Thích Niên đi xe đến viện hóa sinh từ sáng sớm.
Nhưng điều làm Thích Niên bất ngờ chính là, giảng viên lần này không phải là Kỷ Ngôn Tín, mà là một người bạn của anh.
Lưu Hạ không nhịn được, nói thầm: Thật ra mình cũng muốn nghe thầy Kỷ giảng bài hơn, nhưng từ khi mới bắt đầu mở buổi tọa đàm, mình biết ngay thầy ấy chỉ là người phụ trách... Dừng một lát, cô nàng lại nhỏ giọng cung cấp tin tức: Gần đây thầy Kỷ dạy hơi nhiều, cho nên cổ họng có chút vấn đề.
Thích Niên đang mua đồ ăn sáng, vừa viết trọng điểm lên sổ tay vừa lấy tiền trong túi ra: Vậy hôm nay thầy Kỷ sẽ đến hội trường chứ?
Lưu Hạ Ừ một cái, nuốt một miếng xíu mại: Thầy Kỷ dạy học rất nghiêm cẩn, ngày thường cũng vậy, cho nên thầy ấy để mình với Lý Việt đến sớm một chút, vì vậy thầy ấy cũng không đến muộn đâu, cậu...
Lời còn chưa nói hết, điện thoại đã bị cúp.
Lưu Hạ trừng mắt nhìn điện thoại, nổi giận: Dám cúp điện thoại của mình cơ đấy!
Thích Niên chột dạ cúp điện thoại, yên lặng nhận lấy túi tiền bị rớt từ tay Kỷ Ngôn Tín. Bị anh nhìn với ánh mắt dò xét, tay chân cô trở nên cứng ngắc bối rối: Thầy...thầy Kỷ.
Ừ. Kỷ Ngôn Tín chớp mắt, chuyển tầm mắt từ gương mặt bối rối của cô xuống cuốn sổ tay cô đang cầm. Chữ không lớn, anh chỉ thấy một hàng chữ ghi tên mình.
Nương theo ánh mắt của anh, Thích Niên lập tức luống cuống nhét sổ tay vào túi áo.
Viết cái gì vậy? Anh hỏi.
Thích Niên lắc đầu: Không có gì ạ. Sau đó, Thích Niên lập tức thay đổi khẩu cung : Ghi chép! Ghi chép vài thứ thôi ạ.
Kỷ Ngôn Tín không hỏi nữa, anh quay đi rồi mua hai cái bánh bao hấp.
Thích Niên đứng gần cửa sổ đợi súp bánh bao vẫn còn trong lồng hấp của mình, nhìn ông chủ nhanh nhẹn đưa hai cái bánh bao hấp cho anh: Sao Thất Bảo lại không tới vậy.
Trời mưa cho nên không tiện lắm. Kỷ Ngôn Tín nhận lấy, khóe môi hơi nhếch lên: Thế nên tôi mua mang về.
Ông chủ cười rộ lên: Vậy cậu về nhanh đi, không Thất Bảo lại sốt ruột.
Kỷ Ngôn Tín không trả lời, lúc cầm lấy cây dù định bước đi thì dường như nhớ ra sự hiện diện của cô, cho nên anh liếc nhẹ sang, gật đầu một cái rồi quay người đi mất.
Thích Niên vừa nghe thấy tên Thất Bảo , định bụng lấy cớ dể nói chuyện với Kỷ Ngôn Tín, nhưng mà lúc nào anh cũng mang dáng vẻ đừng lại gần , làm cô muốn mở miệng nói chuyện cũng phải lấy hết dũng khí. Do dự mấy lần, mãi đến khi sau lưng truyền đến một tiếng gọi: Súp bánh bao của cô được rồi đây.
Tất cả dũng khí của Thích Niên đều bị đánh vỡ, cô quay lại nhận lấy súp bánh bao rồi vội vàng trở ra, khi đó hình bóng của Kỷ Ngôn Tín đã biến mất tự bao giờ. Thích Niên chán nản, thất vọng thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm súp bánh bao trong tay đến ngẩn ngơ.
——
Lúc Thích Niên đến hội trường, Lý Việt và Lưu Hạ đã ở đó.
