Mạc Thiên Cơ nhìn chiến cuộc, nói: Đúng vậy.
Sở Nhạc Nhi thản nhiên nói: Bản thân ta lại không thấy như vậy. Kỳ thật, hai người các ngươi đều không có ai coi thường đối phương. Ngược lại còn đều cho rằng đối phương quá mức lợi hại. Cho nên, các ngươi hiện tại tuy đều hết sức chăm chú, tự cho là toàn lực đối phó, nhưng càng như vậy, ngược lại càng có nhiều vướng bận, càng thêm không thể toàn lực ứng phó! Cái đó gọi là tùy tâm sở dục. Chỉ có như vậy mới có thể chân chính dốc hết toàn lực!
Ánh mắt Mạc Thiên Cơ sáng lên, trong lòng như có điều suy nghĩ.
Sở Nhạc Nhi nói: Kỳ thật, bất kể trước mặt là người, là thần, hay là ma, nhưng Mạc Thiên Cơ ngươi chính là Mạc Thiên Cơ. Điểm này vĩnh viễn không thay đổi!
Nàng quay đầu lại, ánh mắt chớp động quang mang, nhẹ nhàng nói: Mạc Thiên Cơ vĩnh viễn không thể biến thanh Sở Dương , cũng không thể biến thành Ngạo Tà Vân.
Đúng vậy, mặc kệ trước mặt là người, là thần hay là ma. Mạc Thiên Cơ ta chính là Mạc Thiên Cơ. Sẽ không biến thành Sở Dương, cũng không biến thành Ngạo Tà Vân. Điểm này vĩnh viễn không thể thay đổi. Mạc Thiên Cơ chỉ cảm thấy trong lòng mình, giống như một thứ gồng xiềng vô hình, đột nhiên bị mấy câu nói ngắn ngủi của Sở Nhạc Nhi phá nát.
Thật giống như một người sống trong hắc ám lâu ngày, đột nhiên nhìn thấy trước mắt có một cánh cửa mở ra. Tất cả hắc ám âm trầm đều biến mất. Chỉ có ánh mặt trời sáng ngời vô hạn, chiếu rọi khắp nơi!
Mạc Thiên Cơ nhìn Sở Nhạc Nhi một cái thật sâu, thành tâm thành ý nói: Đa tạ ngươi, Nhạc Nhi, tuy ngươi nhỏ hơn ta, nhưng ngươi... thật là quý nhân của ta!
Xoay người, Mạc Thiên Cơ tiếp tục chỉ huy.
Chiến đấu bên dưới càng lúc càng thảm thiết.
Một đám chí tôn Lệ gia đang điên cuồng công kích đại trận. Trong đại trận, không ngừng có người cuồng phun máu tươi, tiếp đó cả người nổ tung. Dưới công kích nhu vậy, muốn giữ lại toàn thây, không khác gì ngươi si nói mộng.
Trong một sát na ngươi trúng chiêu không thể động, không biết sẽ có bao nhiêu đạo lực lượng điên cuồng oanh tạc lên người ngươi.
Đại trận thủy chung giống như du long, cấp tốc uốn lượn không ngừng. Trên đỉnh núi dốc đứng này, thủy chung vẫn không loạn chút nào. Mệnh lệnh của Đệ Ngũ Khinh Nhu liên tục phát ra tinh chuẩn vô cùng. Nơi nào xuất hiện yếu thế, nơi đó sẽ lập tức nhận được viện trợ.
Đệ Ngũ Khinh Nhu quyết định chủ ý rồi. Tử thủ! Vô luận thế nào cũng phải tử thủ thành công. Ngọn núi này tuyệt đối không thể nhường cho Mạc Thiên Cơ.
Người của phe Lệ gia cũng không thoải mái gì. Chỉ là phản chấn thôi cũng đã khiến mấy vị chí tôn bỏ mình rồi.
Chí tôn bát phẩm cửu phẩm liều mạng, điên cuồng oanh tạch như không muốn sống. Nhưng đối diện với đại trận ngưng kết, vẫn là hữu tâm vô lực, bó tay không cách nào.
Mắt thấy thời gian dần dần trôi qua, Lệ Xuân Ba càng lúc càng thấy nôn nóng.
