Chương 91. Bị thấy hết trơn
Editor: Quỳnh Nguyễn
"...." Trình Chi Ngôn hơi chút không biết nói gì đi vào phòng Tiểu Thỏ, đi tới ban công cầm một cái khăn tắm đã phơi khô, lại trở lại trong gian phòng của cô, từ trong tủ quần áo tìm ra một cái váy ngủ hồng nhạt, lại ra khỏi cửa phòng.
Trên sàn nên ngoài vẫn còn rơi rớt lại một chút nước trong suốt, là vừa mới từ trên người cô nhỏ giọt rơi xuống.
Bước chân Trình Chi Ngôn đang chuẩn bị đi phòng tắm lập tức liền dừng lại.
Anh đây là.... Đi đưa khăn tắm và váy ngủ cho Tiểu Thỏ a....
Nhưng mà quan trọng là, người kia thân thể vẫn trần truồng trong phòng tắm a....
Trình Chi Ngôn lập tức liền bắt đầu bối rối, anh rốt cuộc là đi vào hay là không đi vào a....
Tiểu Thỏ ôm cánh tay một mực chờ đợi trong phòng tắm, cuối cùng chịu không nổi lạnh, cô hướng bên ngoài hô một tiếng: " Anh nước chanh, anh lấy xong chưa, em sắp lạnh chết rồi!"
" Đến đây đến đây...." Trình Chi Ngôn nghe thấy tiếng gọi của Tiểu Thỏ, cuối cùng cắn răng một cái, đưa tay đẩy cửa phòng tắm ra, ánh mắt nhìn trần nhà, cầm đồ vật trong tay đưa cho Tiểu Thỏ.
Tiểu Thỏ nhận khăn tắm trong tay anh, vội vàng lau toàn bộ nước trên thân mình sau đó run run lấy váy ngủ chạy chậm vọt vào phòng mình.
"...."
Trình Chi Ngôn nghe tiếng bước chân Tiểu Thỏ dần dần chạy xa rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng mà anh vừa thở còn không đến hai giây liền nghe thấy Tiểu Thỏ ở trong phòng hướng mình hô: " Anh nước chanh! Mau đến đây giúp em mặc váy ngủ một chút! Đầu của em mắc kẹt rồi !"
"..."
Trình Chi Ngôn nhịn không được trợn trừng mắt, đầu mắc kẹt?
Cô đều đã lớn mặc quần áo còn có thể mắc kẹt đầu mình?
" Anh nước chanh! Anh nước chanh!" Tiểu Thỏ ở trong phòng vẫn kiên trì không ngừng hô Trình Chi Ngôn.
" Đến đây...." Trình Chi Ngôn có chút bất đắc dĩ xoay người hướng phòng Tiểu Thỏ đi tới.
Vừa vào cửa phòng, anh liền nhìn thấy Tiểu Thỏ thân thể trần truồng đứng ở trên giường mình, hai tay túm vạt áo váy ngủ ra sức kéo váy ngủ xuống, mà đầu của cô thì đang mắc kẹt ở cổ áo váy ngủ chỉ lộ ra một cái đỉnh đầu xù xù, trán cũng không lộ ra.
Người này ăn bụng nhỏ tròn trịa vẫn còn ở nơi đó, hai cẳng chân trắng noản mảnh khảnh có chút sốt ruột lại dậm chân.
Quan trọng nhất là ..... Người này ngay cả một cái đồ lót cũng không có mặc....
Trình Chi Ngôn có chút không biết nói gì đi qua, cầm tay Tiểu Thỏ đang không ngừng kéo váy ngủ của mình, di chuyển tay cô ra chỗ khác sau đó nhìn cổ áo váy ngủ cô một chút, nút thắt phía trên cổ áo cũng không có tháo ra, cô làm sao có thể kéo lọt được đầu mình?
" Đừng nhúc nhích....." Trình Chi Ngôn nhẹ giọng hướng Tiểu Thỏ nói: " Chờ anh tháo ra nút thắt trên cổ áo em lại mặc."
"A...." Tiểu Thỏ vừa nghe lời này liền ngoan ngoãn đứng im ở nơi đó.
Trình Chi Ngôn tới gần phía trước, nhấc cổ áo váy ngủ của cô lên trên, sau đó kiên trì tháo ra nút thắt trên cổ áo cô.
" Được rồi...."
Lời của anh vừa dứt, đầu xù xù ướt sũng của Tiểu Thỏ liền từ trong cổ áo chui ra.
"Cảm ơn anh nước chanh!" Vẻ mặt xán lạn Tiểu Thỏ hướng Trình Chi Ngôn cười, thuận tiện từ bên trong váy ngủ duỗi ra hai cánh tay.
" Em đã lớn như vậy, dù thế nào cũng mặc cái quần lót rồi chạy đến." Trên gương mặt trắng nõn của Trình Chi Ngôn thoáng hiện một chút đỏ ửng, anh hướng Tiểu Thỏ cau mày nói: " Trần truồng như thế ra thể thống gì."
/1433
|