Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi
Chương 117: Thẩm Thanh Huyền cau mày: �Ngọc giản này thật là cổ quái.”
/224
|
Cái gì? Mingtian
Thẩm Thanh Huyền cứ ngỡ mình nghe lầm, vì vậy lặp lại: “Không …”
Chữ giơ chưa kịp nói ra, Cố Kiến Thâm đã nhào tới cắn môi y, không cho nói tiếp.
Thẩm Thanh Huyền nhất thời cười tít mắt, duỗi tay túm đồng chí Đại Thâm …
Đồng chí Đại Thâm lập tức ngóc dậy cúi chào.
Cố Kiến Thâm bóp mũi y: “Không cho cười!”
Thẩm Thanh Huyền làm sao nhịn được?
Y phụt cười một tiếng, không cách nào kìm nén.
“Không giơ … Cố Cửu Uyên, ngươi vậy mà không giơ được!” Y vừa nói vừa cười, nào còn dáng vẻ người đứng đầu Thiên Đạo? Chẳng khác nào lão thập cửu nghịch ngợm gây sự của vạn vạn năm trước.
Cố Kiến Thâm tức giận kéo y qua: “Giơ được hay không em không biết sao!”
Thẩm Thanh Huyền càng nghĩ càng buồn cười … vui khôn tả nói: “Mau nói ta biết, lúc ta câu dẫn ngươi, ngươi có tâm trạng thế nào?”
Tâm trạng? Y không nói còn may, nói xong Cố Kiến Thâm lại giận điên lên, lập tức đè y: “Tâm trạng chính là mang em về Duy Tâm cung, làm …” Hắn dán vào tai y buông lời thô tục, Thẩm Thanh Huyền tê dại, ngoài miệng tiếp tục trêu hắn, “Còn giơ được hả?”
Cố Kiến Thâm lập tức cho y biết hắn giơ được hay không!
Hai người bắt đầu vật lộn, Thẩm Thanh Huyền vậy mà biết nói bậy: “Không giơ mà cứng tới vậy, giơ được thì phải làm sao đây?”
Cố Kiến Thâm nhìn y, lại nghe lời y nói, hồn suýt chút nữa bị câu đi luôn!
May mà hắn là lão yêu quái trăm triệu năm, nếu không cứ tiếp tục buông thả dục vọng, còn phi thăng gì nữa, chỉ sợ sẽ bị X tẫn nhân vong.
Về sau Thẩm Thanh Huyền vẫn chịu không nổi, ngặt nỗi miệng không ngừng nói bậy, nhất định phải trêu Cố Kiến Thâm cho bằng được: “Không muốn không muốn, không muốn Cố giơ đâu muốn Cố không giơ cơ.”
Cố Kiến Thâm bị y trêu cho tâm can loạn chiến, hận không thể thao chết y.
Hai người làm bừa, trong lòng lại ngọt như được bôi mật.
Cố Kiến Thâm yêu chết con người y, cực yêu Thẩm Thanh Huyền hoàn toàn mở rộng cửa lòng với hắn.
Cô đơn trăm triệu năm, một mình một cõi trên Vạn Tú sơn, y là người đứng đầu Thiên Đạo, là Thẩm Thanh Huyền lạnh lùng, là Tôn chủ tối cao được người người hướng tới nhưng không thể chạm vào.
Nhưng hiện giờ Cố Kiến Thâm đã có thể hoàn toàn cạy mở hàn băng vạn năm này, nâng niu trái tim đơn thuần, chạm vào linh hồn luyến lưu từ khi hắn còn là thiếu niên.
Thiên kiêu của Thượng Tín phong, Tiểu Liên Hoa nghịch ngợm gây sự, tình cảm chân thành của hắn.
Cố Kiến Thâm chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày, hắn lại thấy biệt danh “Cố không giơ” này rất ngọt ngào.
Thẩm Thanh Huyền vừa gọi hắn như thế, hắn liền đè y ra, về sau gần như trở thành ám hiệu của hai người.
Tuy không cần ám hiệu, hai người vẫn có thể làm tới đảo điên trời đất, nhưng kỳ lạ thay, ám hiệu ấy như bí mật nhỏ của họ, ấm áp khiến lòng người mềm mại.
Lần này hạ phàm, vì sai người sai thời điểm mà ngược nhau tơi bời, nhưng rất may sau khi trở về, hai người chỉ còn lại ngọt ngào âu yếm.
Cố Kiến Thâm tự nói với lòng phải thật quý trọng y.
