Lưu Hạ lại cười một tràng dài.
Mấy chữ kẻ háo sắc không biết chọc trúng chỗ nào của Lưu Hạ, mà cô nàng cười mãi không ngừng. Quen nhau lâu như vậy cho nên Lưu Hạ biết rõ, Thích Niên làm việc đôi lúc không đáng tin cậy lắm, dẫn đến những hiểu lầm, phiền toái này nọ...là chuyện bình thường. Nhưng tính tình này lại đụng phải người lạnh lùng như giáo sư Kỷ. Trong đầu Lưu Hạ hiện ra một loạt hình ảnh khiến cô nàng cười liên hồi, leo mấy bậc thang ngắn ngủi mà Lưu Hạ nói đi nói lại nhiều lần: A Niên, mình cảm thấy, hố mới của cậu có thể lấy nguyên mẫu từ cậu vẽ cũng được đó...
Loại hành vi cười nhạo trắng trợn này, Thích Niên đã quen rồi nên hoàn toàn không thèm để ý.
Đây là lần đầu tiên Thích Niên đến phòng thí nghiệm của viện hóa sinh.
Đây là khu sinh hoạt của phòng thí nghiệm. Lưu Hạ kéo ghế qua, cái ghế xoay kêu lộc cộc rồi dừng trước mặt Thích Niên: Phòng thí nghiệm không giống những nơi khác, cậu ở đây chờ một lát để mình đến hỏi Lý Việt. Chỗ này là bàn của mình, cậu ngồi đây đi.
Thích Niên chưa kịp nói gì đã bị ấn ngồi lên ghế, cô thấy Lưu Hạ lấy áo khoác trắng mặc vào, động tác thành thục nhanh gọn, không chút dư thừa. Cứ như lần đầu Thích Niên gặp Lưu Hạ vậy, mắt trợn ngược lên: Lần đầu tiên mình thấy cậu giống tinh anh của xã hội đấy...
Lưu Hạ không tức giận mà còn cười ra tiếng: Mình là người thế nào chẳng lẽ cậu không biết hả?
Thích Niên gật gật đầu, dời ánh mắt nhìn đến mặt bàn lộn xộn của cô nàng: Mình biết mà...mặt người dạ thú.
Lưu Hạ: ...
Mặt bàn của Lưu Hạ...thật sự là loạn hết cả lên. Hai hộp bưu kiện đã xài bị chồng chất ở trong góc, máy tính gác trên máy tản nhiệt nằm ở một bên, ly nước, bài thi, tạp chí... gần như không gì là không có.
Thích Niên chống cằm, đặt chân xuống đất để giữ cho ghế khỏi chạy, một tay chống lên thành ghế rồi thở dài. Lần đầu tiên tới phòng thí nghiệm của viện hóa sinh, tâm trạng của cô cũng khá nặng nề.
Sau khi Lưu Hạ hỏi Lý Việt bèn dẫn Thích Niên tới khu thí nghiệm. Vừa đi, cô nàng vừa cằn nhằn nhắc nhở những điều cần chú ý, nào là không mang bao tay thì đừng chạm vào bất cứ vật gì , không được tựa vào bục thí nghiệm , Thích Niên nghe xong liền cam đoan: Mình nhất định sẽ đứng thật xa, không nhúc nhích như khúc gỗ luôn.
Kết quả là vừa bước vào khu thí nghiệm...
Đã thấy Kỷ Ngôn Tín đang hướng dẫn học trò làm thí nghiệm.
Anh mặc áo khoác trắng, cúc áo được cài cẩn thận tỉ mỉ. Trên sống mũi đeo một cặp kính, hai tay chống lên bàn chăm chú xem số liệu.
Giáo sư Kỷ. Phía sau, một nam sinh có vóc dáng cao gầy đang cầm tài liệu đi tới chỗ anh.
Nghe thấy có người gọi mình, Kỷ Ngôn Tín quay lại nhìn, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng lơ đãng quét đến chỗ Thích Niên đang đứng cách đó không xa, rồi bỗng nhiên ngừng lại trong chớp mắt. Tim Thích Niên lập tức đập lỡ một nhịp, hồi hộp nhìn anh.
