Tiểu thư xinh đẹp, hoan nghênh quang lâm bổn điếm! Hàng mỹ nghệ ở đây bán ra đều là chất lượng nhất Triêu Hoa, tuyệt đối không mua được ở chỗ khác. Thấy khách hàng lại là tiểu thư xinh đẹp như thế, thần kinh chủ quán run lên, thái độ tốt hơn bình thường không biết bao nhiêu lần.
Ừ, ta xem trước một chút. Phượng Vũ nói xong, ánh mắt quét qua hàng loạt hàng hóa bày tràn đầy trên giá hàng.
Đồ được bán trong tiệm này, búp bê bằng tượng gỗ được tô màu cực kỳ đáng yêu. Đề tài của tác phẩm chạm khắc chẳng những có loài người, còn có các loại ma thú. Chỉ là, ở trong tay của thợ thủ công, những ma thú này cũng ít đi vẻ dữ tợn, nhiều hơn mấy phần đáng yêu.
Trong đó thậm chí còn có cả pho tượng Độc Giác Thú, nhìn qua cái đầu ngây ngô khờ khạo, so với Vân Thâm Lam ưu nhã thì không biết kém hơn bao nhiêu lần. Vẻ tương phản to lớn làm cho Phượng Vũ cảm thấy rất thú vị.
Đang lúc nàng lựa chọn tìm kiếm, chọn mấy thứ vật nhỏ cầm ở trong tay muốn trả tiền thì một thiếu nữ khoảng chừng mười ba mười bốn tuổi tay cầm túi vải vội vã đi vào trong cửa hàng, xông về phía Phượng Vũ ra vẻ lấy lòng chủ quán nói: Lão bản, đồ làm xong rồi.
Là ngươi hả. Khi chủ quán quay sang thiếu nữ thì thái độ lập tức lạnh nhạt ngạo mạn: Lấy ra ta xem một chút.
Mở túi vải ra, đổ ra ở trên bàn mười cái búp bê tượng gỗ tô màu hoa văn. Sắc thái diễm lệ hấp dẫn tầm mắt Phượng Vũ, nàng xem kỹ mấy lần, chỉ cảm thấy mấy con búp bê tượng gỗ này vô luận từ chạm trổ hay là sắc thái mà nói, cũng tinh xảo hơn rất nhiều so với những cái nàng đang cầm trên tay. Lúc này nàng thả trở về thứ cầm trên tay, chuẩn bị lại lựa chọn mấy cái khác trong mấy món hàng này lần nữa.
Chủ quán cầm tượng gỗ lên xem xét từng cái, gật gù đắc ý, hiển nhiên hết sức hài lòng đối với phẩm chất của hàng hóa.
Nhưng trong miệng hắn nói ra lại hoàn toàn là một việc không giống vậy: Lần đầu tiên ngươi làm ra vật phẩm này, còn có rất nhiều chỗ hoàn toàn không phù hợp, chỉ là nể tình chúng ta là hàng xóm cũ, ta cũng miễn cưỡng nhận lấy. Cứ theo giá cả ngày hôm qua đã nói rồi đấy, ba đồng tiền một cái.
Ở Tát Lan Ca giá trị tiền tệ cao nhất là linh tinh, thấp nhất chính là tiền đồng. Một linh tinh lại bằng một ngàn tiền đồng, tiệm này cho ra giá thu mua, không thể nghi ngờ là cực kì thấp.
Nữ tử kia vừa nghe liền nóng nảy: Lão bản, không phải ngày hôm qua đã nói xong ư, hai mươi đồng tiền làm một con búp bê, làm sao ngươi có thể xuống giá rồi.
Lão bản chủ quán trừng con mắt tam giác, nói: Hai mươi đồng? Đó là giá tiền cho người có kinh nghiệm! Ngươi là người mới, lần đầu tiên làm, chế tác thô ráp như vậy, cũng chỉ có trị giá ba đồng tiền.
