Chương 4
Lâm Tường Vi đến căn nhà mới đã là năm ngày, cũng đã quen với điều kiện sống, mọi việc trôi qua đều rất tốt nhưng mấy bữa nay đều không thấy dượng đâu, mà theo cách nói của dì thì dượng đang đi công tác xa, nhưng mà có cần đi lâu vậy không, bỏ dì một mình dì sẽ buồn chết, còn có cả ông nội bà nội các anh em cô đến bây giờ vẫn chưa thưởng thức nhan sắc qua. Tuy vậy, cuộc sống của cô cùng các anh đều an an ổn ổn, vô âu vô lo, rất rất thoải mái, còn phần tụ họp gia đình kia thì để tính sau đi!
Cửa phòng bỗng " Cạch" một tiếng bật mở, dì cô bước vào, thấy cô ngẩn ngơ bèn lay nhẹ:" Vi Vi, Vi Vi, con bị sao vậy?"
- "Dạ... Con không sao, chỉ nghĩ chút chuyện thôi! Mà dì tìm con có chuyện gì không?"- Lâm Tường Vi ngẩng đầu nhìn người dì bỗng nhiên xuất hiện trong phòng mình.
Dì cô bĩu môi, như giận dỗi nói:" Bộ không có chuyện gì vẫn không tìm con được à?"
Cô vẫn chưa thoát khỏi mơ hồ, ngây thơ nghiêng đầu:" Nhưng mà... dì không có chuyện thì tìm con làm gì? Dì à! Có phải dì đến thời kỳ tiền mãn kinh nên khả năng suy nghĩ sụt giảm đúng không ạ? Không được rồi, dì à, dì có biết ngoài thị trường có thuốc nào cho phụ nữ tiền mãn kinh không? Hay là dì gọi điện cho dượng..." Thấy không khí trong phòng hơi là lạ, Lâm Tường Vi ngừng nói, mắt vô tội nhìn dì, một bộ dáng dì à con không có sai à nha!
Tức khắc, mặt dì út đã tối càng thêm tối, trán hiện rõ ba vạch đen cuồn cuộn ác khí, đầu hình như có làn khói xám đung đưa lượn lờ thấp thoáng bóng mấy con quạ đen bay ngang, mà hình như chúng còn để lại tiếng kêu dễ nghe nữa!
Sau một lúc, hình như IQ tăng vọt, Lâm Tường Vi biết mình đụng chạm nỗi đau tuổi tác- kẻ thù lớn nhất của phụ nữ mói chung và của dì nói riêng, bè rất thức thời chân vắt lên cổ, một mạch chạy ra của phòng, còn ngoan ngoãn để lại một câu:" Dì út yêu dấu thân thương, dì đừng trừng nữa, mắt sẽ mỏi đó, nếu mệt có thể nằm nghỉ một lát, con sẽ không ngại mùi người già của dì dính lên giường con đâu..."Rồi chạy đi tuốt.
Dì út ngồi trên giường bỗng đứng phắt dậy chạy đuổi theo, miệng la to:" Lâm Tường Vi, đừng để dì bắt được con, nếu không dì sẽ băm con thành hàng trăm mảnh".
Tiếng la của phu nhân Lâm vang dội làm cả Lâm gia như trải qua dư trấn của một trận động đất nào đó, rung chuyển không ngừng. Trên trần phòng khách, chùm đèn thủy tinh va vào nhau kêu leng keng, dưới đất, mấy người hầu vì giật mình làm vỡ hàng loạt bình cổ quý, đầu bếp đang nêm gia vị bị giật mình đổ nguyên hủ muối vào nồi chè đậu xanh, trợ bếp đang nấu món cay cầm nguyên thớt ớt xay lệch tay úp thẳng vào mặt bếp chính, chắc có lẽ mặt bếp chính độ đàn hồi tốt nên nguyên đống ớt xay bay như phi tiêu vào nồi chè, trộn lẫn với đống muối, có thể nói nồi chè tráng miệng bữa chiều của Lâm gia chúng ta đã biến thành một hỗn hợp kì quái còn tốt hơn cả thuốc tiêu chảy. Còn trên nóc nhà, tình trạng còn thảm hại hơn gấp mấy lần, cả đàn chim bay tán loạn, nhưng vì dây thần kinh của chúng vốn yếu ớt nên sợ quá vừa bay vừa thả phân, mùi hôi thối bốc nồng nặc Lâm viên... Phải công nhận, tần số sóng âm của Lâm phu nhân còn tốt hơn cả tiếng bò rống, chó sủa, sói hú, hổ gầm,... nói chung là đủ loại thứ tiếng gầm rú của thế giới động vật phong phú, khâm phục, thật khâm phục a~
Trong khi đó, ở cổng lớn Lâm gia, một chiếc Limousine dài chễm chệ đứng, chiếm phần lớn diện tích cổng, chủ nhân chiếc xe là hai vị tóc bạc nhàn nhã ngồi cắn hạt dưa, đợi cổng mở. Đợi đến nỗi cắn mòn răng vẫn không có ai, hai người đích thân bước ra, khí thế vô cùng nhưng... ba giây sau, hàng loạt tiếng " vèo" với mục tiêu là đám người màu đen nổi bật kia, cứ thế mà phóng thẳng xuống, bãi phân chim thuận theo tự nhiên mà dính thẳng lên Lâm lão và Lâm lão phu nhân...
