Thẩm Thanh Huyền vẫn mang mạng che, che kín dung mạo mình, ngay cả mặt mình Loạn Ưng còn chưa thấy, làm sao nhận định được y là ai?
Chẳng lẽ ai mang mạng che đều là Mộc Huân?
Chưa kể trước khi hạ phàm, y từng gặp Loạn Ưng một lần, trò chuyện với hắn đôi câu, khi đó hắn đâu có xem y là Mộc Huân.
Lúc đó y là mỹ nhân được Đế tôn của bọn hắn che chở, cho nên Loạn Ưng cực kỳ cung kính với y.
Tạm thời Thẩm Thanh Huyền không nghĩ rõ nguyên do trong đó, nhưng nếu Loạn Ưng đã xem y là Mộc Huân, có phải y nên nói vài câu khách sáo không?
Thẩm Thanh Huyền ngập ngừng, mở miệng bảo: “Ta và Đế tôn không có quan hệ đặc biệt gì.” Không đặc biệt đâu, chỉ có cùng lăn giường vô số lần mà thôi.
Loạn Ưng nhíu chặt mày: “Vậy ngươi có thể rời khỏi Duy Tâm cung không?”
Thẩm Thanh Huyền xem không ít thoại bản, lại hạ phàm mấy chuyến nên hiểu khá nhiều, y đắn đo nói: “Ngươi cho rằng vì sao ta ở lại đây?”
Ngữ điệu mập mờ của y đâm trúng tim Loạn Ưng, hắn nói: “Ta không biết.”
Thẩm Thanh Huyền biết ngay hai đứa này có chuyện, vì vậy không ngừng cố gắng: “Bởi vì ngươi.”
Loạn Ưng ngẩng phắt đầu, đôi mắt sẫm màu nhìn thẳng vào y.
Thẩm Thanh Huyền bị hắn dọa sợ, tu vi tiểu tử này không thấp, đương nhiên vẫn còn cách xa y cả đoạn —— đừng mong nhìn thấu dung mạo y sau lớp mạng che mặt này.
Giọng Loạn Ưng thấp hơn rất nhiều, mang theo mệt mỏi nặng trĩu: “Mộc Khinh Nhiễm, rốt cục ngươi muốn thế nào?”
Thẩm Thanh Huyền cũng không biết đồ đệ ngốc nhà mình muốn gì, y tiếp tục hỏi Loạn Ưng: “Ngươi thấy sao?”
Loạn Ưng bất thình lình túm áo Thẩm Thanh Huyền: “Ta …”
“Các ngươi đang làm gì đó.” Giọng nói lạnh lùng của Cố Kiến Thâm vang lên, Loạn Ưng cùng Thẩm Thanh Huyền đều sửng sốt.
Loạn Ưng buông tay, rũ mắt đứng bên cạnh hành lễ.
Thẩm Thanh Huyền lui về sau mấy bước không dám nói gì.
Ngờ đâu Loạn Ưng ăn gan hùm mật báo, mở miệng nói: “Bệ hạ, có thể bảo y rời khỏi Duy Tâm cung không?
Cố Kiến Thâm đột nhiên nheo mắt lại, dùng đôi mắt lạnh giá nhìn chằm chằm thuộc hạ: “Ngươi nói cái gì!”
Loạn Ưng toan nói tiếp, Thẩm Thanh Huyền lập tức mở miệng xen lời: “Tướng quân Loạn Ưng có chút hiềm khích với ta, ngươi đừng để ý.”
Loạn Ưng liếc nhìn bàn tay đang nắm của hai người, nhất thời một cảm giác tuyệt vọng khôn tả trỗi dậy trong lòng.
Y nói y vì hắn mà ở lại Duy Tâm cung, vậy mấy chục năm qua thân mật gắn bó với Bệ hạ cũng là vì hắn sao?
Vì hắn chỗ nào? Vì khiến cho hắn hết hy vọng ư?
