Ngây Ngô Đợi Chờ

Chương 4 - Chương 4

/19


Bạch Sắt khắc khổ dày công học tập cả nửa tháng trời, rốt cục cũng có được một tia sống sót qua các kỳ thi. Ngày mai là môn cuối cùng, Văn học sử nước anh. Cũng chẳng biết cái bài luận ‘Robinson phiêu lưu ký’ thế nào rồi, nhiều lắm thì điểm trung bình. Nói chung trọng trách thì nặng mà đường còn xa.

Phạm vi ôn tập môn này cực kỳ khó khoanh vùng. Hai ngày nay Bạch Sắt lại bị cảm, trưa cô nằm ngủ một lúc nên không cùng nhóm bạn cùng đi đến giờ tự học, bây giờ đến lớp thì không còn một chỗ ngồi. Không còn cách nào khác, Bạch Sắt vừa ho vừa quay trở về phòng ký túc.

Đi được nửa đường phảng phất nghe thấy tiếng ai đó gọi tên cô. Bạch Sắt ngẩng đầu, ‘Tiểu Diệp trong truyền thuyết’ đang nhìn cô, bộ dáng rất thân thiện.

“Bạch Sắt, sao lại ho dữ vậy? Bị cảm?” Diệp Thanh Hân lên tiếng hỏi.

“Vâng. Em bị mấy ngày rồi, sức đề kháng đã hoàn toàn đầu hàng!” Bạch Sắt nhẹ nhàng trả lời.

“Em á …” Diệp Thanh Hân khẽ cau mày, nói được một nửa thì dừng lại. Mấy giây sau, anh mới hỏi tiếp: “Còn mấy môn?”

Bạch Sắt ngượng ngùng cười cười: “Chỉ còn môn Văn học sử nước Anh.”

“Ôn tập xong chưa?”

“Em ôn gần xong rồi!”

“Nếu vậy bây giờ tôi đưa em đi bệnh viện khám!” Diệp Thanh Hân quả quyết.

“A!!!! Không cần đâu. Khụ khụ khụ …” Bạch Sắt hô lên, sau đó lại ho một tràng.

“Đi thôi!” Diệp Thanh Hân vừa nói vừa cầm lấy túi xách của Bạch Sắt.

“Khụ khụ khụ …. Không được, không được … Chiều mai thi rồi mà em mới ôn được một phần ba!” Bạch Sắt cuống lên, cuối cùng thành phải thú nhận.

“Dù vậy cũng phải đi khám bệnh trước đã rồi tính tiếp!” Diệp Thanh Hân nhìn cô chăm chú, ngữ khí nghiêm túc.

Bạch Sắt ngại ngại cúi đầu: “Thầy Diệp … Thật sự không cần đi bệnh viện … Chỉ là cảm xoàng thôi, em ngủ một giấc là khỏe…” Dừng một chút, cô le lưỡi một cái, rồi tiếp lời: “Chỉ là … Nếu thầy có thể nói chút chút cho em điểm nào quan trọng… Vậy thì, đêm nay em có thể ngủ thêm được một chút.” Thanh âm càng ngày càng nhỏ.

Cô nói xong mà một lúc lâu sau vẫn không có động tĩnh, Bạch Sắt cũng không dám ngẩng đầu quan sát nét mặt của Diệp Thanh Hân.

Quá một hồi lâu, rốt cục đỉnh đầu Bạch Sắt mới vang lên giọng nói: “Được rồi! Tôi đưa em đi mua thuốc trước, sau đó qua phòng làm việc của tôi, tôi giúp em ôn tập.”

“Không cần phiền thầy như thế đâu!” Bạch Sắt vội vã ngẩng đầu, đối diện với cặp mắt trong suốt, có thể thầy được hình ảnh cô ở trong đó, không hiểu sao tim cô đập nhanh hơn, “Thầy Diệp … Em … Em có thể tự đi mua thuốc được. Còn trọng điểm, thầy … nếu không thầy có thể gửi email cho em được chứ? Em có thể tự coi được …”

Bạch Sắt không biết được tâm trạng của Diệp Thanh Hân lúc này, đôi mắt anh tối sầm lại, bờ môi cong cong. Một lúc sau, Diệp Thanh Hân mới đáp lời, giọng điệu vẫn rất nhu hòa: “Vậy em đưa tôi địa chỉ email.”

Một người đắc đạo, gà chó lên trời.

Bạch Sắt rời khỏi tiệm thuốc tây, quay trở về ký túc, vội vội vàng vàng mở máy tính. Quả nhiên trong hòm thư đã có một email mới nằm yên ở đó, quan trọng nhất là người gửi chính là Diệp Thanh Hân.

