Đ
úng là hắn không thể cắt đuôi được cô!
Không thể không nói, Tưởng Hoa đã biết được sự thật.
“Shit!” Đập tay vào vô lăng, Chu Dịch chỉ hận không thể đạp chân ga đến khi bên dưới thủng thành một lỗ.
Vốn dĩ hắn còn tưởng rằng thắng một cô em vô cùng dễ dàng, không ngờ cô em này lại giấu tài, hại hắn sơ ý, làm mất tiên cơ.
Bây giờ, Đàm Hi đã nhanh hơn hắn một phần tư đầu xe.
Tình thế nghiêm trọng, không thể sơ sảy được.
Chu Dịch hạ cửa sổ xe xuống, một luồng gió mạnh ào vào trong xe, thổi tóc hắn bay hỗn loạn.
Trong cơn cuồng phong, bên kia dựng ngón giữa lên, nhếch mày khiêu khích, huênh hoang tự đại.
Đàm Hi hừ lạnh, đôi mắt lộ vẻ coi thường, lúc nào rồi còn muốn đùa giỡn nữa?
Động tác tay không hề ngừng, hai chân phối hợp cao độ với nhau, xoay gấp, đổi số, hãm phanh, chuyển dịch gần như hoàn mĩ, thoáng chốc đã ép Chu Dịch về phía sau.
Đàm Hi huýt sáo, mở cửa sổ vẫy tay, ý tứ chính là: bye bye, loser!
“Đệch!” Dương Tự trợn trừng mắt, “Sao lại thế được…”
Tưởng Hoa giành lấy kính viễn vọng trong tay hắn, hồi lâu sau, thấp giọng lầm bẩm: “Lần này xong đời rồi…”
Tống Bạch nằm trên chiếc ghế mát uống nước trái cây, nghe vậy, lật người ngồi dậy, “Thế nào? Dịch thua rồi hả?”
Hai người đồng loạt quay lại nhìn hắn.
“Anh Ba, sao anh biết?!” Trên mặt Dương Tự toàn là dấu hỏi.
“Xem ra, có một số chuyện chúng ta chẳng hay biết gì.” Tưởng Hoa giơ tay lên đẩy kính.
Khi lái xe quay về, Chu Dịch đi trước, Đàm Hi lắc lư đi theo sau, một người hùng hổ phăm phăm, một người nhàn tản ung dung.
Tưởng Hoa và Dương Tự nhìn nhau, ai nấy đều nhìn thấy rõ sự trầm trọng trong mắt nhau.
Kỹ thuật lái xe của Chu Dịch không phải là mức độ chuyên nghiệp, nhưng cũng không kém các tay đua chuyên nghiệp là bao, xưa nay chưa bao giờ bất lợi, hôm nay bại trận, tuy nguyên nhân chủ yếu là chủ quan khinh địch, nhưng thua là thua, cũng không biết hắn có dũng khí để chấp nhận sự thật này không.
Đương nhiên, đáp án là phủ định.
Lúc này Chu Dịch đang hoàn hồn lại từ trong nỗi khiếp sợ bị đuổi kịp và vượt qua, lửa giận theo nhau nhào tới.
Tại sao hắn lại thua cuộc?
Sao có thể thua được chứ?
Sự xấu hổ và tức giận khiến hắn như sắp nổi điên lên, dường như trong lồng ngực đang có một ngọn lửa đang cháy, sau đó, hắn đã làm một chuyện mà sau này mỗi khi nghi lại hắn vẫn chảy mồ hôi lạnh ròng ròng nghĩ là một chuyện ngu xuẩn!
Chỉ thấy hắn mạnh mẽ quay đầu xe lại, đụng trúng vào Đàm Hi đang đi đến.
“Đệch!” Tống Bạch là người đầu tiên thấy không đúng, lật người khỏi chiếc ghế đuổi theo.
Trong lòng Tưởng Hoa lộp bộp, dự cảm đã trở thành sự thật.
Đàm Hi đang nắm vô lăng lưu luyến không rời, nếu như cô cũng có một chiếc xe đua như vầy thì tốt biết bao?
Cố ý giảm tốc độ xe lại, là để được sờ mó nhiều thêm một chút.
Nhưng Chu Dịch đạp chân ga giống như phát tiết, chỉ hận không thể bay đến, cho nên hai người đã cách nhau một khoảng nhất định.
Cũng chính khoảng cách này đã khiến Đàm Hi có đủ thời gian để phản ứng lại.
