Minh Tuyết ngước ra bên ngoài cửa xe, ngắm nhìn con phố Hàn Quốc, nơi cô cảm thấy vừa gần gũi vừa xa lạ. Mọi thứ ở nơi này từ con người, cách sống, phong tục đối với cô đều quá mới mẻ mà trong vài ngày cô không thể thích kịp thời thích ứng như mình đã nghĩ.
_ “Em đã khỏi ốm hẳn chưa đấy?” – Anh quản lý đang lái xe bỗng quay sang hỏi.
_ “Em á? Có gì đâu mà, chỉ cảm sơ sơ thôi! Em hay bị nhiễm bệnh như vậy lắm. Mà chúng ta sẽ đi đâu đây? Bỗng nhiên giám đốc lại kêu em đổi chỗ ở là sao?”
Vốn cũng không nghiêm trọng lắm cho đến khi được ai đó tặng cho một xô nước lạnh vào đầu, thế cho nên chỉ cần đến bệnh viện nằm vài ngày là ổn. Nhưng phải nói là lạ kì, vừa xuất viện đã nhận được thông báo của giám đốc kêu cô chuyển chỗ ở. Cho đến tận giờ phút này, cô vẫn không thể hiểu những gì bà suy nghĩ trong đầu, rõ ràng nơi cũ cũng rất tốt và thuận tiện mà.
_ “Cái đó à? Em cứ đi rồi sẽ biết!” – Ông anh ba mươi tuổi đầu bỗng nhếch miệng cười một cách thần bí, trong đôi mắt rõ ràng không hề che giấu sự hưng phấn đối với những gì sắp xảy ra. – “Anh chắc em sẽ có một bất ngờ đấy!”
Thật là mong chờ biết được phản ứng của Minh Tuyết khi đến nơi ở mới. Không biết cuộc sống sau này của người con gái này sẽ trở nên thú vị như thế nào khi ở trong ngôi nhà đặc biệt đó nhỉ?
_ “Vậy sao?” – Trái với phản ứng nhiệt tình của anh quản lý, Minh Tuyết chỉ lơ đãng đáp lời. Cô cũng không tin tưởng lắm về cái bất ngờ mà anh trai đó đang nói tới. Không chỉ là nơi ở thôi sao, nơi nào chẳng giống nhau.
Nhưng ngay khi chiếc xe vừa dừng lại thì cô mới biết hóa ra mình đã nhầm.
Minh Tuyết sửng sốt ngước nhìn nó, nơi mà cô sẽ ở trong thời gian sắp tới. Nó giống như là một ngôi biệt thự hai tầng hơn là một ký túc xá chuyên dành cho các ca sĩ mà cô hay tưởng tượng. Trông từ bên ngoài cũng thấy nó được thiết kế cẩn thận, trông rất trang nhã, xinh đẹp nhưng cũng mang không khí ấm ấp khiến con người có cảm giác như được trở về với gia đình.
_ “Đó...đó...” – Minh Tuyết đã lắp bắp, không tin nổi những gì trước mắt nữa – “Đó là nơi em sẽ chuyển đến thật sao?”
Cô đã nghĩ đến mình dù chuyển chỗ ở đi chăng nữa thì cũng sẽ chỉ ở những khu nhà cao tầng dành cho nhân viên như cũ mà thôi. Thế nên hiện tại cô có đôi chút không tin nổi sự may mắn mà cô đang có. Căn nhà quá đẹp so với những gì cô đã tưởng tượng đến.
_ “Em không tin thì thôi vậy.” – Anh quản lý giơ chiếc chìa khóa lên, trên khuôn mặt vẫn tràn đầy sủng nịnh – “Còn đây là của em. Những người ở cùng em sẽ chỉ cho em tham quan ngôi nhà sau.”
_ “Thật sao?” – Minh Tuyết sung sướng cười tươi như hoa, bất tri bất giác bỏ qua câu cuối cùng của anh, trong trí não lúc này chỉ còn nghĩ đến việc cầm lấy chiếc chìa khóa kia và sử dụng nó ngay tức thì.
Cũng chính vì vậy, khi cô vừa mới mở cánh cửa ra và ngước nhìn vào bên trong ngôi nhà xinh đẹp, nụ cười trên môi cô cương lại. Ánh vào trong đôi mắt cô là một hình bóng quen khủng khiếp.
Hyung Ki vừa rót ly cà phê thì chợt liếc sang nhìn cô. Trong căn phòng, chàng mỹ nam đứng với chiếc cốc vẫn tỏa hương thơm ngào ngạt mang đến một thi vị thật hài hòa. Chỉ có điều trong mắt Minh Tuyết lúc này, thời gian, địa điểm, con người đều có gì đó không đúng lắm.
Trong một giây, thời gian như ngừng lại.
Rầm!
Ngay khi định thần lại, Minh Tuyết nhận ra mình vừa đóng sập cánh cửa trước con mắt sửng sốt của tất cả mọi người đang có mặt ở đó. Nhưng trí não của cô cũng chẳng rảnh để bận tâm tới hành động không hợp lễ nghi của mình lúc ấy, mà thay vào đó là những suy nghĩ rối loạn.
_ “Nhìn nhầm! Nhất định là nhìn nhầm!”
Đúng thế! Nếu không thì làm sao Hyung Ki có thể xuất hiện trong nơi ở mới của cô được? Trời có sập xuống cũng không thể vô lý bằng chuyện đó.
Ai đó vẫn đang lẩm nhầm những câu vô nghĩa trong miệng, tự lừa mình và trấn an trái tim non nớt suýt nữa thì bị trấn vỡ. Minh Tuyết rất hiển nhiên bỏ ngoài óc tất cả những gì không mong muốn, liên tục cầu nguyện cho tới tận khi cách cửa lại một lần nữa mở ra từ bên trong.
Lần này, hiện lên trước mắt cô một cách rõ ràng là khuôn mặt tối tăm đầy mây đen của anh chàng đôi trưởng. Thậm chí cô còn cảm nhận được trong gió những tia sắc bén lạnh buốt như muốn đem cô cắt nát thành thịt khối.
Giám đốc, rốt cuộc kiếp trước con đã mặc nợ gì người sao?
_ “Cô làm cái gì đó hả? Hành động của cô như thế nghĩa là sao?”
Hừ. Tự nhiên có một cô gái sống chung trong căn nhà của mình, người phải thấy khó chịu nhất là cậu mới đúng. Vậy mà cái cô gái đó còn dám tỏ vẻ ghét bỏ như vậy là sao?
_ “Không! Không! Không có gì!” – Minh Tuyết khóc không ra nước mắt. Vừa mới xuất viện liền đối mặt ngay với chàng trai luôn phóng ra khí lạnh này, cô chắc sớm bị dọa ra một trái tim bệnh mất. – “À! Tôi thấy anh đang bận, lát nữa tôi sẽ quay lại sau.”
Minh Tuyết vừa quay người định biến khỏi nơi này càng nhanh càng tốt thì ngay tức thì, cô bị chàng trai ấy túm cổ áo kéo lại. Ô…có ai khổ như cô không chứ, anh ta cũng không muốn cô đến đây thì bỏ quách tay ra, còn giữ lại làm gì?
_ “Cô định đi đâu thế hả? Còn không mau vào đi! Chẳng phải từ hôm nay cô sẽ ở đây sao?”
Nhiệt độ lại giảm mạnh. Đến việc tiếp đón cô cũng đủ làm cậu khó chịu rồi, nhân vật chính vừa thấy mặt cậu lại chỉ muốn bỏ chạy thì quả thật là không thể không bực mình. Dẫu sao Hyung Ki cũng đường đường là một đội trưởng của nhóm nhạc nổi tiếng Hàn Quốc, đi đến đâu cũng có fan hâm mộ, thế mà nay lại bị coi như ôn dịch khiến cậu có cảm giác không được tốt lành cho lắm. Nếu không phải giám đốc đã không chỉ cường điệu một hai lần về chuyện này, Hyung Ki cũng mong cô gái nghiệt duyên sao chổi này biến xa cho khuất mắt.
_ “Sao lại thế được chứ? Tôi định hỏi lại giám đốc điều này đây. Tại sao lại sắp xếp cho tôi ở cùng các anh chứ? Dù gì tôi cũng là con gái mà.”
Tha cho cô đi mà, cùng lắm thì cứ coi như cô đi ngang qua là được. Vừa nghĩ Minh Tuyết vừa ngước lên khẩn cầu bằng ánh mắt trong veo, vô cùng đáng thương. Nhưng đáng tiếc, ai đó vốn từ trước đến nay đều không phải kẻ biết thương hương tiếc ngọc.
_ “Cô đang lo sợ chúng tôi sẽ làm gì cô sao?” – Hyung Ki liếc nìn cô từ đầu đến chân, ánh mắt tràn ngập một sự khinh thị. – “Ở đây chúng ta sẽ ở phòng riêng mà, nếu sợ thì cứ khóa kĩ lại là được. Với lại nếu là cô thì cũng chẳng lo sẽ xảy ra chuyện gì đâu.”
Lời nói ác độc, sắc bén nhưng cũng chặn đứng mọi đường lui của cô gái ấy. Mặc dù có là như vậy thật thì cũng không cần phải nói ra miệng chứ, Minh Tuyết cảm thấy tự tôn của mình bị tàn phá. Mà bi thương nhất là cô lại không thể phản bác gì được.
_ “Sao rồi?” – Quản lý Kang vừa vòng ra xe và quay lại với túi hành lý ít ỏi của Minh Tuyết – “Hyung Ki! Sáng nay cậu rảnh thì chỉ phòng cho cô ấy nhé! Giám đốc có nói để cô ấy ở đây ít lâu để nếu có việc gì xảy ra thì còn có người giúp đỡ. Với lại, đây cũng là cơ hội để mọi người hiểu hơn về nhau.”
_ “Em biết rồi!” – Anh chàng đội trưởng mở miệng đáp, giọng nói lạnh lùng và đầy miễn cưỡng. Thế rồi, chàng trai quay lại liếc nhìn cô bằng ánh mắt chứa đầy uy áp, như thể đang nói: cô dám phản đối xem tôi có bóp chết cô ngay tại đây không? – “Vào đi!”
Đầu năm nay muốn làm một nhà văn quả cũng không dễ dàng. Minh Tuyết mặt mày xám xịt, lẽo đẽo đi theo sau Hyung Ki để lắng nghe cậu ấy nói về nhưng quy định của kí túc xá. Ít ra trong vai trò hướng dẫn viên, con người đó vẫn hoàn thành rất tốt bổn phận của mình.
_ “Đây là kí túc xá dành cho 6 người, nhưng nhóm nhạc của chúng tôi chỉ có 4 thành viên. Vì vậy còn hai phòng trống. Lát nữa tôi sẽ chỉ phòng cho cô sau. Nhưng tôi nói trước, quy định của nơi này là cô không được tùy tiện đưa bạn bè hay người nhà tới, không được để phóng viên bám theo và tuyệt đối không được nói cho bất kì ai là cô ở cùng chúng tôi. Nghe rõ chưa?”
Hướng dẫn còn không quên đi kèm đe dọa, Hyung Ki quả thật là người đứng thứ nhất trong công việc này.
_ “Vâng!” – Minh Tuyết đáp. Cô có thể nói không sao? Dù gì đây cũng là nhà của họ mà.
_ “Dưới tầng một có phòng ăn, phòng bếp, phòng khách dùng chung. Còn trên tầng hai là phòng riêng của mọi người.”
Minh Tuyết vừa đi vừa ngước nhìn. Tầng một được bài trí rất đẹp, ngăn nắp, gọn gàng với màu sắc rất hài hòa, đem cho người ta cảm giác rất thoải mái, khá phù hợp với hình tượng một nhóm nhạc trẻ.
_ “Cô hãy nhớ kĩ lấy một điều, rằng tôi ưa sự sạch sẽ gọn gàng. Do vậy cô tuyệt đối không được mang những thứ đồ gì bẩn thỉu về nhà, không được bày bừa đồ ra phòng khách hoặc phòng bếp.”
_ “Vâng! Vâng!” – Cô đáp lại theo quán tính rồi cứ thế bước theo cậu dọc theo cầu thang, lên phía tầng hai.
_ “Và cô cũng không được tùy tiện vào phòng riêng của người khác, đặc biệt là phòng của tôi.” – Hyung Ki hướng dẫn rất tỉ mỉ, nhấn mạnh nhiều lần về quyền riêng tư rất được coi trọng trong căn nhà này – “Đối diện là phòng của anh Young Min. Anh ấy từ trước đến giờ luôn đối xử tử tế với phái nữ. Vì vậy đừng có tự hiểu lầm linh tinh. Còn kia là phòng của anh Jae Sung. Anh ấy bình thường phản ứng chậm, cũng không nhớ mặt hoặc tên người khác, suốt ngày ngủ như mèo. Nhưng cô đừng có lợi dụng điều đó mà gây ra chuyện gì với anh ấy nhé!”
_ “Gây ra chuyện gì cơ?” – Minh Tuyết ngơ ngác không hiểu. Cô thì gây ra được cái gì với một chàng trai cơ chứ?
_ “Chuyện đó sao lại hỏi tôi?” – Vẫn tiếp tục với công việc của một hướng dẫn viên, Hyung Ki chỉ tay tới căn phòng được coi là đáng sợ nhất trong căn nhà này – “Phòng bên này là của Yo Seob. Tôi khuyên cô đừng có dại dột bước vào đó. Cậu ấy tính khí rất trẻ con, cố chấp, lại hay đùa nghịch người khác, đặc biệt là với những người cậu ấy cảm thấy có hứng thú. Cô cũng nên cẩn thận với những cái bẫy của cậu ấy đấy. Và cuối cùng là phòng của cô.”
_ “Bẫy???” – Minh Tuyết càng lúc càng cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng đành bỏ qua và bước đến mở cánh cửa.
Ngay từ cái giây phút đầu tiên nhìn vào bên trong, Minh Tuyết sửng sốt, đôi mắt mở lớn, lăng lăng nhìn về phía trước, trong một thời gian dường như không kịp phản ứng.
Cô… không có nhìn nhầm đúng không?
_ “Là của tôi thật sao?” – Minh Tuyết trong lòng mừng rỡ như điên, vừa bước vào vừa đưa mắt nhìn tổng thể khắp căn phòng. Cho đến tận giây phút này, cô gái ấy vẫn không thể tin được nó thực sự thuộc về cô trong thời gian tới. – “Nó thật là đẹp quá! Ôi ! Nhìn cái ghế này đáng yêu ghê.”
Phát điên lên vì hạnh phúc, Minh Tuyết chạy lung tung khắp phòng, ngả lưng xuống chiếc giường êm ái và thấy thỏa mãn vô cùng với gian phòng được bài trí xinh đẹp như của một vị tiểu thư.
Hiện giờ, người con gái đó bỗng cảm thấy, ngoại trừ phải sống chung với những người đáng ghét nào đó thì chuyển nhà cũng không phải là một điều tồi tệ cho lắm.
_ “Được rồi!” – Để cho cô gái phát tiết đủ cảm xúc của mình, Hyung Ki kéo cô trở về với hiện thực. Tuy cũng không nỡ đánh vỡ giây phút hạnh phúc của Minh Tuyết, nhưng nếu tiếp tục không nói gì, cậu đảm bảo cô ta cũng chẳng nhớ ra rằng vẫn còn một người nữa ở chỗ này. – “Hành lí của cô còn ở ngoài kia hả? Tôi sẽ ra ngoài mang vào giúp cô vậy.”
Miễn cưỡng nói ra miệng, anh chàng đội trưởng tuy tâm không muốn nhưng vẫn còn nhớ được đối xử với Minh Tuyết như một cô gái.
_ “À ! Không cần đâu!” – Ai đó đáp rất hồn nhiên, dường như không hề nhận thấy sự biến hóa cảm xúc của Hyung Ki. Có ai muốn thêm việc vào thân đâu, người ta cầu còn không được đấy chứ. – “Tôi đã mang tất cả vào đây rồi mà.”
_ “Tất cả ?” – Hyung Ki có chút kinh ngạc. Tuy rằng nếu cô ta như các cô gái khác mang theo đầy rẫy túi nhỏ túi lớn, cậu sẽ không ngần ngại mặc xác cô, nhưng khi nhìn xuống cái túi bé tẹo chẳng đựng nổi mấy thứ này, cậu không khỏi thấy nghi hoặc – “Là tất cả thật ư ?”
Đi ra nước ngoài mà chỉ mang theo hành lý có như vậy, trên đời hóa ra vẫn còn những người như thế sao?
_ “Đúng vậy! Chẳng phải là tôi nói tôi bị mất hành lí rồi đó ư? Tôi vẫn chưa kịp mua đồ mới nên chỉ có vài bộ quần áo vậy thôi.”
_ “Mất ư?” – Trong trí óc Hyung Ki chợt trở về với cái ngày hai người gặp nhau lần đầu tiên, hình như lúc đó cô có nhắc tới việc này nhưng cậu đã để hết ngoài tai, rồi cứ thế kéo cô ta ra khỏi xe, muốn ném ra ngoài. Và rồi…Hyung Ki chợt thấy chột dạ, ngước nhìn lại cô gái vẫn đang đắm chìm trong sung sướng rạng ngời, khẽ thời dài một hơi – “Được rồi! Chừng nào rảnh tôi sẽ đưa đi mua đồ mới.”
Lần đầu tiên trong đời cậu có chút hiểu được, thế nào là mua dây buộc mình.
* * *
_ “Đây là tầng thượng!”
Tiếp tục với công việc của mình, Hyung Ki dẫn cô lên phía trên. Ở đó có một phòng nhỏ, được bài trí khá đơn giản với một bộ bàn ghế kiểu châu Âu sang trọng và một chiếc piano màu đen quý phái. Phía bên kia gian phòng, những luồng sáng lấp lánh hắt chéo qua những bức tường kính xung quanh, khúc xạ thành những tia sáng muôn màu chiếu rọi khắp.
_ “Woa ! Tôi càng lúc càng khâm phục kiến trúc sư thiết kế ra ngôi nhà này đấy.” – Minh Tuyết không khỏi cảm thán. Ngôi nhà từ ngoài vào trong, từng căn phòng đến tận trên sân thượng đều được thiết kế và bài trí theo những phong cách riêng, thu hút con người ngay từ cái nhìn đầu tiên nhưng cũng mang một sự hài hòa thống nhất. – “Chừng nào tôi phải nhờ người đó thiết kế cho tôi một ngôi nhà mới được.”
Cô gái vừa nói vừa mở cửa bước ra phía ngoài, nơi có rất nhiều cây cảnh được bài trí ở tầng trên sân thượng, phủ một gam màu của thiên nhiên trong suốt tầm mắt con người.
_ “Cái đó cô đi mà hỏi giám đốc ấy.” – Hyung Ki không có chút hứng thú với đề tài này. Cậu thừa nhận kiến trúc sư cho căn nhà này quả thật rất tài hoa, nhưng nó không thuộc diện được quan tâm với một người vẫn chưa có ý nghĩ mua nhà riêng như cậu.
_ “Ôi! Ôi trời!” – Vừa mới liếc nhìn, ánh mắt Minh Tuyết bị thu hút bởi một cây trĩu quả, cả khuôn mặt cô sáng bừng lên như một đứa trẻ con vừa trông thấy một món đồ thú vị - “ Là cây táo nè! Lần đầu tiên tôi thấy một cây táo đấy!”
_ “Cây táo gì chứ?” – Hyung Ki không nhịn được cốc vào đầu cô một cái. Làm ơn đi, xin hãy nhìn cho kĩ trước khi phát biểu chứ. Mà nếu không biết thì cũng đừng cố tỏ ra nguy hiểm. – “Nhìn kĩ đi! Chỉ có quả táo thôi, làm gì có cây táo nào chứ.”
_ “Thế tức là sao?” – Ai đó vẫn không hiểu gì hết, ngơ ngác ngước nhìn lên bằng đôi mắt trong veo như ngọc.
Cái gì mà chỉ có quả táo, không có cây táo chứ, không nói rõ thì đến thánh cũng không hiểu. Minh Tuyết thầm nghĩ, cố tìm lấy lí do biện bạch cho sự ngốc nghếch của mình.
_ “Hôm trước chúng tôi được tặng hơi nhiều táo nên Yo Seob đã cài nó lên cái cây này. Mà thôi! Tiếp tục!” – Hyung Ki nghiêm túc bước tới trước, ánh mắt bất giác phóng ra phía ngoài, giới thiệu cho cô thêm về những quy định bất thành văn trong căn nhà. – “Đây là nơi dùng chung nhưng tốt nhất lúc tôi ở đây thì cô đừng lên làm phiền. Đặc biệt là lúc tối muộn hay sáng sớm…”
Trong lúc Hyung Ki vẫn thao thao bất tuyệt không ngừng thì ở phía sau, Minh Tuyết thì lại chỉ chú tâm tới những quả táo xanh mướt, căng mọng. Cô không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt rồi với tay hái lấy một quả, ngắm nghía một lát rồi đưa vào miệng cắn một miếng.
RỘP!
Hyung Ki ngừng lại. Âm thanh vừa phát ra vang vọng trong óc hai người đáng sợ không thua kém gì tiếng chuông báo hiệu tử thần kéo tới. Vô cùng chậm rãi, chàng trai từ từ quay người lại và kinh hoàng khi chứng kiến khuôn mặt của cô gái lúc đó.
Minh Tuyết hóa đá, cả người chết sững, khuôn mặt cứng đơ không nhúc nhích, không nói được một lời. Quả táo rơi bộp xuống đất, lăn lăn trên nền sân thượng. Và cũng không khó khăn gì để cậu có thể trông thấy trong hốc mắt của người con gái đó lúc này đang tràn ngập nước, chỉ chực trào ra như vỡ đê.
_ “Ôi trời!” – Hyung Ki chạy vội đến, cũng sốt sắng vô cùng trước hoàn cảnh hiện tại – “Nhả ra! Nhả ra mau! Tôi đã nói đấy là của Yo Seob mà! Của Yo Seab đấy! Cô nghe không rõ à?”
Đồ của Yo seob mà cũng dám ăn, chắc Minh Tuyết là người đầu tiên, thật đáng khâm phục.
_ “Nuốt…nuốt mất rồi!” – Minh Tuyết bật khóc, lần đầu tiên trong đời không phải do cảm động – “Mặn … cay …quá …. Híc!”
Cái thứ khỉ gì thế này kia chứ? Quả táo trông ngon lành thế mà khi vừa tiến vào miệng thì không khác gì vừa nhét cả vốc muối và ớt siêu cay vào cổ họng. Nếu biết trước là hư vậy thì có cho cô cả tỷ dollar cô cũng không dám chạm đến nó.
_ “Tôi đã nói cô phải cẩn thận rồi mà!” – Không nói hai lời, Hyung Ki vội vã cầm tay kéo cô chạy xuống lầu một, mở tủ lạnh và đưa cho cô một chai nước – “Uống đi!”
Minh Tuyết vừa cầm lấy chai nước thì vội mở nắp và tu ực lấy một hơi cạn hơn phân nửa. Sau đó, người con gái ấy đứng bất động, dùng hết mọi giác quan tiêu hóa hết cái đống cảm giác khủng khiếp đó, đến vài phút sau mới trở lại bình thường.
_ “Sống rồi!” – Minh Tuyết hoàn hồn, khẽ thở phù một, trên khuôn mặt cô, vẻ đờ đẫn vẫn chưa kịp thối lui. Cô không biết miêu tả như thế nào, nhưng trong cuộc đời mình, cô chưa từng đưa một thứ kinh khủng như thế vào miệng.
_ “Không sao thật chứ?” – Hyung Ki nhìn Minh Tuyết gật đầu mà vẫn thấy có chút không yên tâm lắm trước trạng thái mất hồn của cô. Không biết có phải do tác dụng của quả táo hay không, vẻ mặt của cô vẫn xanh ngắt, đôi mắt không có chút thần thái nào.
Bất chợt nhớ tới công việc, Hyung Ki vội nhìn vào đồng hồ, cũng không còn tâm tư để ý đến những thứ khác nữa.
_ “Tới giờ tôi làm việc rồi. Cô cứ ở nhà, lát nữa mọi người sẽ về. Nhớ không được mở cửa cho người lạ vào nhà, nghe rõ chưa?”
Dặn dò rõ ràng tỉ mỉ, Hyung Ki lúc này không khác gì một bà nội trợ đi xa nhà. Mà cũng phải thôi, ngôi nhà thân yêu của MS4 phải giao cho một cô gái đến giờ mặt vẫn ngơ ngơ ngẩn ngẩn, không lo lắng mới là lạ.
_ “Vâng!” – Minh Tuyết đáp theo quán tính, nhìn chàng trai ấy bước ra khỏi cửa mất hút. Thế rồi, một thời gian sau, khi trí não bắt đầu hoạt động lại bình thường, cơn giận dữ tột đỉnh cũng bắt đầu ập đến – “Dám bỏ mình ngoài trời mưa, tạt nước lúc mình ốm, giờ lại cho mình ăn thứ táo kinh khủng này. Anh ta tưởng mình là người dễ bắt nạt vậy sao? Yo Seob! Anh chết là cái chắc rồi!”
* * *
Lang thang mấy vòng quanh nhà, Minh Tuyết thấy chán chết rồi lại quay trở lại phòng khách bật ti vi lên xem. Mặc dù cô đã quen với việc ở nhà một mình nhưng trước kia còn có việc mà làm, giờ ngồi không rảnh rỗi lại thấy có chút không được tự nhiên cho lắm.
