Nữ nhân còn non và xanh trong mắt Trần Tinh này, nghe hắn nói vậy tựa hồ cũng á khẩu trong giây lát không thể trả lời được.
Thế nhưng biểu tình trên mặt nàng ta lại không hề tỏ ra bối rối, dường như nàng đã biết trước Trần Tinh sẽ nói như vậy tựa như.
Lúc này, nữ nhân lại lên tiếng:
-Việc này tạm thời không thể xác định, tuy nhiên ngươi đến tửu quán của ta là để dùng bữa đúng chứ?
Trần Tinh hồ nghi nhìn nàng, nhưng cũng trả lời:
-Đúng là như thế.
-Rất tốt, như vậy tiền cơm đây? Ngươi đã thanh toán?
Trần Tinh có chút khó hiểu, hắn lạnh nhạt đáp:
-Ta không biết, có người mời ta đến ăn.
Nữ nhân nghe vậy, ánh mắt loé lên vẻ giảo hoạt. Nàng nói:
-Nói như vậy là ngươi chưa trả tiền?
Trần Tinh phủ nhận:
-Ngươi làm sao biết người mời ta ăn đã thanh toán hay chưa?
Nữ nhân nghe vậy lại khinh bỉ nhìn lấy Trần Tinh, Trần Tinh là nhận ra ẩn ý bên trong ánh mắt đó, hắn muốn hỏi vì sao nàng lại nhìn hắn như vậy, nhưng âm thanh của nữ nhân này cũng theo đó vang lên:
-Người mời ngươi ăn chẳng lẽ không nói với ngươi, tửu quán của ta có một quy định, đó là người nào ăn, người đó trả tiền hay sao? Nếu không ngươi nói chẳng phải a miêu a cẩu đều có thể theo chủ nhân bọn chúng vào ăn?
Dứt lời, nữ nhân vậy mà còn hừ lạnh một tiếng. Trần Tinh đôi mày càng nhíu chặt.
Việc này Bào Tịnh vì sao không nói cho hắn đây? Chẳng lẽ nàng là cố ý gài bẫy hắn làm cho hắn xấu mặt? Hay là Bào Tịnh còn một nguyên do nào khác?
Nghĩ kỹ lại nữ nhân này nói không phải không có lý, dù sao khi hắn đi vào cũng chỉ thấy vài người đang ăn.
Lúc đó hắn cũng thắc mắc, tại sao tửu quán trang nhã như vậy chỉ có rải rác mấy người? Hiện tại xem ra tửu quán thật sự là có quy định như thế.
Trần Tinh không lên tiếng phản bác, hắn chỉ bình thản lắc đầu, chấp nhận nói:
-Ta thật sự không biết, nhưng nếu tửu quán kia đúng thật là có quy định như vậy ta sẽ trả tiền. Nhưng, làm sao ta biết ngươi có phải là chủ nhân tửu quán đó đây?
Câu cuối cùng mà Trần Tinh thốt ra sắc như dao tựa như. Hắn cũng không muốn bắt chẹt gì nàng hay là trốn tránh quỵt tiền.
Thế nhưng đúng như Trần Tinh nói, hắn làm sao biết nữ nhân này ôm mục đích gì? Hắn làm sao biết nàng có phải là chủ nhân tửu quán đó? Một người đến mình đòi nợ trong khi bản thân mình lại không biết, xử sự như vậy là điều bình thường thôi.
Nữ nhân có vẻ không nghĩ tới Trần Tinh lại nói như vậy, trong chốc lát nàng không biết phải làm thế nào cho đúng.
Nàng dĩ nhiên nhận ra thái độ của Trần Tinh, hắn không phủ nhận việc trả tiền, tuy nhiên nàng phải lấy ra bằng chứng chứng minh mình là chủ tửu quán trước.
Nữ nhân liếc nhìn Trần Tinh không nói gì, bộ dáng trước sau như một, lạnh nhạt một cách khiến người khác lạnh lẽo.