Không biết...có bị đuổi ra ngoài không...
Kỷ Ngôn Tín chậm rãi đứng thẳng người, sắc mặt trầm xuống rồi hỏi nhỏ: Là người nhà của ai?
Ở đây, không phận sự miễn vào.
Ánh mắt của anh lạnh lùng, không chút cảm xúc, nhưng khi nhìn đến chỗ Thích Niên lại khiến mặt cô nóng bừng. Thích Niên dừng bước, đứng nguyên tại chỗ, không biết nên giải thích thế nào.
Nói là đến nhìn anh à?
Cho dù đây là lời thật lòng cũng không thể nói, nói xong thì nào cũng bị đá văng ra ngoài, hoàn toàn không cần nghi ngờ.
Trong khi cô đang cố gắng kiếm cớ, còn chưa nghĩ ra thì Lưu Hạ đã xấu hổ giơ tay lên: Thưa thầy, là em đưa đến.
Kỷ Ngôn Tín liếc mắt sang nhìn cô nàng một cái. Ánh mắt lạnh thấu xương, còn thêm vài phần khiển trách.
Lưu Hạ run lên, không dám nói thêm câu nào nữa rồi cúi đầu giả chết.
Đây là nơi làm thí nghiệm. Một tay Kỷ Ngôn Tín chống lên mép bàn, một tay cầm lấy tài liệu mà nam sinh đưa, không thèm để ý, nói: Nếu như là người quen, mời đến khu sinh hoạt, lần sau còn tùy tiện đưa người không liên quan đến khu thí nghiệm, tôi không ngại cho các bạn nhớ kĩ một chút đâu. Hoàn toàn không khách khí, khiến cho cả phòng thí nghiệm lập tức lặng ngắt như tờ.
Lúc này, Thích Niên...vẫn còn tâm trạng để thưởng thức giọng nói của anh.
Thanh nhuận, trầm mục. Thanh âm từ từ thấp đi, đến âm cuối cùng còn liếc nhẹ cô một cái, khiến cô cảm thấy như bị mèo cào. Không thấy đau, mà là tê tê.
Tiêu rồi tiêu rồi....
Thế mà cô không để ý chút nào về việc vừa bị anh hạ lệnh đuổi khách, thầm nghĩ sao mình mặt dày mày dạn thế.
Thưa thầy. Lý Việt vội vàng giải thích: Bạn học Thích chính là người mà hai ngày trước em đã nhắc với thầy đó, bạn ấy cảm thấy vô cùng hứng thú với chuyên môn của chúng ta...
Kỷ Ngôn Tín dời mắt khỏi số liệu, nhìn Lý Việt bên cạnh: Hửm?
Lý Việt chỉ chỉ Thích Niên: Chính là bạn ấy.
Thích Niên còn chưa hiểu, đang suy đoán xem người Lý Việt nói có phải là mình hay không thì Kỷ Ngôn Tín đã nhìn theo hướng Lý Việt chỉ, bình tĩnh đánh giá cô: Các bạn đi ra ngoài chờ tôi.
——
Trong khi chờ đợi Kỷ Ngôn Tín, Lý Việt đơn giản nói ra ý định cho cô tới ngày hôm nay.
Hai ngày trước, Thích Niên thuận miệng nhắc đến việc muốn vẽ lại sinh hoạt mỗi ngày của viện hóa sinh thành truyện tranh. Nhưng phòng thí nghiệm là một nơi quân sự quan trọng , không được Kỷ Ngôn Tín cho phép thì cũng bất tiện. Đúng lúc mọi người cùng nhau bận rộn trang trí hội trường buổi toạ đàm, Lý Việt tiện đó nói với Kỷ Ngôn Tín.
Lý Việt thấy Kỷ Ngôn Tín khá là hứng thú với việc này.
Khi Kỷ Ngôn Tín đi ra, áo khoác trắng đã được cởi xuống vắt lên khuỷ tay.
