dám ngẩng.
“Hả?”
Hai mắt nhắm chặt chợt mở ra, bắn ra một đạo tinh quang:
“Tinh thần công kích? Nếu là loại tà công chuyên hại người đó, chí ít cũng phải một giáp công lực mới có thể đánh ra, mà am hiểu nhất thuật này chỉ có Hoan Hỷ Giáo minh hữu của chúng ta, đả thương Bằng nhi là kẻ nào? Mau mau đem Bằng nhi đến đây để cha xem xét một phen!”
Tư Đồ Nghiệp nghe thấy có hi vọng, vội vàng chạy đi lặng lẽ mang Tư Đồ Bằng đến.
Cha Tư Đồ Nghiệp – Tư Đồ Thân, nghe đồn hai mươi năm trước đã ngã bệnh mà chết, không ngờ lại núp trong mật thất tu luyện. Mặc dù tuổi gần tám mươi nhưng râu tóc đều trắng cả, lưng eo vẫn rất thẳng, nhìn không một chút già lão nào, sắc mặt hồng nhuận, nếp nhăn rất mờ không nhìn kỹ gần như là không phát hiện ra. Nếu như không có mái đầu bạc vẻ ngoài so với Tư Đồ Nghiệp tuyệt đối còn trẻ hơn.
Tư Đồ Thân thăm dò mạch môn Tư Đồ Bằng, không ngừng gật gù lại lắc đầu lia lịa, Tư Đồ Nghiệp không hiểu ra sao lo lắng nắm chặt quyền đầu lại không dám lên tiếng hỏi han, hồi lâu mới nghe một tiếng thở dài:
“Aizz.. quả nhiên là tinh thần công kích, hơn nữa kẻ thi thuật công lực vô cùng cao thâm thuần chính, so với Hoan Hỉ Phật chỉ cao hơn chứ không thấp, làm sao lại chọc tới cao thủ như vậy chứ?”
Tư Đồ Nghiệp vội đem chuyện mấy ngày hôm trước đoạt bảo trên núi nhanh gọn tóm lược nói lại:
“Vì tranh đoạt Nguyệt Thần binh thư không chỉ cao thủ cả nước xuất động, vài quốc gia cũng có cao thủ tham dự. Trước khi chính thức tranh đoạt, đã âm thầm thanh toán mấy phương tiểu thế lực, có thể có kẻ tìm đến Tư Đồ Bằng trả thù. Binh thư là chuyện nhỏ, trước mắt kế hoạch Nam Lăng đang thực thi mới là chuyện lớn, không có Bằng nhi chỉ huy mà nói.. sợ rằng xảy ra nhiễu loạn, cho nên…”
Tư Đồ Thân ha hả cười một tiếng, liếc hắn một cái rất thâm ý nói:
“Nghiệp nhi tuổi càng lớn, dã tâm cũng càng lớn rồi.”
Tư Đồ Nghiệp vội nói:
“Con không dám, sau này thành sự, định thỉnh phụ thân ngài lên ngôi cửu ngũ chí tôn, hài nhi con làm hết thảy cũng là vì lão nhân gia người, cũng vì quang vinh thiên thu của Tư Đồ thế gia.”
“Không cần sợ hãi, ta không hề có ý trách con! Để Bằng nhi lại chỗ này, con trước cứ ra ngoài đi, không hao phí bảy tám năm công lực rất khó để hắn khôi phục!”
Tư Đồ Thân vuốt vuốt râu bạc, khẽ lắc đầu khuôn mặt thật phúc hậu.
Tư Đồ Nghiệp lại thi lễ, từ từ thối lui…
******************
Vương Nhạc Nhạc đem Nguyệt Thần binh thư đoạt được trong tay đưa cho Lạc Hà cười đùa nói:
“Lạc huynh, bảo bối này không thể cho không ngươi, làm sính lễ cho San nhi thì thế nào?”
Lạc San nghe Nhạc Nhạc nói vậy, thẹn thùng cúi đầu len lén liếc nhìn Lạc Hà, hồi hộp nghe huynh trưởng trả lời, trong lòng đang tính toán, nếu Lạc Hà không đáp ứng sẽ chỉnh hắn như thế nào.
