Mặc dù trong lòng vô cùng bối rối, Thái Cẩn Ngôn vẫn thấp giọng nói nhanh:
- Vào đi!
Triệu Chân Tâm bước vào, trên tay cầm ly sữa. Thái Cẩn Ngôn giả vờ nhìn chằm chằm vào màn hình, nhưng dư quang nơi khóe mắt đã dính chặt vào hình dáng xinh đẹp kia. Triệu Chân Tâm đặt ly sữa lên bàn, nhẹ giọng nói:
- Anh uống sữa đi. Chuyến công tác vất vả lắm đúng không? Trông anh gầy đi và hơi xanh xao đấy!
Thái Cẩn Ngôn chớp mắt, trong lòng vui mừng như điên. Tiếng lòng của hắn lại bắt đầu phục hồi sinh lực, ríu ra ríu rít:
[Chân Tâm chú ý đến vẻ ngoài của mình, cho nên em ấy mới phát hiện ra mình gầy đi và xanh xao, đúng không. Như thế cũng có nghĩa là em ấy cũng không đến mức chướng mắt gương mặt lạnh lẽo khó ưa của mình, đúng không. Quan trọng hơn nữa, Chân Tâm lại còn pha sữa mang đến cho mình đây này.]
Thái Cẩn Ngôn nuốt khan một cái. Dư vị chua ngọt của ly mật ong chanh hôm trước như vẫn còn trong khoang miệng, Thái Cẩn Ngôn hình dung, hương vị của ly sữa hôm nay chắc chắn sẽ còn ngọt hơn nhiều.
Thái Cẩn Ngôn cố gắng dùng phong thái tự nhiên và điềm tĩnh nhất bước đến cầm ly sữa, nếm thử một ngụm. Đúng là rất ngọt, cũng rất thơm. Tổng giám đốc từ khi còn bé đến giờ chưa từng được uống sữa, đến lúc lớn lên cũng không thích sữa, chỉ quen uống cà phê và rượu. Nhưng trong buổi sáng hôm đó, Thái Cẩn Ngôn quyết định, sau này hắn sẽ chuyển sang uống sữa.
Triệu Chân Tâm nghe được quyết định chuyển đổi thức uống của Thái Cẩn Ngôn, lại quan sát nét mặt của Thái Cẩn Ngôn giãn ra khi uống sữa mà trong lòng vừa buồn cười vừa thương thương. Cậu tận dụng thời cơ, thăm dò:
- Chuyến công tác có vấn đề gì không?
- ...
Thái Cẩn Ngôn đang ngậm ngụm sữa thứ hai trong miệng, nghe Triệu Chân Tâm hỏi, vội lúng túng nuốt xuống. Tuy nhiên, hắn lại chưa trả lời Triệu Chân Tâm mà còn băn khoăn.
[Vì sao Chân Tâm lại hỏi mình về chuyến công tác như thế? Em ấy đã biết gì rồi sao? Nếu Chân Tâm biết chiếc khăn choàng em ấy tự tay quàng lên cổ mình đã bị vứt vào một bãi rác nào đó nơi nước ngoài xa xôi, liệu em ấy có tức giận không, em ấy… có lấy lại ly sữa này không?]
Thái Cẩn Ngôn khẽ cau mày. Không được. Ly sữa này Triệu Chân Tâm đã cho hắn, hắn sẽ không để bị đánh mất vật cậu đã trao cho hắn lần nào nữa đâu. Nghĩ quanh quyết gọn, Thái Cẩn Ngôn ngửa cổ uống ừng ực một hơi hết cả ly sữa nóng.
Triệu Chân Tâm còn đang hoang mang khi nghe được tình hình của chiếc khăn quàng cổ thì đã giật mình khi thấy Thái Cẩn Ngôn uống sữa nóng như kẻ sắp chết khát như thế, cậu vội kêu lên:
- Còn nóng đấy! Anh uống từ từ thôi!
Thái Cẩn Ngôn hút vào một hơi không khí, lén lút giải nhiệt cho vòm miệng và cái lưỡi đang nóng bỏng đến ran rát, trong lòng thầm sung sướng và đắc ý.
[Ha ha ha… Mình đã uống hết sữa mà Chân Tâm đưa cho rồi, em ấy sẽ không thể đòi lại được. Hơn nữa, mình còn có thể nghe được giọng nói đầy quan tâm của Chân Tâm nữa. Cho dù có bị bỏng cũng đáng giá.]
