Ninh Thiên Nhai từng đi lên, lại bị người ta ném xuống, bảo hắn trông coi Cửu Trọng Thiên.
Người này, không ngờ chính là Tuyết Lệ Hàn?
Ngươi trọng sinh trở về... Chính là nghịch chuyển quỹ đạo của Cửu Trọng Thiên rồi. Cửu Trọng Thiên 350 ức người, vì một mình ngươi mà nghịch chuyển! Cũng không phải để ngươi hối hận áy náy!
Ninh Thiên Nhai há miệng nói ra câu đầu tiên đã xóa sạch nghi ngờ của Sở Dương.
Quả nhiên!
Ninh Thiên Nhai nói: Trên quỹ đạo đã bị cải biến này, ngươi phải đi trên con đường chính xác nhất. Mà ngươi, khiếm khuyết vài loại lực lượng. Cho nên những lực lượng này, phải từ trên người nữ nhân của ngươi bù lại cho ngươi.
Kiếp trước ngươi quá cương, cho nên Ô Thiến Thiến cho ngươi nhu. Kiếp trước ngươi quá trực ( thẳng ), cho nên Thiết Bổ Thiên cho ngươi trí. Kiếp trước ngươi vô tình, cho nên kiếp này Mạc Khinh Vũ cho ngươi tình.
Con đường của ngươi chỉ có một, cho nên, bên trong mệnh ngươi còn có một biến số! Ninh Thiên Nhai thản nhiên nói: Nhưng hiện tại, cái biến số đó, ngươi cũng tìm được rồi.
Cho nên ngươi hối hận, ngươi áy náy, đều là tất nhiên. Nhưng cái này cũng không trở thành tâm ma của ngươi, bởi vì các nàng đều ở bên cạnh ngươi! Ngươi hối hận, áy náy, tuy rằng sẽ tra tấn chính ngươi, nhưng đây chẳng phải là biểu hiện của một người nam nhân, người có trách nhiệm?
Nếu trong lòng ngươi căn bản không có loại cảm giác này... Vậy chứng tỏ trong lòng người không hề động chân tình với các nàng!
Cho nên, ngươi cứ tận tình thống khổ đi. Điểm này, ngươi còn phải thống khổ lâu lắm, không ai giải quyết hộ ngươi được! Ninh Thiên Nhai cười ha ha: Bởi vì diễm phúc nhân gian diễm phúc, ngươi một mình hưởng hết rồi, thống khổ một chút, có sao đâu....
Sở Dương ai oán thở dài: Ý tứ ngươi là... cái này không gây trở ngại gì sao?
Ninh Thiên Nhai cười hắc hắc: Kiếm chủ đại nhân, ngươi băn khoăn quá nhiều rồi đấy.
Sở Dương giận dữ nói: Vậy sao ngươi không nói sớm... Tuyết Lệ Hàn cái lão bất tử kia... Hắn sớm nói với ta, chẳng phải ta...
Ngoài miệng mặc dù nói thoải mái, nhưng Sở Dương biết, Ninh Thiên Nhai nói như thế thật sự đã đánh trúng lòng mình, mặc kệ là vì sao, mình cũng không có khả năng coi như không!
Đều khó có khả năng không áy náy!
Nhưng ván đã đóng thuyền!
Tuy Sở Dương áy náy, tuy hối hối hận, mặc dù có chút cảm giác mình thật cầm thú, nhưng không thể phủ nhận... trong lòng cũng có một chút mừng thầm.
Có thể nói... cái này chính là thói hư tật xấu của nam nhân?
…
Ninh Thiên Nhai đứng trên tầng tám, miệng lẩm bẩm nói.
Mặc kệ tâm ngươi thế nào, thiên vẫn ở đó! Ngươi kêu đồ lục thương thiên, thương thiên vẫn là thương thiên. Từ xưa tới nay có bao nhiêu đại năng cải thiên hoán địa, nhưng hiện tại thương thiên vẫn như trước, còn đại năng thì không thấy đâu nữa....
