S
ầm Uất Nhiên vui vẻ ngâm nga bài hát về đến nhà.
Ân Hoán vào nhà sớm hơn cô một bước, “Có chuyện gì mà em lại vui vẻ thế này?”
“Chuyện tốt.”
Người đàn ông nhíu mày, thay giày, đón lấy chiếc túi và áo khoác trên tay cô treo lên giá treo đồ.
Lâm Cầm nghe thấy tiếng động, thắt tạp dề chạy ra đón, trong tay vẫn còn cầm chiếc xẻng nấu ăn, “Hai con về rồi à? Mau đi rửa tay đi, mẹ còn đang nấu một món nữa…”
“Thơm quá!” Sầm Uất Nhiên tháo giày ra đặt lên tủ giày.
“Chỉ có mũi con thính nhất!”
“Mẹ, mẹ chú ý nghỉ ngơi đi, những chuyện này con và Uất Nhiên cũng làm được.” Ân Hoán nhíu mày, bà đã hơn năm mươi tuổi, sức khỏe lại không tốt, nếu chẳng may mệt mỏi quá sức thì vợ hắn lại phải khóc lóc.
“Hai đứa đi sớm về muộn, đâu có thời gian làm việc nhà? Mẹ đã ở đây thì làm được việc gì hay việc đấy, đều là người nhà cả, con còn khách khí với mẹ thế làm gì?”
“Mẹ, Ân Hoán muốn tốt cho mẹ thôi.”
“Mẹ biết chứ, xem con bảo vệ ghê chưa kìa…” Lâm Cầm trêu ghẹo.
“Mẹ!” Sầm Uất Nhiên giậm chân, xấu hố đến nỗi hai má đỏ bừng.
Một bữa cơm, ba người, vô cùng hòa thuận vui vẻ.
Ăn xong, Ân Hoán xung phong nhận việc đi rửa bát, để hai mẹ con xem ti vi trong phòng khách.
“Nhiên Nhiên, bà ta… đã nói những gì?”
Tay Sầm Uất Nhiên đang cầm điều khiển chợt khựng lại, “Mẹ nhắc đến bà ta làm gì? Không đáng nhắc đến.”
“Đồ ngốc này, mẹ sợ con phải chịu ấm ức.”
“Không ấm ức.”
“Bà ta không khiến con tức giận chứ?” Tính cách Tần Dung thế nào, bà đã được lĩnh giáo hai mươi năm nay rồi, có thể nói là càn quấy bậy bạ, không biết lý lẽ gì hết.
“Tự bà ta làm bà ta tức giận, con không vướng vào là được. Hơn nữa, ai chọc ai giận còn chưa biết đâu!”
Lâm Cầm vỗ tay cô, đôi mắt lộ vẻ an ủi: “Nhiên Nhiên nhà ta trưởng thành rồi…”
Buổi tối, Sầm Uất Nhiên thay quần áo ngủ, dựa vào đầu giường xem tạp chí.
Ân Hoán tắm xong nhào vào, người còn ướt nhẹp đã muốn mò lên giường, bị Sầm Uất Nhiên một cước đá bay.
“Xì, em muốn rồi à?” Dưới ánh đèn, đôi mắt người đàn ông hiện lên vẻ ngả ngớn.
Sầm Uất Nhiên vừa nhìn đã biết người này lại bắt đầu giở trò rồi: “Cút! Không lau khô không được lên đây.”
Tiện tay ném khăn bông qua, trùm lên người hắn.
Ân Hoán giơ tay ra đón lấy, đặt lên đầu vò qua vò lại xoa một hồi.
“Vừa rồi điện thoại của anh kêu đó.”
“Ờ.”
Xoay người ra khỏi phòng ngủ, gọi điện lại.
“A lô? Tôi là Ân Hoán.”
“… A Hoán, anh…”
“Trương Lộ?” Giọng người đàn ông trầm xuống, mi tâm bất giác nhíu chặt lại.
“Đã bao năm rồi, anh vẫn nghe ra được giọng em, em…”
“Ngưng lại! Dám gọi tôi là A Hoán chỉ có hai người, một là vợ tôi, hai là mẹ vợ tôi. Còn cô là ngoại lệ, nếu đã cố gọi, đương nhiên không khó đoán ra.”