Vài tiếng sau, khi Minh Tuyết đang ngủ gà ngủ gật thì chợt giật mình tỉnh giấc bởi những tiếng ồn ào ở phía ngoài. Theo đúng lịch trình, ba chàng mỹ nam còn lại của MS4 cũng vừa lúc trở về sau khi quay xong một chương trình truyền hình.
_ “Mọi người về rồi à?” – Cô hớn hở chạy ra đón. Một chân lý khi đến ở nhờ nhà người khác, đó là sự thân thiện luôn là thứ được đặt lên hàng đầu. Huống hồ, đã lâu lắm rồi, cô mới được trải nghiệm lại cái cảm giác chờ đợi người khác trở về nhà.
_ “Ủa!” – Young Min nheo đôi mắt hoa đào, khẽ mỉm cười dịu dàng như gió xuân, nhưng cũng đủ để mê chết người – “Em đã đến rồi đó à? Đã mang hành lí vào phòng chưa?”
_ “Rồi ạ!” – Minh Tuyết trả lời, cô cảm thấy được chàng trai trước mắt luôn đối xử rất tốt với tất cả phái nữ, nhưng vẻ quan tâm trong ánh mắt cậu rất chân thật, làm cho cô có cảm giác thật ấm áp. Khác biệt hoàn toàn khi đối mặt với Hyung Ki, lúc nào cũng như đang bước vào hầm băng.
Nụ cười rạng ngời của Minh Tuyết bất chợt cứng lại, bởi vì Jae Sung bỗng dưng lờ đờ đi đến trước mặt cô, vươn bàn tay lên xoa xoa đầu cô mấy cái, rồi lại lờ đờ đi về phòng bằng khuôn mặt vẫn chưa tỉnh ngủ.
Jae Sung, quả không hổ danh con người khó hiểu nhất làng giải trí, hành động của anh quả thật là không có gì dự đoán nổi.
_ “Mặc kệ cậu ấy đi!” – Hiểu được suy nghĩ của Minh Tuyết, Young Min hảo tâm giải thích – “Hôm nay phải làm việc hơi nhiều, cậu ấy ngủ không đủ nên đầu óc hơi mơ màng chút thôi”
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, vẻ mặt ngơ ngác của Minh Tuyết lúc này quả thật là rất thú vị, làm cho người ta không kiềm lòng được muốn chọc ghẹo một phen.
_ “Chắc anh ấy tưởng cô là một con cún con nên mới thế” – Không chút kiêng kị, Yo Seob nói, chính là không muốn cho ai đó sống thoải mái. – “Mà rốt cuộc cô có quan hệ gì với giám đốc vậy? Bà ấy cũng ưu ái cô thật, hôm qua còn cho người mang đồ nội thất của phòng cô tới”
Đúng vậy, nhìn những đồ đạc kia kìa, cái nào cũng rất đẹp và hoàn mỹ đến không thể chê. Giám đốc, bọn họ mới là thần tượng của công ty, vậy mà đãi ngộ cũng không bằng một cô gái tầm thường là sao?
_ “Mà này!” – Đang tìm bất mãn, Yo Seob chợt quay lại về phía Minh Tuyết với tia nhìn không có chút hảo ý nào, bàn tay chìa tay ra rất tự nhiên – “Cô có thấy cô quên cái gì không?”
_ “Cái gì cơ?”
Tự dưng chìa tay ra làm gì? Minh Tuyết cũng không ngu ngốc đến mức cho rằng ai đó muốn bắt tay chào hỏi, nhưng vẫn không sao đoán được điều mà cậu muốn nói.
_ “Cô giả vờ không biết đó à?” – Lông mày của chàng trai đáng yêu khẽ nhếch lên, ánh nhìn khinh thường khẽ đảo qua toàn thân cô như thể đang nói: tôi biết ngay mà. Chẳng trông chờ gì được vào cái kẻ ngốc nào đó tự hiểu ra được. – “Dĩ nhiên là quà gặp mặt khi gia nhập kí túc xá rồi. Cô không học một chút phong tục Hàn Quốc trước khi đến đây sao ?”
_ “Thật sao?” – Có vụ này à? Quà gặp mặt khi gia nhập kí túc xá là một phong tục Hàn Quốc ư, Minh Tuyết thầm nghĩ. – “Nhưng mà tôi không có mang gì theo cả. Ngay cả đi mua đồ cho tôi mà tôi còn chưa đi được nữa.”
Nghĩ đi nghĩ lại, từ cái ngày đặt chân đến đất nước này, mọi việc cứ xảy ra liên tục, cô cũng chưa có thời gian ra ngoài dạo phố lần nào. Huống hồ hiện giờ cô mới chân ướt chân dáo bước ra khỏi bệnh viện, đào đâu ra quà cho họ chứ?
Nhìn cái vẻ bối rối không biết làm sao của Minh Tuyết, Yo Seob lại cảm thấy khá thú vị. Cũng chẳng biết tại sao nhưng chàng trai có một cảm giác đặc biệt muốn trêu chọc, làm khó cô gái này. Do vậy, có một lí do để công kích thì cớ sao cậu phải nương tay?
_ “Thật là …. Cô nghĩ gì mà lại đến tay không như thế chứ?” – Ai đó nói một cách bình thản, mặt không đỏ, khí không xuyễn, vẻ mặt vô cùng chân thật – “Cô không biết theo phong tục thì cô sẽ không được vào nhà cho đến khi cô mang quà và được sự chấp nhận của tất cả mọi thành viên à?”
_ “Nhưng… Tôi ….Tôi…” – Minh Tuyết lúng túng, liên tục bị khí thế vô hình của chàng trai ép sát đến không nói lên lời. Hóa ra có phong tục này ư, tại sao không có ai nhắc nhở cô trước chứ?
Minh Tuyết, đã bao nhiêu lần rồi mà vẫn chẳng rút ra được bài học gì cả, lời của Yo Seob mà tin được thì heo mẹ cũng có thể leo cây. Young Min khẽ thở dài, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thấy bi đát thay cho cô gái đang hoang mang không biết làm sao.
_ “Nhưng cái gì? Tôi không cần biết cô làm cái gì cả.” – Yo Seob bắt đầu áp dụng chính sách đe dọa, làm sao cậu có thể con mồi trốn thoát khỏi lòng bàn tay một cách dễ dàng được. – “Bây giờ hãy ra khỏi kí túc xá và đừng trở về khi chưa mang theo một chiếc xe hơi thể thao về cho tôi, nghe chưa?”
_ “Hả?” – Minh Tuyết sửng sốt, bị chàng trai chấn kinh, rơi vào tình trạng rối loạn và quẫn bách – “Xe hơi… làm sao mà tôi … Quà … xe hơi á!”
Đùa à? Cái gì mà xe hơi chứ. Từ bao giờ người Hàn Quốc có thu nhập cao tới mức dùng xe hơi làm quà gặp mặt mà cô không hề hay biết? Chả lẽ cô đã đi chậm so với thời đại xa như vậy sao?
Đứng ở phía ngoài, Young Min nghẹn cười vô cùng vất vả, đặc biệt là khi thấy khuôn mặt đầy đủ mọi biểu tình của Minh Tuyết. Giờ thì cậu có thể hiểu được phần nào tâm trạng của Yo Seob, bởi trong một thoáng, trí não cậu cũng xẹt qua ý nghĩ rất muốn trêu đùa người con gái ấy một phen.
_ “Yo Seob!” – Dẫu sao cũng là một người đàn anh mẫu mực trong mắt phái nữ, Young Min cuối cùng vẫn là đứng ra giải vây cho cô gái bằng cách tiến gần và khẽ nhắc nhở tên đàn em không nên vui đùa quá trớn – “Minh Tuyết vừa mới khỏi ốm thôi. Vì ai đó mà em ấy phải nhập viện bằng xe cứu thương.”
_ “Cô ta…” – Trong một giây, Yo Seob nghẹn họng. Chiêu này của anh chàng đào hoa thật là hiệu quả, cảm giác tội lỗi khiến cho ai đó không thể nào tiếp tục trò đùa của mình, nhưng miệng thì vẫn còn nói cứng – “Chỉ là cảm xoàng thôi mà. Hừ!”
Bực bội, Yo Seob hậm hực bước về phòng, đóng sập cánh cửa lại trước con mắt ngỡ ngàng của Minh Tuyết.
_ “Thế là sao ?” – Kẻ chậm tiêu nào đó vẫn không hiểu gì. Cũng may Yo Seob cũng đã về phòng, nếu không cũng sớm muộn bị cô tức chết.
Trên đời này hóa ra cũng có cực phẩm như vậy, không biết cô đã ăn gì để sống trong suốt 20 năm nay nữa
_ “Em đừng quan tâm quá làm gì. Chỉ là cậu ấy đang cố kiềm chế mà thôi” – Một người thì trẻ con, cố chấp, một người thì ngây ngốc, quả là tuyệt phối. Để cho hai con người này cạnh nhau, không biết sắp tới sẽ có những chuyện thú vị nào xảy ra nữa. Nghĩ đến đây, Young Min khẽ nhếch khóe môi, bất giác để lộ ra một nụ cười điên đảo chúng sinh. – “Mà có lẽ sau này em sẽ phải vất vả nhiều đấy. Em đã trở thành đối tượng mà cậu ấy có hứng thú mất rồi.”
Vẫn là hảo tâm nhắc nhở Minh tuyết một chút, dù biết điều đó cũng chẳng thay đổi được gì.
_ “Mà thôi! Sáng nay bọn anh phải dậy rất sớm để quay nên anh phải tranh thủ nghỉ ngơi một chút” – Anh chàng xoa đầu cô, cũng trở về phòng với tâm trạng có vẻ khá tốt – “Ngủ ngon.”
_ “Thế nhưng....” – Minh Tuyết hết quay ra quay vào, trên khuôn mặt tràn ngập một nỗi băn khoăn – “Thế em có phải mua quà không ?...Xe hơi....”
_ “Tùy em !” – Đến giây phút này vẫn còn chưa rời khỏi trạng thái ngây ngốc, Young Min quả thật rất khó khăn lắm để nén cười. Ông trời, đây có phải là đang khảo nghiệm sức chịu đựng của con người không? – “Nhưng gara để mấy chiếc xe của bọn anh đã chật lắm rồi. Cá nhân anh nghĩ rằng nếu tối nay lúc đi làm về bọn anh được ăn một chiếc piza lớn thì rất tuyệt.”
* * *
Yo Seob mở cửa, bước ra ngoài sân thượng để tận hưởng không khí trong lành và ngắm nhìn những ánh nắng đầu tiên rọi xuống thế gian. Một ngày mới luôn được bắt đầu bằng cách thả lỏng tâm hồn giữa màu xanh của thiên nhiên.
Thế nhưng, sự sảng khoái lúc bình minh chỉ duy trì được vài giây cho đến khi Yo Seob giật mình ngước nhìn kiệt tác thân yêu của mình.
_ “Ôi!” – Chàng trai chạy đến bên cây táo. Cả cây sai trĩu trịt quả màu xanh tươi tắn, bỗng lấp ló bóng dáng một quả đỏ mọng, ngon lành đến mức chỉ cần nhìn thôi cũng không kìm nổi muốn thưởng thức một phen – “Chín ... chín rồi ư? Mình không biết táo sau khi ngâm muối, chanh và tương ớt lại có thể chín được đấy.”
Ngắm nghía, quan sát quả táo “biến dị” này một hồi lâu, Yo Seob cũng không phát hiện ra điều gì lạ thường. Mặc dù vẫn còn một bụng nghi hoặc, nhưng cậu vẫn không biết phải giải thích sao cho sự biến thể kì lạ này.
_ “Làm sao mà có chuyện như thế được chứ? Chắc chắn là có âm mưu gì đó.”
Đúng vậy, có lẽ chỉ có như vậy mới có thể lí giải được chuyện này. Vừa nghĩ vậy, một liên tưởng cũng nhanh chóng hiện lên trong trí não chàng trai.
Khung cảnh được mở ra với một căn phòng sang trọng theo kiểu phương Tây của những thế kỷ trước. Và Yo Seo, với bộ váy lộng lẫy và mái tóc dài đen óng ả của công chúa Bạch Tuyết, chậm dãi đưa quả táo lên miệng.
RỘP!
Sau âm thanh ấy, công chúa Yo Seob ngã xuống dưới sàn nằm bất động.
_ “Ôi trời!” – Cậu giật mình ngước nhìn lại quả táo đỏ tươi trên tay, trong lòng dâng lên một nỗi lo sợ - “Nếu ăn nó thì liệu có chết thật không nhỉ ?”
* * *
_ “Thật là đáng nghi!” – Tựa cằm lên bàn ngắm nhìn quả táo chín mọng, Yo Seob vẫn mãi không tìm ra được bí mật, thậm chí còn phát bệnh điên mở miệng nói chuyện với nó – “Táo ơi! Rốt cuộc thì mày có độc không? Tao nên cho ai đi làm thử nghiệm bây giờ nhỉ?”
Mặc dù bình thường cậu vẫn hay trêu chọc đặt bẫy mọi người, nhưng với thứ không rõ lai lịch như vậy thì cậu cũng không dám vọng động. Nhưng cậu lại rất tò mò muốn biết bí mật của quả táo này là sao.
Tâm trạng của cậu lúc này thật mâu thuẫn. Rốt cuộc có nên thử nghiệm nó hay không, mà có thử thì cũng nên tìm ai đây...
Trong lúc Yo Seob đang lầm nhẩm những lời vô nghĩa, Young Min cũng vừa vặn xuống dưới nhà, chuẩn bị cho chương trình sáng nay.
_ “Ủa! Yo Seob, em dậy sớm thế?” – Điều này cũng không có gì đáng nói, chỉ có điều đã dậy sớm, lại còn ngồi ngắm mãi một quả táo thì đây là lần đầu tiên. Young Min ngồi xuống ghế phía đối diện, cầm quả táo lên và nhận thấy đó là một quả khá đẹp nhưng cũng không có gì đặc biệt – “Táo đẹp thật đấy, ở đâu ra vậy?”
_ “Ở...Ở...cây...trên cây!” – Yo Seob lắp bắp, tay chỉ loạn lên phía trên, còn chưa biết phải nói như thế nào để cho đàn anh hiểu thì chợt chết sững, toàn bộ cơ mặt cứng lại, dường như quên cả hô hấp trong một giây phút.
Bởi vì Young Min vừa đưa quả táo lên miệng và cắn một miếng ngon lành.
_ “Sao thế?” – Mới cắn có một miếng, chưa kịp nuốt hết, Young Min cũng không thể chịu được cái ánh nhìn quái dị của Yo Seob. Chẳng phải chỉ là một quả táo thôi sao, có cần tỏ vẻ nghiêm trọng đến thế không? – “Em cũng muốn ăn à?”
_ “Không !” – Đôi mắt của Yo Seob vẫn bám chặt lấy miếng táo vừa bị cắn, thận trọng hỏi lại – “Ý em là anh không sao chứ?”
Kì quái, sao anh ấy ăn mà không có phản ứng gì khác thường vậy nhỉ? Chả lẽ cậu đã đoán sai và nó chỉ là một quả táo bình thường thôi?
_ “Không sao là sao?” – Nghe đến vậy, Young Min cũng bắt đầu cảnh giác, nhưng khi suy nghĩ kĩ lại, cậu cũng chợt thả lỏng. Lúc trước cậu đã xem xét nó không có gì dị thường, huống hồ lúc ăn cũng rất bình thường. Sau khi đã phân tích cẩn thận, chàng trai lại bày ra một nụ cười xinh đẹp. – “Táo ngon mà, có vấn đề gì sao?”
Dù là vậy nhưng chỉ cần Yo Seob nói một câu có xem, cậu sẽ không ngần ngại bóp chết kẻ to gan lớn mật định đặt bẫy cả đàn anh.
_ “Không! Không có!” – Dường như đoán được ý nghĩ của Yong Min, cậu chột dạ, vội lắc đầu ngây ngẩy, vẻ mặt vô cùng thuần khiết và chân thành. Nhưng sau lưng thì lại quay sang tự lẩm bẩm một mình – “Thật là ăn nó không sao ư ?”
_ “Có chuyện gì thế ?”
Cũng vừa lúc đó, Minh Tuyết bước xuống bậc thang, đảo mắt qua toàn bộ căn phòng với ánh mắt tò mò. Tại sao mới sáng sớm cô đã thấy không khí có gì đó không thích hợp rồi nhỉ?
_ “Giờ này cô mới dậy à?” – Dường như để che dấu thái độ khẩn trương của mình, Yo Seob biểu hiện vẻ hung ác, thái độ thay đổi nhanh dến chóng mặt – “Cô có biết quy định ở đây là phải dậy sớm và phải chạy đủ 10 km để rèn luyện thể lực không? Chính vì lười biếng nên mới hay ốm yếu bệnh tật.”
Hừ! Sáng sớm đã bực mình phải tìm cái gì phát tiết, Minh Tuyết không ngần ngại được lựa chọn đầu tiên.
_ “Hình như sắp mưa rồi!” – Young Min ngước ra phía ngoài, nhắc khéo tên ngốc đang định trêu chọc người khác.
_ “Mưa?” – Lại một lần nữa, Yo Seob phải nén hết mọi cảm xúc vào trong. Cậu bực bội đứng lên và kéo tay đàn anh của mình ra cửa, như thể ở đây lâu hơn một phút giây cũng sẽ khiến cậu bùng phát, không kiềm chế được nữa. – “Anh! Chúng ta đi làm thôi!”
_ “Hả? Nhưng công việc của anh một tiếng nữa mới bắt đầu mà” – Young Min nói, nhưng cũng không có phản kháng tên đàn em lôi đi. Cậu biết Yo Seob như vậy đã là cực hạn, còn tiếp tục dồn nén thì sẽ bị nghẹn tới nội thương – “Minh Tuyết ở nhà ngoan nhé! Hôm nay Jae Sung được nghỉ nên cứ để cậu ấy ngủ bù.”
_ “Vâng ! Anh đi cẩn thận!” – Minh Tuyết hồn nhiên vẫy vẫy tay, nhìn theo bóng dáng hai người con trai đang đi ra ngoài. Thế rồi, khi hình bóng họ khuất hẳn, căn nhà lại chìm trong một sự yên lặng đầy tịch mịch – “Mình nên làm gì bây giờ nhỉ?”
Minh Tuyết tự hỏi một hồi, sau đó đảo qua một lượt khắp căn phòng gọn gàng và sạch sẽ, quyết định cuối cùng dừng lại ở tủ lạnh. Nhưng khi cô mở cánh tủ ra tìm đồ ăn thì đập vào mắt cô là một cảnh rất khó quên.
_ “Không phải vậy chứ? Mấy món đồ này quá hạn vài tháng cả rồi!” – Tủ lạnh chật ních đến không thể chật hơn, nhưng toàn những thứ linh tinh, khô đét hoặc biến dạng. Cô không thể tưởng tượng nổi bọn họ đã thu thập đống tạp nham này như thế nào và đã bao lâu không xem lại nó.
_ “Mình thật không thể nào hiểu nổi bọn họ đã sống kiểu gì nữa.” – Vừa thở dài, cô vừa cầm mấy món đồ ăn lên xem xét và ném thẳng vào thùng rác. Đến khi kiểm tra mọi thứ xong xuôi thì cả tủ lạnh còn vài chai nước, trông thật thảm hại – “Hình như ở gần đây có một cái siêu thị, phải đi mua ít đồ ăn về ăn dần vậy!”
Cho MS4 là phụ, cho Minh Tuyết ăn vặt là chính. Bởi cô có một thói quen là khi rảnh rỗi quá không có việc gì làm thì sẽ lôi đồ ăn vặt ra đánh chén.
_ “Yo Seob! Cái tên này! Cậu mượn chai sữa tắm của tớ dùng đến hết rồi mới trả à?” – Thanh âm đúng là của Hyung Ki, con người đang giận dữ đùng đùng chạy xuống cầu thang trong bộ áo choàng tắm. Còn điều gì điên tiết hơn việc đang tắm mới phát hiện hết sữa, mà lại không phải do mình dùng.
Tĩnh lặng, một thời gian, Hyung Ki ngây ra nhìn con người duy nhất còn lại dưới tầng một. Làm sao cậu có thể quên mất, từ hôm qua trở đi căn nhà đã có thêm thành viên mới, đó chẳng phải là cô gái đang đứng ngước nhìn lên với ánh mắt không chút gợn sóng kia sao?
Giật mình lấy tay che người lại như một hành động bản năng, khuôn mặt lạnh lùng của chàng trai nay nhiễm một màu phớt hồng, không tự chủ được bối rối xoay người bước vội về phòng, đóng sập cửa lại.
_ “Ôi trời!” – Hyung Ki đứng tựa vào cánh cửa trong vẻ quẫn bách, vẫn chưa kịp định thần lại sau việc vừa nãy, tim vẫn nhảy liên hồi – “Mình vẫn không thể nào quen với việc có con gái ở cùng.”
_ “Hyung Ki! Tôi sẽ đi mua đồ bây giờ” – Ai đó vẫn không hề hay biết việc mình vừa gây ra, còn rất vô tư gọi lớn – “Anh có cần tôi mua sữa tắm cho không?”
Minh Tuyết, nhìn ngắm thân hình tuyệt mỹ của chàng mỹ nam mà tâm không động, thật là bội phục. Việc tìm các chàng trai đẹp làm tư liệu viết truyện cũng có lúc không uổng phí.
_ “Không cần!” – Khuôn mặt chàng trai vừa có xu hướng giảm bớt nhiệt lượng được chút xíu thì sau khi nghe xong cô nói lại trở nên đỏ bừng. Trong lòng cũng thầm hỏi rốt cuộc Minh Tuyết có thật là con gái hay không, tại sao gặp chuyện này mà hình như chỉ có một mình cậu thấy không được tự nhiên.
Mưa tầm tã, trắng xóa cả đất trời. Khắp không gian vang vọng tiếng nước rơi xuống vỡ tan trên nền đất.
Trong khung cảnh đó, một cô gái đang chạy vội vã về nhà, mở cửa bước vào trong bộ dạng ướt sũng. Cô gái hơi cúi đầu giũ qua loa mái tóc, rồi cũng chẳng kiêng kị cái lệnh cấm sự bẩn thỉu của Hyung Ki, đi thẳng đến tủ lạnh và nhét hết đống đồ vừa mua vào trong.
_ “Tại sao mình có duyên với mưa gió thế nhỉ?” – Ngay cả Minh Tuyết cũng phải cảm thán cho cái số xui xẻo của mình, dạo này đúng là làm gì cũng không thuận.
* * *
Bước xuống cầu thang, Hyung Ki chậm rãi đi về phía phòng khách. Bóng dáng cậu cao ngất, khuôn mặt không chỉ rất đẹp mà còn vô hình tỏa ra một khí chất hấp dẫn ánh mắt con người. Đôi mắt ở chỗ sâu trong chứa một cảm giác thản nhiên xa cách, khiến cho các fan đều có cảm giác xa không thể với, chỉ có thể ngước lên và sùng bái, chờ đợi một giây phút chàng mỹ nam quay sang liếc nhìn một cái cũng đủ rồi.
Dẫu vậy, khi con người đó trải qua căn phòng, vừa nhìn thấy hoàn cảnh trước mắt, vẻ lãnh mạc tựa băng sương trên khuôn mặt cậu bị đánh tan tác. Chàng trai giật mình bật lùi lại theo bản năng, va vào bức tường sau lưng, suýt nữa làm đổ cả bình hoa.
_ “Cô…Cô…” – Hyung Ki chỉ tay về phía người con gái đang quấn khăn tắm đứng bên bàn ủi, trong miệng chỉ thốt ra được mấy từ lắp bắp. – “Cô đang làm gì vậy?”
Và lại bằng cái bộ dạng thế kia? Muốn câu dẫn người thì cũng không đến mức minh mục như vậy chứ? Bây giờ còn là ban ngày, huống hồ với tư sắc của cô thì tốt nhất lên từ bỏ sớm cái ý định ấy đi cho xong.
_ “Ủi quần áo! Nhìn là thấy mà!” – Trái với phản ứng kịch liệt của ai đó, Minh Tuyết đáp một cách hiển nhiên, không có chút tự giác gì trong hoàn cảnh này. Trong suốt quá trình, đôi mắt của cô cũng không hề nâng lên, vẻ mặt rất chuyên chú – “Tôi chỉ có hai bộ thôi! Ướt cả rồi thì đành phải làm thế thôi chứ sao?”
Cô gái còn nói rất thành thực, âm thanh bình thản, nhưng kết hợp với bộ dạng hiện tại lại thấy có gì đó thật không hài hòa.
_ “Cô…” – Chàng trai hết nói nổi, khóe miệng run rẩy. Đành rằng ai đó chỉ có mỗi hai bộ quần áo để mặc, đành rằng ai đó cũng lười bê cái bàn ủi lên trên tầng, nhưng rốt cuộc cô có ý thức được mình là một cô gái hay không? Ăn mặc như vậy đứng trước mặt một chàng trai, đây là đang khảo sát thần kinh của con người sao? – “Đã xong chưa vậy? Cô định đứng ở đây với bộ dạng thế này đến bao giờ?”
_ “Xong rồi đây!” – Minh Tuyết ngước lên bằng đôi mắt trong suốt không dính chút tạp chất nào, khẽ liếc nhìn xuống thân thể mình. Vẫn rất bình thường, chỗ nên che đều che, cũng không lộ gì nhiều. Chẳng phải ở ngoài đường mặc áo hai dây, quần soóc đi lại đầy đấy sao, có cần phải phản ứng thái quá như vậy không? – “Bộ dạng này thì sao?”