Làm sao không thể nôn nóng cho được. Rõ ràng là cơ hội trời ban, vậy mà phe mình không thẻ nắm lấy, vô lực nắm lấy. Đám người Tiêu Thần Vũ có thể trở về bất cứ lúc nào. Một khi để đại trân này chống đỡ được tới lúc Tiêu Thần Vũ trở về, vậy những người phe mình nhất định sẽ bị tiêu diệt toàn quân. Cơ hội trời ban, bây giờ cũng có thể biến thành tử cơ trời ban bất cứ lúc nào!
Đúng vào lúc này, thanh âm Mạc Thiên Cơ truyền tới: Hai phần ba chí tôn tiếp tục công kích, một phần ba còn lại tổ thành Tam GIác trận, mũi nhọn xung kích! Bỏ qua long đầu long vĩ, trực tiếp thọc sâu long thân, không cần đối đầu chính diện. Thời cơ phá địch, chính là thời khắc này.
Tinh thàn Lệ Xuân Ba chấn động, thét dài một tiếng, hơn hai trăm vị cao thủ lập tức tụ hợp lại một chỗ.
Đệ Ngũ Khinh Nhu nhíu mày, tập kết lực lượng như thế, lúc trước Lệ Xuân Ba lần lượt thực hiện ba lần rồi, nhưng thủy chung không mang lại bao nhiêu hiệu quả. Nhưng chẳng biết tại sao, lần này lại khiến cho hắn có một cảm giác phi thường không giống. Tâm niệm vừa động, lập tức hạ lệnh: Đại trận gia tốc!
Hạ lệnh một tiếng, tốc độ chuyển động của Nhất Tự Trường Xà trận lại một lần nữa gia tốc. Cuồn cuộn nhấp nhô như sóng biển, muôn hình vạn trạng!
Nhưng phe Lệ gia, hơn hai trăm vị cao thủ hợp lại, dưới sự chỉ huy của Lệ Xuân Ba, nháy mắt tạo thành một tam giác khổng lồ!
Mũi nhọn nhắm thẳng vào chính giữa đại trận!
Mạc Thiên Cơ thầm tính toán đại trận vận chuyển, quát lớn: Mũi chân bên trái ba lóng tay di chuyển, toàn lực thọc sâu!
Lệ Xuân Ba thét dài một tiếng, lấy hắn làm mũi nhọn, hai trăm vị cao thủ cùng phát động xung phong!
Đúng vào lúc này, từ xa xôi bỗng truyền tới một tiếng thét dài phá không. Đám người Tiêu Thần Vũ đã bắt dầu quay lại rồi!
Hai mắt Lệ Xuân Ba gần như xung huyết, hết lớn một tiếng: Phá!
Dùng thân làm mũi tên, phóng tới như một tia chớp.
Đây là cơ hội cuối cùng. Một khi mất đi, cơ hội không còn nữa.
Tất cả võ giả cao giai Lệ gia đều khuynh hết chiến lực, cùng một lúc, muốn kết thúc công kích trong chớp mắt.
Bởi vì Tiêu Thần Vũ cùng cường giả quân địch sắp trở về rồi.
Nói tới nhanh nhất, vẫn là Lệ gia sơ tổ Lệ Xuân Ba. Cơ hội trời ban như thế, nếu có thể nắm lấy, Lệ gia sẽ có thêm rất nhiều sinh cơ.
Chẳng lẽ mình thật sự không thể nắm lấy?!
Mạc Thiên Cơ vẫn bình tĩnh, không ngừng hạ lệnh, không ngừng điều chỉnh góc độ, sau bảy tám lần điều chỉnh, cuối cùng trực tiếp hét lớn: Giết!
Lệ Xuân Ba dẫn người, giống như một mũi lợi tiễn cực tốc lao tới!
Đệ Ngũ Khinh Nhu vẫn luôn cẩn thận điều binh khiển tướng, ứng đối Mạc Thiên Cơ công kích, nhưng khi hắn nghe được bốn chữ thọc sâu long thân , Đệ Ngũ Khinh Nhu đã biết kết cục đại trận sụp đổ đã không thể thay đổi nữa rồi.
