Trong phòng bệnh VIP được bố trí rất gọn gàng, mọi đồ vật đều phủ một màu trắng sữa sạch sẽ. Những tia sáng từ đèn hành lang tiến vào qua ô cửa, dừng ở trên người Hòang Bích Như, cũng dừng lại trong tim Hải Đăng, khiến anh cảm thấy hai mắt mình xót xót.
Con cá nhỏ của anh dễ bắt nạt như vậy sao?
Vốn dĩ là một cô bé hồn nhiên yêu đời, ngây thơ như sương sớm, hoàn toàn không có tâm cơ, chưa từng biết hại ai, vậy mà đến cuối cùng lại vẫn có người không bằng cầm thú thương tổn, suýt chút nữa uy hiếp đến sinh mệnh yếu ớt của cô.
“Như…” Anh nhỏ giọng gọi cô, nhưng cô vẫn không hề đáp lại.
Hải Đăng khẽ thở dài. Trong lòng anh cảm thấy cực kỳ áy náy. Sau khi trùng sinh, anh luôn muốn bảo vệ cô, đem đến cho cô mọi điều tốt nhất. Nhưng… giờ phút này, cô vẫn nằm đây, vẫn chịu tổn thương.
Là anh bất tài, không thể bảo vệ tốt cô.
Anh phải làm sao bây giờ? Như, em nói đi…
Người vệ sĩ nhẹ nhàng đẩy cửa ra, cung kính đặt tô cháo nóng hổi lên bàn: "Tổng giám đốc, cả buổi chiều nay ngài vẫn chưa ăn gì"
Hải Đăng thờ ơ, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm cô gái nằm trên giường " Để đó đi"
" Yes, sir!" Cúi gập đầu 180 độ, nhưng, mục đích chọc cười thất bại hoàn toàn.
Xem xem đi. Vị đại boss chí cao vô thượng nắm giữ túi tiền của anh ta, sắc mặt vẫn chẳng khá hơn tí nào.
Ngài hiền triết, có mỹ danh Hữu Dục, nói không sai: Người lọt vào bể tình, thằng nào cũng... ngu ráo trọi.
“ Anh cũng đi làm việc khác đi! Nhân tiện mua giúp tôi chén cháo tổ yến bồi bổ cho Bích Như!
Hữu Dục ngẩn ra, "Dạ. Tổng giám đốc."
huhu. Ngài tổng. Tôi theo ngài lâu như vậy, nửa giọt cháo hành ngài còn không nhớ tới tôi đâu đấy.
Thật bất công!!!
Xưa có câu: Hồng nhan bạc mệnh. Nay có câu: Hồng nhan bạc triệu.
Đố có sai!!!
Sau khi người vệ sĩ bước ra khỏi phòng, Hải Đăng tay cầm điện thoại di động, lưu loát bấm một dãy số.
Anh phải gọi báo tin cho cha mẹ Bích như biết, để họ khỏi lo lắng.
Ông Hoàng Nhân Ngạo, cha Hoàng Bích Như đang ngồi gục... trên bàn ngáy khò khò. Bên trái ông điện thoại cố định, bên phải là điện thoại di động.
Đã trễ thế này mà con gái rượu vẫn chưa về. Làm tâm trạng người làm cha như ông bây giờ y chang người đang phỏng đít mà còn bị bắt ngồi trên chảo lửa.
Gọi cho nó một chục cuộc, nhưng không ai bắt máy. Đau lòng quá đi.
Thế là ông dứt khoát ngồi đó, ôm điện thoại đợi cuộc gọi. Sau đó... đầu tiên, mắt ông nhắm lại, đầu ông gục xuống, miệng ông há ra: phò... phò... phò... luôn lúc nào không biết.
Đang ngủ ngon lành, bỗng nhiên bị tiếng chuông điện thoại kêu inh ỏi đánh thức, ông Hoàng nửa tỉnh nửa mê quơ điện thoại di động lên, mắt nhắm mắt mở nghe máy, “Alo, ai thế? Nói chuyện đi! Này… Muốn gì hả? Gọi cho đã mà không nói chuyện, có bị bệnh không vậy?”
