Trong lòng Asisu rất phân vân, tình cảm mười tám năm đâu phải nói bỏ là bỏ ngay được đâu. Tuy không muốn, nhưng cô vẫn phải thừa nhận rằng, đứng trước Menfuisu trái tim cô vẫn chưa ngừng thổn thức. Cô vẫn yêu người này, vẫn yêu, yêu rất nhiều là đằng khác, yêu không thể từ bỏ được.
Chỉ cần, chỉ cần Menfuisu không phản bội cô, chỉ cần Menfuisu không từ bỏ cô, chỉ cần Menfuisu không lấy con nô lệ tóc vàng mắt xanh kia. Cô sẽ tha thứ cho hắn, sẽ vẫn mãi tha thứ cho hắn.
– Menfuisu! Hạ Ai Cập chỉ có ta với đệ, tuy không nhiều lễ tiết như ở Thượng Ai Cập, nhưng ta cho rằng đệ vẫn biết muốn xuất cung thì phải được ta cho phép. Hơn nữa đệ còn mang về một nô lệ là sao?
Menfuisu đứng yên nghe Asisu lải nhải. Sao chị hắn nói nhiều thế chứ, chỉ là xuất cung đi chơi thôi mà, nhặt về có một nô lệ thôi, chị có cần…
– Hoàng tỷ, tuy Unasu là một nô lệ, nhưng cậu ta còn nhỏ, chỉ bằng tuổi đệ. Hơn nữa trong cung rất ít người, hoàng tỷ luôn luôn bận rộn, Minue lại lớn hơn em nhiều, hoàng tỷ cũng chẳng cho đệ xuất cung chơi…
Giọng Menfuisu nhỏ dần nhỏ dần theo sắc mặt càng lúc càng đen của Asisu.
– Ta không có cấm đệ xuất cung.
Asisu gần như là gằn ra từng chữ, Menfuisu xuất cung lần nào là náo loạn lần ấy, khắp hoàng cung gà bay chó sủa nhặng xị cả lên. Mà muốn cấm cũng chẳng được, càng cấm thì lại càng muốn làm, không ra quang minh chính đại thì lén. Ai đời hoàng tử một nước lại chui lỗ chó không hả trời. Có đấy, Menfuisu đã từng chui qua rồi đó.
– Thôi bỏ đi, ta có nói đệ cũng không nghe lọt lỗ tai, lần sau đừng có về muộn như thế nữa. Không về sớm được cũng không sao, nhưng ít ra cũng phải về trước thời gian hoàng cung đóng cổng. Nếu việc lần này còn tái phạm thì đệ cứ coi chừng…
Menfuisu gật đầu răm rắp. Thực ra hắn chẳng sợ hoàng tỷ, tỷ ấy nói vậy thôi chứ có khi nào làm đâu. Cậu sợ là sợ phụ hoàng kia, sợ hoàng tỷ mà thưa lên với phụ hoàng thì coi như cậu chết chắc. Cậu không muốn về Thượng Ai Cập, nơi đó rất buồn tẻ, lúc nào cũng có thể bị mấy lão đầu hói bụng bia kia lảm nhảm bên tai, bị mẫu phi lải nhải rằng phải thế này thế khác kéo phụ hoàng tới phòng của người, bị cái lão Imhotep thầm thì nói xấu hoàng tỷ… phiền kinh lên được. Vẫn cứ là Hạ Ai Cập thoải mái hơn, một cái miệng hoàng tỷ sao bằng mấy lão đầu kia được.
– Vâng, hoàng tỷ!
Nhìn vẻ mặt Menfuisu là Asisu biết Menfuisu lại đem lời cô nói bỏ ngoài lỗ tai rồi.
– Đệ đi chơi mệt rồi, lui xuống nghỉ ngơi trước đi. Cậu bé nô lệ kia và Minue lưu lại, ta có chuyện muốn hỏi.
Minue nhìn chủ nhân vô tư bước đi, trong lòng than thầm, ‘Nữ hoàng Asisu không trách phạt chủ nhân ngài không có nghĩa là sẽ bỏ qua cho hắn a. Chủ nhân ơi là chủ nhân, sao lúc ngài gây chuyện không nghĩ tới cái thân thần vậy chứ?’.
– Minue, kể lại toàn bộ sự việc ngày hôm nay đi.
Asisu lặng yên nghe Minue báo cáo chi tiết mọi chuyện. Không khác so với trí nhớ của cô là mấy. Menfuisu lẻn vào công trường chơi thì bắt gặp Unasu đang bị đánh vì nghi ngờ ăn cắp. Unasu sao? Được đây. Cái cô luôn thiếu không phải là người bên cạnh trung thành sao? Mà trung thành là đặc điểm nổi bật nhất của Unasu đấy thôi.
