Mọi người đừng hoảng loạn! Nghe ta chỉ huy!
Đệ Ngũ Khinh Nhu đứng giữa không trung hét lớn: Mọi người ta nghe ta chỉ huy, không thể tự loạn trận cước, dựa theo trận hình định ra lúc trước duy trì bất động. Đầu đuôi hô ứng lẫn nhau. Trong một đội, người thực lực mạnh nhất tiên phong, lấy chấp pháp giả làm đầu lĩnh, bày trận! Chống lại cường địch! Bám chặt lấy địch nhân, chỉ cần có thể kéo dài tới lúc đám người Tiêu lão trở về, thắng lợi vẫn là của chúng ta.
Trong phút chốc, từng vốc từng vốc tử tinh vãi ra đất. Mọi người nói thế nào cũng sống lõi đời, tu luyện ít nhất mấy trăm năm rồi. Sớm biết tình thế trước mắt rất nguy cấp, nếu như tự loạn trận cước, chẳng khác gì đi tự sát. Duy chỉ có hợp lực chống đỡ đột kích, cố gắng cầu sinh mới là chính đạo. Nhanh chóng trấn định lại, một quang quyển mờ mịt xông lên, một cỗ năng lượng mơ hồ tràn ngập.
Đại trận, trong chớp mắt đã hình thành.
Dựa theo chiến lược an bài lúc đầu, vốn dĩ là Dạ gia đi đầu bày trận, nhưng hiện tại Dạ gia Dạ Tiêu Diêu, còn có hai vị chí tôn bát phẩm đỉnh phong tiếp viện của Dạ gia, đều đã chạy ra ngoài đoạt bảo, đành phải thay đổi thành thế này, lấy chấp pháp giả thực lực mạnh nhất hiện giờ làm đầu lĩnh.
Trong lòng Đệ Ngũ Khinh Nhu thở dài một tiếng, mình vừa nói bất quá chỉ là an định quân tâm. Tránh cho trận thế không tới nỗi tan tác toàn bộ. Đối mặt với thực lực siêu cường như thế, làm sao phòng thủ được đây? Cho dù một chút cơ hội cũng không có. Biện pháp hiện giờ của mình, chẳng qua cũng chỉ là bố trí một Nhất Tự Trường Xà trận đơn giản, kiêm công lẫn thủ mà thôi. Còn lại đều phải nhờ trời quyết định.
Cho dù Đệ Ngũ Khinh Nhu đa trí như yêu, nhưng thủy chung cũng không thể đoán trước được tương lai. Ai có thể dự đoán được, đại chiến vừa bắt dầu lại có chuyện quái gở như thế này phát sinh chứ?
Nhân vậ trọng yếu, không ngờ đều bỏ mặc vị trí của mình mà đi?
Đây không phải vô con mẹ nó nghĩa sao? Đây là chuyện chó má gì thế?
Nhưng nói thì nói như vậy, Đệ Ngũ Khinh Nhu vẫn không cam tâm thất bại như thế. Biết rõ chống cự cũng phí công, nhưng vẫn dùng cố gắng lớn nhất để đối diện với trận chiến này. Cho dù hi vọng chỉ là vạn nhất, vậy hãy cố gắng nhất vạn để vãn hồi!
Trận chiến này, nói cho cùng cũng không phải là cuộc chiến giữa Lệ gia và liên quân, mà là cuộc chiến của mình và Mạc Thiên Cơ!
Đệ Ngũ Khinh Nhu quyết sẽ không dễ dàng buông bỏ.
Cho dù tất cả chí tôn cao giai Lệ gia xuất động, nhưng nếu những người còn lại đều nghe theo mình chỉ huy, vị tất đã không thể chống đỡ được. Thậm chỉ cần tạo thành thế cục giằng co, vị tất đã không có cơ hội giết ngược lại địch nhân!
Cùng lúc đó, thanh âm thanh lãnh của Mạc Thiên Cơ từ xa xa truyền tới: Một người công kích vào đầu, bốn người chia trái phải, đánh vào bụng, người còn lại giết đuôi! Dùng tốc độ nhanh nhất công kích!
