Chiếc xe chỉ vừa mới đỗ lại trước cổng bệnh viện, Lam Hạ bên trong đã nôn nóng mở cửa mà chạy thẳng vào trong. Trên dãy hành lang dài thượt, tiếng bước chân của Lam Hạ dường như càng trở nên nhỏ bé. Bóng dáng đứng trước cửa thang máy, gấp gáp chờ đợi đến mucs toàn thân không ngừng run lên.
Bước vào trong thang máy, Lam Hạ liên tục ngước nhìn lên bảng đèn đang nhảy số phía trên. Chỉ là đến tầng năm thôi, nhưng đối với cô lại chẳng khác gì xa đến vạn dặm.
Cửa thang máy mở ra, Lam Hạ lại lần nữa vội vã lao đi trên hành lang bệnh viện. Cô tìm đến khu chăm sóc tích cực, nơi Nguỵ Thái Văn đang nằm điều trị sau phẫu thuật.
Đến nơi, Lam Hạ đã thấy Nguỵ Lâm Lâm ngồi bên ngoài, mặt gục xuống, cảm giác trông vô cùng tồi tệ.
“Nguỵ tổng...”
Lam Hạ bước đến, khẽ cất tiếng gọi. Người phía trước nghe thấy giọng cô, lập tức đã bật dậy, mừng đến rơi nước mắt.
“Ngạo tiểu thư, cuối cùng cô cũng đến rồi! Cảm ơn cô...”
Lam Hạ nhìn Nguỵ Lâm Lâm vừa khóc vừa nói, trong lòng dường như cũng cảm nhận được nỗi đau mà Nguỵ Lâm Lâm đang vất vã chịu đựng.
Mắt Lam Hạ đỏ lên, cô ôm lấy vai Nguỵ Lâm Lâm, cố dùng chút bình tĩnh cuối cùng của bản thân để an ủi đối phương.
“Nguỵ tổng, đừng nói vậy! Thái Văn anh ấy...sao rồi?”
Nhắc đến em trai, tiếng nức nở của Nguỵ Lâm Lâm liền thu lại. Nhưng nước mắt vẫn chảy dài trên má, không sao cầm được.
Nguỵ Lâm Lâm hướng mắt về cánh cửa màu lam nhạt, run run nói:
“Thái Văn đang ở bên trong, bác sĩ bảo nguy kịch tạm thời đã qua nhưng vẫn không thể chủ quan được. Phẫu thuật đã trôi qua lâu như vậy, Thái Văn vẫn luôn trong tình trạng hôn mê. Bác sĩ bảo rằng, việc có tỉnh lại hay không vẫn còn phụ thuộc ở ý chí của bệnh nhân. Tôi chợt nghĩ, đối với đứa trẻ luôn mang trong mình những ký ức tồi tệ thì làm gì có thứ để nó lưu luyến kia chứ!”
“Nhưng, Ngạo tiểu thư...”
Nói đến đây, cổ họng của Nguỵ Lâm Lâm liền một lúc nghẹn lại. Cô nắm tay Lam Hạ, đưa đôi mắt ướt đẫm mà đau lòng nói như van xin.
“Tôi biết, cô chính là điều mà Thái Văn lưu luyến nhất trên đời này. Bởi thế, làm ơn...xin cô hãy giúp tôi...mang Thái Văn trở về...có được không?”
Dứt lời, Nguỵ Lâm Lâm không giữ được bình tĩnh mà bật khóc. Âm thanh ấy liên tục vang lên, xé toạc cả bầu không khí tĩnh lặng, kéo toàn bộ không gian chìm xuống đáy sâu của tận cùng thống khổ.
Lam Hạ nhìn người phụ nữ đang ôm chặt lấy tay mình, không ngừng run khóc mà tim cũng thắt lại. Nước mắt ngắn dài hoen đẫm trên má, cô cắn môi, cố gắng giữ giọng không lệch đi mà vỗ về lên vai Nguỵ Lâm Lâm.
“Tôi sẽ vào găp Thái Văn ngay...”
Nguỵ Lâm Lâm lau nước mắt, đôi chân chậm rãi lê từng bước mệt mỏi tiến đến cửa phòng. Cô đưa mắt nhìn vào trong, thông qua ô kính nhỏ lại thấy hình ảnh đứa em trai mà cô yêu thương nhất đang nằm yên bất động với hàng tá máy móc xung quanh cùng một mớ dây nhợ ghim vào người. Lòng đau như ai dùng tay xé nát, cô đớn đớn nuốt nước mắt, quay mặt sang nơi khác mà mở cửa.
