Tin tức Quân kim đã đến ngoài thành Trấn Giang truyền về Lâm An, dân chúng Lâm An lại càng phiền muộn.
Một phụ nữ có thai như Tiểu Ngọc ngồi trong nhà không ra ngoài, tin tức đều là bọn Ngưu Bưu đi hỏi thăm về báo lại.
Tiểu Ngọc nhớ tới Thì Quý Phong ở Trấn Giang xa xôi, trong lòng âm thầm sốt ruột. Chỉ mong hắn cát nhân thiên tướng, có thể tránh được kiếp nạn này!
Thì Quý Phong đang ở chiến trường không biết Tiểu Ngọc lại nhắc đến hắn.
Hắn đứng chỗ bờ tường yên lặng ở Trấn Giang, xa xa nhìn vị quan lớn này đang bàn luận làm sao chống lại quân địch. Hắn từng muốn đưa ra kiến giải của mình, lại bị thủ trưởng mang giọng điệu châm chọc răn dạy một phen.
“Cậu là một tân khoa tiến sĩ, mới nhậm chức vài ngày? Cho dù phụ thân cậu là Vân Huy tướng quân, cũng không cho thấy cậu có năng lực!”
Thì Quý Phong không nói gì. Đến lúc này, cấp trên còn phân biệt đối xử với các phe phái trong triều, trong cảm nhận của bọn họ, những thứ này còn quan trọng hơn sáu mươi vạn đại quân đang ở ngoài thành!
--- ------ -----
“Tống phu nhân, chủ nhân nhà tôi muốn mời người đến một chuyến.” Gia nhân của Cố Ái Sinh đi vào Tống gia, thay chủ nhân truyền lời.
Trước kia Tống Tiềm còn ở nhà. Cố Ái Sinh rất thường đến. Lúc Tống Tiềm và Tiểu Ngọc thành thân, Cố Ái Sinh còn tham gia hôn lễ của bọn họ, nhưng từ khi Tống Tiềm rời khỏi Lâm An, hắn đương nhiên là không tiện tới nhà.
“Ái Sinh tìm ta có chuyện gì?” Tiểu Ngọc trong lòng cảm thấy bất an.
Nàng biết Cố Ái Sinh sẽ không vô duyên vô cớ tìm nàng. Bây giờ Tống Tiềm ở xa, nàng là một phụ nhân, muốn biết chút tin tức triều đình còn phải nhờ bên Gia Nhi hỏi thăm. Nhưng thân phận của Gia Nhi dù sao rất mẫn cảm, khó mà nói nhiều. Tống Tiềm ở Lâm An còn lại bằng hữu tốt nhất là Cố Ái Sinh, cho nên Cố Ái Sinh cũng thường báo cho Tiểu Ngọc chút tin tức.
Tiểu Ngọc nghĩ, chẳng lẽ là bên Tống Tiềm cũng có quân Kim?
Nhưng Nghiêm Châu là vùng núi, quân Kim hẳn không có hứng thú, lúc trước cũng chưa từng nghe tin quân Kim vây thành Nghiêm Châu. Tiểu Ngọc quyết định vẫn không nên suy nghĩ bậy bạ, gặp Cố Ái Sinh nói sau.
Cố Ái Sinh tự mình ở cửa nghênh đón Tiểu Ngọc. Tiểu Ngọc hạ kiệu, ngượng ngùng nói: “Ái Sinh, lại làm phiền huynh. Là Thiên Thành cho người truyền lời trở về sao?”
Vẻ mặt Cố Ái Sinh cổ quái, có vẻ lo lắng, nhưng hắn vẫn nói: “Tống phu nhân, chúng ta đi vào nói sau.”
Nhìn thấy vẻ cố bình tĩnh của Cố Ái Sinh, Tiểu Ngọc lại cảm thấy bất an. Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Cố Ái Sinh đang phân vân có nên nói chuyện này với Tiểu Ngọc hay không. Nhưng nếu hắn không nói, sau này triều đình mà có truyền tin cho Tiểu Ngọc, cũng không biết tốn bao nhiêu thời gian, hắn vẫn quyết định nên nói trước với nàng.
“Tống phu nhân, Nghiêm Châu bị giặc cỏ vây công!”
Giặc cỏ?
