Nam thừa nữ thiếu thật đáng sợ

Chương 60: Chương 54

/221


Editor: Thiên Y.

Beta: Trịnh Phương.

Khương Nhiên muốn đi nghỉ phép ở một nơi, gần ngay dãy núi Hồng Sắc.

Lưu Diệp còn tưởng rằng ở chỗ đó rất hoang vu, bởi vì khi cô đến, thấy phía trên dãy núi cũng không có cây cối gì. Kết quả là, tới khi lái xe vào bên trong dãy núi, cô mới phát hiện dãy núi Hồng Sắc đúng là vô cùng kì lạ. Lúc hoàng hôn, dãy núi này nhìn như trụi lủi, nhưng khi lái vào trong núi, thảm thực vật lại xuất hiện ngày càng nhiều.

Khi xe từ từ tiến vào rừng rậm, tầm nhìn cũng dần trở nên rộng hơn.

Khi đi trên đường, Lưu Diệp có nghe thấy bọn họ nói muốn đi một nơi. Khi Quan Chỉ đang chờ Khương Nhiên xác nhận, anh ta cũng từng nói ra một câu, nơi bọn họ muốn đi hẳn là biệt thự màu trắng nằm giữa Tây Liên Bang và Đông Liên Bang.

Đường đi cũng không xa, không bao lâu sau, xe liền chậm rãi ngừng lại.

Chờ xe dừng hẳn lại, Quan Chỉ nhanh trí xuống mở của xe giúp Lưu Diệp.

Nhìn Lưu Diệp ngốc nghếch ôm cái vương miện kia, Quan Chỉ vội vàng tìm một cái hộp, giúp cô cất cái vương miện nặng muốn chết kia vào trong đó.

Khi Lưu Diệp đang vội đi theo nhân viên, cô liền tranh thủ nhìn biệt thự trước mặt một chút. Cả tòa nhà chỉ có một màu màu trắng, kiến trúc vô cùng đơn giản, không chút cầu kì.

Nếu không phải là xe dừng ở đây, người ta căn bản sẽ không chú ý tới nơi này lại có một tòa nhà như vậy.

Có rất nhiều người đi theo bọn họ, nhưng biệt thự quá nhỏ cho nên phần lớn mọi người phải làm một cơ sở tạm thời ở bên ngoài.

Chẳng qua, những nhân viên đi theo đều xuất thân từ quân nhân, đã sớm quen với sinh hoạt dã ngoại.

Lưu Diệp nhìn những người đó thuần thục chuẩn bị dựng trại, hình ảnh kia thật sự là giống như bọn họ đang cắm trại dã ngoại.

Chỉ là, Lưu Diệp có chút buồn bực. Khương Nhiên nói rằng đến đây để nghỉ phép, nhưng đợi đến khi đi vào bên trong biệt thự, cô liền cảm thấy căn biệt thự này cũng quá đơn sơ.

Hơn nữa, nhìn ra ngoài từ một cửa sổ khác của biệt thự, Lưu Diệp liền có chút sững sờ. Lúc đầu cô còn tưởng căn biệt thự này là biệt thự bí ẩn trong rừng rậm, kết quả là, khi nhìn ra ngoài từ một hướng khác, lại phát hiện căn biệt thự này vốn được xây trên vách đá.

Cô nhìn xuống dưới một chút cũng đã cảm thấy choáng váng.

Hơn nữa, chỗ này tràn đầy hơi thở nam tính. Sau khi bước vào cửa, ngay cả một chiếc ghế sa lon cũng không có, chỉ toàn ghế tựa.

Nhưng ngược lại, tâm trạng của Khương Nhiên rất tốt. Nhưng rất kỳ lạ, vừa vào biệt thự, Khương Nhiên liền đuổi hết đám cảnh vệ [bảo vệ] ra ngoài, để bọn họ canh gác bên ngoài.

Lưu Diệp cũng không nghĩ nhiều, theo thói quen mà mở vali ra tìm áo ngủ và đồ rửa mặt.

Đang loay hoay tìm, Khương Nhiên chợt đến gần. Lúc trên đường, hai người vẫn luôn nắm tay nhau.

Lưu Diệp không biết gì, tới lúc Khương Nhiên tiến lại gần, cô liền cảm thấy mặt nong nóng.

Gần đây Khương Nhiên không nói chuyện với cô, cũng không gặp, nhưng lúc này lại như có chuyện vui, vẻ mặt hưng phấn nói với cô: "Đừng sắp xếp vội, anh dẫn em ra phía sau xem một chút."

Lưu Diệp “A” một tiếng, phía sau không phải là vách đá sao?

Hành động của Khương Nhiên rất nhanh, hoàn toàn mặc kệ cô có muốn đi hay không, đã lôi kéo tay cô đi về phía cửa sau của biệt thự.

Làn này Lưu Diệp càng buồn bực hơn. Sau cánh cửa kia không phải là vách đá sao?

Chỗ kia có cái gì hay để chơi chứ?

Chẳng lẽ tìm cô leo núi sao?

Kết quả, Khương Nhiên vừa mở cửa sau ra, liền khiến Lưu Diệp kinh ngạc.

Cô nên biết, Khương Nhiên chắc chắn sẽ không đi nghỉ phép ở nơi bình thường!

