Editor: ChieuNinh
Người tới chính là Quang Minh Chi Tử, mà người trong mật thất đang mật báo cho Tả Trương, chính là quan cận thị hắn phái đi ra ngoài hỏi thăm tin tức.
Đại nhân. . . . . . ta, là Tả Trương buộc ta làm như vậy. . . . . . Ngài cũng biết, lần này gặp chuyện không may chính là đồ đệ của hắn, hắn vô cùng quan tâm. Hắn, hắn nói nếu như mà ta không hồi báo tiến độ cho hắn, thì hắn sẽ đá ta ra khỏi Quang Minh thành. Ánh sáng ở trên cao, xin ngài mở lòng từ bi, lượng thứ cho thuộc hạ!
Quan cận thị nơm nớp lo sợ cầu xin tha thứ.
Khuôn mặt Quang Minh Chi Tử nghiêm túc, không có nửa phần tức giận. Đối mặt với thuộc hạ cầu xin tha thứ, hắn chỉ nhàn nhạt mà nói ra: Khổ cực ngươi dò la tin tức. Chỉ là ——
Còn không đợi quan cận thị nghĩ ra ý tứ hàm xúc trong lời nói này, cổ tay Quang Minh Chi Tử đột nhiên run lên. Ngay sau đó, một cái trường tiên (roi dài) ẩn chứa đấu khí, toàn thân phát ra ánh sáng đen nhánh vung lên. Sau một khắc, đỉnh đầu quan cận thị liền giống như linh kính đưa tin ngã xuống trên mặt đất, vẻ mặt vạn phần hoảng sợ, vĩnh viễn ngưng lại tại giờ khắc tử vong này.
Chỉ là —— người phản bội bổn điện đều phải chết.
Lạnh lùng nói xong một câu mà quan cận thị đã không thể nghe được nữa, hắn thu hồi trường tiên, như có điều suy nghĩ: Ăn Linh Dược, đột nhiên lớn lên. . . . . . Thiên hạ làm sao có chuyện trùng hợp như vậy? Xem ra manh mối Cam Ma La chết, nhất định ở trên người cô nương này!
Tìm được nàng, nhất định có thể tra rõ nguyên nhân Cam Ma La chết đi.
Đợi bổn tọa kết thúc chuyện này trước, lại đi điều tra một chuyện khác Thánh Tế tư đại nhân yêu cầu.
Phượng Vũ hoàn toàn không biết có người âm thầm theo dõi mình, chỉ chuyên tâm luyện thuốc.
Sau ba ngày phi hành, rốt cuộc đến thủ đô đế quốc thành.
Dưới chân là thành thị rộng lớn nguy nga khí thế huy hoàng, muôn hình vạn trạng. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Kiến trúc lại là một loại phong cách khác với Tu Tháp đế đô. Nhưng phồn hoa thịnh vượng, sóng người như dệt cửi, thì cũng giống nhau như đúc. Hơn nữa lại càng thêm phồn vinh gấp mấy lần Tu Tháp đế đô. Trên phố rộng rãi chỉnh tề, có thể thấy được người tu luyện mang binh khí bên người ở khắp nơi.
Ngồi ở trên lưng Sư Thứu, Luật Cung Thương ngạc nhiên nói: Làm Sao Đô thành lại đột nhiên trở nên náo nhiệt như thế? Bình thường cũng không nhiều người như vậy.
Sợ ở đây nhiều người hỗn tạp, có người nhận ra Chu Tước và Vân Thâm Lam, Phượng Vũ liền để cho bọn họ tạm lánh đến trong không gian ma thú. Sau đó nói: Là bởi vì thi đấu tuyển chọn thị vệ sắp bắt đầu đi, người khắp nơi đều muốn xông tới, khó trách sẽ náo nhiệt như vậy.
Khi đang nói chuyện, tọa kỵ của mọi người đã bay gần cửa chính Đô thành.