Cấp tốc quay đầu lại, lượn trái lượn phải hai vòng rồi đâm vào hàng rào bảo hộ, nhưng cô không quan tâm được đến nhiều thứ như vậy, đâm nhau với Chu Dịch, không chết cũng què.
Cô chạy, hắn đuổi theo, Chu Dịch cầm vô lăng, hai mắt đỏ ngầu lên.
“Đệch! Thằng điên!” Đàm Hi không ngờ Chu Dịch lại không chịu thua!
Sớm biết thế này chi bằng thua hắn cho rồi, hai cái bạt tai so với tính mạng có là gì?
Đột nhiên, một tiếng nổ cực lớn vang lên, mơ hồ có ánh lửa lóe lên, Đàm Hi nhìn liếc qua gương chiếu hậu, Chu Dịch giống như phát điên, tông đổ hàng rào bảo vệ, muốn cưỡng ép xuyên qua đó.
Đáng tiếc, khi xe của hắn quay đầu mạnh và đột ngột đã xảy ra chút vấn đề, lại giẫm chân ga tăng tốc suốt đường đi, sao có thể dễ dàng chịu đựng được nữa?
Đầu xe bốc khói trắng.
Tình tình đã bắt đầu trở nên nguy hiểm, phải biết rằng, mỗi chiếc xe đua để được đủ điều kiện tham gia đua phải được lắp ráp hoàn mĩ, kiểm tra tu sửa toàn diện, nay lại trở nên chỉ còn hơi tàn như con chó chết thì chắc chắn đã bị tổn thương nghiêm trọng.
Không ngờ Chu Dịch đã đỏ ngầu cả mắt, vẫn bám riết không chịu buông cô ra, còn cưỡng chế khởi động, đạp chân ga kêu ầm ĩ lên.
Đàm Hi thăm hỏi một lượt mười tám đời tổ tông nhà Chu Dịch, nhưng lại phân vân giữa đi và ở.
Nếu chẳng may rò xăng, bị nổ xe…
Nếu Đàm Hi đủ lý trí thì nên lái xe rời đi, nực cười, cô lại vội vàng đi cứu một kẻ điên muốn đụng chết cô sao?
Cô có phải là thánh mẫu Maria đâu…
Huống hồ, chưa chắc đã rò xăng, cho dù có rò xăng, cũng chưa chắc đã xảy ra cháy nổ.
Cô còn nhào vào đó, có khi còn bị tên điên đó cắn lại một cái, tổn thất biết bao.
Suy nghĩ một hồi, nên bỏ đi thì hơn.
Khi Chu Dịch tông đầu xe vào hàng rào lan can, khóe mắt vị trí gần huyệt thái dương đập lên cửa kính xe, choáng váng đến không kịp đề phòng.
Vốn dĩ còn muốn đạp chân ga đuổi theo, nhưng cũng đành phải thôi.
Đột nhiên, mùi xăng xe truyền đến, sắc mặt lập tức thay đổi.
Giơ tay đẩy cửa, không mở được, muốn dịch chuyển sang bên kia, mới phát hiện cửa xe đã bị hàng rào bảo vệ kẹt cứng.
Chu Dịch hít thở sâu, bình tĩnh lại, ấn nút cầu cứu, nếu không có gì ngoài ý muốn thì nhân viên cứu hộ trực sẵn xung quanh trường đua sẽ chạy đến đây trong vòng ba phút sau khi nút cứu hộ được ấn.
Nhưng đã năm phút trôi qua, mùi xăng xe càng lúc càng đậm, nhưng vẫn không thấy một bóng người nào.
“Đệch! Rốt cuộc các người có làm được không đấy?” Tống Bạch kéo vạt áo vest phẫn nộ gầm gào, phổi như sắp nổ tung, cũng không biết tình hình bên kia thế nào.
Người đàn ông lau mồ hôi, nhệch ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
“Cậu Ba, bọn họ đang dọn sạch chướng ngại vật trên đường…”
“Đã tám phút trôi qua rồi, anh nói con mẹ nó đi, còn phải dọn bao lâu nữa?”
“Đại, đại khái… ba phút nữa.” Giám đốc sắp khóc đến nơi, tiểu tổ tông kia đụng trúng hàng rào bảo vệ đã khiến toàn bộ đường đều bị chặn lại, lại còn là đường đơn cong nhỏ chật hẹp, vốn dĩ công việc chỉ cần mất mấy phút, nhưng lại dây dưa đến mười mấy phút chưa xong, nhưng những lời này ông ta không dám nói ra.
