Đừng vội xem thường hồng trần lịch lãm....
Sở Dương thì thào tự nói: Chỉ cần trong lòng ngươi còn hối hận, còn áy náy, thì còn không đạt tới đại đạo đỉnh phong....
Đột nhiên cười khổ một tiếng: Ninh lão ta hiểu được. Tâm cường đại, mới là cường đại chân chính, trong lòng không có sơ hở, đó là bất bại. Bất quá, trong nội tâm ta đã có hối hận, cũng có áy náy. Vậy làm thế nào bây giờ?
Ninh Thiên Nhai kinh ngạc nhìn hắn, chậm rãi nhíu mày: Ngươi đừng vội nghĩ rằng ta đang nói giỡn với ngươi. Thứ nghe thực bình thường, bình thường tới mức bất luận kẻ nào nghe cũng hiểu này, mới là đại đại chi môn chân chính! Chỉ cần ngươi đạt tới mức độ nhất định,mới có thể chân chính hiểu rõ... Có đạo lý nhất thế gian, kỳ thật từ nhỏ đã ở bên cạnh bản thân. Lớn lên, trở nên mạnh mẽ.... chẳng qua là đem những lời từ nhỏ, biến thành kinh nghiệm của mình, không hơn! Nhưng sự tình vẫn là những sự tình đó, ngươi hiểu không? ( Mềnh không hiểu ^^ )
Ta không hề nghĩ ngươi đang nói giỡn với ta! Ta cũng tin tưởng, ngươi nói chính là đại đạo chi môn, chính là thiên đạo! Sở Dương nghiêm túc nói: Đây là hữu tình đạo chân chính. Ta hiểu!
Sở Dương đương nhiên hiểu, hắn đã từng cùng kiếm linh bàn luận không chỉ một lần về hữu tình đạo. Nhưng vô luận là lần nào, cũng không thể nói thấu triệt được như Ninh Thiên Nhai hiện giờ.
Đạo lý dễ hiểu nhất, thường thường lại chính là chân lý!
Những lời này, ở nơi đây lại một lần nữa được nghiệm chứng!
Nhưng đạo lý đơn giản nhất, cũng chính là điều khó làm được nhất! Những lời này cũng được chứng thức. Chuyên tâm võ đạo, bất luận kẻ nào cũng làm được, nhưng chiếu cố tất cả mọi thứ... thì bất luận kẻ nào cũng khó mà làm được.
Bảo trì tâm thái an ổn trong năm tháng dài đằng đẵng, khó như lên trời. Bởi vì không phải là mười năm tám năm, cũng không phải một hai trăm năm, mà là mấy ngàn mấy vạn năm....
Thế nhân đều nói, cầu trường sinh, hướng đỉnh phong, chính là cường hành siêu việt năng lực mà ông trời ban cho con người. Chính là hành vi nghịch thiên! Sở Dương hít một hơi, nói: Mình trước kia cũng chưa từng nghĩ như vậy, kêu gào nghịch thiên mà đi, hò hét xoay chuyển càn khôn. Nhưng hiện tại ta lại vì mình từng nghĩ như vậy mà cảm thấy xấu hổ!
Thế gian căn bản chẳng có cái gì mà thuận với chẳng nghịch. Mặc kệ ngươi thuận, hay là nghịch, thiên vẫn ở chỗ này, chưa từng thay đổi!
Thay đổi chính là tâm của ngươi! Tâm ngươi bình thản rồi, chính là làm thuận lòng trời. Tâm ngươi không yên rồi, đó là nghịch thiên mà đi! Sở Dương chậm rãi nói: Không hơn!
Trước đó, Ninh Thiên Nhai nói, Sở Dương nghe.
Nhưng Sở Dương nói ra những lời này, Ninh Thiên Nhai lại không tự chủ được là dựng thẳng lưng lên, lẳng lặng lắng nghe.
Thay đổi, chính là tâm của ngươi!