Theo quy định, người vào thành đều phải xuống tọa kỵ, đám người Phượng Vũ đang chuẩn bị xuống khỏi Sư Thứu thì đột nhiên phát hiện, đám người ở cửa thành cũng đều ngửa đầu nhìn về phía bầu trời, vẻ mặt khiếp sợ. Nam tử nhìn đến rớt mũ đội đầu, nữ tử nhìn đến rớt trâm hoa gắn trên tóc, vậy mà những người này lại giống như là toàn không có cảm giác, chỉ chuyên chú mà nhìn chằm chằm lên bầu trời không rời mắt, giống như là chỉ sợ chớp mắt một cái thì để vuột mất cái gì đó.
Thuận theo phương hướng tầm mắt của mọi người, Phượng Vũ bừng tỉnh hiểu ra: Nhất định là đang nhìn nam nhân áo lót, thì ra là hắn thật sự rất được hoan nghênh.
Người bị Phượng Vũ đặt cho một cái tước hiệu không hay ho như vậy, dĩ nhiên là Ngôn Ca Hành. Liên Dực phi điểu mang dấu hiệu đặc trưng của hắn vừa lộ mặt, mọi người đều biết là hắn tới. Sau khoảnh khắc khiếp sợ, trong đám người lập tức bộc phát ra tiếng hét kinh thiên động địa.
Phượng Vũ ngưng thần lắng nghe, tuy âm thanh ngoài kia hỗn tạp vô cùng, nhưng cũng không ở ngoài mấy lời tỏ tình: Ngôn các hạ ta yêu chàng! Ca Hành là giỏi nhất! Đại nhân nhất định phải mở buổi biểu diễn ở Đô thành! ....
—— xem ra, vô luận là ở thế giới nào, người ái mộ đều cuồng nhiệt giống nhau.
Khi Ngôn Ca Hành mặc áo choàng màu tím, tóc bạch kim đứng ra thì tiếng hoan hô nhất thời đạt tới đỉnh điểm. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Mọi người giống như là đánh máu gà mà trào lên như ong vỡ tổ, mặc dù biết rõ cự ly, vẫn nhảy chân lên muốn với tới phi điểu của Ngôn Ca Hành như trước.
Thấy thế, mấy người Phượng Vũ đều cười khổ: trong mắt những người ái mộ cuồng nhiệt chỉ có thần tượng, lại mang đến phiền toái cho bọn họ. Địa phương vốn cung cấp cho ma thú phi hành hạ xuống giờ đã đầy ấp đám người, bên cạnh lại đều là cây cối, Sư Thứu nên đáp xuống ở đâu đây?
Mà Ngôn Ca Hành giống như là sớm quen với tràng diện như vậy, thuần thục làm vài cái thủ thế trấn an với đám người, ngay sau đó mỉm cười nói: Đa tạ mọi người ưu ái đối với ta. Lần này ta nhận lời mời của Hội Nguyên Lão quý quốc, mấy ngày sau sẽ hiến ca ở trên dạ tiệc, đến lúc đó kính xin mọi người cổ động nhiều hơn. Hôm nay ta đường xa mà đến, long đong mệt mỏi, xin mời mọi người trước hết để cho ta vào thành, nghỉ ngơi thật tốt, để chuẩn bị sẵn sàng hiến ca, như thế nào?
Giọng nói của hắn cũng không lớn bao nhiêu, nhưng tất cả người ở đây đều nghe được rất rõ ràng. Vừa dứt lời, người chiếm đất trống của ma thú hạ xuống liền lập tức tránh ra, còn có mấy nữ nhân ái mộ khác thì lau nước mắt hô to: Ca Hành ngươi cực khổ .
Thấy bộ dáng của hắn như vậy, Phượng Vũ không khỏi ngoài ý muốn nhíu mày: đây là vẻ nghiêm chỉnh của gia hỏa này, có đúng thật là cái tên yêu nghiệt lại vô lại Ngôn Ca Hành sao?
Đồng hành trong hai ngày nay, nàng từng bị đối phương tìm đủ loại mượn cớ đi nói chuyện phiếm, sớm lãnh giáo đầy đủ cái người dưới vẻ ngoài hoàn mỹ là cá tính vô lại đáng đánh đòn. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Vào lúc này thấy hắn triển khai toàn bộ khí thế, dụ dỗ được những người ái mộ cuồng nhiệt an tĩnh lại, không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn.