Nếu như là quân đội hai nước giao phong bình thường. Thọc sâu long thân chính là hành động tự sát. Chỉ cần chiến kỳ vung lên là có thể bao vây toàn bộ địch nhân thọc sâu, hãm thân biển người mênh mông, cho đến khi chết cũng không thể phát huy tác dụng gì.
Nhưng trong cuộc chiến mà binh sĩ đều là võ giả đỉnh cấp, bản chất so với chiến trận bính thường lại hoàn toàn bất đồng. Năng lực phản ứng của cao thủ so với quân đội thì phải linh mẫn hơn gấp ngàn lần, thậm chí còn nhiều hơn. Một khi thọc sâu thành công, lực phá hoại tạo thành cũng cực kỳ khủng bố.
Nhất Tự Trường Xà trận danh như ý nghĩa, căn cứ vào hình dáng con rắn mà biến ảo ra, lợi dụng đặc tính của loài rắn, mềm dẻo, đầu đuôi hô ứng lẫn nhau, toàn thân liên hoàn, vòng nọ đan vòng kia, liên miên mất tuyệt. Đánh đầu đuôi cứu, đánh đuôi đầu cắn, đánh thân cả đầu lẫn đuôi đều tấn công. Nhưng nói tới lực công kích cường mãnh nhất, chính là thời khắc thân rắn co lại. Lực công kích phát ra khi đó mới là cường mãnh nhất.
Rắn bình thường trên người không có vảy. Nhưng Nhất Tự Trường Xà trận do nhiều người tạo thành nhu vậy, mỗi người liền tương đương với một tấm vảy trên thân rắn.
Đây là xác định không cách nào tránh được.
Trong lúc du động đương nhiên uy lực vô cùng, hơn nữa mang theo quán tính, uy lực vượt xa chiến lực bản thân, nhưng đi kèm với đó, mỗi một tấm vảy đều không thể tránh được có một tích tắc mở ra. Một khắc đó chính là chỗ sơ hở.
Nếu như nói đó sơ hở thì không đúng hoàn toàn. Mở ra rồi lại khép kín, cố nhiên là sơ hở, nhưng cũng có thể bẫy rập. Bởi vì Nhất Tự Trường Xà trận là do cao thủ tạo thành, phối hợp lại càng thêm chặt chẽ, sơ hở đương nhiên càng thêm khó tìm. Còn có Đệ Ngũ Khinh Nhu không ngừng điều khiển, sơ hở nhu vậy lại càng gần như không xuất hiện, nói chớp lên rồi biến mất cũng tuyệt đối không quá!
Trước đó Mạc Thiên Cơ liên tiếp chỉ huy bảy lần phá trận, Đệ Ngũ Khinh Nhu vì ứng phó phá chiêu mà liên tiếp biến đổi tám lần, chính là nhiều hơn một biến!
Ngay khi hắn nghĩ rằng Mạc Thiên Cơ còn muốn tiếp tục áp sát, hi vọng tìm ra sơ hở, Mạc Thiên Cơ lại bất ngờ lựa chọn chờ đợi.
Tuy chỉ chờ đợi trong nháy mắt, lại đủ để thay đổi toàn bộ thế cục.
Ngay sau một nháy mắt đó, lập tức mệnh lệnh Lệ Xuân Ba phát động tổng tấn công. Mà thời khắc đó, cũng chính là thời điểm lần biến đổi thứ tám của Đệ Ngũ Khinh Nhu vừa mới bắt đầu. Ngay trong nháy mắt thế cũ đã hết, thế mới mới sinh, ứng biến không thể tức thời thay đổi. Vốn trong chớp mắt mà đám người Lệ Xuân Ba công kích, sơ hở còn chưa chân chính xuất hiện, nhưng đợi đến khi cỗ lực lượng tuyệt sát cuồng bạo này ập tới, lớp vảy của Nhất Tự Trường Xà trận lại di chuyển theo quán tính, không thể tránh khỏi mở ra! Sơ hở đương nhiên cũng theo đó mà xuất hiện! ( Vãi, tính cả độ lả =.= )
Tính toán thật tinh chuẩn, xảo trá thật đáng sợ, Mạc Thiên Cơ quá lợi hại!
