Huệ Nương và bà vú mặc quần áo ấm áp cho tiểu thiếu gia Minh Nhi, trên đầu đội mũ Đầu Hổ, còn bọc thêm một áo gấm ngoài áo chẽn.
Tiểu Ngọc đi tới phòng khách nhìn thấy nhi tử mặc như quả cầu nhỏ, không nhịn được vui vẻ: Ôi chao, các ngươi mặc cho nó nhiều như vậy, tay chân nó cũng không cử động được rồi.
Huệ Nương nói nghiêm túc: Phu nhân, mùa đông này giá rét, tiểu hài tử ra ngoài phải mặc ấm là điều tốt!
Tiểu Ngọc thấy tất cả mọi người đều kiên trì, nên cũng không nói gì thêm. Cuộc sống của tầng lớp thấp nhất trong xã hội nông nghiệp này vô cùng khổ cực, rất nhiều đứa bé được sinh ra đều sống không lâu, bản thân Huệ Nương đã bị chết non mấy đứa bé. Cho nên trong tiềm thức của các nàng dù sao vẫn cho rằng đứa bé đều cần phải được che chở, không thể để đói để lạnh, nếu không sẽ không sống nổi.
Tiểu Ngọc biết phải cho trẻ con tiếp xúc với thiên nhiên, thích ứng với thiên nhiên mới có thể tăng cường sức miễn dịch, tương lai sẽ khỏe mạnh hơn. Nhưng mà bây giờ nàng cũng không muốn nói liên liên tục không ngừng về vấn đề nuôi dưỡng trẻ nhỏ với mấy phụ nhân này, vẫn nên ra ngoài quan trọng hơn.
Bây giờ dĩ nhiên là Tống phủ cũng đặt mua mấy xe ngựa, nếu không mỗi lần ra ngoài đều phải thuê xe thì cũng quá phiền phức. Tống đại quan viên có bổng lộc cao là điều không bao giờ có, cho dù ở Quốc Vận không khá gì hơn Nam Tống, đãi ngộ với các quan viên vẫn không tệ như cũ. Hôm nay cho dù Tiểu Ngọc không làm buôn bán, cuộc sống của Tống phủ vẫn có thể duy trì rất tốt.
Lê Hoa nâng Tiểu Ngọc lên xe ngựa, bà vú mang theo Minh Nhi cũng ngồi vào trong buồng xe. Chiếc xe ngựa này không nhỏ, Tiểu Ngọc, Lê Hoa, bà vú, Huệ Nương mấy người lớn ngồi ở bên trong vẫn cảm thấy rất rộng rãi, giữ ấm cũng rất tốt. Phu xe giương roi ngựa lên, hai con tuấn mã tung vó chạy về phía ngoài thành.
Thiên Ninh Tự có còn xa lắm không?
Tiểu Ngọc ôm Minh Nhi, nắm bàn tay nhỏ của bé cưng, hỏi Lê Hoa bên cạnh.
Lê Hoa nói: Ra khỏi thành không xa là đến rồi. Đoán chừng hôm nay người đi Thiên Ninh Tự sẽ rất nhiều đấy!
Hôm nay là ngày mùng tám tháng chạp, theo phong tục ở bản địa, mỗi nhà đều phải nấu cháo mùng tám tháng chạp.
Thời này, cháo mùng tám tháng chạp không giống với đời sau dùng hạt đậu và gạo nếp nguyên chất làm ra, là dùng hồ đào, hạt thông, nhũ thảo, quả hồng, hạt kê các loại để nấu cháo, nấu xong mùi thơm tỏa ra bốn phía, vô cùng mỹ vị.
Tiểu Ngọc mang theo nhi tử đi Thiên Ninh Tự, cũng bởi vì hôm nay Thiên Ninh Tự phát cháo miễn phí.
Hàng năm đến thời tiết này, các chùa miếu lớn sẽ làm lễ hội tắm Phật, hơn nữa còn nấu cháo Thất Bảo ngũ vị cũng chính là cháo mùng tám tháng chạp phát cho tín đồ và dân chúng, coi như hướng tới ý cầu phúc.
Gần đây Minh Nhi có chút bệnh nhỏ, mặc dù Tiểu Ngọc biết trẻ con bị bệnh là điều rất bình thường, nhưng làm mẹ thì ai không hi vọng con cái bình an vui khoẻ? Huệ Nương đề nghị nói, đi Thiên Ninh Tự xin chút cháo Phật , mới có lợi với đứa bé. Tiểu Ngọc cũng muốn ra khỏi cửa giải khuây, nên đồng ý đề nghị này, cho nên mới có chuyện sáng sớm đã ra khỏi cửa thế này.