Thẩm Thanh Huyền cũng hoàn toàn thoát khỏi gông xiềng, biểu hiện ra con người chân thật của mình.
Khắp thiên địa này, người có thể bao dung y đều đã đi, nhưng vẫn còn lại người này.
Độc nhất vô nhị, chỉ có một người, đời đời kiếp kiếp sẽ không bao giờ rời xa y.
Cố … của y. Vừa nghĩ đến, Thẩm Thanh Huyền lại không kìm được cười khúc khích.
Cố Kiến Thâm trừng y: “Lại nghĩ bậy bạ gì đó?”
Thẩm Thanh Huyền sợ hắn lại đè y ra làm nữa, vội vàng đứng đắn nói: “Không nghĩ gì hết!”
Sau cùng Cố Kiến Thâm vẫn kéo người tới nhào nặn cho hả dạ.
Dường như thấy hai người họ lại ngọt ngào chẳng xem ai ra gì, ngọc giản lại bắt đầu không yên phận.
Thẩm Thanh Huyền phát hiện ra đầu tiên: “Này, bên ta có nhiệm vụ mới.”
Cố Kiến Thâm cũng kiểm tra ngọc giản của mình.
Hai người trăm miệng một lời: “Lại trò vớ vẩn gì thế này.”
Hai người họ nhìn nhau, sau đó đổi ngọc giản, tiếp theo cùng nhau không nói gì.
Ngọc giản Tiểu Bạch: “Hai mươi bảy: Cố Kiến Thâm, tình cảm ta đối với ngươi không phải tình thân.” Bổ sung, “Xin câu dẫn Cố Kiến Thâm – người kính ngươi như trưởng bối.”
Ngọc giản Tiểu Hồng: “Hai mươi bảy: Thẩm Thanh Huyền, ta chưa bao giờ xem ngươi là phụ thân.” Bổ sung, “Xin đẩy ngã Thẩm Thanh Huyền – người một tay nuôi ngươi khôn lớn.”
Hai vị đại lão: “…”
Đây là thứ ngọc giản rách nát gì?
Chữa trị thang trời chẳng phải chuyện đứng đắn sao? Sao toàn làm mấy trò bẽ mặt thế kia!
Ngay tại thời điểm cả hai đều muốn vứt ngọc giản, nhóm ngọc giản đồng loạt giãy nảy hiện một hàng chữ: “Thỉnh thoảng thêm xíu tình thú có thể gia tăng tình cảm.”
Tình thú …
Thẩm Thanh Huyền nhìn Cố Kiến Thâm.
Cố Kiến Thâm cũng nhìn Thẩm Thanh Huyền.
Chẳng hiểu sao hai người đều nghĩ tới《Chín chín tám mươi mốt tư thế》 của thập sư huynh Thượng Đức phong.
Nếu nhớ không lầm thì cái tập tranh khó thể nhìn thẳng kia chứa không ít “tình thú”.
Nhưng liên quan quái gì tới chữa trị thang trời?
Nếu thập sư huynh không gặp nạn, hắn còn tưởng thập sư huynh đang giỡn mặt họ.
Thẩm Thanh Huyền cau mày nói: “Ngọc giản này thật cổ quái.”
Cố Kiến Thâm nói: “Nhưng hoàn thành nhiệm vụ, thang trời thật sự được phục hồi.”
Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn: “Ngươi cho rằng vì sao thang trời lại hỏng?”
Cố Kiến Thâm lắc đầu.
Bọn họ đều không biết câu trả lời, nếu muốn biết chỉ có thể phục hồi hoàn toàn thang trời, leo lên tìm hiểu thực hư.
Cố Kiến Thâm hắng giọng bảo: “Không cần phải nghĩ nhiều, dù sao thì những nhiệm vụ này không khó, chúng ta nghiêm túc phục hồi là được.”
Thẩm Thanh Huyền trừng hắn: “Sao lại không khó? Cái này quá khó rồi!”
Cố Kiến Thâm định nói tiếp, Thẩm Thanh Huyền sực nhớ ra một chuyện: “Hỏng, ta quên mất Tiểu Huân rồi.”
Y quả thực quên béng Mộc Huân …
Quên không còn một mống!
Hai người họ ở thế gian mấy chục năm, sau khi về lại chỉ biết dính vào nhau … mà Mộc Huân …
Thẩm Thanh Huyền đứng dậy nói: “Chắc y tỉnh rồi, ta đi thăm.”
Cố Kiến Thâm đương nhiên không cản y.
