edit: Bảo Ngân
Cố Ái Sinh nhìn Tiểu Ngọc ngã khụy xuống, cũng không quan tâm cái gì nam nữ thụ thụ bất thân, nhanh chóng bế nàng lên. Huệ nương cách đó không xa nhìn thấy nữ chủ nhân có bộ dạng sắp té xỉu, cũng vội chạy tới đỡ nàng.
Hai người đưa Tiểu Ngọc ngồi xuống ghế, Cố Ái Sinh bảo hạ nhân pha một ly trà sâm mang tới. Tiểu Ngọc biết bản thân mình không thể gục ngã, vẫn còn một sinh linh nhỏ bé đang cần nàng bảo vệ, nàng dồn hết ý chí và sức lực nắm tay vịnh trên ghế ngồi thẳng người, hít thở thật sâu mười lần, cuối cùng cũng điều chỉnh được hơi thở.
Đợi uống xong trà sâm hạ nhân Cố gia mang tới, Tiểu Ngọc rốt cục cũng tỉnh táo hơn. Nàng cầm lấy khăn tay Huệ nương đưa qua, lau mồ hôi lạnh trên trán, hỏi Cố Ái Sinh: “Ái Sinh, có thể nói cho ta biết tình huống lúc đó không?”
Cố Ái Sinh vốn kính nể sự độc lập của Tiểu Ngọc, lúc này lại cảm giác được Tống phu nhân bị người ta dè bỉu là tiện tì này có định lực hơn người. Nếu là phụ nhân bình thường, lúc này mà không khóc lóc náo loạn, thì cũng sẽ đi lòng vòng như ruồi bọ không đầu nhờ người cho ý kiến. Nhưng Tiểu Ngọc mặc dù đang vô cùng khiếp sợ, vẫn có thể tự mình bình tĩnh lại rồi hỏi han tình huống.
“Nghe nói có người nhìn thấy lúc đang đánh nhau, có tên đạo tặc cầm côn gỗ đánh trúng đầu Thiên Thành, huynh ấy ngã từ trên ngựa xuống. Nhưng lúc cuối cùng kiểm kê người chết người bị thương trên chiến trường, không ai phát hiện ra Thiên Thành. Lại có người đoán Thiên Thành là bị bắt đi, nhưng thủ lĩnh đám giặc cỏ đều bị giết, đám tàn binh còn lại chạy trốn còn không kịp, ai rảnh mà mang theo huynh ấy?”
Tiểu Ngọc lại hít sâu lần nữa, hỏi: “Vậy những quan binh địa phương tìm kiếm ở chiến trường bao lâu?”
Cố Ái Sinh khó xử nói: “Điều này không chắc được, bình thường sau khi kiểm kê quân số xong thì toàn bộ sẽ rút lui khỏi chiến trường. Bởi vì Thiên Thành là quan viên triều đình, cho nên cứ hai, ba ngày lại có đội quân đi tìm huynh ấy. Nhưng đều không tìm được. Tri châu Nghiêm Châu đành phải báo lại việc này cho triều đình, ta cũng nhờ vậy mới biết được.”
“Vậy...... Từ lúc Thiên Thành gặp chuyện không may, đã qua nửa tháng rồi?” Tiểu Ngọc hỏi.
Cố Ái Sinh gật đầu: “Nói chính xác, là qua mười tám ngày.”
“Mười tám ngày......”
Tiểu Ngọc chua sót nhớ kỹ con số này.
Thượng Đế sáng tạo nhân loại chỉ dùng có bảy ngày, mười tám ngày, lại là khái niệm gì nữa?
Ở thời đại mà giao thông và truyền thông không phát triển như vậy, muốn biết tin tức một người mất tích ở tha phương, là điều khó khăn cỡ nào!
“Ái Sinh...... Cảm ơn huynh nói cho ta biết.” Tiểu Ngọc nhẹ nhàng đứng dậy, Huệ nương tới đỡ nàng, sợ nàng có gì bất trắc.