Hai ngón tay nàng khép lại, linh lực chuyển động nhè nhẹ. Ngón trỏ và ngón giữa phát ra ánh sáng chói loá màu vàng. Nàng lẩm bẩm cái gì đó rồi nhất chỉ điểm về không trung.
Đột nhiên luồn sáng theo đó từ tay nàng thoát ra chiếu thẳng thương khung.
Trần Tinh đang hồ nghi thì một bên Chu quản sự đột nhiên thốt lên.
-Thiên lý truyền âm chi thuật!!! Ngươi...ngươi..ngài..ngài là...!!
Chu quản sự giật nảy mình, không nói nên lời, tựa hồ hắn biết được thân phận của nữ nhân này. Tuy nhiên chưa nói hết câu thì lại thấy ánh mắt lạnh như băng của nữ nhân này quét tới, Chu quản sự hết hồn liền ngoan ngoãn ngậm miệng, hết ngó đông tới ngó tây.
Bộ dáng tựa như muốn nói: Đừng có nhìn ta, ta không biết chuyện gì cả. Mau nhìn chỗ khác đi, ta không liên quan!
Trần Tinh ghé mắt, trong lòng hắn cũng âm thầm tính toán.
Hắn không muốn gây sự, nhưng chủ nhân của Bách Thảo Các vẫn không thấy đâu cả. Muốn giải quyết triệt để cũng không được.
Chuyện này còn chưa xong, chuyện kế lại xảy ra. Mọi việc cứ liên tiếp tựa như rắc rối đến với hắn không bao giờ hết như thế.
-Vù vù~
Đột nhiên lúc này, âm thanh xé gió vang lên dăng dẳng bên tai mỗi người.
Từ chân trời xa xa, có một bóng người chân đạp phi kiếm nhanh chóng bay tới. Tốc độ người này rất nhanh tựa hồ rất gấp gáp.
-Tham kiến chủ nhân! Vật chủ nhân cần ở đây!
Người này tiến đến không nói hai lời liền quỳ một chân trên đất, hai tay nâng cao dâng lên một trương giấy gì đó không rõ.
Nữ nhân nhẹ nhàng bắt lấy rồi phủi tay một cái. Người này chấp tay khấu đầu liền đạp phi kiếm bay đi. Động tác nhanh gọn và dứt khoát. Cả quá trình diễn ra chưa đầy 1 phút đồng hồ.
Lúc này, nữ nhân vậy mà nhìn về phía Trần Tinh sau đó xả trương giấy hướng về phía hắn, nàng nói:
-Đây là bằng chứng ngươi cần!
Lúc này, Trần Tinh chỉ muốn mắng thật to.
Náo loạn nửa ngày, thì ta nàng đây chỉ để chứng minh nàng là chủ nhân tửu quán. Theo Trần Tinh thấy, nữ nhân này càng ngày càng khiến hắn nhìn không thấu.
Đặc biệt nhất là mục đích thật sự nàng đến tìm hắn.
Chỉ là thông qua cách mà nàng thực hiện những điều này liền biết.
Trần Tinh hừ nhẹ một tiếng, hắn có chút khó chịu nói:
-Náo nửa ngày, ngươi là muốn ta trả tiền thôi? Được rồi, ta trả. Nói đi, là bao nhiêu?
Nữ nhân thấy Trần Tinh đồng ý trả tiền. Ẩn sâu bên trong đôi mắt vậy mà loé lên vẻ đắc ý.
Hừ, để xem ngươi còn giảo hoạt tới khi nào.
-Đúng, ta là muốn ngươi trả tiền, nếu ngươi đã không chối cãi thì thì mau trả cho ta. Tổng cộng là 500 triệu linh thạch!
Tiếng nói vừa dứt thì một loạt âm thanh phun ra liên tiếp vang lên.
Người của Bách Thảo Các khó có thể tin nhìn Trần Tinh với ánh mắt khâm phục từ tận trong xương.
Con hàng này đúng là giàu có, một bửa cơm liền tốn 500 triệu linh thạch. Không biết hắn tài sản có bao nhiêu tiền a.