Nhưng Minh Tuyết, có những lúc mặc thậm chí còn đánh sâu đến thị giác hơn cả không mặc, đặc biệt lúc này, khi cô vừa tắm xong, thân thể còn phảng phất một hương vị thơm ngát. Thế nên, người con gái đó suy nghĩ quá đơn giản rồi, không phải cứ sống chung thì đều là người nhà, không cần cố kị điều gì đâu.
_ “Thật là…” – Ánh mắt trong trẻo, ngây ngốc của cô khiến Hyung Ki dường như có cảm giác như mình trở thành một kẻ có đầu óc quá đen tối, nghĩ xấu cho hành động thánh khiết của cô. Nhưng cuối cùng, vẫn là không chịu được khung cảnh ấn tượng quá mạnh, cậu vội bước đến cầm bộ quần áo mới ủi xong, dúi vào tay cô, đẩy về phía cầu thang – “Đi thay quần áo nhanh lên rồi xuống đây đi với tôi ngay lập tức.”
Vốn là muốn tìm một lúc thích hợp giải quyết một cái hứa hẹn, nhưng theo đà này thì không thể kéo dài thêm giây phút nào nữa, nếu không cậu cũng sớm muộn bị chết vì đau tim.
_ “Đi đâu cơ?” – Minh Tuyết tò mò hỏi, nhưng đôi chân cũng ngoan ngoãn về phòng. Cô cũng không phải muốn ở giữa phòng khách ủi đồ, chỉ có điều lúc cô vừa tắm xong ngoài này cũng chẳng có ai, chỉ vì thuận tiện nhanh chóng nên mới vậy. Ai lại đoán được có người sẽ xuống phòng khách tầm này.
_ “Đừng hỏi nữa!” – Hết kiên nhẫn cho đám phiền phức này, chàng trai hơi chút lớn tiếng gắt lên. Trời mới biết, cậu vốn đã bận lắm rồi, mãi mới được nghỉ một chút cũng không được yên. – “Đi mau lên!”
Cứ thế, không nói thêm một lời nào, Hyung Ki lôi Minh Tuyết ra ngoài phố, bước vào một tiệm quần áo rất lớn, có vẻ khá sang trọng và đắt tiền. Cậu tự mình đi dạo quanh một vòng rồi chọn lấy một loạt quần áo, dúi vào tay cô gái vẫn đang đứng ngơ ngác
_ “Đi thay đi!” – Một câu mệnh lệnh không cho phép có chút kháng cự.
_ “Hả!” – Minh Tuyết há hốc mồm kinh ngạc, không hiểu chàng trai định làm gì. Cứ tự nhiên quyết định thế thôi mà không có một lời giải thích, cô cũng có quyền nghi hoặc chứ? – “Tại sao?”
_ “Đi mau!” – Chàng trai nghiến răng nghiến lợi dằn ra từng chữ, khuôn mặt chỉ có cảm xúc lạnh lẽo khiến nhiệt độ xung quanh lại sụt giảm nghiêm trọng. Dường như đối với cậu, nói thêm với cô một câu cũng là lãng phí.
Co rụt người lại, Minh Tuyết cũng đành lẽo đẽo bước vào phòng thử, không dám nói thêm một lời.
Ba phút, năm phút, mười phút dần trôi qua, nhưng căn phòng thử vẫn không có chút động tĩnh gì. Cô gái trong đó dường như không có ý định đi ra làm Hyung Ki ở phía ngoài liên tục nhìn đồng hồ, sốt ruột chờ đợi.
_ “Nè!” – Cuối cùng vẫn là không chịu được tính lề mề của ai đó, cậu đành phải bước tới gõ cửa – “Xong chưa hả?”
_ “Đợi…đợi chút!” – Âm thanh ở bên trong vọng ra đầy bối rối, cũng xen lẫn chút ngượng ngùng – “Cái này tôi không biết mặc sao cả?”
Minh Tuyết quả thật không phải cố ý, cái đám cúc, khóa, dây của bộ áo này biết cô nhưng cô lại không hề biết chúng. Đánh vật với cái áo thời trang này làm trễ thời gian cũng không phải ý muốn của cô, có trách thì hãy trách nhà thiết kế đi.
_ “Vậy có cần tôi vào giúp không đấy?” – Chàng trai nói một câu lạnh lùng. Cô dám nói có xem cậu có vào bóp chết cô không. Mặc kệ cô muốn làm gì thì làm, tự mà nghĩ cách nhanh nhanh chóng chóng thay xong rồi biến ra đây.
_ “Không! Đừng! Tôi ra ngay đây!” – Càng bị nhắc nhở càng luống cuống, Minh Tuyết lúc này quả muốn một đầu đâm vào tường mà chết cho xong. Ép buộc người cũng đến thế là cùng.
Phải mất một lúc lâu sau, cô gái mới rón rén thò đầu ra ngoài, ngước nhìn xung quanh đầy thận trọng và sợ sệt.
_ “Nhìn cái gì, bước ra ngoài này!” – Trông thấy cái dáng vẻ rụt rè chậm chạp của ai đó, Hyung Ki muốn nổi cáu. Dù đã áp chế lửa giận, nhưng giọng điệu của cậu vẫn lạnh băng và tràn đầy uy áp. – “Cô đi đứng kiểu gì thế kia, thẳng lưng lên, ưỡn ngực, hóp bụng, tự tin. Cô cứ làm như tôi ăn thịt cô không bằng ấy.”
_ “Thì cũng gần như thế mà!” – Cô lầm bầm trong miệng. Có giỏi anh soi gương lại cái khuôn mặt cau có của mình xem, đảm bảo buổi tối đem dọa lũ trẻ hư rất hiệu quả.
_ “Cô vừa nói gì thế hả?” – Phóng ánh mắt áp suất thấp lại đây, chàng trai nói. Đừng tưởng cậu không nghe thấy, chẳng qua không muốn tính sổ với cô thôi.
_ “Không! Không có gì đâu!” – Người ta nói tránh voi chẳng xấu mặt nào, Minh Tuyết ngoài tự an ủi bản thân cũng không dám có gì phản bác. – “Tôi chỉ định hỏi anh xem thế nào thôi.”
Nghe đến vậy, Hyung Ki cũng khẽ đưa mắt liếc nhìn từ đầu tới cuối ai đó tựa thưởng thức một món đồ trưng bày, trong mắt không giấu nổi vẻ hài lòng.
_ “Mình đúng là có con mắt thẩm mỹ mà!” – Gật đầu khẽ cảm thán một câu, rồi lại nhanh chóng trở lại với vẻ lạnh lùng, quả thật Hyung Ki rất có khí thế của một đội trưởng. – “Còn đứng đấy làm gì? Vào thay cái khác ra coi thử đi!”
_ “Vâng!” – Không có sức phản kháng thì đành phải ngoan ngoãn đóng vai tiểu bạch thỏ thôi, Minh Tuyết lại lặng lẽ trở vào với đống quần áo, tiếp tục đánh vật.
Nhưng khi cô vừa mới bước chân vào phòng thử, Hyung Ki liền quay lại kêu cô nhân viên gói hết những bộ cậu đã chọn. Ai đó rất tin vào mắt thẩm mỹ của mình, nhưng lại vẫn mặc xác cô gái vào thử đồ tiếp, không chút ngăn cản.
* * *
Hyung Ki đi trước, ung dung tự tại, bóng dáng chàng mỹ nam bước đi vô cùng nhàn nhã và thoải mái, dù có đeo kính râm nhưng vẫn rất thu hút tầm nhìn. Còn ở phía sau, hình thành lên một sự đối lập, Minh Tuyết thì lệ khệ với hàng chục túi đồ lớn nhỏ treo đủ mọi chỗ.
_ “Anh có đúng là con trai không vậy?” – Cô không chịu nổi nữa, mở miệng càu nhàu, dù biết trước có nói gì cũng chẳng có hiệu quả – “Sao lại bắt tôi khiêng hết cả đống này thế?”
Có biết là nhiều đồ lắm không, anh ta cứ thấy cái nào thuận mắt thì vất sang, có chút nào bận tâm tới tình cảnh của kẻ chuyên khuân vác như cô chăng?
_ “Đồ mua cho cô thì cô đi mà vác lấy, còn kêu ca gì nữa?” – Đáp rất hiển nhiên, Hyung Ki cũng không thấy điều đó có gì khó hiểu. Phải biết một thần tượng như cậu đã dành thời gian quý báu để mua đồ cùng với cô ta đã là hiếm có lắm rồi, lại bắt cậu khuân đống này thì còn gì là hình tượng nữa. Do vậy, cô vẫn cứ tiếp tục kiên trì đi!
_ “Cái này trông được đấy. Cô gói luôn cho tôi nhé!” – Chàng đội trưởng chợt dừng trước một gian hàng giầy dép, ngắm nhìn một lát rồi nhắc nhân viên quầy hàng, ném đôi giầy đã gói cho Minh Tuyết vác tiếp.
_ “Nhưng đó là giầy của con trai mà” – Minh Tuyết ngạc nhiên. Giờ lại mua cả giầy con trai cho cô nữa là sao? Cái này cô không cần nữa được không, chỉ riêng cái đống trên tay đã nặng quá rồi.
_ “Tôi đâu có mua nó cho cô.” – Chỉ một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ cũng đủ để cho cô phải thấy đỏ mặt xấu hổ. Ai đó lời nói thực độc, lực sát thương cũng rất lớn, rất có tiềm năng đóng vai phản diện – “Cái này cô cũng cầm nốt đi. Rồi còn sang chỗ khác nữa.”
_ “Hả!” – Cô không có nghe nhầm đó chứ, nếu là thật thì ai giết quách cô đi cho xong. – “Còn đi nữa sao? Tôi cầm hết nỗi rồi.”
Một vài giây im lặng, Hyung Ki quay lại nhìn khuôn mặt khẩn cầu của cô gái ấy, trong đôi mắt đầy những suy tư. Thế rồi, có lẽ do lòng trắc ẩn hiếm hoi của chàng trai bộc phát khiến cậu chợt quay người, buông một câu rồi bước về phía trước.
_ “Thôi được rồi! Để tôi đi lấy xe.”
Một câu nói mà đối với Minh Tuyết lúc này như đại xá thiên hạ. Còn đi thêm nữa chắc cô cũng khỏi cần sống.
_ “A! Nhưng mà anh mua nhiều đồ quá trong một lúc tôi không đủ tiền trả anh được.” – Đó là một vấn đề mà cô không thể không nói. Không đề cập đến mấy bộ quần áo này toàn hàng hiệu, riêng cái số lượng khủng khiếp thế này cũng không nằm trong khả năng thanh toán hiện tại của cô.
_ “Tôi mà cần cô trả à?” – Khinh bỉ, trực tiếp bị khinh bỉ, nhưng điều bi ai là cô cũng chẳng thể phản bác cái gì. – “Bây giờ cô có đủ quần áo rồi, đừng dùng cớ gì mà diễn lại cái trò sáng nay đấy.”
_ “Có gì đâu mà cứ làm quá lên thế nhỉ?” – Cô lẩm bẩm. Có cần nhỏ mọn thế không, cô là con gái cũng thấy không có gì thì sao anh cứ phải bám mãi không rời chuyện này thế.
_ “Còn không mau đi nhanh lên à?”
_ “Vâng!”
* * *
Buổi tối, mọi người đều có mặt khá đầy đủ trong phòng khách, cùng nhau ngồi xem truyền hình. Đây cũng là một thói quen của MS4 khi không có việc bận.
_ “Minh Tuyết.” – Young Min bước đến, ngồi xuống cạnh cô, khuôn mặt còn xinh đẹp hơn cả con gái khẽ mỉm cười, đôi môi đỏ hồng khẽ mở cùng với đôi mắt phượng liếc qua mới thật là mất hồn. – “Hình như em chưa có điện thoại phải không?”
_ “A! Em quên mất!” – Cô đang ăn bim bim thì giật mình nhớ ra. Phải rồi, hôm nay đi dạo phố, mua đủ thứ quần áo mà điều quan trọng này lại quên mất tiêu. Quả là thất sách.
_ “Không có điện thoại thì rất khó khăn khi liên lạc.” – Anh chàng vừa nói vừa đưa cho cô một hộp quà – “Hôm nay anh đã đóng một đoạn phim quảng cáo và họ tặng cho anh sản phẩm luôn. Em không phiền khi nhận nó chứ?”
_ “Không phải vậy chứ?” – Minh Tuyết không tin nổi vào tai mình nữa, đôi mắt cô lúc này tỏa sáng lấp lánh, miệng cười mở ra không khép lại được, đủ thấy cô cảm kích thế nào với người đàn anh này. Đây quả thật không khác đưa than trong ngày tuyết rơi mà. – “Woa! Một chiếc điện thoại đời mới, lại rất đẹp nữa! Nhưng không sao thật chứ? Nó cũng là tiền công của anh mà.”
Cảm động đến suýt rơi nước mắt nhưng cô vẫn không quên hỏi lại, dù nó rất đẹp nhưng cô cũng không dám nhận bừa.
_ “Không sao! Anh có ba cái rồi! Thêm nữa cũng chẳng để làm gì.”
Càng nhìn Young Min lúc này, cô càng thấy như mình bị mê hoặc. Khuôn mặt thì đẹp, tính cách thì rất dịu dàng và tử tế với phái nữ, đâu có như ai đó, mặt lúc nào cũng cau có như có người nợ tiền mình không trả vậy.
_ “Cái gì cơ? Đây là loại mới nhất, có nhiều tính năng lắm!” – Mắt Yo Seob cũng sáng lên khi nhìn thấy nó, vội vàng lao đến giật lấy và ngắm nhìn – “Anh à! Anh không dùng thì cho em đi! Cô ấy cũng chẳng biết dùng đâu!”
Đúng vậy, đồ xịn thế này rơi vào tay con gà mờ như cô ta cũng chỉ là lãng phí tài nguyên, thật xin lỗi với nhà sản xuất. Chi bằng cứ đưa cho những người biết sử dụng nó như cậu này có phải hay không.
_ “Cái thằng này! Tại sao anh lại đi tặng điện thoại cho một tên con trai chứ?” – Young Min hiển nhiên là không thể đồng ý, giơ tay cốc vào đầu cậu nhóc một cái rồi giật lại điện thoại, đưa nó cho cái người đang ngồi đơ ra chưa hoàn hồn khi bị cướp giật ngay trước mắt. – “Anh đã cài số 1 là của anh, số 2 là của Jae Sung, số 3 là của Yo Seob, số 4 là của Hyung Ki rất dễ nhớ thôi!”
Thái độ đối xử của cậu với hai người phải nói là một trời một vực, làm Yo Seob nghiến răng nghiến lợi. Chấp nhận đi, ai bảo cậu sinh ra lại là con trai kia chứ.
_ “Cảm ơn anh rất nhiều!” – Minh Tuyết hạnh phúc nở nụ cười tươi tắn như nắng mai, trong chốc lát dường như khiến khuôn mặt cô tràn đầy ánh sáng, làm các chàng trai lúc này đều có cảm giác cô đẹp hơn vài phần. – “Anh Young Min đúng là người tốt nhất trần đời”
Chỉ có một người tâm trạng thật không thoải mái chút nào khi thấy vẻ mặt rạng ngời đó của cô. Hyung Ki càng nhìn càng thấy nó thật là chói mắt quá mức, trong tâm không nhịn được cảm giác thật khó chịu.
_ “Nhìn cô ta kìa! Mình đã đi cùng cô ta mua đồ mà cũng không được lấy một câu cảm ơn. Thế mà chỉ vì một cái điện thoại lại có thể tỏ ra sung sướng như vậy ư?” – Chỉ là đi ngang qua lấy nước uống, tình cờ trông thấy, nhưng trong trí não cậu không ngừng suy nghĩ về nụ cười đó. – “Lại còn dám để mình là số 4 nữa. Đúng là kẻ vô ơn mà!”
Hiển nhiên là bực mình vì ghen tị, nhưng ai đó có chết cũng không chịu thừa nhận điều này.
Buổi sáng ngày thứ hai, bầu trời vẫn trong lành và đầy nắng. Đâu đó trên tầng không là những đám mây trắng muốt mềm như như bông trôi lững lờ giữa gam màu xanh ngọc tuyệt đẹp. Cơn gió nhẹ thoảng tới một hương vị mát lành của đất trời.
Yo Seob mở cửa bước ra sân thượng, tận hưởng không khí tuyệt diệu của ngày mới. Nhưng khi chàng trai vừa nhìn qua một lượt, một hình ảnh khó tin ánh vào trong mắt khiến cậu nhất thời ngây người, quên mất phản ứng. Nếu không phải dám chắc đây là sự thật, cậu thật sự cho rằng ngày hôm qua lại được tái diễn lại một lần.
_ “Ôi!” – Cậu chạy vội đến cây táo sai trĩu, cái kệt tác luôn có thể đưa cậu đi từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác. Lại một bóng đỏ lấp ló dưới những tầng lá xanh mướt, trông rất bắt mắt. – “Lại chín nữa rồi! Không phải thế chứ? Chúng thực sự chín được à?”
Chuyện này càng ngày càng kì quái. Vốn hôm qua thấy quả táo đỏ, Yo Seob còn chỉ có đôi chút hoài nghi, nhưng hôm nay lại thêm một quả nữa ngay trước mắt, thì quả là không thể dùng lý lẽ bình thường mà giải thích hiện tượng lạ này được.
Hái quả táo để trên bàn của phòng khách, Yo Seob tựa cằm lên bàn và ngắm nhìn nó hồi lâu. Trông bề ngoài quả táo rất bình thường, hương thơm cũng rất bình thường, chỉ là sự xuất hiện của nó ở đây chẳng bình thường chút nào.
Nhìn chán nhìn chê cả buổi cũng không có phát hiện gì mới, cuối cùng cậu cũng chỉ đành chậc lưỡi, thừa nhận thế giới xung quanh chúng ta có thật nhiều điều thần bí.
_ “Rốt cuộc là sao vậy nhỉ? Hay nó bị nhiễm nhiều chất bảo quản quá nên đổi màu” – Lại một giả thiết nữa hiện lên trong đầu, Yo Seob suy tư, ánh mắt vừa đảo qua bắt gặp hình bóng một con người đang lờ đờ đi xuống cầu thang. Trong một tích tắc, trong đôi mắt cậu chợt bừng lên một tia sáng. – “Anh Jae Sung! Anh ăn táo không?”
Vừa hay có người thử nghiệm, cớ sao mà không tận dụng? Yo Seob chính là nghĩ như vậy, nhưng trên khuôn mặt thì vẫn thể hiện một vẻ tự nhiên chân thành đến không chê vào đâu được.
_ “Ừ!” – Anh chàng ham ngủ lờ đờ bước đến, cầm lấy quả táo đỏ mọng đưa lên miệng, cắn một miếng ngon lành mà không hề để ý tới có một ánh mắt vẫn đang nhìn mình chằm chằm.
_ “Sao rồi anh? Ăn ngon chứ? Có thấy khó chịu ở đâu không?”
Cẩn thận hỏi han kĩ lưỡng, người ngoài không biết sự tình trông thấy cảnh này đều liên tưởng đến một tình anh em thân thiết. Còn sự thực như thế nào thì chỉ kẻ trong cuộc mới biết được.
_ “Chắc là ăn được!” – Nhưng làm cho cậu thất vọng rồi, câu trả lời của tên đàn anh cũng chẳng ra sao cả, nhất là đi kèm với cái khuôn mặt ngớ ngẩn càng làm nó không có chút thuyết phục nào.
Anh Jae Sung, bản thân anh đang ăn đấy, thế mà lại nói vậy tức là sao?
_ “Nhẽ ra mình không nên nhờ anh ấy thử nghiệm mới đúng” – Yo Seob khẽ thở dài não nề, đúng thật là không thể hi vọng gì nhiều vào con người này – “Cho dù anh ấy có ăn hết một tấn thuốc nổ cũng không biết.”
_ “Mọi người đã dậy hết rồi à?” – Giọng nói trong trẻo và đầy gợi cảm chợt vang lên thu hút sự chú ý của hai chàng trai về phía cầu thang, nơi Young Min đang đi xuống cùng với Minh Tuyết – “Thật hiếm hoi có một ngày như vậy đấy.”
Bình thường bận túi bụi, buổi sáng mà rảnh rỗi như thế này thật là ít có. Dĩ nhiên, giám đốc chắc chắn không phải bỗng dưng tốt bụng thả cho các cậu nghỉ ngơi. Bà ấy làm điều gì cũng có lý do của mình.
_ “Vẫn còn thiếu Hyung Ki mà!” – Yo Seob nhìn quanh, không thấy bóng dáng của chàng đội trưởng đâu cả. Nếu không nhầm, hôm nay cậu ấy cũng không có lịch làm việc gì mới đúng.
_ “Cậu ấy đi đến chỗ bác sĩ tâm lý rồi. Hôm nay cả bốn chúng ta đều có lịch hẹn mà.” – Young Min nhắc nhở. Cậu biết ngay rằng hai cái tên này sẽ không bao giờ để ý đến mấy việc được cho là vặt vãnh này mà. – “ Đầu tiên là Hyung Ki, sau đó là em, rồi đến anh, rồi Jae Sung.”
Đồng thời cậu cũng bội phục Hyung Ki có đủ kiên nhẫn để làm đội trưởng của MS4 suốt từng ấy năm. Luôn đi sau thu thập tàn cuộc do các thành viên khác tạo ra, lại còn thêm việc luôn để ý và nhắc nhở họ mấy vấn đề lông gà vỏ tỏi này, đủ để mệt chết một con người.
Nếu Hyung Ki biết được những suy nghĩ của tên đàn anh này, cậu sẽ không ngần ngại dùng mắt giết chết các thành viên khác. Mọi người hình như đã quên rằng chính mọi người đã cứng rắn nhét cái chức đội trưởng chết tiệt này cho cậu để bản thân mình sống an nhàn hạnh phúc.
_ “Mà sao tự nhiên giám đốc bắt chúng ta phải đi bác sĩ gì gì đó chứ?” – Yo Seob thấy tò mò. Đang yên đang lành bỗng dưng bắt đi bác sĩ tâm lý, chuyện này cũng chỉ có giám đốc có thể nghĩ ra được.
_ “Nghe nói là muốn chúng ta giải tỏa áp lực, không bị stress, thoải mái hơn để làm tốt mọi việc.” – Rất nhẹ nhàng đáp lời, nhưng chính bản thân Young Min cũng cảm thấy điều này thật buồn cười. Cậu không hề tin tưởng chút nào bác sĩ tâm lý có thể giúp ích gì được cho bản thân mình, bởi cho tới giờ, cậu không thấy cuộc sống hiện tại có gì là không ổn cả.
_ “Chỉ cần giảm lịch làm việc của em xuống một nửa, không, một phần ba cũng được là em thấy đủ thoải mái và hạnh phúc lắm rồi.” – Ai đó rất vô sỉ nói một câu, Yo Seob hiện đang là điển hình của kẻ bị bóc lột đến mức bị ám ảnh. Nhưng hiển nhiên là cậu cũng không dám đứng trước mặt giám đốc mà mở lời về một kì nghỉ.
_ “Cứ ngồi đó mà mơ đi!” – Khẽ lắc đầu, Yong Min cũng chẳng mong chờ gì ở cái việc không tưởng ấy. Cậu cũng rất hảo tâm nhắc nhở kẻ nào đó vẫn đang chìm đắm trong mở tưởng. – “Chúng ta là thần tượng mà, nếu lịch làm việc giảm đi tức là sắp hết thời đó. Con người thì phải sống bận rộn một chút chứ.”
* * *
Ngồi trong căn phòng sáng sủa và sạch sẽ là một vị nữ bác sĩ chừng 40 tuổi, nhưng lại rất biết cách trang điểm khiến cô trông còn trẻ như chỉ vừa mới 30. Cùng với đó, khuôn mặt của cô rất hòa ái, làm người ta đều có cảm giác rất ấm áp, thân thiết như người trong gia đình.
Lần lượt bước vào căn phòng ấy, tuy bốn chàng trai có lịch hẹn lệch nhau một tiếng đồng hồ, nhưng tất cả đều được mở màn bằng một đoạn y hệt nhau.
_ “Như đã biết, các cậu đến đây để nói chuyện với tôi về bất kì điều gì các cậu thấy thú vị, buồn chán hoặc khó khăn. Cậu hãy cứ thoải mái như đang nói chuyện với bạn bè hoặc thành viên khác của nhóm là được. Tôi sẽ luôn lắng nghe mọi điều mà cậu muốn nói.”
Giọng nói thành khẩn, vẻ mặt lo lắng thân thiết, tất cả đều khiến mọi người cảm thấy một cảm giác gần gũi muốn bộc lộ nỗi lòng. Nhưng điều đáng nói là, trong số đó không bao gồm các chàng trai của MS4.
_ “Cô nói xong rồi à” - Hyung Ki liếc nhìn đồng hồ, ánh mắt lạnh băng, biểu hiện một cách rõ ràng sự không kiên nhẫn của mình – “Còn gì nữa không? Cô nói nhanh lên được không? Đừng nói những câu thừa thãi mà hãy tập trung vào trọng tâm đi.”