Trương Lộ nghe thấy từ “vợ tôi” đó thì tim như đao cắt, “Chẳng lẽ anh đã thực sự quên trước đây chúng ta…”
Sắc mặt Ân Hoán đột nhiên run sợ, “Nếu cô muốn nói những chuyện này thì tôi cúp máy đây.”
“A Hoán! Anh không hề niệm chút tình xưa nào sao?”
“Chuyện đã qua còn nghĩ đến làm gì?”
“Được, không nói đến tìm cảm, em tìm anh có công chuyện đây.”
Ân Hoán châm một điếu thuốc, “Nói.”
“Công ty hiện em đang làm thiếu một vị trí giám đốc bộ phận bảo an, anh có suy nghĩ đến đây làm không?”
“Giám đốc?” Một tiếng xùy lạnh.
Bàn tay cầm điện thoại của Trương Lộ càng siết chặt hơn, “Lương tháng một vạn hai, ngoài ra còn có phúc lợi khác…”
“Không cần nữa.” Ân Hoán cắt ngang lời cô ta, hít một hơi thuốc, nhả ra làn khói thuốc màu trắng, “Sau này cô đừng gọi điện cho tôi nữa, vợ tôi thấy không hay đâu.”
“Sợ gì chứ? Một Sầm Uất Nhiên cũng khiến anh phải sợ hãi hay sao? Anh có còn là Ân Hoán em quen biết năm xưa không?” Âm thanh đột nhiên cao vút lên, gần như trở thành tiếng thét chói tai.
Đáy mắt Ân Hoán lướt qua một tia phiền phức.
“Không liên quan đến cô.” Nói xong, thẳng thắn cúp điện thoại.
“A lô? Ân Hoán, anh dám cúp điện thoại của tôi sao?” Trương Lộ tức đến mức toàn thân run rẩy, cái câu vợ tôi thốt ra từ miệng hắn như thể ép người phát điên!
Hắn sao có thể như vậy được chứ? Sao có thể yêu người phụ nữ khác được chứ?
Quá khứ ngọt ngào êm đềm đó, chẳng lẽ chỉ là một trò đùa hay sao?
Không, không đâu…
Cô ta không tin!
Chắc chắn Sầm Uất Nhiên đã nói gì đó nên mới khiến hắn hiểu lầm mình! Con đĩ!
“Ai gọi đó?” Tay lật giở tờ tạp chí, Sầm Uất Nhiên thuận miệng hỏi.
“Công ty cho vay.” Ân Hoán vén góc chăn lên, chui vào.
“Đừng nhúc nhích.”
“Vợ à, anh lau khô rồi mà, không tin em sờ thử xem!” Người đàn ông nhào tới, Sầm Uất Nhiên bốp một cái lên ót hắn.
“Náo loạn cái gì thế? Đừng có quấy nhiễu em.”
“Cái này có gì hay đâu.” Ân Hoán chỉ vào người mẫu nam người lai quảng cáo quần lót nam trên tờ tạp chí, bĩu môi, đôi mắt lộ vẻ coi thường, “Hắn có đẹp trai được bằng anh không?”
Sầm Uất Nhiên đảo mắt, không thèm để ý đến hắn.
“Người ngợm có mỗi thế này, chi bằng em nhìn anh đây này!” Nói xong, trực tiếp đứng lên trên giường, hai tay chống nạnh.
Sầm Uất Nhiên ngẩng đầu lên, đối diện với phần háng của một người nào đó, bỗng dưng, trợn tròn mắt lên, cái tên khốn này đã cởi luôn cả quần sịp ra rồi!
“Lưu manh!” Chỉ liếc nhìn một cái, rồi vội vàng quay đi.
Ân Hoán giơ tay ra nâng cằm cô lên, “Anh với hắn ta ai mạnh hơn, hửm?”
Sầm Uất Nhiên đẩy ra, đập quyển tạp chí lên người hắn, “Cái đồ chết tiệt này!”
“Suỵt! Mẹ chúng ta còn đang ở sát vách đó!”
Sầm Uất Nhiên nhất thời lúng túng, chuyển thành dùng tay đẩy, bờ môi mím chặt lại.
Ân Hoán cười tà ác nhào người tới, “Vợ à, anh muốn em đến chết mất…”
“Đồ khốn! Ưm…”
“Ngoan nào, giữ lại chút sức lực đi, đợi mẹ ngủ đã rồi kêu.”
“…”
Hương thơm lan tỏa khắp phòng.