Đang lúc mất hồn, chợt Ngôn Ca Hành hơi quay đầu lại, thừa dịp không người nào chú ý thì phóng một ánh mắt quyến rũ cho nàng, ý bảo nàng nhanh chóng nhân cơ hội hạ xuống.
Thấy nam nhân này ngay cả đưa ánh mắt cũng phải làm ra vẻ bảnh bao như vậy, bỗng nhiên Phượng Vũ thấy thật vô lực.
Khi xếp hàng vào thành thì thấy trên tường thành dán Lệnh Truy Nã của mình, Luật Cung Thương chột dạ rụt cổ một cái. Cũng may vết sẹo đậu mùa trên mặt của hắn vô cùng có tính mê hoặc và lực sát thương, vệ binh giữ cửa chỉ nhìn hắn một cái, liền phất tay ý bảo hắn nhanh chóng đi vào. Ngược lại hung hăng nhìn chằm chằm Phượng Vũ mấy lần.
Đi vào trong thành, Phượng Vũ dò hỏi: Vẫn làm theo kế hoạch, trước tiên tìm một chỗ ở lại, lại đi dò la tin tức?
Mặc dù vết sẹo đậu mùa trên mặt của Luật Cung Thương giấu giếm được người xa lạ, nhưng thân hình của hắn chưa thay đổi, hình dáng ngũ quan cũng là của ngày trước, nếu như gặp phải người quen, khó bảo đảm sẽ không bị nhận ra. Cho nên trước đó bọn họ cũng đã thương nghị xong, phàm là chuyện xuất đầu lộ diện hỏi thăm tin tức, Luật Cung Thương đều không nhúng tay.
Hai người Mạnh, Luật đều gật đầu nói được. Phượng Vũ vừa muốn nói chuyện, đột nhiên ánh mắt khẽ nhíu, nghiêng người tránh qua móng vuốt đột nhiên duỗi đến ở phía sau lưng, không khách khí nói: Ngôn Ca Hành các hạ, ngươi có chuyện gì sao?
Tiếc nuối thu hồi cánh tay bị thất bại, Ngôn Ca Hành cười híp mắt nói: Mấy vị tìm được chỗ nghỉ tạm chưa?
Chúng ta chuẩn bị tìm quán trọ ở lại.
Ai nha, thật sự là quá tốt.
?
Đón nhận ánh mắt nghi hoặc của ba người, mặt Ngôn Ca Hành đầy thành khẩn nói: Lần này được mời đến đây, ta được an bài ở tạm trong trạm dịch phía chính phủ. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Chỉ là nghe nói nơi đó gần vùng ngoại ô, có chút hoang vu. Cho nên ta muốn mời các vị đến đó ở cùng với ta, vừa có thể giải quyết việc khẩn cấp của các vị, lại có người có thể làm bạn với ta. Các vị cảm thấy thế nào?
Mặc dù luôn miệng nói các vị, nhưng ánh mắt Ngôn Ca Hành lại thủy chung đều rơi trên người Phượng Vũ. Thấy thế, làm sao Phượng Vũ còn không hiểu ý tứ của hắn hay sao?
—— hắn muốn thúc giục mình đi chế thuốc cho hắn chứ gì?
Phượng Vũ vừa muốn cự tuyệt, bỗng dưng trong nội tâm khẽ động, lời đến khóe miệng liền đổi chủ ý: Như vậy có được hay không? Hội Nguyên Lão ở bên kia sẽ có ý kiến gì hay không?
Phượng tiểu thư không cần lo ngại, tự ta sẽ nói rõ với bọn hắn, các ngươi là bằng hữu của ta.
Như thế rất tốt, vậy chúng ta liền nhờ vả, quấy rầy ngươi.
Đạt được mục đích, hai mắt Ngôn Ca Hành cong cong, cười như bị điện giật mười phần: Nói hay lắm. Nhưng thật ra là ta nên cảm tạ các vị nguyện ý theo ta mới đúng.