“Tống phu nhân, ta phái người đưa nàng trở về.” Cố Ái Sinh vô cùng lo lắng Tiểu Ngọc sẽ nghĩ quẩn mà làm chuyện dại dột. Dù sao có nữ nhân nào nghe trượng phu của mình mất tích ở chiến trường mà có thể bình tĩnh được đây?
Tiểu Ngọc lấy lại tinh thần, vẫn hướng Cố Ái Sinh nở nụ cười: “Ái Sinh, ta không sao. Huynh đừng lo lắng, ta cho dù không suy nghĩ cho mình, cũng sẽ vì đứa nhỏ trong bụng. Thiên Thành bây giờ chưa biết sống chết, ta càng nên bảo vệ tốt cốt nhục duy nhất của chàng, sẽ không mang thân thể mình ra làm trò đùa đâu.”
Ý tứ chính là, huynh đừng lo ta sẽ giống như trinh tiết liệt phụ về nhà cầm lụa trắng thắt cổ, mang danh tuẫn tiết.
Tiểu Ngọc không bị ảnh hưởng của tư tưởng phong kiến độc hại, nếu Tống Tiềm thật sự xảy ra chuyện, nàng cũng sẽ không làm chuyện điên rồ.
Huống chi, bây giờ có chuyện quan trọng hơn chờ nàng làm.
Trở lại Tống gia, Huệ nương mời Thanh Tranh đến ở cùng Tiểu Ngọc, chị sợ nữ chủ nhân sẽ không chịu được đả kích.
Thanh Tranh nghe Huệ nương nói giản lược qua chuyện của Tống Tiềm, liền đến phòng Tiểu Ngọc trò chuyện với nàng.
“Thanh Tranh, tỷ đã đến rồi?”
Lúc Thanh Tranh vào phòng, nhìn thấy Tiểu Ngọc sắc mặt bình thản, trong lòng lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ Tiểu Ngọc có phản ứng kì lạ như vậy, sẽ không phải muốn......
“Mọi người đừng lo lắng cho ta, ta sẽ không gục ngã đâu.” Tiểu Ngọc liếc mắt nhìn thấy Huệ nương vào phòng, liền dặn dò chị: “Đi giúp ta mời Thích đại phu đến một chuyến được không?”
Huệ nương trước khi đi lại nhìn Thanh Tranh liếc mắt một cái, Thanh Tranh trả lời chị bằng ánh mắt “Có ta ở đây”, Huệ nương mới yên tâm bước đi. May mắn trong nhà còn có Thanh Tranh cô nương! Bằng không muốn tìm một người khuyên phu nhân cũng không có.
Huệ nương lại không nghĩ rằng, Tiểu Ngọc căn bản không cần nhân khuyên.
Bây giờ nàng suy nghĩ vô cùng đơn giản, chỉ có một ý niệm trong đầu -- nàng muốn đi tìm được Thiên Thành!
Quan binh tìm không thấy, nhưng mắc mớ gì nàng sẽ không tìm được.
Tựa như ngạn ngữ có nói, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!
--- ------
Tâm trạng Hoàn Nhan Lượng thật không tốt.
Từ nhỏ ông ta đã là người có hùng tâm tráng chí, làm cháu nội của Kim thái tổ Hoàn Nhan A Cốt Đả, trong thân thể chảy dòng máu hiếu chiến.
Thật giận vì phụ thân của ông chỉ là thứ trưởng tử của Hoàn Nhan A Cốt Đả, mà ông là thứ trưởng tôn. Bởi vì phụ thân không phải con vợ cả, ông chỉ có thể trơ mắt nhìn đường đệ của mình kế thừa ngôi vị hoàng đế, trở thành Kim hi tông -- may mắn, vị đường đệ này cũng bị ông xử lí rồi, bây giờ ông mới là người xứng đáng đứng đầu Kim quốc.
Trước lúc Hoàn Nhan Lượng xuất binh, Tống Kim đã nghị hòa rất nhiều năm, đại thần và dân chúng Kim quốc đã quen với cuộc sống hòa bình. Đối với việc này, Hoàn Nhan Lượng không hài lòng, rất không hài lòng – sao có thể một chút tâm huyết cũng không có chứ?