Bạch Sắt lập tức gọi điện cho đồng bọn mau quay về, dĩ nhiên không quên nhắc nhở nhẹ ba người tiện đường mua trà sữa, trái cây, bánh ngọt để thưởng công bội hậu cho cô.

Thầy giáo ra đề đưa ra trọng điểm ôn tập, quan trọng là gì? Chính là trực tiếp cho biết đề thi là thế nào. Có ‘thần khí’ này, phòng ký túc 502 bừng bừng nhiệt huyết ôn tập, đến khoảng chín giờ, mọi người trên cơ bản đã có thể nắm được bài thi.

Chính sự xong xuôi, còn nửa tiếng nữa mới đến giờ tắt điện … Bây giờ làm gì? Đàn bà tẻ nhạt, sẽ lộ nguyên hình … chỉ có một việc ‘Buôn dưa lê’.

Đổng Nguyệt cắn cắn bút, là người đầu tiên lên tiếng hỏi: “Tiểu Bạch, làm sao cậu có thể câu được Tiểu Diệp nói ra trọng điểm vậy? Tiểu Diệp công tác ở Bộ Ngoại Giao, số lần xuất hiện ở trường chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, thầy ấy cũng không cho ai số điện thoại hay email gì gì đó. Người bình thường căn bản tìm không được thầy!”

Bạch Sắt cười gượng hai tiếng: “Ha ha ha … Nhân phẩm ‘thật’ sẽ có ngày bị lòi đuôi. Tớ đang đi dạo trên đường thì gặp thầy thôi!” Cô không nói dối, đúng là tình cờ gặp trên đường, chỉ là … khi biến mất cô đã có trong tay số điện thoại và email của Diệp Thanh Hân.

Chương Lan nâng nâng gọng kính, đảo mắt: “Trên đường gặp phải? Không phải ‘ngẫu nhiên’ gặp nhau lại có thể nói cho cậu ‘trọng điểm’? Người bình thường làm được ư?”

“Không phải!” Bạch Sắt nhắm mắt giải thích, “Chẳng phải các cậu cứ chăm chăm bắt tớ lấy được thông tin điểm trọng yếu của môn học sao? Tớ mặt dày mày dạn cầu xin thầy ấy …”

Điền Phỉ Phỉ trợn tròn mắt: “Mặt dày mày dạn cầu xin Tiểu Diệp thì thầy sẽ nói trọng điểm sao? Đừng thấy tớ ngốc rồi lừa tớ! Sinh viên nào không biết Tiểu Diệp ngoài mặt bình dị, gần gũi, nhưng thực chất là người nghiêm túc và lạnh lùng. Hoa khôi của khoa mình đã từng tìm thầy ấy xin xỏ để thầy có thể tiết lộ chút thông tin, sau khi tan học quấn thầy không rời, Tiểu Diệp một từ cũng không nói! Chẳng lẽ cậu và Tiểu Diệp thật sự có quan hệ đặc …”

“Vớ vẩn! Không giải thích gì hết!” Bạch Sắt đập bàn một cái, “Nói chung, tớ dám thề với trời, tớ và Diệp Thanh Hân rất rõ ràng, tớ không có ý gì với thầy ấy!”

Ba người bạn bị lửa giận của Bạch Sắt khiến cho kinh hãi.

Chương Lan vô tội thốt lên: “Này … Tiểu Bạch, bọn tớ đâu nói cậu có ý gì với Tiểu Diệp …”

Điền Phỉ Phỉ giọng oan ức: “Tiểu Bạch, cậu hung dữ như thế làm gì cơ chứ?”

Bạch Sắt không nói thêm lời nào, cô im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: “Ừ … Coi như tớ sai, nghĩ oan cho các cậu … Sorry!”

Đổng Nguyệt cợt nhả: “Ừm! Tớ thay mặt đồng đội nhận lời xin lỗi của cậu. Tái bút: Tớ không cảm thấy cậu có ý với Tiểu Diệp … nhưng mà, Tiểu Diệp đối với cậu có chút lưu …”

Bạch Sắt nổi giận, trợn mắt nhe nanh, ba cô bạn đưa mắt nhìn nhau tự hiểu phải câm miệng, rút lui.

Chỉ còn mình Bạch Sắt ngồi ở bàn học, hai tay chống cằm, cắn cắn môi: Nói trọng điểm thì có là gì? Quan tâm thì có là gì? Diệp Thanh Hân là hạng người nào chẳng lẽ mày còn chưa hiểu sao Bạch Sắt? Cho dù anh ấy có đối xử tốt với mày cỡ nào đi chăng nữa cũng chỉ là kiểu quan tâm của ‘Thầy’ đối với ‘Trò’ mà thôi. Bạch Sắt à Bạch Sắt, lần này đừng đần độn lại giẫm lên vết xe đổ.