Ngựa chạy vừa nhanh vừa vững, Tiểu Ngọc thầm khen Tống Hoa tìm phu xe thật không tồi, động tác rất tốt. Khắp nơi ngoài thành đều bao phủ một màu trắng xóa, một thế giới màu trắng bạc. Tiểu Ngọc mới vừa vén màn cửa sổ lên liếc mắt nhìn, liền bị khí lạnh ngoài cửa sổ ép trở lại. Lạnh quá!
Thiên Thành, chàng ở kia bên có phải càng lạnh hơn hay không?
Sáng hôm nay pháo Phật lại nhiều thêm và các món ăn dâng cho người trên, trái lại thấy lễ vật mới của thôn Giang.
Quả nhiên như Lê Hoa đoán, hôm nay người đi Thiên Ninh Tự xin cháo rất nhiều. Chẳng những có rất nhiều quan lại quyền quý cưỡi ngựa ngồi xe tới, cũng có rất nhiều dân chúng áo đuôi ngắn giày vải.
Ở bên ngoài Thiên Ninh Tự, mấy lều cháo lớn mơ hồ quây bằng vải bố màu xanh thật dày, phía trên cũng có tuyết đọng tầng tầng lớp lớp, có thể thấy được bắt đầu rơi từ lúc trước khi trời sáng. Mấy tăng nhân áo bào xanh đang chia cháo cho mọi người, không cần Tiểu Ngọc tự mình đi về phía trước, tự có gia nhân cầm bát xin cháo cho nàng.
Huệ Nương, chúng ta vào bên trong thắp nén hương!
Nữ chủ nhân có lệnh, tất nhiên mấy hạ nhân phải đi theo. Thiên Ninh Tự rất lớn, rừng gỗ Bách cổ xưa rậm rạp, nhà cửa trùng trùng điệp điệp, bên trong khách hành hương lui tới không dứt. Đoàn người đến Đại Hùng bảo điện, Tiểu Ngọc chỉ thấy bên trong có rất nhiều khách nhân xếp hàng chờ thắp hương rút quẻ, náo nhiệt giống như lễ mừng năm mới.
Vất vả lắm mới đến được trước tượng Phật, Tiểu Ngọc quỳ hai đầu gối xuống bồ đoàn, nhận lấy nén nhang nhà sư đưa tới, yên lặng cầu nguyện.
Không biết sao, vào lúc này nàng bỗng nhiên nhớ tới lời cầu nguyện trước khi thổi nến sinh
Tiểu Ngọc đi tới phòng khách nhìn thấy nhi tử mặc như quả cầu nhỏ, không nhịn được vui vẻ: Ôi chao, các ngươi mặc cho nó nhiều như vậy, tay chân nó cũng không cử động được rồi.
Huệ Nương nói nghiêm túc: Phu nhân, mùa đông này giá rét, tiểu hài tử ra ngoài phải mặc ấm là điều tốt!
Tiểu Ngọc thấy tất cả mọi người đều kiên trì, nên cũng không nói gì thêm. Cuộc sống của tầng lớp thấp nhất trong xã hội nông nghiệp này vô cùng khổ cực, rất nhiều đứa bé được sinh ra đều sống không lâu, bản thân Huệ Nương đã bị chết non mấy đứa bé. Cho nên trong tiềm thức của các nàng dù sao vẫn cho rằng đứa bé đều cần phải được che chở, không thể để đói để lạnh, nếu không sẽ không sống nổi.
Tiểu Ngọc biết phải cho trẻ con tiếp xúc với thiên nhiên, thích ứng với thiên nhiên mới có thể tăng cường sức miễn dịch, tương lai sẽ khỏe mạnh hơn. Nhưng mà bây giờ nàng cũng không muốn nói liên liên tục không ngừng về vấn đề nuôi dưỡng trẻ nhỏ với mấy phụ nhân này, vẫn nên ra ngoài quan trọng hơn.
Bây giờ dĩ nhiên là Tống phủ cũng đặt mua mấy xe ngựa, nếu không mỗi lần ra ngoài đều phải thuê xe thì cũng quá phiền phức. Tống đại quan viên có bổng lộc cao là điều không bao giờ có, cho dù ở Quốc Vận không khá gì hơn Nam Tống, đãi ngộ với các quan viên vẫn không tệ như cũ. Hôm nay cho dù Tiểu Ngọc không làm buôn bán, cuộc sống của Tống phủ vẫn có thể duy trì rất tốt.
