Anh nắm tay Tô Tiểu Ly, xoay người rời đi.
Còn bạn Tô vẫn ngơ ngác nhìn anh kéo tay cô.
Lần đầu tiên được một người con trai dắt tay thì ra là cảm giác như vậy.
Ngón tay anh thon dài sạch sẽ, nắm chặt tay cô, cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay anh truyền đến, phảng phất như một loại bảo vệ cô.
Mà vừa rồi, dáng vẻ anh vì cô dạy dỗ đầu con nhím thật sự quá đẹp trai.
Cô ngơ ngác nhìn anh, cảm giác giống như nằm mơ.
Anh đang giúp cô sao?
Có khả năng không? Cô liên tục làm anh xấu hổ trước mặt mọi người như vậy, anh cũng không vì thế mà ghét bỏ cô?
Hai người cứ đi như vậy, chân anh rất dài, bước đi phải nhanh hơn cô mới đúng.
Nhưng anh lại thả chậm tốc độ, phối hợp với bước chân của cô.
Quan tâm như vậy đến cả bạn Tô cũng cảm nhận được.
Trong đầu lại càng kêu ong ong.
Cô phải nói gì đó, nhưng cô đã há miệng mà vẫn không thể nói cái gì.
Hình như tim đang đập rất mạnh.
Thịch thịch, thịch.
Chờ đến khi anh dừng lại, bạn Tô mới phát hiện, hai người bọn họ đã đi tới một cửa hàng đồ uống nhỏ trong khu nghỉ ngơi của sinh viên đại học R.
Một tay Vệ Nhiên đẩy cửa, tay kia vẫn nhất định không buông cô ra, mãi đến khi dẫn cô đến một vị trí yên tĩnh lại thoải mái ở gần cửa sổ cách đó không xa.
“Ngồi đi.” Anh nói.
Sau đó, nhân viên phục vụ đến đợi bọn họ gọi đồ uống.
Anh hỏi cô: “Muốn uống chút gì không?”
Ánh mắt anh giống như bầu trời đêm đầy sao, giống như vô số ánh sáng rực rỡ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của bạn Tô đột nhiên lại đỏ ửng.
“Tùy, tùy anh.”
Vệ Nhiên nhìn cô một cái, sau đó gọi cho cô trân châu dừa.
Bạn Tô lập tức mở to hai mắt.
Món yêu thích nhất của cô!
Sao có thể trùng hợp như vậy?
“Sao thế?” Vệ Nhiên hơi nhướn lông mày: “Không thích à?”
Không không không, thích, thích quá ý.
Bạn học Tô gật đầu y như gà mổ thóc.
Con ngươi đen như đầy sao của chàng trai nào đó hình như hơi lóe một phát, sau đó anh khẽ mỉm cười, nói: “Vậy là tốt rồi.”
Vệ sư huynh dịu dàng, Vệ sư huynh thân thiết.
Woa, mọi thứ quá không chân thực rồi.
Giống như tiếng động bên tai đều yên tĩnh hết, chỉ còn nghe được tiếng tim đập.
Sau đó, vô cùng xấu hổ.
Cứ khi gặp được Vệ công tử là bạn Tô lại không cách nào khống chế được hành động của bản thân, hơn nữa lúc này lại chỉ có hai người ở một chỗ, lại càng không biết phải làm sao rồi.
Không hiểu tại sao đột nhiên bạn Tô lại nhớ tới cảnh trong sơn động hồ ly.
Cô chỉ nhìn thấy thím hồ ly dán cả người lên trên chàng trai áo trắng tuấn lãng trước mắt, mà anh lại là dáng vẻ nhàn nhã bình tĩnh.
Lạ nhất chính là, trong hình ảnh làm người ta mặt hồng tim đập, nhưng anh lại giống như không hề bị ảnh hưởng.
Bạn Tô nào đó học mỹ thuật tạo hình, đột nhiên liên tưởng đến hình ảnh như vậy.
Nữ yêu nghìn năm năm xưa lại có tình cảm với tiên nhân trẻ tuổi anh tuấn, nhưng dù yêu nữ kia có cố gắng dùng mị thuật ra sao, chàng tiên nhân vẫn dùng khuôn mặt dịu dàng đứng đó, không giận cũng không vui.
Giống như đã sớm nhìn thấu được hồng trần hỗn loạn.
Đột nhiên, cô cảm thấy trong lòng có chút buồn bực.