Lại nói đếm Đàm Hi, sau khi rời khỏi câu lạc bộ kia, cô không gấp gáp quay về trường học, đi dạo một chút trong trung tâm thương mại, ngắm nhìn quần áo mùa thu mới ra mặt trong tủ kính, trong lòng ngứa ngáy đến phát điên!
Thú vui lớn nhất của nữ giới không ngoài việc mua mua mua!
Đương nhiên cô cũng không phải là ngoại lệ.
Đang định vào trong xem, sờ một cái đến ví tiền, bỗng nhiên mất hết hứng thú.
Tất cả đều tại Tống Bạch! Đang yên đang lành đến Tân Thị làm gì chứ?
Đến thì đến, còn gọi điện làm gì chứ?
Lần trước tất cả đều nhờ hắn nên mới bảo vệ được Ân Hoán, một khi đã nhận ân tình của người khác, làm gì có chuyện không trả lại?
Mời cơm là chuyện khó tránh, cho dù Tống Bạch nói hắn trả tiền, nhưng Đàm Hi cũng không thể quá mất mặt được.
Mời cơm cũng thôi đi, còn chọn một nơi đắt đỏ như vậy nữa, thật là phát điên mà!
Cô hạ quyết tâm, cắn răng, xoay người rời khỏi trung tâm thương mại.
Càng nhìn càng phiền muộn, chi bằng không nhìn nữa…
Đúng lúc xe buýt tới, cô nên về trường học đi thì hơn.
Cô lên xe, đưa tiền, tìm một chỗ trống ở hàng ghế cuối cùng, Đàm Hi móc điện thoại ra lướt weibo.
Đi đi dừng dừng, lắc lư lung lay.
Nửa giờ sau, mới về đến cổng trường.
Đang chuẩn bị xuống xe, nhìn xuyên qua lớp cửa kính xe liền thấy một đám mây ngũ sắc.
Trong đám đông, Hàn Sóc đang chen lên xe, nhét một đồng tiền nhăn nhúm vào trong thùng tiền, có hai tờ năm hào và mấy tờ một hào, thoáng nhìn còn chưa đến hai đồng.
Lái xe mặt không đổi sắc liếc nhìn cô một cái, ánh mắt nhìn sang mái tóc nhuộm màu rối bời kia liền hiểu ra, mơ hồ hiện lên sự coi thường.
Hàn Sóc đeo cây đàn guitar trên lưng, nhìn không chớp mắt.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Đàm Hi lại ngồi vào chỗ cũ.
“Rốt cuộc là cô có xuống xe không đây?” Vị khách bên cạnh nghiêng người, rõ ràng muốn cô nhường chỗ.
Đàm Hi khua tay, “Tạm thời không xuống nữa.”
Người đó bĩu môi.
Đàm Hi không rảnh để tâm đến, bởi vì lúc này, toàn bộ sự chú ý của cô đều đang nằm trên người Hàn Sóc.
Cô chỉ chú ý đến cô gái mặc áo da, phối cùng quần bó sát, chân mang giày đinh, vẽ mắt khói, mái tóc hỗn loạn, vẫn chưa dùng keo xịt tóc cố định lại.
Cùng với đoàn người xe đứng trong khoang xe, một tay cho vào túi quần, một tay bám cột, miệng còn nhai kẹo cao su dáng vẻ lưu manh.
Bất cứ một ai nhìn thấy cũng cảm thấy đây là một cô em lang thang.
Nhưng trên thực tế, đúng là có không ít ánh mắt hoặc là hiếu kỳ, hoặc là thăm dò đang dồn vào Hàn Sóc, Hàn Sóc như thể không phát hiện ra, thỉnh thoảng lại ngâm nga đôi ba câu hát.
Một kiểu bướng bỉnh khác, một kiểu cao ngạo khác.
Mới hai ba bến đã thấy cô chuẩn bị xuống xe, Đàm Hi tự nhiên theo đuôi phía sau, còn cố ý lấy mũ lưỡi trai và kính râm trong túi xách ra, quang minh chính đại theo dõi.
Đi qua hai con đường cái, lại xuyên qua một cái ngõ nhỏ, Hàn Sóc gõ cánh cửa sắt.
“Sao hôm nay đến sớm thế?” Giọng của một người đàn ông vang lên.
“Ừm, đến sớm chuẩn bị.”
