Âm thanh rơi vào trong tai mỗi người, thân ảnh thì vẫn như cũ phiêu miễu vô định, hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng người này ra sao.
Nguyên bản dựa vào âm thanh thì có thể phân biệt nam nữ, thế nhưng thanh âm người này dường như lấy thủ pháp đặc thù gì đó che giấu, khiến Trần Tinh không thể xác định rõ ràng. Không chỉ là hắn, những người khác cũng là như vậy, bộ dáng mộng bức trạng thái lộ rõ trên mặt bọn họ, chẳng khác nhau là mấy.
Chẳng lẽ người này là Khương Kiệt?
Suy nghĩ chợt loé lên trong đầu Trần Tinh như thế, rồi cũng nhanh chóng bị hắn bác bỏ.
Không đúng, nếu hắn là Khương Kiệt vì sao lại nói ta nợ hắn? Ta không nợ hắn nhưng ta có nợ ai bao giờ?
Trần Tinh đại não nhanh chóng phân tích. Nhưng dữ kiện lại quá ít ỏi, dù có siêu cao trí tuệ cỡ nào đi nữa cũng không tài nào đoán được đối phương là ai.
Đối phương dường như cảm nhận được sự nghi hoặc bên trong ánh mắt của Trần Tinh, cho nên người này cũng thu hồi chướng pháp hiển hiện ra bản thể thật sự.
Trần Tinh híp mắt đánh giá, trong đầu hắn lại càng nghi hoặc hơn nữa.
Nữ nhân này là ai?
Đúng vậy, người xuất hiện là một cô gái, nói đúng hơn là một cô gái cực kỳ xinh đẹp.
Khuôn mặt thon dài cân xứng, chân mày lá liễu, đôi mắt u buồn hờ hững, mũi ngọc cao ngất, môi hồng thắm tinh xảo. Làn da trắng như tuyết, không chút tì vết, mái tóc thuần màu một trắng, óng ánh vô song.
Đặc biệt phía dưới mắt phải của nàng còn có một nốt ruồi nhỏ. Xung quanh nàng thì lại như có như không những bông tuyết, bông tuyết ngưng tụ rồi lại tan ra, sau đó lại ngưng tụ. Nhìn rất lạ mắt.
Chẳng hiểu sao nữ nhân này mang lại cho Trần Tinh cảm giác cao lạnh, thế nhưng càng nhìn lâu thì hắn lại thấy hoàn toàn đối lập. Có thể nguyên nhân là do nốt ruồi kia đi.
Trần Tinh hoàn toàn không biết đối phương là ai, khi mà nàng mở miệng nói chuyện, hắn mặc dù không hiểu chuyện gì đang diễn ra nhưng cũng không có biểu hiện gì trên mặt.
Sắc mặt vẫn như cũ, trước sau không hề thay đổi. Sự trấn định của hắn không phải là giả trang mà ra. Đối với việc này nữ nhân cũng có chút bất ngờ.
Người khác nhìn thấy nàng, đặc biệt là nam nhân ít nhiều đều có tiểu động tác.
Không âm thầm nuốt nước bọt hoặc dựng lên tiểu túp lều thì cũng loé lên vẻ kinh diễm sau đó là dục vọng ẩn chứa tận sâu bên trong ánh mắt.
Thế mà người nam nhân đi cùng yêu nữ kia lại chẳng có một biểu hiện gì.
Hắn là thế nào đây? Không phải hắn bị yêu nữ kia mê hoặc hay sao? Như thế nào thấy ta lại không hề có tí gì gọi là sắc tâm đây?
Trần Tinh không hiểu, nữ nhân này lại càng không hiểu hơn. Theo nàng thấy, Trần Tinh thật sự không phải giả vờ bình tĩnh mà thật sự là như vậy.
Nếu là hắn đang diễn xuất thì người này thật sự tâm cơ rất sâu nặng. Còn nếu là hắn là tự nhiên như thế thì phải chăng hắn cùng yêu nữ kia có cái gì khúc mắc?
