Nếu Chúng Ta Đã Không Thể Có Hạnh Phúc

Chương 27

/32


“Có điên không nếu anh muốn giết em,dấu xác em vào bên trong tường,sát bên cạnh giường ngủ của anh. Để mà mỗi đêm anh đều có em bên cạnh. Khi ăn hay ngủ,anh đều có thể bên em.”

Ai nói cho hắn biết,kế tiếp nên làm thế nào. Hắn mất mười năm để nuôi dưỡng sức mạnh. Trở về cướp đi mọi thứ của nàng,chỉ để nàng không còn cách nào bay đi,sẽ chỉ còn nương nhờ bên dưới đôi cánh của hắn.

Nhưng giờ thì sao,hắn có mọi thứ,Lâm thị,chiếc ghế quyền lực,ngay cả Lâm viên cũng đã đứng tên của hắn.Nhưng sao hắn vẫn mất đi nàng.

Ai nói cho hắn biết,nên làm thế nào,để vãn hồi tất cả tội lỗi kia,vãn hồi quá khứ ngọt ngào của hắn và nàng.

Ai nói cho hắn biết,hắn nên như thế nào níu giữ lấy nàng.

Yêu nàng,nhưng mang cho nàng bất hạnh.

Muốn mang cho nàng hạnh phúc,hóa ra tất cả đều là tổn thương…

Ai đó hãy nói cho hắn biết…hắn nên làm cái gì bây giờ…

Nàng chưa từng oán hận,yêu hắn là điều tuyệt vời nhất cũng là điều đau đớn nhất.

Yêu hắn,nhưng chỉ có đau khổ,tim và thân toàn vết thương.

Nhìn hắn thê lương vùng vẫy tuyệt vọng,nàng rất đau…nhưng nàng không dám tiến lên,để nắm tay hắn,lại gần hắn. Nàng và hắn,giống như hai con cào cào trên cùng một sợi dây. Cứ thế mà tổn thương lẫn nhau hết lần này đến lần khác.

“Em đứng lại đó cho anh.”

Tiếng hắn gầm lên,vang vọng vào bốn bức tường xung quanh,tạo ra âm thanh ma quái khiến cho đám người làm rùng mình khiếp đảm.

Nàng vẫn không dừng lại,bước chân kiên định kia càng lúc càng nhanh mong muốn rời khỏi hắn.

Hắn lao lên phía trước,tóm lấy nàng,lôi nàng vào lòng ngực đang đập thật mãnh liệt.

Hắn nắm thật chặt,cố tình làm nàng đau. Nàng phải đau,nếu đau nàng sẽ không chọc hắn điên nữa,có phải không.

“Em định đi đâu,hiện tại em còn nơi để đi sao hả.?”

“Buông tay đi,Lâm tổng,tôi không muốn tiếp tục màn tranh cãi vô ích này nữa.”

“Vô ích,mẹ kiếp,em nói chuyện với tôi là vô ích,vậy nói chuyện cùng thằng khác là có ích hay sao hả.”

Hắn không hề nương tay,bóp chặt lấy nàng,khiến nàng nhăn mày vì đau.Nhưng nụ cười nhàn nhạt vẫn ở trên môi nàng,nàng nói,nhìn thẳng vào đôi mắt không còn chút dịu dàng nào của hắn.

“Tôi muốn nói chuyện cùng ai,cũng không nhọc lòng Lâm tổng phải để tâm. Buông tay ra.”

“Buông tay ra để em đến tìm thằng khác sao hả,em coi tôi là cái gì.”

“Thật buồn cười,anh là Lâm tổng cao cao tại thượng,tôi nào dám lại gần đây,hiện tại thì tôi cũng chỉ là đứa không nhà,không phải sao.”

“Em câm mồm,câm mồm đi.”

Hắn gào thét,bàn tay lạnh lùng tóm chặt lấy cổ nàng,điên cuồng siết chặt. Giết nàng đi,chôn vùi nàng đến một nơi mà không ai biết,chỉ có hắn chạm vào nàng,chỉ có hắn được ngắm nàng,chỉ có hắn được yêu nàng.

Giết nàng.

Gia Nguyệt thấy bóng tối phủ mờ mắt mình,lòng ngực như muốn nổ tung,đau buốt.

Nếu chết thế này,phải chăng cũng là loại giải thoát dành cho nàng…

Lâm Khiêm…

Trong lòng nàng âm thầm kêu lên cái tên mà bao nhiêu năm qua luôn ghi sâu trong tim.

Nàng không sợ chết. Nếu chết trên tay hắn,thì có gì đáng sợ,nàng yêu hắn…

Bàn tay đeo găng trắng chạm nhẹ vào gương mặt thân yêu kia. Một lần cuối được không,cho nàng chạm vào hắn trước khi chết.

Bấy nhiêu đó cũng đủ an ủi nàng rồi,trên đường đi xuống cõi âm,nàng sẽ không thấy lạnh lẽo nữa.