“Vào đi, vị tối nay là ông trùm trong giới đấy, cơ hội khó thấy, có nắm bắt được hay không phải xem bản lĩnh cô thế nào rồi.”
Hai người lại nói đôi ba câu nữa mới thôi.
Đàm Hi nấp ở một góc cách đó không xa, bởi vì ngõ quá nhỏ, nên không dám lại gần, chỉ mơ hồ nghe thấy những câu giống như “ông chủ”, “tiếp khách“.
Đến khi cánh cửa sắt đóng lại, cô mới tiến lên kiểm tra.
Quán bar Quất Hồng…
Nhìn tờ poster xiêu vẹo trên tường, Đàm Hi đọc thầm.
Rõ ràng đây là cửa sau.
Ra khỏi cái ngõ nhỏ, vòng đến phía trước, quán bar Quất Hồng ở giữa một tiệm ngâm chân và tiệm mát xa, nếu chỉ nhìn vào lối vào, không thấy khác với mấy tiệm mì bình thường khác.
Đàm Hi đẩy cửa bước vào, mùi khói thuốc nồng nặc xộc tới, lại thêm thứ mùi khó chịu chỉ có trong phòng điều hòa, gần giống như xe khách đường dài.
“Hoan nghênh quý khách.” Người phục vụ cúi gập người cúi chào, đưa cô đến chỗ quầy lễ tân.
Đàm Hi gọi một ly rượu cocktail, đi vào trong sảnh ngồi xuống.
Nhìn xung quanh, thấy không gian ở đây không lớn lắm, nhưng có không ít người, đều là nam nữ trẻ tuổi.
Nam bồi bàn cũng khá, đồng loạt mặc đồ vest bồi bàn, phụ trách dẫn đường.
Nhân viên nữ nóng bỏng, chỉ phụ trách bưng bê, và khi mang rượu lên, trước quỳ sau cúi, trước sau lộ hết.
Ngoài đại sảnh, còn có ba phòng riêng, lần lượt được đặt tên là hoa hồng, mẫu đơn, anh túc, cửa phòng đóng kín.
“Chào mừng mọi người! Sau đây xin mời Rosemarry mang đến cho chúng ta bài hát kinh điển của ban nhạc Beyond – Năm tháng huy hoàng!”
Tiếng vỗ tay cùng với tiếng huýt sáo vang lên như thủy triều dâng trào, một luồng đèn màu chiếu lên sân khấu, chiếu sáng người phụ nữ ôm đàn guitar bước lên.
Tiếng trống nổi lên trước, đàn guitar đệm theo sau.
Tiếng chuông vang lên báo hiệu lúc trở về nhà
Trong sinh mệnh hắn
Dường như có chút hối tiếc
Ý nghĩa làn da màu đen mang lại cho hắn
Là dâng hiến cả đời cho đấu tranh chủng tộc
Năm tháng làm mất đi những thứ đang có
Đôi mắt mệt mỏi mang theo sự kỳ vọng
Hôm nay chỉ còn lại thân xác này
Chào đón năm tháng huy hoàng
Ôm chặt lấy tự do trong gió mưa
Một đời vùng vẫy trong âu lo
……
Giọng nữ khan khàn đầy tang thương, phát âm tiếng Quảng gần như hoàn mĩ, thể hiện lại ca khúc Năm tháng huy hoàng huyền thoại một thời bằng một giọng hát vừa thần bí lại mới lạ.
Dưới ánh đèn, cô gái ôm đàn guitar, nhắm mắt lại, trong âm nhạc, liên tục thay đổi biểu cảm, khi trầm trọng mênh mang, khi kiên nghị ẩn nhẫn, thể hiện toàn bộ cường đồ và độ cứng của bài hát này.
Hôm nay chỉ còn lại thân xác này
Chào đón năm tháng huy hoàng
Ôm lấy tự do trong gió mưa
……
Đàm Hi nghe đến thất thần, giống như tất cả mọi người có mặt, chấn động say mê với màn thể hiện kia.
Vẫn là chiếc áo da jacket ấy, trên đầu là ánh sáng sặc sỡ, những chiếc đinh tán trên đôi giày phản chiếu ánh sáng huy hoàng chói mắt, trang phục vốn quái dị nhưng lại trở nên vô cùng hài hòa trong tiếng ca đó.
Dường như, cô vốn dĩ sinh ra đã là như vậy!