Lưu Hạ đang chuẩn bị bảng thống kê, cho nên cũng không quan tâm đến việc bị Thích Niên cúp điện thoại trước đó, cô nàng nhét cây bút vào tay cô: Chút nữa cậu giúp mình thống kê số người được không, mình phải đi giúp Lý Việt.
Thích Niên chưa chuẩn bị gì đã bị ủy thác, cũng chưa kịp phản kháng là đã có người lục đục đi vào.
Thích Niên vừa ghi chép số người, vừa để ý xem Kỷ Ngôn Tín có đến hay không. Đến khi buổi tọa đàm bắt đầu, hội trường chật kín người, vẫn không thấy Kỷ Ngôn Tín đâu.
Nghiêm cẩn...Nghiêm cẩn cái gì chứ! Cô thì thầm một mình, đâm đâm cây bút xuống bản thống kê rồi vẽ linh tinh.
Lưu Hạ tới đưa nước cho Thích Niên, thấy bộ dạng bồn chồn của cô bèn đụng đụng tay cô: Không phải là do mình tình báo sai nha, sao cứ ủ rũ hoài vậy?
Thích Niên cầm chai nước khoáng rồi mở nắp ra uống một ngụm, nước còn chưa nuốt xuống đã ồm ồm nói: Hồi sáng mình gặp thầy Kỷ rồi.
Lúc này Lưu Hạ mới chợt nhớ ra vụ hồi sáng bị cúp điện thoại, liếc nhẹ cô một cái: Cho nên mới cúp điện thoại của mình?
Thích Niên gật đầu, thở dài một hơi: Mình có cảm giác, cảm thấy...ấn tượng của thầy Kỷ đối với mình không được tốt lắm.
Lưu Hạ thoáng nhớ lại cái từ mà Thích Niên dùng để chỉ bản thân —— kẻ háo sắc. Đang muốn cười, nhưng thấy cô tỏ ra phiền muộn nên Lưu Hạ nhịn cười, an ủi: Thầy Kỷ của chúng ta chưa bao giờ thương hương tiếc ngọc với con gái cả, cậu cũng đừng bận tâm làm gì.
Thích Niên u oán nhìn cô nàng một cái, còn đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên nghe thấy xung quanh phát ra âm thanh vui mừng.
Cô quay lại nhìn.
Bên ngoài cánh cửa thủy tinh có một bóng dáng mờ mờ, vóc người cao gầy đưa lưng về phía phòng học, đang nhỏ giọng trò chuyện với một người và khom lưng một cách rất lễ phép.
Mọi người nhanh chóng phát hiện ra anh đã đến.
Cố gắng giảm nhẹ tiếng xì xào, nhưng sự hưng phấn và kích động không thể che nổi. Hội trường đang yên tĩnh, lập tức lại trở nên ồn ào như lúc mới bắt đầu buổi tọa đàm. Cuối cùng, ngay cả giảng viên cũng phải nghiêng đầu nhìn rồi đi ra ngoài.
Không biết anh vào từ khi nào, Kỷ Ngôn Tín tìm một nơi khuất trên bục giảng để ngồi. Mặc trên người chiếc áo sơ mi trắng, anh bắt mắt hơn bất cứ người nào ngồi trên ấy. Giống như không nghe thấy những tiếng kêu ngạc nhiên vì mình, thậm chí anh còn không thèm liếc mắt nhìn, chỉ yên tĩnh chăm chú xem bản thảo của mình. Không nói lời nào, cũng không lộ vẻ gì, thậm chí không làm ra nhiều hành động nào khác.
Bầu không khí vốn tĩnh lặng, nhưng từ sau khi anh đến thì sự yên lặng không tiếng động ấy, bắt đầu...trở nên ồn ào.
Lưu Hạ nở nụ cười đầy ẩn ý, huých huých cánh tay Thích Niên: Thế nào, có cảm nhận thấy sự uy hiếp của 3000 tình địch không?
Thích Niên cắn cắn đầu bút, ánh mắt lưu luyến nhìn lên bục giảng không nỡ dời: Đâu chỉ 3000...
Lưu Hạ lắc đầu, lát sau ôm lấy cô: Ê, nước còn chưa đưa nè. Cậu giúp Lý Việt đưa cho giảng viên đi, người chủ trì nữa, mỗi người một chai.
Hai mắt Thích Niên đột nhiên tỏa sáng, cô nhìn Lưu Hạ, trên mặt còn thiếu chưa hiện lên ba chữ thần trợ giúp ...
