Đới Thiên Sơn nổi trận lôi đình lên quát: “Cô đang giỡn mặt với tôi đó hả? Một người bằng xương bằng thịt như thế chả lẽ đột nhiên có thể biến mất được, tôi cho cô 5 phút phải cho tôi câu trả lời thỏa đáng nếu không thì tự xin nghỉ việc đi là vừa…mà tôi nhắc nhở cho cô biết chỉ cần có quyết định nghỉ việc từ bệnh viện T thì cô đừng mong kiếm được việc làm khác ở cái thành phố này nữa”.
Cô y tá kia đang run rẩy lo sợ có một cô y tá khác đứng tuổi bước tới: “Thưa thiếu gia, vị tiểu thư ở phòng bệnh này đã làm thủ tục xuất viện rồi cô ấy nhờ tôi báo lại với cậu mong cậu đừng làm khó con bé này”.
Lúc này Đới Thiên Sơn mới bình tĩnh lại đôi chút, cậu xua tay: “Được rồi…cả hai người đi làm việc của mình đi”.
Mộ Tuyết Vi nhíu mày: “Sao Vân Tường lại xuất viện gấp như vậy chứ? Sức khỏe cậu ấy vẫn chưa hồi phục mà”.
Đới Thiên Sơn vội rút điện thoại ra gọi đi…
Vân Tường đang nhắm mắt thì nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, cô nhíu mày mở mắt ra cầm điện thoại lên xem khi thấy tên người gọi tới là Thiên Sơn thì liền rủ mắt bấm tắt nguồn luôn.
Đới Thiên Sơn gọi điện không được thì lo lắng vô cùng, cậu càu nhàu: “Cô nhóc này lại giở trò gì nữa đây? Sức khỏe đang tệ như vậy mà còn chạy lung tung là sao?”.
Vương An Chi đi ngang qua chỗ Đới Thiên Sơn và Mộ Tuyết Vi đang đứng nên dừng lại chờ: “Chào hai người, hôm qua Tuyết Vi nằm viện cậu đã khỏe hơn chưa?”.
Mộ Tuyết Vi mỉm cười: “À không sao rồi tối hôm qua mình bị tai nạn giao thông trên đường cũng may gặp Thiên Sơn đưa mình vào bệnh viện”.
Vương An Chi tỏ vẻ ngạc nhiên quay sang nhìn Đới Thiên Sơn : “Ủa vậy là hôm qua cậu không có tới gặp Vân Tường hả?”.
Đới Thiên Sơn cúi đầu, giọng yểu xìu: “Do tình hình của Tuyết Vi lúc đó nguy cấp nên mình…quên mất”.
Vương An Chi mở to mắt kêu lên:” “Trời ạ…hồi sáng mình gặp cậu ấy trước công viên giải trí chẳng lẽ là chờ cậu từ tối hôm qua luôn sao?”.
Mộ Tuyết Vi cũng kinh ngạc ra mặt: “Cái gì…Vân Tường chờ Thiên Sơn cả đêm ở công viên giải trí sao?”.
Vương An Chi khẽ lắc đầu: “Thế nào cậu ấy cũng giận cho mà xem…sáng nay mình không biết nên lỡ lời nói gặp hai cậu trong bệnh viện…xin lỗi nha mình không cố ý”.
Mộ Tuyết Vi tỏ vẻ áy náy: “Để mình giải thích với Vân Tường cho, xưa nay cậu ấy là người hiểu chuyện chắc là sẽ không giận Thiên Sơn vô cớ đâu”.
Đới Thiên Sơn lên tiếng ngăn cản: “Không cần đâu cậu càng nói lại càng rắc rối thêm chuyện của mình và Vân Tường mình sẽ tự giải quyết…Tuyết Vi mình đưa cậu về trước”.
Mộ Tuyết Vi gật đầu rồi vẫy tay với Vương An Chi: “Mình đi trước nha”.
Vương An Chi gật đầu: “Ừ tạm biệt”.
Chiếc BMW chạy về phía khu biệt thự triệu đô ven sông đắc đỏ nhất Hoa Đô rồi dừng trước một ngôi biệt thư đồ sộ, hai cánh cửa rào lớn bằng màu vàng kim có hình nhân sư giống với kiến trúc Ai Cập cổ đại, bước vào trong thì gặp một khoảng sân vườn rộng lớn, hoa cỏ đua nhau khoe màu sắc, ngôi biệt thự nằm khuất bên trong có tông màu trắng, kính màu và mái vòm mang hơi hướng của phong cách kiến trúc Châu Âu.
Chiếc xe chạy vào hầm xe, nếu là những tay đua tốc độ nhìn thấy những con quái vật bên trong chắc hẳn sẽ mê tít mắt cả lên … Lamboghini Veneno Roadster, Hennessey Venom GT, Porche 918 Spyde, Koenigsegg agera S, Bugatti Veyron 16.4 grand sport vitesse và thêm hơn chục con mô tô cực ngầu xếp ngay hàng thẳng lối phía đối diện nữa.
Người vệ sĩ mở cửa xe ra, Vân Tường bước xuống trong sắc mặt của cô rất tệ, cô lảo đảo đi vào thang máy dưới hầm xe để lên nhà chính.
Một bà lão trung niên đang ngồi trên ghế sofa màu lông chuột ở phòng khách vuốt ve con mèo tam thể mập mạp đang lim dim ngủ thì bất giác nhíu mày khi thấy Vân Tường bước từng bước nặng nề đi vào.
Bà lão vội bế con mèo tam thể đặt xuống chiếc ghế bên cạnh rồi vội vàng đứng dậy đi về phía Vân Tường rồi lên tiếng hỏi han: “Vân Tường con bị sao vậy? Trông sắc mặt con rất tệ”.
Đôi mắt Vân Tường đỏ ửng lên, nước mắt lưng tròng, cô giống như một đứa trẻ vừa bị té chỉ chờ mẹ hỏi là sẽ òa khóc vì có người quan tâm.
Vân Tường gục mặt vào vai của bà lão trung niên kia thổn thức: “Bà nội à…con mệt mỏi quá…huhuhu…huhuhu”.
Vân lão phu nhân nhíu mày không tránh khỏi đau lòng bà đưa tay ôm lấy Vân Tường vuốt vuốt mái tóc dài của cô an ủi: “Nội hiểu mà…tội nghiệp cháu gái yêu quý của nội mới mười mấy tuổi đầu đã phải gánh vác cả gia tộc trên vai…ngoan đừng khóc nữa để bà nói với ông nội chúng ta tìm cách khác giải quyết”.
“Sao cháu lại khóc hả Vân Tường?”.
Nghe giọng đanh thép đầy uy nghi từ trên cầu thang vọng xuống, Vân Tường bất giác giật bắn người, cô vội vàng đứng thẳng dậy đưa tay lau hết nước mắt trên mặt, điều chỉnh lại cảm xúc của mình rồi quay lại cúi đầu lễ phép lên tiếng: “Thưa ông nội con mới về”.
Ông lão tuổi trung niên kia bước qua ghế sofa ngồi xuống, gương mặt nghiêm nghị nhưng có nét rất phúc hậu nhuộm đầy dấu vết của thời gian này không lẫn vào đâu được đây chính là hiệu trưởng của trường Cầu Vồng danh tiếng nhất của Hoa Đô đây mà.
/142
|