“Lam Hạ, chạy đi!”
Âm thanh gào thét của một người phụ nữ vang vọng bên tai, khiến Lam Hạ vô thức siết chặt tấm chăn trước ngực mình.
Mồ hôi tuôn ra ướt đẫm, Lam Hạ nhất thời không thể thoát ra khỏi cơn ác mộng đang bủa vây lấy mình, chỉ biết nghe theo lời người phụ nữ kia, chạy bán sống bán chết.
“Đừng! Tôi xin các người…đừng làm hại con bé! Làm ơn…”
Sau lưng Lam Hạ, giọng của người phụ nữ đột nhiên thấp xuống kì lạ, đâu đó trong giọng nói yếu ớt ấy là nỗi đau lớn đến tận cùng.
Lam Hạ sợ hãi xoay đầu lại, xung quanh lập tức chỉ còn lại bóng đêm dày đặc. Cô đứng trơ trọi một mình, bàn tay run run nắm chặt nhau, cảm giác lạc lõng giữa đêm tối làm cô hoảng loạn bật khóc.
Chợt, giọng của người phụ nữ kia lần nữa lại cất lên, nức nở từng đoạn.
“Lam Hạ…đừng để họ bắt được con! Hãy cố gắng sống…sống thật tốt…”
“ Đừng nói…đừng nói nữa!”
Lam Hạ ngã quỵ xuống bên dưới, ôm chặt hai tai mà gào lên.
Rõ ràng cô không biết người phụ nữ kia là ai, nhưng tại sao lại bất lực cảm thấy đau lòng thế này?
Có phải đây là một người vô cùng quan trọng trong đời cô mà cô đã vô tình lãng quên hay không? Giọng nói này, dường như rất quen thuộc. Có lẽ đâu đó trong kí ức, cô đã rất nhiều lần nghe qua giọng nói này.
Lam Hạ ngồi thụp ở đó, nước mắt tuôn ra ướt đẫm cả khuôn mặt. Đột nhiên, bên tai truyền đến tiếng bước chân không xa không gần, dường như còn đang có ý trêu đùa trên sự sợ hãi của cô mà càng lúc càng trở nên dồn dập.
Lam Hạ đưa mắt hoảng loạn nhìn quanh, nhưng thứ cô thấy chỉ toàn là bóng đêm khổng lồ đang giăng kín khắp nơi.
Ngay khi Lam Hạ vừa muốn đứng dậy, thì bất ngờ một bàn tay từ phía sau đưa đến, bắt lấy miệng cô rồi kéo lại.
Trong bóng đêm, Lam Hạ kinh hãi nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang đứng trước mặt mình. Diện mạo người này bị lẩn khuất trong bóng tối, thứ duy nhất lộ ra chỉ có ánh mắt lãnh khốc sắc tựa như dao đang chằm chằm nhìn mình.
Lam Hạ nhận ra, đây chính là người đàn ông mà cô đã mơ hồ thấy rất nhiều lần trong vô số ác mộng mà cô đã từng trải qua. Cho nên cô mới run rẫy, muốn vùng ra bỏ chạy.
“Thả tôi ra!”
Mặc cho Lam Hạ điên dại gào thét, người đàn ông ẩn mặt kia vẫn giữ chặt lấy cô. Đuôi mắt hẹp dài hơi nhíu lại, tràn ra ý cười tàn nhẫn.
“Bắt được cô rồi!”
Sau cùng, anh ta cầm dao lên, một lực đâm thẳng vào ngực Lam Hạ, máu từ ngực cô tuôn ra, chảy dài xuống tận ngón chân.
“Không!”
Tiếng la thất thanh vang vọng khắp phòng, khiến đám người giúp việc bên ngoài cũng phải khẩn trương mở toang cửa chạy vào trong.
“Tiểu thư, cô không sao chứ?”
Trước mặt bọn họ, Lam Hạ vừa tỉnh dậy trên giường với đôi mắt vẫn còn ngập tràn hoảng loạn.
Cô thở rất mạnh, nhớ lại cảnh tượng khủng khiếp kia mới giật mình nhìn xuống trước ngực.
“Tiểu thư! Sao người cô ướt đẫm thế này?”
“Để chúng tôi thay quần áo khác cho tiểu thư, nếu không sẽ bị cảm mất.”
Lam Hạ còn không để ý đến sự xuất hiện của đám người kia ở trong phòng. Cô ngồi ngây người ra đó, thần trí mơ mơ hồ hồ không thể tập trung vào thực tại.
Mãi đến khi hai cô giúp việc đỡ Lam Hạ xuống giường, vô ý để cơn đau giữa hai chân xộc lên tận não khiến cô chao đảo suýt ngã khuỵu.
