Nghe được lời hắc bào nhân kia, cả phòng đấu giá há hốc nhìn nhau. Trong lòng của bọn họ phiền muộn vô cùng, mấy cái đan phương kia lại là cái gì? Vì sao có thể đả động tâm tư của hắc bào nhân nọ. Phải biết rằng, ngay cả Tinh Vân Kiếm Tông báo giá, người ta còn không thèm để ý nha, không lẽ mấy đan phương tên tiểu tử này báo đi ra đều là Bát Phẩm Cửu Phẩm Đan Phương?
Chỉ nghe hắc bào nhân kia nói tiếp:
- Mấy đan phương kia của ngươi, chỉ có Liễm Tức Đan là có tác dụng với ta nhiều nhất. Nhưng ta có một yêu cầu, ta muốn biết ngươi từ đâu mà có được những đan phương kia?
Minh Duệ nghe xong, sắc mặt trầm xuống, hắn bây giờ mới ý thức được mình là cỡ nào bồng bột, cỡ nào ngớ ngẩn.
Khoan hãy nói hắn đấu giá xuống được đan lô, cho dù không đấu giá được thì cũng có nhiều kẻ muốn biết mấy đan phương của hắn là gì, vì sao trước giờ chưa nghe qua. Nếu là đan phương phẩm cấp cao, những kẻ có tâm tư kia còn không phải hướng hắn động thủ? Huống chi bây giờ hắn đấu giá xuống được đan lô, hắc bào nhân kia còn hỏi hắn từ đâu mà có, hắn lên làm sao cho phải?
Minh Duệ âm thầm cảm thán, lẽ ra hắn không nên manh động mà nhờ Lưu Tinh đấu giá hộ mới phải. Suy tư một hồi, nội tâm hắn máy động một cái, tinh quang trong mắt chợt lóe, thản nhiên đáp:
- Ta khi trước vào Ma Thú Sâm Lâm lịch lãm, cơ duyên xảo hợp gặp được một vị tiền bối đang bị vài đạo tia sét từ trên trời giáng xuống, hẳn là hắn đang tu luyện Chân Kỹ bá đạo nào đó đi. Nhưng ta thấy bên cạnh hắn có một cái lô đỉnh nhỏ bé, không biết hắn đang luyện Chân Kỹ thì mang đan lô ra làm gì. Sau đó tiền bối kia thấy ta thiên tư trác tuyệt, liền cho ta mấy cái đan phương này.
Hắc bào nhân nghe xong, gật gật đầu, cũng không kinh ngạc hay ngạc nhiên gì với lời nói của Minh Duệ. Trái ngược với hắc bào nhân, tại phòng số một, Lưu Chương thân hình run rẩy, sắc mặt co rút lại. Hắn nội tâm gào thét: “Đây đâu phải cái gì tập luyện Chân Kỹ? Không lẽ tên kia là đang luyện chế Ma Đan dẫn động lôi kiếp?
Hắn hồi tưởng lại khi trước đoàn người đến Tinh Vân Thành, xa xa nhìn thấy một màn ở Ma Thú Sâm Lâm, lúc này Lưu Chương tự cho là đúng nói ra:
- Thì ra khi trước không phải đầu Thần Giai kia độ kiếp bước vào Chân Ma cảnh mà là có Ma Cấp Luyện Đan Sư đang luyện ra một viên Ma Đan a.
Nhưng không phải ai cũng nghĩ vậy, bọn họ là không biết có chuyện kia là như thế nào, thậm chí còn chưa từng ai nghe qua có kẻ luyện đan dẫn động thiên kiếp. Đám người xung quanh Minh Duệ, thậm chí cả mấy kẻ trên lầu đầu gắt gao nhìn lấy Minh Duệ, ánh mắt tham lam quét tới quét lui. Tên này chỉ là một tu sĩ cấp thấp, nhưng lại có bảo vật khiến Chân Tôn cường giả động tâm nha. Cho dù không có, hiện tại Thiên Tử Lô cũng là của hắn, chỉ vậy thôi cũng đủ khiến bọn hắn có ý định động thủ tâm tư.
