Không ngờ Mặc đại thần có thể dùng thủ đoạn này thu phục bạn Tô.
Lập tức Tiểu Mễ cảm thấy một sự thay đổi sâu sắc với đại thần vẫn luôn dùng hình tượng vương tử này.
“Mễ ơi, có phải cậu cũng thấy anh ấy rất phúc hắc?”
Mắt bạn Tô lấp lánh nhìn về phía Tiểu Mễ, đột nhiên cảm thấy được mình tìm được một sự hi vọng.
Làm không tốt, Tiểu Mễ sẽ ủng hộ cô, sau đó đi ra khỏi ánh sáng của sư huynh nhà mình, rồi sau đó sư huynh sẽ sợ ảnh hưởng hình tượng không kết hôn với cô nữa.
Không ngờ được…
Tiểu Mễ nói: “Đại thần thật đẹp trai, còn biết dùng thủ đoạn này để thắng được loại người như cậu.”
Bạn Tô hết chỗ nói rồi.
Rốt cuộc thế giới này bị sao vậy, vì sao đến cả Tiểu Mễ như con trai cũng bị sư huynh nhà mình làm say mê rồi.
Thật không phải là một dấu hiệu tốt.
Vì thế, cô đau buồn nhanh chóng thay quàn áo, mở cửa chạy chậm ra ngoài.
Đến nỗi Tiểu Mễ ở sau lưng gọi vài tiếng cũng không nghe thấy.
“Con nhóc Ly tử này muốn đi đâu vậy chứ?”
Tiểu Mễ lẩm bẩm, đành ra đóng cửa lại.
Trên thực tế, bạn Tô đang chạy như điên trong sân trường.
Đương nhiên, nói là chạy như điên có phần hơi quá, thật ra cô chỉ là đi nhanh hơn bình thường thôi.
Nhưng trong lòng cô thì đúng là đang chạy như điên.
Cô đang tưởng tượng bản thân giống như cô gái trong phim truyền hình của bà nội Quỳnh Dao bị hôn nhân trói chân.
Bởi vì người con trai vẫn luôn lạnh lùng với mình đột nhiên lại dây dưa, vì thế cô đau lòng hô to: “Tôi không cần, tôi không cần, tôi không cần.”
Sau đó trong lòng quá rối loạn phải chạy ra ngoài.
Nếu lúc này có cơn mưa rơi xuống thì thật quá hoàn mỹ rồi.
Cô còn có thể hát thêm vài câu trong phim “Tình thâm thâm, vũ mông mông.*”
* Tình thâm thâm, vũ mông mông là tên gốc của bộ phim Tân dòng sông ly biệt. Đây cũng là câu đầu tiên trong bài Biệt khúc chờ nhau của Triệu Vy thể hiện trong phim nhé.
Nhưng mà thời tiết bây giờ lại rất tốt.
Đầu tháng tư, thành phố B bước vào mùa xuân.
Nhiệt độ không khí trở nên ấm áp.
Vốn là bạn Tô còn mặc một bộ áo bông màu bạc, lại chỉ mặc một chiếc áo T-shirt trắng, bên ngoài khoác một áo len hở cổ màu bạc dài tới đầu gối chạy đến đây.
Dọc đường đi gió nhẹ nhàng thổi bay góc áo, còn có mái đầu tóc dài, nhìn rất phiêu dật.
Vì thế, thỉnh thoảng sẽ có vài bạn nam nhìn cô thêm vài lần.
Sau đó, cách cô không xa có một người có thân thể cao ráo vừa ngừng lại trong chốc lát.
Một bạn học nam đeo mắt kính có kiểu đầu con nhím.
“Vệ sư huynh cân nhắc lại một chút được không? Tới tham dự buổi tiệc tối nay của chúng ta, một phút thông cũng được.”
Thì ra là có người muốn mời Vệ Nhiên tham dự bữa tiệc của khoa bọn họ.
Trước giờ Vệ Nhiên vẫn không thích những trường hợp này, vì thế giữa đường thấy đầu nhím này đến gần, cố tỏ vẻ thân thiết ân cần lôi kéo làm quen, anh cũng chỉ cười nhẹ, tiếp tục đi đường.
Chỉ là không ngờ, tự nhiên có thể gặp bóng dáng màu trắng của cô gái nào đó.