Ta muốn đánh giặc, ta muốn thống nhất, ta muốn xưng bá thiên hạ!
Trong lòng Hoàn Nhan Lượng đang không ngừng hò hét.
Nhưng trận chiến này, ngay cả thủ hạ của mình cũng có vài người không tán thành, sĩ khí rất thấp. Điều này làm cho Hoàn Nhan Lượng không vui. Có điều Hoàn Nhan Lượng an ủi mình, tuy rằng sĩ khí quân Kim có vấn đề, nhưng so quân đội Nam Tống bên kia sông vẫn tốt hơn nhiều lắm!
--- ----
Thực kỳ lạ, có một người có cái nhìn giống như Hoàn Nhan Lương, người này chính là Thì Quý Phong.
Thì Quý Phong mắt lạnh nhìn quan viên lớn nhỏ trong thành Trấn Giang chuẩn bị nghênh chiến buồn cười thế nào. Xu Mật sứ, Chiêu Thảo sử, Tri Phủ đều đang đùng đẩy, không muốn gánh vác trách nhiệm chỉ huy chiến đấu, nhưng bọn họ lại không muốn giao quyền uy cho một Thông phán thấp bé như hắn.
Cứ mặc kệ bọn họ thôi!
Thì Quý Phong kiêm nhiệm chức Tư hộ Tòng quân. Hắn không để ý tới đám người không biết dùng não này, một lòng huấn luyện giáo úy và binh lính dưới quyền, nghĩ rằng, luyện thêm vài người, đến lúc đó cũng có chút tác dụng!
Thì Quý Phong thống lĩnh phân đội tinh nhuệ nho nhỏ của mình, ở một góc Trấn Giang chờ chiến tranh đến.
--- ------
Thích Thăng nghe tin Tống Tiềm mất tích, trong lòng vô cùng khiếp sợ.
Hắn biết Tống Tiềm không có võ công, nếu mất tích, thật là dữ nhiều lành ít.
Nhưng Tiểu Ngọc lại mời hắn tới nói chuyện, trên mặt rất bình tĩnh, cũng không kích động quá, giống như vừa mới nói xong chuyện bình thường.
Thích Thăng và mọi người cảm thấy kì lạ, vì sao biểu hiện của Tiểu Ngọc lại khác thường như vậy?
“Thích Chi Vấn, ta biết huynh muốn hỏi, vì sao ta không khóc lóc không than khổ, không giống thê tử nhà người ta khóc lóc thậm chí còn nghĩ đến tự sát? Huynh có nghĩ rằng ta không có tình cảm với Thiên Thành?”
Thích Thăng đương nhiên sẽ không hoài nghi tình cảm của Tiểu Ngọc đối với Tống Tiềm -- nếu nàng không có tình cảm với Tống Tiềm, mà ngược lại nàng đối với hắn thâm tình như vậy, không ai có thể lay động địa vị của hắn trong lòng nàng.
“Không, Tống gia nương tử, ta chỉ là lo lắng cho nàng......”
Tiểu Ngọc cười nhẹ, nói: “Đừng lo lắng cho ta, ta sẽ cố gắng kiên cường. Thích Chi Vấn, nếu khóc nháo mà có tác dụng, ta cũng sẽ khóc. Nhưng bây giờ không phải lúc để khóc. Ta đã nghĩ xong rồi, ta muốn đến Nghiêm Châu tìm nơi Thiên Thành rơi xuống!”
“Bây giờ? Nhưng thân thể của nàng...... Hơn nữa, nàng đi có ích lợi gì?” Ý nghĩ đầu tiên của Thích Thăng là ngăn cản nàng.
“Cơ thể của ta rất khỏe mạnh, huynh không cần lo lắng, về phần ta đi có ích lợi gì...... Có lẽ có, có lẽ không có. Nhưng mà, ngồi chờ tin tức, không phải tính cách của ta. Lâm An và Nghiêm Châu xa nhau như vậy, ta muốn ở gần Thiên Thành một chút......” Tiểu Ngọc thở dài một tiếng: “Có lẽ tìm kiếm của ta là phí công, nhưng ta đã quyết định rồi.”
