"Cậu hai, cafe của cậu."
Ô Ninh đặt tách cafe xuống bàn, đứng bên ghế sofa.
Nguỵ Thái Văn ngồi trên ghế, tay cầm quyển sách, thờ ơ nói: "Được rồi, cảm ơn ông."
Nhưng Ô Ninh dường như còn có điều gì muốn nói, cho nên vẫn nán lại chưa chịu rời đi.
Thấy vậy, Nguỵ Thái Văn mới hỏi: "Sao vậy? Còn việc gì à?"
"Cậu hai..."
Ô Ninh cười gượng, giọng ngập ngừng: "Sách...quyển sách...cậu cầm ngược rồi!"
Nhìn lại thứ mình đang cầm trong tay, Nguỵ Thái Văn mới chợt nhận ra đúng là mình cầm ngược thật. Anh gấp quyển sách ném lên bàn, cố tình lãng tránh: "Được rồi! Không còn việc gì thì ông có thể ra ngoài. Tôi muốn yên tĩnh một chút!"
"Muốn yên tĩnh để nghĩ về con nhỏ đó à?"
Giọng nói mang đầy cay nghiệt từ cửa truyền vào. Vừa nghe thấy giọng nói ấy, lập tức sắc mặt của Nguỵ Thái Văn liền xấu đi rõ rệt.
Anh đi đến bộ sofa lớn ở phòng khách phụ, bật máy chiếu với âm lượng cực lớn.
"Lão gia!"
Ô Ninh cúi đầu trước người đàn ông vừa bước vào phòng.
Nguỵ Trình đi đến chỗ của Nguỵ Thái Văn, không nói không rằng tắt ngay máy chiếu. Giận dữ quát lớn: "Rốt cuộc con đang làm cái quái gì đây?"
Nguỵ Thái Văn không nhìn ông, lạnh nhạt nói: "Câu đấy con phải hỏi bố mới đúng! Bố không thấy con đang xem phim hay sao lại tuỳ tiện tắt máy?"
"Mày..."
Nguỵ Trình nóng giận nói không nên lời, một phát đập vỡ cả bộ máy chiếu đắt tiền. Nhìn Nguỵ Thái Văn, ông trừng mắt mắng chửi: "Mày hại tao mất mặt trước bao nhiêu người chưa đủ sao Thái Văn? Mày còn muốn tao phải thế nào?"
"Hay mày muốn tao phải mất mặt trước cái tên Ngạo Lăng Cẩn kia thì mày mới hả dạ?"
Ô Ninh cùng thư kí của Nguỵ Trình đứng ở góc phòng, nghe tiếng gào thét cùng vô số đồ đạc bị ông đạp đổ mà giật mình mấy lần.
Nhưng trái lại, Nguỵ Thái Văn vô cùng điềm tĩnh trước sự nóng giận của ông. Anh đứng dậy, thản nhiên nhếch cười: "Đối với bố, chỉ có mặt mũi của bố mới là thứ quan trọng. Gia đình này sau cùng cũng chẳng có nghĩa lý gì cả!"
Vừa xoay người bước đi, Nguỵ Trình đã vơ lấy bộ mô hình bằng gỗ trên bàn, thẳng tay ném mạnh vào lưng Nguỵ Thái Văn.
"Nghịch tử! Biết thế ngày trước đẻ mày ra, tao đã bóp chết mày. Nuôi mày lớn, cho mày ăn học thành tài để rồi mày đối xử với bố mày như thế!"
"Vậy ư!?"
Nguỵ Thái Văn bật cười, âm thanh ngắn gọn nhưng lại chất đầy thương tổn.
Mắt anh hơi đỏ lên, quay mặt nhìn lại. Ánh mắt cố giấu kín cảm xúc của bản thân, anh lần nữa lại vẽ ra nụ cười khổ sở: "Vậy ra đây chính là mong muốn lớn nhất trong đời bố."
Nguỵ Trình trông thấy thái độ kỳ lạ của con trai, trong lòng có chút khó hiểu. Cổ họng liền đông cứng lại mà lấp bấp: "Mày...mày nói gì vậy?"
Trước mắt ông, Nguỵ Thái Văn đang chậm rãi tiến đến gần với gương mặt mang biểu cảm kỳ quái.
Hệt như kẻ điên.
"Giết tôi đi."
Nguỵ Thái Văn đứng ngay trước mặt Nguỵ Trình, thản nhiên nói.