Thiếu nữ cắn môi, không cam lòng nói: Nhưng ngươi bán đi giá một trăm đồng tiền một cái, làm sao chỉ cho ta ít như vậy? Lại nói, mấy con búp bê này có chỗ nào chưa đủ tốt? Chỗ nào thô ráp hả?
Lan Tề Nhi, ngươi lại dám mạnh miệng với ta, có còn muốn làm việc này hay không? Ta nói ba đồng tiền chính là ba đồng tiền, đừng quên, trên con phố này chỉ có một mình nhà ta bán búp bê tượng gỗ, ta không muốn thu, xem ngươi bán cho người nào hả!
Ngươi —— cái người này, không phải rõ ràng là ngươi bắt nạt người khác sao? Trước kia khi phụ thân vẫn còn thì không biết tặng ngươi bao nhiêu đan dược, ngươi cũng không niệm một chút tình cũ?
Bắt nạt? Hừ! Ta chính là tốt bụng giúp ngươi! Sau khi con ma bài bạc phụ thân của ngươi thiếu nợ sạch mông phải tự sát, còn có ai trèo lên cửa nhà ngươi? Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Nếu ta không niệm tình cũ, làm sao sẽ tốt bụng tìm ngươi làm việc? Đừng tưởng rằng ngươi chính là nữ nhi Luyện Đan Sư, còn bày dáng vẻ tiểu thư với ta. Ngay cả lò luyện đan của nhà ngươi cũng bị chủ nợ cầm đi, về sau chỉ biết càng ngày càng xuống dốc! Việc này ngươi có tính làm hay không, ngươi dài dòng nữa, ta không thu!
Ngươi! Lan Tề Nhi bị lời nói mang đao lấy thương của chủ quán mà nước mắt ràn rụa. Nàng liều chết cắn đôi môi quật cường không để cho mình khóc lên, nhưng trong lòng lại bởi vì thói đời nóng lạnh, sinh ra cảm giác vô cùng đau khổ.
Bán, hay là không bán? Trong nhà đã hết lương thực, không bán thì ngay cả ba đồng tiền này cũng không lấy được, vậy thì hôm nay phải bị đói. Nhưng mà nếu bán giá bán rẻ rồi, lại thật không cam lòng. Mình đau khổ đáng cay thức đêm để hoàn thành tác phẩm, chẳng lẽ cũng chỉ trị giá ba đồng tiền cỏn con này sao?
Lan Tề Nhi đang giãy giụa rối rắm, chợt nghe một giọng nói lạnh nhạt dễ nghe vang lên: Ta thấy búp bê gỗ này rất tốt, ta thích. Tiểu muội muội, ngươi liền bán cho ta đi.
Khi mới vừa bước vào cửa hàng thì Lan Tề Nhi cũng thấy được người xinh đẹp siêu phàm thoát tục này, thiếu nữ có phong cách cao quý bất phàm như vậy. Mặc dù họ chỉ thua kém nhau một hai tuổi, nhưng vô luận dung mạo hay là quần áo, cũng đã khác nhau khá xa. Lan Tề Nhi chỉ nhìn nàng một cái, liền tự ti mà cúi thấp đầu, theo bản năng mà rụt giày vải đã rạn đường chỉ một cái.
Nhưng bây giờ, thiếu nữ toàn thân quý khí này lại nói chuyện với mình! Lan Tề Nhi nhất thời khó có thể tin mà ngây người.
Lão bản chủ quán lại không nén được tức giận: Tiểu thư, hàng hóa của tiểu nha đầu này là bán cho ta, làm sao ngươi có thể mua chứ.
Hả? Không phải mới vừa rồi ngươi vẫn còn đang ghét bỏ mấy con búp bê này làm không được tốt sao, khiến vị tiểu muội muội này không có bán được sao? Phượng Vũ nhẹ nhàng nói một câu, liền ngăn chận miệng gian thương.
Ta. . . . . . Chủ quán á khẩu không trả lời được, nín nhịn hồi lâu, thật vất vả nhảy ra một câu: Dù sao đồ của nàng chỉ có thể bán cho ta.
