Đến lúc đó người chịu khổ lại là cô.
"Hả? Em đang ở đây phàn nào sao?" Hoắc Phi Đoạt híp mắt, mô mỏng khẽ mở.
Vốn muốn phủ nhận, dù sao người ta cũng là ông chủ lớn là đại ca xã hội đen đó.
Còn cô chỉ là một cô bé bình thường bị mất trí.
Làm sao liều mạng cùng người ta được, thật đúng là lấy trứng chọi đá mà.
Nhưng Ngũ Y Y không phục tính tình cố chấp lại nổi dậy.
Chỉ là ngẩn mặt lên, hất mũi lên trời. Nói: "Đúng vậy đúng vậy! Em đúng là đang phàn nàn. Vì sao ở trên giường muốn em phục vụ anh, ở trong bồn tắm còn muốn em phục vụ anh nữa chứ!"
"Bởi vì em là người hầu của anh! Là người hầu theo sát bên cạnh!" Hoắc Phi Đoạt lập tức trả lời.
"Người hầu theo sát bên cạnh? Người hầu thì người hầu, cái gì mà theo sát bên cạnh?" Ngũ Y Y lầu bầu.
Hoắc Phi Đoạt vẫn nhắm hai mắt hưởng thụ.
Mở miệng nói: "Có thể phàn nàn, nhưng việc trong tay không thể dừng!"
"Người hầu chính là tình trạng hiện giờ của em, đấm bóp lưng cho anh, làm việc theo mệnh lệnh của anh." Còn theo sát bên người, chính là cái em vừa mới nói!"
Hoắc Phi Đoạt cẩn thận quan sát Ngũ Y Y, giải thích câu "người hầu theo sát bên cạnh" đúng nghĩa với trách nhiệm.
"Em vừa mới nói cái gì?"
Ngũ Y Y nghe hiểu nửa câu đầu nhưng nửa câu sau lại không hiểu, cô vừa mới nói gì chứ.
"Muốn anh làm mẫu cho em xem không?"
Bây giờ Ngũ Y Y đã hối hận tại sao cô lại hỏi câu kia.
"Đúng là ở trên giường phải phục vụ anh, cái này gọi là theo sát bên cạnh!"
Lúc này Ngũ Y Y đã bị Hoắc Phi Đoạt trần truồng bế lên.
Chuyện về sau, có thể suy nghĩ rồi.
... ...... ...... ...... ........
"Tốt, Thạch Điền, chuyện lần này rất cảm ơn ông!"
Âu Dương Chấn Đình cầm điện thoại, tất nhiên là đang nói chuyện với Thạch Điền Thái Lang.
"Âu Dương, bây giờ nói cảm ơn là quá sớm. Đợi đến khi có tin tốt, ông đến đây mời tôi uống trà là được, ha ha!"
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Thạch Điền Thái Lang.
"Chúng ta cùng chờ đợi!"
Âu Dương Chấn Đình cúp điện thoại, nụ cười vừa rồi còn trên mặt lập tức biến mất.
Thật giống như ông ta chưa từng cười.
"Tiêu Lạc, hành động lần này, chỉ là cho Hoắc Phi Đoạt một cái cảnh cáo nhỏ. Nói cho nó biết, chúng ta muốn tìm nó để lấy lại thứ thuộc về chúng ta."
Tiêu Lạc ngồi một bên, khẽ gật đầu.
Tiêu Lạc thầm nghĩ Âu Dương Chân Đình này không phải là người tầm thường.
Trong ba ngày ngắn ngủi, đã có thể tập họp được những kẻ thù của Hoắc Phi Đoạt trong phạm vi khu vực Châu Á về cùng một chỗ.
Bọn họ chuẩn bị tiến hành "nghiệm thu" từng chỗ làm ăn của Hoắc Phi Đoạt ở Châu Á.
Nhìn những năm tới này, cuộc sống của Hoắc Phi Đoạt sẽ thế nào.
Tiêu Lạc đang chờ xem bộ dạng lúng túng không biết làm sao của Hoắc Phi Đoạt.
Sau khi trở lại phòng mình, Tiêu Lạc lấy một ảnh chụp từ trong ngăn kéo ra.
Trong hình, cô gái có hai mắt thật to, mà đôi mắt kia như biết cười.
Lông mi cong cong, cái mũi tinh xảo khéo léo.
Cô mặt áo sơ mi màu tím, làm nổi bật làn da trắng nõn.
Mà bên dưới là quần jean, càng tôn lên vẻ hoạt bát thanh xuân của cô.
Cô bé này còn có thể là ai. Chính là Ngũ Y Y.
Không quên được Y Y luôn yếu đuối vô lực lại cố gắng giả vờ kiên cường.
Không quên được Y Y luôn cười ngây ngô đối với mình.
Càng không quên được cái hôn của Y Y khiến anh đỏ mặt tim đập nhanh.
