Mã Hạo Thiên vờ cười rồi chỉ về phía Thy Hương mà nói với bác tài xế.
Nó như mún ném lun chiếc vali vào mặt hắn ( nếu có thể) ngay khi hắn vừa nói xong.
‘’Cái gì mà…cô bé…lại còn đi chậm…’’
Bộ ko có mắt nhìn sao…vì cái gì, vì ai mà tôi phải đi chậm.
Nó tức lộn cả ruột lên , nguýt hắn một cái rồi đi lên xe buýt, để lại chiếc vali nằm một mình cô đơn trên nền đất.
‘’Nek , Dương Thy Hương, cô bỏ của chạy lấy người đấy ak…Dám vứt chiếc vali đắt tiền của tôi …!!!’’
Chiếc xe buýt rẽ trái , quẹo phải, chạy thẳng rồi cứ vậy rẽ…rẽ mãi
…Sau hơn 1 tiếng đồng hồ , bánh xe chạy chậm rồi dừng hẳn_ Vùng đất yên bình và tràn đầy màu xanh mát dịu từ từ hiện rõ trong con mắt của mọi người _ Núi Thanh Nhàn đang ở trước mặt.
‘’Oa…oa…’’
Không một ai mà không khỏi thốt lên một lời trầm trồ khen ngợi vẻ đẹp của nó.
Đỉnh núi Thanh Nhàn đẹp và yên bình đến lạ lùng …-như cái tên của nó vậy.
( lưu ý: Thanh Nhàn…là một cái tên t/g tự bịa ra…nên đừng ai search google làm gì. Nhưng mà…thử search thử , có lẽ nào tồn tại chăng?!*Cười* *t/g chưa thử ^^*)
Ánh mắt Thy Hương long lanh rồi trầm tư…Nó đã ao ước được đặt chân đến một vùng đất thanh bình như vậy từ lâu lắm rồi…
Nhất là sau khi ba mẹ nhẫn tâm mà rời bỏ , để nó lại một mình trên cõi đời này , nó đã ao ước biết bao…được sống một cuộc sống tràn ngập hương vị của thiên nhiên- chúng sẽ làm tâm hồn nó thanh thản hơn…
Phía đàng kia, cách nó không xa, Hàn Tố Như nhìn nó rồi bất chợt cười nhạt…
Rồi sẽ có những điều hay ho ở vùng núi Thanh Nhàn này đây…bên cạnh sự yên bình mà cô nhìn được từ vẻ ngoài của nó-Thy Hương ạ!
Hãy chờ mà xem…bởi Thanh Nhàn- vùng núi mà tôi đã được biết đến từ lúc còn nhỏ lận!
Cơn gió nhẹ thổi lên làm lay động từng chiếc lá của cây đa dại. Tố Như nhìn Thy Hương như thỏa mãn và chờ đợi điều gì đó xảy ra…rồi ả xoay đầu bước đi.
‘’Nào các em…’’
Cô giáo chủ nhiệm của lớp 11Avip khẽ vỗ tay như ra lệnh tập trung. Vuốt nhẹ mái tóc còn buông dài trước ngực ra sau lưng , cô lên giọng:
‘’Theo như hiệu trưởng sắp xếp, từng cặp đôi sẽ cùng nhau leo núi và cắm trại. Tuy nhiên ,về việc ăn ở, nhà trường đã sắp xếp để các em ở nhà khách Mỹ Lệ dưới đỉnh núi. Hai người cùng ở một phòng’’
Các em đừng ồn ào , im lặng nghe cô nhắc tiếp đây!
‘’Thi Hằng , im lặng đi!’’
Thi Hằng đang hồ hởi nói chuyện với Tố Như thì thấy ánh mắt nghiêm nghị của cô giáo.
Lập tức, ả cúi đầu xuống như biết lỗi và im lặng nghe cô nói tiếp.
‘’Có tất cả 4 phòng dành cho học sinh và 2 phòng dành cho giáo viên. ở đây, có 4 nam và 6 nữ, như vậy, 3 bạn nữ sẽ cùng ở một phòng …đừng nói cô thiên vị cho các bạn nam nhé! Vậy đi, các em tự chọn cặp cho mình mà ở!’’
Giọng nói của cô vừa tắt thì tiếng xôn xao nổi lên.
Về phần bọn con trai thì không đáng việc gì. Nhưng…
‘’Thy Hương , tớ sẽ cùng ở phòng cậu…’’
Huyền Trân mỉm cười , bàn tay nhỏ khẽ đặt lên vai nó.