Tiêu Sơn trên lầu càng là xem hắn không rời mắt, theo hắn thấy, tên này đã định là vật trong túi hắn. Hắn nhưng là có đầy đủ lí do động thủ, chiếm được lí lẽ nha.
Ngay cả Lưu Tinh cũng nhìn Minh Duệ, sắc mặt cũng kịch biến một hồi.
Minh Duệ thu hết biểu hiện của mọi người tại đấu giá hội này vào mắt, hướng hắc bào nhân nói:
- Yêu cầu của tiền bối ta đã giải đáp. Hiện tại ta cũng có một điều kiện, mong tiền bối chấp thuận.
Minh Duệ không nhanh không chậm nói ra. Lời này vừa ra, đấu giá phòng mọi người lắp bắp kinh hãi, ai dám nghĩ tới Minh Duệ có thể nói ra lời ấy, hắn không sợ đi luôn cái mạng nhỏ của hắn sao?
Hắc bào nhân cũng trầm xuống, trong sát na này, cả phòng đấu giá nhiệt độ giảm xuống không ngừng. Một lúc sau, hắc bào nhân mở miệng:
- Tiểu bối, ngươi dám ra điều kiện với bản tọa? Nếu ngại mạng mình quá dài, ta đây sẽ thành toàn cho ngươi.
Dương Anh Nhi nghe được hắc bào nhân nói, kinh hãi vạn phần, lay lay áo Minh Duệ, muốn ra hiệu cho hắn xin lỗi vị tiền bối kia về lời nói thất thố vừa rồi.
Minh Duệ không để ý nàng, hướng hắc bào nhân ôm quyền nói:
- Tiền bối, ngài là một vị cường giả tuyệt thế, chắc hẳn sẽ không đến mức đưa ra điều kiện với một vãn bối như ta, rồi không cho vãn bối có cả cơ hội ra điều kiện. Tiền bối đây là lấy thực lực để chèn ép một kẻ Chân Sĩ cảnh như ta sao? Đây cũng quá không có phong thái của một vị tiền bối cao thâm mạt trắc như người lên có đi.
Nghe được Minh Duệ nói, hắc bào nhân lộ ra một tia sát khí, uy áp hướng phía Minh Duệ giận quá hóa cười nói ra:
- Ngươi đây là đang uy hiếp ta?
Minh Duệ sắc mặt trắng bệch, nội tâm có khổ mà không nói được. Nhưng hắn đâm lao phải theo lao, hướng hắc bào nhân nói:
- Vãn bối không có ý đó.
Hắc bào nhân thu lại sát khí, sau đó thản nhiên nói:
- Ngươi không tệ, ta cũng không chiếm tiện nghi ngươi, nói đi yêu cầu của ngươi là gì? Nếu quá mức ta sẽ không làm, khi đó đừng bảo ta là không cho ngươi một cơ hội.
Minh Duệ thở phào nhẹ nhõm, hắn mỉm cười thi lễ với hắc bào nhân:
- Đa tạ tiền bối, yêu cầu của vãn bối cũng không quá đáng, vãn bối thỉnh cầu tiền bối bảo vệ một nhà vãn bối trong hai năm.
Hắc bào nhân sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng quát:
- Tiểu tử ngươi đây là muốn chết? Dám bảo ta làm bảo mẫu cho các ngươi sao?
Minh Duệ nghiêm túc nói:
- Tiền bối hiểu lầm, vãn bối vì đấu giá xuống đan lô này mà có thể dẫn ra họa sát thân, vì vậy vãn bối chỉ muốn một nhà bình an.
Hắc bào nhân gật gật đầu, thưởng thức Minh Duệ nói ra:
- Ngươi có thể nghĩ cho người xung quanh ngươi trong hoàn cảnh này rất là không tệ rồi. Nhưng ta chỉ bảo vệ một năm không hơn.