“Ta không đồng ý! Nàng là một phụ nữ có thai, còn chạy tới chạy lui bên ngoài làm cái gì!” Thích Thăng tức giận, hắn cảm thấy Tiểu Ngọc là do tin tức Tống Tiềm mất tích mà nhất thời mới nghĩ thế. “Làm một đại phu, ta nói cho nàng, nàng không thể chạy loạn!”
“Vậy nếu quân Kim vào thành Lâm An thì sao?” Tiểu Ngọc hỏi lại một câu.
Thích Thăng nhất thời nghẹn lời.
“Thích Chi Vấn, ta cảm tạ quan tâm của huynh...... Nhưng huynh cũng đã nói, bây giờ quân Kim tùy thời có thể tấn công, có lẽ trận này không tránh khỏi chạy nạn, một khi đã như vậy, ta đi sớm vài ngày hay đi trễ vài ngày, không có gì khác nhau” Tiểu Ngọc nói.
Thật ra bây giờ có ai không biết, thành Lâm An vô cùng nguy hiểm. Sở dĩ không xuất hiện hiện tượng bỏ trốn quy mô lớn, là vì người Trung Quốc có quan niệm ‘ấm chỗ ngại dời’, có thể không cần rời bỏ quê hương, thì tuyệt đối sẽ không đi. Tiểu Ngọc không bị những tư tưởng này ràng buộc, nàng tùy thời đều có thể tìm một nơi khác bắt đầu cuộc sống mới. (ta không muốn, ta đang ở KTX yên ổn mà, giờ phải dọn ra nhà trọ, ta vạn lần không muốn, aaaa)
“Nàng một mình ở bên ngoài rất nguy hiểm!” Thích Thăng có lý do phản đối đầy đủ. Nhưng Tiểu Ngọc nói: “Ta đã cùng Huệ nương, Ngưu Bưu, Trần Phú thương lượng rồi, bọn họ đều nguyện ý cùng ta đi tìm Thiên Thành, còn có...... Thanh Tranh cũng muốn đi theo giúp ta.”
Không biết khi nào, Tư Đồ Thanh Tranh lặng yên xuất hiện ở trong phòng khách. Nàng đi đến bên cạnh Tiểu Ngọc, nhẹ giọng nói với Thích Thăng [ nguyên văn ]: “Thích đại phu, huynh để nàng đi đi!”
Thanh Tranh là một trong những khuê mật của Tiểu Ngọc, cũng là người tính tình lạnh lùng nhất. Nhưng lúc Tiểu Ngọc nói muốn ra ngoài, nàng lại không chút do dự nói đi cùng Tiểu Ngọc. Tiểu Ngọc cũng kinh ngạc với quyết định của Thanh Tranh, nhưng Thanh Tranh nói: “Nếu không thể ngăn cản muội, vậy ta cũng chỉ có thể đi cùng muội thôi.”
Tại lúc đó, Tiểu Ngọc mới cảm nhận sâu sắc quan tâm của Thanh Tranh đối với nàng.
“Thích Chi Vấn, hôm nay mời huynh đến...... Kỳ thật là muốn cầu xin huynh, giúp ta trông coi Mĩ Ngọc phường. Nếu chiến sự đến, hãy sắp xếp cho bọn họ, giúp bọn họ trốn tới nơi an toàn...... Còn có, nhờ huynh mỗi ngày phái người đến nhà giúp ta xem, Thiên Thành có về hay không, được không?”
Thích Thăng biết mình không thể ngăn cản Tiểu Ngọc xuất hành.
Tiểu Ngọc nhìn về phía phòng khách, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, mặt trời nóng cháy của ngày hè soi rọi khắp nơi không gì che giấu được. Thiên Thành của thiếp, chàng cũng đang sưởi nắng dưới ánh mặt trời này đúng không?
Thiếp tới tìm chàng!