Lạc Hà vui mừng nhận lấy Binh thư, cẩn thận vuốt ve viên ngọc kỳ dỵ, chẳng chút quan tâm nói:
“Chuyện của các ngươi cha ta đã sớm ngầm đồng ý rồi, hắc hắc, sính lễ lần này không có gì tốt hơn, hắc hắc!”
Nhạc Nhạc thấy bộ dáng ngớ ngẩn của hắn, thầm nghĩ “Cái này còn cần nữa sao, không phải chỉ là một quyển binh sao, ta khi bé còn đọc qua trên trăm quyển đấy, cuốn này lại chưa đọc qua, thôi không tính, nếu đáp ứng hôn sự cùng San nhi trong lòng ta cũng mãn nguyện rồi!”
Lạc San thầm nghĩ “Hừ, coi như ngươi cơ trí, tránh cho bổn tiểu thư phải động thủ” trong mắt phát ra quang mang cực nóng, như con kiến đói bụng thấy đường mật.
An Định Thư treo trên mặt nụ cười thản nhiên đi tới:
“Công tử, thuyền đã chuẩn bị thỏa đáng, có thể lên đường rồi!”
Vương Nhạc Nhạc đem Lạc Hà đưa đi, mang theo Lạc San trở về Mộc phủ, hai lão tửu quỷ vẫn đi theo.
Vừa đến nội viện, Mộ Dung Kỳ, Tô Xảo Xảo cùng chúng nữ, như ong như bướm òa tới nghênh đón, nhất thời oanh ca yến hót, muôn hoa đua thắm khoe hồng. Nhạc Nhạc sắc tâm nổi lên, tay chân cực nhanh du tẩu thiên bồng, chỉ có Tiểu Vi bị chúng nữ xô đẩy ở ngoài, thần sắc vẫn tiều tụy, do dự không tiến.
Nhạc Nhạc đã thấy nàng, trong lòng cũng có chút chua xót, chính mình cũng nghĩ muốn đưa nàng qua cùng vui, nhưng mà hai trái tim đã tồn tại ngăn cách, rất khó khôi phục thân mật ngày nào, chỉ có Tô Xảo Xảo, Kim Điệp, Tiểu Chi đối với nàng có chút quan tâm đồng cảm, thỉnh thoảng khuyên giải trấn an.
Nhạc Nhạc bồi chư nữ điên cuồng mấy ngày, theo như kế hoạch lúc đầu chuẩn bị lên đường đi Vu Sơn, tìm về Nhược Tuyết.
Mấy vị võ công tốt, kiều nháo cũng muốn đi cùng Nhạc Nhạc, chàng một mực cự tuyệt:
“Các nàng ngoan ngoãn một chút ở cùng Xảo Xảo tại đây, Hoàng Thành cũng không phải chỗ an toàn gì, nếu không có các nàng bảo vệ ta ra ngoài cũng không yên lòng.. Song nhi nghe lời đừng túm áo ta, Kỳ nhi ngoan đừng tháo đai lưng..Thải Vân đừng…”
Mưa giông sấm giật, phiên vân phúc vũ, nơi này không có Tiểu Vi nàng ở cách vách nghe rõ ràng, hồi tưởng trước kia cùng Nhạc Nhạc hoan hảo, lại càng không chịu nổi, theo tiếng chư nữ thét chói tai thở gấp lên xuống, hạ thân nàng đã sơm ướt át, tay không tự chủ được đặt lên ngọc phong cao ngất, tay khác tiến vào động Đào nguyên nóng ướt.
Tiểu Vi nghĩ tới đau khổ dĩ vãng, lại nghĩ tới Nhạc Nhạc thật yêu thương nàng rất nhiều, theo cơn cao trào tới gần, dùi thon tuyết bạch thẳng tắp kẹp chặt với nhau trong miệng hô lớn:
“Nhạc lang, hu hu… thật xin lỗi…a a… Vi nhi chỉ yêu mình chàng !”