Nghĩ lại bản thân mình ở đây làm công một năm không tới 10 nghìn linh thạch thì bản thân lại thấy mặc cảm. Trong lòng mỗi người không hẹn mà cùng nhau có chung suy nghĩ. Bọn họ ánh mắt toả sáng nhìn Trần Tinh tựa như muốn nói: Đại gia, cầu bao nuôi!
Riêng Trần Tinh khi nghe nữ nhân này nói thì bàn tay cũng hơi siết lại một cái.
Hắn có xung động trực tiếp huỷ thi diệt tích.
500 triệu linh thạch không phải số lượng nhỏ, thế nhưng Trần Tinh vẫn là bỏ ra nổi, tuy nhiên hiện tại nếu bỏ ra thì căn cơ của hắn liền bất ổn.
Trần Tinh đương nhiên biết nữ nhân này đang chặt chém hắn, mục đích của nàng là gì đến hiện tại vẫn là một ẩn số chưa thể xác định rõ ràng.
Hắn làm sao có khả năng không nhận ra từ đầu nữ nhân đánh chủ ý lên người mình đây? Vấn đề là bản thân hắn có cái gì khiến nàng chú ý? Còn việc linh thạch sao? Hừ, chẳng qua là con bài khiến hắn bị nàng ràng buộc mà thôi.
Huống chi chờ sau khi hắn giải quyết chuyện Bách Thảo Các, Trần Tinh nhất định sẽ trở về cùng Bào Tịnh nữ nhân kia một phen kia tính toán.
Bút trướng này hắn không thể nào oan uổng gánh lấy như thế được.
Nghĩ đến đây, Trần Tinh tâm tình cũng hồi phục như cũ. Hắn nói:
-Việc của ngươi tạm thời tính toán dừng ở đây, sau khi trở về ta sẽ sai người cùng ngươi bàn giao số linh thạch đó.
Nữ nhân nghe vậy lắc đầu, nàng nói:
-Không thể, thiếu nợ trả tiền, đó là chuyện hợp tình hợp lý. Hiện tại ngươi không trả tiền thì chuyện không thể dừng ở đây được.
*Hết chương
Thế nhưng biểu tình trên mặt nàng ta lại không hề tỏ ra bối rối, dường như nàng đã biết trước Trần Tinh sẽ nói như vậy tựa như.
Lúc này, nữ nhân lại lên tiếng:
-Việc này tạm thời không thể xác định, tuy nhiên ngươi đến tửu quán của ta là để dùng bữa đúng chứ?
Trần Tinh hồ nghi nhìn nàng, nhưng cũng trả lời:
-Đúng là như thế.
-Rất tốt, như vậy tiền cơm đây? Ngươi đã thanh toán?
Trần Tinh có chút khó hiểu, hắn lạnh nhạt đáp:
-Ta không biết, có người mời ta đến ăn.
Nữ nhân nghe vậy, ánh mắt loé lên vẻ giảo hoạt. Nàng nói:
-Nói như vậy là ngươi chưa trả tiền?
Trần Tinh phủ nhận:
-Ngươi làm sao biết người mời ta ăn đã thanh toán hay chưa?
Nữ nhân nghe vậy lại khinh bỉ nhìn lấy Trần Tinh, Trần Tinh là nhận ra ẩn ý bên trong ánh mắt đó, hắn muốn hỏi vì sao nàng lại nhìn hắn như vậy, nhưng âm thanh của nữ nhân này cũng theo đó vang lên:
-Người mời ngươi ăn chẳng lẽ không nói với ngươi, tửu quán của ta có một quy định, đó là người nào ăn, người đó trả tiền hay sao? Nếu không ngươi nói chẳng phải a miêu a cẩu đều có thể theo chủ nhân bọn chúng vào ăn?
Dứt lời, nữ nhân vậy mà còn hừ lạnh một tiếng. Trần Tinh đôi mày càng nhíu chặt.
Việc này Bào Tịnh vì sao không nói cho hắn đây? Chẳng lẽ nàng là cố ý gài bẫy hắn làm cho hắn xấu mặt? Hay là Bào Tịnh còn một nguyên do nào khác?