Minh Duệ tính toán một cái nói:
- Một năm cũng đủ rồi. Đa tạ tiền bối.
Hắc bào nhân ha hả cười:
- Nếu khi nãy ngươi nói, để ta tiêu diệt mấy thế lực thù địch của ngươi, để họ không làm phiền ngươi và người xung quanh ngươi, có lẽ ngươi cũng không cần nhọc tâm đến vậy.
- Ách…
Minh Duệ nghe xong, cười khổ một cái, hắn đúng là không nghĩ đến chuyện này.
Tiêu Sơn nghe xong, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, thu hồi địch ý với Minh Duệ. Đám người ở đây cũng nhao nhao thu hồi vẻ mặt tham lam, làm như không thấy Minh Duệ.
Đấu giá hội kết thúc, Thiên Tử Lô cũng đã tới tay Minh Duệ, hắc bào nhân cũng đi theo hắn.
Lúc này, chỉ thấy Lưu Chương dẫn đầu, theo sau là thành chủ còn có mấy gia tộc lớn kia đi đến chỗ bọn người Minh Duệ.
Lưu Chương bọn người thoáng chào hỏi qua hắc bào nhân một cái, lúc này hắn đối Lưu Tinh mỉm cười:
- Thiếu Tông Chủ, không nghĩ tới ngươi lại là người gửi đấu giá viên đan dược kia. Không lẽ ngươi được vị luyện đan sư thần bí nào đó để mắt?
Dương Anh Nhi, đám người đại gia tộc kia nghe xong, ánh mắt kinh ngạc nhìn qua Lưu Tinh. Không nghĩ tới thiếu niên trước mắt lại là Thiếu Tông Chủ của Tinh Vân Kiếm Tông.
Minh Duệ thì thản nhiên đứng đó, hắn đã sớm đoán được Lưu Tinh và Tinh Vân Kiếm Tông có quan hệ, nhưng cũng không nghĩ hắn lại có địa vị cao như vậy thôi.
Lưu Tinh nhìn hai người Minh Duệ một cái, sau đó đối trịnh trọng hướng Lưu Chương nói ra:
- Hai vị này là bằng hữu của ta. Đây là Minh Duệ sư huynh, còn vị này là Anh Nhi sư tỷ.
Hai người Minh Duệ cũng hướng Lưu Chương này ôm quyền thi lễ. Sau đó Lưu Tinh thì thào bên tai Lưu Chương: “Tứ trưởng lão, sư tỷ là người khi trước ta nói với các ngươi.”
Lưu Chương nghe xong, chấn kinh tại chỗ, hắn đánh giá Dương Anh Nhi một hồi: “Chân Đồ Tam Trọng. Có phải thiếu tông chủ bởi vì dung nhan của nàng nên mới nói vậy?”
Nghĩ thì như vậy, ở ngoài Lưu Chương hai tay chắp sau lưng, sau đó nhìn qua hai người Minh Duệ, lãnh đạm nói:
- Hai người các ngươi hai ngày sau đến phủ thành chủ tham gia khảo hạch chiêu thu đệ tử đi.
Nói xong, hắn nhìn Lưu Tinh định nói gì lại thôi, hướng hắc bào nhân cáo từ rồi cầm đầu đoàn người rời khỏi.
Sau khi bọn họ rời đi, Dương Anh Nhi chợt nghĩ đến cái gì đó, đáng thương nhìn Minh Duệ, nũng nịu nói:
- Minh Duệ ca, ta chợt nhớ ra nhà chúng ta chỉ có đủ chỗ cho ba người ở. Bây giờ có thêm vị tiền bối này, còn có Lưu Tinh sư đệ cũng có thể lưu lại. Hay là ngươi bỏ Linh Tệ ra, mua một trang viên rộng lớn trong thành nha.