………………………………………….

“Đừng mà,đừng mà….”

Trong căn phong giam dơ bẩn,một thân hình yếu ớt bị cột cứng trên giường sắt. Tứ chi dang rộng,cái đầu không ngừng lắc lư điên cuồng,nước bọt trào ra trên khóe môi rớm máu. Quần áo bệnh nhân bị lột sạch,chỉ còn lại chiếc quần con mỏng manh,phơi bày thân hình hoàn mỹ,nhưng chằng chịt vết thương giống như bị roi quất.

“Kêu đi,kêu nữa đi,mày thích mà,phải không.”

Trong bóng tối,đôi con ngươi lóe lên tia khát máu,một cô gái khác mặc áo bác sĩ không ngừng vung roi lên,quất vào thân hình thiếu nữ đang bị cột trên giường. Nụ cười của cô ta vặn vẹo điên cuồng đến biến thái.

Cánh tay trắng nõn của cô tay không ngừng vung lên,kèm theo đó là tiếng cười khằng khặc bệnh hoạn.

“Tao đã nói mà,mày sẽ phải trả giá cho việc mày làm với tao…tao sẽ không để cho mày chết dễ dàng…tao muốn,chính là từ từ dày vò mày…ha ha ha …..ha ha ha……..”

Tiếng cười như lưỡi kiếm kéo lê trên khung sắt,nghe lạnh buốt và chói tai đến cùng cực.Mà người trên giường,không trả lời,chỉ không ngừng lắc lư đầu.

“Đừng mà..đừng mà…”

Giọng nói của cô gái,yếu ớt và bất lực vang lên càng lúc càng yếu.

…... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .....

Có tiếng ai đó thét lên kinh hoàng,làm hắn bừng tĩnh. Hắn bị ai đó kéo ra,xô ngã xuống đất. Rồi hắn nhìn thấy,nàng như tờ giấy yếu ớt ngã xuống đất.

Hắn làm gì.

Hắn đã làm cái gì.

“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa”

Đêm đó,trong Lâm viên,người ta nghe thấy một tiếng gào tuyệt vọng.

“Ưm…”

Có tiếng rên rất khẽ vang lên trong phòng ngủ yên tĩnh,thân hình mỏng manh vốn nằm yên trên giường bắt đầu lay động,tỏ vẻ khó chịu.

Gia Nguyệt thấy thật nóng,nóng quá. Một cái gì đó mềm mại lại mang theo hơi thở nóng rực cứ chạm vào nàng. Từ vầng trán còn lấm tấm mồ hôi,đôi mắt đang nhắm chặt,chiếc mũi xinh xắn rồi trực tiếp áp đặt lên bờ môi mọng có chút tái nhợt.

Hắn hôn nàng,dùng đôi môi lạnh như băng của mình khắc họa dung nhan đã sớm in vào tim mình của nàng. Nàng thật đẹp,đẹp đến mức hắn muốn dấu nàng đi,đem nàng nuốt vào bụng,chỉ để mình hắn biết,mình hắn thấy.

Gia Nguyệt cố mở đôi mắt nặng như chì của mình,nhưng không thể,có cái gì đó đang chặn nàng lại,không để nàng nhìn thấy.

Nhưng hơi ấm kia,bờ môi kia,nàng đã sớm quen thuộc,nàng nói,chợt nhận ra cổ họng nàng rát buốt.

“Lâm tổng…”

“Đừng…đừng gọi anh như thế Gia Nguyệt”

Hắn nỉ non,bàn tay hơi run rẩy chạm vào nàng. Thật nhẹ,như thể sợ làm nàng đau. Nàng đang ở đây,trong tay hắn…mà hắn,sắp có được nàng…toàn bộ nàng.

“Anh đang làm gì,thả tôi ra.”

Gia Nguyệt cố mở mắt,cố gắng gượng với trí óc mơ mơ hồ hồ của nàng.

Hắn hôn nàng,bờ môi giá lạnh tham lam hút lấy,tham lam gặm cắn bờ môi nàng.

“Gia Nguyệt…Gia Nguyệt…Nguyệt…Nguyệt của anh,chỉ là của anh….một mình anh thôi….”

“Anh định làm gì,buông tôi ra,buông ra.”

Gia Nguyệt hoảng hốt khi nhận ra bàn tay hắn chạy dọc trên thân thể nàng,rồi tâm nàng càng lúc càng lạnh khi mà nàng biết,váy trên người nàng đã không còn.

“Suỵt….em biết mà Nguyệt…anh yêu em…anh sẽ yêu em…chúng ta sẽ yêu nhau…chỉ có anh và em,chỉ có hai chúng ta.”

Hắn nói,bàn tay và môi hắn không ngừng duy chuyển trên thân thể trắng nõn xinh đẹp của nàng. Hắn hôn lên chiếc cổ thiên nga khiến người ta ghen tị. Hắn chạm vào xương quai xanh mượt mà của nàng. Nắm lấy khỏa tròn trắng nõn tận tình yêu thương chúng.