Tựa hồ đang chìm đắm trong một quan khẩu trọng yếu.
Bị những lời Sở Dương nói khiến cho tâm linh xúc động. Tựa hồ, một cảnh giới mới đang ở ngay trước mắt hắn, sắp sửa mở ra...
Sở Dương sớm đã chạy xuống phía dưới.
Hiện tại đang ở tầng thứ tư.
Mới hỏi mấy câu về Lãng Nhất Lang, Ninh Thiên Nhai cũng mất hết kiên nhẫn, ném hắn xuống: Ngươi cảm thấy hứng thú như vậy, tự mình đi tìm chỗ của hắn đi, như vậy không phải xong sao?
Hiện tại Sở Dương đã lòng vòng ở nơi này ba ngày rồi. Hắn cực kỳ cẩn thận, mỗi khi đi qua một ngã rẽ đều ghi nhớ cực kỳ cẩn thận, một khi đi qua, phát hiện không phải, liền lập tức quay về đường cũ, lựa chọn con đường khác.
Ninh Thiên Nhai mặc dù biết Lãng Nhất Lang đã tới nơi này, nhưng với tu vi của hắn thật không có hứng thú Lãng Nhất Lang biến mất ở nơi nào... Sở Dương tìm ba ngày vẫn không tìm được chút manh mối nào.
Nhưng Sở Dương biết, đoạn Cửu Kiếp kiếm thứ sáu nhất định ở trong này. Nào dám có nửa điểm sơ sẩy?
Từ khí đông lai xử, minh nguyệt xuất quan sơn, thiên địa đồng quang, thê thê dạ sắc hàn!
Lẩm bẩm lại một câu này, Sở Dương nhíu mày.
Kiếm linh, có cảm ứng không? Sở Dương hỏi.
Không có. Sở Dương có chút buồn bực: Bảo Tháp sơn này ngăn cản tất cả cảm ứng... ta căn bản không có nửa điểm cảm giác.
Sở Dương ngồi trên đỉnh núi, hai tay chống má, nói: Kiếm linh, ngươi có cảm thấy, tòa Bảo Tháp sơn này... có chút cổ quái không?
Cổ quái? kiếm linh có chút buồn bực.
Đúng. Ánh mắt Sở Dương chợt lóe: Giống như thực mà lại như, hư hư thực thực... Thân ở trong thiên địa mà không phải ở thiên địa. Một nửa ở u minh, một nửa ở dương gian. Tự có muôn vàn tạo hóa, thân giấu vạn đạo hùng quan, trong hư vô mờ ảo, cất chứa vạn vật, tự thành thiên địa....
Sắc mặt kiếm linh thay đổi.
Ngươi có cảm thấy, cái này giống như Cửu Kiếp không gian? Sở Dương khẽ hỏi: Có lẽ, là một thứ gì đó hoặc là một loại bảo vật... cùng loại với Cửu Kiếp không gian?
Kiếm linh sợ run cả người: Cái này... đúng là rất khó nói....
Dù sao ta cũng có một loại cảm giác, bên trong này tuyệt đối còn có càn khôn khác! Hơn nữa... tuyết đối không phải là một ngọn túi!
Sở Dương tin tưởng nói.
Ngẩng đầu lên nhìn sơn mạch liên miên bất tận, Sở Dương đưa tay vuốt ve một tảng đá trên mặt đất, nhẹ giọng nói: Quá sạch sẽ! Ngay cả một chút bụi đất cũng không có....
Kiếm linh đột nhiên có chút rùng mình, được Sở Dương nhắc nhở, kiếm linh mới phát hiện.
Trên Bảo Tháp sơn này, không ngờ đến một hạt bụi đất cũng không có!
Ngọn núi này, bất kể là cái gì, nhưng thân nằm giữa thiên địa, ngày ngày chịu dầm mưa dãi nắng, vậy mà đến một chút bụi đất cũng không có? Cái này chẳng lẽ không phải kỳ quặc, quái gở?
