Chương 10
Chuyện kiếp trước
Chuyện kiếp trước
Reng...reng...reng
Đồng hồ báo thức chỉ đúng 6 giờ, cô gái trên giường bật dậy, leo xuống giường xếp gọn chăn mền rồi vào nhà vệ sinh đánh răng, rửa mặt, thay đồ, vơ vội chiếc bánh dang dở ngày hôm qua để ăn dọc đường rồi mang đô dép vải đã cũ ra khỏi nhà, đi bộ đến đại lý vé số.
-" Cô Lý, buổi sáng tốt lành ạ!"- Cô gập người chào cô chủ đại lý
-" Chào Vi Vi, vé số của cháu đây!"- Cô chủ đại lý đưa xấp vé số
-" Dạ!"- Nhận lấy xấp vé số, tay còn lại đưa tiền cho cô chủ đại lý
Xong xuôi đâu vào đấy, cô cúi chào rồi đi bán.
Trưa đến, ánh nắng chói nhưng vẫn không xua được sự lạnh lẽo của thành phố A vào tiết cuối thu, lạnh đến run người.
Lâm Tường Vi nhìn xấp vé số còn dày, thở dài, lại nghe tiếng kêu kháng nghị của bụng, cô liền tấp vào một tiệm bánh, mua cái bánh hai đồng ăn lót dạ...
.
.
.
Tại sân bay thành phố A...
Đám đông hỗn loạn vây quanh một chàng trai, tiếng hò hét kích động kéo theo không ít sự chú ý của hành khách.
Giữa đám đông, chàng trai vẫn điềm nhiên bước đi, hoàn toàn lạnh lùng trước sự kích động của fan hâm mộ.
Dáng người cao ráo, đôi chân dài bao bọc bởi chiếc quần jeans đen, đôi giày adidas xanh dương,áo phông xám, khoác đen. Khuôn mặt bị che bởi chiếc khẩu trang nên không nhìn rõ ngũ quan nhưng chỉ cần liếc qua liền biết hắn rất đẹp trai!
Thật sự đậy là lần đầu tiên anh đến nơi này. Quả thật nơi này rất lạnh, ngay cả lúc trưa nắng gắt vẫn có thể lạnh đến run người. Tuy vậy, sự nhiệt tình của fan thành phố A khiến anh cảm thấy ấm áp. Nhìn anh bên ngoài lạnh lùng vậy thôi chứ bên trong đã rất kích động rồi!
Về đến khách sạn, Dương Thiên Khải mặc kệ hình tượng, nhào ngay vào phòng ấm áp, thật sự là quá lạnh!
Chiếc mũi Dương Thiên Khải đỏ ửng, đầu liên tục dụi vào chăn bông mềm, trông hệt như con mèo nhỏ đang làm nũng, cực kì đáng yêu!
Cảm thấy ấm hơn, anh nhìn trời lạnh bên ngoài, nhàm chán duỗi lưng một cái, anh đứng dậy khoác thêm chiếc áo lông dày rồi phi như bay trước sự giám sát chặt chẽ của quản lý.
.
.
.
Ngã tư đường, mọi người đông đúc nhộn nhịp di chuyển.
Đằng Tây, mặt trời dần đi xuống, đất trời chìm trong màu ráng chiều, trời cũng càng ngày càng lạnh, bước chân mọi người cũng càng ngày càng nhanh như muốn về cho kịp ăn bữa cơm tối.
Trong quán cà phê ngay mặt đường, Dương Thiên Khải ngồi nhâm nhi ly cà phê ấm nhưng mắt lại chăm chú nhìn bóng dáng nhỏ bé bên lề đường.
Xuyên qua tấm kính, một cô gái đang bán vé số. Trời lạnh, làn gió buốt khẽ thổi làm tung chiếc váy mỏng tang, cơ thể cô gái bỗng rung một cái, rồi lại chào bán vé số tiếp.
Làn tóc dài lay động theo từng nhịp di chuyển trên đôi giày vải sờn rách. Ánh nắng chiều chiếu lên làm đổ bóng cô lên mặt đường như thương cảm, muốn sưởi ấm cho cô gái nhỏ.
Dương Thiên Khải nhìn mọi người kéo áo bông trên người, rồi nhìn lại cô gái ăn mặc mỏng tan, cô ấy không lạnh hay sao?
Thấy cô cầm xấp vé số dày, lòng thương người của anh trỗi dậy, bật dậy đi ra ngoài.
Chợt thấy cô gái toan bỏ vé số vào thùng rác, anh bước nhanh lại, giơ tay ngăn" Đừng bỏ, tôi mua hết!"
Câu nói hòa lẫn với tiếng người nhưng cũng đủ để Lâm Tường Vi nghe được. Cô bỗng cảm thấy ấm áp, trước giờ cô bán vé số, chưa có người nào mua vé số của cô vì muốn giúp đỡ, huống chi là đã cuối giờ sổ.
Cô ngẩng đầu, mỉm cười" Cảm ơn anh nhưng mà.. giờ sổ xố đã qua rồi!"
-" Khộng sao."
-" Nếu anh muốn thì không cần bỏ tiền, tôi có thể cho anh!"
-" Nhưng mà... tôi vẫn muốn trả tiền!"- Anh bá đạo giựt xấp vé số, rồi bá đạo nhét tiền vào tay cô" Cầm mà đi mua chiếc áo bông mặc!"
Xong, nghênh ngang rời đi. Để lại Lâm Tường Vi đờ đẫn nhìn theo bóng lưng thấp thoáng, trong lòng cô thầm nghĩ, tên bá đạo, tên đáng ghét.
/10
|