Quả nhiên!!

Qủa thực, Lưu Diệp cũng bị toàn bộ cảnh tượng trước mắt mình làm cho sợ ngây người!!

Ở một chỗ không được chú ý, dọc theo cửa sau của biệt thự, thần kì giấu diếm một chiếc thang may dùng để lên xuống!!

Dựa vào (*)!!

(*) Dựa vào: Trong QT là “Kháo”. Một câu chửi thường được người Trung sử dụng, đồng nghĩa với “Fuck”.

Công trình này quả thật nghịch thiên!

Lúc đầu, cô còn cảm thấy chỗ này hoàn toàn không có gì đặc sắc. Đến khi đi theo Khương Nhiên vào trong thang máy, nhìn phong cảnh hai bên vách đá, cả người cô đều ngây dại!!

Quả thực là phong cảnh chỉ có trong phim ảnh!

Lúc đang đứng trong thang máy để đi xuống, không biết Khương Nhiên làm thao tác gì, thang máy mới đi xuống một nửa đã chợt dừng lại. Sau đó Khương Nhiên liền chỉ cho cô xem mặt trời lặn.

Lúc bọn họ rời khỏi Tây Liên Bang cũng đã không còn sớm, hiện tại mặt trời đã dần lặn xuống phía Tây. Dãy Hồng Sắc vốn giống như bị lửa thiêu, nhìn từ góc độ của họ, lại thêm ánh chiều tà, cảnh tượng kia quả thật đẹp giống như một bức tranh.

Sao người đi trước lại nghĩ ra được chỗ này?

Cô trợn to hai mắt, tâm tình rung động như sóng tràn bờ.

Khương Nhiên nghiêng đầu nhìn gương mặt của cô, tựa như hiểu được cô đang nghĩ gì, nói cho cô biết : "Trong chiến tranh Đông - Tây, Khương Nhiên thứ 6 đã từng bị thường. Trong lúc chờ hồi phụ, một lần vô tình, ông ấy phát hiện ra chỗ này. Sau khi chiến tranh kết thúc, ông ấy thay đổi cứ điểm ban đầu, sửa thành thang máy màu trắng như bây giờ. Mấy năm trước anh đã tới đây một lần, vẫn luôn cảm thấy ngắm mặt trời lặn ở chỗ này là đẹp nhất."

Lưu Diệp gật đầu một cái, thật sự là rất đẹp.

Sau khi xem mặt trời lặn xong, Khương Nhiên cũng không đưa cô về luôn.

Lưu Diệp chú ý thấy anh cố ý cho thang máy đi xuống, tay cầm một thứ giống như cái đèn.

Thang máy vẫn tiếp tục đi xuống như cũ, trời đã bắt đấu tối.

Thang máy phụ thuộc vào vách đá nhưng không nối thẳng xuống tận cùng. Khi cách mặt đất chỉ còn có hơn 10m, thang máy cuối cùng cũng ngừng lại.

Đến lúc này, rốt cuộc Khương Nhiên cũng mở chiếc đèn trong tay lên để chiếu sáng. Sau đó Lưu Diệp nhìn thấy chỗ thang máy dừng lại là một hang động.

Cô thật sự kinh hãi đến nỗi không biết nói gì cho phải.

Qủa thực giống như một tên nhà quê. Khương Nhiên lại một lần nữa duỗi tay về phía cô.

Cô giống như Alice lạc vào xứ sở thần tiên, được Khương Nhiên nắm tay kéo vào trong sơn động [hang động trong núi].

Ngược lại, sơn động không có gì quá đặc biệt, trừ một chút pha lê ở bên ngoài, cô có thể cảm thấy bên trong rất ẩm ướt, âm âm u u.

Mặt đất không dễ đi, còn có chút trơn, thật may là Khương Nhiên luôn dắt cô đi.

Lưu Diệp cũng không biết Khương Nhiên muốn dẫn cô đi đâu. Sau khi đi vào bên trong được một đoạn, Lưu Diệp đã nghe thấy tiếng nước chảy.

Sau đó, con đường trở nên rộng rãi hơn, cô nhìn thấy chiếc đèn cũng đã không đủ để chiếu ánh sáng tới nơi cao nhất. Đi sâu vào trong, tầm mắt của cô cũng ngày càng mở rộng.

Sau đó cô liền thấy một cái hồ bốc lên hơi nóng.

Lưu Diệp lập tức liền “A” một tiếng. Đây là suối nước nóng sao?

Cô nhìn sơ qua tình hình thực tế, chỗ này hẳn là được người xây dựng nên, vì mỏm đá tự nhiên không phải là như vậy. . . . . .

Vì sao Khương Nhiên lại đưa cô tới đây ngâm suối nước nóng?

Trong khi cô còn đang suy nghĩ, Khương Nhiên lại giống như chờ đợi đã lâu, đầu tiên là tìm chỗ để đặt đèn chiếu sáng xuống, sau đó liền bắt đầu cởi quần áo.

Nhìn động tác cởi quần áo của Khương Nhiên, Lưu Diệp vội vàng nhắc nhở anh: "Không được đâu, vết thương của anh chưa khỏi, thấm nước rồi bị nhiễm trùng thì sao?"

"Miệng vết thương đã khép lại rồi." Động tác cởi quần


/221

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status