Nó nhìn nhỏ vẻ ưng thuận nhưng còn một người nữa thì sao.
4 đứa bên kia đều là nhóm của Tố Như. Mà trong lòng , nó không thích không gian của nó và Huyền Trân bị một trong những đứa đó phá hủy.
Nhưng lời cô giáo , không thể không nghe. Bắt buộc phải chọn một đứa để ở chung phòng.
Nhỏ Trân bĩu môi nhìn về phía bọn Tố Như đang cười đùa với nhau vẻ đắc chí.
‘’Thế nào, Thy Hương…cô chọn đi…Thi Hằng, Ngọc Diệp hay Ngọc Linh’’
Tố Như cười nhạt nhưng không che giấu được vẻ hả hê…rất hả hê là đàng khác. Dù nó có chọn ai thì …cũng thuận lợi cho kế hoạch của ả mà thôi.
Huyền Trân nhìn nó mà nhíu mày- cậu định chọn ai…
Ngọc Linh thì ổn nhưng tớ không thích cái vẻ béo ục ịch của nó đâu…
‘’Vậy thì tùy cậu chọn!’’
Nó thở dài ,không buồn nhìn về ánh mắt đang đăm chiêu của Trân cũng như vẻ tự mãn của Tố Như. Thôi thì, phó mặc vậy, mặc kệ, nó không làm gì thì bọn nó cũng đâu có cớ gì để làm gì nó.
Nó nói nhỏ với Huyền Trân rồi bước ra ngoài.
Thực ra, nó chỉ thích được ở một mình dưới không gian yên tĩnh và mát mẻ của cây xanh…để tha hồ mà thưởng thức sự trong lành, âm thanh dịu ngọt và không khí thoáng đãng…
Vừa nghĩ, nó vừa nhắm mắt lại và hít thở.
Không khí mát lành biết bao!
Mải thưởng thức không gian của cây cối xung quanh, nó không để ý rằng , có người đã đứng bên cạnh nó từ lúc nào.
Người ấy bước lên, đứng bên cạnh Thy Hương rồi cũng bất chợt hít thở.
‘’Quả là trong lành!’’
Nghe giọng nói của ai đó, nó khẽ mở mắt.
‘’Là cậu hả, Ngọc Cường!’’
Gương mặt trái xoan trắng hồng của nó ngoảnh sang Ngọc Cường đang tươi cười, nó cũng không khỏi mỉm cười nhẹ.
‘’cậu chắc hẳn rất thích thiên nhiên…mình cũng rất thích!’’
Cậu bạn một lần nữa hít thật nhẹ và thật sâu để hương thơm dìu dịu của thiên nhiên ngấm sâu vào tâm hồn.
‘’umh…’’
Nó chỉ gật gật đầu. Rồi im lặng như suy nghĩ.
‘’Thiên nhiên sẽ làm dịu tâm hồn của con ba mẹ ạ…nhìn ánh nắng ban mai chiếu rọi trên cành cây…con như nhìn thấy được hình bóng của ba và mẹ vậy!’’
Từng dòng suy nghĩ lướt qua đầu nó khiến nó không mấy để ý đến lời nói của Ngọc Cường.
‘’Cậu…Thy Hương…ở bên cậu, thật bình yên như ở chốn thiên nhiên vậy…’’
…
‘’Thy Hương…’’
‘’Thy Hương…’’
‘’Hả…?!’’
Thy Hương giật mình , nhận ra bên cạnh mình còn có Ngọc Cường.
‘’Mình xin lỗi…nhưng lúc nãy cậu nói gì với mình vậy?’’
Nó ngơ ngác , đưa ánh mắt hiền khô nhìn Ngọc Cường.
‘’À, tớ…tớ…quên rồi!’’
Cậu cười xòa , gãi gãi đầu. Không hiểu vì sao, khi nhìn vào ánh mắt của nó, trái tim của cậu lỡ một nhịp. Cậu không đủ can đảm để nói lời đó với nó một lần nữa.
Thy Hương cũng bật cười, nó cười cho vẻ mặt ‘’ngố’’ hiện giờ của Cường.
Tiếng cười tuy rất nhỏ nhưng cũng đủ tươi để ánh mắt trời phải ghen tỵ.
Dáng người gần đó dựa vào góc nhỏ. Ánh mắt hắn không rời gương mặt của Thy Hương.
Hắn im lặng và lạnh lùng…bước đi…
Trong con người của hắn , có một chút gì đó xao động , dù rất nhỏ.