Những lời này khiến Ninh Thiên Nhai vô cùng xúc động, không khỏi nói: Không sai, lòng người thuận, đó là thuận thiên đạo mà đi. Lòng ngươi nghịch, đó là nghịch thiên mà đi. Kỳ thật, bất kể ngươi thuận hay là nghịch, thiên... vẫn chưa từng để ý tới?
Đúng vậy! Sở Dương nói: Thiên chính là thiên! Thủy chung vẫn ở đó, chưa từng thay đổi!
Ninh Thiên Nhai im lặng không nói.
Cho nên, Ninh lão ngài vừa nói, ta liền hiểu ra toàn bộ. Sở Dương ở trên tầng tám Bảo Tháp sơn này, không hề đứng dậy, cứ ngồi như vậy, cúi người hành lễ với Ninh Thiên Nhai: Đa tạ.
Vẻ mặt Ninh Thiên Nhai nghiêm nghị, nhìn hắn thi lễ, sau đó cũng khẽ khom người, nghiêm túc nói: Không cần! Thiên chính là thiên, chưa từng để ý tới ta? Vì những lời này, đa tạ!
Hai người nhìn nhau cười.
Tu vi hai người chênh lệch như trời với đất, tuổi thọ hai người cũng chênh lệch như vậy, thân phận hai người lại càng chênh lệch lớn hơn.
Nhưng sai một buổi nói chuyện này, trong lòng không hiểu sao lại cùng dâng lên một loại cảm giác giống như thân thiết, giống như hai người chính là... lão bằng hữu lâu năm, cùng nhau lớn lên vậy.
Ninh Thiên Nhai nói: Bất quá, lời ngươi nói lúc trước, ta vẫn có chút không hiểu. Ngươi cũng có hối hận và áy náy?
Hắn nhíu chặt mày nói: Ngươi biết không, ta từng gặp rất nhiều anh hùng hào kiệt, mấy vạn năm qua, cũng chỉ phát hiện một mình ngươi là tâm tình có thể viên mãn, làm một người hoàn chỉnh. Tiến vào Cửu Trọng Thiên Khuyết, bước lên đại đạo chi lộ!
Tuy ngươi lưu lạc bên ngoài từ nhỏ, nhưng sau khi nhận tổ quy tông xong, gút mắc này trong lòng ngươi đã được giải khai. Ngươi hiếu thuận với phụ mẫu, trân trọng thân nhân, thật tình với huynh đệ. ngươi đã làm tới cực hạn một nam nhân có thẻ làm được. Làm sao còn hối hận và áy náy?
Ninh Thiên Nhai nói: Cái này không phải mới đúng.
Sở Dương cười khổ: Nhưng đối với nữ nhân thì sao? Đối với hồng nhân thì sao?
Ninh Thiên Nhai ngơ ngẩn: Ý ngươi là?
Sở Dương hít một hơi thật sâu: Ninh lão, hôm nay chỉ có ngươi ở đây, ta cũng thoải mái một lần, nói chuyện với ngươi.
Ninh Thiên Nhai nghiêm mặt nói: Mời nói.
Sở Dương nhíu mày, suy nghĩ thật lâu rồi nói: Ninh lão, có một loại nhân duyên, gọi là nhân duyên kiếp trước, ngươi tin không? Nói cách khác, khi tái kiến một nữ tử, ngươi sẽ mơ hồ nhận định, nữ tử này chính là thê tử kiếp trước của ngươi. Loại cảm giác như vậy... ta không biết ngươi hiểu hay không...
Khong thể nói tới bí mật mình trọng sinh, có lẽ cũng chỉ có thể giải thích như vậy thôi... Sở Dương thở dài trong lòng.
Ninh Thiên Nhai mỉm cười: Cái này có gì không hiểu được? Nói tới linh hồn, mặc dù trong lòng phàm phu tục tử không lý giải, nhưng đến cảnh giới như chúng ta, lại có thể xác định. Đã có loại cảm giác này, vậy chứng tỏ không sai.