Ham nuốn của Tiểu Vi cũng không hề giảm bớt, ngược lại dục hỏa bị đè nén đã lâu càng thêm kích thích, nghe tiếng hoan hảo cách vách truyền đến, một lần nữa đem tay đưa xuống vùng kín, đổi lại chỉ là một mảng trống không, nàng u oán hướng nhìn vách tường bên kia, chậm rãi xuống giường, tiến gần tới nơi thanh âm phát ra.
Nhạc Nhạc trong khi giao hảo, giác quan thứ sáu càng nhạy cảm hơn, vừa dụng ngữ điệu tâm linh, ca ngợi thân thể mỹ diệu dưới thân nhắn nhủ thệ ngôn, vẫn có thể cảm giác rõ ràng động tĩnh của Tiểu Vi cách vách, nghe được tiếng thét của Tiểu Vi lúc cao trào, lại chỉ cười khổ:
“gấp quá thì qua đây không được sao!”
Hắn phát giác Tiểu Vi đi vào gian phòng này, hơi ngẩn ra định giả hồ đồ, đem Kim Điệp dưới thân rên lên cao vút, sau khi dùng ngự nữ bí kỹ Chấn Động Vân đưa nàng lên đỉnh Vu Sơn, liền trở tay đem Tiểu Vi đang quấn bên sống lưng hắn đè ngửa xuống thân, đỉnh thương thẳng tiến mà vào, Tiểu Vi vì khẩn trương mà thân thể cứng ngắc, đột nhiên nhấp tới, tay ngọc quấn lấy cổ Nhạc Nhạc, thấp giọng rên rỉ nước mắt lưng tròng.
Nhạc Nhạc cũng không biết nên nói gì với nàng, chỉ buông lỏng tâm linh, giao trái tim vui buồn khổ hạnh toàn bộ tràn vào tâm linh Tiểu Vi, cùng nàng trao đổi linh hồn. Tiểu Vi cũng là ngẩn ra, nàng không nghĩ tới lại có chuyện tình tuyệt đẹp kỳ dị như thế, lại có thể cảm nhận toàn bộ tâm ý Nhạc Nhạc, đây là thứ ngôn ngữ khó có thể hính dung, miêu tả (DG: mãi về sau mới tả được..^^). Trìu mến thật sâu, một chút ghen tuông, một chút tức giận, hồi ức đau khổ, dục vọng chiếm hữu… Tiểu Vi cũng đem tâm linh trải rộng, đem yêu thương nồng cháy, nỗi bất an, sợ hãi, ủy khuất, lòng son sắt.. toàn bộ giao cho người tình. Hai người một lần nữa nước sữa hòa làm một, kết dính một chỗ cả trên thân thể lẫn tâm hồn.
Hồi lâu, Tiểu Vi theo tiếng cao trào nhuyễn tán, tê liệt ngã trong ngực Nhạc Nhạc, làm nũng:
“Dạ, Tiểu Vi hiểu rồi, thiếp sẽ cùng chúng tỷ muội quan hệ thật tốt, tất cả đều do Vi nhi trước kia không đúng, thiếp sẽ tranh thủ sự bao dung của các nàng.”
Sau cuộc chiến đoạt bảo, giang hồ an tĩnh đến lạ kỳ, một loại an tĩnh mỏng manh như lớp băng chỉ cần đụng nhẹ là vỡ vụn.
Một trạch viện nào đó trong Hoàng Thành, hơn trăm hắc y nhân quỳ gối chỉnh tề dưới đất tham bái mấy kẻ áo đen trên đài.
“Ha ha ha, bổn giáo chủ cuối cùng cũng từ Bách Độc Nhai sống lại, cái gọi là đại họa không chết, tá thể hồi sinh, trời ban Thần công! Nhật xuất đông phương, chỉ có ta bất bại!”
Tiếng cười bén nhọn hù dọa vô số chim chóc, hơn trăm giáo đồ bên dưới kinh ngạc vô cùng, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, có chút hoài nghi thần kinh giáo chủ Chung Vô Nhai có vấn đề.
Lâm Tố kịp thời đứng ra, một tay nhéo lỗ tai hắn, cáu giận nói:
“Phu quân, thành thật nói cho ta biết, tối qua xem sách gì?”