Tiểu Ngọc sớm biết rằng Nghiêm Châu là một nơi khổ cực, bằng không Tống Tiềm cũng sẽ không cố chấp không chịu mang nàng theo.
Theo Cố Ái Sinh nói, giặc cỏ ở Nghiêm Châu đã có từ lâu. Bởi vì Tri châu của Nghiêm Châu từng thảo phạt một trận, nhưng không hiệu quả lắm, cái đó có liên quan tới địa hình Nghiêm Châu.
Núi nhiều sông nhiều, là một nơi tốt cho bọn giặc cỏ đánh du kích. Quan binh mà bao vây tiêu trừ, giặc cỏ liền tránh ở trên núi không xuống, ai cũng không làm gì được bọn họ.
Nhưng lần này, là vài đội giặc cỏ lợi dụng lúc quân Kim xâm lăng, Nghiêm Châu điều động quân đội đến chiến trường, từ Ninh thành tiến đến thành Nghiêm Châu, đây là điều mọi người không ngờ tới!
Lúc này lại đương lúc phòng thủ của Nghiêm Châu mỏng yếu, mười phần quan binh đã đi hết tám chín phần, chỉ còn lại những binh sĩ già yếu ở lại trấn thủ Châu huyện có có lệ. Giặc cỏ đến gần, trấn thủ Nghiêm Châu Chiêu Thảo sử quá ư sợ hãi, viện cớ hồi triều tìm viện binh, kì thực như hoàng hạc một đi không trở lại (mọi người đọc bài Hoàng hạc lâu chưa?). Tri châu của Nghiêm Châu vẫn kiên trì muốn nghênh chiến, nhưng lại không có kế sách tác chiến, mắt thấy toàn bộ Nghiêm Châu đã sắp rơi vào tay giặc!
Thân là Thông phán Nghiêm Châu, Tống Tiềm ra mặt, mang theo vài giáo úy dưới quyền, đến các huyện lân cận chiêu mộ nghĩa binh.
Trong ba ngày hắn đã đi khắp sáu huyện ở Nghiêm Châu là Thuần An, Toại An, Đồng Lư, Phân Thủy, Thọ Xương, Kiến Đức, liên lạc với Huyện úy, đem cung thủ, kỵ binh, sĩ tốt thu về dưới trướng!
Ai cũng không nghĩ rằng, Tống Tiềm nhìn bề ngoài là thư sinh văn nhược không chút võ nghệ, mà lại có bản lãnh như vậy, có thể làm cho quan binh Nghiêm Châu lúc đầu chia năm xẻ bảy trở nên thống nhất!
“Thiên Thành mang binh đi tiêu diệt?” Tiểu Ngọc nghe đến đó, cũng bất chấp lễ nghi, cầm lấy tay áo Cố Ái Sinh hỏi: “Trước giờ chàng chưa từng ra chiến trường...... Đánh trận thắng không?”
Trong cảm nhận của Tiểu Ngọc, đối với Tống Tiềm vẫn luôn có cảm giác che chở như một người mẹ, bây giờ nàng nghe nói Tống Tiềm tự tổ chức quân đội đi đánh trận, vừa tự hào vừa lo lắng.
Cố Ái Sinh nói tiếp: “Trong các huyện Thuần An, Toại An, Phân Thủy, Thọ Xương là huyện nhỏ, chủ lực chính là binh lính Nghiêm Châu châu và binh lính của hai huyện Kiến Đức, Đồng Lư. Thiên Thành chẳng những đem những binh lính đó kết thành đội ngũ, còn xin lệnh của tri châu Nghiêm Châu, để huynh ấy lãnh binh đi phục kích doanh trại của giặc cỏ, tấn công hai phía, đánh cho đám giặc cỏ một trận hoa rơi nước chảy!”
Tiểu Ngọc nghe xong rất xúc động. Trong đầu nàng hiện ra cảnh Tống Tiềm cưỡi chiến mã đứng ngoài thành Nghiêm Châu đốc chiến, khí thế ngút trời.
Có cô gái nào lại không mến mộ anh hùng chứ?
Thiên Thành của nàng là tuyệt nhất, chẳng những là trạng nguyên lang có một không hai trong thiên hạ, lại còn là chiến sĩ anh dũng bảo vệ quốc gia! Bây giờ nàng đang muốn đến bên Thiên Thành, ôm chặt lấy chàng......