-Ngươi là ai?
Trần Tinh thấy đối phương nhìn mình nhưng không có ý tứ lên tiếng, hắn liền mở miệng hỏi.
Nhận thấy địch ý từ bên trong ánh mắt Trần Tinh, nữ nhân ánh mắt vậy mà loé lên vẻ sửng sốt. Nhưng diễn biến tâm trạng của nàng chỉ thoáng qua, cho nên cũng Trần Tinh cũng không hề nhận ra điều gì không đúng.
Nàng đáp:
-Thái độ của ngươi khi hỏi người khác là vậy sao?
Trần Tinh hiện tại có thể nghe rõ âm thanh thật sự của nàng, lạnh, rất lạnh.
Sự lạnh lẽo không phải nàng cố ý bày ra, mà nó như đã ăn sâu vào tận xương tuỷ của nàng ta như thế. Những cánh hoa tuyết lung linh xung quanh nàng ta cũng hoá thành thực thể hơn, chúng nó rơi xuống đất vậy mà hình thành một khóm hoa tuyết dưới chân nàng ta.
Trần Tinh hơi sửng sờ một chút, hắn vậy mà cảm thấy một tia nguy hiểm nhàn nhạt đến từ nàng!
Nữ nhân này không hề đơn giản tí nào!
Nghĩ vậy, Trần Tinh cũng cẩn thận hơn không ít, hắn nhíu mày nói:
-Đối với người không quen không biết, ta không cần thiết phải thế nào! Nếu ngươi không muốn trả lời có thể rời đi. Bằng không ta có thể cho rằng người là đến để trọ giúp đám người này.
Nguyên bản đám người Bách Thảo Các còn đang xuýt xao với vẻ đẹp của nữ nhân mới đến, nghe được Trần Tinh nói như vậy thì vội vàng im thinh thít, ánh mắt nhìn về phía nữ nhân này lại càng ước ao hơn nữa.
Bọn hắn thật sự hy vọng sẽ có người đến cứu bọn hắn a. Người đẹp cứu anh hùng, ân, thật sự rất chi là hợp lý.
Dù sao bọn họ nghe nói, thủ lĩnh của mình chính là cao cao tại thượng một trong Lãnh đạo Lục Chỉ Hội, Khương Kiệt.
Khương Kiệt là ai? Địa Tiên hàng thật giá thật, nếu nữ nhân này có liên hệ gì đó với thủ lĩnh, như vậy sẽ có hay không nể mặt thủ lĩnh mà ra tay cứu vớt bọn hắn a?
Bọn hắn không hẹn mà trong lòng cùng nhau gào thét. Nhưng lại không ai dám mở miệng nói ra.
Nữ nhân lạnh lùng quét mắt xung quanh, âm thanh lại lần nữa vang lên khiến bọn hắn như rơi vào hầm băng:
-Bọn chúng sống chết có liên quan gì đến ta? Ta đến đây là đến đòi nợ.
-Đòi nợ?
Trần Tinh hồ nghi xác nhận. Nữ nhân này càng lúc càng làm cho hắn không thể đoán được ý đồ là gì.
-Đúng! Đòi ngươi nợ.
Nữ nhân này ánh mắt nhìn chằm chằm hắn, từng chữ trong trẻo rõ ràng. Nếu như Trần Tinh biết chắc mình không nợ ai thì có lẽ hắn thật sự sẽ cho là bản thân thật nợ nàng.
Nữ nhân này đang nghiêm túc! Thế nhưng mà hắn lại nợ nàng cái gì?
-Ăn có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói bậy! Ta nợ ngươi bao giờ?
Trần Tinh cũng nghiêm túc hỏi, hắn đương nhiên muốn giải toả nghi hoặc trong lòng, cũng như tìm ra đáp án thật sự về mục đích của nữ nhân xinh đẹp này.
Nữ nhân càng đẹp, tâm cơ càng sâu. Trần Tinh đương nhiên hiểu rõ. Nhất là nữ nhân đẹp lại có thực lực như vậy. Tâm cơ của những người như vậy sâu bao nhiêu mới có thể đi đến hiện tại?