Tiêu Lạc cúi đầu nhìn quần áo trên người
"Hả? Em đang ở đây phàn nào sao?" Hoắc Phi Đoạt híp mắt, mô mỏng khẽ mở.
Vốn muốn phủ nhận, dù sao người ta cũng là ông chủ lớn là đại ca xã hội đen đó.
Còn cô chỉ là một cô bé bình thường bị mất trí.
Làm sao liều mạng cùng người ta được, thật đúng là lấy trứng chọi đá mà.
Nhưng Ngũ Y Y không phục tính tình cố chấp lại nổi dậy.
Chỉ là ngẩn mặt lên, hất mũi lên trời. Nói: "Đúng vậy đúng vậy! Em đúng là đang phàn nàn. Vì sao ở trên giường muốn em phục vụ anh, ở trong bồn tắm còn muốn em phục vụ anh nữa chứ!"
"Bởi vì em là người hầu của anh! Là người hầu theo sát bên cạnh!" Hoắc Phi Đoạt lập tức trả lời.
"Người hầu theo sát bên cạnh? Người hầu thì người hầu, cái gì mà theo sát bên cạnh?" Ngũ Y Y lầu bầu.
Hoắc Phi Đoạt vẫn nhắm hai mắt hưởng thụ.
Mở miệng nói: "Có thể phàn nàn, nhưng việc trong tay không thể dừng!"
"Người hầu chính là tình trạng hiện giờ của em, đấm bóp lưng cho anh, làm việc theo mệnh lệnh của anh." Còn theo sát bên người, chính là cái em vừa mới nói!"
Hoắc Phi Đoạt cẩn thận quan sát Ngũ Y Y, giải thích câu "người hầu theo sát bên cạnh" đúng nghĩa với trách nhiệm.
"Em vừa mới nói cái gì?"
Ngũ Y Y nghe hiểu nửa câu đầu nhưng nửa câu sau lại không hiểu, cô vừa mới nói gì chứ.
"Muốn anh làm mẫu cho em xem không?"
Bây giờ Ngũ Y Y đã hối hận tại sao cô lại hỏi câu kia.
"Đúng là ở trên giường phải phục vụ anh, cái này gọi là theo sát bên cạnh!"
Lúc này Ngũ Y Y đã bị Hoắc Phi Đoạt trần truồng bế lên.
Chuyện về sau, có thể suy nghĩ rồi.
... ...... ...... ...... ........
"Tốt, Thạch Điền, chuyện lần này rất cảm ơn ông!"
Âu Dương Chấn Đình cầm điện thoại, tất nhiên là đang nói chuyện với Thạch Điền Thái Lang.
"Âu Dương, bây giờ nói cảm ơn là quá sớm. Đợi đến khi có tin tốt, ông đến đây mời tôi uống trà là được, ha ha!"
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Thạch Điền Thái Lang.
"Chúng ta cùng chờ đợi!"
Âu Dương Chấn Đình cúp điện thoại, nụ cười vừa rồi còn trên mặt lập tức biến mất.
Thật giống như ông ta chưa từng cười.
"Tiêu Lạc, hành động lần này, chỉ là cho Hoắc Phi Đoạt một cái cảnh cáo nhỏ. Nói cho nó biết, chúng ta muốn tìm nó để lấy lại thứ thuộc về chúng ta."
Tiêu Lạc ngồi một bên, khẽ gật đầu.
Tiêu Lạc thầm nghĩ Âu Dương Chân Đình này không phải là người tầm thường.
Trong ba ngày ngắn ngủi, đã có thể tập họp được những kẻ thù của Hoắc Phi Đoạt trong phạm vi khu vực Châu Á về cùng một chỗ.
Bọn họ chuẩn bị tiến hành "nghiệm thu" từng chỗ làm ăn của Hoắc Phi Đoạt ở Châu Á.
Nhìn những năm tới này, cuộc sống của Hoắc Phi Đoạt sẽ thế nào.
Tiêu Lạc đang chờ xem bộ dạng lúng túng không biết làm sao của Hoắc Phi Đoạt.
Sau khi trở lại phòng mình, Tiêu Lạc lấy một ảnh chụp từ trong ngăn kéo ra.
Trong hình, cô gái có hai mắt thật to, mà đôi mắt kia như biết cười.
Lông mi cong cong, cái mũi tinh xảo khéo léo.
Cô mặt áo sơ mi màu tím, làm nổi bật làn da trắng nõn.
Mà bên dưới là quần jean, càng tôn lên vẻ hoạt bát thanh xuân của cô.
Cô bé này còn có thể là ai. Chính là Ngũ Y Y.
Không quên được Y Y luôn yếu đuối vô lực lại cố gắng giả vờ kiên cường.
Không quên được Y Y luôn cười ngây ngô đối với mình.
Càng không quên được cái hôn của Y Y khiến anh đỏ mặt tim đập nhanh.
Tiêu Lạc cúi đầu nhìn quần áo trên người
/651
|