Tia đắc ý trong mắt Thái Cẩn Ngôn lóe lên rất nhanh, nhưng vẫn bị Triệu Chân Tâm đang chằm chằm nhìn hắn phát hiện được. Tiếng lòng đầy thỏa mãn của hắn vẫn còn vang lên bên tai của cậu đây này. Triệu Chân Tâm bĩu môi, vừa buồn cười vừa ấm ức. Tảng băng ngốc này đắc ý cái gì chứ? Vì hắn đã uống sạch ly sữa, hay vì không phải trả lời câu hỏi của cậu? Đừng nhìn Triệu Chân Tâm có vẻ ngoài dịu ngoan mềm mại mà lầm, thật ra sự cố chấp của cậu cũng rất cao. Đổi một giọng buồn buồn, Triệu Chân Tâm thở dài nói:
- Xin lỗi! Tôi không nên hỏi về công việc của anh! Là do tôi nhiều chuyện!
- Không phải như vậy!
Thái Cẩn Ngôn nghe Triệu Chân Tâm thở dài thì giật mình, vội vàng muốn giải thích. Nhưng trước mặt vợ, phương diện ngôn ngữ của Tổng giám đốc vẫn luôn lùi về số âm. Thế nên, hắn giải thích mà cũng như không. Triệu Chân Tâm cố ý bắt bẻ:
- Không phải như vậy là không phải cái gì?
- Em không phải nhiều chuyện. Cũng không phải không được hỏi đến công việc của tôi.
- Vậy tại sao khi em hỏi, anh lại không trả lời?
- Vì không có vấn đề gì hết. Hơn nữa, tôi tưởng là em không thích việc kinh doanh?
Thái Cẩn Ngôn hỏi lại, trong giọng điệu và cả trên nét mặt đều không thể che giấu được sự ngạc nhiên. Triệu Chân Tâm chớp mắt. cậu đúng là không thích kinh doanh, cho nên mới không thể giúp gì được cho anh trai khi công ty Hải Hà gặp sự cố. Ngay cả quán cà phê thú cưng, cậu cũng chỉ hỗ trợ pha thức uống và chăm sóc các bé mèo bé chó, còn việc quản lý kinh doanh này nọ đều do Vương Thiên Bích đảm nhiệm cả. Vậy mà hôm nay cậu lại chủ động hỏi thăm chuyến công tác của Thái Cẩn Ngôn. Trong lòng Triệu Chân Tâm giật thót một cái. Tảng băng ngốc này sẽ không nghĩ ngợi suy diễn linh tinh chứ.
- Vào đi!
Triệu Chân Tâm bước vào, trên tay cầm ly sữa. Thái Cẩn Ngôn giả vờ nhìn chằm chằm vào màn hình, nhưng dư quang nơi khóe mắt đã dính chặt vào hình dáng xinh đẹp kia. Triệu Chân Tâm đặt ly sữa lên bàn, nhẹ giọng nói:
- Anh uống sữa đi. Chuyến công tác vất vả lắm đúng không? Trông anh gầy đi và hơi xanh xao đấy!
Thái Cẩn Ngôn chớp mắt, trong lòng vui mừng như điên. Tiếng lòng của hắn lại bắt đầu phục hồi sinh lực, ríu ra ríu rít:
[Chân Tâm chú ý đến vẻ ngoài của mình, cho nên em ấy mới phát hiện ra mình gầy đi và xanh xao, đúng không. Như thế cũng có nghĩa là em ấy cũng không đến mức chướng mắt gương mặt lạnh lẽo khó ưa của mình, đúng không. Quan trọng hơn nữa, Chân Tâm lại còn pha sữa mang đến cho mình đây này.]
Thái Cẩn Ngôn nuốt khan một cái. Dư vị chua ngọt của ly mật ong chanh hôm trước như vẫn còn trong khoang miệng, Thái Cẩn Ngôn hình dung, hương vị của ly sữa hôm nay chắc chắn sẽ còn ngọt hơn nhiều.
Thái Cẩn Ngôn cố gắng dùng phong thái tự nhiên và điềm tĩnh nhất bước đến cầm ly sữa, nếm thử một ngụm. Đúng là rất ngọt, cũng rất thơm. Tổng giám đốc từ khi còn bé đến giờ chưa từng được uống sữa, đến lúc lớn lên cũng không thích sữa, chỉ quen uống cà phê và rượu. Nhưng trong buổi sáng hôm đó, Thái Cẩn Ngôn quyết định, sau này hắn sẽ chuyển sang uống sữa.
Triệu Chân Tâm nghe được quyết định chuyển đổi thức uống của Thái Cẩn Ngôn, lại quan sát nét mặt của Thái Cẩn Ngôn giãn ra khi uống sữa mà trong lòng vừa buồn cười vừa thương thương. Cậu tận dụng thời cơ, thăm dò:
- Chuyến công tác có vấn đề gì không?