Chín vị chí tôn cao giải Lệ gia đang đứng giữa không trung, xoạt một tiếng đã tản ra.
Đệ Ngũ Khinh Nhu tùy cơ ứng biến, ra lệnh: Trung phúc khai hoa hoa khai mạn thiên! (Trong bụng nở hoa, hoa nở đầu trời!
Oanh một tiếng, đại quân trên đỉnh núi đồng loạt đề khí, chuản bị xuất thủ.
Chỉ cần địch nhân lao xuống, cỗ lực lượng này sẽ lập tức nghênh đón chính diện, đánh ra một kích phủ đầu!
Binh hóa trường long, đi đầu xuất kích!
Mạc Thiên Cơ cũng quát lớn.
Vô luận như thế nào, nhất định phải bức những người này xuống dưới núi. Cho dù trước mắt chiếm hết tiện nghi, nhưng muốn tiêu diệt toàn bộ vẫn chuyện tuyệt đối không có khả năng. Thật sự là người si nói mộng.
Chiến lược thượng sách trước mắt, chính là nhân thời khắc vi diệu cao thủ đối phương đi hết, chiếm thật nhiều tiện nghi, đem đám người này đánh xuống dưới núi. Chỉ cần như vậy là đạt được mục tiêu chiến lược rồi.
Oanh!
Quang hoa chớp động, trường kiếm đại đao trong tay đám người Lệ Tương Tư cùng nhau hóa thành từng đạo từng đạo lệ mang, giống như cầu vồng ngang trời, mang theo sát khí khủng bố lạnh lẽo nhất rời khỏi tay
Tỏa ra quang mang chói mắt nhất, tựa như vô số tiểu thái dương giữa không trung, chém thẳng về phía đám người phía dưới.
Xuất thủ! Đệ Ngũ Khinh Nhu quát lớn một tiếng.
Phía dưới, không dưới ba ngàn thanh trường kiếm ở bụng trường long đồng loạt rời tay bay ra, nghênh đón đao kiếm giống như lưu tinh trên không cùng một cỗ lực lượng hủy diệt khủng bố.
Nếu như để cỗ lực lượng này đánh vào đại trận, đại trận phe liên quân nhất định sẽ lập tức sụp đổ! Thậm chí là trận hủy nhân vong!
Hiện tại, chiến lực đơn thể đã thua xa đối phương, cũng chỉ còn cách hợp lực đối kháng mà thôi!
Ầm ầm ầm....
Đòn tấn công của hơn ba ngàn người hợp lực , mạnh mẽ va chạm với đao quang kiếm ảnh của chín vị cường giả đỉnh phong. Thanh thế giờ khắc này, dường như còn lớn hơn cả ba ngàn người tự bạo lúc trước. Ngoài mấy ngàn dặm còn ầm ầm truyền tới thanh âm sơn băng địa liệt. Nhưng đỉnh núi dưới chân mọi người lại không hề suy chuyển.
Vô số người sắc mặt trắng bệch, lần lượt phun ra một ngụm máu tươi.
Tám vị chí tôn cao giai phía trên, bao gồm cả Lệ Xuân Ba, đều cuồng phun máu tươi. Thực lực bản thân bọn họ đương nhiên hơn xa đối phương, cùng nhau đánh một kích, đủ để rung chuyển trời đất. Nhưng ba ngàn vị chí tôn hợp lực công kích, lại phối hợp đại trận nối liền thành một khối, uy thế cũng kinh thiên động địa.
Binh khí song phương tuy chỉ cách không đối kháng, nhưng phản chấn tạo thành vẫn khủng bố tuyệt luân. Thần niệm chấn động, ngũ tạng chấn động, hồn phách chấn động!
Đây còn là binh khí ném ra ngoài rồi va chạm. Nếu như thật sự cầm trong tay... Chỉ sợ ngay cả Lệ Xuân Ba, chỉ sợ cũng chết trong trường va chạm kia rồi.
Biến trận! Đệ Ngũ Khinh Nhu hét lớn một tiếng, Nhất Tự Trường Xà trận phía dưới lập tức thay đổi, uốn lượn giống như gợn sóng. Chúng vị cao thủ bên trong, mặc kệ có bị thương hay không bị thương, đều không dám có một tia bất cẩn, thay hình đổi vị, biến ảo không ngừng.