Nghĩ kỹ lại nữ nhân này nói không phải không có lý, dù sao khi hắn đi vào cũng chỉ thấy vài người đang ăn.
Lúc đó hắn cũng thắc mắc, tại sao tửu quán trang nhã như vậy chỉ có rải rác mấy người? Hiện tại xem ra tửu quán thật sự là có quy định như thế.
Trần Tinh không lên tiếng phản bác, hắn chỉ bình thản lắc đầu, chấp nhận nói:
-Ta thật sự không biết, nhưng nếu tửu quán kia đúng thật là có quy định như vậy ta sẽ trả tiền. Nhưng, làm sao ta biết ngươi có phải là chủ nhân tửu quán đó đây?
Câu cuối cùng mà Trần Tinh thốt ra sắc như dao tựa như. Hắn cũng không muốn bắt chẹt gì nàng hay là trốn tránh quỵt tiền.
Thế nhưng đúng như Trần Tinh nói, hắn làm sao biết nữ nhân này ôm mục đích gì? Hắn làm sao biết nàng có phải là chủ nhân tửu quán đó? Một người đến mình đòi nợ trong khi bản thân mình lại không biết, xử sự như vậy là điều bình thường thôi.
Nữ nhân có vẻ không nghĩ tới Trần Tinh lại nói như vậy, trong chốc lát nàng không biết phải làm thế nào cho đúng.
Nàng dĩ nhiên nhận ra thái độ của Trần Tinh, hắn không phủ nhận việc trả tiền, tuy nhiên nàng phải lấy ra bằng chứng chứng minh mình là chủ tửu quán trước.
Nữ nhân liếc nhìn Trần Tinh không nói gì, bộ dáng trước sau như một, lạnh nhạt một cách khiến người khác lạnh lẽo.
Hai ngón tay nàng khép lại, linh lực chuyển động nhè nhẹ. Ngón trỏ và ngón giữa phát ra ánh sáng chói loá màu vàng. Nàng lẩm bẩm cái gì đó rồi nhất chỉ điểm về không trung.
Đột nhiên luồn sáng theo đó từ tay nàng thoát ra chiếu thẳng thương khung.
Trần Tinh đang hồ nghi thì một bên Chu quản sự đột nhiên thốt lên.
-Thiên lý truyền âm chi thuật!!! Ngươi...ngươi..ngài..ngài là...!!
Chu quản sự giật nảy mình, không nói nên lời, tựa hồ hắn biết được thân phận của nữ nhân này. Tuy nhiên chưa nói hết câu thì lại thấy ánh mắt lạnh như băng của nữ nhân này quét tới, Chu quản sự hết hồn liền ngoan ngoãn ngậm miệng, hết ngó đông tới ngó tây.
Bộ dáng tựa như muốn nói: Đừng có nhìn ta, ta không biết chuyện gì cả. Mau nhìn chỗ khác đi, ta không liên quan!
Trần Tinh ghé mắt, trong lòng hắn cũng âm thầm tính toán.
Hắn không muốn gây sự, nhưng chủ nhân của Bách Thảo Các vẫn không thấy đâu cả. Muốn giải quyết triệt để cũng không được.
Chuyện này còn chưa xong, chuyện kế lại xảy ra. Mọi việc cứ liên tiếp tựa như rắc rối đến với hắn không bao giờ hết như thế.
-Vù vù~
Đột nhiên lúc này, âm thanh xé gió vang lên dăng dẳng bên tai mỗi người.
Từ chân trời xa xa, có một bóng người chân đạp phi kiếm nhanh chóng bay tới. Tốc độ người này rất nhanh tựa hồ rất gấp gáp.
-Tham kiến chủ nhân! Vật chủ nhân cần ở đây!
Người này tiến đến không nói hai lời liền quỳ một chân trên đất, hai tay nâng cao dâng lên một trương giấy gì đó không rõ.
