“Yêu thì như thế nào,không yêu thì sẽ như thế nào.
Ai cũng cho rằng tình yêu của ta là sai trái,nhưng chỉ có ta biết,chỉ có ta hiểu.
Yêu,chính là cứ yêu thôi.Ai cần thế gian này ủng hộ hay phản đối.”
Hai thân hình trần trụi nằm trồng lên nhau,hơi thở vẫn còn chút gấp gáp sau khi hoan ái. Trong không khí bay nhè nhẹ loại hơi thở ái mụi khó tả.
Hắn nằm đè nửa phần cơ thể lên tấm lưng vẫn còn đầy mồ hôi của nàng. Bàn tay nắm lấy tay nàng,mười ngón đan xen như thể khó tách rời. Chỉ có hắn biết,giờ phút này,tâm tình của hắn tựa hồ như đại dương nổi sóng. Cuộn trào không bao giờ dứt.
Một khắc kia,hắn như thấy cảnh tượng đẹp nhất trong đời mình. Nàng là của hắn,hoàn toàn là của hắn.
Mỹ nữ trên giường,vì mệt mỏi không chịu nổi mà ngủ say,tấm lưng bên dưới người hắn rung động theo mỗi nhịp thở.
Hắn xoay người,dịch chuyển thân thể mỏng manh của nàng theo tư thế ngủ thoải mái nhất. Để nàng tựa lưng vào lòng ngực của mình,hắn vòng tay ôm lấy eo nàng. Một tư thế có bao nhiêu yêu thương,bao nhiêu bảo hộ bao nhiêu khát vọng mà một người đàn ông có thể làm đối với một người phụ nữ mà hắn yêu quý.
Có người,cả đời làm chuyện khoái hoạt kia,lại không thể có được một lần cao triều theo đúng nghĩa. Nhưng mà hắn,chỉ là lần đầu tiên cũng đủ khiến hắn cùng nàng đạp chân lên đến thiên đường.
Những hình ảnh nóng bỏng kia cứ như thước phim quay chậm chạy qua mắt hắn.
Nàng ngay cả khi đã mơ hồ đến quên cả thời gian,vậy mà một khắc khi hắn sắp tiến vào,nàng nói,đừng để nàng hận hắn.
Nhưng nàng không biết,hận của nàng,đối với hắn cũng là một loại ngọt ngào chết người. Hắn yêu nàng,yêu đến không còn đường thoát.
Nên nếu nàng hận hắn,hắn cầu còn không được. Cho nên hắn cường ngạnh lao thẳng vào nàng.Phá vở tầng mỏng manh kia. Một khắc đó,hắn biết hắn đã tới thiên đường. Cho dù phía sau đó là địa ngục thì có sao.
Nàng nói,hắn và nàng không thể có kết cục tốt.
Nghĩ đến đây,hắn ôm càng chặt người trên giường. Hắn hôn lên bờ vai gầy chằng chịt những vết sẹo lồi lõm rất đáng sợ,nhẹ nhàng thì thầm nỉ non.
“Gia Nguyệt,nếu chúng ta đã không thể có hạnh phúc,vậy thì anh sẽ cùng em rơi xuống địa ngục. Chỉ cần có em ở bên,đối với anh đâu cũng sẽ là thiên đường.”
Người trên giường vẫn ngủ say,hơi thở như lan vẫn đều đều hô hấp,hắn yêu thương ôm chặt lấy,lần này cho dù chết hắn cũng không buông tay.
……………………………………………………
“Sao rồi,kết quả mà tôi muốn đâu?”
Một bóng dáng mặc váy hồng ngây thơ ngọt ngào ngồi yên trên ghế bành đắt tiền,bàn tay xinh đẹp đeo một chiếc nhẫn bạch kim tinh xảo,nhẹ nhàng xoa xoa ly trà đang cầm,ánh mắt to tròn,long lanh nhìn về phía người vừa bước vào cửa.
Người vừa đi vào,có chút không khỏe,anh ta run rẩy,gương mặt thì tái nhợt như ma. Cô gái ngồi trên ghế dường như không để tâm đến,chỉ nhăn mày đợi câu trả lời.
“Đã…đã xong tất cả rồi…cô có thể…”
“Sao?lo lắng cho ả…không phải anh nói chỉ yêu có mình tôi thôi sao. Nay lại muốn chạy đến bên con đàn bà khác rồi.”
