Chương 90. Tiểu Thỏ tức giận (5)
Editor: Quỳnh Nguyễn
" Mời bạn học có một chút quan hệ trong lớp tới nhà của tớ ăn cơm là tốt rồi, đến lúc đó cậu nhớ mang bạn gái nhỏ của cậu cùng nhau đến."
"..." Môi Trình Chi Ngôn hơi hơi giật giật, muốn nói cái gì nhưng lại không nói gì ra khỏi miệng.
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Trình Chi Ngôn do dự một chút vẫn đi nhà Tiểu Thỏ.
Mẹ Tiểu Thỏ mở cửa, thấy Trình Chi Ngôn đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt nhất thời ý vị thâm trường nhìn anh nói: " Ngôn Ngôn đến tìm Tiểu Thỏ à? Nó ở trong phòng a!"
" Con..." Trình Chi Ngôn còn chưa mở miệng, mẹ Tiểu Thỏ đã xoay người lại tiến vào phòng bếp rửa chén.
Trình Chi Ngôn chần chờ một chút, vẫn hướng phòng Tiểu Thỏ trên lầu đi lên.
Đi đến cửa phòng Tiểu Thỏ, Trình Chi Ngôn dừng bước, không biết tại sao trong lòng anh thế nhưng cảm thấy có chút bối rối.
Một lát gặp được Tiểu Thỏ, câu nói đầu tiên của anh nên nói cái gì?
Là nói " Đã trễ thế này em còn chưa ngủ sao" hay là nói " Em đang làm gì thế" tốt hơn a?
Trình Chi Ngôn đứng một hồi lâu, lúc này mới lắc đầu, đưa tay gõ gõ cửa phòng Tiểu Thỏ, mặc kệ trước gõ cửa rồi nói sau...
" Thùng thùng thùng..." Cửa phòng bị anh gõ ba tiếng, nhưng mà trong phòng lại một chút động tĩnh cũng không có.
" Tiểu Thỏ... Tiểu Thỏ?" Trình Chi Ngôn có chút nghi hoặc mở miệng gọi cô hai tiếng, vẫn không có bất kì trả lời gì như cũ.
Anh do dự một chút, vẫn đưa tay đẩy cửa phòng ra.
Trong phòng im ắng ngay cả một người cũng không có, nằm ngay chính giữa trên giường hồng nhạt của Tiểu Thỏ kia là con thỏ cô thích nhất, chăn nhìn có chút lộn xộn, dép lê cũng nghiêng bảy nghiêng tám lật chuyển ngã xuống trên mặt đất.
Trình Chi Ngôn quay đầu nhìn bốn phía một chút, oa, em ấy đi đâu vậy?
Không có tìm được Tiểu Thỏ, Trình Chi Ngôn ở trong phòng dừng lại một lát liền xoay người đi ra ngoài, chỉ là anh vừa quay người lại liền bị một người đi lên đụng phải.
" Ầm" một tiếng, Trình Chi Ngôn cảm thấy trên bụng một trận đau đớn, cả người không tự chủ được lui về phía sau hai bước.
Đến khi thân thể anh đứng vững vàng, hướng tới trước mắt nhìn lại mới phát hiện người va chạm mình thực ra là Tiểu Thỏ.
Mà anh vừa nhìn Tiểu Thỏ một cái liền nhịn không được đỏ mặt.
Tiểu Thỏ trước mắt thế nhưng tóc ẩm ướt cái gì cũng không có mặc, đôi chân nhỏ trắng nõn giẫm ở trên mặt đất, hình thành đối lập với sàn nhà màu tối.
" Anh nước chanh?" Tiểu Thỏ ôm đầu mình có chút kinh ngạc nhìn Trình Chi Ngôn xem trước mắt, " Tại sao anh lại đứng ở cửa phòng em?"
" Anh...." Trình Chi Ngôn cảm thấy ánh mắt mình không biết nên nhìn chỗ nào mới tốt, anh quay đầu đi, trên gương mặt mang theo một tia đỏ ửng thấp giọng nói: " Anh đến tìm em."
" A....Em vừa rồi đang tắm không có nghe thấy anh gọi em." Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, cảm thấy thân thể trần truồng như vậy đứng ở bên ngoài thật sự là quá lạnh, liền nhịn không được hướng Trình Chi Ngôn nói: " Anh nước chanh anh có thể tránh một chút hay không, em vào trong phòng lấy quần áo một chút, em vừa rồi đã quên lấy váy ngủ để thay rồi."
" Anh đi lấy giúp em, em mau vào trong phòng tắm đi." Trình Chi Ngôn đỏ mặt xoay người lại vào phòng Tiểu Thỏ.
" A...Được! Anh nhanh lên!" Tiểu Thỏ vừa hô vừa chạy vào phòng tắm, " "Đúng rồi, còn có khăn tắm! Khăn tắm em cũng không lấy!"
/1433
|