Kỷ Ngôn Tín nhận ra có người đi đi lại lại trên bục giảng, vì thế nghiêng đầu nhìn. Thích Niên ôm mấy chai nước trước ngực đang lần lượt phân phát. Anh cụp mắt xuống, coi như chuyện không liên quan rồi tiếp tục xem bản thảo.
Lúc Thích Niên đưa nước cho Kỷ Ngôn Tín, anh chỉ Ừ một tiếng, hơi hất cằm ra hiệu cho cô để nước ở đó là được.
Được tới gần anh...hơn nữa lại tới gần anh trước mặt 3000 tình địch , Thích Niên cảm thấy tai nóng lên một cách khó hiểu. Giọng nói của giảng viên dường như ngày càng xa vời, cô cúi đầu, đặt chai nước bên tay trái của anh. Lúc nghiêng người đi qua, ống tay áo không tránh khỏi sượt qua tay anh đặt trên bàn.
Kỷ Ngôn Tín rụt tay lại, lật bản thảo sang tờ thứ hai, tay bên kia vẫn cầm bản thảo không buông.
Khi Thích Niên xuống dưới, cô mới phát hiện cả khuôn mặt của mình như bị phỏng. Len lén áp mu bàn tay lên mặt cho mát, không cần nghĩ cô cũng biết, chắc chắn là đỏ lên như đít khỉ rồi.
Lưu Hạ thấy cô về tới chỗ thì nhướng mày trêu chọc: Chẳng phải chỉ là đưa nước thôi à, cậu xấu hổ cái gì?
Thích Niên trừng cô nàng: Da mặt mình mỏng!
Gớm, cậu mà mỏng. Lưu Hạ quay người, kéo cái ghế rồi ngồi xuống: Lại đây lại đây lại đây, ngồi xuống nghe giảng.
Thích Niên cũng ngồi xuống theo, nhưng mà giảng cái gì...cô hoàn toàn chả để ý. Điều duy nhất cô quan tâm, chính là khi nào anh mới uống nước —— đúng, uống nước mà cô đưa. Cô nhìn chằm chằm đến nỗi nhức hết cả mắt, vậy mà cái chai nước đặt bên tay trái anh vẫn y nguyên không chút hư hao.
——
Tiểu Kỷ. Giáo sư già ngồi cạnh Kỷ Ngôn Tín quay qua hỏi: Giảng viên đó là cậu mời đến à?
Cũng không phải là giảng viên chuyên nghiệp gì. Kỷ Ngôn Tín nhìn sang chỗ ngồi của giảng viên: Là bạn đại học của em ạ.
Khó trách. Giáo sư à một tiếng, hỏi lại: Sau khi kết thúc có thể tổ chức một bữa tiệc nhỏ, dẫn đến cho tôi gặp làm quen không.
Giáo sư này của viện hóa sinh vừa gặp người tài là rất thích kết giao, quá nửa đời người mà tính tình vẫn không sửa được.
Kỷ Ngôn Tín hơi nghĩ ngợi, sau đó gật đầu đồng ý: Không thành vấn đề thưa thầy.
Vị giáo sư già cười tủm tỉm rồi ngồi thẳng người.
Kỷ Ngôn Tín cũng ngồi ngay ngắn lại, lơ đãng cầm chai nước trên bàn lên, mở nắp uống một ngụm. So với vị ngọt của nước khoáng, Kỷ Ngôn Tín càng thích uống trà hơn. Nghe hương thơm của trà, cảm nhận vị thanh mát hoặc đắng chát của nó đều nâng cao tinh thần rất nhiều. Chỉ uống một ngụm, anh liền đóng nắp rồi để lại chỗ cũ.
Mà Thích Niên ở khoảng cách vài chục bước đang chống tay thì bị trượt một cái, làm cằm cô đập xuống bàn, đau đến nỗi nhe răng ứa nước mắt.
Lưu Hạ bị cô làm cho hoảng sợ: Cậu làm sao thế...
Uống rồi! Thích Niên xoa cằm, cảm động đến xém khóc.
Lưu Hạ tỏ ra khó hiểu: Cái gì mà uống rồi?
Thầy Kỷ uống nước của mình đưa rồi!