Trong nháy mắt,đôi mắt to tròn ngọt ngào trở nên tàn nhẫn,ác độc,khiến cho nụ cười trên mặt cô ta trở nên vặn vẹo ghê tởm.
Paul,run rẩy,anh cố định thân mình. Anh nhận ra,con người đang đứng trước mặt là một kẻ bệnh hoạn đến ghê tởm. Anh đã sai lầm khi nghỉ cô ta vô tội…mà người phía bên trong kia…
“Tôi chỉ không muốn có người chết…”
Nghe anh than thở,bàn tay ôm chặt lấy lòng ngực đang tê dại vì khó thở. Mà người đang ngồi trên ghế kia cũng đã đứng lên. Hứng thú nhìn người bị mình khống chế trong tay. Cô ta mở miệng,giọng nói ngọt ngào tức khắc tràn ra,nhưng mọi thứ đã khác xưa. Đối với Paul.Sự ngọt ngào của cô ta giờ chỉ làm anh thêm ghê tởm.
“Yên tâm. Tôi sẽ không để cô ta chết….” Cô ta cố ý dừng lại,để hưởng thụ đôi mắt tràn đầy hi vọng của Paul,rồi lại lạnh lùng lên tiếng dập tắt nó.
“Tôi muốn,cô ta sẽ chết dần chết mòn trong đau đớn…ha ha ha ha haha hahaaa”
Tiếng cười ma quỷ của cô ta vang lên xuyên qua những bức tường vững chắc,hả hê trong sự tuyệt vọng của Paul,và tiếng rên khe khẽ phía bên kia căn phòng.
……………………………………………………
Không biết thời gian trôi qua bao nhiêu lâu,nàng chỉ là bỗng nhiên thức dậy. Giống như nàng đã ngủ một giấc ngủ rất dài,rất dài.
Gia Nguyệt nhìn bức tường điêu khắc đối diện, nàng nhận ra đây là phòng của mình. Vốn muốn ngồi dậy,nhưng nàng bỗng thấy,eo mình bị một cách tay siết chặt.
Một hơi thở ấm nóng phả vào cổ nàng khiến nàng có chút ngứa,khẽ vặn vẹo thân muốn rời đi,nhưng hiển nhiên người nằm phía sau nàng không thông qua ý định đó.
“Tỉnh”
Một giọng nói khàn khàn,ấm áp.Cũng mang theo tầng tầng thương yêu nồng đậm vang lên,tâm nàng như bị một thứ gì đó không ngừng cắn nuốt.
Nước mắt bất tri bất giác rơi xuống.
Gia Nguyệt mỗi khi nhớ lại ngày đó,cũng tự giật mình,không biết nước mắt từ đâu mà lại mãnh liệt trào ra không ngừng như thế.
Nàng để mặt nước mắt rơi lả chã trên mặt,môi mím chặt đè nén tiếng nức nở,bờ vai gầy không ngừng run rẩy khiến Lâm Khiêm hoảng hốt. Cơn buồn ngủ ngay tức khắc tan biến,thay vào đó là cảm giác đau thấu tâm.
“Em sao vậy Gia Nguyệt,em đau ở đâu sao.Ngoan,đừng khóc nữa.”
Hắn ôm nàng vào lòng,nhưng nàng bất chấp,vặn vẹo muốn thoát đi khiến hắn không thể không dùng sức mà ôm lấy.
Không thoát được,nàng càng cảm thấy ủy khuất,nước mắt rơi càng nhiều khiến nàng không khống chế được cuối cùng cũng khóc rống lên.
Nàng từ rất lâu đã không còn khóc nữa rồi. Thời điểm đau thương kia nàng cũng không khóc. Biết tin ba ba không tỉnh lại được nữa nàng cũng không hề rơi lệ,chỉ âm thầm nuốt cay đắng đứng lên quản lý Lâm thị. Một cô gái mới mười mấy tuổi phải trèo chống công ty,thì sẽ có bao nhiêu nhọc nhằn cay đắng phải nếm chịu,nhưng nàng cũng không khóc. Không biết vì sao,lúc tỉnh lại trong tay hắn,lại khiến nàng muốn khóc to. Bao nhiêu khổ sở ủy khuất nhiều năm cứ thế bị nàng phát tiết trên người hắn.
“Anh là kẻ xấu,đồ tồi. Anh cút đi anh cút đi….”