Cố Ái Sinh nhìn Tiểu Ngọc ngã khụy xuống, cũng không quan tâm cái gì nam nữ thụ thụ bất thân, nhanh chóng bế nàng lên. Huệ nương cách đó không xa nhìn thấy nữ chủ nhân có bộ dạng sắp té xỉu, cũng vội chạy tới đỡ nàng.
Hai người đưa Tiểu Ngọc ngồi xuống ghế, Cố Ái Sinh bảo hạ nhân pha một ly trà sâm mang tới. Tiểu Ngọc biết bản thân mình không thể gục ngã, vẫn còn một sinh linh nhỏ bé đang cần nàng bảo vệ, nàng dồn hết ý chí và sức lực nắm tay vịnh trên ghế ngồi thẳng người, hít thở thật sâu mười lần, cuối cùng cũng điều chỉnh được hơi thở.
Đợi uống xong trà sâm hạ nhân Cố gia mang tới, Tiểu Ngọc rốt cục cũng tỉnh táo hơn. Nàng cầm lấy khăn tay Huệ nương đưa qua, lau mồ hôi lạnh trên trán, hỏi Cố Ái Sinh: “Ái Sinh, có thể nói cho ta biết tình huống lúc đó không?”
Cố Ái Sinh vốn kính nể sự độc lập của Tiểu Ngọc, lúc này lại cảm giác được Tống phu nhân bị người ta dè bỉu là tiện tì này có định lực hơn người. Nếu là phụ nhân bình thường, lúc này mà không khóc lóc náo loạn, thì cũng sẽ đi lòng vòng như ruồi bọ không đầu nhờ người cho ý kiến. Nhưng Tiểu Ngọc mặc dù đang vô cùng khiếp sợ, vẫn có thể tự mình bình tĩnh lại rồi hỏi han tình huống.
“Nghe nói có người nhìn thấy lúc đang đánh nhau, có tên đạo tặc cầm côn gỗ đánh trúng đầu Thiên Thành, huynh ấy ngã từ trên ngựa xuống. Nhưng lúc cuối cùng kiểm kê người chết người bị thương trên chiến trường, không ai phát hiện ra Thiên Thành. Lại có người đoán Thiên Thành là bị bắt đi, nhưng thủ lĩnh đám giặc cỏ đều bị giết, đám tàn binh còn lại chạy trốn còn không kịp, ai rảnh mà mang theo huynh ấy?”
Tiểu Ngọc lại hít sâu lần nữa, hỏi: “Vậy những quan binh địa phương tìm kiếm ở chiến trường bao lâu?”
Cố Ái Sinh khó xử nói: “Điều này không chắc được, bình thường sau khi kiểm kê quân số xong thì toàn bộ sẽ rút lui khỏi chiến trường. Bởi vì Thiên Thành là quan viên triều đình, cho nên cứ hai, ba ngày lại có đội quân đi tìm huynh ấy. Nhưng đều không tìm được. Tri châu Nghiêm Châu đành phải báo lại việc này cho triều đình, ta cũng nhờ vậy mới biết được.”
“Vậy...... Từ lúc Thiên Thành gặp chuyện không may, đã qua nửa tháng rồi?” Tiểu Ngọc hỏi.
Cố Ái Sinh gật đầu: “Nói chính xác, là qua mười tám ngày.”
“Mười tám ngày......”
Tiểu Ngọc chua sót nhớ kỹ con số này.
Thượng Đế sáng tạo nhân loại chỉ dùng có bảy ngày, mười tám ngày, lại là khái niệm gì nữa?
Ở thời đại mà giao thông và truyền thông không phát triển như vậy, muốn biết tin tức một người mất tích ở tha phương, là điều khó khăn cỡ nào!
“Ái Sinh...... Cảm ơn huynh nói cho ta biết.” Tiểu Ngọc nhẹ nhàng đứng dậy, Huệ nương tới đỡ nàng, sợ nàng có gì bất trắc.