Thấy qua ép bán, còn chưa có thấy qua ép mua. Ta nghĩ đi khắp Tát Lan Ca cũng không có đạo lý này, lão bản, không bằng chúng ta gọi đội thị vệ Đô thành tới đây phân xử đúng sai thử xem?
Chuyện này. . . . . . Chủ quán nghẹn họng lần nữa. Đội thị vệ là ai? Như sói như hổ, tham lam vô đáy. Mỗi khi xử lý một vụ án đều muốn lường gạt tiền tài. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Nếu là thật sự gọi đội thị vệ tới, thấy có ép chết nha đầu họ Lan cũng không ra được chút béo bỡ, còn không phải bọn họ sẽ ép mình vào chỗ chết sao? Không thể thông báo đội thị vệ, tuyệt đối không thể!
Thấy mặt lão bản đỏ lên, một bộ dáng tham tiền lại khổ sở, Phượng Vũ không để ý tới hắn nữa, trục tiếp kéo tay Lan Tề Nhi rồi đi ra ngoài. Nhịp tim Lan Tề Nhi chợt gia tốc, trong lòng cảm thấy vị tỷ tỷ xinh đẹp này lại suất khí (oai phong mà đẹp trai), lập tức thuận theo đi theo sát ở phía sau nàng.
Sau lưng, lão bản không có cam lòng kêu lên: Lan Tề Nhi! Ngươi dám bán cho nàng..., về sau đừng hy vọng ta lại giao thiệp cùng với ngươi!
Lan Tề Nhi nghe vậy cả kinh: Ta. . . . . .
Nàng vừa định quay đầu lại, lại cảm thấy Phượng Vũ cầm thật chặt bàn tay mình: Đừng để ý đến hắn, đi theo ta.
Ừ. . . . . . Lời nói đơn giản, trong đó bao hàm sự kiên định lại làm cho lòng của Lan Tề Nhi không hiểu sao thì bình tĩnh lại.
Nàng dịu ngoan theo sát Phượng Vũ đi vào quán rượu đối diện, ngồi xuống rồi, mất tự nhiên mà xoắn mấy ngón tay lại, sợ hãi hỏi: Tiểu thư, ngươi. . . . . . ngươi thật sự sẽ mua búp bê của ta sao?
Dĩ nhiên, ta nói rồi bọn nó rất đẹp, ta rất thích.
Phượng Vũ sẽ giúp cô nương này, vốn chỉ là nhất thời nhìn không vừa mắt, nhưng mà nói chuyện với nhau được mấy câu, nàng phát giác tính nhu nhược của đối phương, bất giác sinh ra mấy phần trìu mến, muốn giúp nàng một tay.
Ngươi là gọi Lan Tề Nhi chứ gì? Ta tên là Phượng Vũ. Mới vừa rồi ta nghe người kia nói, nhà ngươi có Luyện Đan Sư?
Đó cũng là chuyện lúc trước. . . . . . phụ thân của ta là một Luyện Đan Sư cấp thấp, ở Đô thành coi như là có một chút danh tiếng, rất nhiều tiệm dược đến tìm ông mua thuốc. Sau đó Tật Phong Lang nghe nói phụ thân ta am hiểu luyện chế thuốc trị thương, thì nói muốn mời phụ thân ta làm việc cho bọn họ, chuyên chế thuốc cho bọn họ. Nhưng bọn họ trả tiền lương rất thấp rất thấp, phụ thân không muốn đi. Bọn họ chỉ để lại một câu nói sẽ cho phụ thân biết tay. Sau đó. . . . . . Sau đó có một lần phụ thân đồng ý lời mời đi ra ngoài uống rượu, sau khi say không biết thế nào, lại đột nhiên thiếu một số nợ đánh bạc lớn, còn có ấn dấu tay lên chứng từ thiếu nợ.