Nàng hết đánh lại đấm.Bàn tay thanh mảnh không chút sức cứ thế đánh lên lòng ngực tráng kiện của hắn. Hắn nhìn nàng khóc,qua khỏi cảm giác hốt hoảng ban đầu,không hiểu sao nhìn nàng lúc này hắn thật có chút muốn cười.
Hắn yêu thương hôn hôn lên đôi mắt đang đầm đìa nước mắt của nàng,khe khẽ liếm đi hạt nước trong suốt ấy,hắn thấy chúng ngọt ngào đến tận xương.
“Đúng anh là đồ tồi,nhưng anh không cút được,nếu cút rồi ai sẽ trông nom vợ anh đây.”
Nàng tức điên,mở miệng gào lên,nhưng âm thanh vốn vì tối qua đã khàn không chịu nổi,lại bị ép buột khóc rống một hồi làm cho mềm nhũn. Rỏ ràng rất giận dữ,nhưng âm thanh lại vô thức mê người.
Hắn yêu thương ôm lấy nàng,nàng hận hắn cũng không sao,hắn rất hạnh phúc…
Khóc mệt,đánh mệt,Gia Nguyệt vùi mình xuống lớp dra giường mềm mại,vẫn còn khe khẽ nức nở,nhưng đã không còn khóc rống dữ dội như vừa rồi. Hắn cũng thuận theo nằm xuống ôm lấy nàng.
Bá đạo hôn lên lưng và vai nàng. Nàng khẽ rùng mình,vớ lấy chăn muốn che đi thân thể vốn đã tan nát của mình.
Nhưng hắn không để nàng che đi,hắn thâm tình,đau lòng miết đôi môi ấm nóng lên những vết thương ghê gớm vốn đã lành của nàng.
“Rất ghê tởm phải không.”
Không biết qua bao nhiêu lâu,nàng mới lên tiếng,bàn tay siết chặt lấy dra giường có chút tái nhợt.
Hắn dừng lại nụ hôn,si ngốc nhìn chiếc gáy tuyệt đẹp của nàng.
Nàng hỏi hắn có ghê tởm hay không,nhưng lại thật lâu không có tiếng trả lời,bất giác nước mắt lại muốn chảy ra. Nàng biết,thân thể nàng đã không còn như xưa,chúng giờ đáng sợ đến chính nàng cũng thấy ghê tởm.
Ngày đó,lửa cháy rất lớn. Chúng thiêu hủy đi tầng da đã từng trắng nõn mềm mại không tì vết trên lưng nàng. Cũng thiêu hủy đi hi vọng cùng tự tôn của nàng.
Nàng từng là nữ hoàng…nhưng hiện tại,chỉ là một quái vật đầy những vết sẹo lồi lõm ghê tởm.
Hắn biết nàng đang nghĩ gì,nhưng hắn không muốn lên tiếng trả lời nàng.
Yêu đương không phải chỉ là lời nói trên đầu môi. Hắn muốn để cho nàng thấy được…cái hắn yêu chính là nội tâm cùng trái tim của nàng,chứ không phải chỉ là lớp da xinh đẹp bên ngoài.
Hắn yên lặng xoay nàng lại,điên cuống hôn lên môi nàng,khiến nàng choàng váng mê mang. Bàn tay bá đạo cầm lấy khỏa rất mềm rất tròn kia mà nhào nặn không thương tiếc khiến nàng vừa đau,vừa đầy khoái cảm.
Trải qua hoan ái,cơ thể nàng trở nên mẫn cảm lạ thường,cho nên hắn không ngừng châm lữa,càng khiến nàng dễ động tình,nàng thật muốn khóc vì ủy khuất.
Hắn hôn nàng,gặm cắn môi và đầu lưỡi mềm mại của nàng. Khi nhận ra nàng chuẩn bị tốt,không nói lời nào đã mạnh mẽ tiến vào.
Nàng chỉ còn biết há miệng kêu lên,hai tay vô thức ôm chặt lấy hắn.
Hắn muốn cho nàng biết,hắn điên cuồng vì nàng bao nhiêu,cũng là yêu thương và đau xót cho nàng bao nhiêu.
Mà nàng chỉ còn biết bị động hùa theo hắn.
Tiếng động kích tình kia còn vang thật lâu thật lâu cũng chưa có dừng lại. Mà bên ngoài,ông mặt trời đã sớm đỏ mặt,chốn sau đám mây.