Cáu gắt mở to hai mắt nhìn ngang ngó dọc xem thử thằng nào bố láo bố lếu nào ăn gan hùm mật gấu dám phá giấc ngủ của ông đây.
Tiếng chuông điện thoại vẫn reng. Để ý kỹ lại thì ra là tiếng chuông lúc nãy ông nghe được là chuông của cái điện thoại bên trái, tức là... điện thoại bàn.
Ngước nhìn đồng hồ treo trên tường, đã gần 8h tối. Thế mới biết mình đã vinh quang gục trên bàn ... 2 tiếng đồng hồ.
Ông cứ đinh ninh cuộc gọi đến là con gái yêu. Nên dù bực bội đang ngủ thì bị đánh thức, ông cũng không thể nói chuyện cộc lốc, hay hò hét nó trong điện thoại được.
Nguyên tắc vàng của người cha mẫu mực: Không bao giờ được la con cái khi chúng ở ngoài đường.
Muốn gì thì về nhà rồi nói.
Cấm làm bẽ mặt con cái trong mọi tình huống !!!
Vì thế, ông bắt máy, lấy giọng điệu " người lớn không chấp nhặt trẻ con" chào đón con gái yêu:
“A lô, Như hả con? Sao giờ này chưa về nữa?”
Nghe giọng là cha Bích Như. Anh cảm nhận được trong giọng nói đầy lo lắng.
Cũng phải thôi. Cha mẹ nào có con gái lớn đi làm về trễ hơn 4 tiếng đồng hồ, gọi điện thoại hoài không được, ruột gan không nóng mới là lạ.
Hải Đăng lễ phép“ Cháu chào bác. Cháu làm cùng công ty với Bích Như. Hôm nay có đồng nghiệp mời cô ấy dùng cơm. Nên… nên… cô ấy về trễ một chút”
Cái này cũng không tính anh nói dối. Cô đích thực là được đồng nghiệp lôi đi ăn, à không, nói chính xác là " bị", chỉ có điều “ khao” tới phải vào bệnh viện.
Ra là thế. Hại ông lo sốt vó cả buổi tối.
Có điều...
“ Vậy sao? Vậy cho tôi gởi lời cám ơn mọi người ở cộng ty đã chiếu cố con bé. Nhưng sao nó không đích thân gọi điện thoại về cho tôi, mà phải nhờ cậu gọi dùm?”
Biết ngay mà. Dù có 1000 lý do đi chăng nữa cũng không thể che được. Nhưng… biết nói sao cho ông cụ hết lo? Chả lẽ nói thật với ông rằng: “Thưa bác, con gái bác nhờ phúc đồng nghiệp mời đi ăn nên giờ vào bệnh viện cấp cứu luôn.” Và “ đồng nghiệp” đó chính là sếp mới của cô ấy.
Nói ra ông cụ không lo đến chết, anh đi đầu xuống đất.
“ Cháu…” Ấp úng mãi không biết nói sao, sắc mặt hết biến xanh lại chuyển sang đỏ. Anh không bao giờ muốn nói dối với những người con cá nhỏ coi trọng. Huống chi, đây lại là ba cô.
Nhận ra sự khó xử của người bên kia đầu dây, đầu óc của người kinh nghiệm sống bao năm, từng trải bao chuyện đời dâu bể, lại càng hiểu rõ con gái mình, ông Ngạo lập tức nhìn thấu vấn đề, tay còn lại đập đập trán, cay đắng hỏi:
“ Bữa tiệc có món nào cay không?” Ngàn vạn lần đừng nói có. Con bé không ăn được đồ cay.
“Dạ…Có ...Chút ít… Không đáng ngại” Vì cô ấy nôn ra hết rồi. Sau khi cấp cứu không còn gì đáng ngại nữa..
Xong đời! Hiểu con không ai bằng cha mẹ. Ông biết tính con gái rượu cả nể, với lại, tình huống trước mắt, có là nhị cũng phải nể, huống chi là cả.
Tình huống này không thể trách con gái ngoan của ổng. Ngày đầu đi làm, đồng nghiệp mời đi ăn, từ chối thì quá mức chảnh cẩu rồi.
Mà món ăn ở ngoài, có món nào không cay đâu?