Chỉ trong một chớp mắt này!
Lực lượng cường đại do đám người Lệ Xuân Ba ngưng tụ thành, giống như khoái đao cắt dậu hũ, xông vào!
Ầm.
Tiếng kêu thảm thiét liên tiếp vang lên. Lệ Xuân Ba thế như hổ điên, xông vào trong trận thế. Song chưởng đã sớm chuẩn bị thế công lăng lệ nhất, vù vù tả hữu bổ ra. Thanh âm đứt gân nứt xương lập tức vang lên liên tiếp. Trận pháp nháy mắt đã xuất hiện lỗ hổng khổng lồ. Lệ Tương Tư cũng theo sát phía sau, Tương Tư kiếm trong tay hắn vào giờ khắc này, lại được hắn sử dụng giống như đại đao, tung hoành tả hữu, không gì cản nổi.
Gió tanh mưa máu, nháy mắt nổi lên!
Đệ Ngũ Khinh Nhu nhìn tình huống này, rốt cuộc bất đắc dĩ thở dài một hơi.
An bài của Mạc Thiên Cơ, mình tuy đã sớm đoán được bước tiếp theo hắn sẽ làm như thế nào, nhưng cũng không có cách nào, chỗ sơ hở này của đại trận, chỉ cần nhắm chuẩn rồi công kích, sớm muộn gì cũng sẽ bị phá. không liên quan gì tới trí mưu cả.
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên. hơn hai trăm cao thủ Lệ gia xông vào đại trận, đồ sát cứ như vậy triển khai, phảng phất như mưa tanh gió máy nổi lên ngập trời. Bên trong đó, có máu tươi liên quân, cũng có huyết nhục của cao thủ Lệ gia.
Y phục Lệ Xuân Ba sau một khắc xông phá, đã biến thành màu đỏ tươi, một màu đỏ tươi tiên diễm nhất.
Lúc này, trong đầu hắn chỉ có một ý niệm duy nhất, đó chính là điên cuồng đồ sát địch nhân. Không còn một ý niêm nào khác.
Bởi vì, tất cả những thứ khác đều không còn trọng yếu nữa rồi! Chỉ cần mình giết nhiều thêm một địch nhân, Lệ gia lại có thêm một chút hi vọng, chỉ vậy mà thôi!
Mọi người chịu đựng! Cố gắng duy trì, bất luận kẻ nào cũng không được lui về phía sau! Đệ Ngũ Khinh Nhu vẫn bình tĩnh tiếp tục chỉ huy. Mặc dù đại trận đã bị phá, vận chuyển xuất hiện khuyết điểm, nhưng bị đánh tan chỉ là phần bụng, đầu đuôi vẫn có thể thành trận! Vẫn có thể vận chuyển! Chỉ cần mọi người bảo trì bình tĩnh, tiếp tục chống đỡ, tuyệt đối có thể duy trì tới lúc dám người Tiêu Thần Vũ trở về, đến lúc đó thế cục sẽ lập tức nghịch chuyển.
Mọi người tiếp tục vận chuyển trận pháp! Gia tốc! Đừng dừng lại! Một khắc cũng không được! Trong mắt Đệ Ngũ Khinh Nhu lóe lên thần sắc lãnh khốc.
Làm như vậy, chẳng khác nào lấy mạng người lấp trận!
Mấy trăm người xông lên đầu tiên tất nhiên sẽ chết dưới tay cao thủ Lệ gia, nhưng chỉ cần mọi người ko sợ chết, tiếp tục xông lên phía trước, không những có thể bù đắp lại đại trận tan vỡ, thậm chí còn có thể đè chết đám người Lệ gia này.
Dù sao một kích vừa rồi, cao thủ Lệ gia cũng không phải không trả giá đắt. Cho dù là Lệ Xuân Ba cũng bị phản kích khá lớn. Nhưng nếu cứ cố chấp như thế, ngược lại sẽ lâm vào vận mệnh bị đồ sát. Khong còn đại trận phụ trợ, chí tôn ngũ lục phẩm căn bản không có năng lực chống cự một chiêu nửa thức của chí tôn cao giai đối phương.