“Chiến đấu kéo dài năm sáu ngày, cuối cùng trong một trận đánh lớn, quan binh đã tiêu diệt hết đạo tặc vây trong khe núi. Thiên Thành xông tới trận tiền, tuy huynh ấy không có võ công, nhưng tới bây giờ vẫn chưa từng lùi bước......”
Tiểu Ngọc nghe giọng chần chờ của Cố Ái Sinh cũng đã nhận ra điều gì đó.
“Cuối cùng thì sao? A? Chẳng lẽ bại trận?” Tiểu Ngọc gấp gáp hỏi.
“Không không không, chiến đấu thắng lợi, vài tên hung hãn cũng bị đánh gục, còn lại đánh binh tôm tướng tép chẳng làm được gì. Nhưng quan binh thương vong không ít...... Chiến đấu rất kịch liệt.”
Tiểu Ngọc lôi kéo vạt áo của Cố Ái Sinh: “Ái Sinh, huynh đừng vòng vo nữa, huynh nói Thiên Thành làm sao! Có phải chàng bị thương? Có nặng hay không?”
Cố Ái Sinh bảo Tiểu Ngọc trấn định: “Tống phu nhân, nàng phải bảo trọng, bây giờ nàng không phải chỉ có một người!”
“Ít nói nhảm, đừng nhiều lời, nói mau!” Tiểu Ngọc đã gấp đến độ sắp khóc. Nàng có một dự cảm xấu, nhưng mà, trăm ngàn lần đừng là sự thật, trăm ngàn không cần...... Thiên Thành, chàng nhất định không được có chuyện gì, thiếp và con đều đang ở nhà chờ chàng!
Cố Ái Sinh đành phải nói: “Ngày đó đánh rất kịch liệt, quan binh đạo tặc loạn thành một đoàn, đợi lúc đánh trống tập trung đội ngũ, mới phát hiện...... Thiên Thành không thấy nữa!”
Thiên Thành mất tích!
Tiểu Ngọc nghe được Cố Ái Sinh nói những lời này, hai chân như nhũn ra, không đứng vững được.
Làm sao có thể?
Một phụ nữ có thai như Tiểu Ngọc ngồi trong nhà không ra ngoài, tin tức đều là bọn Ngưu Bưu đi hỏi thăm về báo lại.
Tiểu Ngọc nhớ tới Thì Quý Phong ở Trấn Giang xa xôi, trong lòng âm thầm sốt ruột. Chỉ mong hắn cát nhân thiên tướng, có thể tránh được kiếp nạn này!
Thì Quý Phong đang ở chiến trường không biết Tiểu Ngọc lại nhắc đến hắn.
Hắn đứng chỗ bờ tường yên lặng ở Trấn Giang, xa xa nhìn vị quan lớn này đang bàn luận làm sao chống lại quân địch. Hắn từng muốn đưa ra kiến giải của mình, lại bị thủ trưởng mang giọng điệu châm chọc răn dạy một phen.
“Cậu là một tân khoa tiến sĩ, mới nhậm chức vài ngày? Cho dù phụ thân cậu là Vân Huy tướng quân, cũng không cho thấy cậu có năng lực!”
Thì Quý Phong không nói gì. Đến lúc này, cấp trên còn phân biệt đối xử với các phe phái trong triều, trong cảm nhận của bọn họ, những thứ này còn quan trọng hơn sáu mươi vạn đại quân đang ở ngoài thành!
--- ------ -----
“Tống phu nhân, chủ nhân nhà tôi muốn mời người đến một chuyến.” Gia nhân của Cố Ái Sinh đi vào Tống gia, thay chủ nhân truyền lời.
Trước kia Tống Tiềm còn ở nhà. Cố Ái Sinh rất thường đến. Lúc Tống Tiềm và Tiểu Ngọc thành thân, Cố Ái Sinh còn tham gia hôn lễ của bọn họ, nhưng từ khi Tống Tiềm rời khỏi Lâm An, hắn đương nhiên là không tiện tới nhà.
“Ái Sinh tìm ta có chuyện gì?” Tiểu Ngọc trong lòng cảm thấy bất an.