Làm ơn đi Hyung Ki, người ta là bác sĩ tâm lý, đến để chữa bệnh cho bệnh nhân, không phải đến thuyết trình mấy vấn đề linh tinh. Vậy mà cậu lại kêu người ta tập trung vào trọng tâm kiểu gì?
_ “Hả?” – Cô bác sĩ kinh ngạc. Tuy rằng cô cũng dự đóan rằng bọn họ sẽ không hợp tác, nhưng không ngờ sẽ không hợp tác đến mức độ này. Mọi việc còn chưa được bắt đầu đã bị một gáo nước lạnh dội thẳng xuống đầu.
_ “Tôi không có thời gian đâu.” – Trả lời một cách vô cùng nghiêm túc, Hyung Ki nói như thể đó là một điều hết sức bình thường. Đặc biệt vẻ lạnh lùng của cậu làm nhiệt độ căn phòng liên tục giảm xuống, giảm xuống, dường như rất có khả năng sẽ đông chết người nếu cô còn tiếp tục dông dài – “ Mà tôi cũng chẳng có gì để nói với cô cả.”
_ “Nhưng... con người ta không thể bất cứ lúc nào cũng không có điều phiền não.” – Mạo hiểm cả sinh mệnh, cô bác sĩ vẫn cố gắng vớt vát để hoàn thành chức trách của mình.
_ “Tôi là một đội trưởng. Cho dù có gặp khó khăn gì thì tôi cũng sẽ tự giải quyết, không phải chia sẻ cho người chẳng giúp được gì mình cả. Tôi có chút việc, phải đi bây giờ” – Hyung Ki nói rất bình thản, nhưng mang theo một khí thế không thể khinh thường, quả rất có phong cách của một đội trưởng. Thế rồi, không để cho cô có một tia phản bác, cậu đứng dậy và cúi đầu chào rất phép tắc – “Cảm ơn cô rất nhiều.”
_ “Khoan...Khoan đã!” – Cô bác sĩ gọi với theo nhưng cũng chẳng gọi lại được cả một cái bóng dáng. Chàng trai cứ thế bước đi mất hút, không thèm ngoái đầu lại lấy một lần.
Có vinh hạnh bước vào căn phòng đó tiếp theo là anh chàng trẻ con Yo Seob. Ngay từ cái giây phút đầu tiên nghe cô bác sĩ nói, ánh mắt cậu đã sáng rỡ và tỏ vẻ khá thích thú, thái độ thành thật đến mức khó có thể tin. Nhưng nếu một người chỉ cần đôi chút hiểu biết Yo Seob đều có thể nhìn thấy chút gian xảo chợt lóe len trong đôi mắt cậu rồi rất nhanh biến mất.
_ “Thật là hay nhỉ? Cô là người đầu tiên nói tôi hãy ứng xử như bạn bè với nhau đấy!”
Nghe đến vậy, cô bác sĩ khẽ thở phù một hơi, tâm trạng cũng dần thả lỏng. Cuối cùng cũng có một người bình thường, nếu MS4 ai cũng như Hyung Ki thì cô cũng nên bỏ việc sớm.
_ “Vậy cậu có chuyện gì cần chia sẻ với tôi không?” – Trở lại với khuôn mặt hòa ái, giọng nói của cô bác sĩ trở nên phá lệ nhẹ nhàng, đầy truyền cảm.
_ “Có chứ! Có một vài điều hiện giờ tôi đang rất băn khoăn.” – Vẻ đáng yêu của Yo Seob được phát huy đến tối đa, khuôn mặt vô cùng chân thành khiến cậu như đang tỏa ra những ánh sáng thật thánh khiết, khiến cho dù là ai cũng không cưỡng lại được. – “Công việc của cô phải tiếp xúc với rất nhiều người phải không? Mỗi người đều có một câu chuyện riêng về những khó khăn của cuộc đời mình và cô luôn giúp bọn họ tháo gỡ những điều ấy đúng không? Vậy làm thế nào mà cô có thể giúp bọn họ được.”
_ “Tôi luôn đặt mình vào hoàn cảnh của họ để tìm hiểu xem họ đang cảm giác gì, cần điều gì nhất. Từ đó có thể gợi ý cho họ tìm ra được câu trả lời cho chính mình.” – Bất giác bị cuốn hút vào vẻ đẹp trước mắt, cô bác sĩ trả lời. Buổi nói chuyện của bọn họ cũng rất bình thường, dường như cũng bắt đầu kéo gần lại khoảng cách giữa con người với con người.
_ “Thật là sâu sắc!” – Cậu trầm trồ khen ngợi, nét mặt đầy tán thưởng, không ai biết đó là thật tâm hay chỉ là tung hỏa mù trước khi đưa con mồi vào bẫy. – “Cô thật là tài giỏi. Tôi thật sự rất khâm phục những người như cô đấy. Nhưng mà lúc nào cũng phải suy nghĩ về chuyện của quá nhiều người khác cô không thấy mệt mỏi sao?”
_ “Dĩ nhiên là có rồi. Có nhiều lúc tôi cảm thấy rất mệt mỏi. Bản thân cuộc đời của con người ai cũng có những lúc khó khăn. Đôi khi tôi muốn từ bỏ nhưng cảm giác có thể giúp người khác rất hạnh phúc, chính nó đã giúp tôi vượt qua nhiều điều.”
Cuộc nói chuyện càng ngày càng có gì đó không được đúng cho lắm. Nhưng bản thân người trong cuộc kia thì dường như vẫn chưa nhận ra điều gì bất thường, tiếp tục thổ lộ những tâm sự từ sâu trong tâm tưởng của mình.
_ “Vậy sao? Cô quả là một người kiên cường. Công việc của cô còn vất vả hơn chúng tôi nhiều lần. Tinh thần thì có thể khắc phục được nhưng để cho thể xác quá mệt mỏi là không được đâu” – Yo Seob đứng dậy bóp vai cho người phụ nữ ấy, nét mặt vẫn thật là chân thành. Ai nhìn thấy cảnh này cũng đều hoài nghi đây thật là Yo Seob hay có người đã giả mạo. – “Đôi lúc, cô cũng nên để cho mình được nghỉ ngơi. Đừng cố gắng quá sức mình. Có nhiều điều mình cho rằng có thể làm được nhưng khi bắt tay vào mới thấy nó không hề dễ dàng như thế. Cô đã bao giờ nghĩ đến một kỳ nghỉ chưa?”
_ “Có chứ! Tôi đã muốn đi Paris từ lâu nhưng công việc quá bận. Việc chữa trị cho một người không phải chỉ trong một hai ngày mà phải luôn kéo dài, muốn giao cho người khác cũng rất khó” – Khẽ thở dài, cô bác sĩ cảm thán cho kế hoạch của mình vẫn luôn bị ngâm nước nóng trong nhiều năm qua. Quả là con người ai cũng có phiền não của riêng mình.
Đợi chút! Hình như có gì đó đã bị lệch ra khỏi quỹ đạo ban đầu. Cô bác sĩ ngẩn ngơ một hồi rồi mới giật mình nhận ra chẳng biết từ lúc nào, vai trò của hai người đã đổi qua cho nhau.
_ “Khoan đã! Chúng ta ở đây để nói về điều phiền não của cậu kia mà, sao lại thành ra của tôi thế?” – Nhìn lại xem hoàn cảnh hiện tại, có ai tin được cô mới là bác sĩ hay không? – “Cậu hãy ngồi lại xuống ghế đi nào.”
Cô bác sĩ chợt có một cảm giác, các thành viên của MS4 quả là đều không đơn giản chút nào. Nhìn xem, đến chính cô cũng suýt chút nữa bị lừa.
_ “Việc đó không có gì phải vội vàng cả. Muốn người khác mở lòng với mình thì trước tiên phải để người đó hiểu mình. Tôi cũng chỉ muốn biết về cô thật rõ để có thể yên tâm nói hết mọi chuyện của mình thôi” – Rất từ tốn trả lời, không mang theo một chút cảm giác khác thường nào, chàng trai đưa cho bác sĩ một cốc cà phê nóng hổi – “Cô uống một chút chứ?”
_ “Vâng! Cảm ơn!” – Nhìn khuôn mặt tươi cười rạng ngời tuyệt đẹp của chàng trai, dường như trong nháy mắt, cô cảm thấy như chính mình đã nghĩ nhiều quá. Thuận tay cầm cái chén lên và nhấp một ngụm, cô bác sĩ vội phun ra tung tóe khắp sàn – “Cái....Cái gì vậy?”
_ “Là cà phê nguyên chất!” – Kẻ nào đó vẫn đáp bằng khuôn mặt trong sáng nhất thế gian.
_ “Không phải! Cái này....thật sự là rất kinh khủng!” – Cô không nhịn được phản bác. Thứ này mà gọi là cà phê thì các nhà kinh doanh nó cũng nên đóng cửa sớm đi cho xong. Ngoài cái mùi giống ra thì tất cả mọi thứ còn lại đều thật đáng sợ.
_ “Là thật mà. Một ly nước sôi và 20 viên kẹo cà phê. Nhưng tôi nghe có người nói không nên uống quá ngọt, dễ bị bệnh nên tôi đã cho một chút muối vào cho đằm vị, sau đó để tráng miệng tôi cho thêm ít kẹo sầu riêng vào trong!”
Yo Seob, thật bội phục. Đến giây phút này mà chàng trai vẫn có thể thản nhiên nói ra câu đó như đang trần thuật một điều hết sức bình thường. Nhưng vào tai ai đó thì nó không khác gì ác mộng.
_ “Cái gì?”
Một ngày dài của vị bác sĩ tiếp tục với anh chàng đào hoa Young Min. Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên bước vào, cậu đã nở một nụ cười đẹp lung linh khiến tất cả phụ nữ trên thế giới phải mê mẩn.
_” À! Nỗi buồn phiền của tôi à?” – Anh tỏ vẻ suy nghĩ một lát, khẽ nhăn mày, đôi mi xinh đẹp cụp xuống, mang theo một vẻ phong tình. – “Không có! Tôi chẳng có gì phải buồn phiền hết.”
_ “Hả? Thật sự không có gì sao?”
Một thần tượng mà lại không có một chút phiền não gì ư? Chẳng phải bình thường họ đều phiền muộn vì cuộc sống quá mức bận rộn và phải luôn chú ý đến hình tượng của mình trong mắt người hâm mộ hay sao? Nhưng nhìn biểu cảm của cậu, dường như tất cả những thứ đó thực sự cũng chẳng phải là cái gì nghiêm trọng cả.
_ “Đúng vậy! Tôi rất hài lòng về cuộc sống của mình. Tôi có một khuôn mặt đẹp, có sự nổi tiếng và có rất nhiều cô bạn gái đang chờ lên lịch hẹn.”
Rất bình thản nói ra, Young Min cảm thấy điều đó quả thật là một điều rất bình thường, không chút nào để ý đến khuôn mặt sửng sốt của ai đó.
_ “Nhiều.... nhiều bạn gái?”
Há hốc mồm kinh ngạc, cô bác sĩ quả thực không tin vào tai mình nữa. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp còn hơn cả con gái kia đang trả lời vô cùng thành thật, cô có cảm giác nếu hiện tại là thời phong kiến, nếu chàng trai này không phải một thần tượng, chắc cậu đã có một hậu cung các mỹ nhân.
_ “Tôi thấy con gái là một sản phẩm tuyệt vời của thượng đế tạo ra. Vì vậy, phương châm của tôi là phải luôn đối xử tốt với phụ nữ, họ là phái yếu nên cần sự bảo vệ của con trai. Dù bất kỳ trường hợp nào cũng không nên to tiếng, không được đánh con gái và phải luôn giúp đỡ họ.”
Giọng nói thật êm ái, ánh mắt lưu chuyển những tia sáng đẹp tựa như ngọc, đôi môi đỏ mọng nói những lời ngọt ngào khiến các cô gái đều ngất ngây, tạo thành một khung cảnh tuyệt mỹ của chàng thần tượng ấy.
_ “Ý nghĩ của cậu rất hay, tôi cũng tán đồng.” – Vượt qua sự mê hoặc của sắc đẹp để tiếp tục thực hiện chức trách của mình, cô đang cố gắng tìm từ để diễn đạt ý kiến về những nhận thức có vẻ không ổn của Young Min – “ Nhưng việc cậu nói có nhiều cô bạn gái....”
Nhạc chuông điện thoại bất chợt reo lên ngắt quãng câu nói của vị nữ bác sĩ, đồng thời cũng đem những lời cô định nói đổ lại trong họng. Trong lúc nhất thời, cô cũng không biết có nên tiếp tục nữa hay không.
Còn lúc này, Young Min lại không nhanh không chậm mở điện thoại, đọc tin nhắn với vẻ mặt nhu hòa, suy tư trong chốc lát rồi quyết định đứng lên.
_ “Thành thật xin lỗi! Tôi có hẹn mất rồi! Người ta nói không nên để con gái phải đợi đúng không?” – Cậu mỉm cười, khẽ cúi chào rồi cứ thế bước về phía cửa, để lại một con người vẫn sửng sốt, không kịp phản ứng. – “Tạm biệt!”
Người cuối cùng của nhóm MSO4, Jae Sung cũng bước vào căn phòng, ngồi lên ghế và nghe lại đoạn điệp khúc được tua suốt trong cả buổi sáng của vị bác sĩ.
_ “Tôi đã nói chuyện với ba thành viên khác trong nhóm của cậu.” – Cô nói tiếp, vẻ mặt vẫn bình thản nhưng có cảm giác từng từ phát ra đều nghiến răng nghiến lợi. Gặp gỡ MS4 quả thật đem lại cho cô những kinh nghiệm xương máu trong sự nghiệp của mình. Và hiển nhiên, hiện giờ cô cũng chỉ còn có thể đặt hết mọi hi vọng vào chàng trai cuối cùng. – “Mỗi người có một tính cách và sở thích khác nhau. Nên nói là các cậu đều rất đặc biệt thì đúng hơn. Nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ cậu. Tôi biết sở thích của cậu luôn khiến cho cậu phải vất vả hơn những người khác trong mọi việc.”
Ngừng lại, ngước nhìn Jae Sung, khóe miệng cô bác sĩ lúc này khẽ run rẩy. Cô hít một hơi dài nhằm bình ổn cảm xúc của mình, trong lòng cảm thán ông trời có thể đùa giỡn người đến mức này là cùng. Nhìn xem, cái tên nào đó chỉ vừa mới ngồi xuống chưa đầy năm phút thì đã có thể gật gù ngủ ngon lành mất tiêu.
_ “Ôi trời!” – Vị bác sĩ than thở, tỏ vẻ bất lực hoàn toàn. – “Mình chưa bao giờ mong muốn một kỳ nghỉ như lúc này.”
Mệt mỏi và chán nản, cuối cùng cô bác sĩ cũng đành nhấc điện thoại báo cáo cho giám đốc kết quả của buổi nói chuyện với MS4 ngày hôm nay. Tất cả cũng chỉ gói gọn lại trong vài câu, nhưng để tổng kết lên nó là cả một quá trình đầy gian nan mà người ngoài không bao giờ hiểu được.
_ “Giám đốc à? Tôi đã gặp họ rồi! Đúng là rất đặc biệt, đặc biệt đến mức tôi phải bó tay.”
* * *
Hyung Ki mở cửa, xếp đôi giầy một cách gọn gàng theo thói quen rồi mới bước vào trong nhà. Chàng trai đi đến bên cạnh ghế, khẽ ngồi xuống, tiện tay giơ cuốn sách lên nhìn.
_ “Cái gì thế này? Bỗng dưng bắt người ta cầm quyển sách vớ vẩn này về. Gì mà “Trắc nghiệm tình yêu tập một” chứ. Cái bà bác sĩ này, đúng là chỉ tốn thời gian.” – Cậu bực bội cài nó vào giá sách báo bên cạnh mà không thèm mở ra xem lấy một lần rồi cứ thế đi trở về phòng.
_ “Chán quá!” – Yo Seob cầm chai nước rồi leo lên ghế, uống một hơi hết phân nửa, khuôn mặt trẻ con lúc này hiện lên rõ ràng sự nhàm chán, rất muốn tìm thứ gì đó để phát tiết. – “Được nghỉ mà chẳng có gì chơi cả. Lại còn cái cô Minh Tuyết kia chứ, cứ nhìn cái mặt ngây ngô kia là nuốn chọc cho khóc luôn.”
Có ai hiểu được nỗi khổ của cậu hiện giờ không cơ chứ! Nếu không phải vẫn thấy có lỗi bởi sự việc lần trước với Minh Tuyết, cậu có cần phải khắp nơi nhường nhịn cô ta như vậy không?Kiềm chế để không trêu đùa cô ta đã rất vất vả rồi, vậy mà ai đó lại cứ lượn lờ qua trước mắt, thử thách sự kiên nhẫn ít ỏi của cậu là sao?
Để điều chỉnh tâm trạng, Yo Seob định bật ti vi lên xem có gì thú vị không. Nhưng khi vừa đưa tay định với lấy cái điều khiển thì cậu mới sực nhớ ra tay kia của mình đang cầm một cuốn sách.
_ “Trắc nghiệm tình yêu tập 2” – Anh chàng nhìn nó trong một vài giây, gần như bật cười vì cái việc làm thừa thãi không đâu của ai đó. – “Đưa cho mình cuốn này ư? Thật ngớ ngẩn! Cái cô này nên chuyển từ bác sĩ tâm lý sang bệnh nhân tâm thần đi cho xong. Một nghìn năm nữa may ra mình mới cầm nó lên lần hai.”
Dĩ nhiên, chẳng có gì ngạc nhiên khi Yo Seob cứ thế cài luôn nó vào giá báo, tiện thể xóa luôn sự tồn tại của nó trong trí não mà mở một gói khoai tây chiên, vừa ăn vừa xem tivi rất thoải mái.
_ “Anh về rồi đây!” – Young Min mở cửa, nhìn quanh nhưng căn phòng khách vắng teo, chẳng có ai cả – “Ủa? Mấy đứa nó đi đâu hết rồi?”
Nhưng xem xét cẩn thận lại, ngày nghỉ hiếm có thế này, chắc là cái lũ đó tận dụng để đi chơi hết rồi, chẳng có mấy người nguyện ru rú trong nhà làm bạn với giường như Jae Sung cả. Nghĩ đến vậy, chàng trai cũng không để tâm tới vấn đề này nữa, bước vào phòng, ngồi xuống tựa lưng vào ghế.
Chàng trai với tay định cầm lấy chiếc điều khiển thì chợt nhìn gói khoai tây chiên ăn dở trên bàn. Không cần nói cũng có thể dễ dàng đoán ra thủ phạm của kiệt tác này là ai.
_ “Cái này lại là Yo Seob rồi, để cho Hyung Ki thấy thì lắm chuyện lắm đây!” – Đúng vậy, Hyung Ki là một tên yêu sự sạch sẽ đến điên cuồng, trong mắt không thể chấp nhận một hạt bụi. Thế mà để cậu ta trông thấy cả gói đồ ăn dở vất lung tung như này thì không phải là bị mắng một cách đơn giản như vậy được.
Vì thế, để duy trì hòa bình trong căn nhà, Young Min cần đem cái gói này đi xử lý sạch sẽ trước khi ai đó đặt chân trở về nhà. Nhưng khi cậu cầm lấy nó định vất đi thì bất chợt ngước lại nhìn cuốn sách “Trắc nghiệm tình yêu tập 3” trên tay. Đôi mắt đẹp khẽ liếc qua hàng chữ, cậu cũng chỉ hơi ngừng lại suy tư một chút, khóe miệng khẽ nhếch lên cười nhạo.
_ “Cái này mà mình còn phải đọc ư?”
Đưa thứ vớ vẩn này cho một cao thủ tình trường như cậu, còn có chuyện gì nực cười hơn nữa chăng? Young Min cũng không bận tâm gì nhiều, thuận tay cài nó lên giá sách rồi đi về phía thùng rác ném gói khoai tây đi.
Lơ ngơ đi về nhà với bộ mặt thiếu ngủ trầm trọng, Jae Sung lặng lẽ nằm lên ghế, gối đầu lên quyển sách mà chìm vào giấc ngủ mơ màng. Cứ thế, thời gian trôi đi cho tới tận lúc Minh Tuyết trở về, lay cậu tỉnh dậy
_ “Anh à! Sao anh lại ngủ ở đây thế? Mau về phòng ngủ đi chứ!”
Cô nhìn chàng trai với ánh mắt lo lắng. Thói quen bạ đâu cũng ngủ của Jae Sung quả thật quá nghiêm trọng, đúng là lúc nào cũng không thể rời mắt khỏi người con trai này thì mới có thể bớt lo.
Vừa giật mình tỉnh giấc, Jae Sung lúc này ngồi dậy, khuôn mặt ngơ ngác càng làm làn da trắng nõn nà của cậu thêm mê người, phảng phất một chút khí chất thanh khiết, không nhiễm bụi trần.
Cậu cài cuốn sách vào giá rồi lờ đờ đi về phòng, trong trí não mờ mịt cũng không nhớ nổi rốt cuộc hôm nay cậu đã đi làm cái gì nữa.
* * *
Một ngày mới lại bắt đầu với những luồng sáng đỏ rực cả phương trời. Đâu đó một vài giọt nắng mai xuyên qua những tầng lá, rọi xuống mặt đất.
Yo Seob bước ra ngoài sân thượng, vươn vai hít thở không khí trong lành với vẻ rất sảng khoái. Mái tóc trắng của cậu với khuôn mặt rất dễ thương luôn làm cậu trông rất hấp dẫn ánh mắt của con người.
Nhưng rồi một giây sau, khi lại nhìn thấy sắc đỏ tươi quen thuộc lấp ló trong tầng lá, chàng trai sửng sốt chạy vội tới.
_ “Ôi! Lại thêm một quả nữa này!” – Yo Seob mở tròn mắt kinh ngạc, đi vòng quanh một vòng ngắm nghía quả táo một hồi, cuối cùng cũng chỉ kết luận rằng thế giới này đúng là có đầy rẫy những chuyện lạ kì. – “Cứ đà này không khéo cả cây sẽ chín mất thôi!”
Loại táo của cậu mà cũng có thể chín được, trên đời có thể phát biểu được câu này chắc chỉ có mỗi Yo Seob mà thôi.
Yo Seob với tay hái quả táo, chăm chú quan sát một hồi lâu, nhưng vẫn không thấy có gì là dị thường cả. Nhớ tới hai lần trước, các vị đàn anh không những ăn nó mà còn khen ngon, cậu cũng có chút tò mò về hương vị của loại táo “chín cây” này kì thực là như thế nào.
Do vậy, vì vẫn có chút ngần ngại, nhưng Yo Seob cũng vẫn quyết định đưa nó lên miệng cắn thử một miếng.
BỘP!
Quả táo rơi bộp xuống đất, lăn tròn, lăn tròn. Khuôn mặt của chàng mỹ nam lúc này quả thực đủ đặc sắc, đủ kinh hoàng, các cơ mặt cũng cứng cả lại. Cả người cậu chết sững tại chỗ, hỗn độn trong gió.
_ “Đây... đây đúng là táo ngâm muối và tương của mình mà” – Thất hồn lạc phách nói, đôi mắt của Yo Seob cũng ngập tràn sương mù, chỉ khẽ rung động lông mi là nước sẽ trào ra như mưa.
Cuối cùng cũng nếm trải được cái hương vị khó quên của quả táo, cậu vội vã lao thẳng xuống tầng một, mở tủ lạnh ra và tìm kiếm bất kì thứ gì có thể cứu vớt được cái lưỡi đáng thương của mình.
Nhưng... trống rỗng. Đó là âm thanh nguyền rủa vang vọng trong trí não của cậu lúc này.
_ “Đâu mất rồi?”
Đừng đùa vậy chứ! Rõ ràng lúc bình thường nó đầy chật ních kia mà. Sao hôm nay lại rỗng tuếch như vừa bị trộm đột nhập càn quét thế kia?
_ “Anh tìm nước lạnh hả?” – Tiếng nói rất bình thản, Minh Tuyết xuất hiện với một chai nước đã uống gần hết, khuôn mặt vô tội, tựa hồ như thực sự cũng chỉ vừa vặn đi ngang qua. – “Không còn đâu! Đây là chai cuối cùng. Đá cũng hết rồi.”
Thế rồi, trước con mắt sững sờ của người con trai ấy, Minh Tuyết ngửa đầu tu ực một hơi hết sạch sẽ. Cô nhẹ nhàng đặt cái vỏ chai rỗng xuống bàn, cứ thế xoay người đi thẳng về phòng. Trước khi bước lên cầu thang, cô gái ấy còn không quên tặng kèm theo một câu tiêu diệt nốt chút hi vọng cuối cùng của ai đó.
_ Nhân tiện báo cho anh một tin, ống dẫn nước hình như bị dò nên tôi đã báo cho bên cung cấp cắt nước rồi.
Bi phẫn, cả cuộc đời Yo Seob chưa bao giờ thảm hại như hiện tại. Nuốt xuống cục tức, cậu lần đầu tiên thể nghiệm được thế nào là có miệng không thể nói, có giận không thể phát.
_ “Cô ta! Đích thị là cô ta!” – Hiện tại, Yo Seob rất muốn ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng phát tiết những cảm xúc bùng nổ trong mình. Cậu đã không tài nào kiềm chế nổi mỗi khi nhớ tới cái khuôn mặt bình thản nhưng bên trong chắc chắn đang cười nhạo cậu của Minh Tuyết. – “Tại sao mình lại phải nhường nhịn một kẻ như cô ta chứ? Minh Tuyết! Tôi không làm gì cô thì cô dám lên mặt à? Tôi sẽ không để yên cho cô nữa đâu. Rồi cô sẽ biết sự lợi hại tôi!”