Lưu Hạ: ... Thần kinh!
Nhưng điều làm Thích Niên bất ngờ chính là, giảng viên lần này không phải là Kỷ Ngôn Tín, mà là một người bạn của anh.
Lưu Hạ không nhịn được, nói thầm: Thật ra mình cũng muốn nghe thầy Kỷ giảng bài hơn, nhưng từ khi mới bắt đầu mở buổi tọa đàm, mình biết ngay thầy ấy chỉ là người phụ trách... Dừng một lát, cô nàng lại nhỏ giọng cung cấp tin tức: Gần đây thầy Kỷ dạy hơi nhiều, cho nên cổ họng có chút vấn đề.
Thích Niên đang mua đồ ăn sáng, vừa viết trọng điểm lên sổ tay vừa lấy tiền trong túi ra: Vậy hôm nay thầy Kỷ sẽ đến hội trường chứ?
Lưu Hạ Ừ một cái, nuốt một miếng xíu mại: Thầy Kỷ dạy học rất nghiêm cẩn, ngày thường cũng vậy, cho nên thầy ấy để mình với Lý Việt đến sớm một chút, vì vậy thầy ấy cũng không đến muộn đâu, cậu...
Lời còn chưa nói hết, điện thoại đã bị cúp.
Lưu Hạ trừng mắt nhìn điện thoại, nổi giận: Dám cúp điện thoại của mình cơ đấy!
Thích Niên chột dạ cúp điện thoại, yên lặng nhận lấy túi tiền bị rớt từ tay Kỷ Ngôn Tín. Bị anh nhìn với ánh mắt dò xét, tay chân cô trở nên cứng ngắc bối rối: Thầy...thầy Kỷ.
Ừ. Kỷ Ngôn Tín chớp mắt, chuyển tầm mắt từ gương mặt bối rối của cô xuống cuốn sổ tay cô đang cầm. Chữ không lớn, anh chỉ thấy một hàng chữ ghi tên mình.
Nương theo ánh mắt của anh, Thích Niên lập tức luống cuống nhét sổ tay vào túi áo.
Viết cái gì vậy? Anh hỏi.
Thích Niên lắc đầu: Không có gì ạ. Sau đó, Thích Niên lập tức thay đổi khẩu cung : Ghi chép! Ghi chép vài thứ thôi ạ.
Kỷ Ngôn Tín không hỏi nữa, anh quay đi rồi mua hai cái bánh bao hấp.
Thích Niên đứng gần cửa sổ đợi súp bánh bao vẫn còn trong lồng hấp của mình, nhìn ông chủ nhanh nhẹn đưa hai cái bánh bao hấp cho anh: Sao Thất Bảo lại không tới vậy.
Trời mưa cho nên không tiện lắm. Kỷ Ngôn Tín nhận lấy, khóe môi hơi nhếch lên: Thế nên tôi mua mang về.
Ông chủ cười rộ lên: Vậy cậu về nhanh đi, không Thất Bảo lại sốt ruột.
Kỷ Ngôn Tín không trả lời, lúc cầm lấy cây dù định bước đi thì dường như nhớ ra sự hiện diện của cô, cho nên anh liếc nhẹ sang, gật đầu một cái rồi quay người đi mất.
Thích Niên vừa nghe thấy tên Thất Bảo , định bụng lấy cớ dể nói chuyện với Kỷ Ngôn Tín, nhưng mà lúc nào anh cũng mang dáng vẻ đừng lại gần , làm cô muốn mở miệng nói chuyện cũng phải lấy hết dũng khí. Do dự mấy lần, mãi đến khi sau lưng truyền đến một tiếng gọi: Súp bánh bao của cô được rồi đây.
Tất cả dũng khí của Thích Niên đều bị đánh vỡ, cô quay lại nhận lấy súp bánh bao rồi vội vàng trở ra, khi đó hình bóng của Kỷ Ngôn Tín đã biến mất tự bao giờ. Thích Niên chán nản, thất vọng thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm súp bánh bao trong tay đến ngẩn ngơ.
——
Lúc Thích Niên đến hội trường, Lý Việt và Lưu Hạ đã ở đó.
Lưu Hạ đang chuẩn bị bảng thống kê, cho nên cũng không quan tâm đến việc bị Thích Niên cúp điện thoại trước đó, cô nàng nhét cây bút vào tay cô: Chút nữa cậu giúp mình thống kê số người được không, mình phải đi giúp Lý Việt.