“ Con bé nằm ở bệnh viện nào? Phòng mấy? Bác sĩ nói chừng nào xuất viện?” Gương mặt già nua nhăn tít lại. Lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa, chỉ căm tức chưa xả thịt, lột da, ăn gan, uống máu cái tên thối tha nào dám lôi con ông đi chịu tội.
Tổ ông, tổ cha, tổ... mấy chục đời nhà mày. Ông mà biết là cái quân chết giẫm chết bầm nào khiến con yêu con quý của ông thành như vậy, chỉ với một chiêu " Đồ Long đao pháp" thôi, ông đây sẽ biến mày thành..., đỡ tốn tiền qua Thái Lan!!!
Ngồi băng ghế đá dưới sân bệnh viện, Lương Tử Nhan đột nhiên thấy ngứa mũi, hắt xì liên tục cả chục cái. Mũi anh ta trong vòng 1 phút 30 giây liền sưng như quả cà chua.
Quan trọng nhất là, cái-chỗ-ấy-ấy sao lại xót xót nhỉ?! Cảm giác như có ai đạp một phát vào….vậy (¬▂¬)
Haizz. Không khí trong bệnh viện này thật không tốt tý nào.
Ở dưới thằng cháu đang "đau đớn", trên lầu ông cậu gật gù, trong lòng thầm tán thưởng với vị lão nhân đang nói chuyện điện thoại cùng mình, quả thực gừng càng già càng cay. Khóe miệng anh nhếch lên, chậm rãi mở miệng:
” Đúng thật là không có chuyện gì có thể qua mắt bác Hoàng! Cô ấy đang ở bệnh viện XYZ, phòng…, lầu… Bác đi - lược bỏ n từ chỉ đường cẩn thận- sẽ tới . “
Ông Ngạo cố nén tâm tình kích động “ Ừ” một tiếng lấy lệ.
Thái độ của bác trai khiến anh cũng khẩn trương, lật đật bổ sung: "Cháu nói thật. Bích Như không còn nguy hiểm gì nữa. Bác trai bác gái không cần lo lắng. Đợi cô ấy khoẻ hơn một chút, cháu sẽ đích thân đưa cô ấy về nhà. Bác yên tâm” Tiếng nói trầm thấp ngập tràn vẻ kiên định và chút khẩn cầu.
” Cháu-sẽ-chăm-sóc-cô-ấy-thật-tốt “ . Tất nhiên câu này anh để trong lòng.
Nghe giọng điệu chàng trai bên kia đầu dây lộ vẻ khẩn trương, ông Hoàng Nhân Ngạo cố gắng giữ mình không nhất thời để lộ xúc động, cười phá ra.
Haha. Thật là thằng bé ngoan. Biết nghĩ tới tâm tình người lớn.
Quan trọng nhất là, không biết nó quen con bé bao lâu, mà nghe trong điện thoại, thấy nó thiếu điều đưa con bé lên vai.
Chỉ cần qua tay ông đào tạo, bảo đảm một thời gian ngắn sau, thằng bé này có triển vọng gia nhập hội " những người đàn ông đội vợ lên đầu"
Rất tốt...
Đôi mắt hồ ly ngàn năm sáng rực còn hơn đèn pin trong đêm tối. Giọng nói ngọt như mật chẳng mấy chốc vang lên, còn khuyến mãi thêm ngữ điệu thở dài y như thật:
” Không cần phải nói. Tôi tin cậu. Giúp tôi chăm sóc con bé thật tốt. “
Trong lời nói chứa đựng sự chúc phúc và dặn dò.
Nói xong, cúp máy cái rụp.
Hôhô. 22 năm cực khổ nuôi dạy. Cuối cùng cũng có thể tống tiễn “hũ mắm treo đầu giường” này đi rồi.
Word Hạnh phúc được viết từ giây phút này.
Bà Hoàng chiều giờ đi đám, nên không biết việc con gái “mất tích”. Bà về, mới bước vào nhà, đã nhìn thấy chồng đang cười tí ta tí tởn: “ Ai gọi mà ông vui thế? ”
Ông Hoàng Nhân Ngạo thong thả cầm ấm trà, chậm rãi rót ra tách, rồi chậm rãi tu một hơi cạn sạch, xong mới nhìn vợ:
“ Chúng ta sắp có con rể ”
Ding dong..., bà Hoàng liền sững sờ, “ Ông… Ông nói Gì???”Đôi mắt trợn to hết cỡ nhìn chồng. Lão già. Đang nói cái quái gì thế hả?