Thẩm Thanh Huyền vội vã vào Thiên điện, thấy Mộc Huân còn đang ngủ thì nhẹ nhàng thở ra.
Trước khi đi Thẩm Thanh Huyền đã điều trị thân thể cho Mộc Huân, nhưng y khôi phục khá chậm, đã mấy chục năm qua mà không có chuyển biến nhiều.
Thẩm Thanh Huyền bắt mạch cho y, phát hiện đã không còn gì đáng ngại.
Cố Kiến Thâm khẽ hỏi: “Thánh nhân Khinh Nhiễm không sao chứ?”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Không sao.”
Cố Kiến Thâm nói: “Linh nhãn của Duy Tâm cung ở bên trên, y dưỡng thương ở đây nhất định sẽ khôi phục nhanh chóng.”
Thẩm Thanh Huyền khẽ thở dài: “Chỉ mong sau khi tỉnh lại y đừng hồ đồ nữa.”
Y lo lắng không phải không có lý.
Thực ra khi y và Cố Kiến Thâm còn là thiếu niên, Tâm Vực và Thiên Đạo vẫn chưa đến mức không đội trời chung như hiện giờ.
Mặc dù đạo bất đồng không thể bàn luận, nhưng cũng không đối địch nhau, cùng lắm là nước giếng không phạm nước sông.
Thậm chí nếu ngưỡng mộ lẫn nhau vẫn có thể trở thành bằng hữu.
Nhưng từ lúc Cố Kiến Thâm phản bội, Tâm Vực tiếp nhận “nghịch tử” này, quan hệ đôi bên bắt đầu chuyển xấu cấp tốc.
Hiện giờ Thẩm Thanh Huyền có thể hiểu được nguyên do.
Chắc hẳn thời gian đó sư phụ sợ Cố Kiến Thâm và phong chủ Thượng Đức gặp mặt, cho nên cố gắng khiến quan hệ hai bên căng thẳng, cả đời không qua lại với nhau.
Không gặp sẽ không có sư đồ tàn sát … Tuy là hạ hạ sách, nhưng chỉ có thể làm vậy, vì khúc mắc giữa họ là chuyện không thể nói.
Phong chủ Thượng Tín cũng không nỡ lãng phí một trái tim chân thành của Cố Kiến Thâm.
Về sau hai bên càng căng thẳng, đến khi phong chủ Thượng Tín phi thăng, Vạn Pháp tông biến mất, Thiên Đạo và Tâm Vực đã rơi vào tình thế ngươi chết ta sống.
Mấy ngàn năm qua xảy ra vô số chuyện, trong đó ba đồ đệ của Thẩm Thanh Huyền gây chuyện nhiều nhất.
Ngoại trừ Xích Dương Tử đứng ra hòa giải, Hạ Chỉ Qua và Mộc Huân đều thuộc phái ác chiến vang dội.
Hên là sau khi thành thánh ba người đã yên tĩnh hơn rất nhiều, nhưng sâu trong xương vẫn hận thấu Tâm Vực.
Thẩm Thanh Huyền không hiểu nổi nguyên do, chắc có liên quan đến tín ngưỡng chăng?
Y bế quan quanh năm nên không quản họ được, mà sau này cũng sẽ không quản.
Hiện giờ nghĩ nhiều như vậy là do Thẩm Thanh Huyền sợ Mộc Huân tỉnh lại sẽ ầm ĩ.
Vừa khéo là Cố Kiến Thâm vừa đi, Mộc Huân liền tỉnh lại.
Thẩm Thanh Huyền bất thình lình đối diện đôi mắt tím kia mà ngẩn người.
Mộc Huân không hề buồn ngủ, y ngồi dậy, đôi mắt hẹp dài nhìn chòng chọc Thẩm Thanh Huyền: “Sư phụ, ngươi và ma đế kia có quan hệ gì?”
Ngoài miệng gọi sư phụ, nhưng nào có ngữ điệu cung kính của một người đồ đệ?
Thẩm Thanh Huyền tức giận: “Ta còn chưa hỏi ngươi, ngươi ầm ĩ cái gì? Tại sao linh điền bị hủy? Xảy ra chuyện gì với Loạn Ưng?”
Mộc Huân nhíu mày, dời mắt sang chỗ khác: “Không có gì.”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Không có gì, cho nên ngay cả mạng mình cũng không cần?”
Đó giờ Mộc Huân vốn là người không chịu gò bó, trông thì có vẻ cởi mở, chứ thực ra rất bướng, mười con trâu cũng kéo không lại.