Thích Niên chưa chuẩn bị gì đã bị ủy thác, cũng chưa kịp phản kháng là đã có người lục đục đi vào.
Thích Niên vừa ghi chép số người, vừa để ý xem Kỷ Ngôn Tín có đến hay không. Đến khi buổi tọa đàm bắt đầu, hội trường chật kín người, vẫn không thấy Kỷ Ngôn Tín đâu.
Nghiêm cẩn...Nghiêm cẩn cái gì chứ! Cô thì thầm một mình, đâm đâm cây bút xuống bản thống kê rồi vẽ linh tinh.
Lưu Hạ tới đưa nước cho Thích Niên, thấy bộ dạng bồn chồn của cô bèn đụng đụng tay cô: Không phải là do mình tình báo sai nha, sao cứ ủ rũ hoài vậy?
Thích Niên cầm chai nước khoáng rồi mở nắp ra uống một ngụm, nước còn chưa nuốt xuống đã ồm ồm nói: Hồi sáng mình gặp thầy Kỷ rồi.
Lúc này Lưu Hạ mới chợt nhớ ra vụ hồi sáng bị cúp điện thoại, liếc nhẹ cô một cái: Cho nên mới cúp điện thoại của mình?
Thích Niên gật đầu, thở dài một hơi: Mình có cảm giác, cảm thấy...ấn tượng của thầy Kỷ đối với mình không được tốt lắm.
Lưu Hạ thoáng nhớ lại cái từ mà Thích Niên dùng để chỉ bản thân —— kẻ háo sắc. Đang muốn cười, nhưng thấy cô tỏ ra phiền muộn nên Lưu Hạ nhịn cười, an ủi: Thầy Kỷ của chúng ta chưa bao giờ thương hương tiếc ngọc với con gái cả, cậu cũng đừng bận tâm làm gì.
Thích Niên u oán nhìn cô nàng một cái, còn đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên nghe thấy xung quanh phát ra âm thanh vui mừng.
Cô quay lại nhìn.
Bên ngoài cánh cửa thủy tinh có một bóng dáng mờ mờ, vóc người cao gầy đưa lưng về phía phòng học, đang nhỏ giọng trò chuyện với một người và khom lưng một cách rất lễ phép.
Mọi người nhanh chóng phát hiện ra anh đã đến.
Cố gắng giảm nhẹ tiếng xì xào, nhưng sự hưng phấn và kích động không thể che nổi. Hội trường đang yên tĩnh, lập tức lại trở nên ồn ào như lúc mới bắt đầu buổi tọa đàm. Cuối cùng, ngay cả giảng viên cũng phải nghiêng đầu nhìn rồi đi ra ngoài.
Không biết anh vào từ khi nào, Kỷ Ngôn Tín tìm một nơi khuất trên bục giảng để ngồi. Mặc trên người chiếc áo sơ mi trắng, anh bắt mắt hơn bất cứ người nào ngồi trên ấy. Giống như không nghe thấy những tiếng kêu ngạc nhiên vì mình, thậm chí anh còn không thèm liếc mắt nhìn, chỉ yên tĩnh chăm chú xem bản thảo của mình. Không nói lời nào, cũng không lộ vẻ gì, thậm chí không làm ra nhiều hành động nào khác.
Bầu không khí vốn tĩnh lặng, nhưng từ sau khi anh đến thì sự yên lặng không tiếng động ấy, bắt đầu...trở nên ồn ào.
Lưu Hạ nở nụ cười đầy ẩn ý, huých huých cánh tay Thích Niên: Thế nào, có cảm nhận thấy sự uy hiếp của 3000 tình địch không?
Thích Niên cắn cắn đầu bút, ánh mắt lưu luyến nhìn lên bục giảng không nỡ dời: Đâu chỉ 3000...
Lưu Hạ lắc đầu, lát sau ôm lấy cô: Ê, nước còn chưa đưa nè. Cậu giúp Lý Việt đưa cho giảng viên đi, người chủ trì nữa, mỗi người một chai.
Hai mắt Thích Niên đột nhiên tỏa sáng, cô nhìn Lưu Hạ, trên mặt còn thiếu chưa hiện lên ba chữ thần trợ giúp ...