Nàng biết Cố Ái Sinh sẽ không vô duyên vô cớ tìm nàng. Bây giờ Tống Tiềm ở xa, nàng là một phụ nhân, muốn biết chút tin tức triều đình còn phải nhờ bên Gia Nhi hỏi thăm. Nhưng thân phận của Gia Nhi dù sao rất mẫn cảm, khó mà nói nhiều. Tống Tiềm ở Lâm An còn lại bằng hữu tốt nhất là Cố Ái Sinh, cho nên Cố Ái Sinh cũng thường báo cho Tiểu Ngọc chút tin tức.
Tiểu Ngọc nghĩ, chẳng lẽ là bên Tống Tiềm cũng có quân Kim?
Nhưng Nghiêm Châu là vùng núi, quân Kim hẳn không có hứng thú, lúc trước cũng chưa từng nghe tin quân Kim vây thành Nghiêm Châu. Tiểu Ngọc quyết định vẫn không nên suy nghĩ bậy bạ, gặp Cố Ái Sinh nói sau.
Cố Ái Sinh tự mình ở cửa nghênh đón Tiểu Ngọc. Tiểu Ngọc hạ kiệu, ngượng ngùng nói: “Ái Sinh, lại làm phiền huynh. Là Thiên Thành cho người truyền lời trở về sao?”
Vẻ mặt Cố Ái Sinh cổ quái, có vẻ lo lắng, nhưng hắn vẫn nói: “Tống phu nhân, chúng ta đi vào nói sau.”
Nhìn thấy vẻ cố bình tĩnh của Cố Ái Sinh, Tiểu Ngọc lại cảm thấy bất an. Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Cố Ái Sinh đang phân vân có nên nói chuyện này với Tiểu Ngọc hay không. Nhưng nếu hắn không nói, sau này triều đình mà có truyền tin cho Tiểu Ngọc, cũng không biết tốn bao nhiêu thời gian, hắn vẫn quyết định nên nói trước với nàng.
“Tống phu nhân, Nghiêm Châu bị giặc cỏ vây công!”
Giặc cỏ?
Tiểu Ngọc sớm biết rằng Nghiêm Châu là một nơi khổ cực, bằng không Tống Tiềm cũng sẽ không cố chấp không chịu mang nàng theo.
Theo Cố Ái Sinh nói, giặc cỏ ở Nghiêm Châu đã có từ lâu. Bởi vì Tri châu của Nghiêm Châu từng thảo phạt một trận, nhưng không hiệu quả lắm, cái đó có liên quan tới địa hình Nghiêm Châu.
Núi nhiều sông nhiều, là một nơi tốt cho bọn giặc cỏ đánh du kích. Quan binh mà bao vây tiêu trừ, giặc cỏ liền tránh ở trên núi không xuống, ai cũng không làm gì được bọn họ.
Nhưng lần này, là vài đội giặc cỏ lợi dụng lúc quân Kim xâm lăng, Nghiêm Châu điều động quân đội đến chiến trường, từ Ninh thành tiến đến thành Nghiêm Châu, đây là điều mọi người không ngờ tới!
Lúc này lại đương lúc phòng thủ của Nghiêm Châu mỏng yếu, mười phần quan binh đã đi hết tám chín phần, chỉ còn lại những binh sĩ già yếu ở lại trấn thủ Châu huyện có có lệ. Giặc cỏ đến gần, trấn thủ Nghiêm Châu Chiêu Thảo sử quá ư sợ hãi, viện cớ hồi triều tìm viện binh, kì thực như hoàng hạc một đi không trở lại (mọi người đọc bài Hoàng hạc lâu chưa?). Tri châu của Nghiêm Châu vẫn kiên trì muốn nghênh chiến, nhưng lại không có kế sách tác chiến, mắt thấy toàn bộ Nghiêm Châu đã sắp rơi vào tay giặc!
Thân là Thông phán Nghiêm Châu, Tống Tiềm ra mặt, mang theo vài giáo úy dưới quyền, đến các huyện lân cận chiêu mộ nghĩa binh.
Trong ba ngày hắn đã đi khắp sáu huyện ở Nghiêm Châu là Thuần An, Toại An, Đồng Lư, Phân Thủy, Thọ Xương, Kiến Đức, liên lạc với Huyện úy, đem cung thủ, kỵ binh, sĩ tốt thu về dưới trướng!