Phượng Vũ? Mạnh Nguyên Phủ và Luật Cung Thương
Người tới chính là Quang Minh Chi Tử, mà người trong mật thất đang mật báo cho Tả Trương, chính là quan cận thị hắn phái đi ra ngoài hỏi thăm tin tức.
Đại nhân. . . . . . ta, là Tả Trương buộc ta làm như vậy. . . . . . Ngài cũng biết, lần này gặp chuyện không may chính là đồ đệ của hắn, hắn vô cùng quan tâm. Hắn, hắn nói nếu như mà ta không hồi báo tiến độ cho hắn, thì hắn sẽ đá ta ra khỏi Quang Minh thành. Ánh sáng ở trên cao, xin ngài mở lòng từ bi, lượng thứ cho thuộc hạ!
Quan cận thị nơm nớp lo sợ cầu xin tha thứ.
Khuôn mặt Quang Minh Chi Tử nghiêm túc, không có nửa phần tức giận. Đối mặt với thuộc hạ cầu xin tha thứ, hắn chỉ nhàn nhạt mà nói ra: Khổ cực ngươi dò la tin tức. Chỉ là ——
Còn không đợi quan cận thị nghĩ ra ý tứ hàm xúc trong lời nói này, cổ tay Quang Minh Chi Tử đột nhiên run lên. Ngay sau đó, một cái trường tiên (roi dài) ẩn chứa đấu khí, toàn thân phát ra ánh sáng đen nhánh vung lên. Sau một khắc, đỉnh đầu quan cận thị liền giống như linh kính đưa tin ngã xuống trên mặt đất, vẻ mặt vạn phần hoảng sợ, vĩnh viễn ngưng lại tại giờ khắc tử vong này.
Chỉ là —— người phản bội bổn điện đều phải chết.
Lạnh lùng nói xong một câu mà quan cận thị đã không thể nghe được nữa, hắn thu hồi trường tiên, như có điều suy nghĩ: Ăn Linh Dược, đột nhiên lớn lên. . . . . . Thiên hạ làm sao có chuyện trùng hợp như vậy? Xem ra manh mối Cam Ma La chết, nhất định ở trên người cô nương này!
Tìm được nàng, nhất định có thể tra rõ nguyên nhân Cam Ma La chết đi.
Đợi bổn tọa kết thúc chuyện này trước, lại đi điều tra một chuyện khác Thánh Tế tư đại nhân yêu cầu.
Phượng Vũ hoàn toàn không biết có người âm thầm theo dõi mình, chỉ chuyên tâm luyện thuốc.
Sau ba ngày phi hành, rốt cuộc đến thủ đô đế quốc thành.
Dưới chân là thành thị rộng lớn nguy nga khí thế huy hoàng, muôn hình vạn trạng. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Kiến trúc lại là một loại phong cách khác với Tu Tháp đế đô. Nhưng phồn hoa thịnh vượng, sóng người như dệt cửi, thì cũng giống nhau như đúc. Hơn nữa lại càng thêm phồn vinh gấp mấy lần Tu Tháp đế đô. Trên phố rộng rãi chỉnh tề, có thể thấy được người tu luyện mang binh khí bên người ở khắp nơi.
Ngồi ở trên lưng Sư Thứu, Luật Cung Thương ngạc nhiên nói: Làm Sao Đô thành lại đột nhiên trở nên náo nhiệt như thế? Bình thường cũng không nhiều người như vậy.
Sợ ở đây nhiều người hỗn tạp, có người nhận ra Chu Tước và Vân Thâm Lam, Phượng Vũ liền để cho bọn họ tạm lánh đến trong không gian ma thú. Sau đó nói: Là bởi vì thi đấu tuyển chọn thị vệ sắp bắt đầu đi, người khắp nơi đều muốn xông tới, khó trách sẽ náo nhiệt như vậy.
Khi đang nói chuyện, tọa kỵ của mọi người đã bay gần cửa chính Đô thành.