Hắn chết tâm, hoàn toàn tuyệt vọng, nhưng hắn sẽ không để y tiếp tục trêu đùa người khác!
Cố Kiến Thâm nào ngờ mình chỉ ra ngoài một chuyến rồi về lại bắt gặp cảnh này.
Vốn là cái vại giấm chua, hiện giờ vị chua xông lên tận trời, có thể bao trùm cả Duy Tâm cung.
Lý trí nói hắn biết chuyện này nhất định có nguyên do, nhưng thấy Loạn Ưng cứ nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Huyền bằng cặp mắt chiếm giữ đầy tính xâm lược, hắn lập tức muốn băm thuộc hạ trung tâm với mình cho chó ăn!
Thẩm Thanh Huyền kéo tay Cố Kiến Thâm nói: “Bọn họ không thích ta cũng là lẽ thường, ngươi đừng để trong lòng, ta thấy hơi khát, chúng ta …”
Y chưa kịp dứt lời thì Cố Kiến Thâm đã cúi đầu hôn y.
Tuy nói đây là mạng che mặt, nhưng thực chất chỉ là huyễn thuật, Cố Kiến Thâm muốn hôn thì hôn, chẳng có gì trở ngại.
Thẩm Thanh Huyền cười khổ, vốn định thăm dò Loạn Ưng, kết quả lại lật đổ bình giấm nhà mình.
Y mặc Cố Kiến Thâm hôn, khi buông ra y dứt khoát bỏ “mạng che” trên mặt.
Lại nói đến Loạn Ưng, giờ khắc này bước chân của hắn giống như sa vào hố sâu đầy lưỡi kiếm sắc bén.
Trường kiếm cứng rắn xuyên qua thân thể hắn, đâm sâu vào trái tim, phá vỡ hết mọi ảo tưởng, gõ nát tất cả mộng đẹp, lôi hiện thực tàn khốc đẫm máu từ sâu trong tối ra, trắng trợn phơi bày trước mặt hắn.
Đế tôn thích Mộc Huân, rất thích, cực kỳ thích.
Mộc Huân … có lẽ cũng sẽ thích Đế tôn.
Suy cho cùng do hắn không giữ được y, nhưng Đế tôn lại có thể.
Loạn Ưng không rõ vì sao mình còn sống, tại sao lần tẩu hỏa nhập ma khi đó không chết đi cho rồi!
Thấy Cố Kiến Thâm sắp sửa hôn tới mức không chơi không ngừng, Thẩm Thanh Huyền bèn đẩy hắn: “Đủ rồi đấy.” Loạn Ưng còn đứng ở kia kìa.
Tâm trạng Cố Kiến Thâm vô cùng kém, hắn hỏi y: “Tháo mạng che mặt ra làm gì?” Chẳng lẽ y và Loạn Ưng thực sự có gì? Nếu không sao lại để lộ dung mạo trước mặt hắn.
Thẩm Thanh Huyền hùng hổ trừng hắn, sao cái người này cứ không tin y vậy!
Nhiệm vụ tin tưởng trên ngọc giản đã hoàn thành chẳng lẽ là giả!
Chẳng qua tin tưởng này không phải tin tưởng kiểu kia … Cố Kiến Thâm bị y trừng cho chột dạ bèn thu lại cảm xúc.
Thẩm Thanh Huyền đẩy hắn rồi nói với Loạn Ưng: “Thật có lỗi, vừa nãy lừa ngươi.”
Giọng nói lạnh lùng, xa lạ mà quen thuộc của Thẩm Thanh Huyền vang lên bên tai, Loạn Ưng ngẩng đầu nhìn y, sau đó … sửng sốt.
Thẩm Liên Hoa!
Kẻ ba phải của Thiên Đạo!
Y lại dám xông vào Duy Tâm cung!
Thân là một trong những thần tướng Tâm Vực, Loạn Ưng tức khắc vứt bỏ nhi nữ tình trường, rút bội kiếm, thề chết hộ chủ!