Du long huyễn hình: xuất kích, cố thủ! Theo mệnh lệnh của Đệ Ngũ Khinh Nhu, tất cả nhân viên đang di động lập tức đồng loạt xuất thủ, từng đạo từng đạo nguyên lực chí tôn thuần thúy nhất, điên cuồng đánh thẳng về phía đám người Lệ Xuân Ba giữa không trung.
Mệnh lệnh Đệ Ngũ Khinh Nhu nói rất rõ ràng.
Là xuất kích, cũng là cố thủ. Hơn nữa sau khi đại trận hóa thành Du Long Huyễn Hình, lập tức bắt đầu tuần hoàn, mỗi thời mỗi khắc, đám người Lệ Xuân Ba đều phải đối diện với đối thủ bất đồng.
Nói cách khác, cho dù một khắc trước, ngươi thành công đánh trọng thương người đối diện, nhưng chờ đến khi ngươi muốn thu lấy chiến quả, lại phát hiện ra, người trước mắt đã thay đổi, đổi thành một người thần hoàn khí túc, hoàn toàn ko bi thương.
Bày ra trận thế như vậy, mục đích cuối cùng không phải là vì công kích địch nhân, mà là vì phòng ngực, kéo dài thời gian, chờ đợi đám người Tiêu Thần Vũ trở về.
Đệ Ngũ Khinh Nhu không phải không muốn nhân cơ hội này tiêu diệt đám người Lệ Xuân Ba. Trên thực tế, chín người này tuy mạnh, nhưng vẫn khó địch lại hơn sáu ngàn vị cao thủ cùng nhau hợp lực. Nhưng nhìn thấy hơn một ngàn cao thủ của Lệ gia đối diện cũng sắp xông tới rồi, hắn lại lập tức thay đổi chủ ý.
Nếu như mình kiên trì tiêu diệt chín đại cao thủ, có lẽ có thể giết chết mấy vị chí tôn cao giai này. Nhưng đối diện với công kích kế tiếp của một ngàn cao thủ Lệ gia, đại trận sẽ lập tức sụp đổ.
Mà một khi đại trận sụp đổ, lực lượng không thể hợp lại một chỗ, vậy phe mình chỉ có thể để chí tôn cao giai còn sót lại của đối phương tùy ý tàn sát mà thôi.
Tính toán như vậy, mất nhiều hơn được.
Mạc Thiên Cơ trên không trung cũng đang không ngừng ra lệnh. Đám người Lệ Xuân Ba cũng không ngừng thay hình đổi vị, dưới sự chỉ huy của Mạc Thiên Cơ, mỗi một lần công kích, mục tiêu đều là vị trí bạc nhược của đại trận, tinh chuẩn vô cùng, chiêu nào cũng đúng chỗ!
Nhưng biết làm sao được, đối phương chính là mấy ngàn cao thủ hợp lực, cho dù đám người Lệ Xuân Ba có công tham tạo hóa thế nào đi nữa, cung chỉ như muối bỏ bể, không thể tạo thành uy hiêp trí mạng chân chính.
Tựa như vung quyền đánh vào đại hải. Cho dù mỗi một quyền đều có thể tạo ra một gợn sóng, thậm chí cho dù có thể tạo nên sóng lớn ngập trời, nhưng đối với đại hải khôn cùng mà nói, cũng chỉ là một gợn sóng nho nhỏ mà thôi.
Bất quá, đại trận này thủy chung vẫn không phải đại hải chân chính, sức thừa nhận thủy chung cũng chỉ có hạn.
Trong đại trận, người bị thương nhanh chóng gia tăng.
Sắc mặt Đệ Ngũ Khinh Nhu bình tĩnh, nhưng đã bình tĩnh tới mức cứng ngắc. Không ngừng hạ lệnh, không ngừng điều chỉnh, người bị thương mặc dù đang tăng nhanh, nhưng hắn vẫn giữ tâm thái ổn định, điều chỉnh hợp lý.
Trận pháp biến ảo cũng càng lúc càng thuần thục.