Y không lên tiếng, Thẩm Thanh Huyền tiếp tục nói: “Chuyện riêng của ngươi cùng lắm ta không hỏi, nhưng đừng tự hủy hoại bản thân.”
Nào ngờ hỗn tiểu tử này lại hộc cho một câu: “Dù sao sư phụ sẽ phi thăng, đến lúc đó …”
Thẩm Thanh Huyền cả giận: “Ta phi thăng ngươi đi chết?”
Mộc Huân không đáp, nhưng mày nhíu chặt, hiển nhiên có ý định đó.
Thẩm Thanh Huyền sắp bị y làm tức chết: “Ta nuôi ngươi lớn từng này, cũng coi như nửa phụ mẫu của ngươi, vậy mà ngươi báo đáp ta vậy sao?”
Mộc Huân vẫn rất sợ Thẩm Thanh Huyền giận, y cúi đầu, nhìn chằm chằm giường, không nói được nửa lời.
Thẩm Thanh Huyền thở dài: “Rốt cục đã gặp phải chuyện gì, nói ta nghe thử xem.”
Ngờ đâu thằng nhóc thối không sợ trời không sợ đất, đảo loạn thiên địa lại tách một tiếng, rơi một giọt lệ.
Mộc Huân không phải người, rơi lệ cũng không phải nước mắt loài người.
Thẩm Thanh Huyền nhất thời cuống lên: “Khóc cái gì?” Nước mắt tiểu tử này tương đương với máu nhân loại, rơi nhiều sẽ chết người đó.
Mộc Huân rốt cục mở miệng: “Sư phụ, xin ngài mặc kệ ta.”
“Ngươi …” Thẩm Thanh Huyền cả giận, “Đứa nhỏ này thật là …”
Mộc Huân buông tay, dùng giọng nói cực thấp: “Đồ nhi bất hiếu, đời này chỉ nguyện sư phụ vấn đỉnh Thiên Đạo, thoát khỏi thế tục luân hồi.”
Thẩm Thanh Huyền nhìn y là biết nhất định sẽ không cạy được ngọc từ miệng con trai này.
“Ngươi không muốn nói cũng chẳng sao.” Thẩm Thanh Huyền đành bảo, “Nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Tuy ra ngoài nhưng y vẫn để lại một luồng thần thức vòng quanh Thiên điện, sợ Mộc Huân gặp chuyện không may.
Thẩm Thanh Huyền không đi tìm Cố Kiến Thâm, y lắc lư hết một vòng, quyết định đi gặp Loạn Ưng.
Mộc Huân sa sút như thế nhất định không thoát khỏi liên quan với Loạn Ưng.
Y không cách nào tìm được nguyên do từ phía Mộc Huân, vậy đi tìm Loạn Ưng thử xem.
Cứ tưởng xuất cung mới có thể nhìn thấy Loạn Ưng, nào ngờ lại vô tình gặp hắn trên đường.
Thẩm Thanh Huyền đang đắn đo nên nói chuyện với hắn thế nào, thế mà Loạn Ưng lại chủ động tiếp cận y, còn mở miệng rằng: “Rốt cục ngươi muốn thế nào?
Một câu không đầu không đuôi, Thẩm Thanh Huyền hoàn toàn nghe không hiểu.
Loạn Ưng không nhìn y, rũ mắt nói: “Mạng ta mặc ngươi tùy tiện lấy, nhưng đừng trêu chọc bệ hạ có được không?”
Thẩm Thanh Huyền càng thêm mê mang: Ta muốn mạng ngươi làm gì? Hơn nữa ta mà không chọc bệ hạ ngươi, bệ hạ ngươi sẽ đánh chết ngươi đó có biết không?
Hai câu này khiến Thẩm Thanh Huyền chẳng hiểu ra sao, thậm chí y còn sinh ra ảo tưởng.
Chẳng lẽ Loạn Ưng thích Cố Kiến Thâm? Cho nên muốn đuổi y đi?
Rồi đến Mộc Huân thích Loạn Ưng, cầu mà không được nên chết lên chết xuống?
Cái bậy bạ gì thế này!
Thẩm Thanh Huyền toan mở miệng, Loạn Ưng lại tiếp tục nói: “Mộc Khinh Nhiễm … Ta nợ ngươi, ta dùng mạng trả cho ngươi, cho nên đừng dằn vặt nữa được không?”
Tôn chủ đại nhân hiểu rồi, thì ra Loạn Ưng tưởng y là Mộc Huân.
