“Cha nuôi muốn gặp tôi!?”
Lam Hạ thảng thốt hỏi, tay chân cũng vô thức run lên.
Mao Vũ đứng ngay bên cạnh, dễ dàng nhận ra cử chỉ khác lạ của cô. Liền lo lắng: “Tiểu thư, cô ổn chứ?”
Chỉ một cái vỗ vai của Mao Vũ thình lình khiến Lam Hạ giật cả mình. Cô nhìn Mao Vũ, bối rối cúi đầu: “À, em...em không sao!”
“Tiểu thư, chúng ta vào thôi.” cô hầu lên tiếng, giọng có vẻ gấp rút.
Lam Hạ ậm ừ gật gật, trước khi rời đi còn quay lại lén nhìn Mao Vũ bằng loại ánh mắt đầy hỗn loạn.
Mao Vũ đứng yên ở đó, mãi dõi theo bóng dáng của cô đến khi khuất hẳn. Cậu mơ hồ nhớ lại nét mặt vừa rồi của cô, quả thực lấy làm khó hiểu vô cùng.
Tại sao nhắc đến Ngạo Lăng Cẩn, Lam Hạ lại căng thẳng đến như vậy?
Giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì sao?
Đi theo sau cô hầu, bước chân Lam Hạ càng đến gần phòng Ngạo Lăng Cẩn lại càng trở nên nặng nề. Hai bàn tay không ngừng cấu xé lên chiếc đầm trên người, lo đến mức cả trán cũng lấm tấm mồ hôi.
“Thiếu gia, tiểu thư đến rồi!”
Cô hầu đứng trước cửa phòng, gõ cửa hai lần rồi nói.
Tim Lam Hạ lúc này như muốn nhảy khỏi lồng ngực, cô từ từ nhìn lên, cảm tưởng như bản thân chẳng khác nào đang đứng trước hang cọp.
“Vào đi.”
Là giọng nói của Ngạo Lăng Cẩn, vẫn luôn trầm thấp và ngắn gọn như thế.
“Tiểu thư...”
Cô hầu lên tiếng khi thấy Lam Hạ có vẻ do dự không muốn bước qua cửa, nhưng cuối cùng cũng tận tay mà kéo lấy cô về truóc một chút.
Lam Hạ nhìn cô gái kia, khẩn trương đến mức mặt mũi sắp đổi sang trắng bệch khi nhớ lại câu nói mà cô hầu đã nói nhỏ vào tai cô khi đi đến đây.
“Tiểu thư, thiếu gia có vẻ đang nổi trận lôi đình!”
“Nổi...nổi trận lôi đình!?”
Miệng Lam Hạ vô thức lặp lại, sau đó liền bị cô hầu lần nữa hối thúc.
“Tiểu thư, vào đi. Nhanh lên!”
Chớp chớp mắt, Lam Hạ nuốt một ngụm nước bọt, cố hết sức bình tĩnh mà bước vào.
Cô tuyệt nhiên không dám bước thêm, chỉ đứng cách cửa phòng sau lưng mình khoảng một bước chân.
“Ra ngoài.”
Ngạo Lăng Cẩn nghiêm giọng ra lệnh, ngay sau đó Lam Hạ mới giật mình nhìn lên. Chưa kịp hiểu gì thì cô đã thấy lần lượt Hắc Vũ cùng bọn thuộc hạ kia đã cúi đầu rồi kéo nhau rời khỏi.
Lam Hạ ngây người nhìn vào nhóm người đang đi về phía cửa, dẫn đầu là Hắc Vũ. Hắn không cúi đầu trước cô như những tên thuộc hạ phía sau, mà lại nhìn cô bằng thứ ánh mắt có phần quái lạ.
Dường như hắn không vừa ý với sự xuất hiện của cô ở đây.
Đến khi tất cả mọi người đều đã rời đi, tiếng cửa phòng đóng lại, Lam Hạ mới căng thẳng nhìn sang.
Trong vài giây ngắn ngủi, tim của cô suýt bị trật đi vài nhịp. Ngạo Lăng Cẩn ngồi ở ghế sofa, chằm chằm nhìn cô với loại ánh mắt gắt gao đến nghẹt thở.
Lam Hạ gần như không thở được, cả lồng ngực bị chèn ép đến mức căng tức.
Bỗng nhiên, Ngạo Lăng Cẩn hỏi: “Sợ sao?”
Câu hỏi của Ngạo Lăng Cẩn một phát đã nhìn thấu hết nội tâm của Lam Hạ. Điều này càng khiến cô thấy căng thẳng.