_ “Em đã khỏi ốm hẳn chưa đấy?” – Anh quản lý đang lái xe bỗng quay sang hỏi.
_ “Em á? Có gì đâu mà, chỉ cảm sơ sơ thôi! Em hay bị nhiễm bệnh như vậy lắm. Mà chúng ta sẽ đi đâu đây? Bỗng nhiên giám đốc lại kêu em đổi chỗ ở là sao?”
Vốn cũng không nghiêm trọng lắm cho đến khi được ai đó tặng cho một xô nước lạnh vào đầu, thế cho nên chỉ cần đến bệnh viện nằm vài ngày là ổn. Nhưng phải nói là lạ kì, vừa xuất viện đã nhận được thông báo của giám đốc kêu cô chuyển chỗ ở. Cho đến tận giờ phút này, cô vẫn không thể hiểu những gì bà suy nghĩ trong đầu, rõ ràng nơi cũ cũng rất tốt và thuận tiện mà.
_ “Cái đó à? Em cứ đi rồi sẽ biết!” – Ông anh ba mươi tuổi đầu bỗng nhếch miệng cười một cách thần bí, trong đôi mắt rõ ràng không hề che giấu sự hưng phấn đối với những gì sắp xảy ra. – “Anh chắc em sẽ có một bất ngờ đấy!”
Thật là mong chờ biết được phản ứng của Minh Tuyết khi đến nơi ở mới. Không biết cuộc sống sau này của người con gái này sẽ trở nên thú vị như thế nào khi ở trong ngôi nhà đặc biệt đó nhỉ?
_ “Vậy sao?” – Trái với phản ứng nhiệt tình của anh quản lý, Minh Tuyết chỉ lơ đãng đáp lời. Cô cũng không tin tưởng lắm về cái bất ngờ mà anh trai đó đang nói tới. Không chỉ là nơi ở thôi sao, nơi nào chẳng giống nhau.
Nhưng ngay khi chiếc xe vừa dừng lại thì cô mới biết hóa ra mình đã nhầm.
Minh Tuyết sửng sốt ngước nhìn nó, nơi mà cô sẽ ở trong thời gian sắp tới. Nó giống như là một ngôi biệt thự hai tầng hơn là một ký túc xá chuyên dành cho các ca sĩ mà cô hay tưởng tượng. Trông từ bên ngoài cũng thấy nó được thiết kế cẩn thận, trông rất trang nhã, xinh đẹp nhưng cũng mang không khí ấm ấp khiến con người có cảm giác như được trở về với gia đình.
_ “Đó...đó...” – Minh Tuyết đã lắp bắp, không tin nổi những gì trước mắt nữa – “Đó là nơi em sẽ chuyển đến thật sao?”
Cô đã nghĩ đến mình dù chuyển chỗ ở đi chăng nữa thì cũng sẽ chỉ ở những khu nhà cao tầng dành cho nhân viên như cũ mà thôi. Thế nên hiện tại cô có đôi chút không tin nổi sự may mắn mà cô đang có. Căn nhà quá đẹp so với những gì cô đã tưởng tượng đến.
_ “Em không tin thì thôi vậy.” – Anh quản lý giơ chiếc chìa khóa lên, trên khuôn mặt vẫn tràn đầy sủng nịnh – “Còn đây là của em. Những người ở cùng em sẽ chỉ cho em tham quan ngôi nhà sau.”
_ “Thật sao?” – Minh Tuyết sung sướng cười tươi như hoa, bất tri bất giác bỏ qua câu cuối cùng của anh, trong trí não lúc này chỉ còn nghĩ đến việc cầm lấy chiếc chìa khóa kia và sử dụng nó ngay tức thì.
Cũng chính vì vậy, khi cô vừa mới mở cánh cửa ra và ngước nhìn vào bên trong ngôi nhà xinh đẹp, nụ cười trên môi cô cương lại. Ánh vào trong đôi mắt cô là một hình bóng quen khủng khiếp.
Hyung Ki vừa rót ly cà phê thì chợt liếc sang nhìn cô. Trong căn phòng, chàng mỹ nam đứng với chiếc cốc vẫn tỏa hương thơm ngào ngạt mang đến một thi vị thật hài hòa. Chỉ có điều trong mắt Minh Tuyết lúc này, thời gian, địa điểm, con người đều có gì đó không đúng lắm.
Trong một giây, thời gian như ngừng lại.
Rầm!
Ngay khi định thần lại, Minh Tuyết nhận ra mình vừa đóng sập cánh cửa trước con mắt sửng sốt của tất cả mọi người đang có mặt ở đó. Nhưng trí não của cô cũng chẳng rảnh để bận tâm tới hành động không hợp lễ nghi của mình lúc ấy, mà thay vào đó là những suy nghĩ rối loạn.
_ “Nhìn nhầm! Nhất định là nhìn nhầm!”
Đúng thế! Nếu không thì làm sao Hyung Ki có thể xuất hiện trong nơi ở mới của cô được? Trời có sập xuống cũng không thể vô lý bằng chuyện đó.
Ai đó vẫn đang lẩm nhầm những câu vô nghĩa trong miệng, tự lừa mình và trấn an trái tim non nớt suýt nữa thì bị trấn vỡ. Minh Tuyết rất hiển nhiên bỏ ngoài óc tất cả những gì không mong muốn, liên tục cầu nguyện cho tới tận khi cách cửa lại một lần nữa mở ra từ bên trong.
Lần này, hiện lên trước mắt cô một cách rõ ràng là khuôn mặt tối tăm đầy mây đen của anh chàng đôi trưởng. Thậm chí cô còn cảm nhận được trong gió những tia sắc bén lạnh buốt như muốn đem cô cắt nát thành thịt khối.
Giám đốc, rốt cuộc kiếp trước con đã mặc nợ gì người sao?
_ “Cô làm cái gì đó hả? Hành động của cô như thế nghĩa là sao?”
Hừ. Tự nhiên có một cô gái sống chung trong căn nhà của mình, người phải thấy khó chịu nhất là cậu mới đúng. Vậy mà cái cô gái đó còn dám tỏ vẻ ghét bỏ như vậy là sao?
_ “Không! Không! Không có gì!” – Minh Tuyết khóc không ra nước mắt. Vừa mới xuất viện liền đối mặt ngay với chàng trai luôn phóng ra khí lạnh này, cô chắc sớm bị dọa ra một trái tim bệnh mất. – “À! Tôi thấy anh đang bận, lát nữa tôi sẽ quay lại sau.”
Minh Tuyết vừa quay người định biến khỏi nơi này càng nhanh càng tốt thì ngay tức thì, cô bị chàng trai ấy túm cổ áo kéo lại. Ô…có ai khổ như cô không chứ, anh ta cũng không muốn cô đến đây thì bỏ quách tay ra, còn giữ lại làm gì?
_ “Cô định đi đâu thế hả? Còn không mau vào đi! Chẳng phải từ hôm nay cô sẽ ở đây sao?”
Nhiệt độ lại giảm mạnh. Đến việc tiếp đón cô cũng đủ làm cậu khó chịu rồi, nhân vật chính vừa thấy mặt cậu lại chỉ muốn bỏ chạy thì quả thật là không thể không bực mình. Dẫu sao Hyung Ki cũng đường đường là một đội trưởng của nhóm nhạc nổi tiếng Hàn Quốc, đi đến đâu cũng có fan hâm mộ, thế mà nay lại bị coi như ôn dịch khiến cậu có cảm giác không được tốt lành cho lắm. Nếu không phải giám đốc đã không chỉ cường điệu một hai lần về chuyện này, Hyung Ki cũng mong cô gái nghiệt duyên sao chổi này biến xa cho khuất mắt.
_ “Sao lại thế được chứ? Tôi định hỏi lại giám đốc điều này đây. Tại sao lại sắp xếp cho tôi ở cùng các anh chứ? Dù gì tôi cũng là con gái mà.”
Tha cho cô đi mà, cùng lắm thì cứ coi như cô đi ngang qua là được. Vừa nghĩ Minh Tuyết vừa ngước lên khẩn cầu bằng ánh mắt trong veo, vô cùng đáng thương. Nhưng đáng tiếc, ai đó vốn từ trước đến nay đều không phải kẻ biết thương hương tiếc ngọc.
_ “Cô đang lo sợ chúng tôi sẽ làm gì cô sao?” – Hyung Ki liếc nìn cô từ đầu đến chân, ánh mắt tràn ngập một sự khinh thị. – “Ở đây chúng ta sẽ ở phòng riêng mà, nếu sợ thì cứ khóa kĩ lại là được. Với lại nếu là cô thì cũng chẳng lo sẽ xảy ra chuyện gì đâu.”
Lời nói ác độc, sắc bén nhưng cũng chặn đứng mọi đường lui của cô gái ấy. Mặc dù có là như vậy thật thì cũng không cần phải nói ra miệng chứ, Minh Tuyết cảm thấy tự tôn của mình bị tàn phá. Mà bi thương nhất là cô lại không thể phản bác gì được.
_ “Sao rồi?” – Quản lý Kang vừa vòng ra xe và quay lại với túi hành lý ít ỏi của Minh Tuyết – “Hyung Ki! Sáng nay cậu rảnh thì chỉ phòng cho cô ấy nhé! Giám đốc có nói để cô ấy ở đây ít lâu để nếu có việc gì xảy ra thì còn có người giúp đỡ. Với lại, đây cũng là cơ hội để mọi người hiểu hơn về nhau.”
_ “Em biết rồi!” – Anh chàng đội trưởng mở miệng đáp, giọng nói lạnh lùng và đầy miễn cưỡng. Thế rồi, chàng trai quay lại liếc nhìn cô bằng ánh mắt chứa đầy uy áp, như thể đang nói: cô dám phản đối xem tôi có bóp chết cô ngay tại đây không? – “Vào đi!”
Đầu năm nay muốn làm một nhà văn quả cũng không dễ dàng. Minh Tuyết mặt mày xám xịt, lẽo đẽo đi theo sau Hyung Ki để lắng nghe cậu ấy nói về nhưng quy định của kí túc xá. Ít ra trong vai trò hướng dẫn viên, con người đó vẫn hoàn thành rất tốt bổn phận của mình.
_ “Đây là kí túc xá dành cho 6 người, nhưng nhóm nhạc của chúng tôi chỉ có 4 thành viên. Vì vậy còn hai phòng trống. Lát nữa tôi sẽ chỉ phòng cho cô sau. Nhưng tôi nói trước, quy định của nơi này là cô không được tùy tiện đưa bạn bè hay người nhà tới, không được để phóng viên bám theo và tuyệt đối không được nói cho bất kì ai là cô ở cùng chúng tôi. Nghe rõ chưa?”
Hướng dẫn còn không quên đi kèm đe dọa, Hyung Ki quả thật là người đứng thứ nhất trong công việc này.
_ “Vâng!” – Minh Tuyết đáp. Cô có thể nói không sao? Dù gì đây cũng là nhà của họ mà.
_ “Dưới tầng một có phòng ăn, phòng bếp, phòng khách dùng chung. Còn trên tầng hai là phòng riêng của mọi người.”
Minh Tuyết vừa đi vừa ngước nhìn. Tầng một được bài trí rất đẹp, ngăn nắp, gọn gàng với màu sắc rất hài hòa, đem cho người ta cảm giác rất thoải mái, khá phù hợp với hình tượng một nhóm nhạc trẻ.
_ “Cô hãy nhớ kĩ lấy một điều, rằng tôi ưa sự sạch sẽ gọn gàng. Do vậy cô tuyệt đối không được mang những thứ đồ gì bẩn thỉu về nhà, không được bày bừa đồ ra phòng khách hoặc phòng bếp.”
_ “Vâng! Vâng!” – Cô đáp lại theo quán tính rồi cứ thế bước theo cậu dọc theo cầu thang, lên phía tầng hai.
_ “Và cô cũng không được tùy tiện vào phòng riêng của người khác, đặc biệt là phòng của tôi.” – Hyung Ki hướng dẫn rất tỉ mỉ, nhấn mạnh nhiều lần về quyền riêng tư rất được coi trọng trong căn nhà này – “Đối diện là phòng của anh Young Min. Anh ấy từ trước đến giờ luôn đối xử tử tế với phái nữ. Vì vậy đừng có tự hiểu lầm linh tinh. Còn kia là phòng của anh Jae Sung. Anh ấy bình thường phản ứng chậm, cũng không nhớ mặt hoặc tên người khác, suốt ngày ngủ như mèo. Nhưng cô đừng có lợi dụng điều đó mà gây ra chuyện gì với anh ấy nhé!”
_ “Gây ra chuyện gì cơ?” – Minh Tuyết ngơ ngác không hiểu. Cô thì gây ra được cái gì với một chàng trai cơ chứ?
_ “Chuyện đó sao lại hỏi tôi?” – Vẫn tiếp tục với công việc của một hướng dẫn viên, Hyung Ki chỉ tay tới căn phòng được coi là đáng sợ nhất trong căn nhà này – “Phòng bên này là của Yo Seob. Tôi khuyên cô đừng có dại dột bước vào đó. Cậu ấy tính khí rất trẻ con, cố chấp, lại hay đùa nghịch người khác, đặc biệt là với những người cậu ấy cảm thấy có hứng thú. Cô cũng nên cẩn thận với những cái bẫy của cậu ấy đấy. Và cuối cùng là phòng của cô.”
_ “Bẫy???” – Minh Tuyết càng lúc càng cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng đành bỏ qua và bước đến mở cánh cửa.
Ngay từ cái giây phút đầu tiên nhìn vào bên trong, Minh Tuyết sửng sốt, đôi mắt mở lớn, lăng lăng nhìn về phía trước, trong một thời gian dường như không kịp phản ứng.
Cô… không có nhìn nhầm đúng không?
_ “Là của tôi thật sao?” – Minh Tuyết trong lòng mừng rỡ như điên, vừa bước vào vừa đưa mắt nhìn tổng thể khắp căn phòng. Cho đến tận giây phút này, cô gái ấy vẫn không thể tin được nó thực sự thuộc về cô trong thời gian tới. – “Nó thật là đẹp quá! Ôi ! Nhìn cái ghế này đáng yêu ghê.”
Phát điên lên vì hạnh phúc, Minh Tuyết chạy lung tung khắp phòng, ngả lưng xuống chiếc giường êm ái và thấy thỏa mãn vô cùng với gian phòng được bài trí xinh đẹp như của một vị tiểu thư.
Hiện giờ, người con gái đó bỗng cảm thấy, ngoại trừ phải sống chung với những người đáng ghét nào đó thì chuyển nhà cũng không phải là một điều tồi tệ cho lắm.
_ “Được rồi!” – Để cho cô gái phát tiết đủ cảm xúc của mình, Hyung Ki kéo cô trở về với hiện thực. Tuy cũng không nỡ đánh vỡ giây phút hạnh phúc của Minh Tuyết, nhưng nếu tiếp tục không nói gì, cậu đảm bảo cô ta cũng chẳng nhớ ra rằng vẫn còn một người nữa ở chỗ này. – “Hành lí của cô còn ở ngoài kia hả? Tôi sẽ ra ngoài mang vào giúp cô vậy.”
Miễn cưỡng nói ra miệng, anh chàng đội trưởng tuy tâm không muốn nhưng vẫn còn nhớ được đối xử với Minh Tuyết như một cô gái.
_ “À ! Không cần đâu!” – Ai đó đáp rất hồn nhiên, dường như không hề nhận thấy sự biến hóa cảm xúc của Hyung Ki. Có ai muốn thêm việc vào thân đâu, người ta cầu còn không được đấy chứ. – “Tôi đã mang tất cả vào đây rồi mà.”
_ “Tất cả ?” – Hyung Ki có chút kinh ngạc. Tuy rằng nếu cô ta như các cô gái khác mang theo đầy rẫy túi nhỏ túi lớn, cậu sẽ không ngần ngại mặc xác cô, nhưng khi nhìn xuống cái túi bé tẹo chẳng đựng nổi mấy thứ này, cậu không khỏi thấy nghi hoặc – “Là tất cả thật ư ?”
Đi ra nước ngoài mà chỉ mang theo hành lý có như vậy, trên đời hóa ra vẫn còn những người như thế sao?
_ “Đúng vậy! Chẳng phải là tôi nói tôi bị mất hành lí rồi đó ư? Tôi vẫn chưa kịp mua đồ mới nên chỉ có vài bộ quần áo vậy thôi.”
_ “Mất ư?” – Trong trí óc Hyung Ki chợt trở về với cái ngày hai người gặp nhau lần đầu tiên, hình như lúc đó cô có nhắc tới việc này nhưng cậu đã để hết ngoài tai, rồi cứ thế kéo cô ta ra khỏi xe, muốn ném ra ngoài. Và rồi…Hyung Ki chợt thấy chột dạ, ngước nhìn lại cô gái vẫn đang đắm chìm trong sung sướng rạng ngời, khẽ thời dài một hơi – “Được rồi! Chừng nào rảnh tôi sẽ đưa đi mua đồ mới.”
Lần đầu tiên trong đời cậu có chút hiểu được, thế nào là mua dây buộc mình.
* * *
_ “Đây là tầng thượng!”
Tiếp tục với công việc của mình, Hyung Ki dẫn cô lên phía trên. Ở đó có một phòng nhỏ, được bài trí khá đơn giản với một bộ bàn ghế kiểu châu Âu sang trọng và một chiếc piano màu đen quý phái. Phía bên kia gian phòng, những luồng sáng lấp lánh hắt chéo qua những bức tường kính xung quanh, khúc xạ thành những tia sáng muôn màu chiếu rọi khắp.
_ “Woa ! Tôi càng lúc càng khâm phục kiến trúc sư thiết kế ra ngôi nhà này đấy.” – Minh Tuyết không khỏi cảm thán. Ngôi nhà từ ngoài vào trong, từng căn phòng đến tận trên sân thượng đều được thiết kế và bài trí theo những phong cách riêng, thu hút con người ngay từ cái nhìn đầu tiên nhưng cũng mang một sự hài hòa thống nhất. – “Chừng nào tôi phải nhờ người đó thiết kế cho tôi một ngôi nhà mới được.”
Cô gái vừa nói vừa mở cửa bước ra phía ngoài, nơi có rất nhiều cây cảnh được bài trí ở tầng trên sân thượng, phủ một gam màu của thiên nhiên trong suốt tầm mắt con người.
_ “Cái đó cô đi mà hỏi giám đốc ấy.” – Hyung Ki không có chút hứng thú với đề tài này. Cậu thừa nhận kiến trúc sư cho căn nhà này quả thật rất tài hoa, nhưng nó không thuộc diện được quan tâm với một người vẫn chưa có ý nghĩ mua nhà riêng như cậu.
_ “Ôi! Ôi trời!” – Vừa mới liếc nhìn, ánh mắt Minh Tuyết bị thu hút bởi một cây trĩu quả, cả khuôn mặt cô sáng bừng lên như một đứa trẻ con vừa trông thấy một món đồ thú vị - “ Là cây táo nè! Lần đầu tiên tôi thấy một cây táo đấy!”
_ “Cây táo gì chứ?” – Hyung Ki không nhịn được cốc vào đầu cô một cái. Làm ơn đi, xin hãy nhìn cho kĩ trước khi phát biểu chứ. Mà nếu không biết thì cũng đừng cố tỏ ra nguy hiểm. – “Nhìn kĩ đi! Chỉ có quả táo thôi, làm gì có cây táo nào chứ.”
_ “Thế tức là sao?” – Ai đó vẫn không hiểu gì hết, ngơ ngác ngước nhìn lên bằng đôi mắt trong veo như ngọc.
Cái gì mà chỉ có quả táo, không có cây táo chứ, không nói rõ thì đến thánh cũng không hiểu. Minh Tuyết thầm nghĩ, cố tìm lấy lí do biện bạch cho sự ngốc nghếch của mình.
_ “Hôm trước chúng tôi được tặng hơi nhiều táo nên Yo Seob đã cài nó lên cái cây này. Mà thôi! Tiếp tục!” – Hyung Ki nghiêm túc bước tới trước, ánh mắt bất giác phóng ra phía ngoài, giới thiệu cho cô thêm về những quy định bất thành văn trong căn nhà. – “Đây là nơi dùng chung nhưng tốt nhất lúc tôi ở đây thì cô đừng lên làm phiền. Đặc biệt là lúc tối muộn hay sáng sớm…”
Trong lúc Hyung Ki vẫn thao thao bất tuyệt không ngừng thì ở phía sau, Minh Tuyết thì lại chỉ chú tâm tới những quả táo xanh mướt, căng mọng. Cô không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt rồi với tay hái lấy một quả, ngắm nghía một lát rồi đưa vào miệng cắn một miếng.
RỘP!
Hyung Ki ngừng lại. Âm thanh vừa phát ra vang vọng trong óc hai người đáng sợ không thua kém gì tiếng chuông báo hiệu tử thần kéo tới. Vô cùng chậm rãi, chàng trai từ từ quay người lại và kinh hoàng khi chứng kiến khuôn mặt của cô gái lúc đó.
Minh Tuyết hóa đá, cả người chết sững, khuôn mặt cứng đơ không nhúc nhích, không nói được một lời. Quả táo rơi bộp xuống đất, lăn lăn trên nền sân thượng. Và cũng không khó khăn gì để cậu có thể trông thấy trong hốc mắt của người con gái đó lúc này đang tràn ngập nước, chỉ chực trào ra như vỡ đê.
_ “Ôi trời!” – Hyung Ki chạy vội đến, cũng sốt sắng vô cùng trước hoàn cảnh hiện tại – “Nhả ra! Nhả ra mau! Tôi đã nói đấy là của Yo Seob mà! Của Yo Seab đấy! Cô nghe không rõ à?”
Đồ của Yo seob mà cũng dám ăn, chắc Minh Tuyết là người đầu tiên, thật đáng khâm phục.
_ “Nuốt…nuốt mất rồi!” – Minh Tuyết bật khóc, lần đầu tiên trong đời không phải do cảm động – “Mặn … cay …quá …. Híc!”
Cái thứ khỉ gì thế này kia chứ? Quả táo trông ngon lành thế mà khi vừa tiến vào miệng thì không khác gì vừa nhét cả vốc muối và ớt siêu cay vào cổ họng. Nếu biết trước là hư vậy thì có cho cô cả tỷ dollar cô cũng không dám chạm đến nó.
_ “Tôi đã nói cô phải cẩn thận rồi mà!” – Không nói hai lời, Hyung Ki vội vã cầm tay kéo cô chạy xuống lầu một, mở tủ lạnh và đưa cho cô một chai nước – “Uống đi!”
Minh Tuyết vừa cầm lấy chai nước thì vội mở nắp và tu ực lấy một hơi cạn hơn phân nửa. Sau đó, người con gái ấy đứng bất động, dùng hết mọi giác quan tiêu hóa hết cái đống cảm giác khủng khiếp đó, đến vài phút sau mới trở lại bình thường.
_ “Sống rồi!” – Minh Tuyết hoàn hồn, khẽ thở phù một, trên khuôn mặt cô, vẻ đờ đẫn vẫn chưa kịp thối lui. Cô không biết miêu tả như thế nào, nhưng trong cuộc đời mình, cô chưa từng đưa một thứ kinh khủng như thế vào miệng.
_ “Không sao thật chứ?” – Hyung Ki nhìn Minh Tuyết gật đầu mà vẫn thấy có chút không yên tâm lắm trước trạng thái mất hồn của cô. Không biết có phải do tác dụng của quả táo hay không, vẻ mặt của cô vẫn xanh ngắt, đôi mắt không có chút thần thái nào.
Bất chợt nhớ tới công việc, Hyung Ki vội nhìn vào đồng hồ, cũng không còn tâm tư để ý đến những thứ khác nữa.
_ “Tới giờ tôi làm việc rồi. Cô cứ ở nhà, lát nữa mọi người sẽ về. Nhớ không được mở cửa cho người lạ vào nhà, nghe rõ chưa?”
Dặn dò rõ ràng tỉ mỉ, Hyung Ki lúc này không khác gì một bà nội trợ đi xa nhà. Mà cũng phải thôi, ngôi nhà thân yêu của MS4 phải giao cho một cô gái đến giờ mặt vẫn ngơ ngơ ngẩn ngẩn, không lo lắng mới là lạ.
_ “Vâng!” – Minh Tuyết đáp theo quán tính, nhìn chàng trai ấy bước ra khỏi cửa mất hút. Thế rồi, một thời gian sau, khi trí não bắt đầu hoạt động lại bình thường, cơn giận dữ tột đỉnh cũng bắt đầu ập đến – “Dám bỏ mình ngoài trời mưa, tạt nước lúc mình ốm, giờ lại cho mình ăn thứ táo kinh khủng này. Anh ta tưởng mình là người dễ bắt nạt vậy sao? Yo Seob! Anh chết là cái chắc rồi!”
* * *
Lang thang mấy vòng quanh nhà, Minh Tuyết thấy chán chết rồi lại quay trở lại phòng khách bật ti vi lên xem. Mặc dù cô đã quen với việc ở nhà một mình nhưng trước kia còn có việc mà làm, giờ ngồi không rảnh rỗi lại thấy có chút không được tự nhiên cho lắm.