Nữ nhân nhẹ nhàng bắt lấy rồi phủi tay một cái. Người này chấp tay khấu đầu liền đạp phi kiếm bay đi. Động tác nhanh gọn và dứt khoát. Cả quá trình diễn ra chưa đầy 1 phút đồng hồ.
Lúc này, nữ nhân vậy mà nhìn về phía Trần Tinh sau đó xả trương giấy hướng về phía hắn, nàng nói:
-Đây là bằng chứng ngươi cần!
Lúc này, Trần Tinh chỉ muốn mắng thật to.
Náo loạn nửa ngày, thì ta nàng đây chỉ để chứng minh nàng là chủ nhân tửu quán. Theo Trần Tinh thấy, nữ nhân này càng ngày càng khiến hắn nhìn không thấu.
Đặc biệt nhất là mục đích thật sự nàng đến tìm hắn.
Chỉ là thông qua cách mà nàng thực hiện những điều này liền biết.
Trần Tinh hừ nhẹ một tiếng, hắn có chút khó chịu nói:
-Náo nửa ngày, ngươi là muốn ta trả tiền thôi? Được rồi, ta trả. Nói đi, là bao nhiêu?
Nữ nhân thấy Trần Tinh đồng ý trả tiền. Ẩn sâu bên trong đôi mắt vậy mà loé lên vẻ đắc ý.
Hừ, để xem ngươi còn giảo hoạt tới khi nào.
-Đúng, ta là muốn ngươi trả tiền, nếu ngươi đã không chối cãi thì thì mau trả cho ta. Tổng cộng là 500 triệu linh thạch!
Tiếng nói vừa dứt thì một loạt âm thanh phun ra liên tiếp vang lên.
Người của Bách Thảo Các khó có thể tin nhìn Trần Tinh với ánh mắt khâm phục từ tận trong xương.
Con hàng này đúng là giàu có, một bửa cơm liền tốn 500 triệu linh thạch. Không biết hắn tài sản có bao nhiêu tiền a.
Nghĩ lại bản thân mình ở đây làm công một năm không tới 10 nghìn linh thạch thì bản thân lại thấy mặc cảm. Trong lòng mỗi người không hẹn mà cùng nhau có chung suy nghĩ. Bọn họ ánh mắt toả sáng nhìn Trần Tinh tựa như muốn nói: Đại gia, cầu bao nuôi!
Riêng Trần Tinh khi nghe nữ nhân này nói thì bàn tay cũng hơi siết lại một cái.
Hắn có xung động trực tiếp huỷ thi diệt tích.
500 triệu linh thạch không phải số lượng nhỏ, thế nhưng Trần Tinh vẫn là bỏ ra nổi, tuy nhiên hiện tại nếu bỏ ra thì căn cơ của hắn liền bất ổn.
Trần Tinh đương nhiên biết nữ nhân này đang chặt chém hắn, mục đích của nàng là gì đến hiện tại vẫn là một ẩn số chưa thể xác định rõ ràng.
Hắn làm sao có khả năng không nhận ra từ đầu nữ nhân đánh chủ ý lên người mình đây? Vấn đề là bản thân hắn có cái gì khiến nàng chú ý? Còn việc linh thạch sao? Hừ, chẳng qua là con bài khiến hắn bị nàng ràng buộc mà thôi.
Huống chi chờ sau khi hắn giải quyết chuyện Bách Thảo Các, Trần Tinh nhất định sẽ trở về cùng Bào Tịnh nữ nhân kia một phen kia tính toán.
Bút trướng này hắn không thể nào oan uổng gánh lấy như thế được.
Nghĩ đến đây, Trần Tinh tâm tình cũng hồi phục như cũ. Hắn nói:
-Việc của ngươi tạm thời tính toán dừng ở đây, sau khi trở về ta sẽ sai người cùng ngươi bàn giao số linh thạch đó.
Nữ nhân nghe vậy lắc đầu, nàng nói:
-Không thể, thiếu nợ trả tiền, đó là chuyện hợp tình hợp lý. Hiện tại ngươi không trả tiền thì chuyện không thể dừng ở đây được.
*Hết chương
/402
|