Nói tới chỗ này, Lan Tề Nhi hoang mang mà lắc lắc đầu, vô luận như thế nào nàng cũng nghĩ không ra chuyện này: Phụ thân của ta chưa bao giờ đánh bạc, sau khi tỉnh rượu thì ông không thừa nhận, nói ngày đó chỉ là uống rượu, cũng không có đánh bạc. Thế
Ừ, ta xem trước một chút. Phượng Vũ nói xong, ánh mắt quét qua hàng loạt hàng hóa bày tràn đầy trên giá hàng.
Đồ được bán trong tiệm này, búp bê bằng tượng gỗ được tô màu cực kỳ đáng yêu. Đề tài của tác phẩm chạm khắc chẳng những có loài người, còn có các loại ma thú. Chỉ là, ở trong tay của thợ thủ công, những ma thú này cũng ít đi vẻ dữ tợn, nhiều hơn mấy phần đáng yêu.
Trong đó thậm chí còn có cả pho tượng Độc Giác Thú, nhìn qua cái đầu ngây ngô khờ khạo, so với Vân Thâm Lam ưu nhã thì không biết kém hơn bao nhiêu lần. Vẻ tương phản to lớn làm cho Phượng Vũ cảm thấy rất thú vị.
Đang lúc nàng lựa chọn tìm kiếm, chọn mấy thứ vật nhỏ cầm ở trong tay muốn trả tiền thì một thiếu nữ khoảng chừng mười ba mười bốn tuổi tay cầm túi vải vội vã đi vào trong cửa hàng, xông về phía Phượng Vũ ra vẻ lấy lòng chủ quán nói: Lão bản, đồ làm xong rồi.
Là ngươi hả. Khi chủ quán quay sang thiếu nữ thì thái độ lập tức lạnh nhạt ngạo mạn: Lấy ra ta xem một chút.
Mở túi vải ra, đổ ra ở trên bàn mười cái búp bê tượng gỗ tô màu hoa văn. Sắc thái diễm lệ hấp dẫn tầm mắt Phượng Vũ, nàng xem kỹ mấy lần, chỉ cảm thấy mấy con búp bê tượng gỗ này vô luận từ chạm trổ hay là sắc thái mà nói, cũng tinh xảo hơn rất nhiều so với những cái nàng đang cầm trên tay. Lúc này nàng thả trở về thứ cầm trên tay, chuẩn bị lại lựa chọn mấy cái khác trong mấy món hàng này lần nữa.
Chủ quán cầm tượng gỗ lên xem xét từng cái, gật gù đắc ý, hiển nhiên hết sức hài lòng đối với phẩm chất của hàng hóa.
Nhưng trong miệng hắn nói ra lại hoàn toàn là một việc không giống vậy: Lần đầu tiên ngươi làm ra vật phẩm này, còn có rất nhiều chỗ hoàn toàn không phù hợp, chỉ là nể tình chúng ta là hàng xóm cũ, ta cũng miễn cưỡng nhận lấy. Cứ theo giá cả ngày hôm qua đã nói rồi đấy, ba đồng tiền một cái.
Ở Tát Lan Ca giá trị tiền tệ cao nhất là linh tinh, thấp nhất chính là tiền đồng. Một linh tinh lại bằng một ngàn tiền đồng, tiệm này cho ra giá thu mua, không thể nghi ngờ là cực kì thấp.
Nữ tử kia vừa nghe liền nóng nảy: Lão bản, không phải ngày hôm qua đã nói xong ư, hai mươi đồng tiền làm một con búp bê, làm sao ngươi có thể xuống giá rồi.
Lão bản chủ quán trừng con mắt tam giác, nói: Hai mươi đồng? Đó là giá tiền cho người có kinh nghiệm! Ngươi là người mới, lần đầu tiên làm, chế tác thô ráp như vậy, cũng chỉ có trị giá ba đồng tiền.
Thiếu nữ cắn môi, không cam lòng nói: Nhưng ngươi bán đi giá một trăm đồng tiền một cái, làm sao chỉ cho ta ít như vậy? Lại nói, mấy con búp bê này có chỗ nào chưa đủ tốt? Chỗ nào thô ráp hả?