“Tống phu nhân, ta phái người đưa nàng trở về.” Cố Ái Sinh vô cùng lo lắng Tiểu Ngọc sẽ nghĩ quẩn mà làm chuyện dại dột. Dù sao có nữ nhân nào nghe trượng phu của mình mất tích ở chiến trường mà có thể bình tĩnh được đây?
Tiểu Ngọc lấy lại tinh thần, vẫn hướng Cố Ái Sinh nở nụ cười: “Ái Sinh, ta không sao. Huynh đừng lo lắng, ta cho dù không suy nghĩ cho mình, cũng sẽ vì đứa nhỏ trong bụng. Thiên Thành bây giờ chưa biết sống chết, ta càng nên bảo vệ tốt cốt nhục duy nhất của chàng, sẽ không mang thân thể mình ra làm trò đùa đâu.”
Ý tứ chính là, huynh đừng lo ta sẽ giống như trinh tiết liệt phụ về nhà cầm lụa trắng thắt cổ, mang danh tuẫn tiết.
Tiểu Ngọc không bị ảnh hưởng của tư tưởng phong kiến độc hại, nếu Tống Tiềm thật sự xảy ra chuyện, nàng cũng sẽ không làm chuyện điên rồ.
Huống chi, bây giờ có chuyện quan trọng hơn chờ nàng làm.
Trở lại Tống gia, Huệ nương mời Thanh Tranh đến ở cùng Tiểu Ngọc, chị sợ nữ chủ nhân sẽ không chịu được đả kích.
Thanh Tranh nghe Huệ nương nói giản lược qua chuyện của Tống Tiềm, liền đến phòng Tiểu Ngọc trò chuyện với nàng.
“Thanh Tranh, tỷ đã đến rồi?”
Lúc Thanh Tranh vào phòng, nhìn thấy Tiểu Ngọc sắc mặt bình thản, trong lòng lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ Tiểu Ngọc có phản ứng kì lạ như vậy, sẽ không phải muốn......
“Mọi người đừng lo lắng cho ta, ta sẽ không gục ngã đâu.” Tiểu Ngọc liếc mắt nhìn thấy Huệ nương vào phòng, liền dặn dò chị: “Đi giúp ta mời Thích đại phu đến một chuyến được không?”
Huệ nương trước khi đi lại nhìn Thanh Tranh liếc mắt một cái, Thanh Tranh trả lời chị bằng ánh mắt “Có ta ở đây”, Huệ nương mới yên tâm bước đi. May mắn trong nhà còn có Thanh Tranh cô nương! Bằng không muốn tìm một người khuyên phu nhân cũng không có.
Huệ nương lại không nghĩ rằng, Tiểu Ngọc căn bản không cần nhân khuyên.
Bây giờ nàng suy nghĩ vô cùng đơn giản, chỉ có một ý niệm trong đầu -- nàng muốn đi tìm được Thiên Thành!
Quan binh tìm không thấy, nhưng mắc mớ gì nàng sẽ không tìm được.
Tựa như ngạn ngữ có nói, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!
--- ------
Tâm trạng Hoàn Nhan Lượng thật không tốt.
Từ nhỏ ông ta đã là người có hùng tâm tráng chí, làm cháu nội của Kim thái tổ Hoàn Nhan A Cốt Đả, trong thân thể chảy dòng máu hiếu chiến.
Thật giận vì phụ thân của ông chỉ là thứ trưởng tử của Hoàn Nhan A Cốt Đả, mà ông là thứ trưởng tôn. Bởi vì phụ thân không phải con vợ cả, ông chỉ có thể trơ mắt nhìn đường đệ của mình kế thừa ngôi vị hoàng đế, trở thành Kim hi tông -- may mắn, vị đường đệ này cũng bị ông xử lí rồi, bây giờ ông mới là người xứng đáng đứng đầu Kim quốc.
Trước lúc Hoàn Nhan Lượng xuất binh, Tống Kim đã nghị hòa rất nhiều năm, đại thần và dân chúng Kim quốc đã quen với cuộc sống hòa bình. Đối với việc này, Hoàn Nhan Lượng không hài lòng, rất không hài lòng – sao có thể một chút tâm huyết cũng không có chứ?