Hơn nữa, trong lòng hắn ẩn ước cảm thấy, đối phương hao hết tâm tư xuất ra chiêu thức này, mục đích chỉ sợ không phaỉ muốn tiêu diệt người ở nơi này. Dù sao, cho dù không có chí tôn cao giai dẫn đội, nhưng nơi này vẫn còn có hơn ngàn vị chí tôn ngũ lục phẩm.
Nuốt cũng nuốt không nổi. Cố nuốt, chỉ có thể nghẹn chết.
Nếu nuốt không nổi còn miễn cưỡng, vậy chứng tỏ, Mạc Thiên Cơ có mưu đồ khác. Mà mưu đồ đáng giá ở đây, cũng chỉ có địa thế nơi này mà thôi.
Địch muốn, ta nhất quyết không cho! Kiên trì cố thủ chính là thủ đoạn phản kích tốt nhất!
Cho nên Đệ Ngũ Khinh Nhu nửa bước không lùi! Chỉ cần đại trận không sụp đổ toàn diện, hắn vẫn cố chấp thủ vững.
Tiếng hò hét chấn thiên vang lên, đại quân Lệ gia phía sau rốt cuộc cũng xông tới đỉnh núi!
Mệnh lệnh Mạc Thiên Cơ phát ra càng lúc càng gấp, càng nhanh hơn.
Đỉnh núi này, đối với Mạc Thiên Cơ mà nói, rất trọng yếu. Bởi vì hắn đã mất rất nhiều công phu ở nơi này.
Hắn chưa từng hi vọng có thể nhất cử tiêu diệt đối phương. Đó rõ ràng là chuyện không thực tế, hi vọng ban dầu chỉ là muốn bức đối phương rời khỏi đây mà thôi.
Nhưng Mạc Thiên Cơ thật không ngờ tới, Đệ Ngũ Khinh Nhu rõ ràng chiếm cứ ưu thế chiến lực tuyệt đối, trong tình huống có lợi thế như vây, không ngờ trước đó vẫn diễn luyện loại trận thế vừa công vừa thủ này!
Trận này, nếu nghiêm khắc luận theo thông thường, Mạc Thiên Cơ đã thua. Nếu không phải là cao thủ đối phương bỏ đi, phe mình bi giết sạch rồi cũng không biết chừng.
Một trận này, Đệ Ngũ Khinh Nhu bại bởi trời, nhưng lại thắng ở người rồi! Chỉ là, liệu có nhân định thắng thiên hay không, thì đó vẫn còn là một biến số!
Đệ Ngũ Khinh Nhu nhìn thấy mưu đồ Mạc Thiên Cơ, Mạc Thiên Cơ thua một trận nhỏ. Thất vả mới cơ hội chuyển cơ, nhưng đối phương lại chuẩn bị sẵn trận thế từ trước, chẳng khác gì liên tục thua hai trận.
Trước mắt, tuy còn chưa tạo thành tổn thất nhiều lắm, nhưng trong lòng Mạc Thiên Cơ cũng thầm lạnh lẽo.
Tuy chưa bao giờ dám khinh địch, nhưng lần này, vẫn có chút coi thường Đệ Ngũ Khinh Nhu, coi thường sự nhẫn nại của hắn.
Trên thế gian, cũng không chỉ Mạc Thiên Cơ ta mới biết phòng ngừa chu đáo! Mạc Thiên Cơ vừa chỉ huy vừa thầm tự nói với mình: Cũng không phải chỉ có ta mới là người thông minh!
Sai lầm như vậy, sau này tuyệt đối không thể tái phạm! Tuyệt không thể xem thường bất cứ đối thủ nào! Ánh mắt Mạc Thiên Cơ thâm trầm: Lần này là Lệ gia, nhưng nếu lần sau tiếp tục xuất hiện sai lầm, vậy người thừa nhận hậu quả, có thể chính là ta và các huynh đệ rồi!
Sở Nhạc Nhi ở bên cạnh, nhìn Mạc Thiên Cơ lộ vẻ sầu lo trên mặt, ánh mắt xoay chuyển, châm rãi nói: Mạc đại ca, có phải cảm thấy ngươi quá coi thường Đệ Ngũ Khinh Nhu?