Kỷ Ngôn Tín nhận ra có người đi đi lại lại trên bục giảng, vì thế nghiêng đầu nhìn. Thích Niên ôm mấy chai nước trước ngực đang lần lượt phân phát. Anh cụp mắt xuống, coi như chuyện không liên quan rồi tiếp tục xem bản thảo.
Lúc Thích Niên đưa nước cho Kỷ Ngôn Tín, anh chỉ Ừ một tiếng, hơi hất cằm ra hiệu cho cô để nước ở đó là được.
Được tới gần anh...hơn nữa lại tới gần anh trước mặt 3000 tình địch , Thích Niên cảm thấy tai nóng lên một cách khó hiểu. Giọng nói của giảng viên dường như ngày càng xa vời, cô cúi đầu, đặt chai nước bên tay trái của anh. Lúc nghiêng người đi qua, ống tay áo không tránh khỏi sượt qua tay anh đặt trên bàn.
Kỷ Ngôn Tín rụt tay lại, lật bản thảo sang tờ thứ hai, tay bên kia vẫn cầm bản thảo không buông.
Khi Thích Niên xuống dưới, cô mới phát hiện cả khuôn mặt của mình như bị phỏng. Len lén áp mu bàn tay lên mặt cho mát, không cần nghĩ cô cũng biết, chắc chắn là đỏ lên như đít khỉ rồi.
Lưu Hạ thấy cô về tới chỗ thì nhướng mày trêu chọc: Chẳng phải chỉ là đưa nước thôi à, cậu xấu hổ cái gì?
Thích Niên trừng cô nàng: Da mặt mình mỏng!
Gớm, cậu mà mỏng. Lưu Hạ quay người, kéo cái ghế rồi ngồi xuống: Lại đây lại đây lại đây, ngồi xuống nghe giảng.
Thích Niên cũng ngồi xuống theo, nhưng mà giảng cái gì...cô hoàn toàn chả để ý. Điều duy nhất cô quan tâm, chính là khi nào anh mới uống nước —— đúng, uống nước mà cô đưa. Cô nhìn chằm chằm đến nỗi nhức hết cả mắt, vậy mà cái chai nước đặt bên tay trái anh vẫn y nguyên không chút hư hao.
——
Tiểu Kỷ. Giáo sư già ngồi cạnh Kỷ Ngôn Tín quay qua hỏi: Giảng viên đó là cậu mời đến à?
Cũng không phải là giảng viên chuyên nghiệp gì. Kỷ Ngôn Tín nhìn sang chỗ ngồi của giảng viên: Là bạn đại học của em ạ.
Khó trách. Giáo sư à một tiếng, hỏi lại: Sau khi kết thúc có thể tổ chức một bữa tiệc nhỏ, dẫn đến cho tôi gặp làm quen không.
Giáo sư này của viện hóa sinh vừa gặp người tài là rất thích kết giao, quá nửa đời người mà tính tình vẫn không sửa được.
Kỷ Ngôn Tín hơi nghĩ ngợi, sau đó gật đầu đồng ý: Không thành vấn đề thưa thầy.
Vị giáo sư già cười tủm tỉm rồi ngồi thẳng người.
Kỷ Ngôn Tín cũng ngồi ngay ngắn lại, lơ đãng cầm chai nước trên bàn lên, mở nắp uống một ngụm. So với vị ngọt của nước khoáng, Kỷ Ngôn Tín càng thích uống trà hơn. Nghe hương thơm của trà, cảm nhận vị thanh mát hoặc đắng chát của nó đều nâng cao tinh thần rất nhiều. Chỉ uống một ngụm, anh liền đóng nắp rồi để lại chỗ cũ.
Mà Thích Niên ở khoảng cách vài chục bước đang chống tay thì bị trượt một cái, làm cằm cô đập xuống bàn, đau đến nỗi nhe răng ứa nước mắt.
Lưu Hạ bị cô làm cho hoảng sợ: Cậu làm sao thế...
Uống rồi! Thích Niên xoa cằm, cảm động đến xém khóc.
Lưu Hạ tỏ ra khó hiểu: Cái gì mà uống rồi?
Thầy Kỷ uống nước của mình đưa rồi!
Lưu Hạ: ... Thần kinh!
/92
|