Đả khởi hoàng oanh nhi Mạc giáo chi thượng đề Đề thì kinh thiếp mộng Bất đắc đáo liêu tây*.
*Bài xuân oán của Kim Xương Tự Dịch thơ: (Bản dịch của Trần Trọng San) Đuổi giùm hộ thiếp con oanh. Đừng cho nó hót trên cành trêu ai. Làm tan mộng thiếp đang say. Thiếp không đến được Liêu Tây với chàng.
Aizzz...
Tiểu Ngọc không đếm được đây là lần thứ mấy nàng thở dài.
Aizzz...
Phu nhân của nô tỳ ơi, người đừng thở dài nữa. Nô tỳ nghe mà cảm thấy lo lắng thay phu nhân đấy.
Lê Hoa đang chải đầu cho Tiểu Ngọc, nghe Tiểu Ngọc thở dài năm lần bảy lượt, vội đổi chủ đề nói: Hôm nay phu nhân muốn chải kiểu đầu gì?
Tiểu Ngọc chống cằm nhìn gương mặt buồn phiền của bản thân trong gương đồng, lại thở dài nói: Tùy tiện đi!
Lê Hoa thật sự không có cách với nữ chủ nhân của mình nữa. Kể từ sau khi lão gia nhận lệnh đi đàm phán với quân phiên bang, phu nhân liền rầu rĩ không vui, mỗi ngày ngay cả chải đầu mặc quần áo cũng không có sức, cũng chỉ có lúc dỗ tiểu thiếu gia thì khuôn mặt mới tươi tắn hơn một chút. Cũng khó trách, tình cảm giữa lão gia và phu nhân vẫn luôn tốt như vậy. Trước khi đến làm ở Tống gia, Lê Hoa chưa bao giờ nghĩ tới tình cảm giữa hai vợ chồng lại có thể tốt như vậy, ngay cả ăn cơm cũng phải nắm tay, mỗi ngày lão gia ở nhà đều nói chuyện với phu nhân, chưa từng đỏ mặt* với phu nhân bao giờ.
*Ở đây có lẽ chỉ việc tức giận, nổi nóng.
Phu nhân, người mà cứ tiếp tục thở dài như vậy nữa, trên mặt rất nhanh sẽ có nếp nhăn đấy..., đến lúc đó lão gia trở lại nhìn thấy không phải sẽ bị dọa sợ sao? Lê Hoa nghĩ ra cách khác khuyên Tiểu Ngọc.
Tiểu Ngọc cả kinh, sờ lên gò má theo bản năng, vừa cười đồng thời khinh bỉ một câu: Quỷ tinh linh, dọa người dọa đến lợi hại! Người tỳ nữ mới này quả thật không tệ, lanh lợi hơn đứa bé Tiểu Trân nhát gan kia nhiều, lại có phần cơ trí giống như Thủy Thanh Vân.
Nhớ tới Thủy Thanh Vân, Tiểu Ngọc lại nghĩ đến một tâm sự khác.
Lê Hoa, dù sao hôm nay ta cũng không có việc gì làm... Em tìm mấy bà mối đến đây cho ta, ta muốn nói chút chuyện với các nàng.
Dạ. Phu nhân định làm mối cho ai sao? Lê Hoa không nhịn được hỏi nhiều một câu.
Tiểu Ngọc liếc nàng một cái: Đúng vậy, làm mối cho em, gả em cho một gã sai vặt sinh con đẻ cái giúp hắn, có muốn không?
Lê Hoa lắc đầu liên tục, không dám nói nhiều nữa, chải đầu cho Tiểu Ngọc xong mới đi mời bà mối đến.
Tiểu Ngọc ôm đầu gối nhìn những bông tuyết trắng ngần đang rơi xuống ngoài cửa sổ, thời tiết càng ngày càng lạnh. Chàng đang ở phương Bắc, không biết có mặc đủ ấm không?
Thật ra thì Tiểu Ngọc cũng biết sự lo lắng này là dư thừa, dù sao Tống Tiềm cũng là quan viên cao cấp, bên cạnh còn có nhiều người hầu hạ, cũng không phải như mấy tên thư sinh nghèo khó đi thi, sao có thể bị đói bị lạnh chứ?
Chỉ là, dù sao cũng là một người vợ, lúc nào cũng cảm thấy chỉ có mình mới có thể thật sự chăm sóc tốt cho trượng phu, mấy người dưng kia sao có thể biết lạnh hiểu nóng.
Thiên Thành... Chàng mau trở lại, ta rất nhớ chàng!
***
Tống Tiềm đứng ở trên cổng thành Mông Thành, dựa vào thành tường tích đầy sương tuyết, nhìn vầng trăng tròn sáng ngời đã lên cao trên bầu trời.