Hình như cô, rất thích màu trắng…
Phát hiện này làm anh hơi thất thần một chút, tầm mắt cũng nhìn qua đó.
“Ô, kia chẳng phải là Tô Tiểu Ly của khoa Nghệ thuật sao?” Vì để cho chàng trai nào đó tập trung sự chú ý lên người mình, cậu ta có chút khoa trương hô to.
Quả nhiên, cậu ta vừa nói như vậy, đôi mắt sâu của chàng trai nào đó cũng liếc nhìn cậu ta một chút.
Đầu con nhím tự động giải thích ánh mắt lướt qua của chàng trai nào đó thành: Cậu quen?
“Biết biết, cô ấy rất nổi tiếng ở khoa Nghệ Thuật, nghe nói rất được nữ sinh chào đón.”
Trước kia lúc cậu ta theo đuổi một nữ sinh của khoa Nghệ Thuật, đã tận mắt nhìn thấy nhiều lần cảnh tượng các cô gái khác vây quanh cô.
Trong lòng kêu một tiếng thật hâm mộ, nghĩ thầm, nếu các người đẹp này vây quanh cậu ta thì thật tốt.
Chàng trai nào đó hơi hơi nhíu mày, giống như đang suy nghĩ điều gì.
Sau đó, bạn học đeo kính đầu con nhím tự mãn.
Ngao, Vệ đại sư huynh lại có vẻ mặt này, cậu thật kích động!
Cậu không dễ dàng gì mà có thể bắt chuyện với Vệ sư huynh, biết đâu lôi kéo làm quen một lúc, Vệ sư huynh có thể đồng ý tham gia bữa tiệc tối nay của mình.
Vì thế, ánh mắt của đầu con nhím lại phát sáng, còn ưỡn cái bộ ngực không có cơ bắp kia.
Đáng tiếc cậu không cẩn thận, phỏng đoán nhầm vẻ mặt của Vệ đại công tử, tự cho là thông minh ra vẻ hiểu biết.
“Vệ sư huynh, đây là Tô Tiểu Ly, nghe nói lúc mới vào cũng có người theo đuổi, dù sao thì ngực cũng to mà!”
Một ánh mắt sắc bén quét qua, đầu con nhím lại hoàn toàn không phát hiện.
“Nhưng mà cô ấy đều từ chối, nghe nói là thầm mến một chàng trai nào đó.” Đầu con nhím thấy Vệ Nhiên không nói lời nào, còn tưởng rằng Vệ Nhiên đang nghe cậu ta nói.
Vì thế dùng sức hừ một tiếng: “Ai biết cô ấy có phải là Bách Hợp hay là gì gì đó không?”
Nếu không, một cô gái bình thường sao lại không nói chuyện yêu đương, còn từ chối những người theo đuổi cô!
Giọng điệu này của đầu con nhím, nghe như nào cũng thấy là không ăn được nho thì nói nho chua.
Con trai bát quái còn chưa tính, sợ nhất là bát quái nhưng lại tưởng mình rất thú vị.
Vậy thì không phải là bát quái nữa mà là não tàn.
Mà chàng trai nào đó, đối với lời nói của vị não tàn nào đó, mặc dù mặt không chút thay đổi nhưng ánh mắt ngày càng lăng liệt.
Chẳng qua, đối tượng bị lăng liệt không phải không phải não tàn xa lạ nào đang nói xấu người khác, mà chính là đầu con nhím kia.
Nhận ra bản thân thì cứ nói liên tục mà chàng trai nào đó vẫn không hé răng, nhưng lại có một cảm giác lạnh lẽo quanh mình.
Đầu con nhím nghĩ thầm, không lẽ bởi vì lời nói của mình không đủ sức tin tưởng?
Vì thế thân hình thấp bé của cậu lại ngước lên nhìn thân hình một mét tám mấy của Vệ Nhiên.
Lại bị đôi mắt đẹp của Vệ Nhiên truyền đến một tin tức thật đáng sợ.
Ôi, quá, ánh mắt quá sắc bén!
Rõ ràng cậu và Vệ sư huynh đang nói chuyện về phụ nữ, nói rất HAPPY, tại sao sư huynh lại có ánh mắt như này?
Không lẽ sư huynh không thích nói chuyện về phụ nữ?
Con nhím cúi đầu, chợt hiểu ra.