Nếu không phải vậy thì nữ nhân đẹp đều là đồ chơi cho bọn cường giả hết rồi hay sao?
-Ngươi phá huỷ tửu quán của ta, tửu quán đó là ta thích nhất tửu quán! Cho nên ta đến đây để đòi nợ!
-Tửu quán?
Trần Tinh nhẹ nhàng nhắc lại, hắn muốn nói tửu quán gì? Ta không biết! Thế nhưng hình ảnh loé lên một cái, sự việc xảy ra mới đây rõ ràng mồng một.
Chẳng phải tửu quán Bào Tịnh dẫn hắn đi bị phá huỷ đó sao?
Trần Tinh hiện tại đã hiểu, xem ra nữ nhân này chính là chủ nhân của tửu quán trang nhã kia.
Thế nhưng như vậy thì thế nào?
Hắn nói:
-Tửu quán không phải ta huỷ, nếu muốn đòi nợ thì người nên tìm người khác.
Nữ nhân lắc đầu đáp:
-Ta chỉ thấy người cùng một người khác sóng vai đi ra. Còn lại thì không thấy ai khác. Không đòi nợ ngươi thì đòi ai?
Trần Tinh có chút im lặng không nói, quả thật chính là như vậy. Hiện trường ngoại trừ hắn cùng Bào Tịnh ra đều đã chết hết. Kẻ gây ra vụ nổ thì cũng chỉ là một phân thân, và phân thân đã chết trước đó.
Nàng nói như vậy cũng hợp tình hợp lý. Thế nhưng Trần Tinh làm sao có thể chấp nhận chịu thiệt như vậy?
-Theo như lời ngươi nói, ta ở hiện trường liền là ta huỷ? Như vậy ngươi có bằng chứng gì?
Trần Tinh nói xong, khoé miệng còn treo lấy nụ cười khinh bỉ.
Nữ nhân dù sao cũng là nữ nhân, muốn đấu với ta? Vẫn còn non và xanh lắm.
*Hết chương
Nguyên bản dựa vào âm thanh thì có thể phân biệt nam nữ, thế nhưng thanh âm người này dường như lấy thủ pháp đặc thù gì đó che giấu, khiến Trần Tinh không thể xác định rõ ràng. Không chỉ là hắn, những người khác cũng là như vậy, bộ dáng mộng bức trạng thái lộ rõ trên mặt bọn họ, chẳng khác nhau là mấy.
Chẳng lẽ người này là Khương Kiệt?
Suy nghĩ chợt loé lên trong đầu Trần Tinh như thế, rồi cũng nhanh chóng bị hắn bác bỏ.
Không đúng, nếu hắn là Khương Kiệt vì sao lại nói ta nợ hắn? Ta không nợ hắn nhưng ta có nợ ai bao giờ?
Trần Tinh đại não nhanh chóng phân tích. Nhưng dữ kiện lại quá ít ỏi, dù có siêu cao trí tuệ cỡ nào đi nữa cũng không tài nào đoán được đối phương là ai.
Đối phương dường như cảm nhận được sự nghi hoặc bên trong ánh mắt của Trần Tinh, cho nên người này cũng thu hồi chướng pháp hiển hiện ra bản thể thật sự.
Trần Tinh híp mắt đánh giá, trong đầu hắn lại càng nghi hoặc hơn nữa.
Nữ nhân này là ai?
Đúng vậy, người xuất hiện là một cô gái, nói đúng hơn là một cô gái cực kỳ xinh đẹp.
Khuôn mặt thon dài cân xứng, chân mày lá liễu, đôi mắt u buồn hờ hững, mũi ngọc cao ngất, môi hồng thắm tinh xảo. Làn da trắng như tuyết, không chút tì vết, mái tóc thuần màu một trắng, óng ánh vô song.