Hiểu ngàn dặm gửi tương tư. Người yêu ở xa ngàn dặm, nhất định cũng đang đứng bên cửa sổ nhìn ánh trăng mà hướng về nhau đúng không?
Thiên Thành, phía trên gió rét, huynh đừng đứng lâu quá. Rét lạnh bị bệnh, ta không ăn nói được với người ta đâu.
Thì Quý Phong đi tới bên cạnh Tống Tiềm.
Mặc dù đang trong thời kì đàm phán hoà bình, nhưng Thì Quý Phong làm tướng soái vẫn mang một thân khôi giáp như cũ, áo giáp bị tuyết đọng, hàn quang lóe lên, bén nhọn bức người, quả nhiên vô cùng anh tuấn uy vũ.
Một vị chủ soái tựa như thiên thần như vậy, là đối tượng sùng bái của rất nhiều binh sĩ, từ ánh mắt kính sợ của đám binh lính trên tường thành là có thể nhìn ra, uy vọng của Thì Quý Phong ở trong quân đội ngày một lớn.
Tống Tiềm cười nhạt một tiếng nói: Không ngủ được, lên đây đứng một lát, huynh còn chưa ngủ?
Ta cũng chưa muốn ngủ. Thì Quý Phong tựa vào thành tường cạnh Tống Tim, cũng nhìn thấy ánh sáng chói mắt của mặt trăng.
Tống Tiềm nói: Nếu mấy đại nhân đều đã tới, ta thấy nhiệm vụ của ta cũng sắp kết thúc rồi.
Thì Quý Phong trào phúng gật đầu một cái: Đúng vậy, mấy đại nhân vật.
Bọn họ đều ăn ý không lên tiếng, mấy tên quan viên đàm phán hòa bình có địa vị kia mang theo dáng vẻ tràn đầy kiêu ngạo hơn hai người bọn họ, hai người đều có cảm giác đạo bất đồng bất tương vi mưu*, không muốn xã giao nhiều với những người này.
*Đạo bất đồng bất tương vi mưu: Lý tưởng khác nhau thì không thể cùng ngồi bàn bạc với nhau được (Khổng Tử)
Xem tình hình này, phải cần đến cả năm đấy.
Lúc Tống Tiềm nói chuyện không mang theo nửa phần cảm giác khen ngợi, Thì Quý Phong nhạy cảm phát hiện hắn đang nhớ nhung
*Bài xuân oán của Kim Xương Tự Dịch thơ: (Bản dịch của Trần Trọng San) Đuổi giùm hộ thiếp con oanh. Đừng cho nó hót trên cành trêu ai. Làm tan mộng thiếp đang say. Thiếp không đến được Liêu Tây với chàng.
Aizzz...
Tiểu Ngọc không đếm được đây là lần thứ mấy nàng thở dài.
Aizzz...
Phu nhân của nô tỳ ơi, người đừng thở dài nữa. Nô tỳ nghe mà cảm thấy lo lắng thay phu nhân đấy.
Lê Hoa đang chải đầu cho Tiểu Ngọc, nghe Tiểu Ngọc thở dài năm lần bảy lượt, vội đổi chủ đề nói: Hôm nay phu nhân muốn chải kiểu đầu gì?
Tiểu Ngọc chống cằm nhìn gương mặt buồn phiền của bản thân trong gương đồng, lại thở dài nói: Tùy tiện đi!
Lê Hoa thật sự không có cách với nữ chủ nhân của mình nữa. Kể từ sau khi lão gia nhận lệnh đi đàm phán với quân phiên bang, phu nhân liền rầu rĩ không vui, mỗi ngày ngay cả chải đầu mặc quần áo cũng không có sức, cũng chỉ có lúc dỗ tiểu thiếu gia thì khuôn mặt mới tươi tắn hơn một chút. Cũng khó trách, tình cảm giữa lão gia và phu nhân vẫn luôn tốt như vậy. Trước khi đến làm ở Tống gia, Lê Hoa chưa bao giờ nghĩ tới tình cảm giữa hai vợ chồng lại có thể tốt như vậy, ngay cả ăn cơm cũng phải nắm tay, mỗi ngày lão gia ở nhà đều nói chuyện với phu nhân, chưa từng đỏ mặt* với phu nhân bao giờ.
*Ở đây có lẽ chỉ việc tức giận, nổi nóng.
Phu nhân, người mà cứ tiếp tục thở dài như vậy nữa, trên mặt rất nhanh sẽ có nếp nhăn đấy..., đến lúc đó lão gia trở lại nhìn thấy không phải sẽ bị dọa sợ sao? Lê Hoa nghĩ ra cách khác khuyên Tiểu Ngọc.