Chung Vô Nhai lập tức đứng lên, vẻ mặt đau khổ kêu:
“Phu nhân đừng nhéo lỗ tai, để cho các đệ tử thấy thì không tốt lắm, cái kia… ta nói..ta nói . Tối hôm qua ta xem một tiểu thuyết võ hiệp, tên là cái gì Đông Phương Bất Bạ, mới rồi…”
Lâm Tố mặt lạnh nói:
“Mới vừa rồi là chàng nói là từ trong lời thoại sao, trở về có mấy ngày, lần đầu tiên chiêu tập đệ t chàng cũng chẳng bận tâm quản lý, chẳng nhẽ lại muốn dẫm lên vết xe đổ ư, lần sau không có vận khí tốt vậy đâu, từ cái nơi cửu tử nhất sinh thoát ra…”
Đệ tử dưới đài sắc mặt càng thêm khó coi, ba trưởng lão nhỏ giọng thì thầm:
“Aizz, hay là cái bệnh cũ chưa lành, mấy cái tiểu thuyết giang hồ hại người, lại càng si mê, thật nhớ Nhược Tuyết tiểu thư, có nàng dẫn dắt, chúng ta trong lòng còn yên tâm chút ít. Nếu không phải giáo quy hạn chế, để cho phu nhân quản lý Thánh Giáo cũng là điều mỹ diệu, trời chẳng chiều lòng người, mà lòng người lại chẳng do trời!”
Bài phát biểu lại một lần nữa bắt đầu, bất quá là do Lâm Tố nhỏ giọng nói một câu, Chung Vô Nhai học theo một câu, song hoàn tài nghệ phối hợp ăn ý thành thạo:
“Bổn giáo chủ đại nạn không chết, quả thật là trời cao chiếu cố, nghĩ Lục Vô Nhật vốn là một chi của Ma Môn lại đi thông đồng cùng Vạn Lý Minh, Đao Cốc, vô cớ phạm vào thiên uy của Thánh Giáo ta, đoạt thánh địa của bổn giáo, tội không thể tha. Ngay hôm nay chiêu tập Thánh Môn đệ tử, bí mật hội quân tại phụ cận Hoàng Thành tùy thời hành động, đoạt lại thánh địa khi xưa, trọng chấn Thánh Môn huy hoàng!”
Dưới đài hô vang:
“Giáo chủ anh minh! Đoạt lại thánh địa, trọng chấn Thánh Môn!”
Tư Đồ thế gia.
Tư Đồ Nghiệp sầu đến bạc đầu, nhìn thấy Tư Đồ Bằng tinh thần sa sút, lại ai oán than thở bồi hồi bất an.
Nguyệt Thần binh thư bặt vô âm tín, Tư Đồ Bằng bị đả thương, than thở cũng chỉ phí thời gian. Tư Đồ tam nhi mất tinh thần còn chưa có hồi phục, sao có thể để nhị nhi xuất sự, Tư Đồ gia đại sự hơn phân nửa còn phải để hắn đảm đương, điều này càng tăng thêm lửa giận của Tư Đồ Nghiệp.
“Gọi thái y khác, cái đám lão bất tử này bình thường ăn no vô sự, y thuật thì không tiến bộ, ngay cả bệnh cũng nhìn không ra, mau rời Thái Y viện… quản gia, cao thủ trong phủ cũng đã hỏi qua sao? Cũng là một đống thùng cơm, lại tra không ra Bằng nhi làm sao mà thụ thương! Biến! Lăn hết cho ta!”
Tư Đồ Nghiệp nổi giận đem đám người hầu đuổi hết ra ngoài, nhìn sắc mặt thê thảm của nhị nhi tử, thầm hạ quyết tâm.
Tư Đồ Nghiệp đi vào phòng ngủ của mình, sau bức cổ họa, mở ra một chiếc hạp bí mật, sau bức tường lộ ra một chiếc cửa hắc thạch, trên hắc thạch có hình thù lạ lùng, hắn từ trong ngực móc ra một chiếc khóa hình con thạch điều kỳ lạ, cắm vào lỗ đá trên cửa, hai chiếc vòng hai bên cùng xoay tròn mấy cái, hắn vội lui lại phía sau. Hắc thạch lại khách khách chi chi nháy mắt trở lại chỗ cũ, trên sàn nhà lộ ra một huyệt động, có bậc thang đi xuống, cứ cách ba bước lại có một viên dạ minh châu cỡ quả trứng gà chiếu sáng như ban ngày.