Sở Dương chậm rãi gật đầu, nói: Nếu Ninh lão hiểu được, vậy ta cũng dễ nói hơn rồi. Lúc đó ta ở Hạ Tam Thiên, chưởng quản Bổ Thiên các, đối đầu Kim Mã Kỵ Sỹ đường..... Năm đó ta mười bảy tuổi rưỡi!
Sau đó, trong một ngày, ta lần đầu tiên gặp được Mạc Khinh Vũ. Lúc đó Mạc Khinh Vũ còn chưa tròn mười một tuổi.
Ngay lúc đó, trong tối tăm ta đã có một loại cảm giác, tựa như Tiểu Vũ chính là nữ nhân mà ta đang tìm kiếm! Lúc này, ngoài bí mật trọng sinh ra, Sở Dương lần đầu tiên thể hiện toàn bộ nội tâm của mình ra trước mặt người khác, không hề lưu lại một chút nào.
Ninh Thiên Nhai trầm tư, cũng không nói gì thêm, chỉ gật gật đầu.
Khi đó ta đã nghĩ, đợi nàng trưởng thành, ta sẽ rước nàng làm lão bà. Sở Dương dứt khoát nói: Ta cả đời này, chỉ thích một mình nàng. Tuyệt đối không động tâm với những nữnhân khác! Trên thực tế, ta đã làm được rồi. Ta một mực không tiếp nhận bất cứ nữ nhân nào khác. Cho tới khi đại chiến chấm dứt.
Nhưng sự tình lại không phát triển giốngnhư ta nghĩ. Ta nghĩ như vậy rồi, cũng làm như vậy rồi. Nhưng luôn luôn có chuyện ngoài ý muốn phát sinh.
Sở Dương cười khổ, kể ại chuyện Ô Thiến Thiến và Thiết Bổ Thiên một lần.
Ninh lão, ngươi không biết , trong lòng ta khó chịu bao nhiêu đâu. Sở Dương hít một hơi: Ta cũng biết, thế giới này tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường. NHưng vấn đề là ở chỗ đó, ta muốn cho Khinh Vũ tất cả, nhưng ta lại không cho được.
Đối với Bổ Thiên, ta cũng không bỏ được. Đối với Thiến Thiến, hiện tại cũng không bỏ được.
Sở Dương nói: Hiện tại, khi đối mặt với Mạc Khinh Vũ, ta đều thấy thực có lỗi với nàng, cũng thực có lỗi với hai người kia. Khi đối mặt với hai người kia, ta cũng có cảm giác đó.
Là áy náy, là hối hận.
Sở Dương thấp giọng nói: Ta còn từng nghĩ, nếu tất cả bắt đầu lại từ đầu... ta nên làm như thế nào? Suy khi suy nghĩ, lại phát hiện ta vẫn sẽ khó xử như thế!
Hơn nữa, cảm giác áy náy vẫn tồn tại như vậy... Chính ta cũng không biết, như thế nào mới có thể hóa giải.
Đây chính là hối hận, áy náy của ngươi? Ninh Thiên Nhai có chút khó tin, mở to hai mắt.
Đúng! Sở Dương ủ rũ gật đầu: Ta còn nhớ rõ ước nguyện ban đầu của mình, chỉ muốn một mình Khinh Vũ. Nhưng hiện tại, bất kể bảo ta buông tha một ai, ta đều luyến tiếc.
Kết quả là mâu thuẫn.
Sở Dương cười khổ: Ninh lão, ngươi nói, ta có phải rất thấp hèn? rất... rất giống như đã làm cave còn muốn lập đền thở, lập thế nào cũng không được, nhưng thủy chung vẫn muốn lập... Haiz, cái loại cảm giác này...