ầm Uất Nhiên vui vẻ ngâm nga bài hát về đến nhà.
Ân Hoán vào nhà sớm hơn cô một bước, “Có chuyện gì mà em lại vui vẻ thế này?”
“Chuyện tốt.”
Người đàn ông nhíu mày, thay giày, đón lấy chiếc túi và áo khoác trên tay cô treo lên giá treo đồ.
Lâm Cầm nghe thấy tiếng động, thắt tạp dề chạy ra đón, trong tay vẫn còn cầm chiếc xẻng nấu ăn, “Hai con về rồi à? Mau đi rửa tay đi, mẹ còn đang nấu một món nữa…”
“Thơm quá!” Sầm Uất Nhiên tháo giày ra đặt lên tủ giày.
“Chỉ có mũi con thính nhất!”
“Mẹ, mẹ chú ý nghỉ ngơi đi, những chuyện này con và Uất Nhiên cũng làm được.” Ân Hoán nhíu mày, bà đã hơn năm mươi tuổi, sức khỏe lại không tốt, nếu chẳng may mệt mỏi quá sức thì vợ hắn lại phải khóc lóc.
“Hai đứa đi sớm về muộn, đâu có thời gian làm việc nhà? Mẹ đã ở đây thì làm được việc gì hay việc đấy, đều là người nhà cả, con còn khách khí với mẹ thế làm gì?”
“Mẹ, Ân Hoán muốn tốt cho mẹ thôi.”
“Mẹ biết chứ, xem con bảo vệ ghê chưa kìa…” Lâm Cầm trêu ghẹo.
“Mẹ!” Sầm Uất Nhiên giậm chân, xấu hố đến nỗi hai má đỏ bừng.
Một bữa cơm, ba người, vô cùng hòa thuận vui vẻ.
Ăn xong, Ân Hoán xung phong nhận việc đi rửa bát, để hai mẹ con xem ti vi trong phòng khách.
“Nhiên Nhiên, bà ta… đã nói những gì?”
Tay Sầm Uất Nhiên đang cầm điều khiển chợt khựng lại, “Mẹ nhắc đến bà ta làm gì? Không đáng nhắc đến.”
“Đồ ngốc này, mẹ sợ con phải chịu ấm ức.”
“Không ấm ức.”
“Bà ta không khiến con tức giận chứ?” Tính cách Tần Dung thế nào, bà đã được lĩnh giáo hai mươi năm nay rồi, có thể nói là càn quấy bậy bạ, không biết lý lẽ gì hết.
“Tự bà ta làm bà ta tức giận, con không vướng vào là được. Hơn nữa, ai chọc ai giận còn chưa biết đâu!”
Lâm Cầm vỗ tay cô, đôi mắt lộ vẻ an ủi: “Nhiên Nhiên nhà ta trưởng thành rồi…”
Buổi tối, Sầm Uất Nhiên thay quần áo ngủ, dựa vào đầu giường xem tạp chí.
Ân Hoán tắm xong nhào vào, người còn ướt nhẹp đã muốn mò lên giường, bị Sầm Uất Nhiên một cước đá bay.
“Xì, em muốn rồi à?” Dưới ánh đèn, đôi mắt người đàn ông hiện lên vẻ ngả ngớn.
Sầm Uất Nhiên vừa nhìn đã biết người này lại bắt đầu giở trò rồi: “Cút! Không lau khô không được lên đây.”
Tiện tay ném khăn bông qua, trùm lên người hắn.
Ân Hoán giơ tay ra đón lấy, đặt lên đầu vò qua vò lại xoa một hồi.
“Vừa rồi điện thoại của anh kêu đó.”
“Ờ.”
Xoay người ra khỏi phòng ngủ, gọi điện lại.
“A lô? Tôi là Ân Hoán.”
“… A Hoán, anh…”
“Trương Lộ?” Giọng người đàn ông trầm xuống, mi tâm bất giác nhíu chặt lại.
“Đã bao năm rồi, anh vẫn nghe ra được giọng em, em…”
“Ngưng lại! Dám gọi tôi là A Hoán chỉ có hai người, một là vợ tôi, hai là mẹ vợ tôi. Còn cô là ngoại lệ, nếu đã cố gọi, đương nhiên không khó đoán ra.”