Không biết có phải do hôm nay trời mưa hay không, mà Thích Niên cảm thấy trên người anh có một loại cảm giác mát lạnh như nước mưa.
Thầy Kỷ. Lý Việt đứng thẳng người.
Ừ. Kỷ Ngôn Tín tháo kính mắt xuống, nhìn về phía cậu: Nói đi.
Lý Việt trừng mắt nhìn: Hạng mục công việc cụ thể em đã báo cáo rồi, thầy xem có được không ạ.
Kỷ Ngôn Tín gấp cái kính lại, ngón tay thon dài lướt qua mặt kính, nhẹ giọng hỏi: Cảm thấy hứng thú với viện hóa sinh?
Anh chuyển hướng đột ngột đến Thích Niên, cô ngơ ngác một chút, sau đó mới trả lời: Dạ, cảm thấy hứng thú!
Kỷ Ngôn Tín giương mắt nhìn thẳng vào cô, tiếp tục hỏi: Vậy bạn hiểu biết về viện hóa sinh bao nhiêu?
Giọng điệu của anh cũng coi như ôn hòa, nhưng ánh mắt kia lại khiến Thích Niên bắt đầu chột dạ, giọng nói từ từ nhỏ đi: Không nhiều lắm...một ít, một ít thôi.
Một ít. Kỷ Ngôn Tín lặp lại một lần, trong giọng nói có thêm vài phần vui vẻ khó phát hiện, lành lạnh và cũng không có ý tốt: Một ít là bao nhiêu?
Lý Việt xoa xoa mồ hôi trên trán, Thích Niên đột nhiên bị biến thành một học trò không nghe giảng, đến khi thầy hỏi thì không trả lời được. Bết bát nhất chính là, người học trò không may này, ngay cả giả bộ tỏ vẻ cũng không biết làm.
Đã như vậy... Kỷ Ngôn Tín chậm rãi mở miệng.
Em có nghiên cứu thời khóa biểu rồi ạ! Thích Niên cắt ngang lời nói của anh, thấy anh hơi nhíu mày thì rụt cổ lại, hạ thấp âm thanh: Chuyên ngành của em và viện hóa sinh không có gì xung đột, bắt đầu từ ngày mai em sẽ tới nghe giảng. Thầy Kỷ, thầy cho em một cơ hội được không...
Đến nghe giảng? Kỷ Ngôn Tín bất ngờ, nhìn cô một cái.
Thích Niên kiên định gật đầu, trong lòng cũng thoải mái hơn. Có thể danh chính ngôn thuận đi nghe giảng bài, còn sợ gì không có cơ hội!
Kỷ Ngôn Tín cất mắt kính, rồi treo áo khoác trắng nơi khủy tay lên giá treo đồ. Làm xong những việc này, anh lườm Thích Niên, chớp mắt một cái rồi quyết định: Dường như tôi không có lí do gì để cự tuyệt.
Tiết của anh lúc nào cũng chật kín người, thậm chí có không ít sinh viên hoàn toàn không liên quan đến môn này tới học. Cô muốn tới nghe giảng bài, thật sự là không có lí do gì để cự tuyệt.
Thích Niên nhanh chóng cúi đầu, cô sợ sự vui mừng điên cuồng của mình sẽ bị lộ, bèn cắn môi rồi gật đầu mạnh: Cám ơn thầy.
Lý Việt đứng xem toàn bộ quá trình, bất đắc dĩ mà cong cong khóe môi. Dường như cậu có thể đoán được, trong tương lai không xa, viện hóa sinh sẽ rối tung lên mất....
Lý Việt.
Lý Việt đang thất thần thì nghe thấy Kỷ Ngôn Tín kêu tên mình, cậu sửng sốt một lúc mới trả lời: Dạ? Thầy Kỷ.
Kỷ Ngôn Tín nhăn mày, nói: Buổi tọa đàm ngày mai, em và Lưu Hạ sẽ vất vả đấy, nhớ tới sớm một chút.
Lý Việt gật đầu, thấy Kỷ Ngôn Tín đi xa mới quay lại nói với Thích Niên: Nghe thấy chưa? Mai đến sớm một chút.