Đặc biệt phía dưới mắt phải của nàng còn có một nốt ruồi nhỏ. Xung quanh nàng thì lại như có như không những bông tuyết, bông tuyết ngưng tụ rồi lại tan ra, sau đó lại ngưng tụ. Nhìn rất lạ mắt.
Chẳng hiểu sao nữ nhân này mang lại cho Trần Tinh cảm giác cao lạnh, thế nhưng càng nhìn lâu thì hắn lại thấy hoàn toàn đối lập. Có thể nguyên nhân là do nốt ruồi kia đi.
Trần Tinh hoàn toàn không biết đối phương là ai, khi mà nàng mở miệng nói chuyện, hắn mặc dù không hiểu chuyện gì đang diễn ra nhưng cũng không có biểu hiện gì trên mặt.
Sắc mặt vẫn như cũ, trước sau không hề thay đổi. Sự trấn định của hắn không phải là giả trang mà ra. Đối với việc này nữ nhân cũng có chút bất ngờ.
Người khác nhìn thấy nàng, đặc biệt là nam nhân ít nhiều đều có tiểu động tác.
Không âm thầm nuốt nước bọt hoặc dựng lên tiểu túp lều thì cũng loé lên vẻ kinh diễm sau đó là dục vọng ẩn chứa tận sâu bên trong ánh mắt.
Thế mà người nam nhân đi cùng yêu nữ kia lại chẳng có một biểu hiện gì.
Hắn là thế nào đây? Không phải hắn bị yêu nữ kia mê hoặc hay sao? Như thế nào thấy ta lại không hề có tí gì gọi là sắc tâm đây?
Trần Tinh không hiểu, nữ nhân này lại càng không hiểu hơn. Theo nàng thấy, Trần Tinh thật sự không phải giả vờ bình tĩnh mà thật sự là như vậy.
Nếu là hắn đang diễn xuất thì người này thật sự tâm cơ rất sâu nặng. Còn nếu là hắn là tự nhiên như thế thì phải chăng hắn cùng yêu nữ kia có cái gì khúc mắc?
-Ngươi là ai?
Trần Tinh thấy đối phương nhìn mình nhưng không có ý tứ lên tiếng, hắn liền mở miệng hỏi.
Nhận thấy địch ý từ bên trong ánh mắt Trần Tinh, nữ nhân ánh mắt vậy mà loé lên vẻ sửng sốt. Nhưng diễn biến tâm trạng của nàng chỉ thoáng qua, cho nên cũng Trần Tinh cũng không hề nhận ra điều gì không đúng.
Nàng đáp:
-Thái độ của ngươi khi hỏi người khác là vậy sao?
Trần Tinh hiện tại có thể nghe rõ âm thanh thật sự của nàng, lạnh, rất lạnh.
Sự lạnh lẽo không phải nàng cố ý bày ra, mà nó như đã ăn sâu vào tận xương tuỷ của nàng ta như thế. Những cánh hoa tuyết lung linh xung quanh nàng ta cũng hoá thành thực thể hơn, chúng nó rơi xuống đất vậy mà hình thành một khóm hoa tuyết dưới chân nàng ta.
Trần Tinh hơi sửng sờ một chút, hắn vậy mà cảm thấy một tia nguy hiểm nhàn nhạt đến từ nàng!
Nữ nhân này không hề đơn giản tí nào!
Nghĩ vậy, Trần Tinh cũng cẩn thận hơn không ít, hắn nhíu mày nói:
-Đối với người không quen không biết, ta không cần thiết phải thế nào! Nếu ngươi không muốn trả lời có thể rời đi. Bằng không ta có thể cho rằng người là đến để trọ giúp đám người này.
Nguyên bản đám người Bách Thảo Các còn đang xuýt xao với vẻ đẹp của nữ nhân mới đến, nghe được Trần Tinh nói như vậy thì vội vàng im thinh thít, ánh mắt nhìn về phía nữ nhân này lại càng ước ao hơn nữa.
Bọn hắn thật sự hy vọng sẽ có người đến cứu bọn hắn a. Người đẹp cứu anh hùng, ân, thật sự rất chi là hợp lý.