_____
Hai vị đại lão hết chuyện làm sẽ đi ân ái, ân ái xong thì đi đốt nhà đồ đệ
Chẳng lẽ ai mang mạng che đều là Mộc Huân?
Chưa kể trước khi hạ phàm, y từng gặp Loạn Ưng một lần, trò chuyện với hắn đôi câu, khi đó hắn đâu có xem y là Mộc Huân.
Lúc đó y là mỹ nhân được Đế tôn của bọn hắn che chở, cho nên Loạn Ưng cực kỳ cung kính với y.
Tạm thời Thẩm Thanh Huyền không nghĩ rõ nguyên do trong đó, nhưng nếu Loạn Ưng đã xem y là Mộc Huân, có phải y nên nói vài câu khách sáo không?
Thẩm Thanh Huyền ngập ngừng, mở miệng bảo: “Ta và Đế tôn không có quan hệ đặc biệt gì.” Không đặc biệt đâu, chỉ có cùng lăn giường vô số lần mà thôi.
Loạn Ưng nhíu chặt mày: “Vậy ngươi có thể rời khỏi Duy Tâm cung không?”
Thẩm Thanh Huyền xem không ít thoại bản, lại hạ phàm mấy chuyến nên hiểu khá nhiều, y đắn đo nói: “Ngươi cho rằng vì sao ta ở lại đây?”
Ngữ điệu mập mờ của y đâm trúng tim Loạn Ưng, hắn nói: “Ta không biết.”
Thẩm Thanh Huyền biết ngay hai đứa này có chuyện, vì vậy không ngừng cố gắng: “Bởi vì ngươi.”
Loạn Ưng ngẩng phắt đầu, đôi mắt sẫm màu nhìn thẳng vào y.
Thẩm Thanh Huyền bị hắn dọa sợ, tu vi tiểu tử này không thấp, đương nhiên vẫn còn cách xa y cả đoạn —— đừng mong nhìn thấu dung mạo y sau lớp mạng che mặt này.
Giọng Loạn Ưng thấp hơn rất nhiều, mang theo mệt mỏi nặng trĩu: “Mộc Khinh Nhiễm, rốt cục ngươi muốn thế nào?”
Thẩm Thanh Huyền cũng không biết đồ đệ ngốc nhà mình muốn gì, y tiếp tục hỏi Loạn Ưng: “Ngươi thấy sao?”
Loạn Ưng bất thình lình túm áo Thẩm Thanh Huyền: “Ta …”
“Các ngươi đang làm gì đó.” Giọng nói lạnh lùng của Cố Kiến Thâm vang lên, Loạn Ưng cùng Thẩm Thanh Huyền đều sửng sốt.
Loạn Ưng buông tay, rũ mắt đứng bên cạnh hành lễ.
Thẩm Thanh Huyền lui về sau mấy bước không dám nói gì.
Ngờ đâu Loạn Ưng ăn gan hùm mật báo, mở miệng nói: “Bệ hạ, có thể bảo y rời khỏi Duy Tâm cung không?
Cố Kiến Thâm đột nhiên nheo mắt lại, dùng đôi mắt lạnh giá nhìn chằm chằm thuộc hạ: “Ngươi nói cái gì!”
Loạn Ưng toan nói tiếp, Thẩm Thanh Huyền lập tức mở miệng xen lời: “Tướng quân Loạn Ưng có chút hiềm khích với ta, ngươi đừng để ý.”
Loạn Ưng liếc nhìn bàn tay đang nắm của hai người, nhất thời một cảm giác tuyệt vọng khôn tả trỗi dậy trong lòng.
Y nói y vì hắn mà ở lại Duy Tâm cung, vậy mấy chục năm qua thân mật gắn bó với Bệ hạ cũng là vì hắn sao?
Vì hắn chỗ nào? Vì khiến cho hắn hết hy vọng ư?
Hắn chết tâm, hoàn toàn tuyệt vọng, nhưng hắn sẽ không để y tiếp tục trêu đùa người khác!