À, đúng rồi! Chắc là cậu chỉ gọi nhưng không chào hỏi gì Tô Tiểu Ly kia, cho
Lập tức Tiểu Mễ cảm thấy một sự thay đổi sâu sắc với đại thần vẫn luôn dùng hình tượng vương tử này.
“Mễ ơi, có phải cậu cũng thấy anh ấy rất phúc hắc?”
Mắt bạn Tô lấp lánh nhìn về phía Tiểu Mễ, đột nhiên cảm thấy được mình tìm được một sự hi vọng.
Làm không tốt, Tiểu Mễ sẽ ủng hộ cô, sau đó đi ra khỏi ánh sáng của sư huynh nhà mình, rồi sau đó sư huynh sẽ sợ ảnh hưởng hình tượng không kết hôn với cô nữa.
Không ngờ được…
Tiểu Mễ nói: “Đại thần thật đẹp trai, còn biết dùng thủ đoạn này để thắng được loại người như cậu.”
Bạn Tô hết chỗ nói rồi.
Rốt cuộc thế giới này bị sao vậy, vì sao đến cả Tiểu Mễ như con trai cũng bị sư huynh nhà mình làm say mê rồi.
Thật không phải là một dấu hiệu tốt.
Vì thế, cô đau buồn nhanh chóng thay quàn áo, mở cửa chạy chậm ra ngoài.
Đến nỗi Tiểu Mễ ở sau lưng gọi vài tiếng cũng không nghe thấy.
“Con nhóc Ly tử này muốn đi đâu vậy chứ?”
Tiểu Mễ lẩm bẩm, đành ra đóng cửa lại.
Trên thực tế, bạn Tô đang chạy như điên trong sân trường.
Đương nhiên, nói là chạy như điên có phần hơi quá, thật ra cô chỉ là đi nhanh hơn bình thường thôi.
Nhưng trong lòng cô thì đúng là đang chạy như điên.
Cô đang tưởng tượng bản thân giống như cô gái trong phim truyền hình của bà nội Quỳnh Dao bị hôn nhân trói chân.
Bởi vì người con trai vẫn luôn lạnh lùng với mình đột nhiên lại dây dưa, vì thế cô đau lòng hô to: “Tôi không cần, tôi không cần, tôi không cần.”
Sau đó trong lòng quá rối loạn phải chạy ra ngoài.
Nếu lúc này có cơn mưa rơi xuống thì thật quá hoàn mỹ rồi.
Cô còn có thể hát thêm vài câu trong phim “Tình thâm thâm, vũ mông mông.*”
* Tình thâm thâm, vũ mông mông là tên gốc của bộ phim Tân dòng sông ly biệt. Đây cũng là câu đầu tiên trong bài Biệt khúc chờ nhau của Triệu Vy thể hiện trong phim nhé.
Nhưng mà thời tiết bây giờ lại rất tốt.
Đầu tháng tư, thành phố B bước vào mùa xuân.
Nhiệt độ không khí trở nên ấm áp.
Vốn là bạn Tô còn mặc một bộ áo bông màu bạc, lại chỉ mặc một chiếc áo T-shirt trắng, bên ngoài khoác một áo len hở cổ màu bạc dài tới đầu gối chạy đến đây.
Dọc đường đi gió nhẹ nhàng thổi bay góc áo, còn có mái đầu tóc dài, nhìn rất phiêu dật.
Vì thế, thỉnh thoảng sẽ có vài bạn nam nhìn cô thêm vài lần.
Sau đó, cách cô không xa có một người có thân thể cao ráo vừa ngừng lại trong chốc lát.
Một bạn học nam đeo mắt kính có kiểu đầu con nhím.
“Vệ sư huynh cân nhắc lại một chút được không? Tới tham dự buổi tiệc tối nay của chúng ta, một phút thông cũng được.”
Thì ra là có người muốn mời Vệ Nhiên tham dự bữa tiệc của khoa bọn họ.
Trước giờ Vệ Nhiên vẫn không thích những trường hợp này, vì thế giữa đường thấy đầu nhím này đến gần, cố tỏ vẻ thân thiết ân cần lôi kéo làm quen, anh cũng chỉ cười nhẹ, tiếp tục đi đường.
Chỉ là không ngờ, tự nhiên có thể gặp bóng dáng màu trắng của cô gái nào đó.
Hình như cô, rất thích màu trắng…
Phát hiện này làm anh hơi thất thần một chút, tầm mắt cũng nhìn qua đó.