Dù sao bọn họ nghe nói, thủ lĩnh của mình chính là cao cao tại thượng một trong Lãnh đạo Lục Chỉ Hội, Khương Kiệt.
Khương Kiệt là ai? Địa Tiên hàng thật giá thật, nếu nữ nhân này có liên hệ gì đó với thủ lĩnh, như vậy sẽ có hay không nể mặt thủ lĩnh mà ra tay cứu vớt bọn hắn a?
Bọn hắn không hẹn mà trong lòng cùng nhau gào thét. Nhưng lại không ai dám mở miệng nói ra.
Nữ nhân lạnh lùng quét mắt xung quanh, âm thanh lại lần nữa vang lên khiến bọn hắn như rơi vào hầm băng:
-Bọn chúng sống chết có liên quan gì đến ta? Ta đến đây là đến đòi nợ.
-Đòi nợ?
Trần Tinh hồ nghi xác nhận. Nữ nhân này càng lúc càng làm cho hắn không thể đoán được ý đồ là gì.
-Đúng! Đòi ngươi nợ.
Nữ nhân này ánh mắt nhìn chằm chằm hắn, từng chữ trong trẻo rõ ràng. Nếu như Trần Tinh biết chắc mình không nợ ai thì có lẽ hắn thật sự sẽ cho là bản thân thật nợ nàng.
Nữ nhân này đang nghiêm túc! Thế nhưng mà hắn lại nợ nàng cái gì?
-Ăn có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói bậy! Ta nợ ngươi bao giờ?
Trần Tinh cũng nghiêm túc hỏi, hắn đương nhiên muốn giải toả nghi hoặc trong lòng, cũng như tìm ra đáp án thật sự về mục đích của nữ nhân xinh đẹp này.
Nữ nhân càng đẹp, tâm cơ càng sâu. Trần Tinh đương nhiên hiểu rõ. Nhất là nữ nhân đẹp lại có thực lực như vậy. Tâm cơ của những người như vậy sâu bao nhiêu mới có thể đi đến hiện tại?
Nếu không phải vậy thì nữ nhân đẹp đều là đồ chơi cho bọn cường giả hết rồi hay sao?
-Ngươi phá huỷ tửu quán của ta, tửu quán đó là ta thích nhất tửu quán! Cho nên ta đến đây để đòi nợ!
-Tửu quán?
Trần Tinh nhẹ nhàng nhắc lại, hắn muốn nói tửu quán gì? Ta không biết! Thế nhưng hình ảnh loé lên một cái, sự việc xảy ra mới đây rõ ràng mồng một.
Chẳng phải tửu quán Bào Tịnh dẫn hắn đi bị phá huỷ đó sao?
Trần Tinh hiện tại đã hiểu, xem ra nữ nhân này chính là chủ nhân của tửu quán trang nhã kia.
Thế nhưng như vậy thì thế nào?
Hắn nói:
-Tửu quán không phải ta huỷ, nếu muốn đòi nợ thì người nên tìm người khác.
Nữ nhân lắc đầu đáp:
-Ta chỉ thấy người cùng một người khác sóng vai đi ra. Còn lại thì không thấy ai khác. Không đòi nợ ngươi thì đòi ai?
Trần Tinh có chút im lặng không nói, quả thật chính là như vậy. Hiện trường ngoại trừ hắn cùng Bào Tịnh ra đều đã chết hết. Kẻ gây ra vụ nổ thì cũng chỉ là một phân thân, và phân thân đã chết trước đó.
Nàng nói như vậy cũng hợp tình hợp lý. Thế nhưng Trần Tinh làm sao có thể chấp nhận chịu thiệt như vậy?
-Theo như lời ngươi nói, ta ở hiện trường liền là ta huỷ? Như vậy ngươi có bằng chứng gì?
Trần Tinh nói xong, khoé miệng còn treo lấy nụ cười khinh bỉ.
Nữ nhân dù sao cũng là nữ nhân, muốn đấu với ta? Vẫn còn non và xanh lắm.
*Hết chương
/402
|