Vài tiếng sau, khi Minh Tuyết đang ngủ gà ngủ gật thì chợt giật mình tỉnh giấc bởi những tiếng ồn ào ở phía ngoài. Theo đúng lịch trình, ba chàng mỹ nam còn lại của MS4 cũng vừa lúc trở về sau khi quay xong một chương trình truyền hình.
_ “Mọi người về rồi à?” – Cô hớn hở chạy ra đón. Một chân lý khi đến ở nhờ nhà người khác, đó là sự thân thiện luôn là thứ được đặt lên hàng đầu. Huống hồ, đã lâu lắm rồi, cô mới được trải nghiệm lại cái cảm giác chờ đợi người khác trở về nhà.
_ “Ủa!” – Young Min nheo đôi mắt hoa đào, khẽ mỉm cười dịu dàng như gió xuân, nhưng cũng đủ để mê chết người – “Em đã đến rồi đó à? Đã mang hành lí vào phòng chưa?”
_ “Rồi ạ!” – Minh Tuyết trả lời, cô cảm thấy được chàng trai trước mắt luôn đối xử rất tốt với tất cả phái nữ, nhưng vẻ quan tâm trong ánh mắt cậu rất chân thật, làm cho cô có cảm giác thật ấm áp. Khác biệt hoàn toàn khi đối mặt với Hyung Ki, lúc nào cũng như đang bước vào hầm băng.
Nụ cười rạng ngời của Minh Tuyết bất chợt cứng lại, bởi vì Jae Sung bỗng dưng lờ đờ đi đến trước mặt cô, vươn bàn tay lên xoa xoa đầu cô mấy cái, rồi lại lờ đờ đi về phòng bằng khuôn mặt vẫn chưa tỉnh ngủ.
Jae Sung, quả không hổ danh con người khó hiểu nhất làng giải trí, hành động của anh quả thật là không có gì dự đoán nổi.
_ “Mặc kệ cậu ấy đi!” – Hiểu được suy nghĩ của Minh Tuyết, Young Min hảo tâm giải thích – “Hôm nay phải làm việc hơi nhiều, cậu ấy ngủ không đủ nên đầu óc hơi mơ màng chút thôi”
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, vẻ mặt ngơ ngác của Minh Tuyết lúc này quả thật là rất thú vị, làm cho người ta không kiềm lòng được muốn chọc ghẹo một phen.
_ “Chắc anh ấy tưởng cô là một con cún con nên mới thế” – Không chút kiêng kị, Yo Seob nói, chính là không muốn cho ai đó sống thoải mái. – “Mà rốt cuộc cô có quan hệ gì với giám đốc vậy? Bà ấy cũng ưu ái cô thật, hôm qua còn cho người mang đồ nội thất của phòng cô tới”
Đúng vậy, nhìn những đồ đạc kia kìa, cái nào cũng rất đẹp và hoàn mỹ đến không thể chê. Giám đốc, bọn họ mới là thần tượng của công ty, vậy mà đãi ngộ cũng không bằng một cô gái tầm thường là sao?
_ “Mà này!” – Đang tìm bất mãn, Yo Seob chợt quay lại về phía Minh Tuyết với tia nhìn không có chút hảo ý nào, bàn tay chìa tay ra rất tự nhiên – “Cô có thấy cô quên cái gì không?”
_ “Cái gì cơ?”
Tự dưng chìa tay ra làm gì? Minh Tuyết cũng không ngu ngốc đến mức cho rằng ai đó muốn bắt tay chào hỏi, nhưng vẫn không sao đoán được điều mà cậu muốn nói.
_ “Cô giả vờ không biết đó à?” – Lông mày của chàng trai đáng yêu khẽ nhếch lên, ánh nhìn khinh thường khẽ đảo qua toàn thân cô như thể đang nói: tôi biết ngay mà. Chẳng trông chờ gì được vào cái kẻ ngốc nào đó tự hiểu ra được. – “Dĩ nhiên là quà gặp mặt khi gia nhập kí túc xá rồi. Cô không học một chút phong tục Hàn Quốc trước khi đến đây sao ?”
_ “Thật sao?” – Có vụ này à? Quà gặp mặt khi gia nhập kí túc xá là một phong tục Hàn Quốc ư, Minh Tuyết thầm nghĩ. – “Nhưng mà tôi không có mang gì theo cả. Ngay cả đi mua đồ cho tôi mà tôi còn chưa đi được nữa.”
Nghĩ đi nghĩ lại, từ cái ngày đặt chân đến đất nước này, mọi việc cứ xảy ra liên tục, cô cũng chưa có thời gian ra ngoài dạo phố lần nào. Huống hồ hiện giờ cô mới chân ướt chân dáo bước ra khỏi bệnh viện, đào đâu ra quà cho họ chứ?
Nhìn cái vẻ bối rối không biết làm sao của Minh Tuyết, Yo Seob lại cảm thấy khá thú vị. Cũng chẳng biết tại sao nhưng chàng trai có một cảm giác đặc biệt muốn trêu chọc, làm khó cô gái này. Do vậy, có một lí do để công kích thì cớ sao cậu phải nương tay?
_ “Thật là …. Cô nghĩ gì mà lại đến tay không như thế chứ?” – Ai đó nói một cách bình thản, mặt không đỏ, khí không xuyễn, vẻ mặt vô cùng chân thật – “Cô không biết theo phong tục thì cô sẽ không được vào nhà cho đến khi cô mang quà và được sự chấp nhận của tất cả mọi thành viên à?”
_ “Nhưng… Tôi ….Tôi…” – Minh Tuyết lúng túng, liên tục bị khí thế vô hình của chàng trai ép sát đến không nói lên lời. Hóa ra có phong tục này ư, tại sao không có ai nhắc nhở cô trước chứ?
Minh Tuyết, đã bao nhiêu lần rồi mà vẫn chẳng rút ra được bài học gì cả, lời của Yo Seob mà tin được thì heo mẹ cũng có thể leo cây. Young Min khẽ thở dài, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thấy bi đát thay cho cô gái đang hoang mang không biết làm sao.
_ “Nhưng cái gì? Tôi không cần biết cô làm cái gì cả.” – Yo Seob bắt đầu áp dụng chính sách đe dọa, làm sao cậu có thể con mồi trốn thoát khỏi lòng bàn tay một cách dễ dàng được. – “Bây giờ hãy ra khỏi kí túc xá và đừng trở về khi chưa mang theo một chiếc xe hơi thể thao về cho tôi, nghe chưa?”
_ “Hả?” – Minh Tuyết sửng sốt, bị chàng trai chấn kinh, rơi vào tình trạng rối loạn và quẫn bách – “Xe hơi… làm sao mà tôi … Quà … xe hơi á!”
Đùa à? Cái gì mà xe hơi chứ. Từ bao giờ người Hàn Quốc có thu nhập cao tới mức dùng xe hơi làm quà gặp mặt mà cô không hề hay biết? Chả lẽ cô đã đi chậm so với thời đại xa như vậy sao?
Đứng ở phía ngoài, Young Min nghẹn cười vô cùng vất vả, đặc biệt là khi thấy khuôn mặt đầy đủ mọi biểu tình của Minh Tuyết. Giờ thì cậu có thể hiểu được phần nào tâm trạng của Yo Seob, bởi trong một thoáng, trí não cậu cũng xẹt qua ý nghĩ rất muốn trêu đùa người con gái ấy một phen.
_ “Yo Seob!” – Dẫu sao cũng là một người đàn anh mẫu mực trong mắt phái nữ, Young Min cuối cùng vẫn là đứng ra giải vây cho cô gái bằng cách tiến gần và khẽ nhắc nhở tên đàn em không nên vui đùa quá trớn – “Minh Tuyết vừa mới khỏi ốm thôi. Vì ai đó mà em ấy phải nhập viện bằng xe cứu thương.”
_ “Cô ta…” – Trong một giây, Yo Seob nghẹn họng. Chiêu này của anh chàng đào hoa thật là hiệu quả, cảm giác tội lỗi khiến cho ai đó không thể nào tiếp tục trò đùa của mình, nhưng miệng thì vẫn còn nói cứng – “Chỉ là cảm xoàng thôi mà. Hừ!”
Bực bội, Yo Seob hậm hực bước về phòng, đóng sập cánh cửa lại trước con mắt ngỡ ngàng của Minh Tuyết.
_ “Thế là sao ?” – Kẻ chậm tiêu nào đó vẫn không hiểu gì. Cũng may Yo Seob cũng đã về phòng, nếu không cũng sớm muộn bị cô tức chết.
Trên đời này hóa ra cũng có cực phẩm như vậy, không biết cô đã ăn gì để sống trong suốt 20 năm nay nữa
_ “Em đừng quan tâm quá làm gì. Chỉ là cậu ấy đang cố kiềm chế mà thôi” – Một người thì trẻ con, cố chấp, một người thì ngây ngốc, quả là tuyệt phối. Để cho hai con người này cạnh nhau, không biết sắp tới sẽ có những chuyện thú vị nào xảy ra nữa. Nghĩ đến đây, Young Min khẽ nhếch khóe môi, bất giác để lộ ra một nụ cười điên đảo chúng sinh. – “Mà có lẽ sau này em sẽ phải vất vả nhiều đấy. Em đã trở thành đối tượng mà cậu ấy có hứng thú mất rồi.”
Vẫn là hảo tâm nhắc nhở Minh tuyết một chút, dù biết điều đó cũng chẳng thay đổi được gì.
_ “Mà thôi! Sáng nay bọn anh phải dậy rất sớm để quay nên anh phải tranh thủ nghỉ ngơi một chút” – Anh chàng xoa đầu cô, cũng trở về phòng với tâm trạng có vẻ khá tốt – “Ngủ ngon.”
_ “Thế nhưng....” – Minh Tuyết hết quay ra quay vào, trên khuôn mặt tràn ngập một nỗi băn khoăn – “Thế em có phải mua quà không ?...Xe hơi....”
_ “Tùy em !” – Đến giây phút này vẫn còn chưa rời khỏi trạng thái ngây ngốc, Young Min quả thật rất khó khăn lắm để nén cười. Ông trời, đây có phải là đang khảo nghiệm sức chịu đựng của con người không? – “Nhưng gara để mấy chiếc xe của bọn anh đã chật lắm rồi. Cá nhân anh nghĩ rằng nếu tối nay lúc đi làm về bọn anh được ăn một chiếc piza lớn thì rất tuyệt.”
* * *
Yo Seob mở cửa, bước ra ngoài sân thượng để tận hưởng không khí trong lành và ngắm nhìn những ánh nắng đầu tiên rọi xuống thế gian. Một ngày mới luôn được bắt đầu bằng cách thả lỏng tâm hồn giữa màu xanh của thiên nhiên.
Thế nhưng, sự sảng khoái lúc bình minh chỉ duy trì được vài giây cho đến khi Yo Seob giật mình ngước nhìn kiệt tác thân yêu của mình.
_ “Ôi!” – Chàng trai chạy đến bên cây táo. Cả cây sai trĩu trịt quả màu xanh tươi tắn, bỗng lấp ló bóng dáng một quả đỏ mọng, ngon lành đến mức chỉ cần nhìn thôi cũng không kìm nổi muốn thưởng thức một phen – “Chín ... chín rồi ư? Mình không biết táo sau khi ngâm muối, chanh và tương ớt lại có thể chín được đấy.”
Ngắm nghía, quan sát quả táo “biến dị” này một hồi lâu, Yo Seob cũng không phát hiện ra điều gì lạ thường. Mặc dù vẫn còn một bụng nghi hoặc, nhưng cậu vẫn không biết phải giải thích sao cho sự biến thể kì lạ này.
_ “Làm sao mà có chuyện như thế được chứ? Chắc chắn là có âm mưu gì đó.”
Đúng vậy, có lẽ chỉ có như vậy mới có thể lí giải được chuyện này. Vừa nghĩ vậy, một liên tưởng cũng nhanh chóng hiện lên trong trí não chàng trai.
Khung cảnh được mở ra với một căn phòng sang trọng theo kiểu phương Tây của những thế kỷ trước. Và Yo Seo, với bộ váy lộng lẫy và mái tóc dài đen óng ả của công chúa Bạch Tuyết, chậm dãi đưa quả táo lên miệng.
RỘP!
Sau âm thanh ấy, công chúa Yo Seob ngã xuống dưới sàn nằm bất động.
_ “Ôi trời!” – Cậu giật mình ngước nhìn lại quả táo đỏ tươi trên tay, trong lòng dâng lên một nỗi lo sợ - “Nếu ăn nó thì liệu có chết thật không nhỉ ?”
* * *
_ “Thật là đáng nghi!” – Tựa cằm lên bàn ngắm nhìn quả táo chín mọng, Yo Seob vẫn mãi không tìm ra được bí mật, thậm chí còn phát bệnh điên mở miệng nói chuyện với nó – “Táo ơi! Rốt cuộc thì mày có độc không? Tao nên cho ai đi làm thử nghiệm bây giờ nhỉ?”
Mặc dù bình thường cậu vẫn hay trêu chọc đặt bẫy mọi người, nhưng với thứ không rõ lai lịch như vậy thì cậu cũng không dám vọng động. Nhưng cậu lại rất tò mò muốn biết bí mật của quả táo này là sao.
Tâm trạng của cậu lúc này thật mâu thuẫn. Rốt cuộc có nên thử nghiệm nó hay không, mà có thử thì cũng nên tìm ai đây...
Trong lúc Yo Seob đang lầm nhẩm những lời vô nghĩa, Young Min cũng vừa vặn xuống dưới nhà, chuẩn bị cho chương trình sáng nay.
_ “Ủa! Yo Seob, em dậy sớm thế?” – Điều này cũng không có gì đáng nói, chỉ có điều đã dậy sớm, lại còn ngồi ngắm mãi một quả táo thì đây là lần đầu tiên. Young Min ngồi xuống ghế phía đối diện, cầm quả táo lên và nhận thấy đó là một quả khá đẹp nhưng cũng không có gì đặc biệt – “Táo đẹp thật đấy, ở đâu ra vậy?”
_ “Ở...Ở...cây...trên cây!” – Yo Seob lắp bắp, tay chỉ loạn lên phía trên, còn chưa biết phải nói như thế nào để cho đàn anh hiểu thì chợt chết sững, toàn bộ cơ mặt cứng lại, dường như quên cả hô hấp trong một giây phút.
Bởi vì Young Min vừa đưa quả táo lên miệng và cắn một miếng ngon lành.
_ “Sao thế?” – Mới cắn có một miếng, chưa kịp nuốt hết, Young Min cũng không thể chịu được cái ánh nhìn quái dị của Yo Seob. Chẳng phải chỉ là một quả táo thôi sao, có cần tỏ vẻ nghiêm trọng đến thế không? – “Em cũng muốn ăn à?”
_ “Không !” – Đôi mắt của Yo Seob vẫn bám chặt lấy miếng táo vừa bị cắn, thận trọng hỏi lại – “Ý em là anh không sao chứ?”
Kì quái, sao anh ấy ăn mà không có phản ứng gì khác thường vậy nhỉ? Chả lẽ cậu đã đoán sai và nó chỉ là một quả táo bình thường thôi?
_ “Không sao là sao?” – Nghe đến vậy, Young Min cũng bắt đầu cảnh giác, nhưng khi suy nghĩ kĩ lại, cậu cũng chợt thả lỏng. Lúc trước cậu đã xem xét nó không có gì dị thường, huống hồ lúc ăn cũng rất bình thường. Sau khi đã phân tích cẩn thận, chàng trai lại bày ra một nụ cười xinh đẹp. – “Táo ngon mà, có vấn đề gì sao?”
Dù là vậy nhưng chỉ cần Yo Seob nói một câu có xem, cậu sẽ không ngần ngại bóp chết kẻ to gan lớn mật định đặt bẫy cả đàn anh.
_ “Không! Không có!” – Dường như đoán được ý nghĩ của Yong Min, cậu chột dạ, vội lắc đầu ngây ngẩy, vẻ mặt vô cùng thuần khiết và chân thành. Nhưng sau lưng thì lại quay sang tự lẩm bẩm một mình – “Thật là ăn nó không sao ư ?”
_ “Có chuyện gì thế ?”
Cũng vừa lúc đó, Minh Tuyết bước xuống bậc thang, đảo mắt qua toàn bộ căn phòng với ánh mắt tò mò. Tại sao mới sáng sớm cô đã thấy không khí có gì đó không thích hợp rồi nhỉ?
_ “Giờ này cô mới dậy à?” – Dường như để che dấu thái độ khẩn trương của mình, Yo Seob biểu hiện vẻ hung ác, thái độ thay đổi nhanh dến chóng mặt – “Cô có biết quy định ở đây là phải dậy sớm và phải chạy đủ 10 km để rèn luyện thể lực không? Chính vì lười biếng nên mới hay ốm yếu bệnh tật.”
Hừ! Sáng sớm đã bực mình phải tìm cái gì phát tiết, Minh Tuyết không ngần ngại được lựa chọn đầu tiên.
_ “Hình như sắp mưa rồi!” – Young Min ngước ra phía ngoài, nhắc khéo tên ngốc đang định trêu chọc người khác.
_ “Mưa?” – Lại một lần nữa, Yo Seob phải nén hết mọi cảm xúc vào trong. Cậu bực bội đứng lên và kéo tay đàn anh của mình ra cửa, như thể ở đây lâu hơn một phút giây cũng sẽ khiến cậu bùng phát, không kiềm chế được nữa. – “Anh! Chúng ta đi làm thôi!”
_ “Hả? Nhưng công việc của anh một tiếng nữa mới bắt đầu mà” – Young Min nói, nhưng cũng không có phản kháng tên đàn em lôi đi. Cậu biết Yo Seob như vậy đã là cực hạn, còn tiếp tục dồn nén thì sẽ bị nghẹn tới nội thương – “Minh Tuyết ở nhà ngoan nhé! Hôm nay Jae Sung được nghỉ nên cứ để cậu ấy ngủ bù.”
_ “Vâng ! Anh đi cẩn thận!” – Minh Tuyết hồn nhiên vẫy vẫy tay, nhìn theo bóng dáng hai người con trai đang đi ra ngoài. Thế rồi, khi hình bóng họ khuất hẳn, căn nhà lại chìm trong một sự yên lặng đầy tịch mịch – “Mình nên làm gì bây giờ nhỉ?”
Minh Tuyết tự hỏi một hồi, sau đó đảo qua một lượt khắp căn phòng gọn gàng và sạch sẽ, quyết định cuối cùng dừng lại ở tủ lạnh. Nhưng khi cô mở cánh tủ ra tìm đồ ăn thì đập vào mắt cô là một cảnh rất khó quên.
_ “Không phải vậy chứ? Mấy món đồ này quá hạn vài tháng cả rồi!” – Tủ lạnh chật ních đến không thể chật hơn, nhưng toàn những thứ linh tinh, khô đét hoặc biến dạng. Cô không thể tưởng tượng nổi bọn họ đã thu thập đống tạp nham này như thế nào và đã bao lâu không xem lại nó.
_ “Mình thật không thể nào hiểu nổi bọn họ đã sống kiểu gì nữa.” – Vừa thở dài, cô vừa cầm mấy món đồ ăn lên xem xét và ném thẳng vào thùng rác. Đến khi kiểm tra mọi thứ xong xuôi thì cả tủ lạnh còn vài chai nước, trông thật thảm hại – “Hình như ở gần đây có một cái siêu thị, phải đi mua ít đồ ăn về ăn dần vậy!”
Cho MS4 là phụ, cho Minh Tuyết ăn vặt là chính. Bởi cô có một thói quen là khi rảnh rỗi quá không có việc gì làm thì sẽ lôi đồ ăn vặt ra đánh chén.
_ “Yo Seob! Cái tên này! Cậu mượn chai sữa tắm của tớ dùng đến hết rồi mới trả à?” – Thanh âm đúng là của Hyung Ki, con người đang giận dữ đùng đùng chạy xuống cầu thang trong bộ áo choàng tắm. Còn điều gì điên tiết hơn việc đang tắm mới phát hiện hết sữa, mà lại không phải do mình dùng.
Tĩnh lặng, một thời gian, Hyung Ki ngây ra nhìn con người duy nhất còn lại dưới tầng một. Làm sao cậu có thể quên mất, từ hôm qua trở đi căn nhà đã có thêm thành viên mới, đó chẳng phải là cô gái đang đứng ngước nhìn lên với ánh mắt không chút gợn sóng kia sao?
Giật mình lấy tay che người lại như một hành động bản năng, khuôn mặt lạnh lùng của chàng trai nay nhiễm một màu phớt hồng, không tự chủ được bối rối xoay người bước vội về phòng, đóng sập cửa lại.
_ “Ôi trời!” – Hyung Ki đứng tựa vào cánh cửa trong vẻ quẫn bách, vẫn chưa kịp định thần lại sau việc vừa nãy, tim vẫn nhảy liên hồi – “Mình vẫn không thể nào quen với việc có con gái ở cùng.”
_ “Hyung Ki! Tôi sẽ đi mua đồ bây giờ” – Ai đó vẫn không hề hay biết việc mình vừa gây ra, còn rất vô tư gọi lớn – “Anh có cần tôi mua sữa tắm cho không?”
Minh Tuyết, nhìn ngắm thân hình tuyệt mỹ của chàng mỹ nam mà tâm không động, thật là bội phục. Việc tìm các chàng trai đẹp làm tư liệu viết truyện cũng có lúc không uổng phí.
_ “Không cần!” – Khuôn mặt chàng trai vừa có xu hướng giảm bớt nhiệt lượng được chút xíu thì sau khi nghe xong cô nói lại trở nên đỏ bừng. Trong lòng cũng thầm hỏi rốt cuộc Minh Tuyết có thật là con gái hay không, tại sao gặp chuyện này mà hình như chỉ có một mình cậu thấy không được tự nhiên.
Mưa tầm tã, trắng xóa cả đất trời. Khắp không gian vang vọng tiếng nước rơi xuống vỡ tan trên nền đất.
Trong khung cảnh đó, một cô gái đang chạy vội vã về nhà, mở cửa bước vào trong bộ dạng ướt sũng. Cô gái hơi cúi đầu giũ qua loa mái tóc, rồi cũng chẳng kiêng kị cái lệnh cấm sự bẩn thỉu của Hyung Ki, đi thẳng đến tủ lạnh và nhét hết đống đồ vừa mua vào trong.
_ “Tại sao mình có duyên với mưa gió thế nhỉ?” – Ngay cả Minh Tuyết cũng phải cảm thán cho cái số xui xẻo của mình, dạo này đúng là làm gì cũng không thuận.
* * *
Bước xuống cầu thang, Hyung Ki chậm rãi đi về phía phòng khách. Bóng dáng cậu cao ngất, khuôn mặt không chỉ rất đẹp mà còn vô hình tỏa ra một khí chất hấp dẫn ánh mắt con người. Đôi mắt ở chỗ sâu trong chứa một cảm giác thản nhiên xa cách, khiến cho các fan đều có cảm giác xa không thể với, chỉ có thể ngước lên và sùng bái, chờ đợi một giây phút chàng mỹ nam quay sang liếc nhìn một cái cũng đủ rồi.
Dẫu vậy, khi con người đó trải qua căn phòng, vừa nhìn thấy hoàn cảnh trước mắt, vẻ lãnh mạc tựa băng sương trên khuôn mặt cậu bị đánh tan tác. Chàng trai giật mình bật lùi lại theo bản năng, va vào bức tường sau lưng, suýt nữa làm đổ cả bình hoa.
_ “Cô…Cô…” – Hyung Ki chỉ tay về phía người con gái đang quấn khăn tắm đứng bên bàn ủi, trong miệng chỉ thốt ra được mấy từ lắp bắp. – “Cô đang làm gì vậy?”
Và lại bằng cái bộ dạng thế kia? Muốn câu dẫn người thì cũng không đến mức minh mục như vậy chứ? Bây giờ còn là ban ngày, huống hồ với tư sắc của cô thì tốt nhất lên từ bỏ sớm cái ý định ấy đi cho xong.
_ “Ủi quần áo! Nhìn là thấy mà!” – Trái với phản ứng kịch liệt của ai đó, Minh Tuyết đáp một cách hiển nhiên, không có chút tự giác gì trong hoàn cảnh này. Trong suốt quá trình, đôi mắt của cô cũng không hề nâng lên, vẻ mặt rất chuyên chú – “Tôi chỉ có hai bộ thôi! Ướt cả rồi thì đành phải làm thế thôi chứ sao?”
Cô gái còn nói rất thành thực, âm thanh bình thản, nhưng kết hợp với bộ dạng hiện tại lại thấy có gì đó thật không hài hòa.
_ “Cô…” – Chàng trai hết nói nổi, khóe miệng run rẩy. Đành rằng ai đó chỉ có mỗi hai bộ quần áo để mặc, đành rằng ai đó cũng lười bê cái bàn ủi lên trên tầng, nhưng rốt cuộc cô có ý thức được mình là một cô gái hay không? Ăn mặc như vậy đứng trước mặt một chàng trai, đây là đang khảo sát thần kinh của con người sao? – “Đã xong chưa vậy? Cô định đứng ở đây với bộ dạng thế này đến bao giờ?”
_ “Xong rồi đây!” – Minh Tuyết ngước lên bằng đôi mắt trong suốt không dính chút tạp chất nào, khẽ liếc nhìn xuống thân thể mình. Vẫn rất bình thường, chỗ nên che đều che, cũng không lộ gì nhiều. Chẳng phải ở ngoài đường mặc áo hai dây, quần soóc đi lại đầy đấy sao, có cần phải phản ứng thái quá như vậy không? – “Bộ dạng này thì sao?”