Ninh Thiên Nhai có chút kinh ngạc nhìn hắn, rốt cuộc không nhịn được cười ha hả: Ha ha ha ... lại là chuyện này.... thật sự là kỳ quái... ta còn không hiểu... làm sao ngươi lại bị chuyệnnày khiến cho rối rắm như vậy?
Ninh Thiên Nhai cười cực kỳ khoái hoạt.
Sở Dương giận dữ: Buồn cười lắm sao?
Quả thực buồn cười! Ninh Thiên Nhai ôm bụng, thiếu chút cười ra nước mắt.
Thật lâu sau mới lau khóe mắt nói: Ta nói cho ngươi biết... Từ thiên hạ đại thế mà xem... Nhớ rõ mấy năm trước, Pháp Tôn từng thống kê qua một lần dân cư Cửu Trọng Thiên. hiện tại, dân cư tất cả Cửu Trọng Thiên vào khoảng 350 ức! Trong đó, hơn 270 ức là nữ nhân.
Sở Dương ngạc nhiên: Hả?
Phơi thây hoang dã, giang hồ báo thù, chiến loạn, đều lấy nam nhân làm chủ!Trung bình trong thời gian chúng ta nháy mắt mấy cái, Cửu Trọng Thiên này lại có mấy vạn nam nhân chết đi! Chết dưới đao dưới kiếm!
Loại tình huống này, Trung Tam thiên và Thượng Tam Thiên còn tốt một chút, vẫn là Hạ Tam Thiên nhiều nhất!
xin hỏi Sở công tử, nếu 80 ức nam nhân này, ai cũng chỉ tìm một lão bà như ngươi, cũng ôm suy nghĩ như ngươi... vậy 150 ức nữ nhân còn lại thì sao? Tất cả đều cô độc mà sống sao? ( Lão tác giả này dốt toán vãi, 270 - 80 = 190 ức mới đúng ).
Sở Dương khổ não nói: Đây là hai chuyện khác nhau!
Được rồi, không nói thiên hạ đại thế nữa, nói từ tâm lý nam nhân đi. Cái đó chính là bệnh chung của nam nhân, đồng thời thích mấy người, thật sự rất bình thường.
Ninh Thiên Nhai nói: Bất quá, bản thân ngươi nói như vậy thì lại là một thuyết pháp khác. Tạm thời không nói.
Hắn cười cười, nói: Tâm của nam nhan, không thể phân tách. Nhưng có thể làm cách khácc, khi ở cùng với ai thì toàn tâm toàn ý với nàng... Khi ở với người khác thì cũng toàn tâm toàn ý....
Khong không không... ta không làm được! Sở Dương lắc đầu.
Hắn thật sự không làm được.
Sở Dương từng làm rồi, ở cùng với Thiết Bổ Thiên, từng cố gắng khiến bản thân không nghĩ tới Mạc Khinh Vũ nữa, nhưng thế nào cũng có lúc bỗng nhiên nhớ tới,lúc đó trong lòng lại đau đớn giống như bị kim đâm vậy.
Ha ha ha.... Ninh Thiên Nhai lần này thật sự cười tới rớt nước mắt rồi.
Được rồi, ta không đùa ngươi nữa... ta cũng nói thật với ngươi... . Ninh Thiên Nhai ôm bụng, cực kỳ vất vả nói.
Sở Dương có chút uất ức, có chút căm giận nhìn hắn một cái, khắc chế cảm giác ngứa ngáy bàn tay... thật sự chỉ muốn đấm một phát vào mặt lãoo hàng này....
Khổ thân ngươi còn bịa ra một cái nhân duyên kiếp trước.... Ninh Thiên Nhai vẫn buồn cười, vất vả nói: Tuyết đại nhân mấy ngày trước đã xuống đây, tới tìm ta, sau đó còn bảo đi nói chuyện với ngươi.
Sở Dương lập tức sửng sốt, ngây ngẩn nhìn hắn, hoàn toàn ngây người.
Tuyết đại nhân? Tuyết Lệ Hàn?