- Ách…
Minh Duệ nhìn nàng đang ra vẻ đáng thương một cái, sau đó nhìn qua Lưu Tinh đang có chút lúng túng, sau đó là nhìn về phía hắc bào nhân không thèm để ý đến lời của Dương Anh Nhi, không tử chủ thốt ra một câu:
- Được a. Vậy giờ liền mua.
Chỉ nghe hắc bào nhân kia nói tiếp:
- Mấy đan phương kia của ngươi, chỉ có Liễm Tức Đan là có tác dụng với ta nhiều nhất. Nhưng ta có một yêu cầu, ta muốn biết ngươi từ đâu mà có được những đan phương kia?
Minh Duệ nghe xong, sắc mặt trầm xuống, hắn bây giờ mới ý thức được mình là cỡ nào bồng bột, cỡ nào ngớ ngẩn.
Khoan hãy nói hắn đấu giá xuống được đan lô, cho dù không đấu giá được thì cũng có nhiều kẻ muốn biết mấy đan phương của hắn là gì, vì sao trước giờ chưa nghe qua. Nếu là đan phương phẩm cấp cao, những kẻ có tâm tư kia còn không phải hướng hắn động thủ? Huống chi bây giờ hắn đấu giá xuống được đan lô, hắc bào nhân kia còn hỏi hắn từ đâu mà có, hắn lên làm sao cho phải?
Minh Duệ âm thầm cảm thán, lẽ ra hắn không nên manh động mà nhờ Lưu Tinh đấu giá hộ mới phải. Suy tư một hồi, nội tâm hắn máy động một cái, tinh quang trong mắt chợt lóe, thản nhiên đáp:
- Ta khi trước vào Ma Thú Sâm Lâm lịch lãm, cơ duyên xảo hợp gặp được một vị tiền bối đang bị vài đạo tia sét từ trên trời giáng xuống, hẳn là hắn đang tu luyện Chân Kỹ bá đạo nào đó đi. Nhưng ta thấy bên cạnh hắn có một cái lô đỉnh nhỏ bé, không biết hắn đang luyện Chân Kỹ thì mang đan lô ra làm gì. Sau đó tiền bối kia thấy ta thiên tư trác tuyệt, liền cho ta mấy cái đan phương này.
Hắc bào nhân nghe xong, gật gật đầu, cũng không kinh ngạc hay ngạc nhiên gì với lời nói của Minh Duệ. Trái ngược với hắc bào nhân, tại phòng số một, Lưu Chương thân hình run rẩy, sắc mặt co rút lại. Hắn nội tâm gào thét: “Đây đâu phải cái gì tập luyện Chân Kỹ? Không lẽ tên kia là đang luyện chế Ma Đan dẫn động lôi kiếp?
Hắn hồi tưởng lại khi trước đoàn người đến Tinh Vân Thành, xa xa nhìn thấy một màn ở Ma Thú Sâm Lâm, lúc này Lưu Chương tự cho là đúng nói ra:
- Thì ra khi trước không phải đầu Thần Giai kia độ kiếp bước vào Chân Ma cảnh mà là có Ma Cấp Luyện Đan Sư đang luyện ra một viên Ma Đan a.
Nhưng không phải ai cũng nghĩ vậy, bọn họ là không biết có chuyện kia là như thế nào, thậm chí còn chưa từng ai nghe qua có kẻ luyện đan dẫn động thiên kiếp. Đám người xung quanh Minh Duệ, thậm chí cả mấy kẻ trên lầu đầu gắt gao nhìn lấy Minh Duệ, ánh mắt tham lam quét tới quét lui. Tên này chỉ là một tu sĩ cấp thấp, nhưng lại có bảo vật khiến Chân Tôn cường giả động tâm nha. Cho dù không có, hiện tại Thiên Tử Lô cũng là của hắn, chỉ vậy thôi cũng đủ khiến bọn hắn có ý định động thủ tâm tư.
Tiêu Sơn trên lầu càng là xem hắn không rời mắt, theo hắn thấy, tên này đã định là vật trong túi hắn. Hắn nhưng là có đầy đủ lí do động thủ, chiếm được lí lẽ nha.