Trương Lộ nghe thấy từ “vợ tôi” đó thì tim như đao cắt, “Chẳng lẽ anh đã thực sự quên trước đây chúng ta…”
Sắc mặt Ân Hoán đột nhiên run sợ, “Nếu cô muốn nói những chuyện này thì tôi cúp máy đây.”
“A Hoán! Anh không hề niệm chút tình xưa nào sao?”
“Chuyện đã qua còn nghĩ đến làm gì?”
“Được, không nói đến tìm cảm, em tìm anh có công chuyện đây.”
Ân Hoán châm một điếu thuốc, “Nói.”
“Công ty hiện em đang làm thiếu một vị trí giám đốc bộ phận bảo an, anh có suy nghĩ đến đây làm không?”
“Giám đốc?” Một tiếng xùy lạnh.
Bàn tay cầm điện thoại của Trương Lộ càng siết chặt hơn, “Lương tháng một vạn hai, ngoài ra còn có phúc lợi khác…”
“Không cần nữa.” Ân Hoán cắt ngang lời cô ta, hít một hơi thuốc, nhả ra làn khói thuốc màu trắng, “Sau này cô đừng gọi điện cho tôi nữa, vợ tôi thấy không hay đâu.”
“Sợ gì chứ? Một Sầm Uất Nhiên cũng khiến anh phải sợ hãi hay sao? Anh có còn là Ân Hoán em quen biết năm xưa không?” Âm thanh đột nhiên cao vút lên, gần như trở thành tiếng thét chói tai.
Đáy mắt Ân Hoán lướt qua một tia phiền phức.
“Không liên quan đến cô.” Nói xong, thẳng thắn cúp điện thoại.
“A lô? Ân Hoán, anh dám cúp điện thoại của tôi sao?” Trương Lộ tức đến mức toàn thân run rẩy, cái câu vợ tôi thốt ra từ miệng hắn như thể ép người phát điên!
Hắn sao có thể như vậy được chứ? Sao có thể yêu người phụ nữ khác được chứ?
Quá khứ ngọt ngào êm đềm đó, chẳng lẽ chỉ là một trò đùa hay sao?
Không, không đâu…
Cô ta không tin!
Chắc chắn Sầm Uất Nhiên đã nói gì đó nên mới khiến hắn hiểu lầm mình! Con đĩ!
“Ai gọi đó?” Tay lật giở tờ tạp chí, Sầm Uất Nhiên thuận miệng hỏi.
“Công ty cho vay.” Ân Hoán vén góc chăn lên, chui vào.
“Đừng nhúc nhích.”
“Vợ à, anh lau khô rồi mà, không tin em sờ thử xem!” Người đàn ông nhào tới, Sầm Uất Nhiên bốp một cái lên ót hắn.
“Náo loạn cái gì thế? Đừng có quấy nhiễu em.”
“Cái này có gì hay đâu.” Ân Hoán chỉ vào người mẫu nam người lai quảng cáo quần lót nam trên tờ tạp chí, bĩu môi, đôi mắt lộ vẻ coi thường, “Hắn có đẹp trai được bằng anh không?”
Sầm Uất Nhiên đảo mắt, không thèm để ý đến hắn.
“Người ngợm có mỗi thế này, chi bằng em nhìn anh đây này!” Nói xong, trực tiếp đứng lên trên giường, hai tay chống nạnh.
Sầm Uất Nhiên ngẩng đầu lên, đối diện với phần háng của một người nào đó, bỗng dưng, trợn tròn mắt lên, cái tên khốn này đã cởi luôn cả quần sịp ra rồi!
“Lưu manh!” Chỉ liếc nhìn một cái, rồi vội vàng quay đi.
Ân Hoán giơ tay ra nâng cằm cô lên, “Anh với hắn ta ai mạnh hơn, hửm?”
Sầm Uất Nhiên đẩy ra, đập quyển tạp chí lên người hắn, “Cái đồ chết tiệt này!”
“Suỵt! Mẹ chúng ta còn đang ở sát vách đó!”
Sầm Uất Nhiên nhất thời lúng túng, chuyển thành dùng tay đẩy, bờ môi mím chặt lại.
Ân Hoán cười tà ác nhào người tới, “Vợ à, anh muốn em đến chết mất…”
“Đồ khốn! Ưm…”
“Ngoan nào, giữ lại chút sức lực đi, đợi mẹ ngủ đã rồi kêu.”
“…”
Hương thơm lan tỏa khắp phòng.
