“Tình hình thế nào?”
“Không có gì đáng ngại thưa ngài!”
Vừa nói, vị bác sĩ trẻ vừa rút mũi tiêm ra khỏi cánh tay Lam Hạ. Xử lý dụng cụ xong, anh ta mới quay sang tiếp lời.
“Tiểu thư do cơ thể suy nhược cho nên mới ngất đi. Đợi sau khi tiểu thư tỉnh dậy, ngài có thể cho tiểu thư uống số thuốc này để bồi bổ sẽ ổn thôi.”
Ngạo Lăng Cẩn đứng cạnh cửa sổ lớn, trong vài giây không nói gì cho đến khi vị bác sĩ kia chuẩn bị rời khỏi, anh mới lên tiếng. Nhưng với loại ngữ khí mang tính đe doạ tuyệt đối.
“Bác sĩ Roger, sau khi rời khỏi đây, mọi việc cậu hiểu phải làm sao rồi chứ?”
Chỉ vừa khoác chiếc áo măng tô lên người, nhưng Roger Jendly lại đột ngột thấy sau gáy mình ớn lạnh lạ thường. Anh ta nhìn Ngạo Lăng Cẩn với loại ánh mắt khá e dè, rồi mới cúi đầu đáp.
“Tôi hiểu thưa ngài! Chuyện này sẽ được giữ kín. Tôi còn có việc, xin phép!”
Ngạo Lăng Cẩn không nói thêm, chỉ đợi sau khi tiếng đóng cửa truyền đến mới quay người lại. Anh nhìn sang Lam Hạ, khí sắc trên mặt liền tối đi vài phần.
“Chết tiệt! Sơm muộn sẽ phát điên mất thôi!”
Khẽ thở hắc một hơi, Ngạo Lăng Cẩn khó chịu mắng một câu. Trong đầu vẫn còn đâu đó vang lên câu nói cuối cùng trước khi Lam Hạ bất tỉnh.
Thêm một lần nữa, lời nói ấy của Lam Hạ hệt như biến thành một đoạn xích lớn, luôn phiên siết lấy tâm trí Ngạo Lăng Cẩn mỗi lúc mỗi chặt. Anh thực sự không sao rũ bỏ được gương mặt khi đó của Lam Hạ khi cô nằm dưới người anh, bị anh dày vò đến kiệt sức.
Ánh mắt lúc ấy của cô, vừa mệt mỏi nhưng lại vừa oán trách.
“Lam Hạ, xin lỗi!”
Ngạo Lăng Cẩn trầm giọng, đôi mắt mang theo sự áy náy từ từ tiến đến ngồi xuống bên cạnh Lam Hạ. Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, không ngắn đuọc lưu luyến mà trượt qua cánh môi nhỏ kia vài lần.
“Lam Hạ, em có biết trên đời này thứ gì là sâu nhất hay không?”
“Đó chính là lòng dạ của phái nữ!”
“Em cũng thế! Lòng dạ của em sâu thẳm như đại dương vậy, em bảo tôi làm sao có thể hiểu được em đang nghĩ gì kia chứ? Em ở bên cạnh tôi ngần ấy năm, cả hai chúng ta đều không ai hiểu được nhau. Em nói tôi cố chấp cũng đuọc, ích kỉ cũng được. Tôi chỉ cần hiểu, điều duy nhất tôi muốn là chính là em! Chỉ có em mà thôi!”
“Cho nên, tôi thà dùng thủ đoạn để có được em, còn hơn tận mắt thấy em thuộc về tay kẻ khác. Em hiểu ý tôi chứ?”
Ngạo Lăng Cẩn tự hỏi, nếu lúc này Lam Hạ thực sự nghe thấy những lời này của anh, cô sẽ phản ứng như thế nào đây?
“Không có gì đáng ngại thưa ngài!”
Vừa nói, vị bác sĩ trẻ vừa rút mũi tiêm ra khỏi cánh tay Lam Hạ. Xử lý dụng cụ xong, anh ta mới quay sang tiếp lời.
“Tiểu thư do cơ thể suy nhược cho nên mới ngất đi. Đợi sau khi tiểu thư tỉnh dậy, ngài có thể cho tiểu thư uống số thuốc này để bồi bổ sẽ ổn thôi.”
Ngạo Lăng Cẩn đứng cạnh cửa sổ lớn, trong vài giây không nói gì cho đến khi vị bác sĩ kia chuẩn bị rời khỏi, anh mới lên tiếng. Nhưng với loại ngữ khí mang tính đe doạ tuyệt đối.
“Bác sĩ Roger, sau khi rời khỏi đây, mọi việc cậu hiểu phải làm sao rồi chứ?”
Chỉ vừa khoác chiếc áo măng tô lên người, nhưng Roger Jendly lại đột ngột thấy sau gáy mình ớn lạnh lạ thường. Anh ta nhìn Ngạo Lăng Cẩn với loại ánh mắt khá e dè, rồi mới cúi đầu đáp.
“Tôi hiểu thưa ngài! Chuyện này sẽ được giữ kín. Tôi còn có việc, xin phép!”
Ngạo Lăng Cẩn không nói thêm, chỉ đợi sau khi tiếng đóng cửa truyền đến mới quay người lại. Anh nhìn sang Lam Hạ, khí sắc trên mặt liền tối đi vài phần.
“Chết tiệt! Sơm muộn sẽ phát điên mất thôi!”
Khẽ thở hắc một hơi, Ngạo Lăng Cẩn khó chịu mắng một câu. Trong đầu vẫn còn đâu đó vang lên câu nói cuối cùng trước khi Lam Hạ bất tỉnh.
Thêm một lần nữa, lời nói ấy của Lam Hạ hệt như biến thành một đoạn xích lớn, luôn phiên siết lấy tâm trí Ngạo Lăng Cẩn mỗi lúc mỗi chặt. Anh thực sự không sao rũ bỏ được gương mặt khi đó của Lam Hạ khi cô nằm dưới người anh, bị anh dày vò đến kiệt sức.
Ánh mắt lúc ấy của cô, vừa mệt mỏi nhưng lại vừa oán trách.
“Lam Hạ, xin lỗi!”
Ngạo Lăng Cẩn trầm giọng, đôi mắt mang theo sự áy náy từ từ tiến đến ngồi xuống bên cạnh Lam Hạ. Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, không ngắn đuọc lưu luyến mà trượt qua cánh môi nhỏ kia vài lần.
“Lam Hạ, em có biết trên đời này thứ gì là sâu nhất hay không?”
“Đó chính là lòng dạ của phái nữ!”
“Em cũng thế! Lòng dạ của em sâu thẳm như đại dương vậy, em bảo tôi làm sao có thể hiểu được em đang nghĩ gì kia chứ? Em ở bên cạnh tôi ngần ấy năm, cả hai chúng ta đều không ai hiểu được nhau. Em nói tôi cố chấp cũng đuọc, ích kỉ cũng được. Tôi chỉ cần hiểu, điều duy nhất tôi muốn là chính là em! Chỉ có em mà thôi!”
“Cho nên, tôi thà dùng thủ đoạn để có được em, còn hơn tận mắt thấy em thuộc về tay kẻ khác. Em hiểu ý tôi chứ?”
Ngạo Lăng Cẩn tự hỏi, nếu lúc này Lam Hạ thực sự nghe thấy những lời này của anh, cô sẽ phản ứng như thế nào đây?