Âm thanh gào thét của một người phụ nữ vang vọng bên tai, khiến Lam Hạ vô thức siết chặt tấm chăn trước ngực mình.
Mồ hôi tuôn ra ướt đẫm, Lam Hạ nhất thời không thể thoát ra khỏi cơn ác mộng đang bủa vây lấy mình, chỉ biết nghe theo lời người phụ nữ kia, chạy bán sống bán chết.
“Đừng! Tôi xin các người…đừng làm hại con bé! Làm ơn…”
Sau lưng Lam Hạ, giọng của người phụ nữ đột nhiên thấp xuống kì lạ, đâu đó trong giọng nói yếu ớt ấy là nỗi đau lớn đến tận cùng.
Lam Hạ sợ hãi xoay đầu lại, xung quanh lập tức chỉ còn lại bóng đêm dày đặc. Cô đứng trơ trọi một mình, bàn tay run run nắm chặt nhau, cảm giác lạc lõng giữa đêm tối làm cô hoảng loạn bật khóc.
Chợt, giọng của người phụ nữ kia lần nữa lại cất lên, nức nở từng đoạn.
“Lam Hạ…đừng để họ bắt được con! Hãy cố gắng sống…sống thật tốt…”
“ Đừng nói…đừng nói nữa!”
Lam Hạ ngã quỵ xuống bên dưới, ôm chặt hai tai mà gào lên.
Rõ ràng cô không biết người phụ nữ kia là ai, nhưng tại sao lại bất lực cảm thấy đau lòng thế này?
Có phải đây là một người vô cùng quan trọng trong đời cô mà cô đã vô tình lãng quên hay không? Giọng nói này, dường như rất quen thuộc. Có lẽ đâu đó trong kí ức, cô đã rất nhiều lần nghe qua giọng nói này.
Lam Hạ ngồi thụp ở đó, nước mắt tuôn ra ướt đẫm cả khuôn mặt. Đột nhiên, bên tai truyền đến tiếng bước chân không xa không gần, dường như còn đang có ý trêu đùa trên sự sợ hãi của cô mà càng lúc càng trở nên dồn dập.
Lam Hạ đưa mắt hoảng loạn nhìn quanh, nhưng thứ cô thấy chỉ toàn là bóng đêm khổng lồ đang giăng kín khắp nơi.
Ngay khi Lam Hạ vừa muốn đứng dậy, thì bất ngờ một bàn tay từ phía sau đưa đến, bắt lấy miệng cô rồi kéo lại.
Trong bóng đêm, Lam Hạ kinh hãi nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang đứng trước mặt mình. Diện mạo người này bị lẩn khuất trong bóng tối, thứ duy nhất lộ ra chỉ có ánh mắt lãnh khốc sắc tựa như dao đang chằm chằm nhìn mình.
Lam Hạ nhận ra, đây chính là người đàn ông mà cô đã mơ hồ thấy rất nhiều lần trong vô số ác mộng mà cô đã từng trải qua. Cho nên cô mới run rẫy, muốn vùng ra bỏ chạy.
“Thả tôi ra!”
Mặc cho Lam Hạ điên dại gào thét, người đàn ông ẩn mặt kia vẫn giữ chặt lấy cô. Đuôi mắt hẹp dài hơi nhíu lại, tràn ra ý cười tàn nhẫn.
“Bắt được cô rồi!”
Sau cùng, anh ta cầm dao lên, một lực đâm thẳng vào ngực Lam Hạ, máu từ ngực cô tuôn ra, chảy dài xuống tận ngón chân.
“Không!”
Tiếng la thất thanh vang vọng khắp phòng, khiến đám người giúp việc bên ngoài cũng phải khẩn trương mở toang cửa chạy vào trong.
“Tiểu thư, cô không sao chứ?”
Trước mặt bọn họ, Lam Hạ vừa tỉnh dậy trên giường với đôi mắt vẫn còn ngập tràn hoảng loạn.
Cô thở rất mạnh, nhớ lại cảnh tượng khủng khiếp kia mới giật mình nhìn xuống trước ngực.
“Tiểu thư! Sao người cô ướt đẫm thế này?”
“Để chúng tôi thay quần áo khác cho tiểu thư, nếu không sẽ bị cảm mất.”
Lam Hạ còn không để ý đến sự xuất hiện của đám người kia ở trong phòng. Cô ngồi ngây người ra đó, thần trí mơ mơ hồ hồ không thể tập trung vào thực tại.
Mãi đến khi hai cô giúp việc đỡ Lam Hạ xuống giường, vô ý để cơn đau giữa hai chân xộc lên tận não khiến cô chao đảo suýt ngã khuỵu.