Nhưng Minh Tuyết, có những lúc mặc thậm chí còn đánh sâu đến thị giác hơn cả không mặc, đặc biệt lúc này, khi cô vừa tắm xong, thân thể còn phảng phất một hương vị thơm ngát. Thế nên, người con gái đó suy nghĩ quá đơn giản rồi, không phải cứ sống chung thì đều là người nhà, không cần cố kị điều gì đâu.
_ “Thật là…” – Ánh mắt trong trẻo, ngây ngốc của cô khiến Hyung Ki dường như có cảm giác như mình trở thành một kẻ có đầu óc quá đen tối, nghĩ xấu cho hành động thánh khiết của cô. Nhưng cuối cùng, vẫn là không chịu được khung cảnh ấn tượng quá mạnh, cậu vội bước đến cầm bộ quần áo mới ủi xong, dúi vào tay cô, đẩy về phía cầu thang – “Đi thay quần áo nhanh lên rồi xuống đây đi với tôi ngay lập tức.”
Vốn là muốn tìm một lúc thích hợp giải quyết một cái hứa hẹn, nhưng theo đà này thì không thể kéo dài thêm giây phút nào nữa, nếu không cậu cũng sớm muộn bị chết vì đau tim.
_ “Đi đâu cơ?” – Minh Tuyết tò mò hỏi, nhưng đôi chân cũng ngoan ngoãn về phòng. Cô cũng không phải muốn ở giữa phòng khách ủi đồ, chỉ có điều lúc cô vừa tắm xong ngoài này cũng chẳng có ai, chỉ vì thuận tiện nhanh chóng nên mới vậy. Ai lại đoán được có người sẽ xuống phòng khách tầm này.
_ “Đừng hỏi nữa!” – Hết kiên nhẫn cho đám phiền phức này, chàng trai hơi chút lớn tiếng gắt lên. Trời mới biết, cậu vốn đã bận lắm rồi, mãi mới được nghỉ một chút cũng không được yên. – “Đi mau lên!”
Cứ thế, không nói thêm một lời nào, Hyung Ki lôi Minh Tuyết ra ngoài phố, bước vào một tiệm quần áo rất lớn, có vẻ khá sang trọng và đắt tiền. Cậu tự mình đi dạo quanh một vòng rồi chọn lấy một loạt quần áo, dúi vào tay cô gái vẫn đang đứng ngơ ngác
_ “Đi thay đi!” – Một câu mệnh lệnh không cho phép có chút kháng cự.
_ “Hả!” – Minh Tuyết há hốc mồm kinh ngạc, không hiểu chàng trai định làm gì. Cứ tự nhiên quyết định thế thôi mà không có một lời giải thích, cô cũng có quyền nghi hoặc chứ? – “Tại sao?”
_ “Đi mau!” – Chàng trai nghiến răng nghiến lợi dằn ra từng chữ, khuôn mặt chỉ có cảm xúc lạnh lẽo khiến nhiệt độ xung quanh lại sụt giảm nghiêm trọng. Dường như đối với cậu, nói thêm với cô một câu cũng là lãng phí.
Co rụt người lại, Minh Tuyết cũng đành lẽo đẽo bước vào phòng thử, không dám nói thêm một lời.
Ba phút, năm phút, mười phút dần trôi qua, nhưng căn phòng thử vẫn không có chút động tĩnh gì. Cô gái trong đó dường như không có ý định đi ra làm Hyung Ki ở phía ngoài liên tục nhìn đồng hồ, sốt ruột chờ đợi.
_ “Nè!” – Cuối cùng vẫn là không chịu được tính lề mề của ai đó, cậu đành phải bước tới gõ cửa – “Xong chưa hả?”
_ “Đợi…đợi chút!” – Âm thanh ở bên trong vọng ra đầy bối rối, cũng xen lẫn chút ngượng ngùng – “Cái này tôi không biết mặc sao cả?”
Minh Tuyết quả thật không phải cố ý, cái đám cúc, khóa, dây của bộ áo này biết cô nhưng cô lại không hề biết chúng. Đánh vật với cái áo thời trang này làm trễ thời gian cũng không phải ý muốn của cô, có trách thì hãy trách nhà thiết kế đi.
_ “Vậy có cần tôi vào giúp không đấy?” – Chàng trai nói một câu lạnh lùng. Cô dám nói có xem cậu có vào bóp chết cô không. Mặc kệ cô muốn làm gì thì làm, tự mà nghĩ cách nhanh nhanh chóng chóng thay xong rồi biến ra đây.
_ “Không! Đừng! Tôi ra ngay đây!” – Càng bị nhắc nhở càng luống cuống, Minh Tuyết lúc này quả muốn một đầu đâm vào tường mà chết cho xong. Ép buộc người cũng đến thế là cùng.
Phải mất một lúc lâu sau, cô gái mới rón rén thò đầu ra ngoài, ngước nhìn xung quanh đầy thận trọng và sợ sệt.
_ “Nhìn cái gì, bước ra ngoài này!” – Trông thấy cái dáng vẻ rụt rè chậm chạp của ai đó, Hyung Ki muốn nổi cáu. Dù đã áp chế lửa giận, nhưng giọng điệu của cậu vẫn lạnh băng và tràn đầy uy áp. – “Cô đi đứng kiểu gì thế kia, thẳng lưng lên, ưỡn ngực, hóp bụng, tự tin. Cô cứ làm như tôi ăn thịt cô không bằng ấy.”
_ “Thì cũng gần như thế mà!” – Cô lầm bầm trong miệng. Có giỏi anh soi gương lại cái khuôn mặt cau có của mình xem, đảm bảo buổi tối đem dọa lũ trẻ hư rất hiệu quả.
_ “Cô vừa nói gì thế hả?” – Phóng ánh mắt áp suất thấp lại đây, chàng trai nói. Đừng tưởng cậu không nghe thấy, chẳng qua không muốn tính sổ với cô thôi.
_ “Không! Không có gì đâu!” – Người ta nói tránh voi chẳng xấu mặt nào, Minh Tuyết ngoài tự an ủi bản thân cũng không dám có gì phản bác. – “Tôi chỉ định hỏi anh xem thế nào thôi.”
Nghe đến vậy, Hyung Ki cũng khẽ đưa mắt liếc nhìn từ đầu tới cuối ai đó tựa thưởng thức một món đồ trưng bày, trong mắt không giấu nổi vẻ hài lòng.
_ “Mình đúng là có con mắt thẩm mỹ mà!” – Gật đầu khẽ cảm thán một câu, rồi lại nhanh chóng trở lại với vẻ lạnh lùng, quả thật Hyung Ki rất có khí thế của một đội trưởng. – “Còn đứng đấy làm gì? Vào thay cái khác ra coi thử đi!”
_ “Vâng!” – Không có sức phản kháng thì đành phải ngoan ngoãn đóng vai tiểu bạch thỏ thôi, Minh Tuyết lại lặng lẽ trở vào với đống quần áo, tiếp tục đánh vật.
Nhưng khi cô vừa mới bước chân vào phòng thử, Hyung Ki liền quay lại kêu cô nhân viên gói hết những bộ cậu đã chọn. Ai đó rất tin vào mắt thẩm mỹ của mình, nhưng lại vẫn mặc xác cô gái vào thử đồ tiếp, không chút ngăn cản.
* * *
Hyung Ki đi trước, ung dung tự tại, bóng dáng chàng mỹ nam bước đi vô cùng nhàn nhã và thoải mái, dù có đeo kính râm nhưng vẫn rất thu hút tầm nhìn. Còn ở phía sau, hình thành lên một sự đối lập, Minh Tuyết thì lệ khệ với hàng chục túi đồ lớn nhỏ treo đủ mọi chỗ.
_ “Anh có đúng là con trai không vậy?” – Cô không chịu nổi nữa, mở miệng càu nhàu, dù biết trước có nói gì cũng chẳng có hiệu quả – “Sao lại bắt tôi khiêng hết cả đống này thế?”
Có biết là nhiều đồ lắm không, anh ta cứ thấy cái nào thuận mắt thì vất sang, có chút nào bận tâm tới tình cảnh của kẻ chuyên khuân vác như cô chăng?
_ “Đồ mua cho cô thì cô đi mà vác lấy, còn kêu ca gì nữa?” – Đáp rất hiển nhiên, Hyung Ki cũng không thấy điều đó có gì khó hiểu. Phải biết một thần tượng như cậu đã dành thời gian quý báu để mua đồ cùng với cô ta đã là hiếm có lắm rồi, lại bắt cậu khuân đống này thì còn gì là hình tượng nữa. Do vậy, cô vẫn cứ tiếp tục kiên trì đi!
_ “Cái này trông được đấy. Cô gói luôn cho tôi nhé!” – Chàng đội trưởng chợt dừng trước một gian hàng giầy dép, ngắm nhìn một lát rồi nhắc nhân viên quầy hàng, ném đôi giầy đã gói cho Minh Tuyết vác tiếp.
_ “Nhưng đó là giầy của con trai mà” – Minh Tuyết ngạc nhiên. Giờ lại mua cả giầy con trai cho cô nữa là sao? Cái này cô không cần nữa được không, chỉ riêng cái đống trên tay đã nặng quá rồi.
_ “Tôi đâu có mua nó cho cô.” – Chỉ một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ cũng đủ để cho cô phải thấy đỏ mặt xấu hổ. Ai đó lời nói thực độc, lực sát thương cũng rất lớn, rất có tiềm năng đóng vai phản diện – “Cái này cô cũng cầm nốt đi. Rồi còn sang chỗ khác nữa.”
_ “Hả!” – Cô không có nghe nhầm đó chứ, nếu là thật thì ai giết quách cô đi cho xong. – “Còn đi nữa sao? Tôi cầm hết nỗi rồi.”
Một vài giây im lặng, Hyung Ki quay lại nhìn khuôn mặt khẩn cầu của cô gái ấy, trong đôi mắt đầy những suy tư. Thế rồi, có lẽ do lòng trắc ẩn hiếm hoi của chàng trai bộc phát khiến cậu chợt quay người, buông một câu rồi bước về phía trước.
_ “Thôi được rồi! Để tôi đi lấy xe.”
Một câu nói mà đối với Minh Tuyết lúc này như đại xá thiên hạ. Còn đi thêm nữa chắc cô cũng khỏi cần sống.
_ “A! Nhưng mà anh mua nhiều đồ quá trong một lúc tôi không đủ tiền trả anh được.” – Đó là một vấn đề mà cô không thể không nói. Không đề cập đến mấy bộ quần áo này toàn hàng hiệu, riêng cái số lượng khủng khiếp thế này cũng không nằm trong khả năng thanh toán hiện tại của cô.
_ “Tôi mà cần cô trả à?” – Khinh bỉ, trực tiếp bị khinh bỉ, nhưng điều bi ai là cô cũng chẳng thể phản bác cái gì. – “Bây giờ cô có đủ quần áo rồi, đừng dùng cớ gì mà diễn lại cái trò sáng nay đấy.”
_ “Có gì đâu mà cứ làm quá lên thế nhỉ?” – Cô lẩm bẩm. Có cần nhỏ mọn thế không, cô là con gái cũng thấy không có gì thì sao anh cứ phải bám mãi không rời chuyện này thế.
_ “Còn không mau đi nhanh lên à?”
_ “Vâng!”
* * *
Buổi tối, mọi người đều có mặt khá đầy đủ trong phòng khách, cùng nhau ngồi xem truyền hình. Đây cũng là một thói quen của MS4 khi không có việc bận.
_ “Minh Tuyết.” – Young Min bước đến, ngồi xuống cạnh cô, khuôn mặt còn xinh đẹp hơn cả con gái khẽ mỉm cười, đôi môi đỏ hồng khẽ mở cùng với đôi mắt phượng liếc qua mới thật là mất hồn. – “Hình như em chưa có điện thoại phải không?”
_ “A! Em quên mất!” – Cô đang ăn bim bim thì giật mình nhớ ra. Phải rồi, hôm nay đi dạo phố, mua đủ thứ quần áo mà điều quan trọng này lại quên mất tiêu. Quả là thất sách.
_ “Không có điện thoại thì rất khó khăn khi liên lạc.” – Anh chàng vừa nói vừa đưa cho cô một hộp quà – “Hôm nay anh đã đóng một đoạn phim quảng cáo và họ tặng cho anh sản phẩm luôn. Em không phiền khi nhận nó chứ?”
_ “Không phải vậy chứ?” – Minh Tuyết không tin nổi vào tai mình nữa, đôi mắt cô lúc này tỏa sáng lấp lánh, miệng cười mở ra không khép lại được, đủ thấy cô cảm kích thế nào với người đàn anh này. Đây quả thật không khác đưa than trong ngày tuyết rơi mà. – “Woa! Một chiếc điện thoại đời mới, lại rất đẹp nữa! Nhưng không sao thật chứ? Nó cũng là tiền công của anh mà.”
Cảm động đến suýt rơi nước mắt nhưng cô vẫn không quên hỏi lại, dù nó rất đẹp nhưng cô cũng không dám nhận bừa.
_ “Không sao! Anh có ba cái rồi! Thêm nữa cũng chẳng để làm gì.”
Càng nhìn Young Min lúc này, cô càng thấy như mình bị mê hoặc. Khuôn mặt thì đẹp, tính cách thì rất dịu dàng và tử tế với phái nữ, đâu có như ai đó, mặt lúc nào cũng cau có như có người nợ tiền mình không trả vậy.
_ “Cái gì cơ? Đây là loại mới nhất, có nhiều tính năng lắm!” – Mắt Yo Seob cũng sáng lên khi nhìn thấy nó, vội vàng lao đến giật lấy và ngắm nhìn – “Anh à! Anh không dùng thì cho em đi! Cô ấy cũng chẳng biết dùng đâu!”
Đúng vậy, đồ xịn thế này rơi vào tay con gà mờ như cô ta cũng chỉ là lãng phí tài nguyên, thật xin lỗi với nhà sản xuất. Chi bằng cứ đưa cho những người biết sử dụng nó như cậu này có phải hay không.
_ “Cái thằng này! Tại sao anh lại đi tặng điện thoại cho một tên con trai chứ?” – Young Min hiển nhiên là không thể đồng ý, giơ tay cốc vào đầu cậu nhóc một cái rồi giật lại điện thoại, đưa nó cho cái người đang ngồi đơ ra chưa hoàn hồn khi bị cướp giật ngay trước mắt. – “Anh đã cài số 1 là của anh, số 2 là của Jae Sung, số 3 là của Yo Seob, số 4 là của Hyung Ki rất dễ nhớ thôi!”
Thái độ đối xử của cậu với hai người phải nói là một trời một vực, làm Yo Seob nghiến răng nghiến lợi. Chấp nhận đi, ai bảo cậu sinh ra lại là con trai kia chứ.
_ “Cảm ơn anh rất nhiều!” – Minh Tuyết hạnh phúc nở nụ cười tươi tắn như nắng mai, trong chốc lát dường như khiến khuôn mặt cô tràn đầy ánh sáng, làm các chàng trai lúc này đều có cảm giác cô đẹp hơn vài phần. – “Anh Young Min đúng là người tốt nhất trần đời”
Chỉ có một người tâm trạng thật không thoải mái chút nào khi thấy vẻ mặt rạng ngời đó của cô. Hyung Ki càng nhìn càng thấy nó thật là chói mắt quá mức, trong tâm không nhịn được cảm giác thật khó chịu.
_ “Nhìn cô ta kìa! Mình đã đi cùng cô ta mua đồ mà cũng không được lấy một câu cảm ơn. Thế mà chỉ vì một cái điện thoại lại có thể tỏ ra sung sướng như vậy ư?” – Chỉ là đi ngang qua lấy nước uống, tình cờ trông thấy, nhưng trong trí não cậu không ngừng suy nghĩ về nụ cười đó. – “Lại còn dám để mình là số 4 nữa. Đúng là kẻ vô ơn mà!”
Hiển nhiên là bực mình vì ghen tị, nhưng ai đó có chết cũng không chịu thừa nhận điều này.
Buổi sáng ngày thứ hai, bầu trời vẫn trong lành và đầy nắng. Đâu đó trên tầng không là những đám mây trắng muốt mềm như như bông trôi lững lờ giữa gam màu xanh ngọc tuyệt đẹp. Cơn gió nhẹ thoảng tới một hương vị mát lành của đất trời.
Yo Seob mở cửa bước ra sân thượng, tận hưởng không khí tuyệt diệu của ngày mới. Nhưng khi chàng trai vừa nhìn qua một lượt, một hình ảnh khó tin ánh vào trong mắt khiến cậu nhất thời ngây người, quên mất phản ứng. Nếu không phải dám chắc đây là sự thật, cậu thật sự cho rằng ngày hôm qua lại được tái diễn lại một lần.
_ “Ôi!” – Cậu chạy vội đến cây táo sai trĩu, cái kệt tác luôn có thể đưa cậu đi từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác. Lại một bóng đỏ lấp ló dưới những tầng lá xanh mướt, trông rất bắt mắt. – “Lại chín nữa rồi! Không phải thế chứ? Chúng thực sự chín được à?”
Chuyện này càng ngày càng kì quái. Vốn hôm qua thấy quả táo đỏ, Yo Seob còn chỉ có đôi chút hoài nghi, nhưng hôm nay lại thêm một quả nữa ngay trước mắt, thì quả là không thể dùng lý lẽ bình thường mà giải thích hiện tượng lạ này được.
Hái quả táo để trên bàn của phòng khách, Yo Seob tựa cằm lên bàn và ngắm nhìn nó hồi lâu. Trông bề ngoài quả táo rất bình thường, hương thơm cũng rất bình thường, chỉ là sự xuất hiện của nó ở đây chẳng bình thường chút nào.
Nhìn chán nhìn chê cả buổi cũng không có phát hiện gì mới, cuối cùng cậu cũng chỉ đành chậc lưỡi, thừa nhận thế giới xung quanh chúng ta có thật nhiều điều thần bí.
_ “Rốt cuộc là sao vậy nhỉ? Hay nó bị nhiễm nhiều chất bảo quản quá nên đổi màu” – Lại một giả thiết nữa hiện lên trong đầu, Yo Seob suy tư, ánh mắt vừa đảo qua bắt gặp hình bóng một con người đang lờ đờ đi xuống cầu thang. Trong một tích tắc, trong đôi mắt cậu chợt bừng lên một tia sáng. – “Anh Jae Sung! Anh ăn táo không?”
Vừa hay có người thử nghiệm, cớ sao mà không tận dụng? Yo Seob chính là nghĩ như vậy, nhưng trên khuôn mặt thì vẫn thể hiện một vẻ tự nhiên chân thành đến không chê vào đâu được.
_ “Ừ!” – Anh chàng ham ngủ lờ đờ bước đến, cầm lấy quả táo đỏ mọng đưa lên miệng, cắn một miếng ngon lành mà không hề để ý tới có một ánh mắt vẫn đang nhìn mình chằm chằm.
_ “Sao rồi anh? Ăn ngon chứ? Có thấy khó chịu ở đâu không?”
Cẩn thận hỏi han kĩ lưỡng, người ngoài không biết sự tình trông thấy cảnh này đều liên tưởng đến một tình anh em thân thiết. Còn sự thực như thế nào thì chỉ kẻ trong cuộc mới biết được.
_ “Chắc là ăn được!” – Nhưng làm cho cậu thất vọng rồi, câu trả lời của tên đàn anh cũng chẳng ra sao cả, nhất là đi kèm với cái khuôn mặt ngớ ngẩn càng làm nó không có chút thuyết phục nào.
Anh Jae Sung, bản thân anh đang ăn đấy, thế mà lại nói vậy tức là sao?
_ “Nhẽ ra mình không nên nhờ anh ấy thử nghiệm mới đúng” – Yo Seob khẽ thở dài não nề, đúng thật là không thể hi vọng gì nhiều vào con người này – “Cho dù anh ấy có ăn hết một tấn thuốc nổ cũng không biết.”
_ “Mọi người đã dậy hết rồi à?” – Giọng nói trong trẻo và đầy gợi cảm chợt vang lên thu hút sự chú ý của hai chàng trai về phía cầu thang, nơi Young Min đang đi xuống cùng với Minh Tuyết – “Thật hiếm hoi có một ngày như vậy đấy.”
Bình thường bận túi bụi, buổi sáng mà rảnh rỗi như thế này thật là ít có. Dĩ nhiên, giám đốc chắc chắn không phải bỗng dưng tốt bụng thả cho các cậu nghỉ ngơi. Bà ấy làm điều gì cũng có lý do của mình.
_ “Vẫn còn thiếu Hyung Ki mà!” – Yo Seob nhìn quanh, không thấy bóng dáng của chàng đội trưởng đâu cả. Nếu không nhầm, hôm nay cậu ấy cũng không có lịch làm việc gì mới đúng.
_ “Cậu ấy đi đến chỗ bác sĩ tâm lý rồi. Hôm nay cả bốn chúng ta đều có lịch hẹn mà.” – Young Min nhắc nhở. Cậu biết ngay rằng hai cái tên này sẽ không bao giờ để ý đến mấy việc được cho là vặt vãnh này mà. – “ Đầu tiên là Hyung Ki, sau đó là em, rồi đến anh, rồi Jae Sung.”
Đồng thời cậu cũng bội phục Hyung Ki có đủ kiên nhẫn để làm đội trưởng của MS4 suốt từng ấy năm. Luôn đi sau thu thập tàn cuộc do các thành viên khác tạo ra, lại còn thêm việc luôn để ý và nhắc nhở họ mấy vấn đề lông gà vỏ tỏi này, đủ để mệt chết một con người.
Nếu Hyung Ki biết được những suy nghĩ của tên đàn anh này, cậu sẽ không ngần ngại dùng mắt giết chết các thành viên khác. Mọi người hình như đã quên rằng chính mọi người đã cứng rắn nhét cái chức đội trưởng chết tiệt này cho cậu để bản thân mình sống an nhàn hạnh phúc.
_ “Mà sao tự nhiên giám đốc bắt chúng ta phải đi bác sĩ gì gì đó chứ?” – Yo Seob thấy tò mò. Đang yên đang lành bỗng dưng bắt đi bác sĩ tâm lý, chuyện này cũng chỉ có giám đốc có thể nghĩ ra được.
_ “Nghe nói là muốn chúng ta giải tỏa áp lực, không bị stress, thoải mái hơn để làm tốt mọi việc.” – Rất nhẹ nhàng đáp lời, nhưng chính bản thân Young Min cũng cảm thấy điều này thật buồn cười. Cậu không hề tin tưởng chút nào bác sĩ tâm lý có thể giúp ích gì được cho bản thân mình, bởi cho tới giờ, cậu không thấy cuộc sống hiện tại có gì là không ổn cả.
_ “Chỉ cần giảm lịch làm việc của em xuống một nửa, không, một phần ba cũng được là em thấy đủ thoải mái và hạnh phúc lắm rồi.” – Ai đó rất vô sỉ nói một câu, Yo Seob hiện đang là điển hình của kẻ bị bóc lột đến mức bị ám ảnh. Nhưng hiển nhiên là cậu cũng không dám đứng trước mặt giám đốc mà mở lời về một kì nghỉ.
_ “Cứ ngồi đó mà mơ đi!” – Khẽ lắc đầu, Yong Min cũng chẳng mong chờ gì ở cái việc không tưởng ấy. Cậu cũng rất hảo tâm nhắc nhở kẻ nào đó vẫn đang chìm đắm trong mở tưởng. – “Chúng ta là thần tượng mà, nếu lịch làm việc giảm đi tức là sắp hết thời đó. Con người thì phải sống bận rộn một chút chứ.”
* * *
Ngồi trong căn phòng sáng sủa và sạch sẽ là một vị nữ bác sĩ chừng 40 tuổi, nhưng lại rất biết cách trang điểm khiến cô trông còn trẻ như chỉ vừa mới 30. Cùng với đó, khuôn mặt của cô rất hòa ái, làm người ta đều có cảm giác rất ấm áp, thân thiết như người trong gia đình.
Lần lượt bước vào căn phòng ấy, tuy bốn chàng trai có lịch hẹn lệch nhau một tiếng đồng hồ, nhưng tất cả đều được mở màn bằng một đoạn y hệt nhau.
_ “Như đã biết, các cậu đến đây để nói chuyện với tôi về bất kì điều gì các cậu thấy thú vị, buồn chán hoặc khó khăn. Cậu hãy cứ thoải mái như đang nói chuyện với bạn bè hoặc thành viên khác của nhóm là được. Tôi sẽ luôn lắng nghe mọi điều mà cậu muốn nói.”
Giọng nói thành khẩn, vẻ mặt lo lắng thân thiết, tất cả đều khiến mọi người cảm thấy một cảm giác gần gũi muốn bộc lộ nỗi lòng. Nhưng điều đáng nói là, trong số đó không bao gồm các chàng trai của MS4.
_ “Cô nói xong rồi à” - Hyung Ki liếc nhìn đồng hồ, ánh mắt lạnh băng, biểu hiện một cách rõ ràng sự không kiên nhẫn của mình – “Còn gì nữa không? Cô nói nhanh lên được không? Đừng nói những câu thừa thãi mà hãy tập trung vào trọng tâm đi.”
Làm ơn đi Hyung Ki, người ta là bác sĩ tâm lý, đến để chữa bệnh cho bệnh nhân, không phải đến thuyết trình mấy vấn đề linh tinh. Vậy mà cậu lại kêu người ta tập trung vào trọng tâm kiểu gì?