Sở Dương thì thào tự nói: Chỉ cần trong lòng ngươi còn hối hận, còn áy náy, thì còn không đạt tới đại đạo đỉnh phong....
Đột nhiên cười khổ một tiếng: Ninh lão ta hiểu được. Tâm cường đại, mới là cường đại chân chính, trong lòng không có sơ hở, đó là bất bại. Bất quá, trong nội tâm ta đã có hối hận, cũng có áy náy. Vậy làm thế nào bây giờ?
Ninh Thiên Nhai kinh ngạc nhìn hắn, chậm rãi nhíu mày: Ngươi đừng vội nghĩ rằng ta đang nói giỡn với ngươi. Thứ nghe thực bình thường, bình thường tới mức bất luận kẻ nào nghe cũng hiểu này, mới là đại đại chi môn chân chính! Chỉ cần ngươi đạt tới mức độ nhất định,mới có thể chân chính hiểu rõ... Có đạo lý nhất thế gian, kỳ thật từ nhỏ đã ở bên cạnh bản thân. Lớn lên, trở nên mạnh mẽ.... chẳng qua là đem những lời từ nhỏ, biến thành kinh nghiệm của mình, không hơn! Nhưng sự tình vẫn là những sự tình đó, ngươi hiểu không? ( Mềnh không hiểu ^^ )
Ta không hề nghĩ ngươi đang nói giỡn với ta! Ta cũng tin tưởng, ngươi nói chính là đại đạo chi môn, chính là thiên đạo! Sở Dương nghiêm túc nói: Đây là hữu tình đạo chân chính. Ta hiểu!
Sở Dương đương nhiên hiểu, hắn đã từng cùng kiếm linh bàn luận không chỉ một lần về hữu tình đạo. Nhưng vô luận là lần nào, cũng không thể nói thấu triệt được như Ninh Thiên Nhai hiện giờ.
Đạo lý dễ hiểu nhất, thường thường lại chính là chân lý!
Những lời này, ở nơi đây lại một lần nữa được nghiệm chứng!
Nhưng đạo lý đơn giản nhất, cũng chính là điều khó làm được nhất! Những lời này cũng được chứng thức. Chuyên tâm võ đạo, bất luận kẻ nào cũng làm được, nhưng chiếu cố tất cả mọi thứ... thì bất luận kẻ nào cũng khó mà làm được.
Bảo trì tâm thái an ổn trong năm tháng dài đằng đẵng, khó như lên trời. Bởi vì không phải là mười năm tám năm, cũng không phải một hai trăm năm, mà là mấy ngàn mấy vạn năm....
Thế nhân đều nói, cầu trường sinh, hướng đỉnh phong, chính là cường hành siêu việt năng lực mà ông trời ban cho con người. Chính là hành vi nghịch thiên! Sở Dương hít một hơi, nói: Mình trước kia cũng chưa từng nghĩ như vậy, kêu gào nghịch thiên mà đi, hò hét xoay chuyển càn khôn. Nhưng hiện tại ta lại vì mình từng nghĩ như vậy mà cảm thấy xấu hổ!
Thế gian căn bản chẳng có cái gì mà thuận với chẳng nghịch. Mặc kệ ngươi thuận, hay là nghịch, thiên vẫn ở chỗ này, chưa từng thay đổi!
Thay đổi chính là tâm của ngươi! Tâm ngươi bình thản rồi, chính là làm thuận lòng trời. Tâm ngươi không yên rồi, đó là nghịch thiên mà đi! Sở Dương chậm rãi nói: Không hơn!
Trước đó, Ninh Thiên Nhai nói, Sở Dương nghe.
Nhưng Sở Dương nói ra những lời này, Ninh Thiên Nhai lại không tự chủ được là dựng thẳng lưng lên, lẳng lặng lắng nghe.
Thay đổi, chính là tâm của ngươi!