Ai cũng cho rằng tình yêu của ta là sai trái,nhưng chỉ có ta biết,chỉ có ta hiểu.
Yêu,chính là cứ yêu thôi.Ai cần thế gian này ủng hộ hay phản đối.”
Hai thân hình trần trụi nằm trồng lên nhau,hơi thở vẫn còn chút gấp gáp sau khi hoan ái. Trong không khí bay nhè nhẹ loại hơi thở ái mụi khó tả.
Hắn nằm đè nửa phần cơ thể lên tấm lưng vẫn còn đầy mồ hôi của nàng. Bàn tay nắm lấy tay nàng,mười ngón đan xen như thể khó tách rời. Chỉ có hắn biết,giờ phút này,tâm tình của hắn tựa hồ như đại dương nổi sóng. Cuộn trào không bao giờ dứt.
Một khắc kia,hắn như thấy cảnh tượng đẹp nhất trong đời mình. Nàng là của hắn,hoàn toàn là của hắn.
Mỹ nữ trên giường,vì mệt mỏi không chịu nổi mà ngủ say,tấm lưng bên dưới người hắn rung động theo mỗi nhịp thở.
Hắn xoay người,dịch chuyển thân thể mỏng manh của nàng theo tư thế ngủ thoải mái nhất. Để nàng tựa lưng vào lòng ngực của mình,hắn vòng tay ôm lấy eo nàng. Một tư thế có bao nhiêu yêu thương,bao nhiêu bảo hộ bao nhiêu khát vọng mà một người đàn ông có thể làm đối với một người phụ nữ mà hắn yêu quý.
Có người,cả đời làm chuyện khoái hoạt kia,lại không thể có được một lần cao triều theo đúng nghĩa. Nhưng mà hắn,chỉ là lần đầu tiên cũng đủ khiến hắn cùng nàng đạp chân lên đến thiên đường.
Những hình ảnh nóng bỏng kia cứ như thước phim quay chậm chạy qua mắt hắn.
Nàng ngay cả khi đã mơ hồ đến quên cả thời gian,vậy mà một khắc khi hắn sắp tiến vào,nàng nói,đừng để nàng hận hắn.
Nhưng nàng không biết,hận của nàng,đối với hắn cũng là một loại ngọt ngào chết người. Hắn yêu nàng,yêu đến không còn đường thoát.
Nên nếu nàng hận hắn,hắn cầu còn không được. Cho nên hắn cường ngạnh lao thẳng vào nàng.Phá vở tầng mỏng manh kia. Một khắc đó,hắn biết hắn đã tới thiên đường. Cho dù phía sau đó là địa ngục thì có sao.
Nàng nói,hắn và nàng không thể có kết cục tốt.
Nghĩ đến đây,hắn ôm càng chặt người trên giường. Hắn hôn lên bờ vai gầy chằng chịt những vết sẹo lồi lõm rất đáng sợ,nhẹ nhàng thì thầm nỉ non.
“Gia Nguyệt,nếu chúng ta đã không thể có hạnh phúc,vậy thì anh sẽ cùng em rơi xuống địa ngục. Chỉ cần có em ở bên,đối với anh đâu cũng sẽ là thiên đường.”
Người trên giường vẫn ngủ say,hơi thở như lan vẫn đều đều hô hấp,hắn yêu thương ôm chặt lấy,lần này cho dù chết hắn cũng không buông tay.
……………………………………………………
“Sao rồi,kết quả mà tôi muốn đâu?”
Một bóng dáng mặc váy hồng ngây thơ ngọt ngào ngồi yên trên ghế bành đắt tiền,bàn tay xinh đẹp đeo một chiếc nhẫn bạch kim tinh xảo,nhẹ nhàng xoa xoa ly trà đang cầm,ánh mắt to tròn,long lanh nhìn về phía người vừa bước vào cửa.
Người vừa đi vào,có chút không khỏe,anh ta run rẩy,gương mặt thì tái nhợt như ma. Cô gái ngồi trên ghế dường như không để tâm đến,chỉ nhăn mày đợi câu trả lời.
“Đã…đã xong tất cả rồi…cô có thể…”
“Sao?lo lắng cho ả…không phải anh nói chỉ yêu có mình tôi thôi sao. Nay lại muốn chạy đến bên con đàn bà khác rồi.”