Nguỵ Trình bị thái độ này của anh làm cho căng thẳng, lùi về sau vài bước: "Thái Văn, mày đang nói gì vậy hả?"
Vẫn một nét mặt vô cảm, Nguỵ Thái Văn lần này gầm lên điên dại: "Tôi bảo, bố hãy giết chết tôi đi!"
"Xoảng" một tiếng thật lớn, Ô Ninh cả kinh khi thấy Nguỵ Thái Văn cầm lấy bình hoa thuỷ tinh tự tay đập lên đầu mình.
"Cậu hai!!!"
Ô Ninh hoảng hốt la lên, nhanh chân chạy đến giữ lấy người Nguỵ Thái Văn.
Nguỵ Trình nhất thời cũng bị hành động bất ngờ kia của con trai làm cho rúng động một phen. Mặt ông tái nhợt, lồng ngực bắt đầu lên cơn co thắt.
"Lão gia! Lão gia, ngài làm sao vậy lão gia!"
"Mau gọi bác sĩ đến đây!"
Ô Ninh hoảng loạn hét ầm cả lên, một mình ông thực sự không kịp trở tay với tình hình nghiêm trọng này. Đầu của Nguỵ Thái Văn vẫn còn đang chảy máu, cả một bên mặt cũng đã ướt đẫm. Máu chảy từ trán kéo dài xuống tận cổ áo, trông khủng khiếp vô cùng.
Vậy mà Nguỵ Thái Văn vẫn bình thản như không có gì xảy ra. Anh vẫn đứng trơ ra đó, tay còn giữ một góc của bình hoa đã vỡ nát. Vô tình mảnh vỡ ấy ghim vào lòng bàn tay khá sâu, khiến máu từ đó chảy thành từng giọt nhỏ dưới sàn nhà.
Người làm bên dưới nghe thấy tiếng la thất thanh của Ô Ninh, lập tức kéo nhau chạy lên. Cảnh tượng trong căn biệt thự Nguỵ gia phút chốc hoá thành một mớ hỗn độn.
[...]
“Các bé yêu xinh đẹp, mau lớn nhanh nhanh nào!”
Lam Hạ đứng dưới hoa viên ở sân lớn, vừa tưới nước cho đám hoa hồng vừa mới lên mầm, vừa vô tư ca hát.
Ô Ninh đặt tách cafe xuống bàn, đứng bên ghế sofa.
Nguỵ Thái Văn ngồi trên ghế, tay cầm quyển sách, thờ ơ nói: "Được rồi, cảm ơn ông."
Nhưng Ô Ninh dường như còn có điều gì muốn nói, cho nên vẫn nán lại chưa chịu rời đi.
Thấy vậy, Nguỵ Thái Văn mới hỏi: "Sao vậy? Còn việc gì à?"
"Cậu hai..."
Ô Ninh cười gượng, giọng ngập ngừng: "Sách...quyển sách...cậu cầm ngược rồi!"
Nhìn lại thứ mình đang cầm trong tay, Nguỵ Thái Văn mới chợt nhận ra đúng là mình cầm ngược thật. Anh gấp quyển sách ném lên bàn, cố tình lãng tránh: "Được rồi! Không còn việc gì thì ông có thể ra ngoài. Tôi muốn yên tĩnh một chút!"
"Muốn yên tĩnh để nghĩ về con nhỏ đó à?"
Giọng nói mang đầy cay nghiệt từ cửa truyền vào. Vừa nghe thấy giọng nói ấy, lập tức sắc mặt của Nguỵ Thái Văn liền xấu đi rõ rệt.
Anh đi đến bộ sofa lớn ở phòng khách phụ, bật máy chiếu với âm lượng cực lớn.
"Lão gia!"
Ô Ninh cúi đầu trước người đàn ông vừa bước vào phòng.
Nguỵ Trình đi đến chỗ của Nguỵ Thái Văn, không nói không rằng tắt ngay máy chiếu. Giận dữ quát lớn: "Rốt cuộc con đang làm cái quái gì đây?"
Nguỵ Thái Văn không nhìn ông, lạnh nhạt nói: "Câu đấy con phải hỏi bố mới đúng! Bố không thấy con đang xem phim hay sao lại tuỳ tiện tắt máy?"
"Mày..."
Nguỵ Trình nóng giận nói không nên lời, một phát đập vỡ cả bộ máy chiếu đắt tiền. Nhìn Nguỵ Thái Văn, ông trừng mắt mắng chửi: "Mày hại tao mất mặt trước bao nhiêu người chưa đủ sao Thái Văn? Mày còn muốn tao phải thế nào?"