Nhưng vì sao hắn cho rằng y là Mộc Huân?
Thẩm Thanh Huyền cứ ngỡ mình nghe lầm, vì vậy lặp lại: “Không …”
Chữ giơ chưa kịp nói ra, Cố Kiến Thâm đã nhào tới cắn môi y, không cho nói tiếp.
Thẩm Thanh Huyền nhất thời cười tít mắt, duỗi tay túm đồng chí Đại Thâm …
Đồng chí Đại Thâm lập tức ngóc dậy cúi chào.
Cố Kiến Thâm bóp mũi y: “Không cho cười!”
Thẩm Thanh Huyền làm sao nhịn được?
Y phụt cười một tiếng, không cách nào kìm nén.
“Không giơ … Cố Cửu Uyên, ngươi vậy mà không giơ được!” Y vừa nói vừa cười, nào còn dáng vẻ người đứng đầu Thiên Đạo? Chẳng khác nào lão thập cửu nghịch ngợm gây sự của vạn vạn năm trước.
Cố Kiến Thâm tức giận kéo y qua: “Giơ được hay không em không biết sao!”
Thẩm Thanh Huyền càng nghĩ càng buồn cười … vui khôn tả nói: “Mau nói ta biết, lúc ta câu dẫn ngươi, ngươi có tâm trạng thế nào?”
Tâm trạng? Y không nói còn may, nói xong Cố Kiến Thâm lại giận điên lên, lập tức đè y: “Tâm trạng chính là mang em về Duy Tâm cung, làm …” Hắn dán vào tai y buông lời thô tục, Thẩm Thanh Huyền tê dại, ngoài miệng tiếp tục trêu hắn, “Còn giơ được hả?”
Cố Kiến Thâm lập tức cho y biết hắn giơ được hay không!
Hai người bắt đầu vật lộn, Thẩm Thanh Huyền vậy mà biết nói bậy: “Không giơ mà cứng tới vậy, giơ được thì phải làm sao đây?”
Cố Kiến Thâm nhìn y, lại nghe lời y nói, hồn suýt chút nữa bị câu đi luôn!
May mà hắn là lão yêu quái trăm triệu năm, nếu không cứ tiếp tục buông thả dục vọng, còn phi thăng gì nữa, chỉ sợ sẽ bị X tẫn nhân vong.
Về sau Thẩm Thanh Huyền vẫn chịu không nổi, ngặt nỗi miệng không ngừng nói bậy, nhất định phải trêu Cố Kiến Thâm cho bằng được: “Không muốn không muốn, không muốn Cố giơ đâu muốn Cố không giơ cơ.”
Cố Kiến Thâm bị y trêu cho tâm can loạn chiến, hận không thể thao chết y.
Hai người làm bừa, trong lòng lại ngọt như được bôi mật.
Cố Kiến Thâm yêu chết con người y, cực yêu Thẩm Thanh Huyền hoàn toàn mở rộng cửa lòng với hắn.
Cô đơn trăm triệu năm, một mình một cõi trên Vạn Tú sơn, y là người đứng đầu Thiên Đạo, là Thẩm Thanh Huyền lạnh lùng, là Tôn chủ tối cao được người người hướng tới nhưng không thể chạm vào.
Nhưng hiện giờ Cố Kiến Thâm đã có thể hoàn toàn cạy mở hàn băng vạn năm này, nâng niu trái tim đơn thuần, chạm vào linh hồn luyến lưu từ khi hắn còn là thiếu niên.
Thiên kiêu của Thượng Tín phong, Tiểu Liên Hoa nghịch ngợm gây sự, tình cảm chân thành của hắn.
Cố Kiến Thâm chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày, hắn lại thấy biệt danh “Cố không giơ” này rất ngọt ngào.
Thẩm Thanh Huyền vừa gọi hắn như thế, hắn liền đè y ra, về sau gần như trở thành ám hiệu của hai người.
Tuy không cần ám hiệu, hai người vẫn có thể làm tới đảo điên trời đất, nhưng kỳ lạ thay, ám hiệu ấy như bí mật nhỏ của họ, ấm áp khiến lòng người mềm mại.
Lần này hạ phàm, vì sai người sai thời điểm mà ngược nhau tơi bời, nhưng rất may sau khi trở về, hai người chỉ còn lại ngọt ngào âu yếm.
Cố Kiến Thâm tự nói với lòng phải thật quý trọng y.
Thẩm Thanh Huyền cũng hoàn toàn thoát khỏi gông xiềng, biểu hiện ra con người chân thật của mình.