Chỉ có thể cúi đầu khom lưng, cẩn thận hầu hạ, chỉ e cậu ấm này khó chịu một cái là quơ tay dẹp luôn cả câu lạc bộ này đi.
Đến lúc đó mới gọi là xui xẻo!
…
Lại nói đến Chu Dịch bên kia, thời gian chờ đợi càng lúc càng dài, vốn dĩ hắn còn trấn tĩnh, giờ đây cũng đã bắt đầu hoang mang.
Khi bò xuống tìm búa an toàn, một luồng khí nóng từ đằng sau người truyền tới.
Đuôi xe phơi nắng đã vọt lên ngọn lửa, Chu Dịch kinh hãi, bản năng muốn sống sót khiến hắn bắt đầu dùng nắm đấm ra sức đập vào cửa sổ.
Từng chút từng chút một, cho đến khi bàn tay đã máu thịt lẫn lộn nhưng cũng chỉ có thể đập nứt nó, tạo nên hình mạng nhện chứ không thể đập vỡ được.
Ầm!
Lửa dần lớn hơn, Chu Dịch cắn răng, bắt đầu dùng vai đập vào cửa xe.
“Đừng lãng phí sức lực nữa, thép cường lực mà để anh đập được mới gọi là siêu phàm đấy.” Đàm Hi đứng bên ngoài xe, mặc bộ trang phục đua xe màu đỏ bạc, tóc đuôi ngựa lay động trong gió, xinh đẹp mà khí khái.
Cô nhìn thấy có ánh lửa từ xa nên mới quay lại.
Chu Dịch cũng không để ý đến ân oán giữa hai người nữa, lúc này dường như đã tìm được ngọn cỏ cứu mạng, không khác gì điểm sáng duy nhất trong bóng tối.
“Cứu tôi!”
Đàm Hi nhíu mày, lại đi vòng qua bên kia kiểm tra, “Anh lùi lại phía sau đi.”
Chu Dịch ngoan ngoãn nghe lời, lùi về vị trí ghế lái phụ.
Sau đó hắn đã thấy cô lấy ra một chiếc giày cao gót, bắt đầu dùng gót giầy đập mạnh vào kính cửa, gắng sức đập vào vị trí trung tâm mạng nhện mà hắn đã đập nứt ra khi nãy.
Khóe miệng Chu Dịch co quắp.
Đập được kha khá, Đàm Hi mang giày vào chân, giơ chân lên đạp một cái, bạch!
Kính nứt vỡ từ phía giữa ra, cô lại dùng mũ bảo hiểm đập khắp bốn xung quanh để đẩy thủy tinh vụn xuống, “Còn ngẩn ra đấy làm gì? Lăn ra đây nhanh lên!”
Mười lăm phút sau.
Khi đội cứu hộ cuối cùng cũng dọn sạch xong đường, hỏa tốc đi tới, thứ đập vào mắt họ chỉ là một chếc xe đang bốc cháy, cũng may, còn chưa nổ tung.
“Là xe của anh Dịch!” Dương Tự phản ứng lại, đôi mắt lộ vẻ kinh hãi.
“Mau đến cứu người!”
Một đàm người ùa lên, người dập lửa, người cạy cửa xe.
“Này… tôi ở đây.”
Mọi người nhìn theo hướng âm thanh, thấy một bóng người màu lam bạc đứng trong một góc rẽ phía trước, trong tay cầm một chiếc giày cao gót.
Bởi vì đó là vùng điểm mù, cho nên mới đầu mọi người không chú ý đến.
Tưởng Hoa thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, trái tim Tống Bạch cũng dần đập bình thường trở lại.
Chỉ có Dương Tự chú ý đến điểm tương đối độc đáo: “Anh, anh đang cầm cái gì trong tay thế?”
Chu Dịch ồ lên một tiếng, gãi đầu: “À này… mấy người có biết chỗ nào sửa giày cao gót không?”
Tống Bạch + Tưởng Hoa: “…”
Dương Tự trợn mắt há mồm.
“Chu Dịch, anh đã sửa xong chưa hả?”
“Ồ, sắp rồi.”
Thế giới này bị làm sao vậy?
Cho đến khi trở về phòng riêng, mấy người Tống Bạch vẫn còn đang ngẩn ngơ.