Ông Hoàng miệng cười, tay vỗ vào tay vợ: “Bà cứ vậy. Chuyện đâu còn có đó, thịt chó còn có mắm tôm. Cứ từ từ. Tôi kể cho mà nghe”
Rì rà rầm rập...
Nhỏ to... to nhỏ...
"Túm lại, bà xem đi, không bao lâu, con gái sẽ rinh về cho chúng ta một thằng rể!"
Sau khi bài diễn văn nhạt thếch kết thúc, người cha rất có lương tâm nào đó hùng hổ phán câu xanh rờn, thành công khiến vợ á khẩu.
Lão già này, con gái nhập viện không lo. Ở đó mà rễ với cỏ.
Xem ra lão ham có rể tới phát điên rồi.
Ặc ặc, chả lẽ ở với mình, bị mình bắt nạt dữ quá, ham hố kiếm đồng minh, định một bước "kháng chiến vùng lên" à?
Còn khuya, kh-y-khuy-a-khuya nhé.
Người đàn ông kia, con gái quen bao lâu, tình cảm tiến triển thế nào còn chưa biết, lại hở ra thì con rể này, con rể nọ.
Rồi còn, tính tình anh ta thế nào, gia cảnh ra sao,... thiếu gì chuyện phải tìm hiểu.
Bà biết chồng mình thuộc hội chứng " cuồng con". Trong mắt ông ta, tiêu chí chọn rể nhất định phải là: " đội con ông ta lên đầu", còn những vấn đề khác- Him dont care.
Nhưng mà...
Trời ạ. Kết cục bà lấy phải ông chồng quai-quái-quải cỡ nào!!!
( Quai: Why I marry him?- quái: Ông ta thật quái đản- người miền Nam phát âm từ oải thành quải: Tôi oải ông ta rồi.
Trời ơi!!!)
Thiệt là. Hối hận không kịp.
***
Hải Đăng cúp điện thoại, nhìn Bích Như đang ngủ bằng ánh mắt dịu dàng.
Ba em bảo tin tưởng anh. Em…..cũng sẽ luôn tin tưởng anh chứ?
Con cá nhỏ của anh dễ bắt nạt như vậy sao?
Vốn dĩ là một cô bé hồn nhiên yêu đời, ngây thơ như sương sớm, hoàn toàn không có tâm cơ, chưa từng biết hại ai, vậy mà đến cuối cùng lại vẫn có người không bằng cầm thú thương tổn, suýt chút nữa uy hiếp đến sinh mệnh yếu ớt của cô.
“Như…” Anh nhỏ giọng gọi cô, nhưng cô vẫn không hề đáp lại.
Hải Đăng khẽ thở dài. Trong lòng anh cảm thấy cực kỳ áy náy. Sau khi trùng sinh, anh luôn muốn bảo vệ cô, đem đến cho cô mọi điều tốt nhất. Nhưng… giờ phút này, cô vẫn nằm đây, vẫn chịu tổn thương.
Là anh bất tài, không thể bảo vệ tốt cô.
Anh phải làm sao bây giờ? Như, em nói đi…
Người vệ sĩ nhẹ nhàng đẩy cửa ra, cung kính đặt tô cháo nóng hổi lên bàn: "Tổng giám đốc, cả buổi chiều nay ngài vẫn chưa ăn gì"
Hải Đăng thờ ơ, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm cô gái nằm trên giường " Để đó đi"
" Yes, sir!" Cúi gập đầu 180 độ, nhưng, mục đích chọc cười thất bại hoàn toàn.
Xem xem đi. Vị đại boss chí cao vô thượng nắm giữ túi tiền của anh ta, sắc mặt vẫn chẳng khá hơn tí nào.
Ngài hiền triết, có mỹ danh Hữu Dục, nói không sai: Người lọt vào bể tình, thằng nào cũng... ngu ráo trọi.
“ Anh cũng đi làm việc khác đi! Nhân tiện mua giúp tôi chén cháo tổ yến bồi bổ cho Bích Như!