--- ------ ---------
Hai giờ sau, phòng khách Lâm gia...
Sau khi tồi tệ qua đi, toàn bộ người hầu Lâm gia huy động toàn bộ lực lượng tích cực dọn dẹp bãi chiến trường được tạo ra từ tiếng " rống" của phu nhân họ, trong lòng thầm oán" Phu nhân, chúng tôi chỉ là người hầu, đừng hại chúng tôi vậy chứ, thối chết chúng tôi rồi!"
Còn hai vị bị dính phân kia đã tắm rửa thay đồ sạch sẽ, hình như là chà hết gần một chai sữa tắm nên da thêm rất nhiều nếp nhăn, hiện bây giờ đang âm trầm ngồi trên sô pha, còn bên cạnh là hai đại nhân vật làm mưa làm gió Lâm gia hai giờ trước, mặt cuối gằm tỏ vẻ hối lỗi. Sau lưng họ là toàn bộ đông đủ các thành viên Lâm gia, ai ai cũng biểu tình lo lắng.
-" Mẹ, con xin lỗi, tất cả là do con, không liên quan gì đến Vi Vi, con xin nhận tội!"- An Hiểu Nguyệt nói
Dượng út Lâm Chấn Hoa ở đằng sau thương vợ, nói đỡ:" Mẹ à, dù sao hôm nay cũng là ngày tụ họp gia đình, không nể mặt con trai mẹ thì mẹ cũng phải nhìn mấy cháu, vẻ mặt của mẹ dọa chúng nó sợ rồi kìa! Dù sao thì Nguyệt Nguyệt cũng không cố ý..."
-" Không cố ý, không cố ý mà ta và cha con bị dính đầy cái thứ dơ bẩn kia, chỉ biết binh vợ"- Lập tức bị Lâm lão phu nhân phản bác
-" Yên nhi, tôi thấy Chấn Hoa nói cũng đúng, bà bỏ qua lần này đi..."- Lâm lão Lâm Diệc Phi lay tay vợ, một biểu tình trẻ nhỏ làm nũng.
Ôn Tiểu Yên không chịu nổi bị chồng và con trai năn nỉ, rất ý tứ mà đằng hắng một cái, ý bảo chồng mình thu liễm lại cái bộ dáng kia đi, thật rất kinh tởm, con cháu phía sau đều che miệng nhịn cười đến đau bụng, một bộ dáng chật vật! Thử tưởng tượng một lão ông hơn bảy mươi tóc bạc hết đầu mà lại làm một bộ dạng tiểu hài tử mắt long lanh chớp chớp, rùng mình, thật sự là không tưởng tượng nổi, quá là khó coi đi!
Nghe ý tứ của vợ, Lâm lão thu liễm hơn nhiều, yên lặng thu nhỏ sự tồn tại của mình trước mấy chục ánh mắt của mọi người. Lão phu nhân lập tức đằng hắng cái nữa giải vây cho chồng, miệng nói:" Nể tình ông và con trai, tôi không truy cứu nguyên nhân, cũng đến lúc ăn tối, mau vào phòng ăn thôi".
Nghe lời lão phu nhân, mọi người lục đục đi vào phòng bếp. Lúc vợ chồng Lâm lão đi ngang qua bốn đứa trẻ, thấy chúng vẫn không nhúc nhích bèn nói:" Sao không vào ăn? Các cháu đừng ngại, từ nay trở đi đây là nhà của các cháu, có ủy khuất gì có Lâm gia làm chỗ dựa, con cháu Lâm gia là phải đỉnh thiên lập địa, đừng sợ, mau đi"- Nói rồi dắt tay mấy đứa cháu vào phòng ăn, đây là bọn họ tuổi già mới có cháu a, phải cưng chiều, phải cưng chiều a~
Lâm Tường Vi cảm thụ nhiệt độ ấm áp truyền đến từ lòng bàn tay, mắt bỗng ửng hồng, cả đời cô lần đầu tiên cảm nhận được thế nào là gia đình, thế nào là được che chở, mặc dù ngày xưa cũng có mẹ thương yêu nhưng mẹ thì đi làm sáng đêm, cha thì rượu chè be bét, cô hoàn toàn không cảm nhận được cái thứ tình cảm gia đình mà mỗi người bạn trong lớp cô nhắc tới. Bây giờ thì hoàn toàn khác, có anh, có dì, có dượng, có ông bà yêu thương che chở, cô- Lâm Tường Vi tự hứa với lòng sẽ không làm gia đình mình thất vọng, sẽ bảo vệ gia đình của mình, bảo vệ thật tốt, thật tốt!
/10
|