Thích Niên: ...
Mấy chữ kẻ háo sắc không biết chọc trúng chỗ nào của Lưu Hạ, mà cô nàng cười mãi không ngừng. Quen nhau lâu như vậy cho nên Lưu Hạ biết rõ, Thích Niên làm việc đôi lúc không đáng tin cậy lắm, dẫn đến những hiểu lầm, phiền toái này nọ...là chuyện bình thường. Nhưng tính tình này lại đụng phải người lạnh lùng như giáo sư Kỷ. Trong đầu Lưu Hạ hiện ra một loạt hình ảnh khiến cô nàng cười liên hồi, leo mấy bậc thang ngắn ngủi mà Lưu Hạ nói đi nói lại nhiều lần: A Niên, mình cảm thấy, hố mới của cậu có thể lấy nguyên mẫu từ cậu vẽ cũng được đó...
Loại hành vi cười nhạo trắng trợn này, Thích Niên đã quen rồi nên hoàn toàn không thèm để ý.
Đây là lần đầu tiên Thích Niên đến phòng thí nghiệm của viện hóa sinh.
Đây là khu sinh hoạt của phòng thí nghiệm. Lưu Hạ kéo ghế qua, cái ghế xoay kêu lộc cộc rồi dừng trước mặt Thích Niên: Phòng thí nghiệm không giống những nơi khác, cậu ở đây chờ một lát để mình đến hỏi Lý Việt. Chỗ này là bàn của mình, cậu ngồi đây đi.
Thích Niên chưa kịp nói gì đã bị ấn ngồi lên ghế, cô thấy Lưu Hạ lấy áo khoác trắng mặc vào, động tác thành thục nhanh gọn, không chút dư thừa. Cứ như lần đầu Thích Niên gặp Lưu Hạ vậy, mắt trợn ngược lên: Lần đầu tiên mình thấy cậu giống tinh anh của xã hội đấy...
Lưu Hạ không tức giận mà còn cười ra tiếng: Mình là người thế nào chẳng lẽ cậu không biết hả?
Thích Niên gật gật đầu, dời ánh mắt nhìn đến mặt bàn lộn xộn của cô nàng: Mình biết mà...mặt người dạ thú.
Lưu Hạ: ...
Mặt bàn của Lưu Hạ...thật sự là loạn hết cả lên. Hai hộp bưu kiện đã xài bị chồng chất ở trong góc, máy tính gác trên máy tản nhiệt nằm ở một bên, ly nước, bài thi, tạp chí... gần như không gì là không có.
Thích Niên chống cằm, đặt chân xuống đất để giữ cho ghế khỏi chạy, một tay chống lên thành ghế rồi thở dài. Lần đầu tiên tới phòng thí nghiệm của viện hóa sinh, tâm trạng của cô cũng khá nặng nề.
Sau khi Lưu Hạ hỏi Lý Việt bèn dẫn Thích Niên tới khu thí nghiệm. Vừa đi, cô nàng vừa cằn nhằn nhắc nhở những điều cần chú ý, nào là không mang bao tay thì đừng chạm vào bất cứ vật gì , không được tựa vào bục thí nghiệm , Thích Niên nghe xong liền cam đoan: Mình nhất định sẽ đứng thật xa, không nhúc nhích như khúc gỗ luôn.
Kết quả là vừa bước vào khu thí nghiệm...
Đã thấy Kỷ Ngôn Tín đang hướng dẫn học trò làm thí nghiệm.
Anh mặc áo khoác trắng, cúc áo được cài cẩn thận tỉ mỉ. Trên sống mũi đeo một cặp kính, hai tay chống lên bàn chăm chú xem số liệu.
Giáo sư Kỷ. Phía sau, một nam sinh có vóc dáng cao gầy đang cầm tài liệu đi tới chỗ anh.
Nghe thấy có người gọi mình, Kỷ Ngôn Tín quay lại nhìn, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng lơ đãng quét đến chỗ Thích Niên đang đứng cách đó không xa, rồi bỗng nhiên ngừng lại trong chớp mắt. Tim Thích Niên lập tức đập lỡ một nhịp, hồi hộp nhìn anh.