Ta muốn đánh giặc, ta muốn thống nhất, ta muốn xưng bá thiên hạ!
Trong lòng Hoàn Nhan Lượng đang không ngừng hò hét.
Nhưng trận chiến này, ngay cả thủ hạ của mình cũng có vài người không tán thành, sĩ khí rất thấp. Điều này làm cho Hoàn Nhan Lượng không vui. Có điều Hoàn Nhan Lượng an ủi mình, tuy rằng sĩ khí quân Kim có vấn đề, nhưng so quân đội Nam Tống bên kia sông vẫn tốt hơn nhiều lắm!
--- ----
Thực kỳ lạ, có một người có cái nhìn giống như Hoàn Nhan Lương, người này chính là Thì Quý Phong.
Thì Quý Phong mắt lạnh nhìn quan viên lớn nhỏ trong thành Trấn Giang chuẩn bị nghênh chiến buồn cười thế nào. Xu Mật sứ, Chiêu Thảo sử, Tri Phủ đều đang đùng đẩy, không muốn gánh vác trách nhiệm chỉ huy chiến đấu, nhưng bọn họ lại không muốn giao quyền uy cho một Thông phán thấp bé như hắn.
Cứ mặc kệ bọn họ thôi!
Thì Quý Phong kiêm nhiệm chức Tư hộ Tòng quân. Hắn không để ý tới đám người không biết dùng não này, một lòng huấn luyện giáo úy và binh lính dưới quyền, nghĩ rằng, luyện thêm vài người, đến lúc đó cũng có chút tác dụng!
Thì Quý Phong thống lĩnh phân đội tinh nhuệ nho nhỏ của mình, ở một góc Trấn Giang chờ chiến tranh đến.
--- ------
Thích Thăng nghe tin Tống Tiềm mất tích, trong lòng vô cùng khiếp sợ.
Hắn biết Tống Tiềm không có võ công, nếu mất tích, thật là dữ nhiều lành ít.
Nhưng Tiểu Ngọc lại mời hắn tới nói chuyện, trên mặt rất bình tĩnh, cũng không kích động quá, giống như vừa mới nói xong chuyện bình thường.
Thích Thăng và mọi người cảm thấy kì lạ, vì sao biểu hiện của Tiểu Ngọc lại khác thường như vậy?
“Thích Chi Vấn, ta biết huynh muốn hỏi, vì sao ta không khóc lóc không than khổ, không giống thê tử nhà người ta khóc lóc thậm chí còn nghĩ đến tự sát? Huynh có nghĩ rằng ta không có tình cảm với Thiên Thành?”
Thích Thăng đương nhiên sẽ không hoài nghi tình cảm của Tiểu Ngọc đối với Tống Tiềm -- nếu nàng không có tình cảm với Tống Tiềm, mà ngược lại nàng đối với hắn thâm tình như vậy, không ai có thể lay động địa vị của hắn trong lòng nàng.
“Không, Tống gia nương tử, ta chỉ là lo lắng cho nàng......”
Tiểu Ngọc cười nhẹ, nói: “Đừng lo lắng cho ta, ta sẽ cố gắng kiên cường. Thích Chi Vấn, nếu khóc nháo mà có tác dụng, ta cũng sẽ khóc. Nhưng bây giờ không phải lúc để khóc. Ta đã nghĩ xong rồi, ta muốn đến Nghiêm Châu tìm nơi Thiên Thành rơi xuống!”
“Bây giờ? Nhưng thân thể của nàng...... Hơn nữa, nàng đi có ích lợi gì?” Ý nghĩ đầu tiên của Thích Thăng là ngăn cản nàng.
“Cơ thể của ta rất khỏe mạnh, huynh không cần lo lắng, về phần ta đi có ích lợi gì...... Có lẽ có, có lẽ không có. Nhưng mà, ngồi chờ tin tức, không phải tính cách của ta. Lâm An và Nghiêm Châu xa nhau như vậy, ta muốn ở gần Thiên Thành một chút......” Tiểu Ngọc thở dài một tiếng: “Có lẽ tìm kiếm của ta là phí công, nhưng ta đã quyết định rồi.”