Lại nói đếm Đàm Hi, sau khi rời khỏi câu lạc bộ kia, cô không gấp gáp quay về trường học, đi dạo một chút trong trung tâm thương mại, ngắm nhìn quần áo mùa thu mới ra mặt trong tủ kính, trong lòng ngứa ngáy đến phát điên!
Thú vui lớn nhất của nữ giới không ngoài việc mua mua mua!
Đương nhiên cô cũng không phải là ngoại lệ.
Đang định vào trong xem, sờ một cái đến ví tiền, bỗng nhiên mất hết hứng thú.
Tất cả đều tại Tống Bạch! Đang yên đang lành đến Tân Thị làm gì chứ?
Đến thì đến, còn gọi điện làm gì chứ?
Lần trước tất cả đều nhờ hắn nên mới bảo vệ được Ân Hoán, một khi đã nhận ân tình của người khác, làm gì có chuyện không trả lại?
Mời cơm là chuyện khó tránh, cho dù Tống Bạch nói hắn trả tiền, nhưng Đàm Hi cũng không thể quá mất mặt được.
Mời cơm cũng thôi đi, còn chọn một nơi đắt đỏ như vậy nữa, thật là phát điên mà!
Cô hạ quyết tâm, cắn răng, xoay người rời khỏi trung tâm thương mại.
Càng nhìn càng phiền muộn, chi bằng không nhìn nữa…
Đúng lúc xe buýt tới, cô nên về trường học đi thì hơn.
Cô lên xe, đưa tiền, tìm một chỗ trống ở hàng ghế cuối cùng, Đàm Hi móc điện thoại ra lướt weibo.
Đi đi dừng dừng, lắc lư lung lay.
Nửa giờ sau, mới về đến cổng trường.
Đang chuẩn bị xuống xe, nhìn xuyên qua lớp cửa kính xe liền thấy một đám mây ngũ sắc.
Trong đám đông, Hàn Sóc đang chen lên xe, nhét một đồng tiền nhăn nhúm vào trong thùng tiền, có hai tờ năm hào và mấy tờ một hào, thoáng nhìn còn chưa đến hai đồng.
Lái xe mặt không đổi sắc liếc nhìn cô một cái, ánh mắt nhìn sang mái tóc nhuộm màu rối bời kia liền hiểu ra, mơ hồ hiện lên sự coi thường.
Hàn Sóc đeo cây đàn guitar trên lưng, nhìn không chớp mắt.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Đàm Hi lại ngồi vào chỗ cũ.
“Rốt cuộc là cô có xuống xe không đây?” Vị khách bên cạnh nghiêng người, rõ ràng muốn cô nhường chỗ.
Đàm Hi khua tay, “Tạm thời không xuống nữa.”
Người đó bĩu môi.
Đàm Hi không rảnh để tâm đến, bởi vì lúc này, toàn bộ sự chú ý của cô đều đang nằm trên người Hàn Sóc.
Cô chỉ chú ý đến cô gái mặc áo da, phối cùng quần bó sát, chân mang giày đinh, vẽ mắt khói, mái tóc hỗn loạn, vẫn chưa dùng keo xịt tóc cố định lại.
Cùng với đoàn người xe đứng trong khoang xe, một tay cho vào túi quần, một tay bám cột, miệng còn nhai kẹo cao su dáng vẻ lưu manh.
Bất cứ một ai nhìn thấy cũng cảm thấy đây là một cô em lang thang.
Nhưng trên thực tế, đúng là có không ít ánh mắt hoặc là hiếu kỳ, hoặc là thăm dò đang dồn vào Hàn Sóc, Hàn Sóc như thể không phát hiện ra, thỉnh thoảng lại ngâm nga đôi ba câu hát.
Một kiểu bướng bỉnh khác, một kiểu cao ngạo khác.
Mới hai ba bến đã thấy cô chuẩn bị xuống xe, Đàm Hi tự nhiên theo đuôi phía sau, còn cố ý lấy mũ lưỡi trai và kính râm trong túi xách ra, quang minh chính đại theo dõi.
Đi qua hai con đường cái, lại xuyên qua một cái ngõ nhỏ, Hàn Sóc gõ cánh cửa sắt.
“Sao hôm nay đến sớm thế?” Giọng của một người đàn ông vang lên.
“Ừm, đến sớm chuẩn bị.”