Những lời này khiến Ninh Thiên Nhai vô cùng xúc động, không khỏi nói: Không sai, lòng người thuận, đó là thuận thiên đạo mà đi. Lòng ngươi nghịch, đó là nghịch thiên mà đi. Kỳ thật, bất kể ngươi thuận hay là nghịch, thiên... vẫn chưa từng để ý tới?
Đúng vậy! Sở Dương nói: Thiên chính là thiên! Thủy chung vẫn ở đó, chưa từng thay đổi!
Ninh Thiên Nhai im lặng không nói.
Cho nên, Ninh lão ngài vừa nói, ta liền hiểu ra toàn bộ. Sở Dương ở trên tầng tám Bảo Tháp sơn này, không hề đứng dậy, cứ ngồi như vậy, cúi người hành lễ với Ninh Thiên Nhai: Đa tạ.
Vẻ mặt Ninh Thiên Nhai nghiêm nghị, nhìn hắn thi lễ, sau đó cũng khẽ khom người, nghiêm túc nói: Không cần! Thiên chính là thiên, chưa từng để ý tới ta? Vì những lời này, đa tạ!
Hai người nhìn nhau cười.
Tu vi hai người chênh lệch như trời với đất, tuổi thọ hai người cũng chênh lệch như vậy, thân phận hai người lại càng chênh lệch lớn hơn.
Nhưng sai một buổi nói chuyện này, trong lòng không hiểu sao lại cùng dâng lên một loại cảm giác giống như thân thiết, giống như hai người chính là... lão bằng hữu lâu năm, cùng nhau lớn lên vậy.
Ninh Thiên Nhai nói: Bất quá, lời ngươi nói lúc trước, ta vẫn có chút không hiểu. Ngươi cũng có hối hận và áy náy?
Hắn nhíu chặt mày nói: Ngươi biết không, ta từng gặp rất nhiều anh hùng hào kiệt, mấy vạn năm qua, cũng chỉ phát hiện một mình ngươi là tâm tình có thể viên mãn, làm một người hoàn chỉnh. Tiến vào Cửu Trọng Thiên Khuyết, bước lên đại đạo chi lộ!
Tuy ngươi lưu lạc bên ngoài từ nhỏ, nhưng sau khi nhận tổ quy tông xong, gút mắc này trong lòng ngươi đã được giải khai. Ngươi hiếu thuận với phụ mẫu, trân trọng thân nhân, thật tình với huynh đệ. ngươi đã làm tới cực hạn một nam nhân có thẻ làm được. Làm sao còn hối hận và áy náy?
Ninh Thiên Nhai nói: Cái này không phải mới đúng.
Sở Dương cười khổ: Nhưng đối với nữ nhân thì sao? Đối với hồng nhân thì sao?
Ninh Thiên Nhai ngơ ngẩn: Ý ngươi là?
Sở Dương hít một hơi thật sâu: Ninh lão, hôm nay chỉ có ngươi ở đây, ta cũng thoải mái một lần, nói chuyện với ngươi.
Ninh Thiên Nhai nghiêm mặt nói: Mời nói.
Sở Dương nhíu mày, suy nghĩ thật lâu rồi nói: Ninh lão, có một loại nhân duyên, gọi là nhân duyên kiếp trước, ngươi tin không? Nói cách khác, khi tái kiến một nữ tử, ngươi sẽ mơ hồ nhận định, nữ tử này chính là thê tử kiếp trước của ngươi. Loại cảm giác như vậy... ta không biết ngươi hiểu hay không...
Khong thể nói tới bí mật mình trọng sinh, có lẽ cũng chỉ có thể giải thích như vậy thôi... Sở Dương thở dài trong lòng.
Ninh Thiên Nhai mỉm cười: Cái này có gì không hiểu được? Nói tới linh hồn, mặc dù trong lòng phàm phu tục tử không lý giải, nhưng đến cảnh giới như chúng ta, lại có thể xác định. Đã có loại cảm giác này, vậy chứng tỏ không sai.