Lan Tề Nhi, ngươi lại dám mạnh miệng với ta, có còn muốn làm việc này hay không? Ta nói ba đồng tiền chính là ba đồng tiền, đừng quên, trên con phố này chỉ có một mình nhà ta bán búp bê tượng gỗ, ta không muốn thu, xem ngươi bán cho người nào hả!
Ngươi —— cái người này, không phải rõ ràng là ngươi bắt nạt người khác sao? Trước kia khi phụ thân vẫn còn thì không biết tặng ngươi bao nhiêu đan dược, ngươi cũng không niệm một chút tình cũ?
Bắt nạt? Hừ! Ta chính là tốt bụng giúp ngươi! Sau khi con ma bài bạc phụ thân của ngươi thiếu nợ sạch mông phải tự sát, còn có ai trèo lên cửa nhà ngươi? Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Nếu ta không niệm tình cũ, làm sao sẽ tốt bụng tìm ngươi làm việc? Đừng tưởng rằng ngươi chính là nữ nhi Luyện Đan Sư, còn bày dáng vẻ tiểu thư với ta. Ngay cả lò luyện đan của nhà ngươi cũng bị chủ nợ cầm đi, về sau chỉ biết càng ngày càng xuống dốc! Việc này ngươi có tính làm hay không, ngươi dài dòng nữa, ta không thu!
Ngươi! Lan Tề Nhi bị lời nói mang đao lấy thương của chủ quán mà nước mắt ràn rụa. Nàng liều chết cắn đôi môi quật cường không để cho mình khóc lên, nhưng trong lòng lại bởi vì thói đời nóng lạnh, sinh ra cảm giác vô cùng đau khổ.
Bán, hay là không bán? Trong nhà đã hết lương thực, không bán thì ngay cả ba đồng tiền này cũng không lấy được, vậy thì hôm nay phải bị đói. Nhưng mà nếu bán giá bán rẻ rồi, lại thật không cam lòng. Mình đau khổ đáng cay thức đêm để hoàn thành tác phẩm, chẳng lẽ cũng chỉ trị giá ba đồng tiền cỏn con này sao?
Lan Tề Nhi đang giãy giụa rối rắm, chợt nghe một giọng nói lạnh nhạt dễ nghe vang lên: Ta thấy búp bê gỗ này rất tốt, ta thích. Tiểu muội muội, ngươi liền bán cho ta đi.
Khi mới vừa bước vào cửa hàng thì Lan Tề Nhi cũng thấy được người xinh đẹp siêu phàm thoát tục này, thiếu nữ có phong cách cao quý bất phàm như vậy. Mặc dù họ chỉ thua kém nhau một hai tuổi, nhưng vô luận dung mạo hay là quần áo, cũng đã khác nhau khá xa. Lan Tề Nhi chỉ nhìn nàng một cái, liền tự ti mà cúi thấp đầu, theo bản năng mà rụt giày vải đã rạn đường chỉ một cái.
Nhưng bây giờ, thiếu nữ toàn thân quý khí này lại nói chuyện với mình! Lan Tề Nhi nhất thời khó có thể tin mà ngây người.
Lão bản chủ quán lại không nén được tức giận: Tiểu thư, hàng hóa của tiểu nha đầu này là bán cho ta, làm sao ngươi có thể mua chứ.
Hả? Không phải mới vừa rồi ngươi vẫn còn đang ghét bỏ mấy con búp bê này làm không được tốt sao, khiến vị tiểu muội muội này không có bán được sao? Phượng Vũ nhẹ nhàng nói một câu, liền ngăn chận miệng gian thương.
Ta. . . . . . Chủ quán á khẩu không trả lời được, nín nhịn hồi lâu, thật vất vả nhảy ra một câu: Dù sao đồ của nàng chỉ có thể bán cho ta.
Thấy qua ép bán, còn chưa có thấy qua ép mua. Ta nghĩ đi khắp Tát Lan Ca cũng không có đạo lý này, lão bản, không bằng chúng ta gọi đội thị vệ Đô thành tới đây phân xử đúng sai thử xem?