‘’Thy Hương…cô vui đến thế sao?’’
Nó như mún ném lun chiếc vali vào mặt hắn ( nếu có thể) ngay khi hắn vừa nói xong.
‘’Cái gì mà…cô bé…lại còn đi chậm…’’
Bộ ko có mắt nhìn sao…vì cái gì, vì ai mà tôi phải đi chậm.
Nó tức lộn cả ruột lên , nguýt hắn một cái rồi đi lên xe buýt, để lại chiếc vali nằm một mình cô đơn trên nền đất.
‘’Nek , Dương Thy Hương, cô bỏ của chạy lấy người đấy ak…Dám vứt chiếc vali đắt tiền của tôi …!!!’’
Chiếc xe buýt rẽ trái , quẹo phải, chạy thẳng rồi cứ vậy rẽ…rẽ mãi
…Sau hơn 1 tiếng đồng hồ , bánh xe chạy chậm rồi dừng hẳn_ Vùng đất yên bình và tràn đầy màu xanh mát dịu từ từ hiện rõ trong con mắt của mọi người _ Núi Thanh Nhàn đang ở trước mặt.
‘’Oa…oa…’’
Không một ai mà không khỏi thốt lên một lời trầm trồ khen ngợi vẻ đẹp của nó.
Đỉnh núi Thanh Nhàn đẹp và yên bình đến lạ lùng …-như cái tên của nó vậy.
( lưu ý: Thanh Nhàn…là một cái tên t/g tự bịa ra…nên đừng ai search google làm gì. Nhưng mà…thử search thử , có lẽ nào tồn tại chăng?!*Cười* *t/g chưa thử ^^*)
Ánh mắt Thy Hương long lanh rồi trầm tư…Nó đã ao ước được đặt chân đến một vùng đất thanh bình như vậy từ lâu lắm rồi…
Nhất là sau khi ba mẹ nhẫn tâm mà rời bỏ , để nó lại một mình trên cõi đời này , nó đã ao ước biết bao…được sống một cuộc sống tràn ngập hương vị của thiên nhiên- chúng sẽ làm tâm hồn nó thanh thản hơn…
Phía đàng kia, cách nó không xa, Hàn Tố Như nhìn nó rồi bất chợt cười nhạt…
Rồi sẽ có những điều hay ho ở vùng núi Thanh Nhàn này đây…bên cạnh sự yên bình mà cô nhìn được từ vẻ ngoài của nó-Thy Hương ạ!
Hãy chờ mà xem…bởi Thanh Nhàn- vùng núi mà tôi đã được biết đến từ lúc còn nhỏ lận!
Cơn gió nhẹ thổi lên làm lay động từng chiếc lá của cây đa dại. Tố Như nhìn Thy Hương như thỏa mãn và chờ đợi điều gì đó xảy ra…rồi ả xoay đầu bước đi.
‘’Nào các em…’’
Cô giáo chủ nhiệm của lớp 11Avip khẽ vỗ tay như ra lệnh tập trung. Vuốt nhẹ mái tóc còn buông dài trước ngực ra sau lưng , cô lên giọng:
‘’Theo như hiệu trưởng sắp xếp, từng cặp đôi sẽ cùng nhau leo núi và cắm trại. Tuy nhiên ,về việc ăn ở, nhà trường đã sắp xếp để các em ở nhà khách Mỹ Lệ dưới đỉnh núi. Hai người cùng ở một phòng’’
Các em đừng ồn ào , im lặng nghe cô nhắc tiếp đây!
‘’Thi Hằng , im lặng đi!’’
Thi Hằng đang hồ hởi nói chuyện với Tố Như thì thấy ánh mắt nghiêm nghị của cô giáo.
Lập tức, ả cúi đầu xuống như biết lỗi và im lặng nghe cô nói tiếp.
‘’Có tất cả 4 phòng dành cho học sinh và 2 phòng dành cho giáo viên. ở đây, có 4 nam và 6 nữ, như vậy, 3 bạn nữ sẽ cùng ở một phòng …đừng nói cô thiên vị cho các bạn nam nhé! Vậy đi, các em tự chọn cặp cho mình mà ở!’’
Giọng nói của cô vừa tắt thì tiếng xôn xao nổi lên.
Về phần bọn con trai thì không đáng việc gì. Nhưng…
‘’Thy Hương , tớ sẽ cùng ở phòng cậu…’’
Huyền Trân mỉm cười , bàn tay nhỏ khẽ đặt lên vai nó.