“Vào đi, vị tối nay là ông trùm trong giới đấy, cơ hội khó thấy, có nắm bắt được hay không phải xem bản lĩnh cô thế nào rồi.”
Hai người lại nói đôi ba câu nữa mới thôi.
Đàm Hi nấp ở một góc cách đó không xa, bởi vì ngõ quá nhỏ, nên không dám lại gần, chỉ mơ hồ nghe thấy những câu giống như “ông chủ”, “tiếp khách“.
Đến khi cánh cửa sắt đóng lại, cô mới tiến lên kiểm tra.
Quán bar Quất Hồng…
Nhìn tờ poster xiêu vẹo trên tường, Đàm Hi đọc thầm.
Rõ ràng đây là cửa sau.
Ra khỏi cái ngõ nhỏ, vòng đến phía trước, quán bar Quất Hồng ở giữa một tiệm ngâm chân và tiệm mát xa, nếu chỉ nhìn vào lối vào, không thấy khác với mấy tiệm mì bình thường khác.
Đàm Hi đẩy cửa bước vào, mùi khói thuốc nồng nặc xộc tới, lại thêm thứ mùi khó chịu chỉ có trong phòng điều hòa, gần giống như xe khách đường dài.
“Hoan nghênh quý khách.” Người phục vụ cúi gập người cúi chào, đưa cô đến chỗ quầy lễ tân.
Đàm Hi gọi một ly rượu cocktail, đi vào trong sảnh ngồi xuống.
Nhìn xung quanh, thấy không gian ở đây không lớn lắm, nhưng có không ít người, đều là nam nữ trẻ tuổi.
Nam bồi bàn cũng khá, đồng loạt mặc đồ vest bồi bàn, phụ trách dẫn đường.
Nhân viên nữ nóng bỏng, chỉ phụ trách bưng bê, và khi mang rượu lên, trước quỳ sau cúi, trước sau lộ hết.
Ngoài đại sảnh, còn có ba phòng riêng, lần lượt được đặt tên là hoa hồng, mẫu đơn, anh túc, cửa phòng đóng kín.
“Chào mừng mọi người! Sau đây xin mời Rosemarry mang đến cho chúng ta bài hát kinh điển của ban nhạc Beyond – Năm tháng huy hoàng!”
Tiếng vỗ tay cùng với tiếng huýt sáo vang lên như thủy triều dâng trào, một luồng đèn màu chiếu lên sân khấu, chiếu sáng người phụ nữ ôm đàn guitar bước lên.
Tiếng trống nổi lên trước, đàn guitar đệm theo sau.
Tiếng chuông vang lên báo hiệu lúc trở về nhà
Trong sinh mệnh hắn
Dường như có chút hối tiếc
Ý nghĩa làn da màu đen mang lại cho hắn
Là dâng hiến cả đời cho đấu tranh chủng tộc
Năm tháng làm mất đi những thứ đang có
Đôi mắt mệt mỏi mang theo sự kỳ vọng
Hôm nay chỉ còn lại thân xác này
Chào đón năm tháng huy hoàng
Ôm chặt lấy tự do trong gió mưa
Một đời vùng vẫy trong âu lo
……
Giọng nữ khan khàn đầy tang thương, phát âm tiếng Quảng gần như hoàn mĩ, thể hiện lại ca khúc Năm tháng huy hoàng huyền thoại một thời bằng một giọng hát vừa thần bí lại mới lạ.
Dưới ánh đèn, cô gái ôm đàn guitar, nhắm mắt lại, trong âm nhạc, liên tục thay đổi biểu cảm, khi trầm trọng mênh mang, khi kiên nghị ẩn nhẫn, thể hiện toàn bộ cường đồ và độ cứng của bài hát này.
Hôm nay chỉ còn lại thân xác này
Chào đón năm tháng huy hoàng
Ôm lấy tự do trong gió mưa
……
Đàm Hi nghe đến thất thần, giống như tất cả mọi người có mặt, chấn động say mê với màn thể hiện kia.
Vẫn là chiếc áo da jacket ấy, trên đầu là ánh sáng sặc sỡ, những chiếc đinh tán trên đôi giày phản chiếu ánh sáng huy hoàng chói mắt, trang phục vốn quái dị nhưng lại trở nên vô cùng hài hòa trong tiếng ca đó.
Dường như, cô vốn dĩ sinh ra đã là như vậy!
/1339
|