Sở Nhạc Nhi thản nhiên nói: Bản thân ta lại không thấy như vậy. Kỳ thật, hai người các ngươi đều không có ai coi thường đối phương. Ngược lại còn đều cho rằng đối phương quá mức lợi hại. Cho nên, các ngươi hiện tại tuy đều hết sức chăm chú, tự cho là toàn lực đối phó, nhưng càng như vậy, ngược lại càng có nhiều vướng bận, càng thêm không thể toàn lực ứng phó! Cái đó gọi là tùy tâm sở dục. Chỉ có như vậy mới có thể chân chính dốc hết toàn lực!
Ánh mắt Mạc Thiên Cơ sáng lên, trong lòng như có điều suy nghĩ.
Sở Nhạc Nhi nói: Kỳ thật, bất kể trước mặt là người, là thần, hay là ma, nhưng Mạc Thiên Cơ ngươi chính là Mạc Thiên Cơ. Điểm này vĩnh viễn không thay đổi!
Nàng quay đầu lại, ánh mắt chớp động quang mang, nhẹ nhàng nói: Mạc Thiên Cơ vĩnh viễn không thể biến thanh Sở Dương , cũng không thể biến thành Ngạo Tà Vân.
Đúng vậy, mặc kệ trước mặt là người, là thần hay là ma. Mạc Thiên Cơ ta chính là Mạc Thiên Cơ. Sẽ không biến thành Sở Dương, cũng không biến thành Ngạo Tà Vân. Điểm này vĩnh viễn không thể thay đổi. Mạc Thiên Cơ chỉ cảm thấy trong lòng mình, giống như một thứ gồng xiềng vô hình, đột nhiên bị mấy câu nói ngắn ngủi của Sở Nhạc Nhi phá nát.
Thật giống như một người sống trong hắc ám lâu ngày, đột nhiên nhìn thấy trước mắt có một cánh cửa mở ra. Tất cả hắc ám âm trầm đều biến mất. Chỉ có ánh mặt trời sáng ngời vô hạn, chiếu rọi khắp nơi!
Mạc Thiên Cơ nhìn Sở Nhạc Nhi một cái thật sâu, thành tâm thành ý nói: Đa tạ ngươi, Nhạc Nhi, tuy ngươi nhỏ hơn ta, nhưng ngươi... thật là quý nhân của ta!
Xoay người, Mạc Thiên Cơ tiếp tục chỉ huy.
Chiến đấu bên dưới càng lúc càng thảm thiết.
Một đám chí tôn Lệ gia đang điên cuồng công kích đại trận. Trong đại trận, không ngừng có người cuồng phun máu tươi, tiếp đó cả người nổ tung. Dưới công kích nhu vậy, muốn giữ lại toàn thây, không khác gì ngươi si nói mộng.
Trong một sát na ngươi trúng chiêu không thể động, không biết sẽ có bao nhiêu đạo lực lượng điên cuồng oanh tạc lên người ngươi.
Đại trận thủy chung giống như du long, cấp tốc uốn lượn không ngừng. Trên đỉnh núi dốc đứng này, thủy chung vẫn không loạn chút nào. Mệnh lệnh của Đệ Ngũ Khinh Nhu liên tục phát ra tinh chuẩn vô cùng. Nơi nào xuất hiện yếu thế, nơi đó sẽ lập tức nhận được viện trợ.
Đệ Ngũ Khinh Nhu quyết định chủ ý rồi. Tử thủ! Vô luận thế nào cũng phải tử thủ thành công. Ngọn núi này tuyệt đối không thể nhường cho Mạc Thiên Cơ.
Người của phe Lệ gia cũng không thoải mái gì. Chỉ là phản chấn thôi cũng đã khiến mấy vị chí tôn bỏ mình rồi.
Chí tôn bát phẩm cửu phẩm liều mạng, điên cuồng oanh tạch như không muốn sống. Nhưng đối diện với đại trận ngưng kết, vẫn là hữu tâm vô lực, bó tay không cách nào.
Mắt thấy thời gian dần dần trôi qua, Lệ Xuân Ba càng lúc càng thấy nôn nóng.