Sở Dương nói không sai. Bảo Tháp sơn này từ phía bắc tới, cái gì cũng không nhìn thấy. Cho dù là người thường cũng có thể xuyên quan. Nhưng từ phía nam mà tới, lại là một ngọn núi chân thực vô cùng. Một khối đá nhỏ trên núi, chí tôn cửu phẩm đỉnh phong cũng không thể lay động!
Đây là vì cái gì?
Kiếm linh đột nhiên có chút mơ hồ.
Chẳng lẽ thật sự giống như lời Sở Dương nói: Đây không phải là một ngọn núi, mà là một kiện pháp bảo?
Nhưng nếu như là một kiện pháp bảo thì uy lực của nó lớn đến thế nào chứ? Đây chính là bảo bối mà cao thủ trên Cửu Trọng Thiên Khuyết cũng phải tranh nhau vỡ đầu! Thế nào lại vứt không ở nơi này, không thèm đếm xỉa tới?
Kiếm linh đã mơ hồ rồi.
Kiếm linh, chúng tìm mấy phương vị rồi? Sở Dương nói.
Mười bảy! kiếm linh hồi đáp chuẩn xác.
Tốt, chúng ta tiếp tục tìm cái thứ mười tám! Sở Dương mỉm cười: Cho dù phải tìm 1800 cái, ta cũng nhất định phải tìm được đoạn Cửu Kiếp kiếm thứ sáu!
Trong nháy mắt, lại ba ngày trôi qua.
Sáng sớm, Sở Dương ngồi trên một khối đá ở đỉnh tầng thú tư, cả người ngây ngẩn.
Lẽ ra phải ở nơi này mà! Thế nào lại không có?
Sở Dương nghi hoặc vô cùng. Hắn gần như đi dạo một vòng toàn bộ tầng thứ tư rồi, nhưng vẫn không hề phát hiện cái động mà Dạ Túy tiến vào lúc trước, cũng không phát hiện tử tinh huyệt động của Lãng Nhất Lang!
Nhưng hai nơi này, tuyệt đối nằm trong tầng thứ tư! Điểm này tuyệt không thể sai được!
Phía đông, phía nam, phía tây, Sở Dương đều đã tìm qua một lần.
Đây là lối suy nghĩ theo quán tính bình thường: Tiến vào từ phía nam thì đương nhiên phải bắt đầu tìm từ phía nam, một khi tới phương bắc, nếu lâm vào vùng hư vô kia, chẳng phải là càng không thể tìm kiếm?
Trong sáu ngày, bắt đầu từ ngày thứ hai, cao thủ của Dạ gia đã không ngừng kéo đến, chậm rãi phong tỏa toàn bộ đường xuất sơn của Bảo Tháp sơn. Tới ngày thứ sáu, người của Dạ gia đã gai tăng tới hơn ngàn người.
Đứng từ vị trí Sở Dương nhìn xuống, có thể nhìn thấy rõ ràng những đám người nhỏ hơn cả con kiến, đang đi tới đi lui không ngừng.
Nhưng Sở Dương hoàn toàn không thèm để ý. Có siêu cấp bảo tiêu như Ninh Thiên Nhai ở bên người, nếu Sở Dương còn để ý tới những.... loại tôm tép này... vậy hắn thật sự không cần sống nữa: Mà Ninh Thiên Nhai cũng sẽ tát hắn một phát chết tươi, quá khinh thường lão phu!
Nhắc tới Ninh Thiên Nhai cũng không thể không nói một câu: Trong sáu ngày này, Ninh Thiên Nhai luôn ở yên một chỗ, duy trì một tư thế, không hề động đậy một chút nào!
Sở Dương có chút bất đắc dĩ rồi: Xem ra bên này cũng không phải.