Hắn thuần thục tiêu sái bước xuống bậc thang, sàn nhà lại từ từ khép lại, không khí trong hầm cũng không lộ vẻ nặng nề sầm muộn, hắn đi tới trước một chiếc cửa đá, nhấn một cái nút hình tròn, sau đó cẩn thận khom người tôn kính đứng đợi.
Chừng một khắc sau, cửa đá mới lạch xạch mở ra, bên trong truyền đến một thanh âm già lão phúc hậu:
“Nghiệp nhi, có chuyện gì lại quấy nhiễu cha luyện công?”
“Cha, Bằng nhi bị thương thế lạ, trên thân thể nhìn không ra bất kỳ vết thương gì, chỉ là tâm thần sa sút, kinh loạn bất an, rất nhiều thái y cùng võ lâm cao thủ cũng nhìn không ra nguyên cớ, cho nên mới hướng phụ thân cầu cứu!”
Tư Đồ Nghiệp giọng nói thật là khiêm cung, đầu cũng không dám ngẩng.
“Hả?”
Hai mắt nhắm chặt chợt mở ra, bắn ra một đạo tinh quang:
“Tinh thần công kích? Nếu là loại tà công chuyên hại người đó, chí ít cũng phải một giáp công lực mới có thể đánh ra, mà am hiểu nhất thuật này chỉ có Hoan Hỷ Giáo minh hữu của chúng ta, đả thương Bằng nhi là kẻ nào? Mau mau đem Bằng nhi đến đây để cha xem xét một phen!”
Tư Đồ Nghiệp nghe thấy có hi vọng, vội vàng chạy đi lặng lẽ mang Tư Đồ Bằng đến.
Cha Tư Đồ Nghiệp – Tư Đồ Thân, nghe đồn hai mươi năm trước đã ngã bệnh mà chết, không ngờ lại núp trong mật thất tu luyện. Mặc dù tuổi gần tám mươi nhưng râu tóc đều trắng cả, lưng eo vẫn rất thẳng, nhìn không một chút già lão nào, sắc mặt hồng nhuận, nếp nhăn rất mờ không nhìn kỹ gần như là không phát hiện ra. Nếu như không có mái đầu bạc vẻ ngoài so với Tư Đồ Nghiệp tuyệt đối còn trẻ hơn.
Tư Đồ Thân thăm dò mạch môn Tư Đồ Bằng, không ngừng gật gù lại lắc đầu lia lịa, Tư Đồ Nghiệp không hiểu ra sao lo lắng nắm chặt quyền đầu lại không dám lên tiếng hỏi han, hồi lâu mới nghe một tiếng thở dài:
“Aizz.. quả nhiên là tinh thần công kích, hơn nữa kẻ thi thuật công lực vô cùng cao thâm thuần chính, so với Hoan Hỉ Phật chỉ cao hơn chứ không thấp, làm sao lại chọc tới cao thủ như vậy chứ?”
Tư Đồ Nghiệp vội đem chuyện mấy ngày hôm trước đoạt bảo trên núi nhanh gọn tóm lược nói lại:
“Vì tranh đoạt Nguyệt Thần binh thư không chỉ cao thủ cả nước xuất động, vài quốc gia cũng có cao thủ tham dự. Trước khi chính thức tranh đoạt, đã âm thầm thanh toán mấy phương tiểu thế lực, có thể có kẻ tìm đến Tư Đồ Bằng trả thù. Binh thư là chuyện nhỏ, trước mắt kế hoạch Nam Lăng đang thực thi mới là chuyện lớn, không có Bằng nhi chỉ huy mà nói.. sợ rằng xảy ra nhiễu loạn, cho nên…”
Tư Đồ Thân ha hả cười một tiếng, liếc hắn một cái rất thâm ý nói:
“Nghiệp nhi tuổi càng lớn, dã tâm cũng càng lớn rồi.”