Đệ Ngũ Khinh Nhu đứng giữa không trung hét lớn: Mọi người ta nghe ta chỉ huy, không thể tự loạn trận cước, dựa theo trận hình định ra lúc trước duy trì bất động. Đầu đuôi hô ứng lẫn nhau. Trong một đội, người thực lực mạnh nhất tiên phong, lấy chấp pháp giả làm đầu lĩnh, bày trận! Chống lại cường địch! Bám chặt lấy địch nhân, chỉ cần có thể kéo dài tới lúc đám người Tiêu lão trở về, thắng lợi vẫn là của chúng ta.
Trong phút chốc, từng vốc từng vốc tử tinh vãi ra đất. Mọi người nói thế nào cũng sống lõi đời, tu luyện ít nhất mấy trăm năm rồi. Sớm biết tình thế trước mắt rất nguy cấp, nếu như tự loạn trận cước, chẳng khác gì đi tự sát. Duy chỉ có hợp lực chống đỡ đột kích, cố gắng cầu sinh mới là chính đạo. Nhanh chóng trấn định lại, một quang quyển mờ mịt xông lên, một cỗ năng lượng mơ hồ tràn ngập.
Đại trận, trong chớp mắt đã hình thành.
Dựa theo chiến lược an bài lúc đầu, vốn dĩ là Dạ gia đi đầu bày trận, nhưng hiện tại Dạ gia Dạ Tiêu Diêu, còn có hai vị chí tôn bát phẩm đỉnh phong tiếp viện của Dạ gia, đều đã chạy ra ngoài đoạt bảo, đành phải thay đổi thành thế này, lấy chấp pháp giả thực lực mạnh nhất hiện giờ làm đầu lĩnh.
Trong lòng Đệ Ngũ Khinh Nhu thở dài một tiếng, mình vừa nói bất quá chỉ là an định quân tâm. Tránh cho trận thế không tới nỗi tan tác toàn bộ. Đối mặt với thực lực siêu cường như thế, làm sao phòng thủ được đây? Cho dù một chút cơ hội cũng không có. Biện pháp hiện giờ của mình, chẳng qua cũng chỉ là bố trí một Nhất Tự Trường Xà trận đơn giản, kiêm công lẫn thủ mà thôi. Còn lại đều phải nhờ trời quyết định.
Cho dù Đệ Ngũ Khinh Nhu đa trí như yêu, nhưng thủy chung cũng không thể đoán trước được tương lai. Ai có thể dự đoán được, đại chiến vừa bắt dầu lại có chuyện quái gở như thế này phát sinh chứ?
Nhân vậ trọng yếu, không ngờ đều bỏ mặc vị trí của mình mà đi?
Đây không phải vô con mẹ nó nghĩa sao? Đây là chuyện chó má gì thế?
Nhưng nói thì nói như vậy, Đệ Ngũ Khinh Nhu vẫn không cam tâm thất bại như thế. Biết rõ chống cự cũng phí công, nhưng vẫn dùng cố gắng lớn nhất để đối diện với trận chiến này. Cho dù hi vọng chỉ là vạn nhất, vậy hãy cố gắng nhất vạn để vãn hồi!
Trận chiến này, nói cho cùng cũng không phải là cuộc chiến giữa Lệ gia và liên quân, mà là cuộc chiến của mình và Mạc Thiên Cơ!
Đệ Ngũ Khinh Nhu quyết sẽ không dễ dàng buông bỏ.
Cho dù tất cả chí tôn cao giai Lệ gia xuất động, nhưng nếu những người còn lại đều nghe theo mình chỉ huy, vị tất đã không thể chống đỡ được. Thậm chỉ cần tạo thành thế cục giằng co, vị tất đã không có cơ hội giết ngược lại địch nhân!
Cùng lúc đó, thanh âm thanh lãnh của Mạc Thiên Cơ từ xa xa truyền tới: Một người công kích vào đầu, bốn người chia trái phải, đánh vào bụng, người còn lại giết đuôi! Dùng tốc độ nhanh nhất công kích!
Chín vị chí tôn cao giải Lệ gia đang đứng giữa không trung, xoạt một tiếng đã tản ra.
