Thời gian cứ thấm thoát trôi, mới thoáng chốc tiểu nữ hoàng Asisu đã lên bảy tuổi. Vào hai năm trước, Asisu đã bắt đầu trực tiếp nắm đại quyền ở Hạ Ai Cập, chính thức là một nữ hoàng danh xứng với thực. Cũng trong cùng thời gian ấy Pharaon Nefermaat nhất quyết để tiểu hoàng tử Menfuisu ở lại Hạ Ai Cập bất chấp phản đối từ tể tướng Imhotep và sủng cơ Thali – mẫu phi của Menfuisu. Ông kiên trì quan điểm làm như vậy sẽ tạo ra mối liên hệ mật thiết giữa gai chị em Asisu.
Theo tháp tùng Menfuisu còn có nữ quan Nafutera còng con trai bà ta Minue. Dù không muốn thừa nhận nhưng trong hai năm gần đây, vì sự hiện diện của Menfuisu mà cung đình Hạ Ai Cập dường như có sức sống hơn.
Trong thư phòng của Asisu, một cái màn quen thuộc tới không thể quen thuộc hơn lại diễn ra:
– Hoàng tỷ! Tỷ đừng ở đó giải quyết mấy cái sự vụ chán ngắt đó nữa. Chúng ta đi đâu đó chơi đi.
Giọng nói non nớt phát ra từ một bé trai ước chừng sáu bảy tuổi. Cậu bé không ngừng nhõng nhẽo, thân hình mập mạp dường như sắp đè bẹp đứa bé gái bên cạnh.
-Menfuisu, nếu hoàng đệ quá nhàm chán thì kêu mấy vũ nữ nhảy múa, đàn hát gì đó mua vui đi. Đừng ở đây là phiền ta.
Cậu bé gọi là Menfuisu nghe thấy thì xụ mặt. Xem mấy người đó uốn éo đàn hát nhảy múa thì có gì mà hay chứ, cậu xem từ nhỏ tới lớn có thể thuộc làu rồi. Cậu muốn được xuất cung chơi cơ. Nhưng hoàng tỷ Asisu thật sự rất cứng ngắc, lần nào xuất cung cũng chẳng cho cậu đi cùng.
– Bẩm bệ hạ, các thương nhân từ Hi Lạp và Crete đã tới, người có muốn gặp gỡ không ạ?
Ari không để ý Menfuisu đang ở góc thư phòng trồng nấm, nhẹ nhàng bẩm báo. Những năm vừa qua, nữ hoàng luôn quan tâm tới kinh tế Hạ Ai Cập, mà những việc liên quan tới ngoại thương này, nữ hoàng luôn tự tay làm.
Menfuisu dỏng tai lên nghe Ari đang nói, khuôn mặt nhỏ bé tinh xảo vui lên thấy rõ. Hoàng tỉ Asisu sắp đi gặp mấy thương nhân ngoại quốc. Trong trí nhớ nhỏ bé của cậu thì mỗi lần như thế thì ít cũng mất cả nửa ngày trời. Cũng trong khoảng thời gian này hoàng tỷ luôn chuyên tâm không rảnh để ý tới cậu. Đó là thời gian chơi đùa của cậu – đương nhiên là cũng không thể gây ra chuyện động trời gì rồi. Hoàng tỷ tức giận rất đáng sợ.
Nghĩ nghĩ một lúc, Menfuisu liền chạy vụt ra ngoài. Cậu muốn đi tìm Minue. Cậu muốn xuất cung đi chơi. Cậu muốn được đi chơi.
– Minue! Minue!
Minue đang luyện kiếm trong hoa viên cũng nghe thấy tiếng gọi của Menfuisu. Anh lắc đầu cười khổ, tiểu chủ nhân của anh lại muốn làm chuyện động trời gì nữa đây.
Anh cũng nghe rõ tiếng mấy cô cung nữ đứng gần đó rì rầm:
– Khổ thân cho cậu Minue! Có một chủ nhân luôn thích gây chuyện! Suốt ngày chạy theo giải quyết hậu quả cho tiểu hoàng tử Menfuisu cũng đã đủ mệt rồi!
Haizzz.
Anh cũng rất thắc mắc tại sao cùng là chị em mà Nữ hoàng Asisu luôn nhẹ nhàng, bình tĩnh, cơ trí còn hoàng tử Menfuisu luôn nóng nảy bộp chộp không suy nghĩ trước sau cơ chứ. Nếu hoàng tử có được một phần bình tĩnh như nữ hoàng thì có phải tốt hơn không.
