Editor: V.OBeta: voi còi Trên tay Lưu Diệp còn nắm cái đế của chụp đèn. . . . . .Miệng cô há to.Rất nhanh, cô liền chú ý tới những miểng vụn thủy tinh nhỏ ở trên tóc của Khương Nhiên, cô nhanh chóng nhảy từ trên giường xuống, vội vàng giúp Khương Nhiên phủi sạch những miếng vụn thủy tinh ở trên tóc, sau khi làm xong, cô lại cẩn thận tách tóc của anh ra, muốn kiểm tra giúp anh xem bên dưới có bị thương không.Chỉ là sau khi kiểm tra xong, rốt cuộc Lưu Diệp cũng thở phào nhẹ nhõm, Khương Nhiên này thật đúng là cường tráng, cô đánh một cái nặng như vậy, thủy tinh cũng tan nát thành từng mảnh, vậy mà anh lại giống như không có chuyện gì.Mới vừa rồi thật sự là cô đã bị hù chết!Chỉ là cô vẫn rất đau lòng, mới vừa rồi cô đã dùng tất cả sức lực để đánh, cô hối hận nói thẳng: “Đánh anh đau không? Em không biết người đi vào là anh. . . . . .”Vừa nói Lưu Diệp vừa giúp Khương Nhiên cầm chụp đèn trên đầu xuống.Chỉ là Khương Nhiên phản ứng là lạ, anh cũng không vui vẻ sau khi nhìn thấy cô.Lúc Lưu Diệp đang đến gần anh, anh cũng không cử động, đợi cô lấy chụp đèn xuống, rốt cuộc Khương Nhiên mới cử động.Chỉ là động tác kia cũng không bình thường, anh chợt ngẩng đầu lên nhìn cô, nhìn vào ánh mắt của cô giống như muốn xác nhận.Lưu Diệp bị anh nắm rất đau, tầm mắt của anh dò xét ở trên người cô, không ngừng nhìn.Lưu Diệp bị anh hù sợ.Nhưng rất nhanh, Khương Nhiên kỳ lạ này quả thật đã dừng lại, đã xác nhận được người này chính là người anh muốn tìm, anh dùng lực ôm lấy cô.Lưu Diệp cảm thấy dường như mình đang bị kiềm chặt, nửa buổi cô cũng không nhúc nhích được chút nào.Điều duy nhất cô cảm thấy được là nhịp tim mạnh mẽ của Khương Nhiên.Gặp lại trong hình dạng kỳ lạ như vậy, rốt cuộc Lưu Diệp ngơ ngác cũng tỉnh táo, tim của cô cũng đập thình thịch theo.Cô cố gắng thoát ra khỏi ngực của anh, cô nhìn lại anh, cô đưa tay ra, vuốt ve khuôn mặt của Khương Nhiên.Chỉ một lần Lưu Diệp cũng biết trên người anh thay đổi, anh gầy.Kể từ sau khi hai người ở chung một chỗ, không thể nói Khương Nhiên mập lên, nhưng khí sắc trên mặt luôn luôn rất tốt, sờ vào cũng mềm mại, bây giờ khí sắc của Khương Nhiên thật sự không tốt, người trông cũng gầy hơn rất nhiều.Lần này Lưu Diệp càng đau lòng hơn, cô ôm anh lại, tựa đầu vào ngực anh, cô đã khiến cho anh lo lắng. . . . . .Cô nỉ non: “Có thể được nhìn thấy anh một lần nữa, thật tốt. . . . . . em nhớ anh và con, em nhớ hai người muốn chết!”Vừa lúc đó, Lưu Diệp chợt nghe truyền đến tiếng bước chân rất huyên náo từ bên ngoài, hình như còn có một vài người thét chói tai, cô lập tức căng thẳng.Thật may là trong đó không có tiếng súng, nếu không nhất định cô sẽ lo lắng gần chết.Cô vội vàng tránh ra khỏi ngực Khương Nhiên, vội vàng giải thích với Khương Nhiên: “Khương Nhiên, chuyện không nghiêm trọng như anh nghĩ, những người đó cũng không phải là người xấu, bọn họ không muốn làm hại đến em. . . . . .”Khương Nhiên không mở miệng nói chuyện, anh yên lặng nhìn chằm chằm vào một chỗ ở trên cổ của cô, chân mày hơi nhếch lên một chút, sau đó vẻ mặt đã khôi phục lại bộ dạng kia.Lưu Diệp hiểu rất rõ vẻ mặt bình tĩnh này của anh thì sẽ chỉnh người ta đến kêu cha gọi mẹ.Cô vội vàng cầu xin: “Chuyện như vậy anh thật sự đừng xúc động! Em cũng giận bọn họ, nhưng anh xem!”Vừa nói Lưu Diệp vừa lui một bước, đi theo lượn lờ ở trước mặt anh, sau đó giơ lên cánh tay làm một động tác, còn kéo tay của anh sờ mặt của mình: “Anh xem em không sao đó thôi! Thật ra thì bọn họ vẫn chiêu đãi em ăn uống rất tốt, không làm khó em chút nào. . . . . . Hơn nữa bọn họ làm tất cả cũng là vì uy hiếp anh, cũng không phải vì tư lợi cho chính bọn họ. . . . . .”“Anh biết rồi.” Khương Nhiên cũng không đáp lại lời của cô, dường như không nhịn được, anh chợt kéo cô qua, bế cô lên.Hai chân vừa rời khỏi mặt đất, cả người Lưu Diệp cũng hoảng sợ, cô vô ý thức ôm sát cổ của Khương Nhiên.Động tác của Khương Nhiên rất nhanh, anh bước nhanh đi ra khỏi phòng ngủ, xuyên qua phía ngoài hành lang, sau đó rất nhanh đã đi tới đại sảnh sáng như ban ngày.Lúc này đại sảnh đã là một mảnh hỗn độn, bất kể là chuyên gia Tâm Lý Học ban ngày hướng dẫn tâm lý cho cô, hay là những bác gái chăm sóc cô ăn cơm, còn có một vài con cháu của Điền Thất thích xen vào chuyện của người khác cũng đều bị đẩy tới tụ tập cùng một chỗ.Có lẽ là từng có đánh nhau, lúc bị Khương Nhiên ôm đi qua đại sảnh, Lưu Diệp nhìn thấy trên mặt vài người cũng chảy máu.Chỉ là những người đó không có một người nào cầu xin tha thứ. . . . . .Trên mặt đất có đồ trang sức bị đánh nát, có bàn ghế bị bể tan tành.Tất cả mọi người đang yên lặng chờ đợi sự trả thù kinh khủng của Ma vương.Ngay từ lúc bọn họ quyết định làm chuyện
/221
|