Theo quy định, người vào thành đều phải xuống tọa kỵ, đám người Phượng Vũ đang chuẩn bị xuống khỏi Sư Thứu thì đột nhiên phát hiện, đám người ở cửa thành cũng đều ngửa đầu nhìn về phía bầu trời, vẻ mặt khiếp sợ. Nam tử nhìn đến rớt mũ đội đầu, nữ tử nhìn đến rớt trâm hoa gắn trên tóc, vậy mà những người này lại giống như là toàn không có cảm giác, chỉ chuyên chú mà nhìn chằm chằm lên bầu trời không rời mắt, giống như là chỉ sợ chớp mắt một cái thì để vuột mất cái gì đó.
Thuận theo phương hướng tầm mắt của mọi người, Phượng Vũ bừng tỉnh hiểu ra: Nhất định là đang nhìn nam nhân áo lót, thì ra là hắn thật sự rất được hoan nghênh.
Người bị Phượng Vũ đặt cho một cái tước hiệu không hay ho như vậy, dĩ nhiên là Ngôn Ca Hành. Liên Dực phi điểu mang dấu hiệu đặc trưng của hắn vừa lộ mặt, mọi người đều biết là hắn tới. Sau khoảnh khắc khiếp sợ, trong đám người lập tức bộc phát ra tiếng hét kinh thiên động địa.
Phượng Vũ ngưng thần lắng nghe, tuy âm thanh ngoài kia hỗn tạp vô cùng, nhưng cũng không ở ngoài mấy lời tỏ tình: Ngôn các hạ ta yêu chàng! Ca Hành là giỏi nhất! Đại nhân nhất định phải mở buổi biểu diễn ở Đô thành! ....
—— xem ra, vô luận là ở thế giới nào, người ái mộ đều cuồng nhiệt giống nhau.
Khi Ngôn Ca Hành mặc áo choàng màu tím, tóc bạch kim đứng ra thì tiếng hoan hô nhất thời đạt tới đỉnh điểm. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Mọi người giống như là đánh máu gà mà trào lên như ong vỡ tổ, mặc dù biết rõ cự ly, vẫn nhảy chân lên muốn với tới phi điểu của Ngôn Ca Hành như trước.
Thấy thế, mấy người Phượng Vũ đều cười khổ: trong mắt những người ái mộ cuồng nhiệt chỉ có thần tượng, lại mang đến phiền toái cho bọn họ. Địa phương vốn cung cấp cho ma thú phi hành hạ xuống giờ đã đầy ấp đám người, bên cạnh lại đều là cây cối, Sư Thứu nên đáp xuống ở đâu đây?
Mà Ngôn Ca Hành giống như là sớm quen với tràng diện như vậy, thuần thục làm vài cái thủ thế trấn an với đám người, ngay sau đó mỉm cười nói: Đa tạ mọi người ưu ái đối với ta. Lần này ta nhận lời mời của Hội Nguyên Lão quý quốc, mấy ngày sau sẽ hiến ca ở trên dạ tiệc, đến lúc đó kính xin mọi người cổ động nhiều hơn. Hôm nay ta đường xa mà đến, long đong mệt mỏi, xin mời mọi người trước hết để cho ta vào thành, nghỉ ngơi thật tốt, để chuẩn bị sẵn sàng hiến ca, như thế nào?
Giọng nói của hắn cũng không lớn bao nhiêu, nhưng tất cả người ở đây đều nghe được rất rõ ràng. Vừa dứt lời, người chiếm đất trống của ma thú hạ xuống liền lập tức tránh ra, còn có mấy nữ nhân ái mộ khác thì lau nước mắt hô to: Ca Hành ngươi cực khổ .
Thấy bộ dáng của hắn như vậy, Phượng Vũ không khỏi ngoài ý muốn nhíu mày: đây là vẻ nghiêm chỉnh của gia hỏa này, có đúng thật là cái tên yêu nghiệt lại vô lại Ngôn Ca Hành sao?
Đồng hành trong hai ngày nay, nàng từng bị đối phương tìm đủ loại mượn cớ đi nói chuyện phiếm, sớm lãnh giáo đầy đủ cái người dưới vẻ ngoài hoàn mỹ là cá tính vô lại đáng đánh đòn. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Vào lúc này thấy hắn triển khai toàn bộ khí thế, dụ dỗ được những người ái mộ cuồng nhiệt an tĩnh lại, không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn.