Hữu Dục ngẩn ra, "Dạ. Tổng giám đốc."
huhu. Ngài tổng. Tôi theo ngài lâu như vậy, nửa giọt cháo hành ngài còn không nhớ tới tôi đâu đấy.
Thật bất công!!!
Xưa có câu: Hồng nhan bạc mệnh. Nay có câu: Hồng nhan bạc triệu.
Đố có sai!!!
Sau khi người vệ sĩ bước ra khỏi phòng, Hải Đăng tay cầm điện thoại di động, lưu loát bấm một dãy số.
Anh phải gọi báo tin cho cha mẹ Bích như biết, để họ khỏi lo lắng.
Ông Hoàng Nhân Ngạo, cha Hoàng Bích Như đang ngồi gục... trên bàn ngáy khò khò. Bên trái ông điện thoại cố định, bên phải là điện thoại di động.
Đã trễ thế này mà con gái rượu vẫn chưa về. Làm tâm trạng người làm cha như ông bây giờ y chang người đang phỏng đít mà còn bị bắt ngồi trên chảo lửa.
Gọi cho nó một chục cuộc, nhưng không ai bắt máy. Đau lòng quá đi.
Thế là ông dứt khoát ngồi đó, ôm điện thoại đợi cuộc gọi. Sau đó... đầu tiên, mắt ông nhắm lại, đầu ông gục xuống, miệng ông há ra: phò... phò... phò... luôn lúc nào không biết.
Đang ngủ ngon lành, bỗng nhiên bị tiếng chuông điện thoại kêu inh ỏi đánh thức, ông Hoàng nửa tỉnh nửa mê quơ điện thoại di động lên, mắt nhắm mắt mở nghe máy, “Alo, ai thế? Nói chuyện đi! Này… Muốn gì hả? Gọi cho đã mà không nói chuyện, có bị bệnh không vậy?”
Cáu gắt mở to hai mắt nhìn ngang ngó dọc xem thử thằng nào bố láo bố lếu nào ăn gan hùm mật gấu dám phá giấc ngủ của ông đây.
Tiếng chuông điện thoại vẫn reng. Để ý kỹ lại thì ra là tiếng chuông lúc nãy ông nghe được là chuông của cái điện thoại bên trái, tức là... điện thoại bàn.
Ngước nhìn đồng hồ treo trên tường, đã gần 8h tối. Thế mới biết mình đã vinh quang gục trên bàn ... 2 tiếng đồng hồ.
Ông cứ đinh ninh cuộc gọi đến là con gái yêu. Nên dù bực bội đang ngủ thì bị đánh thức, ông cũng không thể nói chuyện cộc lốc, hay hò hét nó trong điện thoại được.
Nguyên tắc vàng của người cha mẫu mực: Không bao giờ được la con cái khi chúng ở ngoài đường.
Muốn gì thì về nhà rồi nói.
Cấm làm bẽ mặt con cái trong mọi tình huống !!!
Vì thế, ông bắt máy, lấy giọng điệu " người lớn không chấp nhặt trẻ con" chào đón con gái yêu:
“A lô, Như hả con? Sao giờ này chưa về nữa?”
Nghe giọng là cha Bích Như. Anh cảm nhận được trong giọng nói đầy lo lắng.
Cũng phải thôi. Cha mẹ nào có con gái lớn đi làm về trễ hơn 4 tiếng đồng hồ, gọi điện thoại hoài không được, ruột gan không nóng mới là lạ.
Hải Đăng lễ phép“ Cháu chào bác. Cháu làm cùng công ty với Bích Như. Hôm nay có đồng nghiệp mời cô ấy dùng cơm. Nên… nên… cô ấy về trễ một chút”
Cái này cũng không tính anh nói dối. Cô đích thực là được đồng nghiệp lôi đi ăn, à không, nói chính xác là " bị", chỉ có điều “ khao” tới phải vào bệnh viện.
Ra là thế. Hại ông lo sốt vó cả buổi tối.
Có điều...
“ Vậy sao? Vậy cho tôi gởi lời cám ơn mọi người ở cộng ty đã chiếu cố con bé. Nhưng sao nó không đích thân gọi điện thoại về cho tôi, mà phải nhờ cậu gọi dùm?”