Lam Hạ không nhìn người phía sau, vì cô đã bị cảnh tượng phía trước làm cho sững sờ. Bước chân cô dừng lại sau cánh cửa chỉ vài bước, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào Nguỵ Thái Văn mà hai chân dường như không đủ sức để tiếp tục tiến lên nữa.
“Thái Văn...”
Lam Hạ run rẫy khẽ gọi, cổ họng đã uất nghẹn khiến cho giọng nói có phần lệch đi một chút.
Cô nhìn Nguỵ Thái Văn rất lâu, khóc cạn nước mắt cũng không muốn tin đây là sự thật. Cách đây không lâu, cô và Nguỵ Thái Văn vẫn còn mặt đối mặt nhau ở đại sảnh của buổi hội nghị kia mà. Nguỵ Thái Văn, anh ta vẫn còn dùng ánh mắt trầm tĩnh đó để nhìn thẳng vào cô. Ấy vậy mà bây giờ, đôi mắt ấy đã khép chặt.
“Thái Văn...”
Lam Hạ không chịu được nữa, cô lao đến bên cạnh Nguỵ Thái Văn, khóc đến toàn thân run rẫy.
Bàn tay sờ lên gương mặt sưng tấy của Nguỵ Thái Văn, đau lòng chạm vào từng vết thương đỏ tím hằn rõ trên mặt anh, không nhịn được, khóc nhoè cả hai mắt.
“Thái Văn...là em...Lam Hạ đây. Em đến rồi, anh thức dậy được rồi chứ?”
Không một ai trả lời, Nguỵ Thái Văn nằm trên giường, im lặng chìm vào giấc ngủ sâu thẳm không hẹn ngày thức tỉnh. Bộ dạng này của anh càng khiến lòng Lam Hạ đau đến vỡ nát, bàn tay siết chặt lên ga nệm, cắn môi cố không để tiếng khóc bật ra quá lớn.
Lúc này, cửa phòng chợt mở ra. Nguỵ Trình từ bên ngoài bước vào, lạ thay lần này trông thấy Lam Hạ xuất hiện, ông vẫn không hề tỏ ra tức giận. Ngược lại nét mặt buồn bã lộ nét mệt mỏi, như thể muốn buông xuôi tất cả mà nhắm mắt cho qua.
Ông đi đến bên cạnh Lam Hạ, cũng cùng lúc cô quay đầu lại. Nhìn thấy ông, Lam Hạ đã vội vàng đứng dậy mà cúi đầu lễ phép chào hỏi.
Bước vào trong thang máy, Lam Hạ liên tục ngước nhìn lên bảng đèn đang nhảy số phía trên. Chỉ là đến tầng năm thôi, nhưng đối với cô lại chẳng khác gì xa đến vạn dặm.
Cửa thang máy mở ra, Lam Hạ lại lần nữa vội vã lao đi trên hành lang bệnh viện. Cô tìm đến khu chăm sóc tích cực, nơi Nguỵ Thái Văn đang nằm điều trị sau phẫu thuật.
Đến nơi, Lam Hạ đã thấy Nguỵ Lâm Lâm ngồi bên ngoài, mặt gục xuống, cảm giác trông vô cùng tồi tệ.
“Nguỵ tổng...”
Lam Hạ bước đến, khẽ cất tiếng gọi. Người phía trước nghe thấy giọng cô, lập tức đã bật dậy, mừng đến rơi nước mắt.
“Ngạo tiểu thư, cuối cùng cô cũng đến rồi! Cảm ơn cô...”
Lam Hạ nhìn Nguỵ Lâm Lâm vừa khóc vừa nói, trong lòng dường như cũng cảm nhận được nỗi đau mà Nguỵ Lâm Lâm đang vất vã chịu đựng.
Mắt Lam Hạ đỏ lên, cô ôm lấy vai Nguỵ Lâm Lâm, cố dùng chút bình tĩnh cuối cùng của bản thân để an ủi đối phương.
“Nguỵ tổng, đừng nói vậy! Thái Văn anh ấy...sao rồi?”
Nhắc đến em trai, tiếng nức nở của Nguỵ Lâm Lâm liền thu lại. Nhưng nước mắt vẫn chảy dài trên má, không sao cầm được.
Nguỵ Lâm Lâm hướng mắt về cánh cửa màu lam nhạt, run run nói:
“Thái Văn đang ở bên trong, bác sĩ bảo nguy kịch tạm thời đã qua nhưng vẫn không thể chủ quan được. Phẫu thuật đã trôi qua lâu như vậy, Thái Văn vẫn luôn trong tình trạng hôn mê. Bác sĩ bảo rằng, việc có tỉnh lại hay không vẫn còn phụ thuộc ở ý chí của bệnh nhân. Tôi chợt nghĩ, đối với đứa trẻ luôn mang trong mình những ký ức tồi tệ thì làm gì có thứ để nó lưu luyến kia chứ!”