Ngay cả Lưu Tinh cũng nhìn Minh Duệ, sắc mặt cũng kịch biến một hồi.
Minh Duệ thu hết biểu hiện của mọi người tại đấu giá hội này vào mắt, hướng hắc bào nhân nói:
- Yêu cầu của tiền bối ta đã giải đáp. Hiện tại ta cũng có một điều kiện, mong tiền bối chấp thuận.
Minh Duệ không nhanh không chậm nói ra. Lời này vừa ra, đấu giá phòng mọi người lắp bắp kinh hãi, ai dám nghĩ tới Minh Duệ có thể nói ra lời ấy, hắn không sợ đi luôn cái mạng nhỏ của hắn sao?
Hắc bào nhân cũng trầm xuống, trong sát na này, cả phòng đấu giá nhiệt độ giảm xuống không ngừng. Một lúc sau, hắc bào nhân mở miệng:
- Tiểu bối, ngươi dám ra điều kiện với bản tọa? Nếu ngại mạng mình quá dài, ta đây sẽ thành toàn cho ngươi.
Dương Anh Nhi nghe được hắc bào nhân nói, kinh hãi vạn phần, lay lay áo Minh Duệ, muốn ra hiệu cho hắn xin lỗi vị tiền bối kia về lời nói thất thố vừa rồi.
Minh Duệ không để ý nàng, hướng hắc bào nhân ôm quyền nói:
- Tiền bối, ngài là một vị cường giả tuyệt thế, chắc hẳn sẽ không đến mức đưa ra điều kiện với một vãn bối như ta, rồi không cho vãn bối có cả cơ hội ra điều kiện. Tiền bối đây là lấy thực lực để chèn ép một kẻ Chân Sĩ cảnh như ta sao? Đây cũng quá không có phong thái của một vị tiền bối cao thâm mạt trắc như người lên có đi.
Nghe được Minh Duệ nói, hắc bào nhân lộ ra một tia sát khí, uy áp hướng phía Minh Duệ giận quá hóa cười nói ra:
- Ngươi đây là đang uy hiếp ta?
Minh Duệ sắc mặt trắng bệch, nội tâm có khổ mà không nói được. Nhưng hắn đâm lao phải theo lao, hướng hắc bào nhân nói:
- Vãn bối không có ý đó.
Hắc bào nhân thu lại sát khí, sau đó thản nhiên nói:
- Ngươi không tệ, ta cũng không chiếm tiện nghi ngươi, nói đi yêu cầu của ngươi là gì? Nếu quá mức ta sẽ không làm, khi đó đừng bảo ta là không cho ngươi một cơ hội.
Minh Duệ thở phào nhẹ nhõm, hắn mỉm cười thi lễ với hắc bào nhân:
- Đa tạ tiền bối, yêu cầu của vãn bối cũng không quá đáng, vãn bối thỉnh cầu tiền bối bảo vệ một nhà vãn bối trong hai năm.
Hắc bào nhân sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng quát:
- Tiểu tử ngươi đây là muốn chết? Dám bảo ta làm bảo mẫu cho các ngươi sao?
Minh Duệ nghiêm túc nói:
- Tiền bối hiểu lầm, vãn bối vì đấu giá xuống đan lô này mà có thể dẫn ra họa sát thân, vì vậy vãn bối chỉ muốn một nhà bình an.
Hắc bào nhân gật gật đầu, thưởng thức Minh Duệ nói ra:
- Ngươi có thể nghĩ cho người xung quanh ngươi trong hoàn cảnh này rất là không tệ rồi. Nhưng ta chỉ bảo vệ một năm không hơn.
Minh Duệ tính toán một cái nói:
- Một năm cũng đủ rồi. Đa tạ tiền bối.