Khắp thiên địa này, người có thể bao dung y đều đã đi, nhưng vẫn còn lại người này.
Độc nhất vô nhị, chỉ có một người, đời đời kiếp kiếp sẽ không bao giờ rời xa y.
Cố … của y. Vừa nghĩ đến, Thẩm Thanh Huyền lại không kìm được cười khúc khích.
Cố Kiến Thâm trừng y: “Lại nghĩ bậy bạ gì đó?”
Thẩm Thanh Huyền sợ hắn lại đè y ra làm nữa, vội vàng đứng đắn nói: “Không nghĩ gì hết!”
Sau cùng Cố Kiến Thâm vẫn kéo người tới nhào nặn cho hả dạ.
Dường như thấy hai người họ lại ngọt ngào chẳng xem ai ra gì, ngọc giản lại bắt đầu không yên phận.
Thẩm Thanh Huyền phát hiện ra đầu tiên: “Này, bên ta có nhiệm vụ mới.”
Cố Kiến Thâm cũng kiểm tra ngọc giản của mình.
Hai người trăm miệng một lời: “Lại trò vớ vẩn gì thế này.”
Hai người họ nhìn nhau, sau đó đổi ngọc giản, tiếp theo cùng nhau không nói gì.
Ngọc giản Tiểu Bạch: “Hai mươi bảy: Cố Kiến Thâm, tình cảm ta đối với ngươi không phải tình thân.” Bổ sung, “Xin câu dẫn Cố Kiến Thâm – người kính ngươi như trưởng bối.”
Ngọc giản Tiểu Hồng: “Hai mươi bảy: Thẩm Thanh Huyền, ta chưa bao giờ xem ngươi là phụ thân.” Bổ sung, “Xin đẩy ngã Thẩm Thanh Huyền – người một tay nuôi ngươi khôn lớn.”
Hai vị đại lão: “…”
Đây là thứ ngọc giản rách nát gì?
Chữa trị thang trời chẳng phải chuyện đứng đắn sao? Sao toàn làm mấy trò bẽ mặt thế kia!
Ngay tại thời điểm cả hai đều muốn vứt ngọc giản, nhóm ngọc giản đồng loạt giãy nảy hiện một hàng chữ: “Thỉnh thoảng thêm xíu tình thú có thể gia tăng tình cảm.”
Tình thú …
Thẩm Thanh Huyền nhìn Cố Kiến Thâm.
Cố Kiến Thâm cũng nhìn Thẩm Thanh Huyền.
Chẳng hiểu sao hai người đều nghĩ tới《Chín chín tám mươi mốt tư thế》 của thập sư huynh Thượng Đức phong.
Nếu nhớ không lầm thì cái tập tranh khó thể nhìn thẳng kia chứa không ít “tình thú”.
Nhưng liên quan quái gì tới chữa trị thang trời?
Nếu thập sư huynh không gặp nạn, hắn còn tưởng thập sư huynh đang giỡn mặt họ.
Thẩm Thanh Huyền cau mày nói: “Ngọc giản này thật cổ quái.”
Cố Kiến Thâm nói: “Nhưng hoàn thành nhiệm vụ, thang trời thật sự được phục hồi.”
Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn: “Ngươi cho rằng vì sao thang trời lại hỏng?”
Cố Kiến Thâm lắc đầu.
Bọn họ đều không biết câu trả lời, nếu muốn biết chỉ có thể phục hồi hoàn toàn thang trời, leo lên tìm hiểu thực hư.
Cố Kiến Thâm hắng giọng bảo: “Không cần phải nghĩ nhiều, dù sao thì những nhiệm vụ này không khó, chúng ta nghiêm túc phục hồi là được.”
Thẩm Thanh Huyền trừng hắn: “Sao lại không khó? Cái này quá khó rồi!”
Cố Kiến Thâm định nói tiếp, Thẩm Thanh Huyền sực nhớ ra một chuyện: “Hỏng, ta quên mất Tiểu Huân rồi.”
Y quả thực quên béng Mộc Huân …
Quên không còn một mống!
Hai người họ ở thế gian mấy chục năm, sau khi về lại chỉ biết dính vào nhau … mà Mộc Huân …
Thẩm Thanh Huyền đứng dậy nói: “Chắc y tỉnh rồi, ta đi thăm.”
Cố Kiến Thâm đương nhiên không cản y.
Thẩm Thanh Huyền vội vã vào Thiên điện, thấy Mộc Huân còn đang ngủ thì nhẹ nhàng thở ra.