Phía đông, phía nam, phía tây, đông nam, tây nam... đã tìm qua, không hề bỏ sót góc độ nào! Còn lại, cũng chỉ có chính bắc, tây bắc, đông bắc mà thôi.
Sở Dương thì thào tự nói: Đi!
Sở Dương một bước tiến ra ngoài. Trước tiên tìm mấy phương đó rồi nói sau...
Lại qua ba ngày, Sở Dương thật sự bất đắc dĩ rồi.
Sáng sớm hôm nay, Sở Dương ngồi trên một tảng đá lớn ở chính bắc. Nhưng trong cảm giác, mình đang ngồi trên không khí, dưới mông không có cảm giác gì. Ánh mắt nhìn ra xa thì chẳng thấy cái gì, nhìn xuống dưới thì tràn đầy mây mù mờ ảo. Quay đầu lại nhìn, cũng là một vùng hư không.
Nhưng mình thật sự vẫn còn đang ở trên ngọn núi này.
Ngẩng đầu nhìn sắc trời sắp sáng lên, ánh trăng treo tại chân trời, giống như một cái bánh cắt đôi. Lành lạnh, khiến cho người ta có một cảm giác trống trải.
Chỗ này chẳng nhìn được cái gì, đương nhiên cũng không tìm được. Sở Dương nói với kiếm linh.
Nhưng trong Cửu Kiếp không gian, kiếm linh đã trợn trừng hai mắt lên.
Ngay sau đó, kiếm linh đột nhiên nhảy vọt ra khỏi Cửu Kiếp không gian giống như lửa thiêu dưới mông, dọa cho Sở Dương hoảng sợ: Này! Ngươi làm sao vậy?
Kiếm linh trợn mắt há hốc miệng nhìn phương đông, lẩm bẩm nói: Thái dương xuất hiện.... tử khí xuất hiện rồi....
Sở Dương không kiên nhẫn nói: Cái này thì có gì lạ. Ngày nào chẳng như vậy... Ặc?!
Đột nhiên quay đầu: Cái gì?
Mỗi lần tìm được đoạn Cửu Kiếp kiếm thứ sáu, đều sẽ có tử khí xuất hiện.... Kiếm linh nhìn phương đông, lẩm bẩm nói.
Trong lòng Sở Dương chấn động, lập tức như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Đứng phắt lên, phóng mắt nhìn ra.
Chỉ thấy ở phương tây, nửa vầng minh nguyệt nghiêng nghiêng treo, phương đông, đã có vạn đạo tử khí chậm rãi dâng lên. Thái dương sắp xuất hiện!
Tử khí đông lai xử, minh nguyên xuất quan sơn!
cả người Sở Dương run rẩy, trợn trừng mắt nhìn chằm chằm tử khí phía chân trời, tiếp đó lại xoay cổ nhìn về phía tây, chỉ thấy phương tây, trong sương mù mờ ảo, hư ảnh quần sơn vạn hạp lại trở nên rõ ràng như vậy. Mà vầng trăng tàn đó, lại treo ngay trên đỉnh núi.
Tựa hồ vầng trăng này, đang từ quần sơn vạn hạp đó chậm rãi bay lên.
Ngay sau đó, một vầng hồng nhật từ chân trời phía động nhảy ra.
Lập tức trên bầu trời thải hà vạn đạo.
Cùng lúc đó, vầng minh nguyệt tựa hồ đã phát ra tia quang huy cuối cùng, tựa hồ cũng có quang mang thanh lãnh chiếu xuống nhân gian.
Sở Dương đứng trên đỉnh núi, đột nhiên phát hiện ở trên thế gian này, lại xuất hiện một kỳ cảnh khó gặp.
Đông phương hào quang vạn đạo, tử khí tràn ngập. Tây phương thanh huy le lói, một cảnh điềm tĩnh.
Đông phương tráng lệ rực rỡ, tây phương nhã tĩnh an nhiên!
Nhưng đích thật là đông phương tây phương cùng sáng lên!