Biết ngay mà. Dù có 1000 lý do đi chăng nữa cũng không thể che được. Nhưng… biết nói sao cho ông cụ hết lo? Chả lẽ nói thật với ông rằng: “Thưa bác, con gái bác nhờ phúc đồng nghiệp mời đi ăn nên giờ vào bệnh viện cấp cứu luôn.” Và “ đồng nghiệp” đó chính là sếp mới của cô ấy.
Nói ra ông cụ không lo đến chết, anh đi đầu xuống đất.
“ Cháu…” Ấp úng mãi không biết nói sao, sắc mặt hết biến xanh lại chuyển sang đỏ. Anh không bao giờ muốn nói dối với những người con cá nhỏ coi trọng. Huống chi, đây lại là ba cô.
Nhận ra sự khó xử của người bên kia đầu dây, đầu óc của người kinh nghiệm sống bao năm, từng trải bao chuyện đời dâu bể, lại càng hiểu rõ con gái mình, ông Ngạo lập tức nhìn thấu vấn đề, tay còn lại đập đập trán, cay đắng hỏi:
“ Bữa tiệc có món nào cay không?” Ngàn vạn lần đừng nói có. Con bé không ăn được đồ cay.
“Dạ…Có ...Chút ít… Không đáng ngại” Vì cô ấy nôn ra hết rồi. Sau khi cấp cứu không còn gì đáng ngại nữa..
Xong đời! Hiểu con không ai bằng cha mẹ. Ông biết tính con gái rượu cả nể, với lại, tình huống trước mắt, có là nhị cũng phải nể, huống chi là cả.
Tình huống này không thể trách con gái ngoan của ổng. Ngày đầu đi làm, đồng nghiệp mời đi ăn, từ chối thì quá mức chảnh cẩu rồi.
Mà món ăn ở ngoài, có món nào không cay đâu?
“ Con bé nằm ở bệnh viện nào? Phòng mấy? Bác sĩ nói chừng nào xuất viện?” Gương mặt già nua nhăn tít lại. Lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa, chỉ căm tức chưa xả thịt, lột da, ăn gan, uống máu cái tên thối tha nào dám lôi con ông đi chịu tội.
Tổ ông, tổ cha, tổ... mấy chục đời nhà mày. Ông mà biết là cái quân chết giẫm chết bầm nào khiến con yêu con quý của ông thành như vậy, chỉ với một chiêu " Đồ Long đao pháp" thôi, ông đây sẽ biến mày thành..., đỡ tốn tiền qua Thái Lan!!!
Ngồi băng ghế đá dưới sân bệnh viện, Lương Tử Nhan đột nhiên thấy ngứa mũi, hắt xì liên tục cả chục cái. Mũi anh ta trong vòng 1 phút 30 giây liền sưng như quả cà chua.
Quan trọng nhất là, cái-chỗ-ấy-ấy sao lại xót xót nhỉ?! Cảm giác như có ai đạp một phát vào….vậy (¬▂¬)
Haizz. Không khí trong bệnh viện này thật không tốt tý nào.
Ở dưới thằng cháu đang "đau đớn", trên lầu ông cậu gật gù, trong lòng thầm tán thưởng với vị lão nhân đang nói chuyện điện thoại cùng mình, quả thực gừng càng già càng cay. Khóe miệng anh nhếch lên, chậm rãi mở miệng:
” Đúng thật là không có chuyện gì có thể qua mắt bác Hoàng! Cô ấy đang ở bệnh viện XYZ, phòng…, lầu… Bác đi - lược bỏ n từ chỉ đường cẩn thận- sẽ tới . “
Ông Ngạo cố nén tâm tình kích động “ Ừ” một tiếng lấy lệ.
Thái độ của bác trai khiến anh cũng khẩn trương, lật đật bổ sung: "Cháu nói thật. Bích Như không còn nguy hiểm gì nữa. Bác trai bác gái không cần lo lắng. Đợi cô ấy khoẻ hơn một chút, cháu sẽ đích thân đưa cô ấy về nhà. Bác yên tâm” Tiếng nói trầm thấp ngập tràn vẻ kiên định và chút khẩn cầu.
” Cháu-sẽ-chăm-sóc-cô-ấy-thật-tốt “ . Tất nhiên câu này anh để trong lòng.