“Nhưng, Ngạo tiểu thư...”
Nói đến đây, cổ họng của Nguỵ Lâm Lâm liền một lúc nghẹn lại. Cô nắm tay Lam Hạ, đưa đôi mắt ướt đẫm mà đau lòng nói như van xin.
“Tôi biết, cô chính là điều mà Thái Văn lưu luyến nhất trên đời này. Bởi thế, làm ơn...xin cô hãy giúp tôi...mang Thái Văn trở về...có được không?”
Dứt lời, Nguỵ Lâm Lâm không giữ được bình tĩnh mà bật khóc. Âm thanh ấy liên tục vang lên, xé toạc cả bầu không khí tĩnh lặng, kéo toàn bộ không gian chìm xuống đáy sâu của tận cùng thống khổ.
Lam Hạ nhìn người phụ nữ đang ôm chặt lấy tay mình, không ngừng run khóc mà tim cũng thắt lại. Nước mắt ngắn dài hoen đẫm trên má, cô cắn môi, cố gắng giữ giọng không lệch đi mà vỗ về lên vai Nguỵ Lâm Lâm.
“Tôi sẽ vào găp Thái Văn ngay...”
Nguỵ Lâm Lâm lau nước mắt, đôi chân chậm rãi lê từng bước mệt mỏi tiến đến cửa phòng. Cô đưa mắt nhìn vào trong, thông qua ô kính nhỏ lại thấy hình ảnh đứa em trai mà cô yêu thương nhất đang nằm yên bất động với hàng tá máy móc xung quanh cùng một mớ dây nhợ ghim vào người. Lòng đau như ai dùng tay xé nát, cô đớn đớn nuốt nước mắt, quay mặt sang nơi khác mà mở cửa.
Lam Hạ không nhìn người phía sau, vì cô đã bị cảnh tượng phía trước làm cho sững sờ. Bước chân cô dừng lại sau cánh cửa chỉ vài bước, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào Nguỵ Thái Văn mà hai chân dường như không đủ sức để tiếp tục tiến lên nữa.
“Thái Văn...”
Lam Hạ run rẫy khẽ gọi, cổ họng đã uất nghẹn khiến cho giọng nói có phần lệch đi một chút.
Cô nhìn Nguỵ Thái Văn rất lâu, khóc cạn nước mắt cũng không muốn tin đây là sự thật. Cách đây không lâu, cô và Nguỵ Thái Văn vẫn còn mặt đối mặt nhau ở đại sảnh của buổi hội nghị kia mà. Nguỵ Thái Văn, anh ta vẫn còn dùng ánh mắt trầm tĩnh đó để nhìn thẳng vào cô. Ấy vậy mà bây giờ, đôi mắt ấy đã khép chặt.
“Thái Văn...”
Lam Hạ không chịu được nữa, cô lao đến bên cạnh Nguỵ Thái Văn, khóc đến toàn thân run rẫy.
Bàn tay sờ lên gương mặt sưng tấy của Nguỵ Thái Văn, đau lòng chạm vào từng vết thương đỏ tím hằn rõ trên mặt anh, không nhịn được, khóc nhoè cả hai mắt.
“Thái Văn...là em...Lam Hạ đây. Em đến rồi, anh thức dậy được rồi chứ?”
Không một ai trả lời, Nguỵ Thái Văn nằm trên giường, im lặng chìm vào giấc ngủ sâu thẳm không hẹn ngày thức tỉnh. Bộ dạng này của anh càng khiến lòng Lam Hạ đau đến vỡ nát, bàn tay siết chặt lên ga nệm, cắn môi cố không để tiếng khóc bật ra quá lớn.
Lúc này, cửa phòng chợt mở ra. Nguỵ Trình từ bên ngoài bước vào, lạ thay lần này trông thấy Lam Hạ xuất hiện, ông vẫn không hề tỏ ra tức giận. Ngược lại nét mặt buồn bã lộ nét mệt mỏi, như thể muốn buông xuôi tất cả mà nhắm mắt cho qua.
Ông đi đến bên cạnh Lam Hạ, cũng cùng lúc cô quay đầu lại. Nhìn thấy ông, Lam Hạ đã vội vàng đứng dậy mà cúi đầu lễ phép chào hỏi.