Thiên địa đồng quang!
Người này, không ngờ chính là Tuyết Lệ Hàn?
Ngươi trọng sinh trở về... Chính là nghịch chuyển quỹ đạo của Cửu Trọng Thiên rồi. Cửu Trọng Thiên 350 ức người, vì một mình ngươi mà nghịch chuyển! Cũng không phải để ngươi hối hận áy náy!
Ninh Thiên Nhai há miệng nói ra câu đầu tiên đã xóa sạch nghi ngờ của Sở Dương.
Quả nhiên!
Ninh Thiên Nhai nói: Trên quỹ đạo đã bị cải biến này, ngươi phải đi trên con đường chính xác nhất. Mà ngươi, khiếm khuyết vài loại lực lượng. Cho nên những lực lượng này, phải từ trên người nữ nhân của ngươi bù lại cho ngươi.
Kiếp trước ngươi quá cương, cho nên Ô Thiến Thiến cho ngươi nhu. Kiếp trước ngươi quá trực ( thẳng ), cho nên Thiết Bổ Thiên cho ngươi trí. Kiếp trước ngươi vô tình, cho nên kiếp này Mạc Khinh Vũ cho ngươi tình.
Con đường của ngươi chỉ có một, cho nên, bên trong mệnh ngươi còn có một biến số! Ninh Thiên Nhai thản nhiên nói: Nhưng hiện tại, cái biến số đó, ngươi cũng tìm được rồi.
Cho nên ngươi hối hận, ngươi áy náy, đều là tất nhiên. Nhưng cái này cũng không trở thành tâm ma của ngươi, bởi vì các nàng đều ở bên cạnh ngươi! Ngươi hối hận, áy náy, tuy rằng sẽ tra tấn chính ngươi, nhưng đây chẳng phải là biểu hiện của một người nam nhân, người có trách nhiệm?
Nếu trong lòng ngươi căn bản không có loại cảm giác này... Vậy chứng tỏ trong lòng người không hề động chân tình với các nàng!
Cho nên, ngươi cứ tận tình thống khổ đi. Điểm này, ngươi còn phải thống khổ lâu lắm, không ai giải quyết hộ ngươi được! Ninh Thiên Nhai cười ha ha: Bởi vì diễm phúc nhân gian diễm phúc, ngươi một mình hưởng hết rồi, thống khổ một chút, có sao đâu....
Sở Dương ai oán thở dài: Ý tứ ngươi là... cái này không gây trở ngại gì sao?
Ninh Thiên Nhai cười hắc hắc: Kiếm chủ đại nhân, ngươi băn khoăn quá nhiều rồi đấy.
Sở Dương giận dữ nói: Vậy sao ngươi không nói sớm... Tuyết Lệ Hàn cái lão bất tử kia... Hắn sớm nói với ta, chẳng phải ta...
Ngoài miệng mặc dù nói thoải mái, nhưng Sở Dương biết, Ninh Thiên Nhai nói như thế thật sự đã đánh trúng lòng mình, mặc kệ là vì sao, mình cũng không có khả năng coi như không!
Đều khó có khả năng không áy náy!
Nhưng ván đã đóng thuyền!
Tuy Sở Dương áy náy, tuy hối hối hận, mặc dù có chút cảm giác mình thật cầm thú, nhưng không thể phủ nhận... trong lòng cũng có một chút mừng thầm.
Có thể nói... cái này chính là thói hư tật xấu của nam nhân?
…
Ninh Thiên Nhai đứng trên tầng tám, miệng lẩm bẩm nói.
Mặc kệ tâm ngươi thế nào, thiên vẫn ở đó! Ngươi kêu đồ lục thương thiên, thương thiên vẫn là thương thiên. Từ xưa tới nay có bao nhiêu đại năng cải thiên hoán địa, nhưng hiện tại thương thiên vẫn như trước, còn đại năng thì không thấy đâu nữa....