Làm sao không thể nôn nóng cho được. Rõ ràng là cơ hội trời ban, vậy mà phe mình không thẻ nắm lấy, vô lực nắm lấy. Đám người Tiêu Thần Vũ có thể trở về bất cứ lúc nào. Một khi để đại trân này chống đỡ được tới lúc Tiêu Thần Vũ trở về, vậy những người phe mình nhất định sẽ bị tiêu diệt toàn quân. Cơ hội trời ban, bây giờ cũng có thể biến thành tử cơ trời ban bất cứ lúc nào!
Đúng vào lúc này, thanh âm Mạc Thiên Cơ truyền tới: Hai phần ba chí tôn tiếp tục công kích, một phần ba còn lại tổ thành Tam GIác trận, mũi nhọn xung kích! Bỏ qua long đầu long vĩ, trực tiếp thọc sâu long thân, không cần đối đầu chính diện. Thời cơ phá địch, chính là thời khắc này.
Tinh thàn Lệ Xuân Ba chấn động, thét dài một tiếng, hơn hai trăm vị cao thủ lập tức tụ hợp lại một chỗ.
Đệ Ngũ Khinh Nhu nhíu mày, tập kết lực lượng như thế, lúc trước Lệ Xuân Ba lần lượt thực hiện ba lần rồi, nhưng thủy chung không mang lại bao nhiêu hiệu quả. Nhưng chẳng biết tại sao, lần này lại khiến cho hắn có một cảm giác phi thường không giống. Tâm niệm vừa động, lập tức hạ lệnh: Đại trận gia tốc!
Hạ lệnh một tiếng, tốc độ chuyển động của Nhất Tự Trường Xà trận lại một lần nữa gia tốc. Cuồn cuộn nhấp nhô như sóng biển, muôn hình vạn trạng!
Nhưng phe Lệ gia, hơn hai trăm vị cao thủ hợp lại, dưới sự chỉ huy của Lệ Xuân Ba, nháy mắt tạo thành một tam giác khổng lồ!
Mũi nhọn nhắm thẳng vào chính giữa đại trận!
Mạc Thiên Cơ thầm tính toán đại trận vận chuyển, quát lớn: Mũi chân bên trái ba lóng tay di chuyển, toàn lực thọc sâu!
Lệ Xuân Ba thét dài một tiếng, lấy hắn làm mũi nhọn, hai trăm vị cao thủ cùng phát động xung phong!
Đúng vào lúc này, từ xa xôi bỗng truyền tới một tiếng thét dài phá không. Đám người Tiêu Thần Vũ đã bắt dầu quay lại rồi!
Hai mắt Lệ Xuân Ba gần như xung huyết, hết lớn một tiếng: Phá!
Dùng thân làm mũi tên, phóng tới như một tia chớp.
Đây là cơ hội cuối cùng. Một khi mất đi, cơ hội không còn nữa.
Tất cả võ giả cao giai Lệ gia đều khuynh hết chiến lực, cùng một lúc, muốn kết thúc công kích trong chớp mắt.
Bởi vì Tiêu Thần Vũ cùng cường giả quân địch sắp trở về rồi.
Nói tới nhanh nhất, vẫn là Lệ gia sơ tổ Lệ Xuân Ba. Cơ hội trời ban như thế, nếu có thể nắm lấy, Lệ gia sẽ có thêm rất nhiều sinh cơ.
Chẳng lẽ mình thật sự không thể nắm lấy?!
Mạc Thiên Cơ vẫn bình tĩnh, không ngừng hạ lệnh, không ngừng điều chỉnh góc độ, sau bảy tám lần điều chỉnh, cuối cùng trực tiếp hét lớn: Giết!
Lệ Xuân Ba dẫn người, giống như một mũi lợi tiễn cực tốc lao tới!
Đệ Ngũ Khinh Nhu vẫn luôn cẩn thận điều binh khiển tướng, ứng đối Mạc Thiên Cơ công kích, nhưng khi hắn nghe được bốn chữ thọc sâu long thân , Đệ Ngũ Khinh Nhu đã biết kết cục đại trận sụp đổ đã không thể thay đổi nữa rồi.