Đàm Hi gọi nhân viên phục vụ đưa cô đi thay đồ.
Chu Dịch cũng muốn đi, nhưng bị ba người kia ngăn lại.
“Cậu và cô ấy… sao vậy?”
“Dịch Tử, có chuyện gì mà tụi này lại không biết không?”
“Có phải cậu uống nhầm thuốc rồi không?”
Chu Dịch bị ấn ngồi lại xuống ghế sô pha, “Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cự tất nghiêm trị.”
“Ừ thì…” Hắn sờ mũi, “Dù sao thì các cậu bớt nhằm vào cô ấy đi!”
Đôi mắt Tưởng Hoa lộ vẻ trêu tức: “Bị mê hoặc rồi hả?”
“Cút! Đó là ân nhân cứu mạng của tôi!”
Tống Bạch nhíu mày: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Chu Dịch kể lại một lượt mọi chuyện, Dương Tự chẹp chẹp miệng, “Không ngờ trông có vẻ văn nhã nhu thuận, hóa ra mà một cô gái dã man!”
“Chẳng có gì đáng để kinh ngạc cả.” Tưởng Hoa rót cho mình một cốc nước, “Cô ta thắng được Dịch Tử, chẳng lẽ không đục nổi một tấm kính?”
“Đừng có nói với em cô ta dùng cái này đục đấy nhé?” Dương Tự chỉ vào một chiếc giày cao gót đã bị gãy gót trong tay Chu Dịch.
“Bingo.” Một cái búng tay, Chu Dịch gật đầu, “Mau nghĩ xem sửa cái này thế nào đi…”
“Vậy lúc trước cá cược tính sao?”
Đàm Hi thua phải để cho Chu Dịch bạt tai hai cái, Chu Dịch thua thì để tùy cô xử lý.
“Ờ, cô ấy bảo tôi sửa giầy cho cô ấy.” Ánh mắt lóe sáng.
“Chỉ thế thôi à?” Tưởng Hoa nhướng mày, đằng sau mắt kính là đôi con ngươi sáng quắc, lướt qua ánh sáng sắc bén.
“Khụ khụ… còn nữa, sau này gặp mặt phải gọi cô ấy là… chị Đàm.”
Chu Dịch lắp bắp nói xong, gương mặt đã đỏ bừng lên vì xấu hổ.
Hắn đã hai mươi sáu tuổi rồi, còn phải gọi một con nhóc là “chị”?
Nhưng không nhịn không được, ai bảo hắn thua chứ?
Tống Bạch ngồi bên cạnh, gác chân lên bắt chéo, tư thái nhàn nhã, anh ta có thể nói là kết quả này mình đã liệu được từ trước rồi không?
Dù sao cũng là người từng trải…
Đàm Hi thay quần áo xong, đi dép trở lại phòng, “Đã sửa xong chưa?”
Cô muốn quay về trường học.
Chu Dịch mặt mày khổ sở: “Hình như là phải dùng keo dán để dán.”
“Thế thì sao?”
“Không sửa được! Nhưng mà, tôi có thể đền cho cô một đôi mới.” Công tử Chu không thiếu tiền, đừng nói là một đôi, một nghìn đôi hắn cũng đền được.
“Vậy bây giờ tôi đi giày nào?”
Chu Dịch: “…”
Đàm Hi giơ tay, “Đưa đây.”
Ngoan ngoãn cung kính.
“Gọi đi.”
“Hả?”
“Điều chúng ta cá cược.”
“… Chị Đàm.”
“Ừ, ngoan đấy.”
Tống Bạch: “…”
Hình như anh ta đã nhìn thấy bóng dáng một người nào đó từ trên người Chu Dịch, nhưng anh ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận người đó là mình.
Đập gót chiếc giày còn lại vào cạnh bàn, cũng không biết là do lực đập quá lớn hay do góc độ quá vi diệu mà gót giày lập tức gãy ra.
“Đối xứng vừa khít.”
Phớt lờ ánh mắt kỳ quái của bốn người đàn ông, Đàm Hi mang giày vào còn lắc lư chân thử giày, không tệ.
“Tôi đi trước đây.” Vẫy tay, cầm túi đi mất.
Đi ra phía cửa, cô hơi ngừng lại, “Nhãn hiệu này, mỗi mẫu một đôi, trong vòng ba ngày đưa đến đại học T, coi như là… tiền công cứu mạng anh.”