Tiểu Ngọc cả kinh, sờ lên gò má theo bản năng, vừa cười đồng thời khinh bỉ một câu: Quỷ tinh linh, dọa người dọa đến lợi hại! Người tỳ nữ mới này quả thật không tệ, lanh lợi hơn đứa bé Tiểu Trân nhát gan kia nhiều, lại có phần cơ trí giống như Thủy Thanh Vân.
Nhớ tới Thủy Thanh Vân, Tiểu Ngọc lại nghĩ đến một tâm sự khác.
Lê Hoa, dù sao hôm nay ta cũng không có việc gì làm... Em tìm mấy bà mối đến đây cho ta, ta muốn nói chút chuyện với các nàng.
Dạ. Phu nhân định làm mối cho ai sao? Lê Hoa không nhịn được hỏi nhiều một câu.
Tiểu Ngọc liếc nàng một cái: Đúng vậy, làm mối cho em, gả em cho một gã sai vặt sinh con đẻ cái giúp hắn, có muốn không?
Lê Hoa lắc đầu liên tục, không dám nói nhiều nữa, chải đầu cho Tiểu Ngọc xong mới đi mời bà mối đến.
Tiểu Ngọc ôm đầu gối nhìn những bông tuyết trắng ngần đang rơi xuống ngoài cửa sổ, thời tiết càng ngày càng lạnh. Chàng đang ở phương Bắc, không biết có mặc đủ ấm không?
Thật ra thì Tiểu Ngọc cũng biết sự lo lắng này là dư thừa, dù sao Tống Tiềm cũng là quan viên cao cấp, bên cạnh còn có nhiều người hầu hạ, cũng không phải như mấy tên thư sinh nghèo khó đi thi, sao có thể bị đói bị lạnh chứ?
Chỉ là, dù sao cũng là một người vợ, lúc nào cũng cảm thấy chỉ có mình mới có thể thật sự chăm sóc tốt cho trượng phu, mấy người dưng kia sao có thể biết lạnh hiểu nóng.
Thiên Thành... Chàng mau trở lại, ta rất nhớ chàng!
***
Tống Tiềm đứng ở trên cổng thành Mông Thành, dựa vào thành tường tích đầy sương tuyết, nhìn vầng trăng tròn sáng ngời đã lên cao trên bầu trời.
Hiểu ngàn dặm gửi tương tư. Người yêu ở xa ngàn dặm, nhất định cũng đang đứng bên cửa sổ nhìn ánh trăng mà hướng về nhau đúng không?
Thiên Thành, phía trên gió rét, huynh đừng đứng lâu quá. Rét lạnh bị bệnh, ta không ăn nói được với người ta đâu.
Thì Quý Phong đi tới bên cạnh Tống Tiềm.
Mặc dù đang trong thời kì đàm phán hoà bình, nhưng Thì Quý Phong làm tướng soái vẫn mang một thân khôi giáp như cũ, áo giáp bị tuyết đọng, hàn quang lóe lên, bén nhọn bức người, quả nhiên vô cùng anh tuấn uy vũ.
Một vị chủ soái tựa như thiên thần như vậy, là đối tượng sùng bái của rất nhiều binh sĩ, từ ánh mắt kính sợ của đám binh lính trên tường thành là có thể nhìn ra, uy vọng của Thì Quý Phong ở trong quân đội ngày một lớn.
Tống Tiềm cười nhạt một tiếng nói: Không ngủ được, lên đây đứng một lát, huynh còn chưa ngủ?
Ta cũng chưa muốn ngủ. Thì Quý Phong tựa vào thành tường cạnh Tống Tim, cũng nhìn thấy ánh sáng chói mắt của mặt trăng.
Tống Tiềm nói: Nếu mấy đại nhân đều đã tới, ta thấy nhiệm vụ của ta cũng sắp kết thúc rồi.
Thì Quý Phong trào phúng gật đầu một cái: Đúng vậy, mấy đại nhân vật.
Bọn họ đều ăn ý không lên tiếng, mấy tên quan viên đàm phán hòa bình có địa vị kia mang theo dáng vẻ tràn đầy kiêu ngạo hơn hai người bọn họ, hai người đều có cảm giác đạo bất đồng bất tương vi mưu*, không muốn xã giao nhiều với những người này.
*Đạo bất đồng bất tương vi mưu: Lý tưởng khác nhau thì không thể cùng ngồi bàn bạc với nhau được (Khổng Tử)
Xem tình hình này, phải cần đến cả năm đấy.
Lúc Tống Tiềm nói chuyện không mang theo nửa phần cảm giác khen ngợi, Thì Quý Phong nhạy cảm phát hiện hắn đang nhớ nhung
/199
|