"Hay mày muốn tao phải mất mặt trước cái tên Ngạo Lăng Cẩn kia thì mày mới hả dạ?"
Ô Ninh cùng thư kí của Nguỵ Trình đứng ở góc phòng, nghe tiếng gào thét cùng vô số đồ đạc bị ông đạp đổ mà giật mình mấy lần.
Nhưng trái lại, Nguỵ Thái Văn vô cùng điềm tĩnh trước sự nóng giận của ông. Anh đứng dậy, thản nhiên nhếch cười: "Đối với bố, chỉ có mặt mũi của bố mới là thứ quan trọng. Gia đình này sau cùng cũng chẳng có nghĩa lý gì cả!"
Vừa xoay người bước đi, Nguỵ Trình đã vơ lấy bộ mô hình bằng gỗ trên bàn, thẳng tay ném mạnh vào lưng Nguỵ Thái Văn.
"Nghịch tử! Biết thế ngày trước đẻ mày ra, tao đã bóp chết mày. Nuôi mày lớn, cho mày ăn học thành tài để rồi mày đối xử với bố mày như thế!"
"Vậy ư!?"
Nguỵ Thái Văn bật cười, âm thanh ngắn gọn nhưng lại chất đầy thương tổn.
Mắt anh hơi đỏ lên, quay mặt nhìn lại. Ánh mắt cố giấu kín cảm xúc của bản thân, anh lần nữa lại vẽ ra nụ cười khổ sở: "Vậy ra đây chính là mong muốn lớn nhất trong đời bố."
Nguỵ Trình trông thấy thái độ kỳ lạ của con trai, trong lòng có chút khó hiểu. Cổ họng liền đông cứng lại mà lấp bấp: "Mày...mày nói gì vậy?"
Trước mắt ông, Nguỵ Thái Văn đang chậm rãi tiến đến gần với gương mặt mang biểu cảm kỳ quái.
Hệt như kẻ điên.
"Giết tôi đi."
Nguỵ Thái Văn đứng ngay trước mặt Nguỵ Trình, thản nhiên nói.
Nguỵ Trình bị thái độ này của anh làm cho căng thẳng, lùi về sau vài bước: "Thái Văn, mày đang nói gì vậy hả?"
Vẫn một nét mặt vô cảm, Nguỵ Thái Văn lần này gầm lên điên dại: "Tôi bảo, bố hãy giết chết tôi đi!"
"Xoảng" một tiếng thật lớn, Ô Ninh cả kinh khi thấy Nguỵ Thái Văn cầm lấy bình hoa thuỷ tinh tự tay đập lên đầu mình.
"Cậu hai!!!"
Ô Ninh hoảng hốt la lên, nhanh chân chạy đến giữ lấy người Nguỵ Thái Văn.
Nguỵ Trình nhất thời cũng bị hành động bất ngờ kia của con trai làm cho rúng động một phen. Mặt ông tái nhợt, lồng ngực bắt đầu lên cơn co thắt.
"Lão gia! Lão gia, ngài làm sao vậy lão gia!"
"Mau gọi bác sĩ đến đây!"
Ô Ninh hoảng loạn hét ầm cả lên, một mình ông thực sự không kịp trở tay với tình hình nghiêm trọng này. Đầu của Nguỵ Thái Văn vẫn còn đang chảy máu, cả một bên mặt cũng đã ướt đẫm. Máu chảy từ trán kéo dài xuống tận cổ áo, trông khủng khiếp vô cùng.
Vậy mà Nguỵ Thái Văn vẫn bình thản như không có gì xảy ra. Anh vẫn đứng trơ ra đó, tay còn giữ một góc của bình hoa đã vỡ nát. Vô tình mảnh vỡ ấy ghim vào lòng bàn tay khá sâu, khiến máu từ đó chảy thành từng giọt nhỏ dưới sàn nhà.
Người làm bên dưới nghe thấy tiếng la thất thanh của Ô Ninh, lập tức kéo nhau chạy lên. Cảnh tượng trong căn biệt thự Nguỵ gia phút chốc hoá thành một mớ hỗn độn.
[...]
“Các bé yêu xinh đẹp, mau lớn nhanh nhanh nào!”
Lam Hạ đứng dưới hoa viên ở sân lớn, vừa tưới nước cho đám hoa hồng vừa mới lên mầm, vừa vô tư ca hát.