úng là hắn không thể cắt đuôi được cô!
Không thể không nói, Tưởng Hoa đã biết được sự thật.
“Shit!” Đập tay vào vô lăng, Chu Dịch chỉ hận không thể đạp chân ga đến khi bên dưới thủng thành một lỗ.
Vốn dĩ hắn còn tưởng rằng thắng một cô em vô cùng dễ dàng, không ngờ cô em này lại giấu tài, hại hắn sơ ý, làm mất tiên cơ.
Bây giờ, Đàm Hi đã nhanh hơn hắn một phần tư đầu xe.
Tình thế nghiêm trọng, không thể sơ sảy được.
Chu Dịch hạ cửa sổ xe xuống, một luồng gió mạnh ào vào trong xe, thổi tóc hắn bay hỗn loạn.
Trong cơn cuồng phong, bên kia dựng ngón giữa lên, nhếch mày khiêu khích, huênh hoang tự đại.
Đàm Hi hừ lạnh, đôi mắt lộ vẻ coi thường, lúc nào rồi còn muốn đùa giỡn nữa?
Động tác tay không hề ngừng, hai chân phối hợp cao độ với nhau, xoay gấp, đổi số, hãm phanh, chuyển dịch gần như hoàn mĩ, thoáng chốc đã ép Chu Dịch về phía sau.
Đàm Hi huýt sáo, mở cửa sổ vẫy tay, ý tứ chính là: bye bye, loser!
“Đệch!” Dương Tự trợn trừng mắt, “Sao lại thế được…”
Tưởng Hoa giành lấy kính viễn vọng trong tay hắn, hồi lâu sau, thấp giọng lầm bẩm: “Lần này xong đời rồi…”
Tống Bạch nằm trên chiếc ghế mát uống nước trái cây, nghe vậy, lật người ngồi dậy, “Thế nào? Dịch thua rồi hả?”
Hai người đồng loạt quay lại nhìn hắn.
“Anh Ba, sao anh biết?!” Trên mặt Dương Tự toàn là dấu hỏi.
“Xem ra, có một số chuyện chúng ta chẳng hay biết gì.” Tưởng Hoa giơ tay lên đẩy kính.
Khi lái xe quay về, Chu Dịch đi trước, Đàm Hi lắc lư đi theo sau, một người hùng hổ phăm phăm, một người nhàn tản ung dung.
Tưởng Hoa và Dương Tự nhìn nhau, ai nấy đều nhìn thấy rõ sự trầm trọng trong mắt nhau.
Kỹ thuật lái xe của Chu Dịch không phải là mức độ chuyên nghiệp, nhưng cũng không kém các tay đua chuyên nghiệp là bao, xưa nay chưa bao giờ bất lợi, hôm nay bại trận, tuy nguyên nhân chủ yếu là chủ quan khinh địch, nhưng thua là thua, cũng không biết hắn có dũng khí để chấp nhận sự thật này không.
Đương nhiên, đáp án là phủ định.
Lúc này Chu Dịch đang hoàn hồn lại từ trong nỗi khiếp sợ bị đuổi kịp và vượt qua, lửa giận theo nhau nhào tới.
Tại sao hắn lại thua cuộc?
Sao có thể thua được chứ?
Sự xấu hổ và tức giận khiến hắn như sắp nổi điên lên, dường như trong lồng ngực đang có một ngọn lửa đang cháy, sau đó, hắn đã làm một chuyện mà sau này mỗi khi nghi lại hắn vẫn chảy mồ hôi lạnh ròng ròng nghĩ là một chuyện ngu xuẩn!
Chỉ thấy hắn mạnh mẽ quay đầu xe lại, đụng trúng vào Đàm Hi đang đi đến.
“Đệch!” Tống Bạch là người đầu tiên thấy không đúng, lật người khỏi chiếc ghế đuổi theo.
Trong lòng Tưởng Hoa lộp bộp, dự cảm đã trở thành sự thật.
Đàm Hi đang nắm vô lăng lưu luyến không rời, nếu như cô cũng có một chiếc xe đua như vầy thì tốt biết bao?
Cố ý giảm tốc độ xe lại, là để được sờ mó nhiều thêm một chút.
Nhưng Chu Dịch đạp chân ga giống như phát tiết, chỉ hận không thể bay đến, cho nên hai người đã cách nhau một khoảng nhất định.
Cũng chính khoảng cách này đã khiến Đàm Hi có đủ thời gian để phản ứng lại.