– Minue – ngay lập tức Minue cảm thấy trời đất chao đảo, một bé trai mập mạp đâm thẳng vào người anh, và đương nhiên hai người đang lăn trên đất, mông anh có một nụ hôn nồng nàn với đất mẹ.
Menfuisu không quan tâm kéo áo choàng Minue:
– Ta muốn xuất cung đi chơi.
– Không được đâu hoàng tử.
Minue đỡ trán. Xuất cung đâu phải hứng lên là được. Hoàng tử Menfuisu tốt xấu gì cũng là hoàng tử của một nước. Làm gì có một hoàng tử nào không phép tắc thế chứ.
– Nữ hoàng sẽ không đồng ý đâu ạ.
– Không sao! Hoàng tỷ đang bận, ta chỉ muốn xuất cung một lát thôi. Điiiiiiii.
Menfuisu vẫn chưa từ bỏ, mắt long lanh nhìn Minue.
Một… Hai… Ba…
Minue đầu hàng. Anh không thể hạ quyết tâm với hoàng tử Menfuisu cho được. Ai kêu là hoàng tử có gương mặt giống hệt Nữ hoàng Asisu chứ.
– Nhưng chúng ta không được đi xa, không được đi quá lâu, phải về cung trước hoàng hôn, … – Minue lải nhải liên tục.
– Rồi, rồi, ngươi nói nhiều như mấy bà thím ngoài chợ ấy – Menfuisu không vui cắt ngang. Cậu lớn rồi không phải con nít đâu cần hắn răn dạy nhiều như thế.
-…
Mấy bà thím ngoài chợ… mấy bà thím… mấy bà thím…
Anh lắm chuyện như thế sao.
Minue bị mấy câu của Menfuisu làm cho đứng hình, cứ ngơ ngẩn đi theo, không hề chú ý vẻ mặt đắc thắng của Menfuisu.
Tối muộn cùng ngày.
Trong đại điện, ba người Menfuisu đang nơm nớp lo sợ nhìn Asisu. Không sai đâu là ba người đó, ba người. Ngoài Menfuisu, Minue còn có một cậu bé nô lệ chạc tuổi Menfuisu mà hôm nay Menfuisu cứu về từ công trường.
Asisu cau mày nhìn ba người bên dưới. Nếu cô nhớ không nhầm kẻ nô lệ kia tên là Unasu, sau này trở thành tâm phúc cho con nô lệ tóc vàng kia. Ấn tượng của cô với Unasu rất bình thường, không rõ ràng lắm. Bây giờ lại một lần gặp lại hắn ta cô cũng không cảm thấy điều gì khó chịu cả. Chỉ có Menfuisu là khác thôi.
– Menfuisu em đã biết tội của mình chưa?
Theo tháp tùng Menfuisu còn có nữ quan Nafutera còng con trai bà ta Minue. Dù không muốn thừa nhận nhưng trong hai năm gần đây, vì sự hiện diện của Menfuisu mà cung đình Hạ Ai Cập dường như có sức sống hơn.
Trong thư phòng của Asisu, một cái màn quen thuộc tới không thể quen thuộc hơn lại diễn ra:
– Hoàng tỷ! Tỷ đừng ở đó giải quyết mấy cái sự vụ chán ngắt đó nữa. Chúng ta đi đâu đó chơi đi.
Giọng nói non nớt phát ra từ một bé trai ước chừng sáu bảy tuổi. Cậu bé không ngừng nhõng nhẽo, thân hình mập mạp dường như sắp đè bẹp đứa bé gái bên cạnh.
-Menfuisu, nếu hoàng đệ quá nhàm chán thì kêu mấy vũ nữ nhảy múa, đàn hát gì đó mua vui đi. Đừng ở đây là phiền ta.
Cậu bé gọi là Menfuisu nghe thấy thì xụ mặt. Xem mấy người đó uốn éo đàn hát nhảy múa thì có gì mà hay chứ, cậu xem từ nhỏ tới lớn có thể thuộc làu rồi. Cậu muốn được xuất cung chơi cơ. Nhưng hoàng tỷ Asisu thật sự rất cứng ngắc, lần nào xuất cung cũng chẳng cho cậu đi cùng.
– Bẩm bệ hạ, các thương nhân từ Hi Lạp và Crete đã tới, người có muốn gặp gỡ không ạ?
Ari không để ý Menfuisu đang ở góc thư phòng trồng nấm, nhẹ nhàng bẩm báo. Những năm vừa qua, nữ hoàng luôn quan tâm tới kinh tế Hạ Ai Cập, mà những việc liên quan tới ngoại thương này, nữ hoàng luôn tự tay làm.