Hắc bào nhân ha hả cười:
- Nếu khi nãy ngươi nói, để ta tiêu diệt mấy thế lực thù địch của ngươi, để họ không làm phiền ngươi và người xung quanh ngươi, có lẽ ngươi cũng không cần nhọc tâm đến vậy.
- Ách…
Minh Duệ nghe xong, cười khổ một cái, hắn đúng là không nghĩ đến chuyện này.
Tiêu Sơn nghe xong, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, thu hồi địch ý với Minh Duệ. Đám người ở đây cũng nhao nhao thu hồi vẻ mặt tham lam, làm như không thấy Minh Duệ.
Đấu giá hội kết thúc, Thiên Tử Lô cũng đã tới tay Minh Duệ, hắc bào nhân cũng đi theo hắn.
Lúc này, chỉ thấy Lưu Chương dẫn đầu, theo sau là thành chủ còn có mấy gia tộc lớn kia đi đến chỗ bọn người Minh Duệ.
Lưu Chương bọn người thoáng chào hỏi qua hắc bào nhân một cái, lúc này hắn đối Lưu Tinh mỉm cười:
- Thiếu Tông Chủ, không nghĩ tới ngươi lại là người gửi đấu giá viên đan dược kia. Không lẽ ngươi được vị luyện đan sư thần bí nào đó để mắt?
Dương Anh Nhi, đám người đại gia tộc kia nghe xong, ánh mắt kinh ngạc nhìn qua Lưu Tinh. Không nghĩ tới thiếu niên trước mắt lại là Thiếu Tông Chủ của Tinh Vân Kiếm Tông.
Minh Duệ thì thản nhiên đứng đó, hắn đã sớm đoán được Lưu Tinh và Tinh Vân Kiếm Tông có quan hệ, nhưng cũng không nghĩ hắn lại có địa vị cao như vậy thôi.
Lưu Tinh nhìn hai người Minh Duệ một cái, sau đó đối trịnh trọng hướng Lưu Chương nói ra:
- Hai vị này là bằng hữu của ta. Đây là Minh Duệ sư huynh, còn vị này là Anh Nhi sư tỷ.
Hai người Minh Duệ cũng hướng Lưu Chương này ôm quyền thi lễ. Sau đó Lưu Tinh thì thào bên tai Lưu Chương: “Tứ trưởng lão, sư tỷ là người khi trước ta nói với các ngươi.”
Lưu Chương nghe xong, chấn kinh tại chỗ, hắn đánh giá Dương Anh Nhi một hồi: “Chân Đồ Tam Trọng. Có phải thiếu tông chủ bởi vì dung nhan của nàng nên mới nói vậy?”
Nghĩ thì như vậy, ở ngoài Lưu Chương hai tay chắp sau lưng, sau đó nhìn qua hai người Minh Duệ, lãnh đạm nói:
- Hai người các ngươi hai ngày sau đến phủ thành chủ tham gia khảo hạch chiêu thu đệ tử đi.
Nói xong, hắn nhìn Lưu Tinh định nói gì lại thôi, hướng hắc bào nhân cáo từ rồi cầm đầu đoàn người rời khỏi.
Sau khi bọn họ rời đi, Dương Anh Nhi chợt nghĩ đến cái gì đó, đáng thương nhìn Minh Duệ, nũng nịu nói:
- Minh Duệ ca, ta chợt nhớ ra nhà chúng ta chỉ có đủ chỗ cho ba người ở. Bây giờ có thêm vị tiền bối này, còn có Lưu Tinh sư đệ cũng có thể lưu lại. Hay là ngươi bỏ Linh Tệ ra, mua một trang viên rộng lớn trong thành nha.
- Ách…
Minh Duệ nhìn nàng đang ra vẻ đáng thương một cái, sau đó nhìn qua Lưu Tinh đang có chút lúng túng, sau đó là nhìn về phía hắc bào nhân không thèm để ý đến lời của Dương Anh Nhi, không tử chủ thốt ra một câu:
- Được a. Vậy giờ liền mua.
/51
|