Cấp tốc quay đầu lại, lượn trái lượn phải hai vòng rồi đâm vào hàng rào bảo hộ, nhưng cô không quan tâm được đến nhiều thứ như vậy, đâm nhau với Chu Dịch, không chết cũng què.
Cô chạy, hắn đuổi theo, Chu Dịch cầm vô lăng, hai mắt đỏ ngầu lên.
“Đệch! Thằng điên!” Đàm Hi không ngờ Chu Dịch lại không chịu thua!
Sớm biết thế này chi bằng thua hắn cho rồi, hai cái bạt tai so với tính mạng có là gì?
Đột nhiên, một tiếng nổ cực lớn vang lên, mơ hồ có ánh lửa lóe lên, Đàm Hi nhìn liếc qua gương chiếu hậu, Chu Dịch giống như phát điên, tông đổ hàng rào bảo vệ, muốn cưỡng ép xuyên qua đó.
Đáng tiếc, khi xe của hắn quay đầu mạnh và đột ngột đã xảy ra chút vấn đề, lại giẫm chân ga tăng tốc suốt đường đi, sao có thể dễ dàng chịu đựng được nữa?
Đầu xe bốc khói trắng.
Tình tình đã bắt đầu trở nên nguy hiểm, phải biết rằng, mỗi chiếc xe đua để được đủ điều kiện tham gia đua phải được lắp ráp hoàn mĩ, kiểm tra tu sửa toàn diện, nay lại trở nên chỉ còn hơi tàn như con chó chết thì chắc chắn đã bị tổn thương nghiêm trọng.
Không ngờ Chu Dịch đã đỏ ngầu cả mắt, vẫn bám riết không chịu buông cô ra, còn cưỡng chế khởi động, đạp chân ga kêu ầm ĩ lên.
Đàm Hi thăm hỏi một lượt mười tám đời tổ tông nhà Chu Dịch, nhưng lại phân vân giữa đi và ở.
Nếu chẳng may rò xăng, bị nổ xe…
Nếu Đàm Hi đủ lý trí thì nên lái xe rời đi, nực cười, cô lại vội vàng đi cứu một kẻ điên muốn đụng chết cô sao?
Cô có phải là thánh mẫu Maria đâu…
Huống hồ, chưa chắc đã rò xăng, cho dù có rò xăng, cũng chưa chắc đã xảy ra cháy nổ.
Cô còn nhào vào đó, có khi còn bị tên điên đó cắn lại một cái, tổn thất biết bao.
Suy nghĩ một hồi, nên bỏ đi thì hơn.
Khi Chu Dịch tông đầu xe vào hàng rào lan can, khóe mắt vị trí gần huyệt thái dương đập lên cửa kính xe, choáng váng đến không kịp đề phòng.
Vốn dĩ còn muốn đạp chân ga đuổi theo, nhưng cũng đành phải thôi.
Đột nhiên, mùi xăng xe truyền đến, sắc mặt lập tức thay đổi.
Giơ tay đẩy cửa, không mở được, muốn dịch chuyển sang bên kia, mới phát hiện cửa xe đã bị hàng rào bảo vệ kẹt cứng.
Chu Dịch hít thở sâu, bình tĩnh lại, ấn nút cầu cứu, nếu không có gì ngoài ý muốn thì nhân viên cứu hộ trực sẵn xung quanh trường đua sẽ chạy đến đây trong vòng ba phút sau khi nút cứu hộ được ấn.
Nhưng đã năm phút trôi qua, mùi xăng xe càng lúc càng đậm, nhưng vẫn không thấy một bóng người nào.
“Đệch! Rốt cuộc các người có làm được không đấy?” Tống Bạch kéo vạt áo vest phẫn nộ gầm gào, phổi như sắp nổ tung, cũng không biết tình hình bên kia thế nào.
Người đàn ông lau mồ hôi, nhệch ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
“Cậu Ba, bọn họ đang dọn sạch chướng ngại vật trên đường…”
“Đã tám phút trôi qua rồi, anh nói con mẹ nó đi, còn phải dọn bao lâu nữa?”
“Đại, đại khái… ba phút nữa.” Giám đốc sắp khóc đến nơi, tiểu tổ tông kia đụng trúng hàng rào bảo vệ đã khiến toàn bộ đường đều bị chặn lại, lại còn là đường đơn cong nhỏ chật hẹp, vốn dĩ công việc chỉ cần mất mấy phút, nhưng lại dây dưa đến mười mấy phút chưa xong, nhưng những lời này ông ta không dám nói ra.