Nếu như là quân đội hai nước giao phong bình thường. Thọc sâu long thân chính là hành động tự sát. Chỉ cần chiến kỳ vung lên là có thể bao vây toàn bộ địch nhân thọc sâu, hãm thân biển người mênh mông, cho đến khi chết cũng không thể phát huy tác dụng gì.
Nhưng trong cuộc chiến mà binh sĩ đều là võ giả đỉnh cấp, bản chất so với chiến trận bính thường lại hoàn toàn bất đồng. Năng lực phản ứng của cao thủ so với quân đội thì phải linh mẫn hơn gấp ngàn lần, thậm chí còn nhiều hơn. Một khi thọc sâu thành công, lực phá hoại tạo thành cũng cực kỳ khủng bố.
Nhất Tự Trường Xà trận danh như ý nghĩa, căn cứ vào hình dáng con rắn mà biến ảo ra, lợi dụng đặc tính của loài rắn, mềm dẻo, đầu đuôi hô ứng lẫn nhau, toàn thân liên hoàn, vòng nọ đan vòng kia, liên miên mất tuyệt. Đánh đầu đuôi cứu, đánh đuôi đầu cắn, đánh thân cả đầu lẫn đuôi đều tấn công. Nhưng nói tới lực công kích cường mãnh nhất, chính là thời khắc thân rắn co lại. Lực công kích phát ra khi đó mới là cường mãnh nhất.
Rắn bình thường trên người không có vảy. Nhưng Nhất Tự Trường Xà trận do nhiều người tạo thành nhu vậy, mỗi người liền tương đương với một tấm vảy trên thân rắn.
Đây là xác định không cách nào tránh được.
Trong lúc du động đương nhiên uy lực vô cùng, hơn nữa mang theo quán tính, uy lực vượt xa chiến lực bản thân, nhưng đi kèm với đó, mỗi một tấm vảy đều không thể tránh được có một tích tắc mở ra. Một khắc đó chính là chỗ sơ hở.
Nếu như nói đó sơ hở thì không đúng hoàn toàn. Mở ra rồi lại khép kín, cố nhiên là sơ hở, nhưng cũng có thể bẫy rập. Bởi vì Nhất Tự Trường Xà trận là do cao thủ tạo thành, phối hợp lại càng thêm chặt chẽ, sơ hở đương nhiên càng thêm khó tìm. Còn có Đệ Ngũ Khinh Nhu không ngừng điều khiển, sơ hở nhu vậy lại càng gần như không xuất hiện, nói chớp lên rồi biến mất cũng tuyệt đối không quá!
Trước đó Mạc Thiên Cơ liên tiếp chỉ huy bảy lần phá trận, Đệ Ngũ Khinh Nhu vì ứng phó phá chiêu mà liên tiếp biến đổi tám lần, chính là nhiều hơn một biến!
Ngay khi hắn nghĩ rằng Mạc Thiên Cơ còn muốn tiếp tục áp sát, hi vọng tìm ra sơ hở, Mạc Thiên Cơ lại bất ngờ lựa chọn chờ đợi.
Tuy chỉ chờ đợi trong nháy mắt, lại đủ để thay đổi toàn bộ thế cục.
Ngay sau một nháy mắt đó, lập tức mệnh lệnh Lệ Xuân Ba phát động tổng tấn công. Mà thời khắc đó, cũng chính là thời điểm lần biến đổi thứ tám của Đệ Ngũ Khinh Nhu vừa mới bắt đầu. Ngay trong nháy mắt thế cũ đã hết, thế mới mới sinh, ứng biến không thể tức thời thay đổi. Vốn trong chớp mắt mà đám người Lệ Xuân Ba công kích, sơ hở còn chưa chân chính xuất hiện, nhưng đợi đến khi cỗ lực lượng tuyệt sát cuồng bạo này ập tới, lớp vảy của Nhất Tự Trường Xà trận lại di chuyển theo quán tính, không thể tránh khỏi mở ra! Sơ hở đương nhiên cũng theo đó mà xuất hiện! ( Vãi, tính cả độ lả =.= )
Tính toán thật tinh chuẩn, xảo trá thật đáng sợ, Mạc Thiên Cơ quá lợi hại!