Trước khi đi Thẩm Thanh Huyền đã điều trị thân thể cho Mộc Huân, nhưng y khôi phục khá chậm, đã mấy chục năm qua mà không có chuyển biến nhiều.
Thẩm Thanh Huyền bắt mạch cho y, phát hiện đã không còn gì đáng ngại.
Cố Kiến Thâm khẽ hỏi: “Thánh nhân Khinh Nhiễm không sao chứ?”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Không sao.”
Cố Kiến Thâm nói: “Linh nhãn của Duy Tâm cung ở bên trên, y dưỡng thương ở đây nhất định sẽ khôi phục nhanh chóng.”
Thẩm Thanh Huyền khẽ thở dài: “Chỉ mong sau khi tỉnh lại y đừng hồ đồ nữa.”
Y lo lắng không phải không có lý.
Thực ra khi y và Cố Kiến Thâm còn là thiếu niên, Tâm Vực và Thiên Đạo vẫn chưa đến mức không đội trời chung như hiện giờ.
Mặc dù đạo bất đồng không thể bàn luận, nhưng cũng không đối địch nhau, cùng lắm là nước giếng không phạm nước sông.
Thậm chí nếu ngưỡng mộ lẫn nhau vẫn có thể trở thành bằng hữu.
Nhưng từ lúc Cố Kiến Thâm phản bội, Tâm Vực tiếp nhận “nghịch tử” này, quan hệ đôi bên bắt đầu chuyển xấu cấp tốc.
Hiện giờ Thẩm Thanh Huyền có thể hiểu được nguyên do.
Chắc hẳn thời gian đó sư phụ sợ Cố Kiến Thâm và phong chủ Thượng Đức gặp mặt, cho nên cố gắng khiến quan hệ hai bên căng thẳng, cả đời không qua lại với nhau.
Không gặp sẽ không có sư đồ tàn sát … Tuy là hạ hạ sách, nhưng chỉ có thể làm vậy, vì khúc mắc giữa họ là chuyện không thể nói.
Phong chủ Thượng Tín cũng không nỡ lãng phí một trái tim chân thành của Cố Kiến Thâm.
Về sau hai bên càng căng thẳng, đến khi phong chủ Thượng Tín phi thăng, Vạn Pháp tông biến mất, Thiên Đạo và Tâm Vực đã rơi vào tình thế ngươi chết ta sống.
Mấy ngàn năm qua xảy ra vô số chuyện, trong đó ba đồ đệ của Thẩm Thanh Huyền gây chuyện nhiều nhất.
Ngoại trừ Xích Dương Tử đứng ra hòa giải, Hạ Chỉ Qua và Mộc Huân đều thuộc phái ác chiến vang dội.
Hên là sau khi thành thánh ba người đã yên tĩnh hơn rất nhiều, nhưng sâu trong xương vẫn hận thấu Tâm Vực.
Thẩm Thanh Huyền không hiểu nổi nguyên do, chắc có liên quan đến tín ngưỡng chăng?
Y bế quan quanh năm nên không quản họ được, mà sau này cũng sẽ không quản.
Hiện giờ nghĩ nhiều như vậy là do Thẩm Thanh Huyền sợ Mộc Huân tỉnh lại sẽ ầm ĩ.
Vừa khéo là Cố Kiến Thâm vừa đi, Mộc Huân liền tỉnh lại.
Thẩm Thanh Huyền bất thình lình đối diện đôi mắt tím kia mà ngẩn người.
Mộc Huân không hề buồn ngủ, y ngồi dậy, đôi mắt hẹp dài nhìn chòng chọc Thẩm Thanh Huyền: “Sư phụ, ngươi và ma đế kia có quan hệ gì?”
Ngoài miệng gọi sư phụ, nhưng nào có ngữ điệu cung kính của một người đồ đệ?
Thẩm Thanh Huyền tức giận: “Ta còn chưa hỏi ngươi, ngươi ầm ĩ cái gì? Tại sao linh điền bị hủy? Xảy ra chuyện gì với Loạn Ưng?”
Mộc Huân nhíu mày, dời mắt sang chỗ khác: “Không có gì.”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Không có gì, cho nên ngay cả mạng mình cũng không cần?”
Đó giờ Mộc Huân vốn là người không chịu gò bó, trông thì có vẻ cởi mở, chứ thực ra rất bướng, mười con trâu cũng kéo không lại.