Đệ Ngũ Khinh Nhu tùy cơ ứng biến, ra lệnh: Trung phúc khai hoa hoa khai mạn thiên! (Trong bụng nở hoa, hoa nở đầu trời!
Oanh một tiếng, đại quân trên đỉnh núi đồng loạt đề khí, chuản bị xuất thủ.
Chỉ cần địch nhân lao xuống, cỗ lực lượng này sẽ lập tức nghênh đón chính diện, đánh ra một kích phủ đầu!
Binh hóa trường long, đi đầu xuất kích!
Mạc Thiên Cơ cũng quát lớn.
Vô luận như thế nào, nhất định phải bức những người này xuống dưới núi. Cho dù trước mắt chiếm hết tiện nghi, nhưng muốn tiêu diệt toàn bộ vẫn chuyện tuyệt đối không có khả năng. Thật sự là người si nói mộng.
Chiến lược thượng sách trước mắt, chính là nhân thời khắc vi diệu cao thủ đối phương đi hết, chiếm thật nhiều tiện nghi, đem đám người này đánh xuống dưới núi. Chỉ cần như vậy là đạt được mục tiêu chiến lược rồi.
Oanh!
Quang hoa chớp động, trường kiếm đại đao trong tay đám người Lệ Tương Tư cùng nhau hóa thành từng đạo từng đạo lệ mang, giống như cầu vồng ngang trời, mang theo sát khí khủng bố lạnh lẽo nhất rời khỏi tay
Tỏa ra quang mang chói mắt nhất, tựa như vô số tiểu thái dương giữa không trung, chém thẳng về phía đám người phía dưới.
Xuất thủ! Đệ Ngũ Khinh Nhu quát lớn một tiếng.
Phía dưới, không dưới ba ngàn thanh trường kiếm ở bụng trường long đồng loạt rời tay bay ra, nghênh đón đao kiếm giống như lưu tinh trên không cùng một cỗ lực lượng hủy diệt khủng bố.
Nếu như để cỗ lực lượng này đánh vào đại trận, đại trận phe liên quân nhất định sẽ lập tức sụp đổ! Thậm chí là trận hủy nhân vong!
Hiện tại, chiến lực đơn thể đã thua xa đối phương, cũng chỉ còn cách hợp lực đối kháng mà thôi!
Ầm ầm ầm....
Đòn tấn công của hơn ba ngàn người hợp lực , mạnh mẽ va chạm với đao quang kiếm ảnh của chín vị cường giả đỉnh phong. Thanh thế giờ khắc này, dường như còn lớn hơn cả ba ngàn người tự bạo lúc trước. Ngoài mấy ngàn dặm còn ầm ầm truyền tới thanh âm sơn băng địa liệt. Nhưng đỉnh núi dưới chân mọi người lại không hề suy chuyển.
Vô số người sắc mặt trắng bệch, lần lượt phun ra một ngụm máu tươi.
Tám vị chí tôn cao giai phía trên, bao gồm cả Lệ Xuân Ba, đều cuồng phun máu tươi. Thực lực bản thân bọn họ đương nhiên hơn xa đối phương, cùng nhau đánh một kích, đủ để rung chuyển trời đất. Nhưng ba ngàn vị chí tôn hợp lực công kích, lại phối hợp đại trận nối liền thành một khối, uy thế cũng kinh thiên động địa.
Binh khí song phương tuy chỉ cách không đối kháng, nhưng phản chấn tạo thành vẫn khủng bố tuyệt luân. Thần niệm chấn động, ngũ tạng chấn động, hồn phách chấn động!
Đây còn là binh khí ném ra ngoài rồi va chạm. Nếu như thật sự cầm trong tay... Chỉ sợ ngay cả Lệ Xuân Ba, chỉ sợ cũng chết trong trường va chạm kia rồi.
Biến trận! Đệ Ngũ Khinh Nhu hét lớn một tiếng, Nhất Tự Trường Xà trận phía dưới lập tức thay đổi, uốn lượn giống như gợn sóng. Chúng vị cao thủ bên trong, mặc kệ có bị thương hay không bị thương, đều không dám có một tia bất cẩn, thay hình đổi vị, biến ảo không ngừng.