Chỉ có thể cúi đầu khom lưng, cẩn thận hầu hạ, chỉ e cậu ấm này khó chịu một cái là quơ tay dẹp luôn cả câu lạc bộ này đi.
Đến lúc đó mới gọi là xui xẻo!
…
Lại nói đến Chu Dịch bên kia, thời gian chờ đợi càng lúc càng dài, vốn dĩ hắn còn trấn tĩnh, giờ đây cũng đã bắt đầu hoang mang.
Khi bò xuống tìm búa an toàn, một luồng khí nóng từ đằng sau người truyền tới.
Đuôi xe phơi nắng đã vọt lên ngọn lửa, Chu Dịch kinh hãi, bản năng muốn sống sót khiến hắn bắt đầu dùng nắm đấm ra sức đập vào cửa sổ.
Từng chút từng chút một, cho đến khi bàn tay đã máu thịt lẫn lộn nhưng cũng chỉ có thể đập nứt nó, tạo nên hình mạng nhện chứ không thể đập vỡ được.
Ầm!
Lửa dần lớn hơn, Chu Dịch cắn răng, bắt đầu dùng vai đập vào cửa xe.
“Đừng lãng phí sức lực nữa, thép cường lực mà để anh đập được mới gọi là siêu phàm đấy.” Đàm Hi đứng bên ngoài xe, mặc bộ trang phục đua xe màu đỏ bạc, tóc đuôi ngựa lay động trong gió, xinh đẹp mà khí khái.
Cô nhìn thấy có ánh lửa từ xa nên mới quay lại.
Chu Dịch cũng không để ý đến ân oán giữa hai người nữa, lúc này dường như đã tìm được ngọn cỏ cứu mạng, không khác gì điểm sáng duy nhất trong bóng tối.
“Cứu tôi!”
Đàm Hi nhíu mày, lại đi vòng qua bên kia kiểm tra, “Anh lùi lại phía sau đi.”
Chu Dịch ngoan ngoãn nghe lời, lùi về vị trí ghế lái phụ.
Sau đó hắn đã thấy cô lấy ra một chiếc giày cao gót, bắt đầu dùng gót giầy đập mạnh vào kính cửa, gắng sức đập vào vị trí trung tâm mạng nhện mà hắn đã đập nứt ra khi nãy.
Khóe miệng Chu Dịch co quắp.
Đập được kha khá, Đàm Hi mang giày vào chân, giơ chân lên đạp một cái, bạch!
Kính nứt vỡ từ phía giữa ra, cô lại dùng mũ bảo hiểm đập khắp bốn xung quanh để đẩy thủy tinh vụn xuống, “Còn ngẩn ra đấy làm gì? Lăn ra đây nhanh lên!”
Mười lăm phút sau.
Khi đội cứu hộ cuối cùng cũng dọn sạch xong đường, hỏa tốc đi tới, thứ đập vào mắt họ chỉ là một chếc xe đang bốc cháy, cũng may, còn chưa nổ tung.
“Là xe của anh Dịch!” Dương Tự phản ứng lại, đôi mắt lộ vẻ kinh hãi.
“Mau đến cứu người!”
Một đàm người ùa lên, người dập lửa, người cạy cửa xe.
“Này… tôi ở đây.”
Mọi người nhìn theo hướng âm thanh, thấy một bóng người màu lam bạc đứng trong một góc rẽ phía trước, trong tay cầm một chiếc giày cao gót.
Bởi vì đó là vùng điểm mù, cho nên mới đầu mọi người không chú ý đến.
Tưởng Hoa thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, trái tim Tống Bạch cũng dần đập bình thường trở lại.
Chỉ có Dương Tự chú ý đến điểm tương đối độc đáo: “Anh, anh đang cầm cái gì trong tay thế?”
Chu Dịch ồ lên một tiếng, gãi đầu: “À này… mấy người có biết chỗ nào sửa giày cao gót không?”
Tống Bạch + Tưởng Hoa: “…”
Dương Tự trợn mắt há mồm.
“Chu Dịch, anh đã sửa xong chưa hả?”
“Ồ, sắp rồi.”
Thế giới này bị làm sao vậy?
Cho đến khi trở về phòng riêng, mấy người Tống Bạch vẫn còn đang ngẩn ngơ.
