“Lam Hạ, cái này tặng cho em!”
Nguỵ Thái Văn đứng phía sau, đột ngột đưa đến trước mặt Lam Hạ một chiếc kẹp tóc thêu hoa khiến cô khá bất ngờ.
Nhìn Nguỵ Thái Văn, Lam Hạ hỏi: “Tặng em!? Sao khi không lại tặng quà cho em thế này?”
Nguỵ Thái Văn ban đầu không đáp, chỉ im lặng vài giây để chăm chú nhìn Lam Hạ. Sau đó lại mỉm cười, ôn nhu nói:
“Thích thì tặng, tặng quà cho em cũng phải định ngày sao?”
Nghe đến đây, Lam Hạ bật cười, khoé mắt cong lên tạo ra vẻ thích thú.
“A, hoá ra Nguỵ Thái Văn anh lại có sở thích như vậy! Đừng bảo em không nhắc nhở anh, tuỳ tiện tặng quà cho con gái như thế này rất dễ khiến người ta hiểu nhầm đấy!”
“Hiểu nhầm gì chứ?”
Nguỵ Thái Văn vờ hỏi, nhưng từ sâu trong lòng đã thừa hiểu câu nói của Lam Hạ là có ý gì.
Lam Hạ nghiêng đầu, dáng người bé nhỏ thoáng lắc lư, tinh nghịch nói:
“Thì hiểu nhầm là anh thích người ta chứ sao nữa! Nè, không phải là anh không nghe câu. Đàn ông con trai nhất định sẽ không tuỳ tiện tặng quà cho cô gái mà anh ta không thích chứ?”
Câu nói trêu đùa vô tư của Lam Hạ khiến ánh mắt Nguỵ Thái Văn chợt như lặng xuống vài phần. Anh nhìn cô, gương mặt lộ vẻ nghiêm túc, thấp giọng nói:
“Vậy à! Vậy...đối với em thì anh tuyệt đối không ngại bị hiểu nhầm đâu Lam Hạ!”
“Cho nên...”
Nói đến đây, Nguỵ Thái Văn chợt dừng. Ánh mắt ban đầu cũng đã rất khác, hệt như trải đầy tâm tư, khó một lời mà tường tận. Thái độ khác lạ này của anh nhất thời làm Lam Hạ khó hiểu, chân vô thức nhấc lên muốn lùi về sau một bước.
Nhưng Nguỵ Thái Văn đột nhiên đưa tay lên cao, giữ lấy đầu Lam Hạ mà ghì về trước. Tưởng chừng như vòng tay của Nguỵ Thái Văn tựa hồ muốn ôm lấy cô nhưng lại phân vân không dám. Ngay khi Lam Hạ còn ngơ ngác không hiểu thì Nguỵ Thái Văn đã rất nhanh đã đem thứ trong tay kẹp lên tóc cô.
Sau đó thuận tiện cười khen ngợi.
“Rất đẹp! Rất hợp với em!”
“Thái Văn, anh...”
Lam Hạ hơi ngập ngừng, trong giọng nói không giấu được bối rối. Nhưng Nguỵ Thái Văn lại vô cùng điềm tĩnh, hệt như không có chút vướng bận gì với hành động vừa rồi của mình.
Anh vuốt tóc Lam Hạ, ngón tay khẽ trượt qua chiếc kẹp trên tóc cô, mang theo chút lưu luyến không muốn rời.
“Thực ra anh chưa hề nghe đến câu như em đã nói, rằng đàn ông con trai nhất định sẽ không tuỳ tiện tặng quà cho cô gái mà họ không thích. Anh phải cảm ơn em mới đúng đấy Lam Hạ, cảm ơn em đã cho anh biết được điều quan trọng ấy.”
“Thái Văn...Thái Văn...”
Cánh môi mơ màng khẽ gọi cái tên ấy vài lần, hình ảnh Nguỵ Thái Văn mang nụ cười ấm áp trước mắt Lam Hạ dần dần mờ nhạt rồi phút chốc tan biến. Hệt như khói mây, dù cô có cố gắng nắm lấy cũng không thể giữ lại được,
Lam Hạ như bật khóc, cô giật mình tỉnh giấc, lần nữa vô thức gọi thật lớn.