– Unasu, nếu Menfuisu đã đưa ngươi về đây thì từ lúc này ngươi không còn là nô lệ nữa, ngươi sẽ là hầu cận của Menfuisu, người hầu trong cung điện của ta.
Unasu ngước nhìn lên, đôi mắt phượng hẹp dài uy nghiêm của Asisu nhìn thẳng vào hắn ta. Lời nói của Nữ hoàng đã xóa bỏ thân phận nô lệ cho hắn. Đây là ước mơ mà chưa bao giờ hắn có thể mơ tới. Giấc mơ này rất đẹp, đẹp tới không có thực, đẹp tới mức hắn chẳng muốn tỉnh lại. Nếu vĩnh viễn không tỉnh thì tốt biết bao!
Bây giờ và cả sau này, hắn cũng không thể nào quên ngày hôm nay, cái ngày thay đổi số phận hắn.
Bàn tay tiểu hoàng tử Menfuisu đưa ra đã kéo hắn thoát khỏi khả năng có thể bị quản nô đánh chết. Lời Nữ hoàng Asisu nói cho hắn một thân phận khác. Unasu hắn có cái gì để được hoàng tử và nữ hoàng coi trọng vậy đâu?
– Ari! Sắp xếp cho Unasu một căn phòng đi, gần với phòng của Menfuisu, tránh cho sáng mai Menfuisu tỉnh lại không thấy người lại làm loạn.
Asisu phất tay ra hiệu cho mọi người lui hết xuống. Hôm nay cô rất mệt, đầu loạn hết lên rồi.
Ari vâng lệnh lui xuống. Vừa dẫn Unasu đi Ari vừa liên miên:
– Ngươi quả thực may mắn! Không phải nô lệ nào cũng có số tốt như ngươi đâu. Phải biết những gì ngươi có hiện tại hay sau này đều do Nữ hoàng mang lại. Dù cho chủ tử của ngươi là hoàng tử Menfuisu nhưng ơn huệ của Nữ hoàng ngươi đừng bao giờ lãng quên. Phải nhớ không bao giờ được hại nữ hoàng. Có thể không làm việc cho người nhưng không được phép hại người.
Đúng, tất cả những gì hắn có, hiện tại và tương lai, đều thuộc về hoàng tử Menfuisu và Nữ hoàng Asisu. Hắn có dùng cả cái mạng quèn này cũng không báo đáp hết ơn huệ ấy. Trung thành, hắn sẽ vĩnh viễn trung thành với hoàng tử và nữ hoàng.
Chỉ cần, chỉ cần Menfuisu không phản bội cô, chỉ cần Menfuisu không từ bỏ cô, chỉ cần Menfuisu không lấy con nô lệ tóc vàng mắt xanh kia. Cô sẽ tha thứ cho hắn, sẽ vẫn mãi tha thứ cho hắn.
– Menfuisu! Hạ Ai Cập chỉ có ta với đệ, tuy không nhiều lễ tiết như ở Thượng Ai Cập, nhưng ta cho rằng đệ vẫn biết muốn xuất cung thì phải được ta cho phép. Hơn nữa đệ còn mang về một nô lệ là sao?
Menfuisu đứng yên nghe Asisu lải nhải. Sao chị hắn nói nhiều thế chứ, chỉ là xuất cung đi chơi thôi mà, nhặt về có một nô lệ thôi, chị có cần…
– Hoàng tỷ, tuy Unasu là một nô lệ, nhưng cậu ta còn nhỏ, chỉ bằng tuổi đệ. Hơn nữa trong cung rất ít người, hoàng tỷ luôn luôn bận rộn, Minue lại lớn hơn em nhiều, hoàng tỷ cũng chẳng cho đệ xuất cung chơi…
Giọng Menfuisu nhỏ dần nhỏ dần theo sắc mặt càng lúc càng đen của Asisu.
– Ta không có cấm đệ xuất cung.
Asisu gần như là gằn ra từng chữ, Menfuisu xuất cung lần nào là náo loạn lần ấy, khắp hoàng cung gà bay chó sủa nhặng xị cả lên. Mà muốn cấm cũng chẳng được, càng cấm thì lại càng muốn làm, không ra quang minh chính đại thì lén. Ai đời hoàng tử một nước lại chui lỗ chó không hả trời. Có đấy, Menfuisu đã từng chui qua rồi đó.