Du long huyễn hình: xuất kích, cố thủ! Theo mệnh lệnh của Đệ Ngũ Khinh Nhu, tất cả nhân viên đang di động lập tức đồng loạt xuất thủ, từng đạo từng đạo nguyên lực chí tôn thuần thúy nhất, điên cuồng đánh thẳng về phía đám người Lệ Xuân Ba giữa không trung.
Mệnh lệnh Đệ Ngũ Khinh Nhu nói rất rõ ràng.
Là xuất kích, cũng là cố thủ. Hơn nữa sau khi đại trận hóa thành Du Long Huyễn Hình, lập tức bắt đầu tuần hoàn, mỗi thời mỗi khắc, đám người Lệ Xuân Ba đều phải đối diện với đối thủ bất đồng.
Nói cách khác, cho dù một khắc trước, ngươi thành công đánh trọng thương người đối diện, nhưng chờ đến khi ngươi muốn thu lấy chiến quả, lại phát hiện ra, người trước mắt đã thay đổi, đổi thành một người thần hoàn khí túc, hoàn toàn ko bi thương.
Bày ra trận thế như vậy, mục đích cuối cùng không phải là vì công kích địch nhân, mà là vì phòng ngực, kéo dài thời gian, chờ đợi đám người Tiêu Thần Vũ trở về.
Đệ Ngũ Khinh Nhu không phải không muốn nhân cơ hội này tiêu diệt đám người Lệ Xuân Ba. Trên thực tế, chín người này tuy mạnh, nhưng vẫn khó địch lại hơn sáu ngàn vị cao thủ cùng nhau hợp lực. Nhưng nhìn thấy hơn một ngàn cao thủ của Lệ gia đối diện cũng sắp xông tới rồi, hắn lại lập tức thay đổi chủ ý.
Nếu như mình kiên trì tiêu diệt chín đại cao thủ, có lẽ có thể giết chết mấy vị chí tôn cao giai này. Nhưng đối diện với công kích kế tiếp của một ngàn cao thủ Lệ gia, đại trận sẽ lập tức sụp đổ.
Mà một khi đại trận sụp đổ, lực lượng không thể hợp lại một chỗ, vậy phe mình chỉ có thể để chí tôn cao giai còn sót lại của đối phương tùy ý tàn sát mà thôi.
Tính toán như vậy, mất nhiều hơn được.
Mạc Thiên Cơ trên không trung cũng đang không ngừng ra lệnh. Đám người Lệ Xuân Ba cũng không ngừng thay hình đổi vị, dưới sự chỉ huy của Mạc Thiên Cơ, mỗi một lần công kích, mục tiêu đều là vị trí bạc nhược của đại trận, tinh chuẩn vô cùng, chiêu nào cũng đúng chỗ!
Nhưng biết làm sao được, đối phương chính là mấy ngàn cao thủ hợp lực, cho dù đám người Lệ Xuân Ba có công tham tạo hóa thế nào đi nữa, cung chỉ như muối bỏ bể, không thể tạo thành uy hiêp trí mạng chân chính.
Tựa như vung quyền đánh vào đại hải. Cho dù mỗi một quyền đều có thể tạo ra một gợn sóng, thậm chí cho dù có thể tạo nên sóng lớn ngập trời, nhưng đối với đại hải khôn cùng mà nói, cũng chỉ là một gợn sóng nho nhỏ mà thôi.
Bất quá, đại trận này thủy chung vẫn không phải đại hải chân chính, sức thừa nhận thủy chung cũng chỉ có hạn.
Trong đại trận, người bị thương nhanh chóng gia tăng.
Sắc mặt Đệ Ngũ Khinh Nhu bình tĩnh, nhưng đã bình tĩnh tới mức cứng ngắc. Không ngừng hạ lệnh, không ngừng điều chỉnh, người bị thương mặc dù đang tăng nhanh, nhưng hắn vẫn giữ tâm thái ổn định, điều chỉnh hợp lý.
Trận pháp biến ảo cũng càng lúc càng thuần thục.