Tựa hồ đang chìm đắm trong một quan khẩu trọng yếu.
Bị những lời Sở Dương nói khiến cho tâm linh xúc động. Tựa hồ, một cảnh giới mới đang ở ngay trước mắt hắn, sắp sửa mở ra...
Sở Dương sớm đã chạy xuống phía dưới.
Hiện tại đang ở tầng thứ tư.
Mới hỏi mấy câu về Lãng Nhất Lang, Ninh Thiên Nhai cũng mất hết kiên nhẫn, ném hắn xuống: Ngươi cảm thấy hứng thú như vậy, tự mình đi tìm chỗ của hắn đi, như vậy không phải xong sao?
Hiện tại Sở Dương đã lòng vòng ở nơi này ba ngày rồi. Hắn cực kỳ cẩn thận, mỗi khi đi qua một ngã rẽ đều ghi nhớ cực kỳ cẩn thận, một khi đi qua, phát hiện không phải, liền lập tức quay về đường cũ, lựa chọn con đường khác.
Ninh Thiên Nhai mặc dù biết Lãng Nhất Lang đã tới nơi này, nhưng với tu vi của hắn thật không có hứng thú Lãng Nhất Lang biến mất ở nơi nào... Sở Dương tìm ba ngày vẫn không tìm được chút manh mối nào.
Nhưng Sở Dương biết, đoạn Cửu Kiếp kiếm thứ sáu nhất định ở trong này. Nào dám có nửa điểm sơ sẩy?
Từ khí đông lai xử, minh nguyệt xuất quan sơn, thiên địa đồng quang, thê thê dạ sắc hàn!
Lẩm bẩm lại một câu này, Sở Dương nhíu mày.
Kiếm linh, có cảm ứng không? Sở Dương hỏi.
Không có. Sở Dương có chút buồn bực: Bảo Tháp sơn này ngăn cản tất cả cảm ứng... ta căn bản không có nửa điểm cảm giác.
Sở Dương ngồi trên đỉnh núi, hai tay chống má, nói: Kiếm linh, ngươi có cảm thấy, tòa Bảo Tháp sơn này... có chút cổ quái không?
Cổ quái? kiếm linh có chút buồn bực.
Đúng. Ánh mắt Sở Dương chợt lóe: Giống như thực mà lại như, hư hư thực thực... Thân ở trong thiên địa mà không phải ở thiên địa. Một nửa ở u minh, một nửa ở dương gian. Tự có muôn vàn tạo hóa, thân giấu vạn đạo hùng quan, trong hư vô mờ ảo, cất chứa vạn vật, tự thành thiên địa....
Sắc mặt kiếm linh thay đổi.
Ngươi có cảm thấy, cái này giống như Cửu Kiếp không gian? Sở Dương khẽ hỏi: Có lẽ, là một thứ gì đó hoặc là một loại bảo vật... cùng loại với Cửu Kiếp không gian?
Kiếm linh sợ run cả người: Cái này... đúng là rất khó nói....
Dù sao ta cũng có một loại cảm giác, bên trong này tuyệt đối còn có càn khôn khác! Hơn nữa... tuyết đối không phải là một ngọn túi!
Sở Dương tin tưởng nói.
Ngẩng đầu lên nhìn sơn mạch liên miên bất tận, Sở Dương đưa tay vuốt ve một tảng đá trên mặt đất, nhẹ giọng nói: Quá sạch sẽ! Ngay cả một chút bụi đất cũng không có....
Kiếm linh đột nhiên có chút rùng mình, được Sở Dương nhắc nhở, kiếm linh mới phát hiện.
Trên Bảo Tháp sơn này, không ngờ đến một hạt bụi đất cũng không có!
Ngọn núi này, bất kể là cái gì, nhưng thân nằm giữa thiên địa, ngày ngày chịu dầm mưa dãi nắng, vậy mà đến một chút bụi đất cũng không có? Cái này chẳng lẽ không phải kỳ quặc, quái gở?