Ký túc tắt đèn.

Đêm đến, sự yên tĩnh khiến con người ta chỉ muốn trầm luân.

Bạch Sắt co người nằm trên giường, bộ não vô thức bay về bốn năm trước, năm cấp ba ….

Chính sự xong xuôi, còn nửa tiếng nữa mới đến giờ tắt điện … Bây giờ làm gì? Đàn bà tẻ nhạt, sẽ lộ nguyên hình … chỉ có một việc ‘Buôn dưa lê’.

Đổng Nguyệt cắn cắn bút, là người đầu tiên lên tiếng hỏi: “Tiểu Bạch, làm sao cậu có thể câu được Tiểu Diệp nói ra trọng điểm vậy? Tiểu Diệp công tác ở Bộ Ngoại Giao, số lần xuất hiện ở trường chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, thầy ấy cũng không cho ai số điện thoại hay email gì gì đó. Người bình thường căn bản tìm không được thầy!”

Bạch Sắt cười gượng hai tiếng: “Ha ha ha … Nhân phẩm ‘thật’ sẽ có ngày bị lòi đuôi. Tớ đang đi dạo trên đường thì gặp thầy thôi!” Cô không nói dối, đúng là tình cờ gặp trên đường, chỉ là … khi biến mất cô đã có trong tay số điện thoại và email của Diệp Thanh Hân.

Chương Lan nâng nâng gọng kính, đảo mắt: “Trên đường gặp phải? Không phải ‘ngẫu nhiên’ gặp nhau lại có thể nói cho cậu ‘trọng điểm’? Người bình thường làm được ư?”

“Không phải!” Bạch Sắt nhắm mắt giải thích, “Chẳng phải các cậu cứ chăm chăm bắt tớ lấy được thông tin điểm trọng yếu của môn học sao? Tớ mặt dày mày dạn cầu xin thầy ấy …”

Điền Phỉ Phỉ trợn tròn mắt: “Mặt dày mày dạn cầu xin Tiểu Diệp thì thầy sẽ nói trọng điểm sao? Đừng thấy tớ ngốc rồi lừa tớ! Sinh viên nào không biết Tiểu Diệp ngoài mặt bình dị, gần gũi, nhưng thực chất là người nghiêm túc và lạnh lùng. Hoa khôi của khoa mình đã từng tìm thầy ấy xin xỏ để thầy có thể tiết lộ chút thông tin, sau khi tan học quấn thầy không rời, Tiểu Diệp một từ cũng không nói! Chẳng lẽ cậu và Tiểu Diệp thật sự có quan hệ đặc …”

“Vớ vẩn! Không giải thích gì hết!” Bạch Sắt đập bàn một cái, “Nói chung, tớ dám thề với trời, tớ và Diệp Thanh Hân rất rõ ràng, tớ không có ý gì với thầy ấy!”

Ba người bạn bị lửa giận của Bạch Sắt khiến cho kinh hãi.

Chương Lan vô tội thốt lên: “Này … Tiểu Bạch, bọn tớ đâu nói cậu có ý gì với Tiểu Diệp …”

Điền Phỉ Phỉ giọng oan ức: “Tiểu Bạch, cậu hung dữ như thế làm gì cơ chứ?”

Bạch Sắt không nói thêm lời nào, cô im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: “Ừ … Coi như tớ sai, nghĩ oan cho các cậu … Sorry!”

Đổng Nguyệt cợt nhả: “Ừm! Tớ thay mặt đồng đội nhận lời xin lỗi của cậu. Tái bút: Tớ không cảm thấy cậu có ý với Tiểu Diệp … nhưng mà, Tiểu Diệp đối với cậu có chút lưu …”

Bạch Sắt nổi giận, trợn mắt nhe nanh, ba cô bạn đưa mắt nhìn nhau tự hiểu phải câm miệng, rút lui.

Chỉ còn mình Bạch Sắt ngồi ở bàn học, hai tay chống cằm, cắn cắn môi: Nói trọng điểm thì có là gì? Quan tâm thì có là gì? Diệp Thanh Hân là hạng người nào chẳng lẽ mày còn chưa hiểu sao Bạch Sắt? Cho dù anh ấy có đối xử tốt với mày cỡ nào đi chăng nữa cũng chỉ là kiểu quan tâm của ‘Thầy’ đối với ‘Trò’ mà thôi. Bạch Sắt à Bạch Sắt, lần này đừng đần độn lại giẫm lên vết xe đổ.

Ký túc tắt đèn.

Đêm đến, sự yên tĩnh khiến con người ta chỉ muốn trầm luân.

Bạch Sắt co người nằm trên giường, bộ não vô thức bay về bốn năm trước, năm cấp ba ….

/19

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status