Y không lên tiếng, Thẩm Thanh Huyền tiếp tục nói: “Chuyện riêng của ngươi cùng lắm ta không hỏi, nhưng đừng tự hủy hoại bản thân.”
Nào ngờ hỗn tiểu tử này lại hộc cho một câu: “Dù sao sư phụ sẽ phi thăng, đến lúc đó …”
Thẩm Thanh Huyền cả giận: “Ta phi thăng ngươi đi chết?”
Mộc Huân không đáp, nhưng mày nhíu chặt, hiển nhiên có ý định đó.
Thẩm Thanh Huyền sắp bị y làm tức chết: “Ta nuôi ngươi lớn từng này, cũng coi như nửa phụ mẫu của ngươi, vậy mà ngươi báo đáp ta vậy sao?”
Mộc Huân vẫn rất sợ Thẩm Thanh Huyền giận, y cúi đầu, nhìn chằm chằm giường, không nói được nửa lời.
Thẩm Thanh Huyền thở dài: “Rốt cục đã gặp phải chuyện gì, nói ta nghe thử xem.”
Ngờ đâu thằng nhóc thối không sợ trời không sợ đất, đảo loạn thiên địa lại tách một tiếng, rơi một giọt lệ.
Mộc Huân không phải người, rơi lệ cũng không phải nước mắt loài người.
Thẩm Thanh Huyền nhất thời cuống lên: “Khóc cái gì?” Nước mắt tiểu tử này tương đương với máu nhân loại, rơi nhiều sẽ chết người đó.
Mộc Huân rốt cục mở miệng: “Sư phụ, xin ngài mặc kệ ta.”
“Ngươi …” Thẩm Thanh Huyền cả giận, “Đứa nhỏ này thật là …”
Mộc Huân buông tay, dùng giọng nói cực thấp: “Đồ nhi bất hiếu, đời này chỉ nguyện sư phụ vấn đỉnh Thiên Đạo, thoát khỏi thế tục luân hồi.”
Thẩm Thanh Huyền nhìn y là biết nhất định sẽ không cạy được ngọc từ miệng con trai này.
“Ngươi không muốn nói cũng chẳng sao.” Thẩm Thanh Huyền đành bảo, “Nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Tuy ra ngoài nhưng y vẫn để lại một luồng thần thức vòng quanh Thiên điện, sợ Mộc Huân gặp chuyện không may.
Thẩm Thanh Huyền không đi tìm Cố Kiến Thâm, y lắc lư hết một vòng, quyết định đi gặp Loạn Ưng.
Mộc Huân sa sút như thế nhất định không thoát khỏi liên quan với Loạn Ưng.
Y không cách nào tìm được nguyên do từ phía Mộc Huân, vậy đi tìm Loạn Ưng thử xem.
Cứ tưởng xuất cung mới có thể nhìn thấy Loạn Ưng, nào ngờ lại vô tình gặp hắn trên đường.
Thẩm Thanh Huyền đang đắn đo nên nói chuyện với hắn thế nào, thế mà Loạn Ưng lại chủ động tiếp cận y, còn mở miệng rằng: “Rốt cục ngươi muốn thế nào?
Một câu không đầu không đuôi, Thẩm Thanh Huyền hoàn toàn nghe không hiểu.
Loạn Ưng không nhìn y, rũ mắt nói: “Mạng ta mặc ngươi tùy tiện lấy, nhưng đừng trêu chọc bệ hạ có được không?”
Thẩm Thanh Huyền càng thêm mê mang: Ta muốn mạng ngươi làm gì? Hơn nữa ta mà không chọc bệ hạ ngươi, bệ hạ ngươi sẽ đánh chết ngươi đó có biết không?
Hai câu này khiến Thẩm Thanh Huyền chẳng hiểu ra sao, thậm chí y còn sinh ra ảo tưởng.
Chẳng lẽ Loạn Ưng thích Cố Kiến Thâm? Cho nên muốn đuổi y đi?
Rồi đến Mộc Huân thích Loạn Ưng, cầu mà không được nên chết lên chết xuống?
Cái bậy bạ gì thế này!
Thẩm Thanh Huyền toan mở miệng, Loạn Ưng lại tiếp tục nói: “Mộc Khinh Nhiễm … Ta nợ ngươi, ta dùng mạng trả cho ngươi, cho nên đừng dằn vặt nữa được không?”
Tôn chủ đại nhân hiểu rồi, thì ra Loạn Ưng tưởng y là Mộc Huân.
Nhưng vì sao hắn cho rằng y là Mộc Huân?
/224
|