Sở Dương chậm rãi gật đầu, nói: Nếu Ninh lão hiểu được, vậy ta cũng dễ nói hơn rồi. Lúc đó ta ở Hạ Tam Thiên, chưởng quản Bổ Thiên các, đối đầu Kim Mã Kỵ Sỹ đường..... Năm đó ta mười bảy tuổi rưỡi!
Sau đó, trong một ngày, ta lần đầu tiên gặp được Mạc Khinh Vũ. Lúc đó Mạc Khinh Vũ còn chưa tròn mười một tuổi.
Ngay lúc đó, trong tối tăm ta đã có một loại cảm giác, tựa như Tiểu Vũ chính là nữ nhân mà ta đang tìm kiếm! Lúc này, ngoài bí mật trọng sinh ra, Sở Dương lần đầu tiên thể hiện toàn bộ nội tâm của mình ra trước mặt người khác, không hề lưu lại một chút nào.
Ninh Thiên Nhai trầm tư, cũng không nói gì thêm, chỉ gật gật đầu.
Khi đó ta đã nghĩ, đợi nàng trưởng thành, ta sẽ rước nàng làm lão bà. Sở Dương dứt khoát nói: Ta cả đời này, chỉ thích một mình nàng. Tuyệt đối không động tâm với những nữnhân khác! Trên thực tế, ta đã làm được rồi. Ta một mực không tiếp nhận bất cứ nữ nhân nào khác. Cho tới khi đại chiến chấm dứt.
Nhưng sự tình lại không phát triển giốngnhư ta nghĩ. Ta nghĩ như vậy rồi, cũng làm như vậy rồi. Nhưng luôn luôn có chuyện ngoài ý muốn phát sinh.
Sở Dương cười khổ, kể ại chuyện Ô Thiến Thiến và Thiết Bổ Thiên một lần.
Ninh lão, ngươi không biết , trong lòng ta khó chịu bao nhiêu đâu. Sở Dương hít một hơi: Ta cũng biết, thế giới này tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường. NHưng vấn đề là ở chỗ đó, ta muốn cho Khinh Vũ tất cả, nhưng ta lại không cho được.
Đối với Bổ Thiên, ta cũng không bỏ được. Đối với Thiến Thiến, hiện tại cũng không bỏ được.
Sở Dương nói: Hiện tại, khi đối mặt với Mạc Khinh Vũ, ta đều thấy thực có lỗi với nàng, cũng thực có lỗi với hai người kia. Khi đối mặt với hai người kia, ta cũng có cảm giác đó.
Là áy náy, là hối hận.
Sở Dương thấp giọng nói: Ta còn từng nghĩ, nếu tất cả bắt đầu lại từ đầu... ta nên làm như thế nào? Suy khi suy nghĩ, lại phát hiện ta vẫn sẽ khó xử như thế!
Hơn nữa, cảm giác áy náy vẫn tồn tại như vậy... Chính ta cũng không biết, như thế nào mới có thể hóa giải.
Đây chính là hối hận, áy náy của ngươi? Ninh Thiên Nhai có chút khó tin, mở to hai mắt.
Đúng! Sở Dương ủ rũ gật đầu: Ta còn nhớ rõ ước nguyện ban đầu của mình, chỉ muốn một mình Khinh Vũ. Nhưng hiện tại, bất kể bảo ta buông tha một ai, ta đều luyến tiếc.
Kết quả là mâu thuẫn.
Sở Dương cười khổ: Ninh lão, ngươi nói, ta có phải rất thấp hèn? rất... rất giống như đã làm cave còn muốn lập đền thở, lập thế nào cũng không được, nhưng thủy chung vẫn muốn lập... Haiz, cái loại cảm giác này...