Chàng trai như vậy chắc là có chuyện giấu trong lòng rồi?
Nhưng nghĩ như vậy cũng chỉ trong nháy mắt.
Bởi vì mọi chuyện phía sau như nào tất cả mọi người đều biết rõ.
Thần thú, nhiệm vụ, cầu hôn… Cô rất vất vả để bồi dưỡng lại cảm xúc đau buồn thương tổn lúc đó từ sư huynh nhà mình.
Trong nháy mắt bị chụp lên cái mác trở thành người của anh rồi.
Nhưng mà, tại sao cô nhìn Vệ sư huynh lại nghĩ đến hình ảnh đó?
A a a, chắc chắn là cô bị áp bức quá lâu.
Tẩu hỏa nhập ma rồi.
Vì thế bạn Tô lẩm nhẩm: Nhanh tỉnh lại, nhanh tỉnh lại.
Bầu không khí đang rất tốt, cô nói xem sao cô lại muốn nói những chuyện không đâu này hả?
May mà Vệ đại công tử đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Lúc cô nói chuyện không đâu anh đã từng thấy rồi, huống chi chỉ là thất thần một chút này.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô gái trước mặt, dáng vẻ đáng yêu, không biết trong miệng đang lẩm bẩm gì đó, đột nhiên anh cảm thấy được thả lỏng trước nay chưa từng có.
Thật là kỳ lạ, cô không phải xinh đẹp, nhưng lại có thể để anh gặp qua là không quên được.
Mặc dù, tiếp xúc thân mật hơn bình thường cũng có một phần nguyên nhân trong đó.
Nhưng hơn đó là vì một loại cảm giác.
Một loại đơn thuần không chút che giấu nào làm người ta cảm giác giống như được ánh mặt trời chiếu ánh nắng.
Ánh mặt trời giữa trưa chiếu vào trong tiệm, rơi trên khăn trải bàn kẻ caro màu đỏ.
Trong tiệm mở nhạc nhẹ làm cho người ta thấy thoải mái.
Anh ngồi đối diện cô, lông mi dài khẽ rung, cô sợ sệt ngước mắt nhìn anh rồi lại nhanh chóng dời tầm mắt.
Nhìn thế nào cũng là dáng vẻ cô
Còn bạn Tô vẫn ngơ ngác nhìn anh kéo tay cô.
Lần đầu tiên được một người con trai dắt tay thì ra là cảm giác như vậy.
Ngón tay anh thon dài sạch sẽ, nắm chặt tay cô, cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay anh truyền đến, phảng phất như một loại bảo vệ cô.
Mà vừa rồi, dáng vẻ anh vì cô dạy dỗ đầu con nhím thật sự quá đẹp trai.
Cô ngơ ngác nhìn anh, cảm giác giống như nằm mơ.
Anh đang giúp cô sao?
Có khả năng không? Cô liên tục làm anh xấu hổ trước mặt mọi người như vậy, anh cũng không vì thế mà ghét bỏ cô?
Hai người cứ đi như vậy, chân anh rất dài, bước đi phải nhanh hơn cô mới đúng.
Nhưng anh lại thả chậm tốc độ, phối hợp với bước chân của cô.
Quan tâm như vậy đến cả bạn Tô cũng cảm nhận được.
Trong đầu lại càng kêu ong ong.
Cô phải nói gì đó, nhưng cô đã há miệng mà vẫn không thể nói cái gì.
Hình như tim đang đập rất mạnh.
Thịch thịch, thịch.
Chờ đến khi anh dừng lại, bạn Tô mới phát hiện, hai người bọn họ đã đi tới một cửa hàng đồ uống nhỏ trong khu nghỉ ngơi của sinh viên đại học R.
Một tay Vệ Nhiên đẩy cửa, tay kia vẫn nhất định không buông cô ra, mãi đến khi dẫn cô đến một vị trí yên tĩnh lại thoải mái ở gần cửa sổ cách đó không xa.
“Ngồi đi.” Anh nói.
Sau đó, nhân viên phục vụ đến đợi bọn họ gọi đồ uống.
Anh hỏi cô: “Muốn uống chút gì không?”
Ánh mắt anh giống như bầu trời đêm đầy sao, giống như vô số ánh sáng rực rỡ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của bạn Tô đột nhiên lại đỏ ửng.
“Tùy, tùy anh.”
Vệ Nhiên nhìn cô một cái, sau đó gọi cho cô trân châu dừa.