Chuyện này. . . . . . Chủ quán nghẹn họng lần nữa. Đội thị vệ là ai? Như sói như hổ, tham lam vô đáy. Mỗi khi xử lý một vụ án đều muốn lường gạt tiền tài. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Nếu là thật sự gọi đội thị vệ tới, thấy có ép chết nha đầu họ Lan cũng không ra được chút béo bỡ, còn không phải bọn họ sẽ ép mình vào chỗ chết sao? Không thể thông báo đội thị vệ, tuyệt đối không thể!
Thấy mặt lão bản đỏ lên, một bộ dáng tham tiền lại khổ sở, Phượng Vũ không để ý tới hắn nữa, trục tiếp kéo tay Lan Tề Nhi rồi đi ra ngoài. Nhịp tim Lan Tề Nhi chợt gia tốc, trong lòng cảm thấy vị tỷ tỷ xinh đẹp này lại suất khí (oai phong mà đẹp trai), lập tức thuận theo đi theo sát ở phía sau nàng.
Sau lưng, lão bản không có cam lòng kêu lên: Lan Tề Nhi! Ngươi dám bán cho nàng..., về sau đừng hy vọng ta lại giao thiệp cùng với ngươi!
Lan Tề Nhi nghe vậy cả kinh: Ta. . . . . .
Nàng vừa định quay đầu lại, lại cảm thấy Phượng Vũ cầm thật chặt bàn tay mình: Đừng để ý đến hắn, đi theo ta.
Ừ. . . . . . Lời nói đơn giản, trong đó bao hàm sự kiên định lại làm cho lòng của Lan Tề Nhi không hiểu sao thì bình tĩnh lại.
Nàng dịu ngoan theo sát Phượng Vũ đi vào quán rượu đối diện, ngồi xuống rồi, mất tự nhiên mà xoắn mấy ngón tay lại, sợ hãi hỏi: Tiểu thư, ngươi. . . . . . ngươi thật sự sẽ mua búp bê của ta sao?
Dĩ nhiên, ta nói rồi bọn nó rất đẹp, ta rất thích.
Phượng Vũ sẽ giúp cô nương này, vốn chỉ là nhất thời nhìn không vừa mắt, nhưng mà nói chuyện với nhau được mấy câu, nàng phát giác tính nhu nhược của đối phương, bất giác sinh ra mấy phần trìu mến, muốn giúp nàng một tay.
Ngươi là gọi Lan Tề Nhi chứ gì? Ta tên là Phượng Vũ. Mới vừa rồi ta nghe người kia nói, nhà ngươi có Luyện Đan Sư?
Đó cũng là chuyện lúc trước. . . . . . phụ thân của ta là một Luyện Đan Sư cấp thấp, ở Đô thành coi như là có một chút danh tiếng, rất nhiều tiệm dược đến tìm ông mua thuốc. Sau đó Tật Phong Lang nghe nói phụ thân ta am hiểu luyện chế thuốc trị thương, thì nói muốn mời phụ thân ta làm việc cho bọn họ, chuyên chế thuốc cho bọn họ. Nhưng bọn họ trả tiền lương rất thấp rất thấp, phụ thân không muốn đi. Bọn họ chỉ để lại một câu nói sẽ cho phụ thân biết tay. Sau đó. . . . . . Sau đó có một lần phụ thân đồng ý lời mời đi ra ngoài uống rượu, sau khi say không biết thế nào, lại đột nhiên thiếu một số nợ đánh bạc lớn, còn có ấn dấu tay lên chứng từ thiếu nợ.
Nói tới chỗ này, Lan Tề Nhi hoang mang mà lắc lắc đầu, vô luận như thế nào nàng cũng nghĩ không ra chuyện này: Phụ thân của ta chưa bao giờ đánh bạc, sau khi tỉnh rượu thì ông không thừa nhận, nói ngày đó chỉ là uống rượu, cũng không có đánh bạc. Thế
/135
|