Không biết...có bị đuổi ra ngoài không...
Kỷ Ngôn Tín chậm rãi đứng thẳng người, sắc mặt trầm xuống rồi hỏi nhỏ: Là người nhà của ai?
Ở đây, không phận sự miễn vào.
Ánh mắt của anh lạnh lùng, không chút cảm xúc, nhưng khi nhìn đến chỗ Thích Niên lại khiến mặt cô nóng bừng. Thích Niên dừng bước, đứng nguyên tại chỗ, không biết nên giải thích thế nào.
Nói là đến nhìn anh à?
Cho dù đây là lời thật lòng cũng không thể nói, nói xong thì nào cũng bị đá văng ra ngoài, hoàn toàn không cần nghi ngờ.
Trong khi cô đang cố gắng kiếm cớ, còn chưa nghĩ ra thì Lưu Hạ đã xấu hổ giơ tay lên: Thưa thầy, là em đưa đến.
Kỷ Ngôn Tín liếc mắt sang nhìn cô nàng một cái. Ánh mắt lạnh thấu xương, còn thêm vài phần khiển trách.
Lưu Hạ run lên, không dám nói thêm câu nào nữa rồi cúi đầu giả chết.
Đây là nơi làm thí nghiệm. Một tay Kỷ Ngôn Tín chống lên mép bàn, một tay cầm lấy tài liệu mà nam sinh đưa, không thèm để ý, nói: Nếu như là người quen, mời đến khu sinh hoạt, lần sau còn tùy tiện đưa người không liên quan đến khu thí nghiệm, tôi không ngại cho các bạn nhớ kĩ một chút đâu. Hoàn toàn không khách khí, khiến cho cả phòng thí nghiệm lập tức lặng ngắt như tờ.
Lúc này, Thích Niên...vẫn còn tâm trạng để thưởng thức giọng nói của anh.
Thanh nhuận, trầm mục. Thanh âm từ từ thấp đi, đến âm cuối cùng còn liếc nhẹ cô một cái, khiến cô cảm thấy như bị mèo cào. Không thấy đau, mà là tê tê.
Tiêu rồi tiêu rồi....
Thế mà cô không để ý chút nào về việc vừa bị anh hạ lệnh đuổi khách, thầm nghĩ sao mình mặt dày mày dạn thế.
Thưa thầy. Lý Việt vội vàng giải thích: Bạn học Thích chính là người mà hai ngày trước em đã nhắc với thầy đó, bạn ấy cảm thấy vô cùng hứng thú với chuyên môn của chúng ta...
Kỷ Ngôn Tín dời mắt khỏi số liệu, nhìn Lý Việt bên cạnh: Hửm?
Lý Việt chỉ chỉ Thích Niên: Chính là bạn ấy.
Thích Niên còn chưa hiểu, đang suy đoán xem người Lý Việt nói có phải là mình hay không thì Kỷ Ngôn Tín đã nhìn theo hướng Lý Việt chỉ, bình tĩnh đánh giá cô: Các bạn đi ra ngoài chờ tôi.
——
Trong khi chờ đợi Kỷ Ngôn Tín, Lý Việt đơn giản nói ra ý định cho cô tới ngày hôm nay.
Hai ngày trước, Thích Niên thuận miệng nhắc đến việc muốn vẽ lại sinh hoạt mỗi ngày của viện hóa sinh thành truyện tranh. Nhưng phòng thí nghiệm là một nơi quân sự quan trọng , không được Kỷ Ngôn Tín cho phép thì cũng bất tiện. Đúng lúc mọi người cùng nhau bận rộn trang trí hội trường buổi toạ đàm, Lý Việt tiện đó nói với Kỷ Ngôn Tín.
Lý Việt thấy Kỷ Ngôn Tín khá là hứng thú với việc này.
Khi Kỷ Ngôn Tín đi ra, áo khoác trắng đã được cởi xuống vắt lên khuỷ tay.
Không biết có phải do hôm nay trời mưa hay không, mà Thích Niên cảm thấy trên người anh có một loại cảm giác mát lạnh như nước mưa.
