Thái Cẩn
Ngôn càng ảo não, cơ mặt lại càng đông cứng khiến Triệu Chân Tâm vừa lo lại vừa tức, còn có cả tò mò. Rốt cuộc thì trong chuyến công tác đó Thái Cẩn Ngôn đã gặp phải chuyện gì vậy?
Trong lòng không yên, Triệu Chân Tâm vốn muốn tìm ai đó để hỏi thăm. Nhưng vấn đề là, cậu không có cách nào để liên lạc với Lê Thiên Chi hay Phương Hiệp Hòa. Ở kiếp trước, trong ba năm hôn nhân của mình, Triệu Chân Tâm không hề có giao tiếp gì với bạn bè của Thái Cẩn Ngôn. Ở kiếp này, từ sau khi kết hôn, Triệu Chân Tâm chỉ mới gặp Phương Hiệp Hòa có hai lần, mà lần nào cũng chỉ gật đầu chào nhau rồi thôi. Ngẫm lại, Triệu Chân Tâm cũng có chút áy náy, cuộc hôn nhân của cậu thất bại, có lẽ lỗi không phải chỉ ở phía Thái Cẩn Ngôn. Bởi vì so với Thái Cẩn Ngôn lạnh nhạt hờ hững thì cậu cũng vô tâm và hững hờ không kém.
Tuy nhiên, nếu ông Trời đã cho cậu cơ hội để sửa đổi, Triệu Chân Tâm sẽ cố gắng hết sức. Nếu bản thân của cậu không thể tìm được cách liên lạc với bạn của Thái Cẩn Ngôn, thì còn có “nữ Vương” của cậu, người luôn tự hào là có mạng lưới thông tin rộng khắp trải dài trong thành phố V. Nghĩ xong, Triệu Chân Tâm bèn lấy điện thoại gọi cho Vương Thiên Bích. Liên lạc nhanh chóng được kết nối, giọng của Vương Thiên Bích vang lên đầy lo lắng:
- Chân Tâm? Có chuyện gì sao?
Không thể trách Vương Thiên Bích lo lắng như thế. Bởi vì trước nay Triệu Chân Tâm rất ít khi chủ động liên lạc với bạn bè. Triệu Chân Tâm vội vàng giải thích và trấn an bạn:
- Không có chuyện gì. Mình chỉ muốn nhờ cậu tìm giúp mình cách để liên lạc riêng với Lê Thiên Chi hoặc Phương Hiệp Hòa.
- Ai cơ?
- Bạn của Thái Cẩn Ngôn.
- Sao cậu không hỏi thẳng anh ta? Hoặc là, đến hỏi công ty cũng được.
Vương Thiên Bích đề nghị không sai. Nhưng Triệu Chân Tâm không muốn Thái Cẩn Ngôn biết được việc cậu tìm bạn của anh để điều tra. Nếu như thật sự có chuyện gì thì không nói, nhưng nếu không có chuyện gì thì cậu không muốn Thái Cẩn Ngôn cho rằng cậu nghi thần nghi quỷ. Cuộc hôn nhân này và quan hệ tình cảm giữa cậu với Thái Cẩn Ngôn vốn đang rất tệ rồi, Triệu Chân Tâm không muốn tình hình lại càng tệ hơn.
Triệu Chân Tâm nói vắn tắt sự việc và ý muốn của mình cho Vương Thiên Bích nghe. Bên kia điện thoại lâm vào yên lặng trong giây lát. Rồi giọng của Vương Thiên Bích vang lên đầy hào hứng:
- Cậu đang muốn điều tra chuyến đi công tác của anh ta, đúng không? Được, mình nhất định sẽ dốc hết sức giúp cậu!
Điện thoại đã ngắt liên lạc mà Triệu Chân Tâm vẫn chưa hiểu Vương Thiên Bích phấn khích vì điều gì. Lát sau, điện thoại lại reo lên, Vương Thiên Bích gọi đến, dè dặt hỏi:
- Chân Tâm. Nếu như... ý mình là, nếu như, điều tra ra anh ta thật sự có vấn đề. Tệ nhất là anh ta có tình nhân bên ngoài, thì cậu phải làm sao?
- Vẫn chưa điều tra ra được gì mà. Cậu khoan hãy phán xét vội!
- Nhưng nếu điều đó là đúng thì sao? Cậu sẽ ly hôn với anh ta chứ?
- Để đến đó rồi tính.