– Thôi bỏ đi, ta có nói đệ cũng không nghe lọt lỗ tai, lần sau đừng có về muộn như thế nữa. Không về sớm được cũng không sao, nhưng ít ra cũng phải về trước thời gian hoàng cung đóng cổng. Nếu việc lần này còn tái phạm thì đệ cứ coi chừng…
Menfuisu gật đầu răm rắp. Thực ra hắn chẳng sợ hoàng tỷ, tỷ ấy nói vậy thôi chứ có khi nào làm đâu. Cậu sợ là sợ phụ hoàng kia, sợ hoàng tỷ mà thưa lên với phụ hoàng thì coi như cậu chết chắc. Cậu không muốn về Thượng Ai Cập, nơi đó rất buồn tẻ, lúc nào cũng có thể bị mấy lão đầu hói bụng bia kia lảm nhảm bên tai, bị mẫu phi lải nhải rằng phải thế này thế khác kéo phụ hoàng tới phòng của người, bị cái lão Imhotep thầm thì nói xấu hoàng tỷ… phiền kinh lên được. Vẫn cứ là Hạ Ai Cập thoải mái hơn, một cái miệng hoàng tỷ sao bằng mấy lão đầu kia được.
– Vâng, hoàng tỷ!
Nhìn vẻ mặt Menfuisu là Asisu biết Menfuisu lại đem lời cô nói bỏ ngoài lỗ tai rồi.
– Đệ đi chơi mệt rồi, lui xuống nghỉ ngơi trước đi. Cậu bé nô lệ kia và Minue lưu lại, ta có chuyện muốn hỏi.
Minue nhìn chủ nhân vô tư bước đi, trong lòng than thầm, ‘Nữ hoàng Asisu không trách phạt chủ nhân ngài không có nghĩa là sẽ bỏ qua cho hắn a. Chủ nhân ơi là chủ nhân, sao lúc ngài gây chuyện không nghĩ tới cái thân thần vậy chứ?’.
– Minue, kể lại toàn bộ sự việc ngày hôm nay đi.
Asisu lặng yên nghe Minue báo cáo chi tiết mọi chuyện. Không khác so với trí nhớ của cô là mấy. Menfuisu lẻn vào công trường chơi thì bắt gặp Unasu đang bị đánh vì nghi ngờ ăn cắp. Unasu sao? Được đây. Cái cô luôn thiếu không phải là người bên cạnh trung thành sao? Mà trung thành là đặc điểm nổi bật nhất của Unasu đấy thôi.
– Unasu, nếu Menfuisu đã đưa ngươi về đây thì từ lúc này ngươi không còn là nô lệ nữa, ngươi sẽ là hầu cận của Menfuisu, người hầu trong cung điện của ta.
Unasu ngước nhìn lên, đôi mắt phượng hẹp dài uy nghiêm của Asisu nhìn thẳng vào hắn ta. Lời nói của Nữ hoàng đã xóa bỏ thân phận nô lệ cho hắn. Đây là ước mơ mà chưa bao giờ hắn có thể mơ tới. Giấc mơ này rất đẹp, đẹp tới không có thực, đẹp tới mức hắn chẳng muốn tỉnh lại. Nếu vĩnh viễn không tỉnh thì tốt biết bao!
Bây giờ và cả sau này, hắn cũng không thể nào quên ngày hôm nay, cái ngày thay đổi số phận hắn.
Bàn tay tiểu hoàng tử Menfuisu đưa ra đã kéo hắn thoát khỏi khả năng có thể bị quản nô đánh chết. Lời Nữ hoàng Asisu nói cho hắn một thân phận khác. Unasu hắn có cái gì để được hoàng tử và nữ hoàng coi trọng vậy đâu?
– Ari! Sắp xếp cho Unasu một căn phòng đi, gần với phòng của Menfuisu, tránh cho sáng mai Menfuisu tỉnh lại không thấy người lại làm loạn.
Asisu phất tay ra hiệu cho mọi người lui hết xuống. Hôm nay cô rất mệt, đầu loạn hết lên rồi.
Ari vâng lệnh lui xuống. Vừa dẫn Unasu đi Ari vừa liên miên:
– Ngươi quả thực may mắn! Không phải nô lệ nào cũng có số tốt như ngươi đâu. Phải biết những gì ngươi có hiện tại hay sau này đều do Nữ hoàng mang lại. Dù cho chủ tử của ngươi là hoàng tử Menfuisu nhưng ơn huệ của Nữ hoàng ngươi đừng bao giờ lãng quên. Phải nhớ không bao giờ được hại nữ hoàng. Có thể không làm việc cho người nhưng không được phép hại người.
Đúng, tất cả những gì hắn có, hiện tại và tương lai, đều thuộc về hoàng tử Menfuisu và Nữ hoàng Asisu. Hắn có dùng cả cái mạng quèn này cũng không báo đáp hết ơn huệ ấy. Trung thành, hắn sẽ vĩnh viễn trung thành với hoàng tử và nữ hoàng.
/10
|