Sở Dương nói không sai. Bảo Tháp sơn này từ phía bắc tới, cái gì cũng không nhìn thấy. Cho dù là người thường cũng có thể xuyên quan. Nhưng từ phía nam mà tới, lại là một ngọn núi chân thực vô cùng. Một khối đá nhỏ trên núi, chí tôn cửu phẩm đỉnh phong cũng không thể lay động!
Đây là vì cái gì?
Kiếm linh đột nhiên có chút mơ hồ.
Chẳng lẽ thật sự giống như lời Sở Dương nói: Đây không phải là một ngọn núi, mà là một kiện pháp bảo?
Nhưng nếu như là một kiện pháp bảo thì uy lực của nó lớn đến thế nào chứ? Đây chính là bảo bối mà cao thủ trên Cửu Trọng Thiên Khuyết cũng phải tranh nhau vỡ đầu! Thế nào lại vứt không ở nơi này, không thèm đếm xỉa tới?
Kiếm linh đã mơ hồ rồi.
Kiếm linh, chúng tìm mấy phương vị rồi? Sở Dương nói.
Mười bảy! kiếm linh hồi đáp chuẩn xác.
Tốt, chúng ta tiếp tục tìm cái thứ mười tám! Sở Dương mỉm cười: Cho dù phải tìm 1800 cái, ta cũng nhất định phải tìm được đoạn Cửu Kiếp kiếm thứ sáu!
Trong nháy mắt, lại ba ngày trôi qua.
Sáng sớm, Sở Dương ngồi trên một khối đá ở đỉnh tầng thú tư, cả người ngây ngẩn.
Lẽ ra phải ở nơi này mà! Thế nào lại không có?
Sở Dương nghi hoặc vô cùng. Hắn gần như đi dạo một vòng toàn bộ tầng thứ tư rồi, nhưng vẫn không hề phát hiện cái động mà Dạ Túy tiến vào lúc trước, cũng không phát hiện tử tinh huyệt động của Lãng Nhất Lang!
Nhưng hai nơi này, tuyệt đối nằm trong tầng thứ tư! Điểm này tuyệt không thể sai được!
Phía đông, phía nam, phía tây, Sở Dương đều đã tìm qua một lần.
Đây là lối suy nghĩ theo quán tính bình thường: Tiến vào từ phía nam thì đương nhiên phải bắt đầu tìm từ phía nam, một khi tới phương bắc, nếu lâm vào vùng hư vô kia, chẳng phải là càng không thể tìm kiếm?
Trong sáu ngày, bắt đầu từ ngày thứ hai, cao thủ của Dạ gia đã không ngừng kéo đến, chậm rãi phong tỏa toàn bộ đường xuất sơn của Bảo Tháp sơn. Tới ngày thứ sáu, người của Dạ gia đã gai tăng tới hơn ngàn người.
Đứng từ vị trí Sở Dương nhìn xuống, có thể nhìn thấy rõ ràng những đám người nhỏ hơn cả con kiến, đang đi tới đi lui không ngừng.
Nhưng Sở Dương hoàn toàn không thèm để ý. Có siêu cấp bảo tiêu như Ninh Thiên Nhai ở bên người, nếu Sở Dương còn để ý tới những.... loại tôm tép này... vậy hắn thật sự không cần sống nữa: Mà Ninh Thiên Nhai cũng sẽ tát hắn một phát chết tươi, quá khinh thường lão phu!
Nhắc tới Ninh Thiên Nhai cũng không thể không nói một câu: Trong sáu ngày này, Ninh Thiên Nhai luôn ở yên một chỗ, duy trì một tư thế, không hề động đậy một chút nào!
Sở Dương có chút bất đắc dĩ rồi: Xem ra bên này cũng không phải.
Phía đông, phía nam, phía tây, đông nam, tây nam... đã tìm qua, không hề bỏ sót góc độ nào! Còn lại, cũng chỉ có chính bắc, tây bắc, đông bắc mà thôi.