Trước những yêu cầu mang tính giả thiết của Vương Thiên Bích, không hiểu sao Triệu Chân Tâm lại trả lời nước đôi với bạn. Mặc dù những điều mà Thái Cẩn Ngôn đã làm cho cậu và nhà họ Triệu trong kiếp trước, cũng như cuộc sống của Thái Cẩn Ngôn trong kiếp trước đã thể hiện rằng người mà anh yêu chính là cậu, không có cậu trai hay cô gái nào khác. Tuy nhiên, Vương Thiên Bích ở kiếp này lại không hề biết điều đó.
Triệu Chân Tâm không muốn tốn công thuyết phục bạn bằng lời nói. Triệu Chân Tâm muốn dùng sự thật, dùng sự việc và hành động thực tế để chứng minh, không chỉ với Vương Thiên Bích mà còn với anh trai chị dâu của cậu, và với chính bản thân cậu nữa. Bởi vì, đối tượng mà chồng cậu yêu thầm kia vẫn còn là một bí ẩn. Kiếp này, Triệu Chân Tâm cũng không dễ dàng tin lời đồn đãi và thị phi ở kiếp trước như vậy. Hơn nữa, Triệu Chân Tâm không có cơ sở để xác định việc Thái Cẩn Ngôn yêu cậu từ trước, vốn dĩ cậu và hắn không hề quen biết trước khi kết hôn cơ mà. Ngộ nhỡ trước khi yêu cậu, Thái Cẩn Ngôn thật sự đã có mối tình khắc cốt ghi tâm nào đó thì sao. Cậu muốn tự mình xem xét và kết luận chuyện này.
Không nghe được lời cam đoan của Triệu Chân Tâm, Vương Thiên Bích đành để lại một câu hứa hẹn sẽ cố gắng hết sức rồi cúp máy. Triệu Chân Tâm cất điện thoại vào túi, ngẫm nghĩ một lát rồi xuống bếp, pha một ly sữa ấm mang đến phòng của Thái Cẩn Ngôn, gõ cửa.
Thái Cẩn Ngôn đang ngồi xem xét lại số văn kiện trên máy tính, nghe tiếng gõ cửa, sửng sốt ngẩn ra. Trong nhà này, hắn đã quy ước với thím Hai, khi hắn đang làm việc thì thím không được làm phiền. Thông thường, khi Thái Cẩn Ngôn vào phòng làm việc thì hắn sẽ tự ra ngoài khi xong việc, thím Hai không hề dám bén mảng tới. Như thế, tiếng gõ cửa này, chắc chắn là do Triệu Chân Tâm tạo ra.
Ngôn càng ảo não, cơ mặt lại càng đông cứng khiến Triệu Chân Tâm vừa lo lại vừa tức, còn có cả tò mò. Rốt cuộc thì trong chuyến công tác đó Thái Cẩn Ngôn đã gặp phải chuyện gì vậy?
Trong lòng không yên, Triệu Chân Tâm vốn muốn tìm ai đó để hỏi thăm. Nhưng vấn đề là, cậu không có cách nào để liên lạc với Lê Thiên Chi hay Phương Hiệp Hòa. Ở kiếp trước, trong ba năm hôn nhân của mình, Triệu Chân Tâm không hề có giao tiếp gì với bạn bè của Thái Cẩn Ngôn. Ở kiếp này, từ sau khi kết hôn, Triệu Chân Tâm chỉ mới gặp Phương Hiệp Hòa có hai lần, mà lần nào cũng chỉ gật đầu chào nhau rồi thôi. Ngẫm lại, Triệu Chân Tâm cũng có chút áy náy, cuộc hôn nhân của cậu thất bại, có lẽ lỗi không phải chỉ ở phía Thái Cẩn Ngôn. Bởi vì so với Thái Cẩn Ngôn lạnh nhạt hờ hững thì cậu cũng vô tâm và hững hờ không kém.
Tuy nhiên, nếu ông Trời đã cho cậu cơ hội để sửa đổi, Triệu Chân Tâm sẽ cố gắng hết sức. Nếu bản thân của cậu không thể tìm được cách liên lạc với bạn của Thái Cẩn Ngôn, thì còn có “nữ Vương” của cậu, người luôn tự hào là có mạng lưới thông tin rộng khắp trải dài trong thành phố V. Nghĩ xong, Triệu Chân Tâm bèn lấy điện thoại gọi cho Vương Thiên Bích. Liên lạc nhanh chóng được kết nối, giọng của Vương Thiên Bích vang lên đầy lo lắng:
- Chân Tâm? Có chuyện gì sao?
Không thể trách Vương Thiên Bích lo lắng như thế. Bởi vì trước nay Triệu Chân Tâm rất ít khi chủ động liên lạc với bạn bè. Triệu Chân Tâm vội vàng giải thích và trấn an bạn:
- Không có chuyện gì. Mình chỉ muốn nhờ cậu tìm giúp mình cách để liên lạc riêng với Lê Thiên Chi hoặc Phương Hiệp Hòa.