Đang lúc mất hồn, chợt Ngôn Ca Hành hơi quay đầu lại, thừa dịp không người nào chú ý thì phóng một ánh mắt quyến rũ cho nàng, ý bảo nàng nhanh chóng nhân cơ hội hạ xuống.
Thấy nam nhân này ngay cả đưa ánh mắt cũng phải làm ra vẻ bảnh bao như vậy, bỗng nhiên Phượng Vũ thấy thật vô lực.
Khi xếp hàng vào thành thì thấy trên tường thành dán Lệnh Truy Nã của mình, Luật Cung Thương chột dạ rụt cổ một cái. Cũng may vết sẹo đậu mùa trên mặt của hắn vô cùng có tính mê hoặc và lực sát thương, vệ binh giữ cửa chỉ nhìn hắn một cái, liền phất tay ý bảo hắn nhanh chóng đi vào. Ngược lại hung hăng nhìn chằm chằm Phượng Vũ mấy lần.
Đi vào trong thành, Phượng Vũ dò hỏi: Vẫn làm theo kế hoạch, trước tiên tìm một chỗ ở lại, lại đi dò la tin tức?
Mặc dù vết sẹo đậu mùa trên mặt của Luật Cung Thương giấu giếm được người xa lạ, nhưng thân hình của hắn chưa thay đổi, hình dáng ngũ quan cũng là của ngày trước, nếu như gặp phải người quen, khó bảo đảm sẽ không bị nhận ra. Cho nên trước đó bọn họ cũng đã thương nghị xong, phàm là chuyện xuất đầu lộ diện hỏi thăm tin tức, Luật Cung Thương đều không nhúng tay.
Hai người Mạnh, Luật đều gật đầu nói được. Phượng Vũ vừa muốn nói chuyện, đột nhiên ánh mắt khẽ nhíu, nghiêng người tránh qua móng vuốt đột nhiên duỗi đến ở phía sau lưng, không khách khí nói: Ngôn Ca Hành các hạ, ngươi có chuyện gì sao?
Tiếc nuối thu hồi cánh tay bị thất bại, Ngôn Ca Hành cười híp mắt nói: Mấy vị tìm được chỗ nghỉ tạm chưa?
Chúng ta chuẩn bị tìm quán trọ ở lại.
Ai nha, thật sự là quá tốt.
?
Đón nhận ánh mắt nghi hoặc của ba người, mặt Ngôn Ca Hành đầy thành khẩn nói: Lần này được mời đến đây, ta được an bài ở tạm trong trạm dịch phía chính phủ. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Chỉ là nghe nói nơi đó gần vùng ngoại ô, có chút hoang vu. Cho nên ta muốn mời các vị đến đó ở cùng với ta, vừa có thể giải quyết việc khẩn cấp của các vị, lại có người có thể làm bạn với ta. Các vị cảm thấy thế nào?
Mặc dù luôn miệng nói các vị, nhưng ánh mắt Ngôn Ca Hành lại thủy chung đều rơi trên người Phượng Vũ. Thấy thế, làm sao Phượng Vũ còn không hiểu ý tứ của hắn hay sao?
—— hắn muốn thúc giục mình đi chế thuốc cho hắn chứ gì?
Phượng Vũ vừa muốn cự tuyệt, bỗng dưng trong nội tâm khẽ động, lời đến khóe miệng liền đổi chủ ý: Như vậy có được hay không? Hội Nguyên Lão ở bên kia sẽ có ý kiến gì hay không?
Phượng tiểu thư không cần lo ngại, tự ta sẽ nói rõ với bọn hắn, các ngươi là bằng hữu của ta.
Như thế rất tốt, vậy chúng ta liền nhờ vả, quấy rầy ngươi.
Đạt được mục đích, hai mắt Ngôn Ca Hành cong cong, cười như bị điện giật mười phần: Nói hay lắm. Nhưng thật ra là ta nên cảm tạ các vị nguyện ý theo ta mới đúng.
Phượng Vũ? Mạnh Nguyên Phủ và Luật Cung Thương
/135
|