Dường như khi đứng trước anh, mọi tâm tư suy nghĩ đều dễ dàng bị bốc trần dưới tầm mắt lãnh đạm ấy.
Cô có muốn che đậy cũng không thể.
Lam Hạ cô quả thực đang sợ, là rất sợ!
Nhưng cô không thể nói ra, chỉ lắc đầu chối: “Không có!”
“Thật!?”
Ngạo Lăng Cẩn nhíu mày, càng lúc càng trở nên kiệm lời.
Lam Hạ sợ đến tay cũng run lên, không dám nhìn anh, tiếp tục gật gật: “Vâng thưa cha nuôi.”
“Vậy thì thật kì lạ!”
Giọng Ngạo Lăng Cẩn chợt thay đổi, có chút giễu cợt.
Anh nghiêng đầu nhìn Lam Hạ, nhạt môi cười nhẹ: “Hình như ta thấy người con đang run lên thì phải.”
Biết đã để lộ sơ hở, Lam Hạ lập tức giấu hai tay ra sau lưng, lúng túng lắc đầu. Còn chưa kịp mở miệng thì Ngạo Lăng Cẩn lại nói: “Nếu không sợ thì tại sao lại đứng xa như vậy?”
Lam Hạ căng mắt nhìn người đàn ông trước mặt mình, sự sợ hãi trong mắt cũng theo nụ cười ẩn ý kia mà lớn dần.
Ngạo Lăng Cẩn một tay tì lên trán, một chân duỗi thẳng về trước, một chân hơi co vuông góc với sàn nhà.
Lam Hạ tự hỏi trong lòng, vì sao sau tất cả những chuyện đã xảy ra, Ngạo Lăng Cẩn vẫn có thể giữ thái độ bình thản đến vậy?
Còn cô thì không?
Lẽ nào, đúng thật là do anh say, cho nên hoàn toàn không nhớ được gì?
Ngay giây phút Lam Hạ bối rối chẳng biết phải làm sao, thì giọng nói đầy tính mệnh lệnh của Ngạo Lăng Cẩn lại vang lên.
“Lại gần đây.”
Lam Hạ không thể xem như không có gì, từ sâu trong thâm tâm chợt ùa về những hình ảnh rời rạc đầy xấu hổ.
Bàn tay giấu sau lưng cơ hồ nắm chặt, gương mặt hoàn toàn để lộ vẻ khẩn trương.
Lam Hạ thảng thốt hỏi, tay chân cũng vô thức run lên.
Mao Vũ đứng ngay bên cạnh, dễ dàng nhận ra cử chỉ khác lạ của cô. Liền lo lắng: “Tiểu thư, cô ổn chứ?”
Chỉ một cái vỗ vai của Mao Vũ thình lình khiến Lam Hạ giật cả mình. Cô nhìn Mao Vũ, bối rối cúi đầu: “À, em...em không sao!”
“Tiểu thư, chúng ta vào thôi.” cô hầu lên tiếng, giọng có vẻ gấp rút.
Lam Hạ ậm ừ gật gật, trước khi rời đi còn quay lại lén nhìn Mao Vũ bằng loại ánh mắt đầy hỗn loạn.
Mao Vũ đứng yên ở đó, mãi dõi theo bóng dáng của cô đến khi khuất hẳn. Cậu mơ hồ nhớ lại nét mặt vừa rồi của cô, quả thực lấy làm khó hiểu vô cùng.
Tại sao nhắc đến Ngạo Lăng Cẩn, Lam Hạ lại căng thẳng đến như vậy?
Giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì sao?
Đi theo sau cô hầu, bước chân Lam Hạ càng đến gần phòng Ngạo Lăng Cẩn lại càng trở nên nặng nề. Hai bàn tay không ngừng cấu xé lên chiếc đầm trên người, lo đến mức cả trán cũng lấm tấm mồ hôi.
“Thiếu gia, tiểu thư đến rồi!”
Cô hầu đứng trước cửa phòng, gõ cửa hai lần rồi nói.
Tim Lam Hạ lúc này như muốn nhảy khỏi lồng ngực, cô từ từ nhìn lên, cảm tưởng như bản thân chẳng khác nào đang đứng trước hang cọp.
“Vào đi.”
Là giọng nói của Ngạo Lăng Cẩn, vẫn luôn trầm thấp và ngắn gọn như thế.
“Tiểu thư...”
Cô hầu lên tiếng khi thấy Lam Hạ có vẻ do dự không muốn bước qua cửa, nhưng cuối cùng cũng tận tay mà kéo lấy cô về truóc một chút.