Tư Đồ Nghiệp vội nói:
“Con không dám, sau này thành sự, định thỉnh phụ thân ngài lên ngôi cửu ngũ chí tôn, hài nhi con làm hết thảy cũng là vì lão nhân gia người, cũng vì quang vinh thiên thu của Tư Đồ thế gia.”
“Không cần sợ hãi, ta không hề có ý trách con! Để Bằng nhi lại chỗ này, con trước cứ ra ngoài đi, không hao phí bảy tám năm công lực rất khó để hắn khôi phục!”
Tư Đồ Thân vuốt vuốt râu bạc, khẽ lắc đầu khuôn mặt thật phúc hậu.
Tư Đồ Nghiệp lại thi lễ, từ từ thối lui…
******************
Vương Nhạc Nhạc đem Nguyệt Thần binh thư đoạt được trong tay đưa cho Lạc Hà cười đùa nói:
“Lạc huynh, bảo bối này không thể cho không ngươi, làm sính lễ cho San nhi thì thế nào?”
Lạc San nghe Nhạc Nhạc nói vậy, thẹn thùng cúi đầu len lén liếc nhìn Lạc Hà, hồi hộp nghe huynh trưởng trả lời, trong lòng đang tính toán, nếu Lạc Hà không đáp ứng sẽ chỉnh hắn như thế nào.
Lạc Hà vui mừng nhận lấy Binh thư, cẩn thận vuốt ve viên ngọc kỳ dỵ, chẳng chút quan tâm nói:
“Chuyện của các ngươi cha ta đã sớm ngầm đồng ý rồi, hắc hắc, sính lễ lần này không có gì tốt hơn, hắc hắc!”
Nhạc Nhạc thấy bộ dáng ngớ ngẩn của hắn, thầm nghĩ “Cái này còn cần nữa sao, không phải chỉ là một quyển binh sao, ta khi bé còn đọc qua trên trăm quyển đấy, cuốn này lại chưa đọc qua, thôi không tính, nếu đáp ứng hôn sự cùng San nhi trong lòng ta cũng mãn nguyện rồi!”
Lạc San thầm nghĩ “Hừ, coi như ngươi cơ trí, tránh cho bổn tiểu thư phải động thủ” trong mắt phát ra quang mang cực nóng, như con kiến đói bụng thấy đường mật.
An Định Thư treo trên mặt nụ cười thản nhiên đi tới:
“Công tử, thuyền đã chuẩn bị thỏa đáng, có thể lên đường rồi!”
Vương Nhạc Nhạc đem Lạc Hà đưa đi, mang theo Lạc San trở về Mộc phủ, hai lão tửu quỷ vẫn đi theo.
Vừa đến nội viện, Mộ Dung Kỳ, Tô Xảo Xảo cùng chúng nữ, như ong như bướm òa tới nghênh đón, nhất thời oanh ca yến hót, muôn hoa đua thắm khoe hồng. Nhạc Nhạc sắc tâm nổi lên, tay chân cực nhanh du tẩu thiên bồng, chỉ có Tiểu Vi bị chúng nữ xô đẩy ở ngoài, thần sắc vẫn tiều tụy, do dự không tiến.
Nhạc Nhạc đã thấy nàng, trong lòng cũng có chút chua xót, chính mình cũng nghĩ muốn đưa nàng qua cùng vui, nhưng mà hai trái tim đã tồn tại ngăn cách, rất khó khôi phục thân mật ngày nào, chỉ có Tô Xảo Xảo, Kim Điệp, Tiểu Chi đối với nàng có chút quan tâm đồng cảm, thỉnh thoảng khuyên giải trấn an.
Nhạc Nhạc bồi chư nữ điên cuồng mấy ngày, theo như kế hoạch lúc đầu chuẩn bị lên đường đi Vu Sơn, tìm về Nhược Tuyết.