Ninh Thiên Nhai có chút kinh ngạc nhìn hắn, rốt cuộc không nhịn được cười ha hả: Ha ha ha ... lại là chuyện này.... thật sự là kỳ quái... ta còn không hiểu... làm sao ngươi lại bị chuyệnnày khiến cho rối rắm như vậy?
Ninh Thiên Nhai cười cực kỳ khoái hoạt.
Sở Dương giận dữ: Buồn cười lắm sao?
Quả thực buồn cười! Ninh Thiên Nhai ôm bụng, thiếu chút cười ra nước mắt.
Thật lâu sau mới lau khóe mắt nói: Ta nói cho ngươi biết... Từ thiên hạ đại thế mà xem... Nhớ rõ mấy năm trước, Pháp Tôn từng thống kê qua một lần dân cư Cửu Trọng Thiên. hiện tại, dân cư tất cả Cửu Trọng Thiên vào khoảng 350 ức! Trong đó, hơn 270 ức là nữ nhân.
Sở Dương ngạc nhiên: Hả?
Phơi thây hoang dã, giang hồ báo thù, chiến loạn, đều lấy nam nhân làm chủ!Trung bình trong thời gian chúng ta nháy mắt mấy cái, Cửu Trọng Thiên này lại có mấy vạn nam nhân chết đi! Chết dưới đao dưới kiếm!
Loại tình huống này, Trung Tam thiên và Thượng Tam Thiên còn tốt một chút, vẫn là Hạ Tam Thiên nhiều nhất!
xin hỏi Sở công tử, nếu 80 ức nam nhân này, ai cũng chỉ tìm một lão bà như ngươi, cũng ôm suy nghĩ như ngươi... vậy 150 ức nữ nhân còn lại thì sao? Tất cả đều cô độc mà sống sao? ( Lão tác giả này dốt toán vãi, 270 - 80 = 190 ức mới đúng ).
Sở Dương khổ não nói: Đây là hai chuyện khác nhau!
Được rồi, không nói thiên hạ đại thế nữa, nói từ tâm lý nam nhân đi. Cái đó chính là bệnh chung của nam nhân, đồng thời thích mấy người, thật sự rất bình thường.
Ninh Thiên Nhai nói: Bất quá, bản thân ngươi nói như vậy thì lại là một thuyết pháp khác. Tạm thời không nói.
Hắn cười cười, nói: Tâm của nam nhan, không thể phân tách. Nhưng có thể làm cách khácc, khi ở cùng với ai thì toàn tâm toàn ý với nàng... Khi ở với người khác thì cũng toàn tâm toàn ý....
Khong không không... ta không làm được! Sở Dương lắc đầu.
Hắn thật sự không làm được.
Sở Dương từng làm rồi, ở cùng với Thiết Bổ Thiên, từng cố gắng khiến bản thân không nghĩ tới Mạc Khinh Vũ nữa, nhưng thế nào cũng có lúc bỗng nhiên nhớ tới,lúc đó trong lòng lại đau đớn giống như bị kim đâm vậy.
Ha ha ha.... Ninh Thiên Nhai lần này thật sự cười tới rớt nước mắt rồi.
Được rồi, ta không đùa ngươi nữa... ta cũng nói thật với ngươi... . Ninh Thiên Nhai ôm bụng, cực kỳ vất vả nói.
Sở Dương có chút uất ức, có chút căm giận nhìn hắn một cái, khắc chế cảm giác ngứa ngáy bàn tay... thật sự chỉ muốn đấm một phát vào mặt lãoo hàng này....
Khổ thân ngươi còn bịa ra một cái nhân duyên kiếp trước.... Ninh Thiên Nhai vẫn buồn cười, vất vả nói: Tuyết đại nhân mấy ngày trước đã xuống đây, tới tìm ta, sau đó còn bảo đi nói chuyện với ngươi.
Sở Dương lập tức sửng sốt, ngây ngẩn nhìn hắn, hoàn toàn ngây người.
Tuyết đại nhân? Tuyết Lệ Hàn?
/2680
|