Nó nhìn nhỏ vẻ ưng thuận nhưng còn một người nữa thì sao.
4 đứa bên kia đều là nhóm của Tố Như. Mà trong lòng , nó không thích không gian của nó và Huyền Trân bị một trong những đứa đó phá hủy.
Nhưng lời cô giáo , không thể không nghe. Bắt buộc phải chọn một đứa để ở chung phòng.
Nhỏ Trân bĩu môi nhìn về phía bọn Tố Như đang cười đùa với nhau vẻ đắc chí.
‘’Thế nào, Thy Hương…cô chọn đi…Thi Hằng, Ngọc Diệp hay Ngọc Linh’’
Tố Như cười nhạt nhưng không che giấu được vẻ hả hê…rất hả hê là đàng khác. Dù nó có chọn ai thì …cũng thuận lợi cho kế hoạch của ả mà thôi.
Huyền Trân nhìn nó mà nhíu mày- cậu định chọn ai…
Ngọc Linh thì ổn nhưng tớ không thích cái vẻ béo ục ịch của nó đâu…
‘’Vậy thì tùy cậu chọn!’’
Nó thở dài ,không buồn nhìn về ánh mắt đang đăm chiêu của Trân cũng như vẻ tự mãn của Tố Như. Thôi thì, phó mặc vậy, mặc kệ, nó không làm gì thì bọn nó cũng đâu có cớ gì để làm gì nó.
Nó nói nhỏ với Huyền Trân rồi bước ra ngoài.
Thực ra, nó chỉ thích được ở một mình dưới không gian yên tĩnh và mát mẻ của cây xanh…để tha hồ mà thưởng thức sự trong lành, âm thanh dịu ngọt và không khí thoáng đãng…
Vừa nghĩ, nó vừa nhắm mắt lại và hít thở.
Không khí mát lành biết bao!
Mải thưởng thức không gian của cây cối xung quanh, nó không để ý rằng , có người đã đứng bên cạnh nó từ lúc nào.
Người ấy bước lên, đứng bên cạnh Thy Hương rồi cũng bất chợt hít thở.
‘’Quả là trong lành!’’
Nghe giọng nói của ai đó, nó khẽ mở mắt.
‘’Là cậu hả, Ngọc Cường!’’
Gương mặt trái xoan trắng hồng của nó ngoảnh sang Ngọc Cường đang tươi cười, nó cũng không khỏi mỉm cười nhẹ.
‘’cậu chắc hẳn rất thích thiên nhiên…mình cũng rất thích!’’
Cậu bạn một lần nữa hít thật nhẹ và thật sâu để hương thơm dìu dịu của thiên nhiên ngấm sâu vào tâm hồn.
‘’umh…’’
Nó chỉ gật gật đầu. Rồi im lặng như suy nghĩ.
‘’Thiên nhiên sẽ làm dịu tâm hồn của con ba mẹ ạ…nhìn ánh nắng ban mai chiếu rọi trên cành cây…con như nhìn thấy được hình bóng của ba và mẹ vậy!’’
Từng dòng suy nghĩ lướt qua đầu nó khiến nó không mấy để ý đến lời nói của Ngọc Cường.
‘’Cậu…Thy Hương…ở bên cậu, thật bình yên như ở chốn thiên nhiên vậy…’’
…
‘’Thy Hương…’’
‘’Thy Hương…’’
‘’Hả…?!’’
Thy Hương giật mình , nhận ra bên cạnh mình còn có Ngọc Cường.
‘’Mình xin lỗi…nhưng lúc nãy cậu nói gì với mình vậy?’’
Nó ngơ ngác , đưa ánh mắt hiền khô nhìn Ngọc Cường.
‘’À, tớ…tớ…quên rồi!’’
Cậu cười xòa , gãi gãi đầu. Không hiểu vì sao, khi nhìn vào ánh mắt của nó, trái tim của cậu lỡ một nhịp. Cậu không đủ can đảm để nói lời đó với nó một lần nữa.
Thy Hương cũng bật cười, nó cười cho vẻ mặt ‘’ngố’’ hiện giờ của Cường.
Tiếng cười tuy rất nhỏ nhưng cũng đủ tươi để ánh mắt trời phải ghen tỵ.
Dáng người gần đó dựa vào góc nhỏ. Ánh mắt hắn không rời gương mặt của Thy Hương.
Hắn im lặng và lạnh lùng…bước đi…
Trong con người của hắn , có một chút gì đó xao động , dù rất nhỏ.
‘’Thy Hương…cô vui đến thế sao?’’
/37
|