Lòng bàn tay ấm nóng của hắn,cứ nhẹ nhàng chạm vào nàng,kéo lê những ngón tay thon dài trên làm da mềm mại tuyệt đẹp,đốt lên dục vọng trong cơ thể nàng. Trên da nàng,hắn từng chút từng chút yêu thương,chạm vào,hôn lên,gặm cắn…để lại những dấu vết chỉ thuộc về hắn,chỉ là của hắn.

Nàng muốn thét lên,kêu hắn dừng lại,muốn né tránh,muốn trốn chạy. Nhưng khi nàng mở miệng…

“Ừm….”

Lại là tiếng ngân khe khẽ như thôi thúc hắn. Hắn mở bừng mắt,nhìn gương mặt đang đỏ ửng mê mang của nàng…Hắn sắp có được nàng,nàng có cảm giác với hắn. Điều đó làm hắn điên cuồng.

Hắn nằm đè lên người nàng,ngậm chặt lấy viên ngọc vì hắn mà vươn lên,hắn liếm mút,vẽ những vòng tròn quanh chúng,làm cho nàng tê dại,tiếng rên rỉ cùng tiếng thở dốc càng lúc càng nồng đậm.

Gia Nguyệt không biết bản thân mình bị làm sao,và mình đang ở đâu,nàng chỉ biết đến bàn tay và môi hắn đang ở trên cơ thể nàng,đốt lên những tràn lửa nóng rực,như muốn thiêu đốt tâm nàng,tim nàng.

“Anh sẽ yêu em…Nguyệt,Nguyệt của anh,chỉ là của riêng mình anh mà thôi….”

Hắn nói,bờ môi nóng rực ấy hôn lên môi nàng,điên cuồng gặm cắn,hút hết những ngọt ngào bên trong vòng miệng đang hé mở và tê dại của nàng.

“A…ừm..”

Bên trong phòng,chỉ có tiếng rên rỉ của cô gái,và tiếng thở dốc của người đàn ông.

…………………………………………….

Mà khi đó,ở một nơi rất xa Lâm viên. Trong bóng tối âm u một chiếc xe con đang chạy rất nhanh trên đường núi quanh co.

Phía tay lái là một người đàn ông mặc tây phục sang trọng. Nếu nhìn kỷ,người ta sẽ thấy anh ta có gương mặt đẹp nhưng lại đang mang vẻ lo sợ,anh ta không ngừng nhìn vào gương chiếu hậu,vầng trán lấm tấm mồ hôi lạnh,mà bàn tay cầm vô lăng của anh tay cũng đang không ngừng run rẩy.

Ngồi phía sau,khuất trong bóng tối,một đôi con ngươi sáng rực chứa đầy tơ máu tàn ác,khiến anh ta run rẩy đến gần như không thể nắm chặt lấy tay lái.

Một giọng nói ngọt ngào,nhưng lại chứa đựng nguy hiểm tàn nhẫn đến khiến người ta lạnh sống lưng.

“Thế nào,Paul,anh không thể chạy nhanh hơn sao?”

Paul…con trai của ông hoàng buôn đồ cổ ở Anh quốc,luôn là nhân vật muốn mưa có mưa muốn gió có gió. Nhưng giờ phút này,anh ta chỉ muốn…rời khỏi đây,rời khỏi con…quái vật đằng sau lưng.

Một con dao mổ,bén nhọn,sắt lạnh chạm vào cổ anh ta,kèm theo hơi thở lạnh băng đang chạm vào tai khiến anh ta rùng mình khiếp đảm.

“Đừng nghĩ đến chạy trốn,Paul,anh…không muốn tôi điên lên đúng không….”

Paul run rẩy,hàm răng va vào nhau khiến anh ta không thể trả lời.

Người ngồi phía sau cảm thấy điều đó thật thú vị,cô ta cười rú lên khoái trá. Rồi nhìn quang cảnh không ngừng trôi tuột về phía sau.

“Khiêm Khiêm…chị đến với em đây…đã quá lâu rồi..nếu em không muốn gặp chị,vậy thì chị sẽ tìm em…Khiêm của chị.”

Trong đêm tối,chỉ có giọng nói thì thào vang lên khe khẽ,giống như loại lời nguyền rủa từ nơi tâm tối,cũng giống như một lời khẳng định….

Cái cô ta muốn,cô ta sẽ có….không bằng cách này sẽ bằng một cách khác.

Trong đêm,tiếng cười ma quái điên dại của cô ta lại vang lên,mở màn cho sự trở lại sau mười năm bị cấm chế của mình.

Cô ta đã trở lại và lần này,sẽ chẳng còn ai,chẳng còn thứ gì ngăn cản cô ta nổi nữa.

/32

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status