“Ta không đồng ý! Nàng là một phụ nữ có thai, còn chạy tới chạy lui bên ngoài làm cái gì!” Thích Thăng tức giận, hắn cảm thấy Tiểu Ngọc là do tin tức Tống Tiềm mất tích mà nhất thời mới nghĩ thế. “Làm một đại phu, ta nói cho nàng, nàng không thể chạy loạn!”
“Vậy nếu quân Kim vào thành Lâm An thì sao?” Tiểu Ngọc hỏi lại một câu.
Thích Thăng nhất thời nghẹn lời.
“Thích Chi Vấn, ta cảm tạ quan tâm của huynh...... Nhưng huynh cũng đã nói, bây giờ quân Kim tùy thời có thể tấn công, có lẽ trận này không tránh khỏi chạy nạn, một khi đã như vậy, ta đi sớm vài ngày hay đi trễ vài ngày, không có gì khác nhau” Tiểu Ngọc nói.
Thật ra bây giờ có ai không biết, thành Lâm An vô cùng nguy hiểm. Sở dĩ không xuất hiện hiện tượng bỏ trốn quy mô lớn, là vì người Trung Quốc có quan niệm ‘ấm chỗ ngại dời’, có thể không cần rời bỏ quê hương, thì tuyệt đối sẽ không đi. Tiểu Ngọc không bị những tư tưởng này ràng buộc, nàng tùy thời đều có thể tìm một nơi khác bắt đầu cuộc sống mới. (ta không muốn, ta đang ở KTX yên ổn mà, giờ phải dọn ra nhà trọ, ta vạn lần không muốn, aaaa)
“Nàng một mình ở bên ngoài rất nguy hiểm!” Thích Thăng có lý do phản đối đầy đủ. Nhưng Tiểu Ngọc nói: “Ta đã cùng Huệ nương, Ngưu Bưu, Trần Phú thương lượng rồi, bọn họ đều nguyện ý cùng ta đi tìm Thiên Thành, còn có...... Thanh Tranh cũng muốn đi theo giúp ta.”
Không biết khi nào, Tư Đồ Thanh Tranh lặng yên xuất hiện ở trong phòng khách. Nàng đi đến bên cạnh Tiểu Ngọc, nhẹ giọng nói với Thích Thăng [ nguyên văn ]: “Thích đại phu, huynh để nàng đi đi!”
Thanh Tranh là một trong những khuê mật của Tiểu Ngọc, cũng là người tính tình lạnh lùng nhất. Nhưng lúc Tiểu Ngọc nói muốn ra ngoài, nàng lại không chút do dự nói đi cùng Tiểu Ngọc. Tiểu Ngọc cũng kinh ngạc với quyết định của Thanh Tranh, nhưng Thanh Tranh nói: “Nếu không thể ngăn cản muội, vậy ta cũng chỉ có thể đi cùng muội thôi.”
Tại lúc đó, Tiểu Ngọc mới cảm nhận sâu sắc quan tâm của Thanh Tranh đối với nàng.
“Thích Chi Vấn, hôm nay mời huynh đến...... Kỳ thật là muốn cầu xin huynh, giúp ta trông coi Mĩ Ngọc phường. Nếu chiến sự đến, hãy sắp xếp cho bọn họ, giúp bọn họ trốn tới nơi an toàn...... Còn có, nhờ huynh mỗi ngày phái người đến nhà giúp ta xem, Thiên Thành có về hay không, được không?”
Thích Thăng biết mình không thể ngăn cản Tiểu Ngọc xuất hành.
Tiểu Ngọc nhìn về phía phòng khách, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, mặt trời nóng cháy của ngày hè soi rọi khắp nơi không gì che giấu được. Thiên Thành của thiếp, chàng cũng đang sưởi nắng dưới ánh mặt trời này đúng không?
Thiếp tới tìm chàng!
/199
|