Nguỵ Thái Văn đứng phía sau, đột ngột đưa đến trước mặt Lam Hạ một chiếc kẹp tóc thêu hoa khiến cô khá bất ngờ.
Nhìn Nguỵ Thái Văn, Lam Hạ hỏi: “Tặng em!? Sao khi không lại tặng quà cho em thế này?”
Nguỵ Thái Văn ban đầu không đáp, chỉ im lặng vài giây để chăm chú nhìn Lam Hạ. Sau đó lại mỉm cười, ôn nhu nói:
“Thích thì tặng, tặng quà cho em cũng phải định ngày sao?”
Nghe đến đây, Lam Hạ bật cười, khoé mắt cong lên tạo ra vẻ thích thú.
“A, hoá ra Nguỵ Thái Văn anh lại có sở thích như vậy! Đừng bảo em không nhắc nhở anh, tuỳ tiện tặng quà cho con gái như thế này rất dễ khiến người ta hiểu nhầm đấy!”
“Hiểu nhầm gì chứ?”
Nguỵ Thái Văn vờ hỏi, nhưng từ sâu trong lòng đã thừa hiểu câu nói của Lam Hạ là có ý gì.
Lam Hạ nghiêng đầu, dáng người bé nhỏ thoáng lắc lư, tinh nghịch nói:
“Thì hiểu nhầm là anh thích người ta chứ sao nữa! Nè, không phải là anh không nghe câu. Đàn ông con trai nhất định sẽ không tuỳ tiện tặng quà cho cô gái mà anh ta không thích chứ?”
Câu nói trêu đùa vô tư của Lam Hạ khiến ánh mắt Nguỵ Thái Văn chợt như lặng xuống vài phần. Anh nhìn cô, gương mặt lộ vẻ nghiêm túc, thấp giọng nói:
“Vậy à! Vậy...đối với em thì anh tuyệt đối không ngại bị hiểu nhầm đâu Lam Hạ!”
“Cho nên...”
Nói đến đây, Nguỵ Thái Văn chợt dừng. Ánh mắt ban đầu cũng đã rất khác, hệt như trải đầy tâm tư, khó một lời mà tường tận. Thái độ khác lạ này của anh nhất thời làm Lam Hạ khó hiểu, chân vô thức nhấc lên muốn lùi về sau một bước.
Nhưng Nguỵ Thái Văn đột nhiên đưa tay lên cao, giữ lấy đầu Lam Hạ mà ghì về trước. Tưởng chừng như vòng tay của Nguỵ Thái Văn tựa hồ muốn ôm lấy cô nhưng lại phân vân không dám. Ngay khi Lam Hạ còn ngơ ngác không hiểu thì Nguỵ Thái Văn đã rất nhanh đã đem thứ trong tay kẹp lên tóc cô.
Sau đó thuận tiện cười khen ngợi.
“Rất đẹp! Rất hợp với em!”
“Thái Văn, anh...”
Lam Hạ hơi ngập ngừng, trong giọng nói không giấu được bối rối. Nhưng Nguỵ Thái Văn lại vô cùng điềm tĩnh, hệt như không có chút vướng bận gì với hành động vừa rồi của mình.
Anh vuốt tóc Lam Hạ, ngón tay khẽ trượt qua chiếc kẹp trên tóc cô, mang theo chút lưu luyến không muốn rời.
“Thực ra anh chưa hề nghe đến câu như em đã nói, rằng đàn ông con trai nhất định sẽ không tuỳ tiện tặng quà cho cô gái mà họ không thích. Anh phải cảm ơn em mới đúng đấy Lam Hạ, cảm ơn em đã cho anh biết được điều quan trọng ấy.”
“Thái Văn...Thái Văn...”
Cánh môi mơ màng khẽ gọi cái tên ấy vài lần, hình ảnh Nguỵ Thái Văn mang nụ cười ấm áp trước mắt Lam Hạ dần dần mờ nhạt rồi phút chốc tan biến. Hệt như khói mây, dù cô có cố gắng nắm lấy cũng không thể giữ lại được,
Lam Hạ như bật khóc, cô giật mình tỉnh giấc, lần nữa vô thức gọi thật lớn.