Lê Hoa nâng Tiểu Ngọc lên xe ngựa, bà vú mang theo Minh Nhi cũng ngồi vào trong buồng xe. Chiếc xe ngựa này không nhỏ, Tiểu Ngọc, Lê Hoa, bà vú, Huệ Nương mấy người lớn ngồi ở bên trong vẫn cảm thấy rất rộng rãi, giữ ấm cũng rất tốt. Phu xe giương roi ngựa lên, hai con tuấn mã tung vó chạy về phía ngoài thành.
Thiên Ninh Tự có còn xa lắm không?
Tiểu Ngọc ôm Minh Nhi, nắm bàn tay nhỏ của bé cưng, hỏi Lê Hoa bên cạnh.
Lê Hoa nói: Ra khỏi thành không xa là đến rồi. Đoán chừng hôm nay người đi Thiên Ninh Tự sẽ rất nhiều đấy!
Hôm nay là ngày mùng tám tháng chạp, theo phong tục ở bản địa, mỗi nhà đều phải nấu cháo mùng tám tháng chạp.
Thời này, cháo mùng tám tháng chạp không giống với đời sau dùng hạt đậu và gạo nếp nguyên chất làm ra, là dùng hồ đào, hạt thông, nhũ thảo, quả hồng, hạt kê các loại để nấu cháo, nấu xong mùi thơm tỏa ra bốn phía, vô cùng mỹ vị.
Tiểu Ngọc mang theo nhi tử đi Thiên Ninh Tự, cũng bởi vì hôm nay Thiên Ninh Tự phát cháo miễn phí.
Hàng năm đến thời tiết này, các chùa miếu lớn sẽ làm lễ hội tắm Phật, hơn nữa còn nấu cháo Thất Bảo ngũ vị cũng chính là cháo mùng tám tháng chạp phát cho tín đồ và dân chúng, coi như hướng tới ý cầu phúc.
Gần đây Minh Nhi có chút bệnh nhỏ, mặc dù Tiểu Ngọc biết trẻ con bị bệnh là điều rất bình thường, nhưng làm mẹ thì ai không hi vọng con cái bình an vui khoẻ? Huệ Nương đề nghị nói, đi Thiên Ninh Tự xin chút cháo Phật , mới có lợi với đứa bé. Tiểu Ngọc cũng muốn ra khỏi cửa giải khuây, nên đồng ý đề nghị này, cho nên mới có chuyện sáng sớm đã ra khỏi cửa thế này.
Ngựa chạy vừa nhanh vừa vững, Tiểu Ngọc thầm khen Tống Hoa tìm phu xe thật không tồi, động tác rất tốt. Khắp nơi ngoài thành đều bao phủ một màu trắng xóa, một thế giới màu trắng bạc. Tiểu Ngọc mới vừa vén màn cửa sổ lên liếc mắt nhìn, liền bị khí lạnh ngoài cửa sổ ép trở lại. Lạnh quá!
Thiên Thành, chàng ở kia bên có phải càng lạnh hơn hay không?
Sáng hôm nay pháo Phật lại nhiều thêm và các món ăn dâng cho người trên, trái lại thấy lễ vật mới của thôn Giang.
Quả nhiên như Lê Hoa đoán, hôm nay người đi Thiên Ninh Tự xin cháo rất nhiều. Chẳng những có rất nhiều quan lại quyền quý cưỡi ngựa ngồi xe tới, cũng có rất nhiều dân chúng áo đuôi ngắn giày vải.
Ở bên ngoài Thiên Ninh Tự, mấy lều cháo lớn mơ hồ quây bằng vải bố màu xanh thật dày, phía trên cũng có tuyết đọng tầng tầng lớp lớp, có thể thấy được bắt đầu rơi từ lúc trước khi trời sáng. Mấy tăng nhân áo bào xanh đang chia cháo cho mọi người, không cần Tiểu Ngọc tự mình đi về phía trước, tự có gia nhân cầm bát xin cháo cho nàng.
Huệ Nương, chúng ta vào bên trong thắp nén hương!
Nữ chủ nhân có lệnh, tất nhiên mấy hạ nhân phải đi theo. Thiên Ninh Tự rất lớn, rừng gỗ Bách cổ xưa rậm rạp, nhà cửa trùng trùng điệp điệp, bên trong khách hành hương lui tới không dứt. Đoàn người đến Đại Hùng bảo điện, Tiểu Ngọc chỉ thấy bên trong có rất nhiều khách nhân xếp hàng chờ thắp hương rút quẻ, náo nhiệt giống như lễ mừng năm mới.
Vất vả lắm mới đến được trước tượng Phật, Tiểu Ngọc quỳ hai đầu gối xuống bồ đoàn, nhận lấy nén nhang nhà sư đưa tới, yên lặng cầu nguyện.
Không biết sao, vào lúc này nàng bỗng nhiên nhớ tới lời cầu nguyện trước khi thổi nến sinh
/199
|