Trong nháy mắt,đôi mắt to tròn ngọt ngào trở nên tàn nhẫn,ác độc,khiến cho nụ cười trên mặt cô ta trở nên vặn vẹo ghê tởm.
Paul,run rẩy,anh cố định thân mình. Anh nhận ra,con người đang đứng trước mặt là một kẻ bệnh hoạn đến ghê tởm. Anh đã sai lầm khi nghỉ cô ta vô tội…mà người phía bên trong kia…
“Tôi chỉ không muốn có người chết…”
Nghe anh than thở,bàn tay ôm chặt lấy lòng ngực đang tê dại vì khó thở. Mà người đang ngồi trên ghế kia cũng đã đứng lên. Hứng thú nhìn người bị mình khống chế trong tay. Cô ta mở miệng,giọng nói ngọt ngào tức khắc tràn ra,nhưng mọi thứ đã khác xưa. Đối với Paul.Sự ngọt ngào của cô ta giờ chỉ làm anh thêm ghê tởm.
“Yên tâm. Tôi sẽ không để cô ta chết….” Cô ta cố ý dừng lại,để hưởng thụ đôi mắt tràn đầy hi vọng của Paul,rồi lại lạnh lùng lên tiếng dập tắt nó.
“Tôi muốn,cô ta sẽ chết dần chết mòn trong đau đớn…ha ha ha ha haha hahaaa”
Tiếng cười ma quỷ của cô ta vang lên xuyên qua những bức tường vững chắc,hả hê trong sự tuyệt vọng của Paul,và tiếng rên khe khẽ phía bên kia căn phòng.
……………………………………………………
Không biết thời gian trôi qua bao nhiêu lâu,nàng chỉ là bỗng nhiên thức dậy. Giống như nàng đã ngủ một giấc ngủ rất dài,rất dài.
Gia Nguyệt nhìn bức tường điêu khắc đối diện, nàng nhận ra đây là phòng của mình. Vốn muốn ngồi dậy,nhưng nàng bỗng thấy,eo mình bị một cách tay siết chặt.
Một hơi thở ấm nóng phả vào cổ nàng khiến nàng có chút ngứa,khẽ vặn vẹo thân muốn rời đi,nhưng hiển nhiên người nằm phía sau nàng không thông qua ý định đó.
“Tỉnh”
Một giọng nói khàn khàn,ấm áp.Cũng mang theo tầng tầng thương yêu nồng đậm vang lên,tâm nàng như bị một thứ gì đó không ngừng cắn nuốt.
Nước mắt bất tri bất giác rơi xuống.
Gia Nguyệt mỗi khi nhớ lại ngày đó,cũng tự giật mình,không biết nước mắt từ đâu mà lại mãnh liệt trào ra không ngừng như thế.
Nàng để mặt nước mắt rơi lả chã trên mặt,môi mím chặt đè nén tiếng nức nở,bờ vai gầy không ngừng run rẩy khiến Lâm Khiêm hoảng hốt. Cơn buồn ngủ ngay tức khắc tan biến,thay vào đó là cảm giác đau thấu tâm.
“Em sao vậy Gia Nguyệt,em đau ở đâu sao.Ngoan,đừng khóc nữa.”
Hắn ôm nàng vào lòng,nhưng nàng bất chấp,vặn vẹo muốn thoát đi khiến hắn không thể không dùng sức mà ôm lấy.
Không thoát được,nàng càng cảm thấy ủy khuất,nước mắt rơi càng nhiều khiến nàng không khống chế được cuối cùng cũng khóc rống lên.
Nàng từ rất lâu đã không còn khóc nữa rồi. Thời điểm đau thương kia nàng cũng không khóc. Biết tin ba ba không tỉnh lại được nữa nàng cũng không hề rơi lệ,chỉ âm thầm nuốt cay đắng đứng lên quản lý Lâm thị. Một cô gái mới mười mấy tuổi phải trèo chống công ty,thì sẽ có bao nhiêu nhọc nhằn cay đắng phải nếm chịu,nhưng nàng cũng không khóc. Không biết vì sao,lúc tỉnh lại trong tay hắn,lại khiến nàng muốn khóc to. Bao nhiêu khổ sở ủy khuất nhiều năm cứ thế bị nàng phát tiết trên người hắn.
“Anh là kẻ xấu,đồ tồi. Anh cút đi anh cút đi….”