Chỉ trong một chớp mắt này!
Lực lượng cường đại do đám người Lệ Xuân Ba ngưng tụ thành, giống như khoái đao cắt dậu hũ, xông vào!
Ầm.
Tiếng kêu thảm thiét liên tiếp vang lên. Lệ Xuân Ba thế như hổ điên, xông vào trong trận thế. Song chưởng đã sớm chuẩn bị thế công lăng lệ nhất, vù vù tả hữu bổ ra. Thanh âm đứt gân nứt xương lập tức vang lên liên tiếp. Trận pháp nháy mắt đã xuất hiện lỗ hổng khổng lồ. Lệ Tương Tư cũng theo sát phía sau, Tương Tư kiếm trong tay hắn vào giờ khắc này, lại được hắn sử dụng giống như đại đao, tung hoành tả hữu, không gì cản nổi.
Gió tanh mưa máu, nháy mắt nổi lên!
Đệ Ngũ Khinh Nhu nhìn tình huống này, rốt cuộc bất đắc dĩ thở dài một hơi.
An bài của Mạc Thiên Cơ, mình tuy đã sớm đoán được bước tiếp theo hắn sẽ làm như thế nào, nhưng cũng không có cách nào, chỗ sơ hở này của đại trận, chỉ cần nhắm chuẩn rồi công kích, sớm muộn gì cũng sẽ bị phá. không liên quan gì tới trí mưu cả.
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên. hơn hai trăm cao thủ Lệ gia xông vào đại trận, đồ sát cứ như vậy triển khai, phảng phất như mưa tanh gió máy nổi lên ngập trời. Bên trong đó, có máu tươi liên quân, cũng có huyết nhục của cao thủ Lệ gia.
Y phục Lệ Xuân Ba sau một khắc xông phá, đã biến thành màu đỏ tươi, một màu đỏ tươi tiên diễm nhất.
Lúc này, trong đầu hắn chỉ có một ý niệm duy nhất, đó chính là điên cuồng đồ sát địch nhân. Không còn một ý niêm nào khác.
Bởi vì, tất cả những thứ khác đều không còn trọng yếu nữa rồi! Chỉ cần mình giết nhiều thêm một địch nhân, Lệ gia lại có thêm một chút hi vọng, chỉ vậy mà thôi!
Mọi người chịu đựng! Cố gắng duy trì, bất luận kẻ nào cũng không được lui về phía sau! Đệ Ngũ Khinh Nhu vẫn bình tĩnh tiếp tục chỉ huy. Mặc dù đại trận đã bị phá, vận chuyển xuất hiện khuyết điểm, nhưng bị đánh tan chỉ là phần bụng, đầu đuôi vẫn có thể thành trận! Vẫn có thể vận chuyển! Chỉ cần mọi người bảo trì bình tĩnh, tiếp tục chống đỡ, tuyệt đối có thể duy trì tới lúc dám người Tiêu Thần Vũ trở về, đến lúc đó thế cục sẽ lập tức nghịch chuyển.
Mọi người tiếp tục vận chuyển trận pháp! Gia tốc! Đừng dừng lại! Một khắc cũng không được! Trong mắt Đệ Ngũ Khinh Nhu lóe lên thần sắc lãnh khốc.
Làm như vậy, chẳng khác nào lấy mạng người lấp trận!
Mấy trăm người xông lên đầu tiên tất nhiên sẽ chết dưới tay cao thủ Lệ gia, nhưng chỉ cần mọi người ko sợ chết, tiếp tục xông lên phía trước, không những có thể bù đắp lại đại trận tan vỡ, thậm chí còn có thể đè chết đám người Lệ gia này.
Dù sao một kích vừa rồi, cao thủ Lệ gia cũng không phải không trả giá đắt. Cho dù là Lệ Xuân Ba cũng bị phản kích khá lớn. Nhưng nếu cứ cố chấp như thế, ngược lại sẽ lâm vào vận mệnh bị đồ sát. Khong còn đại trận phụ trợ, chí tôn ngũ lục phẩm căn bản không có năng lực chống cự một chiêu nửa thức của chí tôn cao giai đối phương.
/2680
|