Bạn Tô lập tức mở to hai mắt.
Món yêu thích nhất của cô!
Sao có thể trùng hợp như vậy?
“Sao thế?” Vệ Nhiên hơi nhướn lông mày: “Không thích à?”
Không không không, thích, thích quá ý.
Bạn học Tô gật đầu y như gà mổ thóc.
Con ngươi đen như đầy sao của chàng trai nào đó hình như hơi lóe một phát, sau đó anh khẽ mỉm cười, nói: “Vậy là tốt rồi.”
Vệ sư huynh dịu dàng, Vệ sư huynh thân thiết.
Woa, mọi thứ quá không chân thực rồi.
Giống như tiếng động bên tai đều yên tĩnh hết, chỉ còn nghe được tiếng tim đập.
Sau đó, vô cùng xấu hổ.
Cứ khi gặp được Vệ công tử là bạn Tô lại không cách nào khống chế được hành động của bản thân, hơn nữa lúc này lại chỉ có hai người ở một chỗ, lại càng không biết phải làm sao rồi.
Không hiểu tại sao đột nhiên bạn Tô lại nhớ tới cảnh trong sơn động hồ ly.
Cô chỉ nhìn thấy thím hồ ly dán cả người lên trên chàng trai áo trắng tuấn lãng trước mắt, mà anh lại là dáng vẻ nhàn nhã bình tĩnh.
Lạ nhất chính là, trong hình ảnh làm người ta mặt hồng tim đập, nhưng anh lại giống như không hề bị ảnh hưởng.
Bạn Tô nào đó học mỹ thuật tạo hình, đột nhiên liên tưởng đến hình ảnh như vậy.
Nữ yêu nghìn năm năm xưa lại có tình cảm với tiên nhân trẻ tuổi anh tuấn, nhưng dù yêu nữ kia có cố gắng dùng mị thuật ra sao, chàng tiên nhân vẫn dùng khuôn mặt dịu dàng đứng đó, không giận cũng không vui.
Giống như đã sớm nhìn thấu được hồng trần hỗn loạn.
Đột nhiên, cô cảm thấy trong lòng có chút buồn bực.
Chàng trai như vậy chắc là có chuyện giấu trong lòng rồi?
Nhưng nghĩ như vậy cũng chỉ trong nháy mắt.
Bởi vì mọi chuyện phía sau như nào tất cả mọi người đều biết rõ.
Thần thú, nhiệm vụ, cầu hôn… Cô rất vất vả để bồi dưỡng lại cảm xúc đau buồn thương tổn lúc đó từ sư huynh nhà mình.
Trong nháy mắt bị chụp lên cái mác trở thành người của anh rồi.
Nhưng mà, tại sao cô nhìn Vệ sư huynh lại nghĩ đến hình ảnh đó?
A a a, chắc chắn là cô bị áp bức quá lâu.
Tẩu hỏa nhập ma rồi.
Vì thế bạn Tô lẩm nhẩm: Nhanh tỉnh lại, nhanh tỉnh lại.
Bầu không khí đang rất tốt, cô nói xem sao cô lại muốn nói những chuyện không đâu này hả?
May mà Vệ đại công tử đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Lúc cô nói chuyện không đâu anh đã từng thấy rồi, huống chi chỉ là thất thần một chút này.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô gái trước mặt, dáng vẻ đáng yêu, không biết trong miệng đang lẩm bẩm gì đó, đột nhiên anh cảm thấy được thả lỏng trước nay chưa từng có.
Thật là kỳ lạ, cô không phải xinh đẹp, nhưng lại có thể để anh gặp qua là không quên được.
Mặc dù, tiếp xúc thân mật hơn bình thường cũng có một phần nguyên nhân trong đó.
Nhưng hơn đó là vì một loại cảm giác.
Một loại đơn thuần không chút che giấu nào làm người ta cảm giác giống như được ánh mặt trời chiếu ánh nắng.
Ánh mặt trời giữa trưa chiếu vào trong tiệm, rơi trên khăn trải bàn kẻ caro màu đỏ.
Trong tiệm mở nhạc nhẹ làm cho người ta thấy thoải mái.
Anh ngồi đối diện cô, lông mi dài khẽ rung, cô sợ sệt ngước mắt nhìn anh rồi lại nhanh chóng dời tầm mắt.
Nhìn thế nào cũng là dáng vẻ cô
/37
|