Nàng hết đánh lại đấm.Bàn tay thanh mảnh không chút sức cứ thế đánh lên lòng ngực tráng kiện của hắn. Hắn nhìn nàng khóc,qua khỏi cảm giác hốt hoảng ban đầu,không hiểu sao nhìn nàng lúc này hắn thật có chút muốn cười.
Hắn yêu thương hôn hôn lên đôi mắt đang đầm đìa nước mắt của nàng,khe khẽ liếm đi hạt nước trong suốt ấy,hắn thấy chúng ngọt ngào đến tận xương.
“Đúng anh là đồ tồi,nhưng anh không cút được,nếu cút rồi ai sẽ trông nom vợ anh đây.”
Nàng tức điên,mở miệng gào lên,nhưng âm thanh vốn vì tối qua đã khàn không chịu nổi,lại bị ép buột khóc rống một hồi làm cho mềm nhũn. Rỏ ràng rất giận dữ,nhưng âm thanh lại vô thức mê người.
Hắn yêu thương ôm lấy nàng,nàng hận hắn cũng không sao,hắn rất hạnh phúc…
Khóc mệt,đánh mệt,Gia Nguyệt vùi mình xuống lớp dra giường mềm mại,vẫn còn khe khẽ nức nở,nhưng đã không còn khóc rống dữ dội như vừa rồi. Hắn cũng thuận theo nằm xuống ôm lấy nàng.
Bá đạo hôn lên lưng và vai nàng. Nàng khẽ rùng mình,vớ lấy chăn muốn che đi thân thể vốn đã tan nát của mình.
Nhưng hắn không để nàng che đi,hắn thâm tình,đau lòng miết đôi môi ấm nóng lên những vết thương ghê gớm vốn đã lành của nàng.
“Rất ghê tởm phải không.”
Không biết qua bao nhiêu lâu,nàng mới lên tiếng,bàn tay siết chặt lấy dra giường có chút tái nhợt.
Hắn dừng lại nụ hôn,si ngốc nhìn chiếc gáy tuyệt đẹp của nàng.
Nàng hỏi hắn có ghê tởm hay không,nhưng lại thật lâu không có tiếng trả lời,bất giác nước mắt lại muốn chảy ra. Nàng biết,thân thể nàng đã không còn như xưa,chúng giờ đáng sợ đến chính nàng cũng thấy ghê tởm.
Ngày đó,lửa cháy rất lớn. Chúng thiêu hủy đi tầng da đã từng trắng nõn mềm mại không tì vết trên lưng nàng. Cũng thiêu hủy đi hi vọng cùng tự tôn của nàng.
Nàng từng là nữ hoàng…nhưng hiện tại,chỉ là một quái vật đầy những vết sẹo lồi lõm ghê tởm.
Hắn biết nàng đang nghĩ gì,nhưng hắn không muốn lên tiếng trả lời nàng.
Yêu đương không phải chỉ là lời nói trên đầu môi. Hắn muốn để cho nàng thấy được…cái hắn yêu chính là nội tâm cùng trái tim của nàng,chứ không phải chỉ là lớp da xinh đẹp bên ngoài.
Hắn yên lặng xoay nàng lại,điên cuống hôn lên môi nàng,khiến nàng choàng váng mê mang. Bàn tay bá đạo cầm lấy khỏa rất mềm rất tròn kia mà nhào nặn không thương tiếc khiến nàng vừa đau,vừa đầy khoái cảm.
Trải qua hoan ái,cơ thể nàng trở nên mẫn cảm lạ thường,cho nên hắn không ngừng châm lữa,càng khiến nàng dễ động tình,nàng thật muốn khóc vì ủy khuất.
Hắn hôn nàng,gặm cắn môi và đầu lưỡi mềm mại của nàng. Khi nhận ra nàng chuẩn bị tốt,không nói lời nào đã mạnh mẽ tiến vào.
Nàng chỉ còn biết há miệng kêu lên,hai tay vô thức ôm chặt lấy hắn.
Hắn muốn cho nàng biết,hắn điên cuồng vì nàng bao nhiêu,cũng là yêu thương và đau xót cho nàng bao nhiêu.
Mà nàng chỉ còn biết bị động hùa theo hắn.
Tiếng động kích tình kia còn vang thật lâu thật lâu cũng chưa có dừng lại. Mà bên ngoài,ông mặt trời đã sớm đỏ mặt,chốn sau đám mây.
/32
|