Đàm Hi gọi nhân viên phục vụ đưa cô đi thay đồ.
Chu Dịch cũng muốn đi, nhưng bị ba người kia ngăn lại.
“Cậu và cô ấy… sao vậy?”
“Dịch Tử, có chuyện gì mà tụi này lại không biết không?”
“Có phải cậu uống nhầm thuốc rồi không?”
Chu Dịch bị ấn ngồi lại xuống ghế sô pha, “Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cự tất nghiêm trị.”
“Ừ thì…” Hắn sờ mũi, “Dù sao thì các cậu bớt nhằm vào cô ấy đi!”
Đôi mắt Tưởng Hoa lộ vẻ trêu tức: “Bị mê hoặc rồi hả?”
“Cút! Đó là ân nhân cứu mạng của tôi!”
Tống Bạch nhíu mày: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Chu Dịch kể lại một lượt mọi chuyện, Dương Tự chẹp chẹp miệng, “Không ngờ trông có vẻ văn nhã nhu thuận, hóa ra mà một cô gái dã man!”
“Chẳng có gì đáng để kinh ngạc cả.” Tưởng Hoa rót cho mình một cốc nước, “Cô ta thắng được Dịch Tử, chẳng lẽ không đục nổi một tấm kính?”
“Đừng có nói với em cô ta dùng cái này đục đấy nhé?” Dương Tự chỉ vào một chiếc giày cao gót đã bị gãy gót trong tay Chu Dịch.
“Bingo.” Một cái búng tay, Chu Dịch gật đầu, “Mau nghĩ xem sửa cái này thế nào đi…”
“Vậy lúc trước cá cược tính sao?”
Đàm Hi thua phải để cho Chu Dịch bạt tai hai cái, Chu Dịch thua thì để tùy cô xử lý.
“Ờ, cô ấy bảo tôi sửa giầy cho cô ấy.” Ánh mắt lóe sáng.
“Chỉ thế thôi à?” Tưởng Hoa nhướng mày, đằng sau mắt kính là đôi con ngươi sáng quắc, lướt qua ánh sáng sắc bén.
“Khụ khụ… còn nữa, sau này gặp mặt phải gọi cô ấy là… chị Đàm.”
Chu Dịch lắp bắp nói xong, gương mặt đã đỏ bừng lên vì xấu hổ.
Hắn đã hai mươi sáu tuổi rồi, còn phải gọi một con nhóc là “chị”?
Nhưng không nhịn không được, ai bảo hắn thua chứ?
Tống Bạch ngồi bên cạnh, gác chân lên bắt chéo, tư thái nhàn nhã, anh ta có thể nói là kết quả này mình đã liệu được từ trước rồi không?
Dù sao cũng là người từng trải…
Đàm Hi thay quần áo xong, đi dép trở lại phòng, “Đã sửa xong chưa?”
Cô muốn quay về trường học.
Chu Dịch mặt mày khổ sở: “Hình như là phải dùng keo dán để dán.”
“Thế thì sao?”
“Không sửa được! Nhưng mà, tôi có thể đền cho cô một đôi mới.” Công tử Chu không thiếu tiền, đừng nói là một đôi, một nghìn đôi hắn cũng đền được.
“Vậy bây giờ tôi đi giày nào?”
Chu Dịch: “…”
Đàm Hi giơ tay, “Đưa đây.”
Ngoan ngoãn cung kính.
“Gọi đi.”
“Hả?”
“Điều chúng ta cá cược.”
“… Chị Đàm.”
“Ừ, ngoan đấy.”
Tống Bạch: “…”
Hình như anh ta đã nhìn thấy bóng dáng một người nào đó từ trên người Chu Dịch, nhưng anh ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận người đó là mình.
Đập gót chiếc giày còn lại vào cạnh bàn, cũng không biết là do lực đập quá lớn hay do góc độ quá vi diệu mà gót giày lập tức gãy ra.
“Đối xứng vừa khít.”
Phớt lờ ánh mắt kỳ quái của bốn người đàn ông, Đàm Hi mang giày vào còn lắc lư chân thử giày, không tệ.
“Tôi đi trước đây.” Vẫy tay, cầm túi đi mất.
Đi ra phía cửa, cô hơi ngừng lại, “Nhãn hiệu này, mỗi mẫu một đôi, trong vòng ba ngày đưa đến đại học T, coi như là… tiền công cứu mạng anh.”
/1339
|