- Ai cơ?
- Bạn của Thái Cẩn Ngôn.
- Sao cậu không hỏi thẳng anh ta? Hoặc là, đến hỏi công ty cũng được.
Vương Thiên Bích đề nghị không sai. Nhưng Triệu Chân Tâm không muốn Thái Cẩn Ngôn biết được việc cậu tìm bạn của anh để điều tra. Nếu như thật sự có chuyện gì thì không nói, nhưng nếu không có chuyện gì thì cậu không muốn Thái Cẩn Ngôn cho rằng cậu nghi thần nghi quỷ. Cuộc hôn nhân này và quan hệ tình cảm giữa cậu với Thái Cẩn Ngôn vốn đang rất tệ rồi, Triệu Chân Tâm không muốn tình hình lại càng tệ hơn.
Triệu Chân Tâm nói vắn tắt sự việc và ý muốn của mình cho Vương Thiên Bích nghe. Bên kia điện thoại lâm vào yên lặng trong giây lát. Rồi giọng của Vương Thiên Bích vang lên đầy hào hứng:
- Cậu đang muốn điều tra chuyến đi công tác của anh ta, đúng không? Được, mình nhất định sẽ dốc hết sức giúp cậu!
Điện thoại đã ngắt liên lạc mà Triệu Chân Tâm vẫn chưa hiểu Vương Thiên Bích phấn khích vì điều gì. Lát sau, điện thoại lại reo lên, Vương Thiên Bích gọi đến, dè dặt hỏi:
- Chân Tâm. Nếu như... ý mình là, nếu như, điều tra ra anh ta thật sự có vấn đề. Tệ nhất là anh ta có tình nhân bên ngoài, thì cậu phải làm sao?
- Vẫn chưa điều tra ra được gì mà. Cậu khoan hãy phán xét vội!
- Nhưng nếu điều đó là đúng thì sao? Cậu sẽ ly hôn với anh ta chứ?
- Để đến đó rồi tính.
Trước những yêu cầu mang tính giả thiết của Vương Thiên Bích, không hiểu sao Triệu Chân Tâm lại trả lời nước đôi với bạn. Mặc dù những điều mà Thái Cẩn Ngôn đã làm cho cậu và nhà họ Triệu trong kiếp trước, cũng như cuộc sống của Thái Cẩn Ngôn trong kiếp trước đã thể hiện rằng người mà anh yêu chính là cậu, không có cậu trai hay cô gái nào khác. Tuy nhiên, Vương Thiên Bích ở kiếp này lại không hề biết điều đó.
Triệu Chân Tâm không muốn tốn công thuyết phục bạn bằng lời nói. Triệu Chân Tâm muốn dùng sự thật, dùng sự việc và hành động thực tế để chứng minh, không chỉ với Vương Thiên Bích mà còn với anh trai chị dâu của cậu, và với chính bản thân cậu nữa. Bởi vì, đối tượng mà chồng cậu yêu thầm kia vẫn còn là một bí ẩn. Kiếp này, Triệu Chân Tâm cũng không dễ dàng tin lời đồn đãi và thị phi ở kiếp trước như vậy. Hơn nữa, Triệu Chân Tâm không có cơ sở để xác định việc Thái Cẩn Ngôn yêu cậu từ trước, vốn dĩ cậu và hắn không hề quen biết trước khi kết hôn cơ mà. Ngộ nhỡ trước khi yêu cậu, Thái Cẩn Ngôn thật sự đã có mối tình khắc cốt ghi tâm nào đó thì sao. Cậu muốn tự mình xem xét và kết luận chuyện này.
Không nghe được lời cam đoan của Triệu Chân Tâm, Vương Thiên Bích đành để lại một câu hứa hẹn sẽ cố gắng hết sức rồi cúp máy. Triệu Chân Tâm cất điện thoại vào túi, ngẫm nghĩ một lát rồi xuống bếp, pha một ly sữa ấm mang đến phòng của Thái Cẩn Ngôn, gõ cửa.
Thái Cẩn Ngôn đang ngồi xem xét lại số văn kiện trên máy tính, nghe tiếng gõ cửa, sửng sốt ngẩn ra. Trong nhà này, hắn đã quy ước với thím Hai, khi hắn đang làm việc thì thím không được làm phiền. Thông thường, khi Thái Cẩn Ngôn vào phòng làm việc thì hắn sẽ tự ra ngoài khi xong việc, thím Hai không hề dám bén mảng tới. Như thế, tiếng gõ cửa này, chắc chắn là do Triệu Chân Tâm tạo ra.
/157
|