Nghe giọng điệu chàng trai bên kia đầu dây lộ vẻ khẩn trương, ông Hoàng Nhân Ngạo cố gắng giữ mình không nhất thời để lộ xúc động, cười phá ra.
Haha. Thật là thằng bé ngoan. Biết nghĩ tới tâm tình người lớn.
Quan trọng nhất là, không biết nó quen con bé bao lâu, mà nghe trong điện thoại, thấy nó thiếu điều đưa con bé lên vai.
Chỉ cần qua tay ông đào tạo, bảo đảm một thời gian ngắn sau, thằng bé này có triển vọng gia nhập hội " những người đàn ông đội vợ lên đầu"
Rất tốt...
Đôi mắt hồ ly ngàn năm sáng rực còn hơn đèn pin trong đêm tối. Giọng nói ngọt như mật chẳng mấy chốc vang lên, còn khuyến mãi thêm ngữ điệu thở dài y như thật:
” Không cần phải nói. Tôi tin cậu. Giúp tôi chăm sóc con bé thật tốt. “
Trong lời nói chứa đựng sự chúc phúc và dặn dò.
Nói xong, cúp máy cái rụp.
Hôhô. 22 năm cực khổ nuôi dạy. Cuối cùng cũng có thể tống tiễn “hũ mắm treo đầu giường” này đi rồi.
Word Hạnh phúc được viết từ giây phút này.
Bà Hoàng chiều giờ đi đám, nên không biết việc con gái “mất tích”. Bà về, mới bước vào nhà, đã nhìn thấy chồng đang cười tí ta tí tởn: “ Ai gọi mà ông vui thế? ”
Ông Hoàng Nhân Ngạo thong thả cầm ấm trà, chậm rãi rót ra tách, rồi chậm rãi tu một hơi cạn sạch, xong mới nhìn vợ:
“ Chúng ta sắp có con rể ”
Ding dong..., bà Hoàng liền sững sờ, “ Ông… Ông nói Gì???”Đôi mắt trợn to hết cỡ nhìn chồng. Lão già. Đang nói cái quái gì thế hả?
Ông Hoàng miệng cười, tay vỗ vào tay vợ: “Bà cứ vậy. Chuyện đâu còn có đó, thịt chó còn có mắm tôm. Cứ từ từ. Tôi kể cho mà nghe”
Rì rà rầm rập...
Nhỏ to... to nhỏ...
"Túm lại, bà xem đi, không bao lâu, con gái sẽ rinh về cho chúng ta một thằng rể!"
Sau khi bài diễn văn nhạt thếch kết thúc, người cha rất có lương tâm nào đó hùng hổ phán câu xanh rờn, thành công khiến vợ á khẩu.
Lão già này, con gái nhập viện không lo. Ở đó mà rễ với cỏ.
Xem ra lão ham có rể tới phát điên rồi.
Ặc ặc, chả lẽ ở với mình, bị mình bắt nạt dữ quá, ham hố kiếm đồng minh, định một bước "kháng chiến vùng lên" à?
Còn khuya, kh-y-khuy-a-khuya nhé.
Người đàn ông kia, con gái quen bao lâu, tình cảm tiến triển thế nào còn chưa biết, lại hở ra thì con rể này, con rể nọ.
Rồi còn, tính tình anh ta thế nào, gia cảnh ra sao,... thiếu gì chuyện phải tìm hiểu.
Bà biết chồng mình thuộc hội chứng " cuồng con". Trong mắt ông ta, tiêu chí chọn rể nhất định phải là: " đội con ông ta lên đầu", còn những vấn đề khác- Him dont care.
Nhưng mà...
Trời ạ. Kết cục bà lấy phải ông chồng quai-quái-quải cỡ nào!!!
( Quai: Why I marry him?- quái: Ông ta thật quái đản- người miền Nam phát âm từ oải thành quải: Tôi oải ông ta rồi.
Trời ơi!!!)
Thiệt là. Hối hận không kịp.
***
Hải Đăng cúp điện thoại, nhìn Bích Như đang ngủ bằng ánh mắt dịu dàng.
Ba em bảo tin tưởng anh. Em…..cũng sẽ luôn tin tưởng anh chứ?
/21
|