Menfuisu dỏng tai lên nghe Ari đang nói, khuôn mặt nhỏ bé tinh xảo vui lên thấy rõ. Hoàng tỉ Asisu sắp đi gặp mấy thương nhân ngoại quốc. Trong trí nhớ nhỏ bé của cậu thì mỗi lần như thế thì ít cũng mất cả nửa ngày trời. Cũng trong khoảng thời gian này hoàng tỷ luôn chuyên tâm không rảnh để ý tới cậu. Đó là thời gian chơi đùa của cậu – đương nhiên là cũng không thể gây ra chuyện động trời gì rồi. Hoàng tỷ tức giận rất đáng sợ.
Nghĩ nghĩ một lúc, Menfuisu liền chạy vụt ra ngoài. Cậu muốn đi tìm Minue. Cậu muốn xuất cung đi chơi. Cậu muốn được đi chơi.
– Minue! Minue!
Minue đang luyện kiếm trong hoa viên cũng nghe thấy tiếng gọi của Menfuisu. Anh lắc đầu cười khổ, tiểu chủ nhân của anh lại muốn làm chuyện động trời gì nữa đây.
Anh cũng nghe rõ tiếng mấy cô cung nữ đứng gần đó rì rầm:
– Khổ thân cho cậu Minue! Có một chủ nhân luôn thích gây chuyện! Suốt ngày chạy theo giải quyết hậu quả cho tiểu hoàng tử Menfuisu cũng đã đủ mệt rồi!
Haizzz.
Anh cũng rất thắc mắc tại sao cùng là chị em mà Nữ hoàng Asisu luôn nhẹ nhàng, bình tĩnh, cơ trí còn hoàng tử Menfuisu luôn nóng nảy bộp chộp không suy nghĩ trước sau cơ chứ. Nếu hoàng tử có được một phần bình tĩnh như nữ hoàng thì có phải tốt hơn không.
– Minue – ngay lập tức Minue cảm thấy trời đất chao đảo, một bé trai mập mạp đâm thẳng vào người anh, và đương nhiên hai người đang lăn trên đất, mông anh có một nụ hôn nồng nàn với đất mẹ.
Menfuisu không quan tâm kéo áo choàng Minue:
– Ta muốn xuất cung đi chơi.
– Không được đâu hoàng tử.
Minue đỡ trán. Xuất cung đâu phải hứng lên là được. Hoàng tử Menfuisu tốt xấu gì cũng là hoàng tử của một nước. Làm gì có một hoàng tử nào không phép tắc thế chứ.
– Nữ hoàng sẽ không đồng ý đâu ạ.
– Không sao! Hoàng tỷ đang bận, ta chỉ muốn xuất cung một lát thôi. Điiiiiiii.
Menfuisu vẫn chưa từ bỏ, mắt long lanh nhìn Minue.
Một… Hai… Ba…
Minue đầu hàng. Anh không thể hạ quyết tâm với hoàng tử Menfuisu cho được. Ai kêu là hoàng tử có gương mặt giống hệt Nữ hoàng Asisu chứ.
– Nhưng chúng ta không được đi xa, không được đi quá lâu, phải về cung trước hoàng hôn, … – Minue lải nhải liên tục.
– Rồi, rồi, ngươi nói nhiều như mấy bà thím ngoài chợ ấy – Menfuisu không vui cắt ngang. Cậu lớn rồi không phải con nít đâu cần hắn răn dạy nhiều như thế.
-…
Mấy bà thím ngoài chợ… mấy bà thím… mấy bà thím…
Anh lắm chuyện như thế sao.
Minue bị mấy câu của Menfuisu làm cho đứng hình, cứ ngơ ngẩn đi theo, không hề chú ý vẻ mặt đắc thắng của Menfuisu.
Tối muộn cùng ngày.
Trong đại điện, ba người Menfuisu đang nơm nớp lo sợ nhìn Asisu. Không sai đâu là ba người đó, ba người. Ngoài Menfuisu, Minue còn có một cậu bé nô lệ chạc tuổi Menfuisu mà hôm nay Menfuisu cứu về từ công trường.
Asisu cau mày nhìn ba người bên dưới. Nếu cô nhớ không nhầm kẻ nô lệ kia tên là Unasu, sau này trở thành tâm phúc cho con nô lệ tóc vàng kia. Ấn tượng của cô với Unasu rất bình thường, không rõ ràng lắm. Bây giờ lại một lần gặp lại hắn ta cô cũng không cảm thấy điều gì khó chịu cả. Chỉ có Menfuisu là khác thôi.
– Menfuisu em đã biết tội của mình chưa?
/10
|