Cố Kiến Thâm nào ngờ mình chỉ ra ngoài một chuyến rồi về lại bắt gặp cảnh này.
Vốn là cái vại giấm chua, hiện giờ vị chua xông lên tận trời, có thể bao trùm cả Duy Tâm cung.
Lý trí nói hắn biết chuyện này nhất định có nguyên do, nhưng thấy Loạn Ưng cứ nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Huyền bằng cặp mắt chiếm giữ đầy tính xâm lược, hắn lập tức muốn băm thuộc hạ trung tâm với mình cho chó ăn!
Thẩm Thanh Huyền kéo tay Cố Kiến Thâm nói: “Bọn họ không thích ta cũng là lẽ thường, ngươi đừng để trong lòng, ta thấy hơi khát, chúng ta …”
Y chưa kịp dứt lời thì Cố Kiến Thâm đã cúi đầu hôn y.
Tuy nói đây là mạng che mặt, nhưng thực chất chỉ là huyễn thuật, Cố Kiến Thâm muốn hôn thì hôn, chẳng có gì trở ngại.
Thẩm Thanh Huyền cười khổ, vốn định thăm dò Loạn Ưng, kết quả lại lật đổ bình giấm nhà mình.
Y mặc Cố Kiến Thâm hôn, khi buông ra y dứt khoát bỏ “mạng che” trên mặt.
Lại nói đến Loạn Ưng, giờ khắc này bước chân của hắn giống như sa vào hố sâu đầy lưỡi kiếm sắc bén.
Trường kiếm cứng rắn xuyên qua thân thể hắn, đâm sâu vào trái tim, phá vỡ hết mọi ảo tưởng, gõ nát tất cả mộng đẹp, lôi hiện thực tàn khốc đẫm máu từ sâu trong tối ra, trắng trợn phơi bày trước mặt hắn.
Đế tôn thích Mộc Huân, rất thích, cực kỳ thích.
Mộc Huân … có lẽ cũng sẽ thích Đế tôn.
Suy cho cùng do hắn không giữ được y, nhưng Đế tôn lại có thể.
Loạn Ưng không rõ vì sao mình còn sống, tại sao lần tẩu hỏa nhập ma khi đó không chết đi cho rồi!
Thấy Cố Kiến Thâm sắp sửa hôn tới mức không chơi không ngừng, Thẩm Thanh Huyền bèn đẩy hắn: “Đủ rồi đấy.” Loạn Ưng còn đứng ở kia kìa.
Tâm trạng Cố Kiến Thâm vô cùng kém, hắn hỏi y: “Tháo mạng che mặt ra làm gì?” Chẳng lẽ y và Loạn Ưng thực sự có gì? Nếu không sao lại để lộ dung mạo trước mặt hắn.
Thẩm Thanh Huyền hùng hổ trừng hắn, sao cái người này cứ không tin y vậy!
Nhiệm vụ tin tưởng trên ngọc giản đã hoàn thành chẳng lẽ là giả!
Chẳng qua tin tưởng này không phải tin tưởng kiểu kia … Cố Kiến Thâm bị y trừng cho chột dạ bèn thu lại cảm xúc.
Thẩm Thanh Huyền đẩy hắn rồi nói với Loạn Ưng: “Thật có lỗi, vừa nãy lừa ngươi.”
Giọng nói lạnh lùng, xa lạ mà quen thuộc của Thẩm Thanh Huyền vang lên bên tai, Loạn Ưng ngẩng đầu nhìn y, sau đó … sửng sốt.
Thẩm Liên Hoa!
Kẻ ba phải của Thiên Đạo!
Y lại dám xông vào Duy Tâm cung!
Thân là một trong những thần tướng Tâm Vực, Loạn Ưng tức khắc vứt bỏ nhi nữ tình trường, rút bội kiếm, thề chết hộ chủ!
_____
Hai vị đại lão hết chuyện làm sẽ đi ân ái, ân ái xong thì đi đốt nhà đồ đệ
/224
|