Ai cũng không nghĩ rằng, Tống Tiềm nhìn bề ngoài là thư sinh văn nhược không chút võ nghệ, mà lại có bản lãnh như vậy, có thể làm cho quan binh Nghiêm Châu lúc đầu chia năm xẻ bảy trở nên thống nhất!
“Thiên Thành mang binh đi tiêu diệt?” Tiểu Ngọc nghe đến đó, cũng bất chấp lễ nghi, cầm lấy tay áo Cố Ái Sinh hỏi: “Trước giờ chàng chưa từng ra chiến trường...... Đánh trận thắng không?”
Trong cảm nhận của Tiểu Ngọc, đối với Tống Tiềm vẫn luôn có cảm giác che chở như một người mẹ, bây giờ nàng nghe nói Tống Tiềm tự tổ chức quân đội đi đánh trận, vừa tự hào vừa lo lắng.
Cố Ái Sinh nói tiếp: “Trong các huyện Thuần An, Toại An, Phân Thủy, Thọ Xương là huyện nhỏ, chủ lực chính là binh lính Nghiêm Châu châu và binh lính của hai huyện Kiến Đức, Đồng Lư. Thiên Thành chẳng những đem những binh lính đó kết thành đội ngũ, còn xin lệnh của tri châu Nghiêm Châu, để huynh ấy lãnh binh đi phục kích doanh trại của giặc cỏ, tấn công hai phía, đánh cho đám giặc cỏ một trận hoa rơi nước chảy!”
Tiểu Ngọc nghe xong rất xúc động. Trong đầu nàng hiện ra cảnh Tống Tiềm cưỡi chiến mã đứng ngoài thành Nghiêm Châu đốc chiến, khí thế ngút trời.
Có cô gái nào lại không mến mộ anh hùng chứ?
Thiên Thành của nàng là tuyệt nhất, chẳng những là trạng nguyên lang có một không hai trong thiên hạ, lại còn là chiến sĩ anh dũng bảo vệ quốc gia! Bây giờ nàng đang muốn đến bên Thiên Thành, ôm chặt lấy chàng......
“Chiến đấu kéo dài năm sáu ngày, cuối cùng trong một trận đánh lớn, quan binh đã tiêu diệt hết đạo tặc vây trong khe núi. Thiên Thành xông tới trận tiền, tuy huynh ấy không có võ công, nhưng tới bây giờ vẫn chưa từng lùi bước......”
Tiểu Ngọc nghe giọng chần chờ của Cố Ái Sinh cũng đã nhận ra điều gì đó.
“Cuối cùng thì sao? A? Chẳng lẽ bại trận?” Tiểu Ngọc gấp gáp hỏi.
“Không không không, chiến đấu thắng lợi, vài tên hung hãn cũng bị đánh gục, còn lại đánh binh tôm tướng tép chẳng làm được gì. Nhưng quan binh thương vong không ít...... Chiến đấu rất kịch liệt.”
Tiểu Ngọc lôi kéo vạt áo của Cố Ái Sinh: “Ái Sinh, huynh đừng vòng vo nữa, huynh nói Thiên Thành làm sao! Có phải chàng bị thương? Có nặng hay không?”
Cố Ái Sinh bảo Tiểu Ngọc trấn định: “Tống phu nhân, nàng phải bảo trọng, bây giờ nàng không phải chỉ có một người!”
“Ít nói nhảm, đừng nhiều lời, nói mau!” Tiểu Ngọc đã gấp đến độ sắp khóc. Nàng có một dự cảm xấu, nhưng mà, trăm ngàn lần đừng là sự thật, trăm ngàn không cần...... Thiên Thành, chàng nhất định không được có chuyện gì, thiếp và con đều đang ở nhà chờ chàng!
Cố Ái Sinh đành phải nói: “Ngày đó đánh rất kịch liệt, quan binh đạo tặc loạn thành một đoàn, đợi lúc đánh trống tập trung đội ngũ, mới phát hiện...... Thiên Thành không thấy nữa!”
Thiên Thành mất tích!
Tiểu Ngọc nghe được Cố Ái Sinh nói những lời này, hai chân như nhũn ra, không đứng vững được.
Làm sao có thể?
/199
|