_ “Hả?” – Cô bác sĩ kinh ngạc. Tuy rằng cô cũng dự đóan rằng bọn họ sẽ không hợp tác, nhưng không ngờ sẽ không hợp tác đến mức độ này. Mọi việc còn chưa được bắt đầu đã bị một gáo nước lạnh dội thẳng xuống đầu.
_ “Tôi không có thời gian đâu.” – Trả lời một cách vô cùng nghiêm túc, Hyung Ki nói như thể đó là một điều hết sức bình thường. Đặc biệt vẻ lạnh lùng của cậu làm nhiệt độ căn phòng liên tục giảm xuống, giảm xuống, dường như rất có khả năng sẽ đông chết người nếu cô còn tiếp tục dông dài – “ Mà tôi cũng chẳng có gì để nói với cô cả.”
_ “Nhưng... con người ta không thể bất cứ lúc nào cũng không có điều phiền não.” – Mạo hiểm cả sinh mệnh, cô bác sĩ vẫn cố gắng vớt vát để hoàn thành chức trách của mình.
_ “Tôi là một đội trưởng. Cho dù có gặp khó khăn gì thì tôi cũng sẽ tự giải quyết, không phải chia sẻ cho người chẳng giúp được gì mình cả. Tôi có chút việc, phải đi bây giờ” – Hyung Ki nói rất bình thản, nhưng mang theo một khí thế không thể khinh thường, quả rất có phong cách của một đội trưởng. Thế rồi, không để cho cô có một tia phản bác, cậu đứng dậy và cúi đầu chào rất phép tắc – “Cảm ơn cô rất nhiều.”
_ “Khoan...Khoan đã!” – Cô bác sĩ gọi với theo nhưng cũng chẳng gọi lại được cả một cái bóng dáng. Chàng trai cứ thế bước đi mất hút, không thèm ngoái đầu lại lấy một lần.
Có vinh hạnh bước vào căn phòng đó tiếp theo là anh chàng trẻ con Yo Seob. Ngay từ cái giây phút đầu tiên nghe cô bác sĩ nói, ánh mắt cậu đã sáng rỡ và tỏ vẻ khá thích thú, thái độ thành thật đến mức khó có thể tin. Nhưng nếu một người chỉ cần đôi chút hiểu biết Yo Seob đều có thể nhìn thấy chút gian xảo chợt lóe len trong đôi mắt cậu rồi rất nhanh biến mất.
_ “Thật là hay nhỉ? Cô là người đầu tiên nói tôi hãy ứng xử như bạn bè với nhau đấy!”
Nghe đến vậy, cô bác sĩ khẽ thở phù một hơi, tâm trạng cũng dần thả lỏng. Cuối cùng cũng có một người bình thường, nếu MS4 ai cũng như Hyung Ki thì cô cũng nên bỏ việc sớm.
_ “Vậy cậu có chuyện gì cần chia sẻ với tôi không?” – Trở lại với khuôn mặt hòa ái, giọng nói của cô bác sĩ trở nên phá lệ nhẹ nhàng, đầy truyền cảm.
_ “Có chứ! Có một vài điều hiện giờ tôi đang rất băn khoăn.” – Vẻ đáng yêu của Yo Seob được phát huy đến tối đa, khuôn mặt vô cùng chân thành khiến cậu như đang tỏa ra những ánh sáng thật thánh khiết, khiến cho dù là ai cũng không cưỡng lại được. – “Công việc của cô phải tiếp xúc với rất nhiều người phải không? Mỗi người đều có một câu chuyện riêng về những khó khăn của cuộc đời mình và cô luôn giúp bọn họ tháo gỡ những điều ấy đúng không? Vậy làm thế nào mà cô có thể giúp bọn họ được.”
_ “Tôi luôn đặt mình vào hoàn cảnh của họ để tìm hiểu xem họ đang cảm giác gì, cần điều gì nhất. Từ đó có thể gợi ý cho họ tìm ra được câu trả lời cho chính mình.” – Bất giác bị cuốn hút vào vẻ đẹp trước mắt, cô bác sĩ trả lời. Buổi nói chuyện của bọn họ cũng rất bình thường, dường như cũng bắt đầu kéo gần lại khoảng cách giữa con người với con người.
_ “Thật là sâu sắc!” – Cậu trầm trồ khen ngợi, nét mặt đầy tán thưởng, không ai biết đó là thật tâm hay chỉ là tung hỏa mù trước khi đưa con mồi vào bẫy. – “Cô thật là tài giỏi. Tôi thật sự rất khâm phục những người như cô đấy. Nhưng mà lúc nào cũng phải suy nghĩ về chuyện của quá nhiều người khác cô không thấy mệt mỏi sao?”
_ “Dĩ nhiên là có rồi. Có nhiều lúc tôi cảm thấy rất mệt mỏi. Bản thân cuộc đời của con người ai cũng có những lúc khó khăn. Đôi khi tôi muốn từ bỏ nhưng cảm giác có thể giúp người khác rất hạnh phúc, chính nó đã giúp tôi vượt qua nhiều điều.”
Cuộc nói chuyện càng ngày càng có gì đó không được đúng cho lắm. Nhưng bản thân người trong cuộc kia thì dường như vẫn chưa nhận ra điều gì bất thường, tiếp tục thổ lộ những tâm sự từ sâu trong tâm tưởng của mình.
_ “Vậy sao? Cô quả là một người kiên cường. Công việc của cô còn vất vả hơn chúng tôi nhiều lần. Tinh thần thì có thể khắc phục được nhưng để cho thể xác quá mệt mỏi là không được đâu” – Yo Seob đứng dậy bóp vai cho người phụ nữ ấy, nét mặt vẫn thật là chân thành. Ai nhìn thấy cảnh này cũng đều hoài nghi đây thật là Yo Seob hay có người đã giả mạo. – “Đôi lúc, cô cũng nên để cho mình được nghỉ ngơi. Đừng cố gắng quá sức mình. Có nhiều điều mình cho rằng có thể làm được nhưng khi bắt tay vào mới thấy nó không hề dễ dàng như thế. Cô đã bao giờ nghĩ đến một kỳ nghỉ chưa?”
_ “Có chứ! Tôi đã muốn đi Paris từ lâu nhưng công việc quá bận. Việc chữa trị cho một người không phải chỉ trong một hai ngày mà phải luôn kéo dài, muốn giao cho người khác cũng rất khó” – Khẽ thở dài, cô bác sĩ cảm thán cho kế hoạch của mình vẫn luôn bị ngâm nước nóng trong nhiều năm qua. Quả là con người ai cũng có phiền não của riêng mình.
Đợi chút! Hình như có gì đó đã bị lệch ra khỏi quỹ đạo ban đầu. Cô bác sĩ ngẩn ngơ một hồi rồi mới giật mình nhận ra chẳng biết từ lúc nào, vai trò của hai người đã đổi qua cho nhau.
_ “Khoan đã! Chúng ta ở đây để nói về điều phiền não của cậu kia mà, sao lại thành ra của tôi thế?” – Nhìn lại xem hoàn cảnh hiện tại, có ai tin được cô mới là bác sĩ hay không? – “Cậu hãy ngồi lại xuống ghế đi nào.”
Cô bác sĩ chợt có một cảm giác, các thành viên của MS4 quả là đều không đơn giản chút nào. Nhìn xem, đến chính cô cũng suýt chút nữa bị lừa.
_ “Việc đó không có gì phải vội vàng cả. Muốn người khác mở lòng với mình thì trước tiên phải để người đó hiểu mình. Tôi cũng chỉ muốn biết về cô thật rõ để có thể yên tâm nói hết mọi chuyện của mình thôi” – Rất từ tốn trả lời, không mang theo một chút cảm giác khác thường nào, chàng trai đưa cho bác sĩ một cốc cà phê nóng hổi – “Cô uống một chút chứ?”
_ “Vâng! Cảm ơn!” – Nhìn khuôn mặt tươi cười rạng ngời tuyệt đẹp của chàng trai, dường như trong nháy mắt, cô cảm thấy như chính mình đã nghĩ nhiều quá. Thuận tay cầm cái chén lên và nhấp một ngụm, cô bác sĩ vội phun ra tung tóe khắp sàn – “Cái....Cái gì vậy?”
_ “Là cà phê nguyên chất!” – Kẻ nào đó vẫn đáp bằng khuôn mặt trong sáng nhất thế gian.
_ “Không phải! Cái này....thật sự là rất kinh khủng!” – Cô không nhịn được phản bác. Thứ này mà gọi là cà phê thì các nhà kinh doanh nó cũng nên đóng cửa sớm đi cho xong. Ngoài cái mùi giống ra thì tất cả mọi thứ còn lại đều thật đáng sợ.
_ “Là thật mà. Một ly nước sôi và 20 viên kẹo cà phê. Nhưng tôi nghe có người nói không nên uống quá ngọt, dễ bị bệnh nên tôi đã cho một chút muối vào cho đằm vị, sau đó để tráng miệng tôi cho thêm ít kẹo sầu riêng vào trong!”
Yo Seob, thật bội phục. Đến giây phút này mà chàng trai vẫn có thể thản nhiên nói ra câu đó như đang trần thuật một điều hết sức bình thường. Nhưng vào tai ai đó thì nó không khác gì ác mộng.
_ “Cái gì?”
Một ngày dài của vị bác sĩ tiếp tục với anh chàng đào hoa Young Min. Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên bước vào, cậu đã nở một nụ cười đẹp lung linh khiến tất cả phụ nữ trên thế giới phải mê mẩn.
_” À! Nỗi buồn phiền của tôi à?” – Anh tỏ vẻ suy nghĩ một lát, khẽ nhăn mày, đôi mi xinh đẹp cụp xuống, mang theo một vẻ phong tình. – “Không có! Tôi chẳng có gì phải buồn phiền hết.”
_ “Hả? Thật sự không có gì sao?”
Một thần tượng mà lại không có một chút phiền não gì ư? Chẳng phải bình thường họ đều phiền muộn vì cuộc sống quá mức bận rộn và phải luôn chú ý đến hình tượng của mình trong mắt người hâm mộ hay sao? Nhưng nhìn biểu cảm của cậu, dường như tất cả những thứ đó thực sự cũng chẳng phải là cái gì nghiêm trọng cả.
_ “Đúng vậy! Tôi rất hài lòng về cuộc sống của mình. Tôi có một khuôn mặt đẹp, có sự nổi tiếng và có rất nhiều cô bạn gái đang chờ lên lịch hẹn.”
Rất bình thản nói ra, Young Min cảm thấy điều đó quả thật là một điều rất bình thường, không chút nào để ý đến khuôn mặt sửng sốt của ai đó.
_ “Nhiều.... nhiều bạn gái?”
Há hốc mồm kinh ngạc, cô bác sĩ quả thực không tin vào tai mình nữa. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp còn hơn cả con gái kia đang trả lời vô cùng thành thật, cô có cảm giác nếu hiện tại là thời phong kiến, nếu chàng trai này không phải một thần tượng, chắc cậu đã có một hậu cung các mỹ nhân.
_ “Tôi thấy con gái là một sản phẩm tuyệt vời của thượng đế tạo ra. Vì vậy, phương châm của tôi là phải luôn đối xử tốt với phụ nữ, họ là phái yếu nên cần sự bảo vệ của con trai. Dù bất kỳ trường hợp nào cũng không nên to tiếng, không được đánh con gái và phải luôn giúp đỡ họ.”
Giọng nói thật êm ái, ánh mắt lưu chuyển những tia sáng đẹp tựa như ngọc, đôi môi đỏ mọng nói những lời ngọt ngào khiến các cô gái đều ngất ngây, tạo thành một khung cảnh tuyệt mỹ của chàng thần tượng ấy.
_ “Ý nghĩ của cậu rất hay, tôi cũng tán đồng.” – Vượt qua sự mê hoặc của sắc đẹp để tiếp tục thực hiện chức trách của mình, cô đang cố gắng tìm từ để diễn đạt ý kiến về những nhận thức có vẻ không ổn của Young Min – “ Nhưng việc cậu nói có nhiều cô bạn gái....”
Nhạc chuông điện thoại bất chợt reo lên ngắt quãng câu nói của vị nữ bác sĩ, đồng thời cũng đem những lời cô định nói đổ lại trong họng. Trong lúc nhất thời, cô cũng không biết có nên tiếp tục nữa hay không.
Còn lúc này, Young Min lại không nhanh không chậm mở điện thoại, đọc tin nhắn với vẻ mặt nhu hòa, suy tư trong chốc lát rồi quyết định đứng lên.
_ “Thành thật xin lỗi! Tôi có hẹn mất rồi! Người ta nói không nên để con gái phải đợi đúng không?” – Cậu mỉm cười, khẽ cúi chào rồi cứ thế bước về phía cửa, để lại một con người vẫn sửng sốt, không kịp phản ứng. – “Tạm biệt!”
Người cuối cùng của nhóm MSO4, Jae Sung cũng bước vào căn phòng, ngồi lên ghế và nghe lại đoạn điệp khúc được tua suốt trong cả buổi sáng của vị bác sĩ.
_ “Tôi đã nói chuyện với ba thành viên khác trong nhóm của cậu.” – Cô nói tiếp, vẻ mặt vẫn bình thản nhưng có cảm giác từng từ phát ra đều nghiến răng nghiến lợi. Gặp gỡ MS4 quả thật đem lại cho cô những kinh nghiệm xương máu trong sự nghiệp của mình. Và hiển nhiên, hiện giờ cô cũng chỉ còn có thể đặt hết mọi hi vọng vào chàng trai cuối cùng. – “Mỗi người có một tính cách và sở thích khác nhau. Nên nói là các cậu đều rất đặc biệt thì đúng hơn. Nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ cậu. Tôi biết sở thích của cậu luôn khiến cho cậu phải vất vả hơn những người khác trong mọi việc.”
Ngừng lại, ngước nhìn Jae Sung, khóe miệng cô bác sĩ lúc này khẽ run rẩy. Cô hít một hơi dài nhằm bình ổn cảm xúc của mình, trong lòng cảm thán ông trời có thể đùa giỡn người đến mức này là cùng. Nhìn xem, cái tên nào đó chỉ vừa mới ngồi xuống chưa đầy năm phút thì đã có thể gật gù ngủ ngon lành mất tiêu.
_ “Ôi trời!” – Vị bác sĩ than thở, tỏ vẻ bất lực hoàn toàn. – “Mình chưa bao giờ mong muốn một kỳ nghỉ như lúc này.”
Mệt mỏi và chán nản, cuối cùng cô bác sĩ cũng đành nhấc điện thoại báo cáo cho giám đốc kết quả của buổi nói chuyện với MS4 ngày hôm nay. Tất cả cũng chỉ gói gọn lại trong vài câu, nhưng để tổng kết lên nó là cả một quá trình đầy gian nan mà người ngoài không bao giờ hiểu được.
_ “Giám đốc à? Tôi đã gặp họ rồi! Đúng là rất đặc biệt, đặc biệt đến mức tôi phải bó tay.”
* * *
Hyung Ki mở cửa, xếp đôi giầy một cách gọn gàng theo thói quen rồi mới bước vào trong nhà. Chàng trai đi đến bên cạnh ghế, khẽ ngồi xuống, tiện tay giơ cuốn sách lên nhìn.
_ “Cái gì thế này? Bỗng dưng bắt người ta cầm quyển sách vớ vẩn này về. Gì mà “Trắc nghiệm tình yêu tập một” chứ. Cái bà bác sĩ này, đúng là chỉ tốn thời gian.” – Cậu bực bội cài nó vào giá sách báo bên cạnh mà không thèm mở ra xem lấy một lần rồi cứ thế đi trở về phòng.
_ “Chán quá!” – Yo Seob cầm chai nước rồi leo lên ghế, uống một hơi hết phân nửa, khuôn mặt trẻ con lúc này hiện lên rõ ràng sự nhàm chán, rất muốn tìm thứ gì đó để phát tiết. – “Được nghỉ mà chẳng có gì chơi cả. Lại còn cái cô Minh Tuyết kia chứ, cứ nhìn cái mặt ngây ngô kia là nuốn chọc cho khóc luôn.”
Có ai hiểu được nỗi khổ của cậu hiện giờ không cơ chứ! Nếu không phải vẫn thấy có lỗi bởi sự việc lần trước với Minh Tuyết, cậu có cần phải khắp nơi nhường nhịn cô ta như vậy không?Kiềm chế để không trêu đùa cô ta đã rất vất vả rồi, vậy mà ai đó lại cứ lượn lờ qua trước mắt, thử thách sự kiên nhẫn ít ỏi của cậu là sao?
Để điều chỉnh tâm trạng, Yo Seob định bật ti vi lên xem có gì thú vị không. Nhưng khi vừa đưa tay định với lấy cái điều khiển thì cậu mới sực nhớ ra tay kia của mình đang cầm một cuốn sách.
_ “Trắc nghiệm tình yêu tập 2” – Anh chàng nhìn nó trong một vài giây, gần như bật cười vì cái việc làm thừa thãi không đâu của ai đó. – “Đưa cho mình cuốn này ư? Thật ngớ ngẩn! Cái cô này nên chuyển từ bác sĩ tâm lý sang bệnh nhân tâm thần đi cho xong. Một nghìn năm nữa may ra mình mới cầm nó lên lần hai.”
Dĩ nhiên, chẳng có gì ngạc nhiên khi Yo Seob cứ thế cài luôn nó vào giá báo, tiện thể xóa luôn sự tồn tại của nó trong trí não mà mở một gói khoai tây chiên, vừa ăn vừa xem tivi rất thoải mái.
_ “Anh về rồi đây!” – Young Min mở cửa, nhìn quanh nhưng căn phòng khách vắng teo, chẳng có ai cả – “Ủa? Mấy đứa nó đi đâu hết rồi?”
Nhưng xem xét cẩn thận lại, ngày nghỉ hiếm có thế này, chắc là cái lũ đó tận dụng để đi chơi hết rồi, chẳng có mấy người nguyện ru rú trong nhà làm bạn với giường như Jae Sung cả. Nghĩ đến vậy, chàng trai cũng không để tâm tới vấn đề này nữa, bước vào phòng, ngồi xuống tựa lưng vào ghế.
Chàng trai với tay định cầm lấy chiếc điều khiển thì chợt nhìn gói khoai tây chiên ăn dở trên bàn. Không cần nói cũng có thể dễ dàng đoán ra thủ phạm của kiệt tác này là ai.
_ “Cái này lại là Yo Seob rồi, để cho Hyung Ki thấy thì lắm chuyện lắm đây!” – Đúng vậy, Hyung Ki là một tên yêu sự sạch sẽ đến điên cuồng, trong mắt không thể chấp nhận một hạt bụi. Thế mà để cậu ta trông thấy cả gói đồ ăn dở vất lung tung như này thì không phải là bị mắng một cách đơn giản như vậy được.
Vì thế, để duy trì hòa bình trong căn nhà, Young Min cần đem cái gói này đi xử lý sạch sẽ trước khi ai đó đặt chân trở về nhà. Nhưng khi cậu cầm lấy nó định vất đi thì bất chợt ngước lại nhìn cuốn sách “Trắc nghiệm tình yêu tập 3” trên tay. Đôi mắt đẹp khẽ liếc qua hàng chữ, cậu cũng chỉ hơi ngừng lại suy tư một chút, khóe miệng khẽ nhếch lên cười nhạo.
_ “Cái này mà mình còn phải đọc ư?”
Đưa thứ vớ vẩn này cho một cao thủ tình trường như cậu, còn có chuyện gì nực cười hơn nữa chăng? Young Min cũng không bận tâm gì nhiều, thuận tay cài nó lên giá sách rồi đi về phía thùng rác ném gói khoai tây đi.
Lơ ngơ đi về nhà với bộ mặt thiếu ngủ trầm trọng, Jae Sung lặng lẽ nằm lên ghế, gối đầu lên quyển sách mà chìm vào giấc ngủ mơ màng. Cứ thế, thời gian trôi đi cho tới tận lúc Minh Tuyết trở về, lay cậu tỉnh dậy
_ “Anh à! Sao anh lại ngủ ở đây thế? Mau về phòng ngủ đi chứ!”
Cô nhìn chàng trai với ánh mắt lo lắng. Thói quen bạ đâu cũng ngủ của Jae Sung quả thật quá nghiêm trọng, đúng là lúc nào cũng không thể rời mắt khỏi người con trai này thì mới có thể bớt lo.
Vừa giật mình tỉnh giấc, Jae Sung lúc này ngồi dậy, khuôn mặt ngơ ngác càng làm làn da trắng nõn nà của cậu thêm mê người, phảng phất một chút khí chất thanh khiết, không nhiễm bụi trần.
Cậu cài cuốn sách vào giá rồi lờ đờ đi về phòng, trong trí não mờ mịt cũng không nhớ nổi rốt cuộc hôm nay cậu đã đi làm cái gì nữa.
* * *
Một ngày mới lại bắt đầu với những luồng sáng đỏ rực cả phương trời. Đâu đó một vài giọt nắng mai xuyên qua những tầng lá, rọi xuống mặt đất.
Yo Seob bước ra ngoài sân thượng, vươn vai hít thở không khí trong lành với vẻ rất sảng khoái. Mái tóc trắng của cậu với khuôn mặt rất dễ thương luôn làm cậu trông rất hấp dẫn ánh mắt của con người.
Nhưng rồi một giây sau, khi lại nhìn thấy sắc đỏ tươi quen thuộc lấp ló trong tầng lá, chàng trai sửng sốt chạy vội tới.
_ “Ôi! Lại thêm một quả nữa này!” – Yo Seob mở tròn mắt kinh ngạc, đi vòng quanh một vòng ngắm nghía quả táo một hồi, cuối cùng cũng chỉ kết luận rằng thế giới này đúng là có đầy rẫy những chuyện lạ kì. – “Cứ đà này không khéo cả cây sẽ chín mất thôi!”
Loại táo của cậu mà cũng có thể chín được, trên đời có thể phát biểu được câu này chắc chỉ có mỗi Yo Seob mà thôi.
Yo Seob với tay hái quả táo, chăm chú quan sát một hồi lâu, nhưng vẫn không thấy có gì là dị thường cả. Nhớ tới hai lần trước, các vị đàn anh không những ăn nó mà còn khen ngon, cậu cũng có chút tò mò về hương vị của loại táo “chín cây” này kì thực là như thế nào.
Do vậy, vì vẫn có chút ngần ngại, nhưng Yo Seob cũng vẫn quyết định đưa nó lên miệng cắn thử một miếng.
BỘP!
Quả táo rơi bộp xuống đất, lăn tròn, lăn tròn. Khuôn mặt của chàng mỹ nam lúc này quả thực đủ đặc sắc, đủ kinh hoàng, các cơ mặt cũng cứng cả lại. Cả người cậu chết sững tại chỗ, hỗn độn trong gió.
_ “Đây... đây đúng là táo ngâm muối và tương của mình mà” – Thất hồn lạc phách nói, đôi mắt của Yo Seob cũng ngập tràn sương mù, chỉ khẽ rung động lông mi là nước sẽ trào ra như mưa.
Cuối cùng cũng nếm trải được cái hương vị khó quên của quả táo, cậu vội vã lao thẳng xuống tầng một, mở tủ lạnh ra và tìm kiếm bất kì thứ gì có thể cứu vớt được cái lưỡi đáng thương của mình.
Nhưng... trống rỗng. Đó là âm thanh nguyền rủa vang vọng trong trí não của cậu lúc này.
_ “Đâu mất rồi?”
Đừng đùa vậy chứ! Rõ ràng lúc bình thường nó đầy chật ních kia mà. Sao hôm nay lại rỗng tuếch như vừa bị trộm đột nhập càn quét thế kia?
_ “Anh tìm nước lạnh hả?” – Tiếng nói rất bình thản, Minh Tuyết xuất hiện với một chai nước đã uống gần hết, khuôn mặt vô tội, tựa hồ như thực sự cũng chỉ vừa vặn đi ngang qua. – “Không còn đâu! Đây là chai cuối cùng. Đá cũng hết rồi.”
Thế rồi, trước con mắt sững sờ của người con trai ấy, Minh Tuyết ngửa đầu tu ực một hơi hết sạch sẽ. Cô nhẹ nhàng đặt cái vỏ chai rỗng xuống bàn, cứ thế xoay người đi thẳng về phòng. Trước khi bước lên cầu thang, cô gái ấy còn không quên tặng kèm theo một câu tiêu diệt nốt chút hi vọng cuối cùng của ai đó.
_ Nhân tiện báo cho anh một tin, ống dẫn nước hình như bị dò nên tôi đã báo cho bên cung cấp cắt nước rồi.
Bi phẫn, cả cuộc đời Yo Seob chưa bao giờ thảm hại như hiện tại. Nuốt xuống cục tức, cậu lần đầu tiên thể nghiệm được thế nào là có miệng không thể nói, có giận không thể phát.
_ “Cô ta! Đích thị là cô ta!” – Hiện tại, Yo Seob rất muốn ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng phát tiết những cảm xúc bùng nổ trong mình. Cậu đã không tài nào kiềm chế nổi mỗi khi nhớ tới cái khuôn mặt bình thản nhưng bên trong chắc chắn đang cười nhạo cậu của Minh Tuyết. – “Tại sao mình lại phải nhường nhịn một kẻ như cô ta chứ? Minh Tuyết! Tôi không làm gì cô thì cô dám lên mặt à? Tôi sẽ không để yên cho cô nữa đâu. Rồi cô sẽ biết sự lợi hại tôi!”
/26
|