Sở Dương thì thào tự nói: Đi!
Sở Dương một bước tiến ra ngoài. Trước tiên tìm mấy phương đó rồi nói sau...
Lại qua ba ngày, Sở Dương thật sự bất đắc dĩ rồi.
Sáng sớm hôm nay, Sở Dương ngồi trên một tảng đá lớn ở chính bắc. Nhưng trong cảm giác, mình đang ngồi trên không khí, dưới mông không có cảm giác gì. Ánh mắt nhìn ra xa thì chẳng thấy cái gì, nhìn xuống dưới thì tràn đầy mây mù mờ ảo. Quay đầu lại nhìn, cũng là một vùng hư không.
Nhưng mình thật sự vẫn còn đang ở trên ngọn núi này.
Ngẩng đầu nhìn sắc trời sắp sáng lên, ánh trăng treo tại chân trời, giống như một cái bánh cắt đôi. Lành lạnh, khiến cho người ta có một cảm giác trống trải.
Chỗ này chẳng nhìn được cái gì, đương nhiên cũng không tìm được. Sở Dương nói với kiếm linh.
Nhưng trong Cửu Kiếp không gian, kiếm linh đã trợn trừng hai mắt lên.
Ngay sau đó, kiếm linh đột nhiên nhảy vọt ra khỏi Cửu Kiếp không gian giống như lửa thiêu dưới mông, dọa cho Sở Dương hoảng sợ: Này! Ngươi làm sao vậy?
Kiếm linh trợn mắt há hốc miệng nhìn phương đông, lẩm bẩm nói: Thái dương xuất hiện.... tử khí xuất hiện rồi....
Sở Dương không kiên nhẫn nói: Cái này thì có gì lạ. Ngày nào chẳng như vậy... Ặc?!
Đột nhiên quay đầu: Cái gì?
Mỗi lần tìm được đoạn Cửu Kiếp kiếm thứ sáu, đều sẽ có tử khí xuất hiện.... Kiếm linh nhìn phương đông, lẩm bẩm nói.
Trong lòng Sở Dương chấn động, lập tức như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Đứng phắt lên, phóng mắt nhìn ra.
Chỉ thấy ở phương tây, nửa vầng minh nguyệt nghiêng nghiêng treo, phương đông, đã có vạn đạo tử khí chậm rãi dâng lên. Thái dương sắp xuất hiện!
Tử khí đông lai xử, minh nguyên xuất quan sơn!
cả người Sở Dương run rẩy, trợn trừng mắt nhìn chằm chằm tử khí phía chân trời, tiếp đó lại xoay cổ nhìn về phía tây, chỉ thấy phương tây, trong sương mù mờ ảo, hư ảnh quần sơn vạn hạp lại trở nên rõ ràng như vậy. Mà vầng trăng tàn đó, lại treo ngay trên đỉnh núi.
Tựa hồ vầng trăng này, đang từ quần sơn vạn hạp đó chậm rãi bay lên.
Ngay sau đó, một vầng hồng nhật từ chân trời phía động nhảy ra.
Lập tức trên bầu trời thải hà vạn đạo.
Cùng lúc đó, vầng minh nguyệt tựa hồ đã phát ra tia quang huy cuối cùng, tựa hồ cũng có quang mang thanh lãnh chiếu xuống nhân gian.
Sở Dương đứng trên đỉnh núi, đột nhiên phát hiện ở trên thế gian này, lại xuất hiện một kỳ cảnh khó gặp.
Đông phương hào quang vạn đạo, tử khí tràn ngập. Tây phương thanh huy le lói, một cảnh điềm tĩnh.
Đông phương tráng lệ rực rỡ, tây phương nhã tĩnh an nhiên!
Nhưng đích thật là đông phương tây phương cùng sáng lên!
Thiên địa đồng quang!
/2680
|