“Ô, kia chẳng phải là Tô Tiểu Ly của khoa Nghệ thuật sao?” Vì để cho chàng trai nào đó tập trung sự chú ý lên người mình, cậu ta có chút khoa trương hô to.
Quả nhiên, cậu ta vừa nói như vậy, đôi mắt sâu của chàng trai nào đó cũng liếc nhìn cậu ta một chút.
Đầu con nhím tự động giải thích ánh mắt lướt qua của chàng trai nào đó thành: Cậu quen?
“Biết biết, cô ấy rất nổi tiếng ở khoa Nghệ Thuật, nghe nói rất được nữ sinh chào đón.”
Trước kia lúc cậu ta theo đuổi một nữ sinh của khoa Nghệ Thuật, đã tận mắt nhìn thấy nhiều lần cảnh tượng các cô gái khác vây quanh cô.
Trong lòng kêu một tiếng thật hâm mộ, nghĩ thầm, nếu các người đẹp này vây quanh cậu ta thì thật tốt.
Chàng trai nào đó hơi hơi nhíu mày, giống như đang suy nghĩ điều gì.
Sau đó, bạn học đeo kính đầu con nhím tự mãn.
Ngao, Vệ đại sư huynh lại có vẻ mặt này, cậu thật kích động!
Cậu không dễ dàng gì mà có thể bắt chuyện với Vệ sư huynh, biết đâu lôi kéo làm quen một lúc, Vệ sư huynh có thể đồng ý tham gia bữa tiệc tối nay của mình.
Vì thế, ánh mắt của đầu con nhím lại phát sáng, còn ưỡn cái bộ ngực không có cơ bắp kia.
Đáng tiếc cậu không cẩn thận, phỏng đoán nhầm vẻ mặt của Vệ đại công tử, tự cho là thông minh ra vẻ hiểu biết.
“Vệ sư huynh, đây là Tô Tiểu Ly, nghe nói lúc mới vào cũng có người theo đuổi, dù sao thì ngực cũng to mà!”
Một ánh mắt sắc bén quét qua, đầu con nhím lại hoàn toàn không phát hiện.
“Nhưng mà cô ấy đều từ chối, nghe nói là thầm mến một chàng trai nào đó.” Đầu con nhím thấy Vệ Nhiên không nói lời nào, còn tưởng rằng Vệ Nhiên đang nghe cậu ta nói.
Vì thế dùng sức hừ một tiếng: “Ai biết cô ấy có phải là Bách Hợp hay là gì gì đó không?”
Nếu không, một cô gái bình thường sao lại không nói chuyện yêu đương, còn từ chối những người theo đuổi cô!
Giọng điệu này của đầu con nhím, nghe như nào cũng thấy là không ăn được nho thì nói nho chua.
Con trai bát quái còn chưa tính, sợ nhất là bát quái nhưng lại tưởng mình rất thú vị.
Vậy thì không phải là bát quái nữa mà là não tàn.
Mà chàng trai nào đó, đối với lời nói của vị não tàn nào đó, mặc dù mặt không chút thay đổi nhưng ánh mắt ngày càng lăng liệt.
Chẳng qua, đối tượng bị lăng liệt không phải không phải não tàn xa lạ nào đang nói xấu người khác, mà chính là đầu con nhím kia.
Nhận ra bản thân thì cứ nói liên tục mà chàng trai nào đó vẫn không hé răng, nhưng lại có một cảm giác lạnh lẽo quanh mình.
Đầu con nhím nghĩ thầm, không lẽ bởi vì lời nói của mình không đủ sức tin tưởng?
Vì thế thân hình thấp bé của cậu lại ngước lên nhìn thân hình một mét tám mấy của Vệ Nhiên.
Lại bị đôi mắt đẹp của Vệ Nhiên truyền đến một tin tức thật đáng sợ.
Ôi, quá, ánh mắt quá sắc bén!
Rõ ràng cậu và Vệ sư huynh đang nói chuyện về phụ nữ, nói rất HAPPY, tại sao sư huynh lại có ánh mắt như này?
Không lẽ sư huynh không thích nói chuyện về phụ nữ?
Con nhím cúi đầu, chợt hiểu ra.
À, đúng rồi! Chắc là cậu chỉ gọi nhưng không chào hỏi gì Tô Tiểu Ly kia, cho
/37
|