- ...
Thái Cẩn Ngôn đang ngậm ngụm sữa thứ hai trong miệng, nghe Triệu Chân Tâm hỏi, vội lúng túng nuốt xuống. Tuy nhiên, hắn lại chưa trả lời Triệu Chân Tâm mà còn băn khoăn.
[Vì sao Chân Tâm lại hỏi mình về chuyến công tác như thế? Em ấy đã biết gì rồi sao? Nếu Chân Tâm biết chiếc khăn choàng em ấy tự tay quàng lên cổ mình đã bị vứt vào một bãi rác nào đó nơi nước ngoài xa xôi, liệu em ấy có tức giận không, em ấy… có lấy lại ly sữa này không?]
Thái Cẩn Ngôn khẽ cau mày. Không được. Ly sữa này Triệu Chân Tâm đã cho hắn, hắn sẽ không để bị đánh mất vật cậu đã trao cho hắn lần nào nữa đâu. Nghĩ quanh quyết gọn, Thái Cẩn Ngôn ngửa cổ uống ừng ực một hơi hết cả ly sữa nóng.
Triệu Chân Tâm còn đang hoang mang khi nghe được tình hình của chiếc khăn quàng cổ thì đã giật mình khi thấy Thái Cẩn Ngôn uống sữa nóng như kẻ sắp chết khát như thế, cậu vội kêu lên:
- Còn nóng đấy! Anh uống từ từ thôi!
Thái Cẩn Ngôn hút vào một hơi không khí, lén lút giải nhiệt cho vòm miệng và cái lưỡi đang nóng bỏng đến ran rát, trong lòng thầm sung sướng và đắc ý.
[Ha ha ha… Mình đã uống hết sữa mà Chân Tâm đưa cho rồi, em ấy sẽ không thể đòi lại được. Hơn nữa, mình còn có thể nghe được giọng nói đầy quan tâm của Chân Tâm nữa. Cho dù có bị bỏng cũng đáng giá.]
Tia đắc ý trong mắt Thái Cẩn Ngôn lóe lên rất nhanh, nhưng vẫn bị Triệu Chân Tâm đang chằm chằm nhìn hắn phát hiện được. Tiếng lòng đầy thỏa mãn của hắn vẫn còn vang lên bên tai của cậu đây này. Triệu Chân Tâm bĩu môi, vừa buồn cười vừa ấm ức. Tảng băng ngốc này đắc ý cái gì chứ? Vì hắn đã uống sạch ly sữa, hay vì không phải trả lời câu hỏi của cậu? Đừng nhìn Triệu Chân Tâm có vẻ ngoài dịu ngoan mềm mại mà lầm, thật ra sự cố chấp của cậu cũng rất cao. Đổi một giọng buồn buồn, Triệu Chân Tâm thở dài nói:
- Xin lỗi! Tôi không nên hỏi về công việc của anh! Là do tôi nhiều chuyện!
- Không phải như vậy!
Thái Cẩn Ngôn nghe Triệu Chân Tâm thở dài thì giật mình, vội vàng muốn giải thích. Nhưng trước mặt vợ, phương diện ngôn ngữ của Tổng giám đốc vẫn luôn lùi về số âm. Thế nên, hắn giải thích mà cũng như không. Triệu Chân Tâm cố ý bắt bẻ:
- Không phải như vậy là không phải cái gì?
- Em không phải nhiều chuyện. Cũng không phải không được hỏi đến công việc của tôi.
- Vậy tại sao khi em hỏi, anh lại không trả lời?
- Vì không có vấn đề gì hết. Hơn nữa, tôi tưởng là em không thích việc kinh doanh?
Thái Cẩn Ngôn hỏi lại, trong giọng điệu và cả trên nét mặt đều không thể che giấu được sự ngạc nhiên. Triệu Chân Tâm chớp mắt. cậu đúng là không thích kinh doanh, cho nên mới không thể giúp gì được cho anh trai khi công ty Hải Hà gặp sự cố. Ngay cả quán cà phê thú cưng, cậu cũng chỉ hỗ trợ pha thức uống và chăm sóc các bé mèo bé chó, còn việc quản lý kinh doanh này nọ đều do Vương Thiên Bích đảm nhiệm cả. Vậy mà hôm nay cậu lại chủ động hỏi thăm chuyến công tác của Thái Cẩn Ngôn. Trong lòng Triệu Chân Tâm giật thót một cái. Tảng băng ngốc này sẽ không nghĩ ngợi suy diễn linh tinh chứ.
/157
|