Thầy Kỷ. Lý Việt đứng thẳng người.
Ừ. Kỷ Ngôn Tín tháo kính mắt xuống, nhìn về phía cậu: Nói đi.
Lý Việt trừng mắt nhìn: Hạng mục công việc cụ thể em đã báo cáo rồi, thầy xem có được không ạ.
Kỷ Ngôn Tín gấp cái kính lại, ngón tay thon dài lướt qua mặt kính, nhẹ giọng hỏi: Cảm thấy hứng thú với viện hóa sinh?
Anh chuyển hướng đột ngột đến Thích Niên, cô ngơ ngác một chút, sau đó mới trả lời: Dạ, cảm thấy hứng thú!
Kỷ Ngôn Tín giương mắt nhìn thẳng vào cô, tiếp tục hỏi: Vậy bạn hiểu biết về viện hóa sinh bao nhiêu?
Giọng điệu của anh cũng coi như ôn hòa, nhưng ánh mắt kia lại khiến Thích Niên bắt đầu chột dạ, giọng nói từ từ nhỏ đi: Không nhiều lắm...một ít, một ít thôi.
Một ít. Kỷ Ngôn Tín lặp lại một lần, trong giọng nói có thêm vài phần vui vẻ khó phát hiện, lành lạnh và cũng không có ý tốt: Một ít là bao nhiêu?
Lý Việt xoa xoa mồ hôi trên trán, Thích Niên đột nhiên bị biến thành một học trò không nghe giảng, đến khi thầy hỏi thì không trả lời được. Bết bát nhất chính là, người học trò không may này, ngay cả giả bộ tỏ vẻ cũng không biết làm.
Đã như vậy... Kỷ Ngôn Tín chậm rãi mở miệng.
Em có nghiên cứu thời khóa biểu rồi ạ! Thích Niên cắt ngang lời nói của anh, thấy anh hơi nhíu mày thì rụt cổ lại, hạ thấp âm thanh: Chuyên ngành của em và viện hóa sinh không có gì xung đột, bắt đầu từ ngày mai em sẽ tới nghe giảng. Thầy Kỷ, thầy cho em một cơ hội được không...
Đến nghe giảng? Kỷ Ngôn Tín bất ngờ, nhìn cô một cái.
Thích Niên kiên định gật đầu, trong lòng cũng thoải mái hơn. Có thể danh chính ngôn thuận đi nghe giảng bài, còn sợ gì không có cơ hội!
Kỷ Ngôn Tín cất mắt kính, rồi treo áo khoác trắng nơi khủy tay lên giá treo đồ. Làm xong những việc này, anh lườm Thích Niên, chớp mắt một cái rồi quyết định: Dường như tôi không có lí do gì để cự tuyệt.
Tiết của anh lúc nào cũng chật kín người, thậm chí có không ít sinh viên hoàn toàn không liên quan đến môn này tới học. Cô muốn tới nghe giảng bài, thật sự là không có lí do gì để cự tuyệt.
Thích Niên nhanh chóng cúi đầu, cô sợ sự vui mừng điên cuồng của mình sẽ bị lộ, bèn cắn môi rồi gật đầu mạnh: Cám ơn thầy.
Lý Việt đứng xem toàn bộ quá trình, bất đắc dĩ mà cong cong khóe môi. Dường như cậu có thể đoán được, trong tương lai không xa, viện hóa sinh sẽ rối tung lên mất....
Lý Việt.
Lý Việt đang thất thần thì nghe thấy Kỷ Ngôn Tín kêu tên mình, cậu sửng sốt một lúc mới trả lời: Dạ? Thầy Kỷ.
Kỷ Ngôn Tín nhăn mày, nói: Buổi tọa đàm ngày mai, em và Lưu Hạ sẽ vất vả đấy, nhớ tới sớm một chút.
Lý Việt gật đầu, thấy Kỷ Ngôn Tín đi xa mới quay lại nói với Thích Niên: Nghe thấy chưa? Mai đến sớm một chút.
Thích Niên: ...
/92
|