Hơn nữa, trong lòng hắn ẩn ước cảm thấy, đối phương hao hết tâm tư xuất ra chiêu thức này, mục đích chỉ sợ không phaỉ muốn tiêu diệt người ở nơi này. Dù sao, cho dù không có chí tôn cao giai dẫn đội, nhưng nơi này vẫn còn có hơn ngàn vị chí tôn ngũ lục phẩm.
Nuốt cũng nuốt không nổi. Cố nuốt, chỉ có thể nghẹn chết.
Nếu nuốt không nổi còn miễn cưỡng, vậy chứng tỏ, Mạc Thiên Cơ có mưu đồ khác. Mà mưu đồ đáng giá ở đây, cũng chỉ có địa thế nơi này mà thôi.
Địch muốn, ta nhất quyết không cho! Kiên trì cố thủ chính là thủ đoạn phản kích tốt nhất!
Cho nên Đệ Ngũ Khinh Nhu nửa bước không lùi! Chỉ cần đại trận không sụp đổ toàn diện, hắn vẫn cố chấp thủ vững.
Tiếng hò hét chấn thiên vang lên, đại quân Lệ gia phía sau rốt cuộc cũng xông tới đỉnh núi!
Mệnh lệnh Mạc Thiên Cơ phát ra càng lúc càng gấp, càng nhanh hơn.
Đỉnh núi này, đối với Mạc Thiên Cơ mà nói, rất trọng yếu. Bởi vì hắn đã mất rất nhiều công phu ở nơi này.
Hắn chưa từng hi vọng có thể nhất cử tiêu diệt đối phương. Đó rõ ràng là chuyện không thực tế, hi vọng ban dầu chỉ là muốn bức đối phương rời khỏi đây mà thôi.
Nhưng Mạc Thiên Cơ thật không ngờ tới, Đệ Ngũ Khinh Nhu rõ ràng chiếm cứ ưu thế chiến lực tuyệt đối, trong tình huống có lợi thế như vây, không ngờ trước đó vẫn diễn luyện loại trận thế vừa công vừa thủ này!
Trận này, nếu nghiêm khắc luận theo thông thường, Mạc Thiên Cơ đã thua. Nếu không phải là cao thủ đối phương bỏ đi, phe mình bi giết sạch rồi cũng không biết chừng.
Một trận này, Đệ Ngũ Khinh Nhu bại bởi trời, nhưng lại thắng ở người rồi! Chỉ là, liệu có nhân định thắng thiên hay không, thì đó vẫn còn là một biến số!
Đệ Ngũ Khinh Nhu nhìn thấy mưu đồ Mạc Thiên Cơ, Mạc Thiên Cơ thua một trận nhỏ. Thất vả mới cơ hội chuyển cơ, nhưng đối phương lại chuẩn bị sẵn trận thế từ trước, chẳng khác gì liên tục thua hai trận.
Trước mắt, tuy còn chưa tạo thành tổn thất nhiều lắm, nhưng trong lòng Mạc Thiên Cơ cũng thầm lạnh lẽo.
Tuy chưa bao giờ dám khinh địch, nhưng lần này, vẫn có chút coi thường Đệ Ngũ Khinh Nhu, coi thường sự nhẫn nại của hắn.
Trên thế gian, cũng không chỉ Mạc Thiên Cơ ta mới biết phòng ngừa chu đáo! Mạc Thiên Cơ vừa chỉ huy vừa thầm tự nói với mình: Cũng không phải chỉ có ta mới là người thông minh!
Sai lầm như vậy, sau này tuyệt đối không thể tái phạm! Tuyệt không thể xem thường bất cứ đối thủ nào! Ánh mắt Mạc Thiên Cơ thâm trầm: Lần này là Lệ gia, nhưng nếu lần sau tiếp tục xuất hiện sai lầm, vậy người thừa nhận hậu quả, có thể chính là ta và các huynh đệ rồi!
Sở Nhạc Nhi ở bên cạnh, nhìn Mạc Thiên Cơ lộ vẻ sầu lo trên mặt, ánh mắt xoay chuyển, châm rãi nói: Mạc đại ca, có phải cảm thấy ngươi quá coi thường Đệ Ngũ Khinh Nhu?
/2680
|