Lam Hạ nhìn cô gái kia, khẩn trương đến mức mặt mũi sắp đổi sang trắng bệch khi nhớ lại câu nói mà cô hầu đã nói nhỏ vào tai cô khi đi đến đây.
“Tiểu thư, thiếu gia có vẻ đang nổi trận lôi đình!”
“Nổi...nổi trận lôi đình!?”
Miệng Lam Hạ vô thức lặp lại, sau đó liền bị cô hầu lần nữa hối thúc.
“Tiểu thư, vào đi. Nhanh lên!”
Chớp chớp mắt, Lam Hạ nuốt một ngụm nước bọt, cố hết sức bình tĩnh mà bước vào.
Cô tuyệt nhiên không dám bước thêm, chỉ đứng cách cửa phòng sau lưng mình khoảng một bước chân.
“Ra ngoài.”
Ngạo Lăng Cẩn nghiêm giọng ra lệnh, ngay sau đó Lam Hạ mới giật mình nhìn lên. Chưa kịp hiểu gì thì cô đã thấy lần lượt Hắc Vũ cùng bọn thuộc hạ kia đã cúi đầu rồi kéo nhau rời khỏi.
Lam Hạ ngây người nhìn vào nhóm người đang đi về phía cửa, dẫn đầu là Hắc Vũ. Hắn không cúi đầu trước cô như những tên thuộc hạ phía sau, mà lại nhìn cô bằng thứ ánh mắt có phần quái lạ.
Dường như hắn không vừa ý với sự xuất hiện của cô ở đây.
Đến khi tất cả mọi người đều đã rời đi, tiếng cửa phòng đóng lại, Lam Hạ mới căng thẳng nhìn sang.
Trong vài giây ngắn ngủi, tim của cô suýt bị trật đi vài nhịp. Ngạo Lăng Cẩn ngồi ở ghế sofa, chằm chằm nhìn cô với loại ánh mắt gắt gao đến nghẹt thở.
Lam Hạ gần như không thở được, cả lồng ngực bị chèn ép đến mức căng tức.
Bỗng nhiên, Ngạo Lăng Cẩn hỏi: “Sợ sao?”
Câu hỏi của Ngạo Lăng Cẩn một phát đã nhìn thấu hết nội tâm của Lam Hạ. Điều này càng khiến cô thấy căng thẳng.
Dường như khi đứng trước anh, mọi tâm tư suy nghĩ đều dễ dàng bị bốc trần dưới tầm mắt lãnh đạm ấy.
Cô có muốn che đậy cũng không thể.
Lam Hạ cô quả thực đang sợ, là rất sợ!
Nhưng cô không thể nói ra, chỉ lắc đầu chối: “Không có!”
“Thật!?”
Ngạo Lăng Cẩn nhíu mày, càng lúc càng trở nên kiệm lời.
Lam Hạ sợ đến tay cũng run lên, không dám nhìn anh, tiếp tục gật gật: “Vâng thưa cha nuôi.”
“Vậy thì thật kì lạ!”
Giọng Ngạo Lăng Cẩn chợt thay đổi, có chút giễu cợt.
Anh nghiêng đầu nhìn Lam Hạ, nhạt môi cười nhẹ: “Hình như ta thấy người con đang run lên thì phải.”
Biết đã để lộ sơ hở, Lam Hạ lập tức giấu hai tay ra sau lưng, lúng túng lắc đầu. Còn chưa kịp mở miệng thì Ngạo Lăng Cẩn lại nói: “Nếu không sợ thì tại sao lại đứng xa như vậy?”
Lam Hạ căng mắt nhìn người đàn ông trước mặt mình, sự sợ hãi trong mắt cũng theo nụ cười ẩn ý kia mà lớn dần.
Ngạo Lăng Cẩn một tay tì lên trán, một chân duỗi thẳng về trước, một chân hơi co vuông góc với sàn nhà.
Lam Hạ tự hỏi trong lòng, vì sao sau tất cả những chuyện đã xảy ra, Ngạo Lăng Cẩn vẫn có thể giữ thái độ bình thản đến vậy?
Còn cô thì không?
Lẽ nào, đúng thật là do anh say, cho nên hoàn toàn không nhớ được gì?
Ngay giây phút Lam Hạ bối rối chẳng biết phải làm sao, thì giọng nói đầy tính mệnh lệnh của Ngạo Lăng Cẩn lại vang lên.
“Lại gần đây.”
Lam Hạ không thể xem như không có gì, từ sâu trong thâm tâm chợt ùa về những hình ảnh rời rạc đầy xấu hổ.
Bàn tay giấu sau lưng cơ hồ nắm chặt, gương mặt hoàn toàn để lộ vẻ khẩn trương.