Mấy vị võ công tốt, kiều nháo cũng muốn đi cùng Nhạc Nhạc, chàng một mực cự tuyệt:
“Các nàng ngoan ngoãn một chút ở cùng Xảo Xảo tại đây, Hoàng Thành cũng không phải chỗ an toàn gì, nếu không có các nàng bảo vệ ta ra ngoài cũng không yên lòng.. Song nhi nghe lời đừng túm áo ta, Kỳ nhi ngoan đừng tháo đai lưng..Thải Vân đừng…”
Mưa giông sấm giật, phiên vân phúc vũ, nơi này không có Tiểu Vi nàng ở cách vách nghe rõ ràng, hồi tưởng trước kia cùng Nhạc Nhạc hoan hảo, lại càng không chịu nổi, theo tiếng chư nữ thét chói tai thở gấp lên xuống, hạ thân nàng đã sơm ướt át, tay không tự chủ được đặt lên ngọc phong cao ngất, tay khác tiến vào động Đào nguyên nóng ướt.
Tiểu Vi nghĩ tới đau khổ dĩ vãng, lại nghĩ tới Nhạc Nhạc thật yêu thương nàng rất nhiều, theo cơn cao trào tới gần, dùi thon tuyết bạch thẳng tắp kẹp chặt với nhau trong miệng hô lớn:
“Nhạc lang, hu hu… thật xin lỗi…a a… Vi nhi chỉ yêu mình chàng !”
Ham nuốn của Tiểu Vi cũng không hề giảm bớt, ngược lại dục hỏa bị đè nén đã lâu càng thêm kích thích, nghe tiếng hoan hảo cách vách truyền đến, một lần nữa đem tay đưa xuống vùng kín, đổi lại chỉ là một mảng trống không, nàng u oán hướng nhìn vách tường bên kia, chậm rãi xuống giường, tiến gần tới nơi thanh âm phát ra.
Nhạc Nhạc trong khi giao hảo, giác quan thứ sáu càng nhạy cảm hơn, vừa dụng ngữ điệu tâm linh, ca ngợi thân thể mỹ diệu dưới thân nhắn nhủ thệ ngôn, vẫn có thể cảm giác rõ ràng động tĩnh của Tiểu Vi cách vách, nghe được tiếng thét của Tiểu Vi lúc cao trào, lại chỉ cười khổ:
“gấp quá thì qua đây không được sao!”
Hắn phát giác Tiểu Vi đi vào gian phòng này, hơi ngẩn ra định giả hồ đồ, đem Kim Điệp dưới thân rên lên cao vút, sau khi dùng ngự nữ bí kỹ Chấn Động Vân đưa nàng lên đỉnh Vu Sơn, liền trở tay đem Tiểu Vi đang quấn bên sống lưng hắn đè ngửa xuống thân, đỉnh thương thẳng tiến mà vào, Tiểu Vi vì khẩn trương mà thân thể cứng ngắc, đột nhiên nhấp tới, tay ngọc quấn lấy cổ Nhạc Nhạc, thấp giọng rên rỉ nước mắt lưng tròng.
Nhạc Nhạc cũng không biết nên nói gì với nàng, chỉ buông lỏng tâm linh, giao trái tim vui buồn khổ hạnh toàn bộ tràn vào tâm linh Tiểu Vi, cùng nàng trao đổi linh hồn. Tiểu Vi cũng là ngẩn ra, nàng không nghĩ tới lại có chuyện tình tuyệt đẹp kỳ dị như thế, lại có thể cảm nhận toàn bộ tâm ý Nhạc Nhạc, đây là thứ ngôn ngữ khó có thể hính dung, miêu tả (DG: mãi về sau mới tả được..^^). Trìu mến thật sâu, một chút ghen tuông, một chút tức giận, hồi ức đau khổ, dục vọng chiếm hữu… Tiểu Vi cũng đem tâm linh trải rộng, đem yêu thương nồng cháy, nỗi bất an, sợ hãi, ủy khuất, lòng son sắt.. toàn bộ giao cho người tình. Hai người một lần nữa nước sữa hòa làm một, kết dính một chỗ cả trên thân thể lẫn tâm hồn.
Hồi lâu, Tiểu Vi theo tiếng cao trào nhuyễn tán, tê liệt ngã trong ngực Nhạc Nhạc, làm nũng:
“Dạ, Tiểu Vi hiểu rồi, thiếp sẽ cùng chúng tỷ muội quan hệ thật tốt, tất cả đều do Vi nhi trước kia không đúng, thiếp sẽ tranh thủ sự bao dung của các nàng.”
/123
|